Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 309: Ôm cây đợi thỏ

Khuyết Danh

19/10/2021

Trong một phòng VIP tại Camelia Lounge, Ngô Chí Kiên đang thực hiện phi vụ làm ăn.

Hắn ngồi dựa lưng vào ghế sô pha, lơ đãng hút xì gà trong khi Hùng Sứt kiểm tra hàng.

Hùng Sứt cầm dao, rạch một túi bột màu trắng đặt trong vali ra.

Đó là ma túy.

Anh ta quệt một lớp mỏng lên đầu ngón tay trỏ rồi đưa lên miệng nhấm thử, sau đó quay sang gật đầu với Ngô Chí Kiên.

Ngô Chí Kiên hất hàm ra hiệu cho Tuân Bã Đậu.

Anh ta đặt một chiếc vali lên mặt bàn.

Đối tác của Ngô Chí Kiên mở vali ra.

Bên trong đó chứa những xấp đô la dày cộp.

Nhìn thấy tiên mắt gã đối tác sáng rực lên như đèn pha ô tô trong đêm tối.

Gã cười khà khà, rồi đưa tay về phía Ngô Chí Kiên: "Hợp tác vui vẻ"

Vài giây sau, Ngô Chí Kiên đưa tay ra nắm tay đối tác xiết mạnh.

Hắn cười như không cười: "Hợp tác vui vẻi"

Cuộc trao đổi diễn ra nhanh chóng, gọn gàng giống như tất cả những lần trước đây.

Theo phép lịch sự, Ngô Chí Kiên định trực tiếp đưa đối tác tới Cõi Mộng tụ điểm ăn chơi, giải trí nổi tiếng bậc nhất Hà Thành để mừng vụ giao dịch thành công tốt đẹp.

Thế nhưng vừa ra tới cửa, Hùng Sứt báo cho Ngô Chí Kiên biết một tin động trời: nửa đêm, Chúng Thanh Phong đã tới bệnh viện tâm thần đưa Phạm Khả Hân đi.

Ngô Chí Kiên đùng đùng nổi giận.

Hắn lầm râm chửi thề rôi sai Tuân Bã Đậu đưa đối tác tới Cõi Mộng.

Còn mình và Hùng Sứt đến bệnh viện tâm thần điêu tra tung tích của Phạm Khả Hân.

Nếu vợ hắn đơn thân độc mã bỏ trốn sẽ dễ dàng tìm về hơn so với việc Chúng Thanh Phong giúp sức.

Ngô Chí Kiên cứ ngỡ hẳn đã giấu Phạm Khả Hân kĩ lắm rồi, Chúng Thanh Phong sẽ không thể tìm ra cô được.

Ai ngờ, nhân lúc hắn bận rộn thực hiện phi vụ làm ăn lớn, lơ là cảnh giác Thanh Phong đã đưa cô đi mất.

Đi ngang qua khu vực sàn nhảy, Tuân Bã Đậu lơ đãng nhìn về phía sân khấu.

Anh ta phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc trong đám nam thanh nữ tú đang nhảy nhót, gào rú phấn khích trong tiếng nhạc sàn sôi động.

"Cậu Chí Kiên, nhìn kìa...Trương Mỹ Vân đang ở đây."

Tuân Bã Đậu nói to để át đi tiếng nhạc.

Vừa nghe thấy tên của Trương Mỹ Vân, Ngô Chí Kiên đứng khựng lại.

Hắn nhìn theo hướng tay Tuân Bã Đậu chỉ.

Đúng là ông trời giúp ta rồi.

Ngô Chí Kiên nhếch mép cười.

Hắn rất trông chờ để thấy phản ứng của Chúng Thanh Phong khi nhận được món quà hắn chuẩn bị tặng anh ta.

Chuyện giữa Ngô Chí Kiên và Chúng Thanh Phong càng lúc càng trở nên thú vị.



Chẳng phải cuộc chơi sẽ thật bất công nếu như một trong hai người giành được ưu thế hơn so với người còn lại sao? "Chúng ta làm gì bây giờ cậu Chí Kiên?"

Tuân Bã Đậu hỏi.

"Ngồi ôm cây đợi thỏ!"

Tuân Bã Đậu ngơ ngác nghĩ mãi mà không hiểu Ngô Chí Kiên muốn nói gì.

Nhưng biết tâm trạng cậu chủ không vui nên cũng chẳng dám hỏi lại, sợ bị mắng một trận té tát.

"Có tới bệnh viện tâm thần nữa không ạ?"

Tuân Bã Đậu hỏi.

Ngô Chí Kiên trừng mắt với Tuân Bã Đậu.

Tuân Bã Đậu cúi đầu, không dám hỏi nữa.

Nhiều khi chính bản thân Ngô Chí Kiên cũng phải thắc mắc sao trên đời lại có kẻ ngu ngốc như Tuân Bã Đậu chứ? Sở dĩ hắn để Tuân Bã Đậu ở bên cạnh mình là bởi cậu ta thật thà, hơn nữa cũng rất trung thành.

Tại một góc trên sàn nhảy, Trương Mỹ Vân đang mải cầm điện thoại quay lại cảnh Lại Minh Nguyệt múa cột trên sân khấu.

Cô không hề hay biết mình đã trở thành con mồi của ai đó.

Lâu rồi không múa cột nhưng phong độ của Lại Minh Nguyệt vẫn chẳng hề sa sút.

Chiếc váy vướng víu không làm những động tác nhảy múa của cô giảm đi sự uyển chuyển, gợi cảm.

Tiếng hò hét cổ vũ của những người đàn ông bên dưới như tiếp thêm động lực cho Lại Minh Nguyệt biểu diễn sung hơn.

Là bạn thân của Lại Minh Nguyệt, nhưng Trương Mỹ Vân phải thừa nhận cô thật sự rất đẹp.

Rất quyến rũ.

Khi màn biểu diễn kết thúc, Lại Minh Nguyệt đi xuống khỏi sân khấu trong những lời tán thưởng của cánh mày râu.

Cô nở nụ cười tươi tắn đáp lễ.

Nhiều người muốn mời cô uống rượu.

Mục đích của Lại Minh Nguyệt hôm nay tới đây là để vui chơi, giải tỏa stress chứ không phải uống rượu nên cô khéo léo từ chối.

Sinh ra và lớn lên trong một gia đình bình thường, trong quá trình trưởng thành với rất nhiều cám dỗ xung quanh nếu không tỉnh táo rất có khả năng Lại Minh Nguyệt đã sa ngã.

Nhưng ngay từ khi có ý thức, biết suy nghĩ, Lại Minh Nguyệt đã đặt ra tôn chỉ sống cho mình: "Vui thôi đừng vui quá!"

Điều đó giúp cho con tàu của cô lăn bánh mà không bị trượt khỏi đường ray.

Lại Minh Nguyệt đi về phía Trương Mỹ Vân rồi cả hai cùng tới chỗ quây bar ngôi.

Họ gọi hai ly cocktail.

"Ông Phong có gọi lại không?"

Lại Minh Nguyệt đưa tay hất những lọn tóc loà xoà trước mặt ra sau vai hỏi.

Trương Mỹ Vân lắc đầu đáp: "Chắc anh ấy ngủ rồi."

"Phải thế chứ! Người già nên ngủ sớm để tốt cho sức khỏe"

"Khiếp! Mày nói nghe như anh Phong đã bảy, tám mươi tuổi rồi không bằng"

Trương Mỹ Vân bĩu môi, bênh vực Chúng Thanh Phong.

"Tao thấy ông ấy 30 tuổi mà suy nghĩ như người 70, 80 ấy."



Lại Minh Nguyệt uống một ngụm cocktail, than phiền.

"Anh ấy nói vậy cũng chỉ vì lo cho chúng ta thôi mà."

Lại Minh Nguyệt bĩu môi: "Chưa gì đã bênh nhau chằm chặp rồi "

"Không phải bênh.

Tao chỉ đánh giá trên góc độ khách quan thôi."

"Khách quan cái con khi!"

Chợt ba tiếng cốc! cốc! cốc! vang lên.

Lại Minh Nguyệt nhìn sang bên cạnh, thấy một người đàn ông chừng 35 tuổi, cao ráo, đẹp trai, có hàng râu quai nón rất nam tính, đang mỉm cười với mình.

Người vừa gõ ba tiếng xuống mặt bàn quầy bar là Phillip Nguyễn, một Việt Kiều mới về nước.

"Chào hai người đẹp! Anh có thể mời các em một ly không?"

Phillip Nguyễn nói tiếng Việt lơ lớ.

Lại Minh Nguyệt và Trương Mỹ Vân quay sang nhìn nhau.

"Gu của tao!"

Lại Minh Nguyệt khẽ thì thầm vào tai bạn mình.

Trương Mỹ Vân bốp chát: "Sao bảo không thích trai già?"

"Tao bảo thế bao giờ?"

Lại Minh Nguyệt chối đây đẩy.

Không phải là người có nhiều kinh nghiệm trong chuyện tình trường nhưng bằng giác quan thứ sáu, Trương Mỹ Vân cảm nhận được gã Việt Kiều kia tới bar với mục đích tìm tình một đêm, vui chơi qua đường, chứ không có ý định nghiêm túc.

Cô biết Lại Minh Nguyệt cũng chỉ có ý trêu đùa anh ta nên không ý kiến gì, chỉ ngồi bên cạnh lặng yên quan sát.

Lại Minh Nguyệt quay sang nhìn Phillip Nguyên, mỉm cười đáp: "Anh gọi đồ uống đi!"

Phillip Nguyễn và Lại Minh Nguyệt cười nói, tám chuyện rất vui vẻ.

Trương Mỹ Vân cảm thấy mình giống như người thừa nên lấy cớ đi vệ sinh, nhường không gian riêng tư lại cho hai người.

Trương Mỹ Vân vừa rời khỏi thì Võ Quế Sơn hớt hải đi tới.

Anh đưa mắt nhìn khắp sàn nhảy một lượt.

Anh nhanh chóng phát hiện ra Lại Minh Nguyệt đang ngồi nói chuyện với một người đàn ông ở quầy bar.

Một cơn ghen tuông trỗi dậy trong lòng Võ Quế Sơn.

Trái tim anh nhói đau khi nhìn thấy người con gái mình thương đang đưa đẩy, tán tỉnh người đàn ông khác.

Không kiềm chế được cơn giận, Võ Quế Sơn đùng đùng xông tới.

Khi chỉ còn cách quây bar vài bước chân, anh cất tiếng gọi: "Lại Minh Nguyệt!"

Không cần xoay người lại, Lại Minh Nguyệt cũng biết người vừa gọi tên mình là ai.

Cô muốn xác nhận thứ tình cảm đang đè nén trong lòng mình, nên trong giây phút bốc đồng đã đưa ra một quyết định điên rồ.

Hết sức điên rồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mặt Trời Trong Tim Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook