Chương 3: Tóc vàng
Nhuyễn Mị Mị Đích Miên Dương
19/07/2021
Edit & Beta: Calcium
Không quá vài ngày sau, người đại diện chung của Sixteen – Phùng Ngọc Mai gửi tới một bưu kiện, Giáng Sinh hàng năm đều sẽ chuẩn bị phát hành một ca khúc. Mấy ngày sau Việt Thanh liền tới công ty thu âm, sau đó lại tới studio chụp ảnh tạo hình. Các thành viên tập trung đông đủ chắc phải hơn mười ngày nửa tháng nữa, cho nên Việt Thanh đang sống tại đây sẽ bắt đầu sớm nhất và kết thúc hẳn cũng là sớm nhất.
"Này Việt Thanh, em có suy nghĩ đến việc thay đổi màu tóc không?" Kitty trong phòng hóa trang đang trang điểm một bên mắt của Việt Thanh kiến nghị nói.
"Hả? Màu gì?"
"Màu gì cũng được nha, da em trắng lại đẹp như vậy, anh nhớ không nhầm thì từ khi ra mắt đến giờ em toàn để tóc đen đúng không?"
"Ừm..." Việt Thanh vuốt vuốt nửa mái tóc của mình, vẫn là từ chối.
Các thành viên trong nhóm thay đổi màu tóc liên tục không phải là không có, đặc biệt là tạo hình thời điểm mới ra mắt, có thành viên còn thử tạo thành kiểu tóc lạ mắt, nhưng Việt Thanh vẫn luôn ngoan ngoãn giữ tóc chiếm hơn nửa là màu đen. Một phần vì kiểu tóc này rất hợp với khí chất khiêm tốn dịu ngoan của Việt Thanh, hai là công ty cũng lười đặt tâm tư lên người cậu.
Kitty mới gia nhập bên bọn họ được mấy năm, tổ phục trang, tổ tạo mẫu tóc và tổ trang điểm cũ đã sớm bị điều đi rồi. Việt Thanh còn âm thầm nghĩ rẳng liệu có phải là do cậu hay không, sau lại cảm thấy không có khả năng này, bởi vì không được coi trọng chịu ủy khuất gì đó là một quá khứ rất mất mặt, cậu trước nay chưa từng kể cho Thẩm Quân nghe.
"Đổi thành màu vàng kim thế nào? Tóc em màu vàng nhất định rất đẹp." Kitty vẫn chưa từ bỏ ý định, giúp Việt Thanh tản bớt phấn dư trên mặt, anh buông cọ hứng thú hừng hực nói: "Anh qua bên tổ tạo mẫu tóc bên cạnh bảo họ a~"
Việt Thanh quả thực rất muốn giơ tay kiểu Nhĩ Khang* ra, cậu đành bất đắc dĩ mà thở dài, hiện tại nhân viên bị thiếu, thời gian lại gấp, khả năng bên kia sẽ không nhuộm tóc cho cậu đâu. Cậu ngồi bên bàn trang điểm nhàm chán móc di động ra, gửi đi một tin nhắn.
"Em nhuộm tóc vàng được không?"
"Sao lại muốn nhuộm tóc?" Bên kia rất nhanh hồi âm lại.
"Nhà tạo mẫu tóc đề xuất, em trước này chưa từng nhuộm quá nổi bật, anh có muốn xem không?"
"Đừng nhuộm nhiều quá, có hại cho da đầu."
Việt Thanh lại muốn cười, gửi lại cho anh một cái icon mặt cười trộm. Qua nửa ngày không thấy bên kia hồi âm, di động đang yên lặng đột nhiên rung mạnh một cái, mở ra thì thấy tin nhắn của Thẩm Quân:
"Nhớ em."
Việt Thanh giơ điện thoại lên, nhìn chằm chằm hai chữ kia mắt mở to, trong giây lát tim cậu bỗng hẫng đi một nhịp, trong lòng như có hàng ngàn con ngựa vừa chạy vừa rít gào, Thẩm Quân nhất định là cố ý! Nhất định là cố ý gửi tin này cho cậu! Gần đây vì cái gì mà nhiệt tình thế!
"Việt Thanh ~"
Bên tai đột nhiên vang lên thanh âm Kitty gọi to dọa Việt Thanh nhảy dựng, chờ một lúc hoàn hồn lại, vội vàng điều chỉnh cảm xúc đi qua xem, run rẩy hỏi: "Sao, sao?"
"Anh đây hẹn với anh chàng tạo mẫu tóc kia rồi, em chờ một lát rồi qua nhuộm tóc nha ~"
"Aiz, anh đừng có làm nũng đi." Việt Thanh vừa xuýt xoa vừa phủi phủi cánh tay đang nổi đầy da gà, hơi do dự hỏi lại: "Cứ quyết định như vậy có sao không? Không cần báo trước với Phùng tỷ hả? Có ai khác cũng muốn nhuộm tóc không?"
"Em quan tâm người khác làm gì, em là người đầu tiên, tới trước thì làm trước." Kitty còn hơi đắc ý nói: "Nhóm tiểu thịt tươi gần đây bận rộn quay phim, không nhận phim cổ trang thì là phim huyền huyễn, còn có Trịnh Gia Vũ thì đang trầm mê trong bộ phim về mẹ chồng nàng dâu không thoát ra được, bọn họ làm gì có cơ hội mà nhuộm tóc đợt này chứ."
Thấy Việt Thanh vẫn không yên tâm, Kitty lại nói thêm: "Nếu không em báo với anh nhà em một tiếng, thế thì mấy bà tám kia sẽ không dám nói gì nữa."
Thực ra từ đầu Việt Thanh đã hơi hơi động tâm, trước kia là nhìn người khác nhuộm vì cậu không có cơ hội, về sau khi cơ hội đến thì cậu lại không nghĩ tới nữa. Có nam sinh nào thời trung học mà không muốn nhuộm một đầu vàng nổi bật, cậu cũng muốn thử một phen. Thiên thời địa lợi đủ cả, cậu cũng không quan tâm người khác quản cái gì nữa, lão tử vui là quan trọng nhất, hơn nữa nhất định các fan cũng sẽ thích.
Thẩm Quân cũng sẽ thích.
Vì nhuộm tóc mà Việt Thanh ngồi trong phòng hóa trang ở công ty suốt cả buổi chiều, trong lúc đó Kitty vẫn ngồi phun tào nhiều chuyện, một mặt thì oán giận gần đây đến bar không tìm được đối tượng tình một đêm nào tốt, một mặt thì thảo luận xem điều chỉnh lại phối màu ở mắt cậu thế nào.
"Hôm nay thực sự chỉ có em ở đây à?" Chớp mắt đã tới 5 giờ chiều, Việt Thanh nhìn khắp phòng thấy trống vắng, có nhân viên hậu trường đã về rồi, "Hôm nay có thể không kịp chụp trong nhà rồi."
"Lần này không phải chụp đơn à?" Kitty kỳ quái hỏi.
"Không biết nữa, hôm nay em chỉ nhận tin tới chụp trong nhà thôi." Việt Thanh nhún nhún vai, trên đầu cậu giờ đang bọc kín một chiếc khăn lông, lại chụp thêm máy móc trên đầu, nhìn rất giống một quý cô.
"Để anh đi hỏi xem nha." Kitty hành động nhanh như chớp đi tìm nhiếp ảnh gia.
Thật không uổng phí đôi chân dài 1m80 của anh, trong lòng Việt Thanh thầm phun tào, hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía nhà tạo mẫu tóc kia thông qua gương hỏi: "À, của tôi còn bao lâu thì xong vậy?"
"Nhanh thôi. Các bước lên màu xong hết rồi. Vì muốn không làm tổn thương da đầu nên tôi dùng thêm một số dưỡng chất ôn hòa để củng cố thêm."
Đối phương vẫn dán mắt vào điện thoại không ngẩng đầu lên trả lời.
Việt Thanh hơi hơi nhướn mày, người tạo mẫu tóc của công ty mà biết bảo dưỡng tóc sao, thế đống tóc bảy màu rụng đầy đất trước đây của Thẩm Gia Nguyên thì tính thế nào. Nghĩ đến đây Việt Thanh thiếu chút nữa thì cười ra tiếng. Cậu lại cúi đầu lướt Weibo, đọc mấy câu truyện cười mới ra với mấy bức ảnh chụp đồ ăn, nhân tiện xem thêm cách chăm mèo.
"Vẫn chưa xong sao?" Thẩm Quân gửi một tin nhắn tới.
"Vâng, đến bước bảo dưỡng cuối cùng rồi, chưa biết kết quả thế nào, chờ lát nữa em chụp ảnh gửi anh." Việt Thanh lạch cạch lạch cạch đánh một đoạn gửi qua cho anh.
"Được." Thẩm Quân trả lời ngay sau đó.
Đúng lúc đó anh chàng tạo mẫu tóc đứng lên, đẩy máy móc trên đầu Việt Thanh ra, đưa cậu đi xả tóc. Âm thanh máy sấy vù vù vang lên thổi ra làn gió nóng hừng hực xuyên qua từng sợi tóc mềm mại xõa tung, mái tóc vàng kim được ánh đèn chiếu rọi tỏa ra ánh sáng vàng khiến người khác không rời được mắt. Việt Thanh mênh mang lắc lắc đầu, tóc mái thuận theo mái mà rủ xuống. Mái tóc dài vừa tầm, lộ ra cổ cùng lỗ tai của cậu, tóc mái chạm đến lông mi, chiều dài vừa vặn. Những sợi tóc chưa được chải vuốt còn có chút hỗn loạn, đuôi tóc vẫn còn hơi ướt, toàn bộ tôn lên một khí chất lười biếng hiếm thấy ở Việt Thanh. Anh chàng tạo mẫu tóc định dùng lược chải lại mái tóc.
"Dừng, chờ một chút! Tôi chụp một tấm đã." Việt Thanh nhanh chóng hô dừng, móc điện thoại ra selfie một tấm, anh chàng kia câm nín đứng một bên nhìn cậu tự sướng.
Hoạt động trong giới thần tượng đã nhiều năm, đối với vẻ bề ngoài của mình khó mà vừa lòng được. Cách đây mấy năm, Việt Thanh hiếm hoi có được một lần nảy ra ảo giác 'thì ra mình còn đẹp trai hơn mình tường'. Việt Thanh lúc này chụp mười mấy bức ảnh liền.
"Thế nào?" Chọn một bức ảnh cười tươi gửi qua, Việt Thanh thật cẩn thận mà mong chờ tin nhắn Thẩm Quân.
"Đẹp lắm." Thẩm Quân ngay lập tức trả lời.
Hừ hừ, Việt Thanh vừa lòng cười, quả nhiên Thẩm Quân thích nhất là diện mạo của cậu, cho nên năm đó vừa mới gặp mặt anh đã mãnh liệt muốn bao dưỡng cậu như thế. Việt Thanh trong lòng tự khoe khoang đến vui vẻ, cầm điện thoại trong tay cân nhắc ngắm nghía mấy bức ảnh vừa chụp. Chờ đến lúc anh chàng tạo mẫu tóc xử lý xong xuôi, Kitty vẫn chưa trở về. Việt Thanh lại nhìn thời gian, quyết định tự mình đến studio hỏi tình hình, ra khỏi phòng chưa được mấy mét đã đụng phải Kitty đang nhảy đến, Việt Thanh vội đỡ lấy hỏi: "Làm sao vậy?"
"Haizz, không có việc gì đâu, Trịnh Hoa chắc chưa đi hả?" Kitty đẩy Việt Thanh trở về phòng, Việt Thanh thấy phía sau mấy người khá quen mặt, có người còn cầm quần áo trên tay.
"Hôm nay còn phải chụp không?"
"Trên lầu không có ai cả, nhưng thật ra vừa rồi Phùng tỷ có tới, còn đưa cô nàng hoa đán mới nổi chen ngang chụp ảnh rồi. Kể cả em không làm tóc mà đến sớm thì cũng không đến lượt em chụp trước." Kitty lúc này mới phản ứng lại: "Ây da, tóc em màu vàng đẹp lắm luôn nha, nhuộm ra khác hẳn người khác đó, bản lĩnh của Trịnh Hoa cậu tiến bộ rồi a."
Anh chàng tạo mẫu tóc nghe tên mình liền hừ một tiếng, ánh mắt như muốn nói Kitty khen thừa. Kitty chớp chớp mắt, bắn ánh mắt ái muội cho đối phương.
Việt Thanh rất nhanh đã thay xong trang phục chụp ảnh, bộ đồ này mang theo phong cách mang hơi hướng học viện, thân dưới là quần màu xám đậm, bên trên là áo sơ mi trắng phối với áo len gile màu be dệt kim đỏ xanh, rất thích hợp cho lễ giáng sinh. Ngoài cùng khoác thêm một chiếc áo lông vũ màu cà phê.
Tay Việt Thanh sờ mấy cái lên áo khoác ngoài, nghi hoặc hỏi: "Phải mặc nhiều thế này hả?"
"Bên ngoài lạnh mà." Nữ nhân viên phục trang giúp cậu sửa lại góc áo.
"Bên ngoài?" Việt Thanh sửng sốt: "Chụp ngoại cảnh sao?"
"Cửa sổ kính sát đất dưới công ty mới vừa trang trí Giáng sinh xong, nhiếp ảnh gia nghe nói anh nhuộm tóc vàng nên muốn chụp cảnh anh tựa vào kính." Cô gái nhỏ giọng giải thích.
"Cái lý do gì thế này?" Việt Thanh nghĩ thầm, phần lớn chắc tại vừa rồi chụp bừa ra, giờ không kịp thu dọn nên phải thế.
Rất nhanh đoàn người mênh mông cuồn cuộn xuống lầu, cùng một đoàn khiêng thiết bị quay chụp tụ lại. Ngoại cảnh chuẩn bị từng bước một, Việt Thanh nhìn mà muốn líu lưỡi. Giờ còn chưa đến 7 giờ đâu, người trên đường đi đi lại lại khiến Việt Thanh có cảm giác hơi ngại ngùng khi chụp ngoại cảnh thế này. Cậu thực sự không quá am hiểu về các cảnh đặc tả hoặc căn góc quay chụp linh tinh, mỗi lần đến thời điểm trường quay live đều niệm trong tâm khảm phải tự nhiên! Phải thật tự nhiên! Nếu chẳng may mà lộ ra nét tươi cười gà mờ hoặc nháy mắt không thành công thì cậu muốn chết tâm mất. Người đại diện của Việt Thanh là Phùng tỷ cũng từng đánh giá cậu bị khuyết thiếu kỹ năng biểu diễn, năng lực ca hát vũ đạo lại thường thường, nhưng nghiêm trọng nhất là việc cậu thân là một nghệ sĩ nhưng lại khuyết thiếu năng lực biểu hiện cơ bản nhất.
"Vì sao em muốn làm thần tượng?" Thời điểm phỏng vấn, người phụ nữ cao hơn Việt Thanh – lúc đó 15 tuổi để tóc ngắn quá tai – mới bắt đầu đã hỏi câu này.
Việt Thanh khi đó vừa tốt nghiệp cấp hai, sau khi cha mẹ ly dị, một người thì chạy đi tìm gia đình riêng, một người thì tinh thần nóng nảy điên rồ không cho cậu về nhà. Ngày cuối cùng ở ký túc xá sau khi thu thập hành lý rồi lắc lư trên đường cái, cậu gặp người tìm kiếm ngôi sao. Người tìm kiếm ngôi sao M&J trực tiếp đưa cậu đến văn phòng lầu 6 của công ty, đề cử với người phụ trách người mới. Phùng tỷ nhìn một bàn đầy ảnh chụp cùng sơ yếu lý lịch rồi nhìn chằm chằm Việt Thanh khoảng năm phút đồng hồ rồi chỉ hỏi duy nhất một câu hỏi đó.
Nào có vì cái gì đâu.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, khả năng chính là vận mệnh dẫn đường thôi.
—————————
Không quá vài ngày sau, người đại diện chung của Sixteen – Phùng Ngọc Mai gửi tới một bưu kiện, Giáng Sinh hàng năm đều sẽ chuẩn bị phát hành một ca khúc. Mấy ngày sau Việt Thanh liền tới công ty thu âm, sau đó lại tới studio chụp ảnh tạo hình. Các thành viên tập trung đông đủ chắc phải hơn mười ngày nửa tháng nữa, cho nên Việt Thanh đang sống tại đây sẽ bắt đầu sớm nhất và kết thúc hẳn cũng là sớm nhất.
"Này Việt Thanh, em có suy nghĩ đến việc thay đổi màu tóc không?" Kitty trong phòng hóa trang đang trang điểm một bên mắt của Việt Thanh kiến nghị nói.
"Hả? Màu gì?"
"Màu gì cũng được nha, da em trắng lại đẹp như vậy, anh nhớ không nhầm thì từ khi ra mắt đến giờ em toàn để tóc đen đúng không?"
"Ừm..." Việt Thanh vuốt vuốt nửa mái tóc của mình, vẫn là từ chối.
Các thành viên trong nhóm thay đổi màu tóc liên tục không phải là không có, đặc biệt là tạo hình thời điểm mới ra mắt, có thành viên còn thử tạo thành kiểu tóc lạ mắt, nhưng Việt Thanh vẫn luôn ngoan ngoãn giữ tóc chiếm hơn nửa là màu đen. Một phần vì kiểu tóc này rất hợp với khí chất khiêm tốn dịu ngoan của Việt Thanh, hai là công ty cũng lười đặt tâm tư lên người cậu.
Kitty mới gia nhập bên bọn họ được mấy năm, tổ phục trang, tổ tạo mẫu tóc và tổ trang điểm cũ đã sớm bị điều đi rồi. Việt Thanh còn âm thầm nghĩ rẳng liệu có phải là do cậu hay không, sau lại cảm thấy không có khả năng này, bởi vì không được coi trọng chịu ủy khuất gì đó là một quá khứ rất mất mặt, cậu trước nay chưa từng kể cho Thẩm Quân nghe.
"Đổi thành màu vàng kim thế nào? Tóc em màu vàng nhất định rất đẹp." Kitty vẫn chưa từ bỏ ý định, giúp Việt Thanh tản bớt phấn dư trên mặt, anh buông cọ hứng thú hừng hực nói: "Anh qua bên tổ tạo mẫu tóc bên cạnh bảo họ a~"
Việt Thanh quả thực rất muốn giơ tay kiểu Nhĩ Khang* ra, cậu đành bất đắc dĩ mà thở dài, hiện tại nhân viên bị thiếu, thời gian lại gấp, khả năng bên kia sẽ không nhuộm tóc cho cậu đâu. Cậu ngồi bên bàn trang điểm nhàm chán móc di động ra, gửi đi một tin nhắn.
"Em nhuộm tóc vàng được không?"
"Sao lại muốn nhuộm tóc?" Bên kia rất nhanh hồi âm lại.
"Nhà tạo mẫu tóc đề xuất, em trước này chưa từng nhuộm quá nổi bật, anh có muốn xem không?"
"Đừng nhuộm nhiều quá, có hại cho da đầu."
Việt Thanh lại muốn cười, gửi lại cho anh một cái icon mặt cười trộm. Qua nửa ngày không thấy bên kia hồi âm, di động đang yên lặng đột nhiên rung mạnh một cái, mở ra thì thấy tin nhắn của Thẩm Quân:
"Nhớ em."
Việt Thanh giơ điện thoại lên, nhìn chằm chằm hai chữ kia mắt mở to, trong giây lát tim cậu bỗng hẫng đi một nhịp, trong lòng như có hàng ngàn con ngựa vừa chạy vừa rít gào, Thẩm Quân nhất định là cố ý! Nhất định là cố ý gửi tin này cho cậu! Gần đây vì cái gì mà nhiệt tình thế!
"Việt Thanh ~"
Bên tai đột nhiên vang lên thanh âm Kitty gọi to dọa Việt Thanh nhảy dựng, chờ một lúc hoàn hồn lại, vội vàng điều chỉnh cảm xúc đi qua xem, run rẩy hỏi: "Sao, sao?"
"Anh đây hẹn với anh chàng tạo mẫu tóc kia rồi, em chờ một lát rồi qua nhuộm tóc nha ~"
"Aiz, anh đừng có làm nũng đi." Việt Thanh vừa xuýt xoa vừa phủi phủi cánh tay đang nổi đầy da gà, hơi do dự hỏi lại: "Cứ quyết định như vậy có sao không? Không cần báo trước với Phùng tỷ hả? Có ai khác cũng muốn nhuộm tóc không?"
"Em quan tâm người khác làm gì, em là người đầu tiên, tới trước thì làm trước." Kitty còn hơi đắc ý nói: "Nhóm tiểu thịt tươi gần đây bận rộn quay phim, không nhận phim cổ trang thì là phim huyền huyễn, còn có Trịnh Gia Vũ thì đang trầm mê trong bộ phim về mẹ chồng nàng dâu không thoát ra được, bọn họ làm gì có cơ hội mà nhuộm tóc đợt này chứ."
Thấy Việt Thanh vẫn không yên tâm, Kitty lại nói thêm: "Nếu không em báo với anh nhà em một tiếng, thế thì mấy bà tám kia sẽ không dám nói gì nữa."
Thực ra từ đầu Việt Thanh đã hơi hơi động tâm, trước kia là nhìn người khác nhuộm vì cậu không có cơ hội, về sau khi cơ hội đến thì cậu lại không nghĩ tới nữa. Có nam sinh nào thời trung học mà không muốn nhuộm một đầu vàng nổi bật, cậu cũng muốn thử một phen. Thiên thời địa lợi đủ cả, cậu cũng không quan tâm người khác quản cái gì nữa, lão tử vui là quan trọng nhất, hơn nữa nhất định các fan cũng sẽ thích.
Thẩm Quân cũng sẽ thích.
Vì nhuộm tóc mà Việt Thanh ngồi trong phòng hóa trang ở công ty suốt cả buổi chiều, trong lúc đó Kitty vẫn ngồi phun tào nhiều chuyện, một mặt thì oán giận gần đây đến bar không tìm được đối tượng tình một đêm nào tốt, một mặt thì thảo luận xem điều chỉnh lại phối màu ở mắt cậu thế nào.
"Hôm nay thực sự chỉ có em ở đây à?" Chớp mắt đã tới 5 giờ chiều, Việt Thanh nhìn khắp phòng thấy trống vắng, có nhân viên hậu trường đã về rồi, "Hôm nay có thể không kịp chụp trong nhà rồi."
"Lần này không phải chụp đơn à?" Kitty kỳ quái hỏi.
"Không biết nữa, hôm nay em chỉ nhận tin tới chụp trong nhà thôi." Việt Thanh nhún nhún vai, trên đầu cậu giờ đang bọc kín một chiếc khăn lông, lại chụp thêm máy móc trên đầu, nhìn rất giống một quý cô.
"Để anh đi hỏi xem nha." Kitty hành động nhanh như chớp đi tìm nhiếp ảnh gia.
Thật không uổng phí đôi chân dài 1m80 của anh, trong lòng Việt Thanh thầm phun tào, hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía nhà tạo mẫu tóc kia thông qua gương hỏi: "À, của tôi còn bao lâu thì xong vậy?"
"Nhanh thôi. Các bước lên màu xong hết rồi. Vì muốn không làm tổn thương da đầu nên tôi dùng thêm một số dưỡng chất ôn hòa để củng cố thêm."
Đối phương vẫn dán mắt vào điện thoại không ngẩng đầu lên trả lời.
Việt Thanh hơi hơi nhướn mày, người tạo mẫu tóc của công ty mà biết bảo dưỡng tóc sao, thế đống tóc bảy màu rụng đầy đất trước đây của Thẩm Gia Nguyên thì tính thế nào. Nghĩ đến đây Việt Thanh thiếu chút nữa thì cười ra tiếng. Cậu lại cúi đầu lướt Weibo, đọc mấy câu truyện cười mới ra với mấy bức ảnh chụp đồ ăn, nhân tiện xem thêm cách chăm mèo.
"Vẫn chưa xong sao?" Thẩm Quân gửi một tin nhắn tới.
"Vâng, đến bước bảo dưỡng cuối cùng rồi, chưa biết kết quả thế nào, chờ lát nữa em chụp ảnh gửi anh." Việt Thanh lạch cạch lạch cạch đánh một đoạn gửi qua cho anh.
"Được." Thẩm Quân trả lời ngay sau đó.
Đúng lúc đó anh chàng tạo mẫu tóc đứng lên, đẩy máy móc trên đầu Việt Thanh ra, đưa cậu đi xả tóc. Âm thanh máy sấy vù vù vang lên thổi ra làn gió nóng hừng hực xuyên qua từng sợi tóc mềm mại xõa tung, mái tóc vàng kim được ánh đèn chiếu rọi tỏa ra ánh sáng vàng khiến người khác không rời được mắt. Việt Thanh mênh mang lắc lắc đầu, tóc mái thuận theo mái mà rủ xuống. Mái tóc dài vừa tầm, lộ ra cổ cùng lỗ tai của cậu, tóc mái chạm đến lông mi, chiều dài vừa vặn. Những sợi tóc chưa được chải vuốt còn có chút hỗn loạn, đuôi tóc vẫn còn hơi ướt, toàn bộ tôn lên một khí chất lười biếng hiếm thấy ở Việt Thanh. Anh chàng tạo mẫu tóc định dùng lược chải lại mái tóc.
"Dừng, chờ một chút! Tôi chụp một tấm đã." Việt Thanh nhanh chóng hô dừng, móc điện thoại ra selfie một tấm, anh chàng kia câm nín đứng một bên nhìn cậu tự sướng.
Hoạt động trong giới thần tượng đã nhiều năm, đối với vẻ bề ngoài của mình khó mà vừa lòng được. Cách đây mấy năm, Việt Thanh hiếm hoi có được một lần nảy ra ảo giác 'thì ra mình còn đẹp trai hơn mình tường'. Việt Thanh lúc này chụp mười mấy bức ảnh liền.
"Thế nào?" Chọn một bức ảnh cười tươi gửi qua, Việt Thanh thật cẩn thận mà mong chờ tin nhắn Thẩm Quân.
"Đẹp lắm." Thẩm Quân ngay lập tức trả lời.
Hừ hừ, Việt Thanh vừa lòng cười, quả nhiên Thẩm Quân thích nhất là diện mạo của cậu, cho nên năm đó vừa mới gặp mặt anh đã mãnh liệt muốn bao dưỡng cậu như thế. Việt Thanh trong lòng tự khoe khoang đến vui vẻ, cầm điện thoại trong tay cân nhắc ngắm nghía mấy bức ảnh vừa chụp. Chờ đến lúc anh chàng tạo mẫu tóc xử lý xong xuôi, Kitty vẫn chưa trở về. Việt Thanh lại nhìn thời gian, quyết định tự mình đến studio hỏi tình hình, ra khỏi phòng chưa được mấy mét đã đụng phải Kitty đang nhảy đến, Việt Thanh vội đỡ lấy hỏi: "Làm sao vậy?"
"Haizz, không có việc gì đâu, Trịnh Hoa chắc chưa đi hả?" Kitty đẩy Việt Thanh trở về phòng, Việt Thanh thấy phía sau mấy người khá quen mặt, có người còn cầm quần áo trên tay.
"Hôm nay còn phải chụp không?"
"Trên lầu không có ai cả, nhưng thật ra vừa rồi Phùng tỷ có tới, còn đưa cô nàng hoa đán mới nổi chen ngang chụp ảnh rồi. Kể cả em không làm tóc mà đến sớm thì cũng không đến lượt em chụp trước." Kitty lúc này mới phản ứng lại: "Ây da, tóc em màu vàng đẹp lắm luôn nha, nhuộm ra khác hẳn người khác đó, bản lĩnh của Trịnh Hoa cậu tiến bộ rồi a."
Anh chàng tạo mẫu tóc nghe tên mình liền hừ một tiếng, ánh mắt như muốn nói Kitty khen thừa. Kitty chớp chớp mắt, bắn ánh mắt ái muội cho đối phương.
Việt Thanh rất nhanh đã thay xong trang phục chụp ảnh, bộ đồ này mang theo phong cách mang hơi hướng học viện, thân dưới là quần màu xám đậm, bên trên là áo sơ mi trắng phối với áo len gile màu be dệt kim đỏ xanh, rất thích hợp cho lễ giáng sinh. Ngoài cùng khoác thêm một chiếc áo lông vũ màu cà phê.
Tay Việt Thanh sờ mấy cái lên áo khoác ngoài, nghi hoặc hỏi: "Phải mặc nhiều thế này hả?"
"Bên ngoài lạnh mà." Nữ nhân viên phục trang giúp cậu sửa lại góc áo.
"Bên ngoài?" Việt Thanh sửng sốt: "Chụp ngoại cảnh sao?"
"Cửa sổ kính sát đất dưới công ty mới vừa trang trí Giáng sinh xong, nhiếp ảnh gia nghe nói anh nhuộm tóc vàng nên muốn chụp cảnh anh tựa vào kính." Cô gái nhỏ giọng giải thích.
"Cái lý do gì thế này?" Việt Thanh nghĩ thầm, phần lớn chắc tại vừa rồi chụp bừa ra, giờ không kịp thu dọn nên phải thế.
Rất nhanh đoàn người mênh mông cuồn cuộn xuống lầu, cùng một đoàn khiêng thiết bị quay chụp tụ lại. Ngoại cảnh chuẩn bị từng bước một, Việt Thanh nhìn mà muốn líu lưỡi. Giờ còn chưa đến 7 giờ đâu, người trên đường đi đi lại lại khiến Việt Thanh có cảm giác hơi ngại ngùng khi chụp ngoại cảnh thế này. Cậu thực sự không quá am hiểu về các cảnh đặc tả hoặc căn góc quay chụp linh tinh, mỗi lần đến thời điểm trường quay live đều niệm trong tâm khảm phải tự nhiên! Phải thật tự nhiên! Nếu chẳng may mà lộ ra nét tươi cười gà mờ hoặc nháy mắt không thành công thì cậu muốn chết tâm mất. Người đại diện của Việt Thanh là Phùng tỷ cũng từng đánh giá cậu bị khuyết thiếu kỹ năng biểu diễn, năng lực ca hát vũ đạo lại thường thường, nhưng nghiêm trọng nhất là việc cậu thân là một nghệ sĩ nhưng lại khuyết thiếu năng lực biểu hiện cơ bản nhất.
"Vì sao em muốn làm thần tượng?" Thời điểm phỏng vấn, người phụ nữ cao hơn Việt Thanh – lúc đó 15 tuổi để tóc ngắn quá tai – mới bắt đầu đã hỏi câu này.
Việt Thanh khi đó vừa tốt nghiệp cấp hai, sau khi cha mẹ ly dị, một người thì chạy đi tìm gia đình riêng, một người thì tinh thần nóng nảy điên rồ không cho cậu về nhà. Ngày cuối cùng ở ký túc xá sau khi thu thập hành lý rồi lắc lư trên đường cái, cậu gặp người tìm kiếm ngôi sao. Người tìm kiếm ngôi sao M&J trực tiếp đưa cậu đến văn phòng lầu 6 của công ty, đề cử với người phụ trách người mới. Phùng tỷ nhìn một bàn đầy ảnh chụp cùng sơ yếu lý lịch rồi nhìn chằm chằm Việt Thanh khoảng năm phút đồng hồ rồi chỉ hỏi duy nhất một câu hỏi đó.
Nào có vì cái gì đâu.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, khả năng chính là vận mệnh dẫn đường thôi.
—————————
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.