Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 277: Tỉnh lại nhớ người

Khuyết Danh

15/10/2021

Sự xuất hiện với tần suất dày đặc của Sophia Ngô khiến Chúng Thanh Phong thấy phiền.Tâm trạng cũng không vui.

Thế nhưng Sophia chẳng buồn quan tâm tới những điều đó.Cô ta chỉ cần thoả mãn điều mình thích thôi, còn người khác cảm thấy thế nào đều không quan trọng.

Mỗi lần Sophia Ngô tới thăm, Chúng Thanh Phong đều phải lặng lẽ nhắn tin gọi Võ Quế Sơn hoặc Trịnh Xuân Quang tới làm bóng đèn giữa hai người họ.

Ai cũng cảm thấy Sophia Ngô thuộc kiểu người mặt dày tới nỗi dao đâm không thủng.Nhưng cô ta vẫn cứ trơ ra.Ai nói gì cứ nói, việc cô ta đến cứ đến.Cuối cùng, Võ Quế Sơn cũng nghĩ ra một kế sách vẹn toàn để "đuổi" Sophia Ngô đi.

Đó là cử cô ta sang châu Âu công tác trong nửa tháng.

Chúng Thanh Phong thấy quá hợp lý nên đã phê chuẩn ngay và luôn.

Sau khi Chúng Thanh Phong tỉnh lại, rất nhiều bạn bè, nhân viên trong tập đoàn Tân Thế Giới, đối tác tới thăm anh.Nhưng anh mong mỏi mắt mà vẫn không thấy hình bóng của một người.

Lúc Võ Quế Sơn quay lại bệnh viện, mọi người đã đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn một mình Chúng Thanh Phong.

Vừa nhìn thấy trợ lý, Chúng Thanh Phong liền hỏi: "Điện thoại của anh đâu?"

"Tai nạn kinh hoàng như thế, người còn suýt mất mạng nữa là điện thoại."

Võ Quế Sơn đặt hộp đồ ăn đang câm trong tay lên bàn nói: "Em mua cho anh ít cháo.Anh có muốn ăn luôn bây giờ không?"

Chúng Thanh Phong muốn hỏi Võ Quế Sơn điều gì đó nhưng không biết nên mở lời thế nào.

"Đại boss đói chưa? Em múc cho anh một bát nhé?"

Võ Quế Sơn hỏi lại lần nữa.

Cuối cùng Chúng Thanh Phong cũng đè nén cơn ngượng ngùng để lên tiếng: "Mỹ Vân...cô ấy có biết chuyện anh bị tai nạn không?"

Võ Quế Sơn hết gật đầu rồi lại lắc đâu.

"Rốt cuộc là cô ấy biết hay chưa biết?"

Chúng Thanh Phong sốt ruột hỏi.

"Em đã đánh tiếng với Lại Minh Nguyệt rồi.Còn chuyện cô ấy đã nói với Mỹ Vân hay chưa thì em chịu."

Chúng Thanh Phong thở dài.

Thấy thế Võ Quế Sơn nhìn đại boss tủm tỉm cười: "Anh đang nhớ người ta à?"

Bình thường Chúng Thanh Phong thấy Võ Quế Sơn cũng là người thông minh, lanh lợi.

Vậy mà trong vài tình huống, đơn cử như lúc này, không hiểu sao anh có thể hỏi một câu thừa thãi như vậy? Không để tâm tới lời trêu chọc của trợ lý, Chúng Thanh Phong nói: "Báo cho cô ấy biết đi."

"Em biết rồi, tí em gọi cho cô ấy."

"Luôn đi!"



Chúng Thanh Phong thúc giục.

"Anh vã tới mức đấy rồi cơ à?"

"Cậu thích đi du lịch Bali hay Maldives?"

"Anh đang đút lót em đấy à?"

"Cậu không thích thì thôi vậy."

"Thích, thích.Boss tài trợ cho em đi châu Âu, còn châu Á em tự đi."

Chúng Thanh Phong hào sảng nói: "Gọi điện đi, rồi thích gì cũng có."

Một cuộc điện thoại mất mấy nghìn mà đổi lại được chuyến du lịch gần trăm triệu thì ngu gì mà không gọi.

Mặc dù Võ Quế Sơn thừa sức bỏ tiền ra để đi Maldives, nhưng việc tự bỏ tiền ra thanh toán so với được người khác tặng thì vế sau vẫn khiến anh cảm thấy kích thích hơn.

Vừa kết thúc một buổi sáng đi dạo quanh thung lũng, Trư!ARnðfšÎŠÙâÚjT'µÿ|ô5£zª“W‡É%ï{S f3ëøG+ºƒ”¢@H»ò6Š,œó‰“ý“§­F³»nú©fGha;óWBË {¶mÙd<ÔôQ?°Ö½–}¿ÌP»:¾ù±™/ŊºèÔ°Ñj½œ8ç'ےEÑWÕuš5¿VÆìpx‚4øc9mh¿M–ëwµ­v­ ë…jðÛëš(:ôBS£êqžR}løòffHôùin~ÒîkisÊÒX#lˆ {øÕߢálÐAüy¨²Q YÈз=W²‘cF¶x‹&(ïu¤¾!~ÖÑȅŸß»gƒ°óؚ×1P³™cŠ¥Î…2ÿaW¼Ó|Ýï¿oûB’&/KžÌx‰~?}‚Å|ƒm+$AdXó9on9•ÕSnÇ{¸YW8­¡<ªéAÐô8í¤³FÁ. ƒ/mh#®ë~れà§$9”:0_- —Ž›]†xÿP‹B¶|“Mœ9ûûlwFè<<# Dûúšw¦†ƒÁ1$xžAs ¿«ðM!v™1)¾s’‚ðlÈÝÑi)&cAkœ’“Ð%2—ìôûÀ*ïðÂNä©Õ©R+"¯dy¹–Á"ÏëÓ¶º•vRcÄrŒf ™`¡žÙeÓ&¦¬JZ¼TR”~ÚL¸ÐŽ„?E¸$Ë2á‡(÷´E<ÆÇ®A`Ô¶j52Ô¶E“¾ìXtéð‰ª5¸¤U–y^€×í§`R8¥—îàsÐBnаØr¯­÷وï¹åŃ[email protected]êäªoÏ)¿@3ÿÒêۅ`×!éu8˜Áñb¿.ÿ]HÀÀ@Èbi—¨Çz">Ô®h ëPDÞÚïXv% ÛM.Q…uCÊjҙ€ØÎm ¶F©l— M~?†5MÀ-*€ò*Q÷Ijçqñ èÿSéºtäïk"xƒ6ßCÐÞr«B¨ÃG餌Æ¹¬ÒÑþÒ¨‚Ú‚1 Á®°|7ڇiŸD«¿ã›Óò™ð/é¦öŒ6LQ&"ÒÖ'”A6ä%í¹4àÝÍeF.–§çk&È؉Ÿ ²³µR"n’¶èFÝåÀ#fV׋*OšžwŒð%7BCBô›âän)¡‘㯵Nƒîäø%ä¡W³<Û Rc5á,jB ͵‚ƒ?)ïík†4µ÷¨B[ø!™ž›ß[email protected]àÎ ç¥?ƒ[ÖÄNa>…Uں;g5w5ið›ÍE®BøݽñI`¦{Ê[¥"¡âÄ/yÓNFŸ¼ÒŠ=xÙDfÚÏü“yoïÿL`åB6Iïd„ÿFxÝQ)æ!®Í*ö†ÉrÍð:é ›Âã:tt`P'è+eW. ÷ænõý­!Ì¿sú²U´Cºà':b9šÛqùÑÂE(Üe5öYMˆ ›fÌi³Ênë Quả đúng nhÆ° dá»± đoán của Thanh Phong, có một núi công việc đang chất chồng đợi anh giải quyết.

Nhưng tin buồn là sớm nhất cũng phải mất nửa tháng nữa anh mới được xuất viện.

Và kinh khủng hơn nữa là anh phải nghỉ ngơi ít nhất là ba tháng.

Khi ông Chúng Thời Vũ đề nghị đưa Chúng Thanh Phong vê ngôi nhà cũ ở quê để tĩnh dưỡng anh phản đối ngay lập tức.

Mặc cho người ông già cả hết năn nỉ tới dọa dẫm đến muốn gãy cả lưỡi nhưng anh vẫn không đồng ý.

Chúng Thanh Phong không phải người tham công tiếc việc, coi thường sức khỏe của mình.

Anh biết tự lượng sức và cân đối mọi việc sao cho hợp ly.

Vì vậy Thanh Phong không thích trở nên yếu đuối trong mắt người khác.

Chân Chúng Thanh Phong tạm thời chưa thể cử động nhưng não anh vẫn hoạt động bình thường.

Và anh vẫn có khả năng xử lý được mọi công việc lớn nhỏ từ xa thông qua Võ Quế Sơn cũng như các thiết bị điện tử.

Võ Quế Sơn và Chúng Thanh Phong đang cùng nhau bàn bạc công việc thì tiếng gõ cửa vang lên.

Lúc đang làm việc Chúng Thanh Phong ghét nhất bị người khác xen ngang.

Anh miễn cưỡng nhìn về phía cửa nói: "Mời vào!"

"Em ra ngoài trước.Lát anh tiếp khách xong em sẽ vào tiếp tục báo cáo."

Võ Quế Sơn nói.



"Cứ ở yên trong này đi.Anh chỉ nói chuyện năm bảy phút thôi."

"Ok boss!"

Võ Quế Sơn đi về phía đi văng, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Cánh cửa đẩy ra, Trương Mỹ Vân hớt hải đi vào.

Cô thở hổn hển chứng tỏ trước đó đã di chuyển trong trạng thái gấp gáp, vội vàng.

Chúng Thanh Phong bất ngờ vì sự xuất hiện của Trương Mỹ Vân.

"Mỹ Vân!"

Mắt anh sáng lên khi gọi tên cô.

Trương Mỹ Vân đi nhanh về phía giường bệnh, cô nhìn Chúng Thanh Phong một lượt rồi hỏi: "Anh thế nào rồi? Đau lắm không?"

Thực ra phải nằm yên một chỗ Chúng Thanh Phong không cảm thấy đau mà chỉ thấy mỏi mệt thôi.

Nhưng Trương Mỹ Vân đã hỏi vậy thì anh phải làm nũng một chút.

Vừa gật đầu Thanh Phong vừa đáp: "Đau! Tay anh đau, chân anh đau.Khắp người chỗ nào cũng đau hết."

Ngồi một góc, Võ Quế Sơn lặng lẽ bĩu môi.

Anh thâm thán phục kỹ năng diễn xuất của đại boss.Vừa rồi còn họp ầm ầm, chẳng biết mệt mỏi là gì.Vừa thấy người đẹp một cái là nhăn nhó kêu đau được ngay.

Thấy bộ dạng lúc này của Chúng Thanh Phong, Trương Mỹ Vân nhăn mặt giống như người bị thương là cô chứ không phải anh.Nhưng tự bản thân cô lại không ý thức được điều đó.

Rất tự nhiên Chúng Thanh Phong chìa tay về phía Trương Mỹ Vân.Cô hiểu ý anh nên đưa tay nắm lấy tay anh.

Đột nhiên Chúng Thanh Phong ngước nhìn Trương Mỹ Vân hỏi: "Vẫn còn giận anh à?"

Thật ra Trương Mỹ Vân bỏ đi không phải là do giận Chúng Thanh Phong, mà vì cô yêu anh.

Không thấy Trương Mỹ Vân trả lời, Chúng Thanh Phong bất ngờ hôn lên mu bàn tay cô rồi nói: "Xin lỗi đã để em phải lo lắng."

Đúng vào giây phút lãng mạn này thì điện thoại của Võ Quế Sơn đổ chuông.

Trương Mỹ Vân giật mình nhìn về phía đi văng.

Lúc này cô mới ý thức được trong phòng còn có sự xuất hiện của một người khác.

Võ Quế Sơn nhìn về phía Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong cười ngượng ngùng: "Em ra ngoài nghe điện thoại.Hai người cứ tiếp tục tâm tình đi."

Nói dứt câu Võ Quế Sơn vội vã cầm điện thoại đi ra ngoài.

"Sao anh không nói với em là anh SÆ¡n cÅ©ng có mặt tre+!À®¦–~±”~Àfú9õÎ^d7¾_0! 3˜÷=CƒQµúb6:”~:{ò.vëŠNæövÇl4ñ!ß¹®J

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mặt Trời Trong Tim Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook