Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần
Chương 27: Anh đang chờ em về à?
An Hướng Noãn
23/04/2019
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trần Nguyên đưa tay gõ đầu Tô Niên Niên một cái, thở dài: “Em thật là...”
“A..đau quá.” Tô Niên Niên cau mũi, Trần Nguyên lập tức thu tay lại, lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”
Tô Niên Niên lắc đầu: “Anh đang chờ em về à?”
“Ừm, Tinh Vũ nói nhìn thấy em trên xe Tử Thần, sợ cậu ta bắt nạt em.” Khóe miệng Trần Nguyên nở nụ cười ôn hòa: “Đi thôi, về nhà tắm rửa, lát nữa ăn cơm.”
Nhắc đến ăn cơm Tô Niên Niên reo hò, cùng Trần Nguyên quay vào nhà.
Cố Tử Thần đi không nhanh, lời đối thoại của hai người truyền vào tai anh, đáy mắt anh lướt qua tia mất mát, quay đầu lại, lái xe vừa đưa anh về cũng đã rời đi. Anh nắm chặt nắm đấm, trong biệt thự lớn như vậy không một bóng người, có vẻ vô cùng quạnh quẽ.
Cố Tử Thần cong môi cười tự giễu, đi vào phòng tắm, tẩy sạch toàn bộ những dấu vết Tô Niên Niên để lại.
Anh có bệnh thích sạch sẽ từ nhỏ, nhưng đối với trò đùa ác này của Tô Niên Niên, anh lại không chán ghét nổi.
Hừ, heo thần tài.
Ngay cả chính anh cũng không nhận ra, khóe môi anh đang cong lên.
-----------
Trần gia.
Hôm nay Sở Tố Tâm tự mình xuống bếp, cẩn thận làm một bàn lớn đồ ăn, Tô Niên Niên vội vã tắm rửa, rồi ngồi trước bàn ăn bắt đầu ăn ngấu nghiến.
“Chậm một chút, con tiểu nha đầu này...” Sở Tố Tâm bất đắc dĩ thở dài, đang định múc cho Tô Niên Niên bát canh, Trần Nguyên đã đưa một bát canh đầy đến trước mặt Tô Niên Niên: “Nguội chút hẵng uống, cẩn thận bỏng.”
“Cảm ơn.” Tô Niên Niên cố gắng nuốt thức ăn trong miệng, nhồm nhoàm nói cảm ơn.
Sở Tố Tâm nở nụ cười cảm kích với Trần Nguyên, Trần Doãn Hoa thấy hai người chung sống với nhau rất tốt, trong lòng cũng dễ chịu hơn.
Ăn cơm xong, Tô Niên Niên xoa bụng ngồi trên ghế sô pha xem tivi, Sở Tố Tâm dọn dẹp phòng bếp xong, chống nạnh mắng Tô Niên Niên: “Làm bài xong chưa mà đã xem tivi, ôi trời ơi, sao con còn xem phim hoạt hình?” Sở Tố Tâm khó hiểu.
Tô Niên Niên nhức đầu nói: “Con xem xong tập này sẽ đi làm bài tập...”
Sở Tố Tâm đang định nói hai câu, không ngờ Trần Nguyên lại ngồi xuống bên cạnh Tô Niên Niên: “Xem hay không?” vẻ mặt anh tự nhiên, như thể mình rất thích xem.
Tô Niên Niên dĩ nhiên hiểu rõ anh đang giải vây cho cô, cười hì hì nói: “Xem rất hay, chúng ta cùng xem đi!”
Trần Nguyên ngoan ngoãn hiểu chuyện, hơn nữa Sở Tố Tâm lại là mẹ kế của anh, cũng không tiện nói gì, đành thở dài đi vào phòng bếp gọt hoa quả ướp lạnh cho hai người.
Xem hết một tập, Tô Niên Niên duỗi lưng, hôm nay không có quá nhiều bài tập, nhưng cô chợt nhớ đến hôm nay không hiểu tiết tiếng anh lắm, quay sang hỏi Trần Nguyên: “Anh, anh đã từng học lớp bổ túc chưa? Hoặc là gia sư cũng được...”
Từ nhỏ thành tích của Trần Nguyên đã rất xuất sắc, thật sự không còn học thêm, thành thật lắc đầu: “Em muốn học thêm sao?”
Sắc mặt Tô Niên Niên đỏ lên, nhưng vẫn nói rõ với Trần Nguyên mình hơi không theo kịp chương trình, chương trình học của cao trung Thánh Âm khó hơn những trường khác là chuyện ai cũng biết.
Trần Nguyên trầm ngâm một lúc: “Lớp bổ túc anh thật sự không rõ lắm, em không nên hỏi anh.”
Tô Niên Niên biết thành tích của Trần Nguyên tốt, nhưng dù sao anh cũng đang học lớp 12, không muốn làm phiền anh.
“Hay là em bảo Cố Tử Thần dạy thêm cho em, thành tích của cậu ấy còn tốt hơn anh, hơn nữa dạy người khác rất giỏi.” Vẻ mặt Trần Nguyên thành thật, anh nhớ lúc học sơ trung điểm toán của mình không tốt, phải nhờ Cố Tử Thần dạy anh phương pháp học.
Trần Nguyên đưa tay gõ đầu Tô Niên Niên một cái, thở dài: “Em thật là...”
“A..đau quá.” Tô Niên Niên cau mũi, Trần Nguyên lập tức thu tay lại, lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”
Tô Niên Niên lắc đầu: “Anh đang chờ em về à?”
“Ừm, Tinh Vũ nói nhìn thấy em trên xe Tử Thần, sợ cậu ta bắt nạt em.” Khóe miệng Trần Nguyên nở nụ cười ôn hòa: “Đi thôi, về nhà tắm rửa, lát nữa ăn cơm.”
Nhắc đến ăn cơm Tô Niên Niên reo hò, cùng Trần Nguyên quay vào nhà.
Cố Tử Thần đi không nhanh, lời đối thoại của hai người truyền vào tai anh, đáy mắt anh lướt qua tia mất mát, quay đầu lại, lái xe vừa đưa anh về cũng đã rời đi. Anh nắm chặt nắm đấm, trong biệt thự lớn như vậy không một bóng người, có vẻ vô cùng quạnh quẽ.
Cố Tử Thần cong môi cười tự giễu, đi vào phòng tắm, tẩy sạch toàn bộ những dấu vết Tô Niên Niên để lại.
Anh có bệnh thích sạch sẽ từ nhỏ, nhưng đối với trò đùa ác này của Tô Niên Niên, anh lại không chán ghét nổi.
Hừ, heo thần tài.
Ngay cả chính anh cũng không nhận ra, khóe môi anh đang cong lên.
-----------
Trần gia.
Hôm nay Sở Tố Tâm tự mình xuống bếp, cẩn thận làm một bàn lớn đồ ăn, Tô Niên Niên vội vã tắm rửa, rồi ngồi trước bàn ăn bắt đầu ăn ngấu nghiến.
“Chậm một chút, con tiểu nha đầu này...” Sở Tố Tâm bất đắc dĩ thở dài, đang định múc cho Tô Niên Niên bát canh, Trần Nguyên đã đưa một bát canh đầy đến trước mặt Tô Niên Niên: “Nguội chút hẵng uống, cẩn thận bỏng.”
“Cảm ơn.” Tô Niên Niên cố gắng nuốt thức ăn trong miệng, nhồm nhoàm nói cảm ơn.
Sở Tố Tâm nở nụ cười cảm kích với Trần Nguyên, Trần Doãn Hoa thấy hai người chung sống với nhau rất tốt, trong lòng cũng dễ chịu hơn.
Ăn cơm xong, Tô Niên Niên xoa bụng ngồi trên ghế sô pha xem tivi, Sở Tố Tâm dọn dẹp phòng bếp xong, chống nạnh mắng Tô Niên Niên: “Làm bài xong chưa mà đã xem tivi, ôi trời ơi, sao con còn xem phim hoạt hình?” Sở Tố Tâm khó hiểu.
Tô Niên Niên nhức đầu nói: “Con xem xong tập này sẽ đi làm bài tập...”
Sở Tố Tâm đang định nói hai câu, không ngờ Trần Nguyên lại ngồi xuống bên cạnh Tô Niên Niên: “Xem hay không?” vẻ mặt anh tự nhiên, như thể mình rất thích xem.
Tô Niên Niên dĩ nhiên hiểu rõ anh đang giải vây cho cô, cười hì hì nói: “Xem rất hay, chúng ta cùng xem đi!”
Trần Nguyên ngoan ngoãn hiểu chuyện, hơn nữa Sở Tố Tâm lại là mẹ kế của anh, cũng không tiện nói gì, đành thở dài đi vào phòng bếp gọt hoa quả ướp lạnh cho hai người.
Xem hết một tập, Tô Niên Niên duỗi lưng, hôm nay không có quá nhiều bài tập, nhưng cô chợt nhớ đến hôm nay không hiểu tiết tiếng anh lắm, quay sang hỏi Trần Nguyên: “Anh, anh đã từng học lớp bổ túc chưa? Hoặc là gia sư cũng được...”
Từ nhỏ thành tích của Trần Nguyên đã rất xuất sắc, thật sự không còn học thêm, thành thật lắc đầu: “Em muốn học thêm sao?”
Sắc mặt Tô Niên Niên đỏ lên, nhưng vẫn nói rõ với Trần Nguyên mình hơi không theo kịp chương trình, chương trình học của cao trung Thánh Âm khó hơn những trường khác là chuyện ai cũng biết.
Trần Nguyên trầm ngâm một lúc: “Lớp bổ túc anh thật sự không rõ lắm, em không nên hỏi anh.”
Tô Niên Niên biết thành tích của Trần Nguyên tốt, nhưng dù sao anh cũng đang học lớp 12, không muốn làm phiền anh.
“Hay là em bảo Cố Tử Thần dạy thêm cho em, thành tích của cậu ấy còn tốt hơn anh, hơn nữa dạy người khác rất giỏi.” Vẻ mặt Trần Nguyên thành thật, anh nhớ lúc học sơ trung điểm toán của mình không tốt, phải nhờ Cố Tử Thần dạy anh phương pháp học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.