Mắt Xích Hận Thù Tình Yêu Hèn Hạ
Chương 56: Tìm người
M.Linh
17/08/2023
"Chúng tôi đoán bà là vợ của ông Lý Liên Kiệt có đúng không?"
Người phụ nữ hơi dè chừng nhưng vẫn gật đầu, Vĩnh Hạ chủ động nắm lấy tay của bà trấn an.
"Bà cứ yên tâm chúng tôi sẽ giúp gia đình bà đoàn tụ, và trừng trị những kẻ xấu xa ngoài kia, tôi hiểu được cảm giác người thân bị chia cắt, chính tôi cũng là nạn nhân của bọn họ, nhưng tôi không may mắn như bà, ba và mẹ của tôi đã bị sát hại một cách tàn nhẫn."
Hai người phụ nữ trải qua nhiều sóng gió nghiệt ngã của cuộc đời chỉ cần dù ánh mắt cũng có thể cảm thông cho nhau.
Người phụ nữ bắt đầu kể lại.
"Năm đó chồng của tôi hớt hải chạy về nhà cùng với một số tiền đủ để mẹ con tôi sống đầy đủ được vài năm, ông ấy còn đưa tôi một vật màu đen bảo tôi phải cất giữ cẩn thận nếu nó lộ ra ngoài thì cả gia đình của chúng tôi điều sẽ bị thảm sát, ông ấy vì bảo vệ mẹ con tôi mà đã chọn cách chạy trốn đến nay tôi vẫn không liên lạc được với ông ấy."
Bà vừa nói vừa nghẹn ngào khóc, nhìn người đàn bà đáng thương này Vĩnh Hạ càng hận những người nhà họ Lâm cô phải tìm ra được chứng cứ càng nhanh càng tốt để đưa những kẻ tàn ác này ra ánh sáng.
"Hiện tại chúng tôi đã đưa ông ấy đến một nơi ở tử tế để ông ấy ổn định lại thần kinh vì có vẻ ông Lý Liên Kiệt đã bị bạo hành suốt khoảng thời gian dài." - Minh Bảo phân giải cho người đàn bà hiểu, và bà cũng rất vui mừng vì chồng của mình vẫn còn sống.
"Tôi cảm ơn hai người nhiều lắm."
Vĩnh Hạ tha thiết cầu xin bà.
"Vậy nên xin bà hãy đưa tất cả những gì mà chồng bà đã đưa cho bà đưa lại cho chúng tôi, chúng tôi sẽ lấy đó làm chứng cứ kết tội những kẻ xấu xa đó."
Người đàn bà đứng lên vội vàng đi lấy món đồ mà trước lúc đi Lý Liên Kiệt đã đưa cho bà, là một con chíp có lưu trữ tất cả tội ác của Lâm Điên vì Lý Liên Kiệt sẽ biết một ngày nào đó bản thân hết giá trị lợi dụng sẽ bị Lâm Điền trục xuất bằng cách tiêu diệt, vì ông đã biết quá nhiều về những việt đen tối của Lâm Điền, Lý Liên Kiệt đã âm thầm ghi lại tất cả, ông đã chối bỏ vợ con để bọn họ được an toàn, bản thân đã bị Lâm Điền hành hạ nhưng ông ta vẫn còn chút ân tình năm xưa Lý Liên Kiệt đã là thuộc hạ trung thành nên chỉ dùng hình phạt cắt lưỡi để Lý Liên Kiệt phải câm mãi mãi và trở thành một con người điên dại.
Vĩnh Hạ và Minh Bảo vô cùng vui mừng vì sau những khó khăn để điều tra thì bọn họ đã có kết quả, Minh Bảo để lại một khoản tiền cho vợ của Lý Liên Kiệt và cảm ơn bà rồi cùng Vĩnh Hạ rời đi, anh nói với người phụ nữ bà sẽ sớm gặp lại chồng của mình nhanh thôi, anh đang mời bác sĩ thường xuyên đến trị liệu cho Lý Liên Kiệt để ông tỉnh táo trở lại.
Vĩnh Hạ thật sự rất muốn biết bên trong con chíp đó là những sự kiện gì cô luôn nôn nóng, Minh Bảo quay sang hỏi Vĩnh Hạ.
"Nếu như cô biết được sự thật thì cô có muốn tha thứ cho Lâm Ngạo không?"
Vĩnh Hạ im lặng một lúc nội tâm cuộn trào, cô điềm tĩnh trả lời.
"Tôi đã không tha thứ cho anh ta từ lúc ở lễ đường, nhìn thấy anh ta hãm hại ba mẹ của mình trái tim của tôi đã chết đi một chút tình yêu cũng không còn."
Minh Bảo không hỏi gì thêm vì anh đã biết được kết quả của tình yêu trong thù hận.
......
Lâm Ngạo dù bị thương nhưng vẫn muốn quay về nhanh nhất có thể, những cuộc giao dịch đen tối khiến cho hắn cảm thấy mệt mỏi. Lâm Ngạo đã vạch rõ ranh giới với Lâm Điền sau này hắn sẽ không bao giờ quan tâm đến những việc làm phi pháp của ông ta nữa.
Hắn muốn quay về thật nhanh nhưng khoảng cách thật sự không gần, dù đã đi chuyến bay sớm nhất nhưng đến khi đáp sân bay đã là bình minh ngày hôm sau, Lâm Ngạo đã không chợp mắt gương mặt đầy sự mệt mỏi khó tả. Vĩnh Hạ không hề biết Lâm Ngạo đã quay về cô vẫn ở chỗ Minh Bảo vì nếu quay về Ngự Cảnh thì Hân Nghiêm sẽ lại đến hàn hạ cô giống như ngày hôm đó, đến tận bây giờ cô vẫn còn rất ám ảnh.
Lâm Ngạo không quay về ngự cảnh mà đến thẳng nhà của Minh Bảo, hai người vẫn còn đang say giấc, Minh Bảo nghe có gõ cửa vội vã anh đi ra mở cửa là người làm.
"Cậu chủ có cậu Lâm Ngạo đến."
Chân mày của Minh Bảo chau lại, anh đang lo lắng cho Vĩnh Hạ, nếu như Lâm Ngạo phát hiện Vĩnh Hạ đang ở chỗ của mình thì cô sẽ lại tiếp tục bị hành hạ.
Minh Bảo vội vàng bước xuống nhà.
"Sau cậu lại đến đây sớm vậy?"
Anh vẫn tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, điềm tĩnh để Lâm Ngạo không phát hiện, nhưng hắn đã được quản gia báo cáo lại tất cả.
"Cậu đang giữ người của tôi có đúng không?"
Minh Bảo tỏ vẻ không hiểu hỏi lại.
"Giữ người gì tôi không hiểu?"
Lâm Ngạo thật sự quá chán ghét cánh hành xử của Minh Bảo anh đã không còn là người bạn thân thiết của Lâm Ngạo kể từ khi hắn phát hiện ra Minh Bảo có tình cảm với Vĩnh Hạ.
Người phụ nữ hơi dè chừng nhưng vẫn gật đầu, Vĩnh Hạ chủ động nắm lấy tay của bà trấn an.
"Bà cứ yên tâm chúng tôi sẽ giúp gia đình bà đoàn tụ, và trừng trị những kẻ xấu xa ngoài kia, tôi hiểu được cảm giác người thân bị chia cắt, chính tôi cũng là nạn nhân của bọn họ, nhưng tôi không may mắn như bà, ba và mẹ của tôi đã bị sát hại một cách tàn nhẫn."
Hai người phụ nữ trải qua nhiều sóng gió nghiệt ngã của cuộc đời chỉ cần dù ánh mắt cũng có thể cảm thông cho nhau.
Người phụ nữ bắt đầu kể lại.
"Năm đó chồng của tôi hớt hải chạy về nhà cùng với một số tiền đủ để mẹ con tôi sống đầy đủ được vài năm, ông ấy còn đưa tôi một vật màu đen bảo tôi phải cất giữ cẩn thận nếu nó lộ ra ngoài thì cả gia đình của chúng tôi điều sẽ bị thảm sát, ông ấy vì bảo vệ mẹ con tôi mà đã chọn cách chạy trốn đến nay tôi vẫn không liên lạc được với ông ấy."
Bà vừa nói vừa nghẹn ngào khóc, nhìn người đàn bà đáng thương này Vĩnh Hạ càng hận những người nhà họ Lâm cô phải tìm ra được chứng cứ càng nhanh càng tốt để đưa những kẻ tàn ác này ra ánh sáng.
"Hiện tại chúng tôi đã đưa ông ấy đến một nơi ở tử tế để ông ấy ổn định lại thần kinh vì có vẻ ông Lý Liên Kiệt đã bị bạo hành suốt khoảng thời gian dài." - Minh Bảo phân giải cho người đàn bà hiểu, và bà cũng rất vui mừng vì chồng của mình vẫn còn sống.
"Tôi cảm ơn hai người nhiều lắm."
Vĩnh Hạ tha thiết cầu xin bà.
"Vậy nên xin bà hãy đưa tất cả những gì mà chồng bà đã đưa cho bà đưa lại cho chúng tôi, chúng tôi sẽ lấy đó làm chứng cứ kết tội những kẻ xấu xa đó."
Người đàn bà đứng lên vội vàng đi lấy món đồ mà trước lúc đi Lý Liên Kiệt đã đưa cho bà, là một con chíp có lưu trữ tất cả tội ác của Lâm Điên vì Lý Liên Kiệt sẽ biết một ngày nào đó bản thân hết giá trị lợi dụng sẽ bị Lâm Điền trục xuất bằng cách tiêu diệt, vì ông đã biết quá nhiều về những việt đen tối của Lâm Điền, Lý Liên Kiệt đã âm thầm ghi lại tất cả, ông đã chối bỏ vợ con để bọn họ được an toàn, bản thân đã bị Lâm Điền hành hạ nhưng ông ta vẫn còn chút ân tình năm xưa Lý Liên Kiệt đã là thuộc hạ trung thành nên chỉ dùng hình phạt cắt lưỡi để Lý Liên Kiệt phải câm mãi mãi và trở thành một con người điên dại.
Vĩnh Hạ và Minh Bảo vô cùng vui mừng vì sau những khó khăn để điều tra thì bọn họ đã có kết quả, Minh Bảo để lại một khoản tiền cho vợ của Lý Liên Kiệt và cảm ơn bà rồi cùng Vĩnh Hạ rời đi, anh nói với người phụ nữ bà sẽ sớm gặp lại chồng của mình nhanh thôi, anh đang mời bác sĩ thường xuyên đến trị liệu cho Lý Liên Kiệt để ông tỉnh táo trở lại.
Vĩnh Hạ thật sự rất muốn biết bên trong con chíp đó là những sự kiện gì cô luôn nôn nóng, Minh Bảo quay sang hỏi Vĩnh Hạ.
"Nếu như cô biết được sự thật thì cô có muốn tha thứ cho Lâm Ngạo không?"
Vĩnh Hạ im lặng một lúc nội tâm cuộn trào, cô điềm tĩnh trả lời.
"Tôi đã không tha thứ cho anh ta từ lúc ở lễ đường, nhìn thấy anh ta hãm hại ba mẹ của mình trái tim của tôi đã chết đi một chút tình yêu cũng không còn."
Minh Bảo không hỏi gì thêm vì anh đã biết được kết quả của tình yêu trong thù hận.
......
Lâm Ngạo dù bị thương nhưng vẫn muốn quay về nhanh nhất có thể, những cuộc giao dịch đen tối khiến cho hắn cảm thấy mệt mỏi. Lâm Ngạo đã vạch rõ ranh giới với Lâm Điền sau này hắn sẽ không bao giờ quan tâm đến những việc làm phi pháp của ông ta nữa.
Hắn muốn quay về thật nhanh nhưng khoảng cách thật sự không gần, dù đã đi chuyến bay sớm nhất nhưng đến khi đáp sân bay đã là bình minh ngày hôm sau, Lâm Ngạo đã không chợp mắt gương mặt đầy sự mệt mỏi khó tả. Vĩnh Hạ không hề biết Lâm Ngạo đã quay về cô vẫn ở chỗ Minh Bảo vì nếu quay về Ngự Cảnh thì Hân Nghiêm sẽ lại đến hàn hạ cô giống như ngày hôm đó, đến tận bây giờ cô vẫn còn rất ám ảnh.
Lâm Ngạo không quay về ngự cảnh mà đến thẳng nhà của Minh Bảo, hai người vẫn còn đang say giấc, Minh Bảo nghe có gõ cửa vội vã anh đi ra mở cửa là người làm.
"Cậu chủ có cậu Lâm Ngạo đến."
Chân mày của Minh Bảo chau lại, anh đang lo lắng cho Vĩnh Hạ, nếu như Lâm Ngạo phát hiện Vĩnh Hạ đang ở chỗ của mình thì cô sẽ lại tiếp tục bị hành hạ.
Minh Bảo vội vàng bước xuống nhà.
"Sau cậu lại đến đây sớm vậy?"
Anh vẫn tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, điềm tĩnh để Lâm Ngạo không phát hiện, nhưng hắn đã được quản gia báo cáo lại tất cả.
"Cậu đang giữ người của tôi có đúng không?"
Minh Bảo tỏ vẻ không hiểu hỏi lại.
"Giữ người gì tôi không hiểu?"
Lâm Ngạo thật sự quá chán ghét cánh hành xử của Minh Bảo anh đã không còn là người bạn thân thiết của Lâm Ngạo kể từ khi hắn phát hiện ra Minh Bảo có tình cảm với Vĩnh Hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.