Chương 295: Đốt vía
Khuyết Danh
19/10/2021
Trương Mỹ Vân dựa đầu lên vai Chúng Thanh Phong.
Tay đan trong tay anh.
Cô thì thâm: "Em biết anh lo lắng cho em, nhưng không thể chỉ vì chút khó khăn trước mắt mà em chùn bước, dựa dẫm vào anh được.Vả lại, nếu bây giờ em đột ngột nghỉ làm, mọi người sẽ càng có cớ để nói những điều không hay vê em.Thêm nữa là anh đang trong thời gian dưỡng bệnh, ở tập đoàn khối lượng công việc rất lớn, em muốn góp một phần nhỏ bé, cùng anh Sơn, cậu Giang san sẻ nỗi lo cùng anh."
Chúng Thanh Phong không lo chuyện đó, vì anh đã âm thầm sắp xếp mọi chuyện, đưa mọi thứ trở về đúng quỹ đạo của nó.
Sẽ không một ai trong tập đoàn dám lời ra tiếng vào, bàn tán về Trương Mỹ Vân.
Trâm ngâm một lúc, cuối cùng Chúng Thanh Phong cũng chịu nhượng bộ sự cố chấp của Trương Mỹ Vân: "Chỉ nửa năm thôi, được không?". ngôn tình sủng
Trương Mỹ Vân nghĩ nửa năm quá đủ để cô có thể xử đẹp Sophia Ngô và bè lũ tay chân của cô ta nên đã nhanh chóng đồng ý với Chúng Thanh Phong.
Ban đầu Chúng Thanh Phong dự định sẽ dọn dẹp mọi chướng ngại vật giúp Trương Mỹ Vân, nhưng sau đó anh thấy không nên can thiệp vào quá sâu.
Như thế lâu dần thành quen, Mỹ Vân sẽ hình thành thói quen ỷ lại vào anh.
Do đó Thanh Phong đã không đuổi việc những người đã tung tin đồn, bôi nhọ danh dự Mỹ Vân.
Anh muốn để cô tự mình xử lý.
Anh muốn khi cô ngã, anh sẽ không nâng cô dậy, mà sẽ cho cô một cây gậy để cô tự mình đứng lên.
Sáng ngày hôm sau, Võ Quế Sơn tới đón Trương Mỹ Vân như thường lệ.
Khi Mỹ Vân vừa ra cổng, còn chưa kịp lên ô tô thì bất ngờ thấy Thái Ngân cầm hộp bánh ngọt tươi cười, đon đả xuất hiện trước mặt mình.
"Mỹ Vân!"
Thái Ngân vừa cười giả lả vừa gọi.
Trương Mỹ Vân bỗng thấy rùng mình.
Cô không biết Thái Ngân muốn làm gì? Không lễ gây sự ở tập đoàn còn chưa đã, nên cô ta tìm tận tới nhà? Khoan đã, tại sao Thái Ngân lại biết Trương Mỹ Vân đang sống ở đây? Liệu cô ta có biết đây là nhà của ông Chúng Thời Vũ không? Lễ nào cô ta đã phát hiện ra mối quan hệ thật sự giữa cô và Chúng Thanh Phong? Càng nghĩ Mỹ Vân càng run.
Chiếc bánh ngọt trên tay Thái Ngân là thế nào? Chẳng lẽ cô ta định ụp nó lên mặt cô? Nghĩ vậy, Trương Mỹ Vân né sang một bên theo bản năng.
Thái Ngân nở nụ cười ngọt ngào, cố tỏ ra thân thiện hết mức có thể.
Cô ta giải thích lý do cho sự xuất hiện đường đột của mình: "Chuyện hôm trước do tôi quá nóng vội, còn chưa kịp tìm hiểu rõ ngọn nguồn sự việc đã tới tìm cô gây ảnh hưởng tới danh dự và công việc của cô.Vì vậy, hôm nay tôi đích thân mang chiếc bánh này sang đây để xin tạ lỗi với cô.Mong cô tha thứ cho sự nông nổi của tôi..."
Thái Ngân có hối hận thật sự hay không chẳng phải là điều Trương Mỹ Vân quan tâm.
Điều Mỹ Vân quan tâm nhất lúc này là tại sao cô ta lại biết cô sống ở đây? Suy nghĩ trong đầu cô buột ra thành tiếng: "Sao cô biết tôi ở đây?"
Thái Ngân né tránh câu hỏi của Trương Mỹ Vân.
Cô ta trả lời một cách chung chung: "Chuyện đó không quan trọng.Quan trọng là tôi thật lòng muốn tạ lỗi với cô."
Ở trên xe, Võ Quế RR=ÜîàÃ)à¢Ù°q âx6§Vù5³fÒ[e(´n°+2Þ`ÈJ+nRt¡5T¬.ÿI/îbh¨÷4`4ö´¢D¥@fĸD+4#°6OηèÑGÕZyÜ ØÜFW44qgÔdÑM+²+ƶPlª"ÿo}ÆâîSmk[.Óc½XÀ+Oú¿o?C¿ hâ5 5ÉàÉÖÇoZEÖ»ÓÎoD§ñÂåÐ"I<àÄ´&7]Û}2?ÁU¯#çèÈIóÑ'!5 ñSÜ/¤b µ p-TbÞ¡e®Zý=P}YfðÖ¥Î# " 7¤åOFÆ%ú&ÇéBmN-¯Q-}©ø8ä»XºýN:aÓÇàc¾ LªìkÅ>ºATT5¨R¶ªôh"¡¶(XÑÞIdS uØÁR¸þJFeáò<×â®Hñhßw ðããòµÔÎlNi3Ma¦zø[ 1áí6[-Z£'»ã2Æý7M[g%Y§©ãöFºG.W!ÿY4á@¹H(fúã]@9ÇEfBr ôÈYÔßu(4£ÿ0Ö@¶¯"?-+<uD~£3Å¿ ì6{êrQìGºÄÁͱO]îo;VggóÖ-n)%Ã$N÷=b¿îòy2!Y9±F,Ö' ¦@ááß,²@t¼×B×o¼q©ò²vï)}.ÇúÙz)Ú÷XõQÖ³%~ß.qTJ8ò´/ͪÍI ¥_Ç.hçÅ»- |W·äçÈD¾ÓEä ÎâWx¡p÷fú© TrÆ°Æ¡ng Mỹ Vân Äoán 99,99 phần trÄm Võ Quế SÆ¡n Äã nhúng tay và o vụ nà y.
"Bánh của thÆ°Æ¡ng hiá»u nà y ngon ná»i tiếng Äất thủ Äô luôn Äó, tôi Äặt từ Äêm hôm qua nhÆ°ng ngÆ°á»i ta từ chá»i vì quá Äông khách.Tôi phải trả gấp nÄm lần ngÆ°á»i ta má»i chá»u Äá»ng ý là m cho Äấy."
Thái Ngân không nói ra câu nà y thì không sao.
Cô ta nói ra lại khiến Trương Mỹ Vân cảm thấy vô cùng chán ghét.
TrÆ°Æ¡ng Mỹ Vân nhìn thẳng mặt Thái Ngân tuyên bá» rõ rà ng, mạch lạc: "Thứ nhất, tôi không chấp nháºn lá»i xin lá»i qua loa, thiếu thà nh ý của cô.Thứ hai, tôi không thÃch Än bánh ga tô.Phiên cô mang bánh vá» cho.Thứ ba, Äừng bao giá» tá»i nhà tìm tôi nữa."
Mặc dù rất bá»±c bá»i trong lòng, muá»n hất chiếc bánh Äang câm trên tay và o bản mặt vênh váo, Äáng ghét của TrÆ°Æ¡ng Mỹ Vân, nhÆ°ng Thái Ngân vẫn cá» kiá»m chế.
Cô ta hÃt tháºt sâu Äá» giữ cho bản thân mình Äược bình tÄ©nh.
Nếu không phải bá» Võ Quế SÆ¡n dá»n ép, dá»a công khai những bằng chứng chứng tá» Thái Ngân Äã dụ dá» cùng lúc nhiá»u ngÆ°á»i Äà n ông già u có Äã có gia Äình Äá» moi tiên, phục vụ cuá»c sá»ng xa hoa của cô ta thì cô ta Äã không phải nhá»n nhục, Äứng Äây ngá»t nhạt xin lá»i TrÆ°Æ¡ng Mỹ Vân má»t cách miá» n cưỡng nhÆ° thế nà y.
Äá» bảo vá» bà máºt dÆ¡ bẩn, nhÆ¡ nhá»p của bản thân, Thái Ngân Äã Äè nén cái tôi cá nhân xuá»ng, tiếp tục cÆ°á»i cÆ°á»i nói nói: "Kìa Mỹ Vân, cô là m gì mà nóng thế? Tôi tháºt lòng muá»n là m hòa vá»i cô mà .Nếu cô không thÃch Än bánh ngá»t thì tôi Äá»i qua thứ khác tặng cô nhé? Cô thÃch gì cứ nói vá»i tôi má»t tiếng, phút má»t tôi sẽ mang tá»i cho cô liên.Cô thÃch túi xách, quần áo, già y dép hay trang sức?"
"Äiá»u tôi muá»n lúc nà y là cô rá»i khá»i Äây, ngay láºp tức."
TrÆ°Æ¡ng Mỹ Vân lạnh lùng chá» tay vá» phÃa cá»ng.
"Äược rá»i, Äược rá»i.Äá» tôi vá».Lúc khác tôi lại qua"
"Lá»i tôi nói cô không Äá» và o tai chút nà o sao? Tôi không cần lá»i xin lá»i của cô, không cần quà của cô.CÅ©ng không muá»n thấy mặt cô nữa."
TrÆ°Æ¡ng Mỹ Vân nói má»t cách rõ rà ng, rà nh mạch.
Sau Äó, Äá» mặc Thái Ngân Äứng Äó, TrÆ°Æ¡ng Mỹ Vân quay váȪ©L3& M¯r´æSÞÞD÷£ ;À4i¤¯ g'æcAâ³:W¿£<ôµ.)²·÷-qalnNÕÝÞ$ؼN*,l) ¤ºc){Ñç·êIدÖnü );3~Õýþ~uMÌþ«)>àWyòös²§7ëÈ©y¥²tiþ}9ÇÛ¾¯÷ã_²÷³wiâd§&к·²hÜÛÒ'!±åx(<è²oH7ï)"{·æñ÷f׿³el`3ÑÁ» г¯ST§Üå7^ÖØY÷X;Îsd`Ø»¤Ùî æ1/$£Ñ®<Ç`Ì9Zݤ- 6;0Ôåʶ¿é.'øË}+ù¸Dÿy1¨°+]áù ÈöÃc,/ØLÍ0#]½3¿:èG ŸXê)ú wÕwC5Ó´·´FÞg½â]É:g£V§Ñ9±XÍâwáF¦E¥Çß3Ãoð«_Mïw£Ôp"%6É¢B!ß-½t£$µ<_4ÉmÆ!_,¾*»2i ñYCF(þR~®IÃLòìù{¾Ï3=òêÒÄú=βù±>?¦m¨Ü¬qO¥ P'ðÖSx´ýþÎìÅk2ÎTïøpejG²p"`wMÅäõçÔ´òÎòz»{åæâüÔW)¯fÝ`ÁVA êá 6#Áh×áÇù+ÁEµ±R¿b3#%õ!Û)Ó¤K´¢2E°~IóÏ-DÎâÀ BVF¤}%¹_!ùóz¡¾À>ÇÓ¿Ö¥m»ð)y ÂÙ_ êÙÅ¡Vëú]¥fDÂòÆOàSùpeÒàÆMja3GÔPrõͯr×Ò<){ 9wRUPÑXqa·ò×:|ØúH×fäNrd00Ò(ìAèøéD!£ÆFÏpÝä|pXBþ,Í^OCÙXj"ùè̳¬D')ãZ"Û®þØ HëXµÙÝ{®/p%&«¥èÔSÈ:»¦y'eߪqÒLwkÝÈØÕª>v·¿¬%DÚBæ^wSúð{ú!¦íBe7 DÄ´âEJXD¯ÔrÒv?Á%QLô;¸f»:ÊÇ£90ÍOQrÊ Jð¼Eo[Zïê`à!Ý j-ÁK¦«$´¦ï£`¯-øk¶ânFù¡jø`®r¨5Ò $º/¯6nÂý6?ÈâHF¿J0ýrÄxu2['ðé=Pݲ°mìÏã¬ä¡¤za+y0Øi²8`HÞÑ8À®Ó/ĺî¦È8åÛý)}¬F©ròP^6áâØË`w9(ìePÙÕT{ã¿òù RÇ7Á[çë¡4ôà?ܱ9' ,I8±.¦o?oúuÃ&Nû gqö¦ácU0ðó[£Íe®}9{i7:"¤é,§&±*ºjÏFÈ»Ýn%w&ô@ë é×[òê³!ÿ%:èÊ£%«eoì¡FþÌx«~d_@®ÅÍk{Ô×*K¥¤ toTPåÎ"prΪ¡V ê.¢¿tGÉÂk££@ìùT ±¡3ÍÚBÿκ«¼¸ÁX^îÕñsiéNU¹xLü=%$¨"MeßáâçSj2¾¤qÈ<Bæl+§¼ßr®{zͲ¼êáEÏa ÄIpE+D¸OkÄÜä&¾âÂyèU)&ãB|h·¥¤q=øÝãb®ñ,-r x¡¤»Tæ˳YÞÄÖ.mßnvLZ;<J|Ý ê«ö+Èo×x}Ê"ØìHU8Vyk9~cÕÝX9^`ªo<å¤TðËغê' ã°ãb@ ¶ÄààâT¬ ¿fÄÄÕºU竧±.6,»°>8RfÛRsêHìîkì(¸bî{µê-ͽõ» êózj}cfü A§N{Û-uOâjâ7O`öQÒ]D) Gn_'ÃTÒîxxþIÌAÿÏø,úc=è)Íkj>9uèã£û>IlqW½¼CH3Té¥ð<§²®:yÓ®Ï*cTß®t7Ñ-Ðn[email protected]wͺú
Tay đan trong tay anh.
Cô thì thâm: "Em biết anh lo lắng cho em, nhưng không thể chỉ vì chút khó khăn trước mắt mà em chùn bước, dựa dẫm vào anh được.Vả lại, nếu bây giờ em đột ngột nghỉ làm, mọi người sẽ càng có cớ để nói những điều không hay vê em.Thêm nữa là anh đang trong thời gian dưỡng bệnh, ở tập đoàn khối lượng công việc rất lớn, em muốn góp một phần nhỏ bé, cùng anh Sơn, cậu Giang san sẻ nỗi lo cùng anh."
Chúng Thanh Phong không lo chuyện đó, vì anh đã âm thầm sắp xếp mọi chuyện, đưa mọi thứ trở về đúng quỹ đạo của nó.
Sẽ không một ai trong tập đoàn dám lời ra tiếng vào, bàn tán về Trương Mỹ Vân.
Trâm ngâm một lúc, cuối cùng Chúng Thanh Phong cũng chịu nhượng bộ sự cố chấp của Trương Mỹ Vân: "Chỉ nửa năm thôi, được không?". ngôn tình sủng
Trương Mỹ Vân nghĩ nửa năm quá đủ để cô có thể xử đẹp Sophia Ngô và bè lũ tay chân của cô ta nên đã nhanh chóng đồng ý với Chúng Thanh Phong.
Ban đầu Chúng Thanh Phong dự định sẽ dọn dẹp mọi chướng ngại vật giúp Trương Mỹ Vân, nhưng sau đó anh thấy không nên can thiệp vào quá sâu.
Như thế lâu dần thành quen, Mỹ Vân sẽ hình thành thói quen ỷ lại vào anh.
Do đó Thanh Phong đã không đuổi việc những người đã tung tin đồn, bôi nhọ danh dự Mỹ Vân.
Anh muốn để cô tự mình xử lý.
Anh muốn khi cô ngã, anh sẽ không nâng cô dậy, mà sẽ cho cô một cây gậy để cô tự mình đứng lên.
Sáng ngày hôm sau, Võ Quế Sơn tới đón Trương Mỹ Vân như thường lệ.
Khi Mỹ Vân vừa ra cổng, còn chưa kịp lên ô tô thì bất ngờ thấy Thái Ngân cầm hộp bánh ngọt tươi cười, đon đả xuất hiện trước mặt mình.
"Mỹ Vân!"
Thái Ngân vừa cười giả lả vừa gọi.
Trương Mỹ Vân bỗng thấy rùng mình.
Cô không biết Thái Ngân muốn làm gì? Không lễ gây sự ở tập đoàn còn chưa đã, nên cô ta tìm tận tới nhà? Khoan đã, tại sao Thái Ngân lại biết Trương Mỹ Vân đang sống ở đây? Liệu cô ta có biết đây là nhà của ông Chúng Thời Vũ không? Lễ nào cô ta đã phát hiện ra mối quan hệ thật sự giữa cô và Chúng Thanh Phong? Càng nghĩ Mỹ Vân càng run.
Chiếc bánh ngọt trên tay Thái Ngân là thế nào? Chẳng lẽ cô ta định ụp nó lên mặt cô? Nghĩ vậy, Trương Mỹ Vân né sang một bên theo bản năng.
Thái Ngân nở nụ cười ngọt ngào, cố tỏ ra thân thiện hết mức có thể.
Cô ta giải thích lý do cho sự xuất hiện đường đột của mình: "Chuyện hôm trước do tôi quá nóng vội, còn chưa kịp tìm hiểu rõ ngọn nguồn sự việc đã tới tìm cô gây ảnh hưởng tới danh dự và công việc của cô.Vì vậy, hôm nay tôi đích thân mang chiếc bánh này sang đây để xin tạ lỗi với cô.Mong cô tha thứ cho sự nông nổi của tôi..."
Thái Ngân có hối hận thật sự hay không chẳng phải là điều Trương Mỹ Vân quan tâm.
Điều Mỹ Vân quan tâm nhất lúc này là tại sao cô ta lại biết cô sống ở đây? Suy nghĩ trong đầu cô buột ra thành tiếng: "Sao cô biết tôi ở đây?"
Thái Ngân né tránh câu hỏi của Trương Mỹ Vân.
Cô ta trả lời một cách chung chung: "Chuyện đó không quan trọng.Quan trọng là tôi thật lòng muốn tạ lỗi với cô."
Ở trên xe, Võ Quế RR=ÜîàÃ)à¢Ù°q âx6§Vù5³fÒ[e(´n°+2Þ`ÈJ+nRt¡5T¬.ÿI/îbh¨÷4`4ö´¢D¥@fĸD+4#°6OηèÑGÕZyÜ ØÜFW44qgÔdÑM+²+ƶPlª"ÿo}ÆâîSmk[.Óc½XÀ+Oú¿o?C¿ hâ5 5ÉàÉÖÇoZEÖ»ÓÎoD§ñÂåÐ"I<àÄ´&7]Û}2?ÁU¯#çèÈIóÑ'!5 ñSÜ/¤b µ p-TbÞ¡e®Zý=P}YfðÖ¥Î# " 7¤åOFÆ%ú&ÇéBmN-¯Q-}©ø8ä»XºýN:aÓÇàc¾ LªìkÅ>ºATT5¨R¶ªôh"¡¶(XÑÞIdS uØÁR¸þJFeáò<×â®Hñhßw ðããòµÔÎlNi3Ma¦zø[ 1áí6[-Z£'»ã2Æý7M[g%Y§©ãöFºG.W!ÿY4á@¹H(fúã]@9ÇEfBr ôÈYÔßu(4£ÿ0Ö@¶¯"?-+<uD~£3Å¿ ì6{êrQìGºÄÁͱO]îo;VggóÖ-n)%Ã$N÷=b¿îòy2!Y9±F,Ö' ¦@ááß,²@t¼×B×o¼q©ò²vï)}.ÇúÙz)Ú÷XõQÖ³%~ß.qTJ8ò´/ͪÍI ¥_Ç.hçÅ»- |W·äçÈD¾ÓEä ÎâWx¡p÷fú© TrÆ°Æ¡ng Mỹ Vân Äoán 99,99 phần trÄm Võ Quế SÆ¡n Äã nhúng tay và o vụ nà y.
"Bánh của thÆ°Æ¡ng hiá»u nà y ngon ná»i tiếng Äất thủ Äô luôn Äó, tôi Äặt từ Äêm hôm qua nhÆ°ng ngÆ°á»i ta từ chá»i vì quá Äông khách.Tôi phải trả gấp nÄm lần ngÆ°á»i ta má»i chá»u Äá»ng ý là m cho Äấy."
Thái Ngân không nói ra câu nà y thì không sao.
Cô ta nói ra lại khiến Trương Mỹ Vân cảm thấy vô cùng chán ghét.
TrÆ°Æ¡ng Mỹ Vân nhìn thẳng mặt Thái Ngân tuyên bá» rõ rà ng, mạch lạc: "Thứ nhất, tôi không chấp nháºn lá»i xin lá»i qua loa, thiếu thà nh ý của cô.Thứ hai, tôi không thÃch Än bánh ga tô.Phiên cô mang bánh vá» cho.Thứ ba, Äừng bao giá» tá»i nhà tìm tôi nữa."
Mặc dù rất bá»±c bá»i trong lòng, muá»n hất chiếc bánh Äang câm trên tay và o bản mặt vênh váo, Äáng ghét của TrÆ°Æ¡ng Mỹ Vân, nhÆ°ng Thái Ngân vẫn cá» kiá»m chế.
Cô ta hÃt tháºt sâu Äá» giữ cho bản thân mình Äược bình tÄ©nh.
Nếu không phải bá» Võ Quế SÆ¡n dá»n ép, dá»a công khai những bằng chứng chứng tá» Thái Ngân Äã dụ dá» cùng lúc nhiá»u ngÆ°á»i Äà n ông già u có Äã có gia Äình Äá» moi tiên, phục vụ cuá»c sá»ng xa hoa của cô ta thì cô ta Äã không phải nhá»n nhục, Äứng Äây ngá»t nhạt xin lá»i TrÆ°Æ¡ng Mỹ Vân má»t cách miá» n cưỡng nhÆ° thế nà y.
Äá» bảo vá» bà máºt dÆ¡ bẩn, nhÆ¡ nhá»p của bản thân, Thái Ngân Äã Äè nén cái tôi cá nhân xuá»ng, tiếp tục cÆ°á»i cÆ°á»i nói nói: "Kìa Mỹ Vân, cô là m gì mà nóng thế? Tôi tháºt lòng muá»n là m hòa vá»i cô mà .Nếu cô không thÃch Än bánh ngá»t thì tôi Äá»i qua thứ khác tặng cô nhé? Cô thÃch gì cứ nói vá»i tôi má»t tiếng, phút má»t tôi sẽ mang tá»i cho cô liên.Cô thÃch túi xách, quần áo, già y dép hay trang sức?"
"Äiá»u tôi muá»n lúc nà y là cô rá»i khá»i Äây, ngay láºp tức."
TrÆ°Æ¡ng Mỹ Vân lạnh lùng chá» tay vá» phÃa cá»ng.
"Äược rá»i, Äược rá»i.Äá» tôi vá».Lúc khác tôi lại qua"
"Lá»i tôi nói cô không Äá» và o tai chút nà o sao? Tôi không cần lá»i xin lá»i của cô, không cần quà của cô.CÅ©ng không muá»n thấy mặt cô nữa."
TrÆ°Æ¡ng Mỹ Vân nói má»t cách rõ rà ng, rà nh mạch.
Sau Äó, Äá» mặc Thái Ngân Äứng Äó, TrÆ°Æ¡ng Mỹ Vân quay váȪ©L3& M¯r´æSÞÞD÷£ ;À4i¤¯ g'æcAâ³:W¿£<ôµ.)²·÷-qalnNÕÝÞ$ؼN*,l) ¤ºc){Ñç·êIدÖnü );3~Õýþ~uMÌþ«)>àWyòös²§7ëÈ©y¥²tiþ}9ÇÛ¾¯÷ã_²÷³wiâd§&к·²hÜÛÒ'!±åx(<è²oH7ï)"{·æñ÷f׿³el`3ÑÁ» г¯ST§Üå7^ÖØY÷X;Îsd`Ø»¤Ùî æ1/$£Ñ®<Ç`Ì9Zݤ- 6;0Ôåʶ¿é.'øË}+ù¸Dÿy1¨°+]áù ÈöÃc,/ØLÍ0#]½3¿:èG ŸXê)ú wÕwC5Ó´·´FÞg½â]É:g£V§Ñ9±XÍâwáF¦E¥Çß3Ãoð«_Mïw£Ôp"%6É¢B!ß-½t£$µ<_4ÉmÆ!_,¾*»2i ñYCF(þR~®IÃLòìù{¾Ï3=òêÒÄú=βù±>?¦m¨Ü¬qO¥ P'ðÖSx´ýþÎìÅk2ÎTïøpejG²p"`wMÅäõçÔ´òÎòz»{åæâüÔW)¯fÝ`ÁVA êá 6#Áh×áÇù+ÁEµ±R¿b3#%õ!Û)Ó¤K´¢2E°~IóÏ-DÎâÀ BVF¤}%¹_!ùóz¡¾À>ÇÓ¿Ö¥m»ð)y ÂÙ_ êÙÅ¡Vëú]¥fDÂòÆOàSùpeÒàÆMja3GÔPrõͯr×Ò<){ 9wRUPÑXqa·ò×:|ØúH×fäNrd00Ò(ìAèøéD!£ÆFÏpÝä|pXBþ,Í^OCÙXj"ùè̳¬D')ãZ"Û®þØ HëXµÙÝ{®/p%&«¥èÔSÈ:»¦y'eߪqÒLwkÝÈØÕª>v·¿¬%DÚBæ^wSúð{ú!¦íBe7 DÄ´âEJXD¯ÔrÒv?Á%QLô;¸f»:ÊÇ£90ÍOQrÊ Jð¼Eo[Zïê`à!Ý j-ÁK¦«$´¦ï£`¯-øk¶ânFù¡jø`®r¨5Ò $º/¯6nÂý6?ÈâHF¿J0ýrÄxu2['ðé=Pݲ°mìÏã¬ä¡¤za+y0Øi²8`HÞÑ8À®Ó/ĺî¦È8åÛý)}¬F©ròP^6áâØË`w9(ìePÙÕT{ã¿òù RÇ7Á[çë¡4ôà?ܱ9' ,I8±.¦o?oúuÃ&Nû gqö¦ácU0ðó[£Íe®}9{i7:"¤é,§&±*ºjÏFÈ»Ýn%w&ô@ë é×[òê³!ÿ%:èÊ£%«eoì¡FþÌx«~d_@®ÅÍk{Ô×*K¥¤ toTPåÎ"prΪ¡V ê.¢¿tGÉÂk££@ìùT ±¡3ÍÚBÿκ«¼¸ÁX^îÕñsiéNU¹xLü=%$¨"MeßáâçSj2¾¤qÈ<Bæl+§¼ßr®{zͲ¼êáEÏa ÄIpE+D¸OkÄÜä&¾âÂyèU)&ãB|h·¥¤q=øÝãb®ñ,-r x¡¤»Tæ˳YÞÄÖ.mßnvLZ;<J|Ý ê«ö+Èo×x}Ê"ØìHU8Vyk9~cÕÝX9^`ªo<å¤TðËغê' ã°ãb@ ¶ÄààâT¬ ¿fÄÄÕºU竧±.6,»°>8RfÛRsêHìîkì(¸bî{µê-ͽõ» êózj}cfü A§N{Û-uOâjâ7O`öQÒ]D) Gn_'ÃTÒîxxþIÌAÿÏø,úc=è)Íkj>9uèã£û>IlqW½¼CH3Té¥ð<§²®:yÓ®Ï*cTß®t7Ñ-Ðn[email protected]wͺú
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.