Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần
Chương 91: Anh là đồ mặt than không có tình cảm
An Hướng Noãn
23/04/2019
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hôm nay Trần Nguyên tự mình lái xe, cùng Tô Niên Niên đi đến bãi đỗ xe, thì nghe thấy tiếng động vật kêu rên.
Âm thanh đó rất yếu ớt, đứt quãng, Tô Niên Niên theo âm thanh nhìn quanh, một con chó màu vàng đang nằm bẹp trên đất, lông trên người bỉu thỉu, một cái chân vặn vẹo co ro, tiếng kêu là do nó phát ra.
Trước mặt nó, một thiếu niên đang ngồi xổm.
Tô Niên Niên sững sờ, đó chẳng phải là Cố Tử Thần sao?
Trên mặt anh vẫn là nét mặt xa cách quen thuộc, cầm bình nước khoáng mớm nước cho con chó, bên chân còn có miếng bánh sandwich gặm dở.
Nắng trời chiều nghiêng nghiêng chiếu xuống, tạo nên một màu đỏ ấm áp, phủ lên người anh một tầng dịu dàng.
Tô Niên Niên nhìn ngây dại.
Trong ấn tượng của cô, Cố Tử Thần không có khả năng làm việc này, anh nhìn thấy chó lang thang thì phải tránh còn không kịp chứ? Mà không phải như bây giờ, chăm chú cho chó nhỏ ăn.
Người đến bãi đỗ xe ngày càng nhiều, không ít người phát hiện ra Cố Tử Thần, kinh ngạc kêu một tiếng đến gần quan sát, còn có mấy cô gái lấy điện thoại ra chụp hình lia lịa.
Cố Tử Thần nhíu lông mày đẹp đẽ, hiển nhiên là không thích bị người vây xem.
Anh xoa đầu chó con, đứng dậy, cả người tỏa ra khí chất lạnh lẽo khiến người xung quanh đều lui về sau mấy bước.
“Mọi người rất rảnh à?” Giọng nói lạnh lùng truyền vào lỗ tai mọi người.
“Khụ khụ... Ai nha, chúng ta mau đi thôi, nếu không Cố nam thần sẽ tức giận.” Một nữ sinh có mắt vội kêu gọi mọi người,người vây xem thức thời rời đi.
Tô Niên Niên đi lên trước, Trần Nguyên đi theo sau cô, đi đến bên cạnh Cố Tử Thần.
Xích lại gần nhìn mới phát hiện trên người chó con không chỉ dính bụi bặm, mà còn lấm tấm vết máu.
Trần Nguyên trầm giọng nói: “Lại là tên bị bệnh tâm thần thích ngược đãi chó à? Đúng là cặn bã!”
Cố Tử Thần ‘ừ’ một tiếng.
Tô Niên Niên hỏi: “Hai người đang nói gì?”
Trần Nguyên giải thích cho cô: “Trong khu tập thể gần đây có một ông chú, tinh thần không được bình thường, thích tra tấn ngược đãi chó lang thang, không chỉ một lần, nhưng mọi người không làm gì được ông ta.”
Tô Niên Niên im lặng, nói: “Đồ cặn bã đó...”
Cố Tử Thần nhún nhún vai, xoay người rời đi, Tô Niên Niên vội kêu lên: “Này, anh cứ thế đi à?”
Cố Tử Thần dừng bước, Tô Niên Niên vẫn còn líu lo không ngừng ở phía sau: “Lúc này chẳng phải nên mang nó về chữa trị sao? Nếu hai bọn tôi không đến, sẽ không có ai phát hiện ra nó, chẳng lẽ anh mặc cho chú chó này tự sinh tự diệt sao, anh đúng là đồ mặt than không có tình cảm...”
Cố Tử Thần xoay người, sắc mặt đen đến dọa người: “Nói xong rồi?”
“À...ừm...” Tô Niên Niên gật đầu, cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Quả nhiên, khi cô nhìn thấy Cố Tử Thần lấy từ sau cốp xe ra một cái hộp sạch sẽ, sau đó đặt trên đất ôm con chó vào, thì cảm thấy vô cùng lúng túng.
“Nó bị thương, ôm tay không có thể khiến nó bị thương nặng hơn.” Cố Tử Thần lạnh nhạt giải thích.
Phụt...
Hóa ra là đi lấy hộp... cô còn tưởng rằng Cố Tử Thần sẽ đi thẳng một mạch chứ.
Quá mất mặt, Tô Niên Niên rụt vào sau lưng Trần Nguyên.
Trần Nguyên cười bất đắc dĩ: “Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa, con chó giao cho cậu đấy, Niên Niên, chúng ta về nhà trước.”
“Được!” Tô Niên Niên vội vã gật đầu, như chạy trốn theo sau Trần Nguyên.
Cố Tử Thần đứng tại chỗ thở dài, nhìn bóng lưng chạy nhanh hơn thỏ của Tô Niên Niên, ánh mắt dần trở nên dịu dàng.
Hôm nay Trần Nguyên tự mình lái xe, cùng Tô Niên Niên đi đến bãi đỗ xe, thì nghe thấy tiếng động vật kêu rên.
Âm thanh đó rất yếu ớt, đứt quãng, Tô Niên Niên theo âm thanh nhìn quanh, một con chó màu vàng đang nằm bẹp trên đất, lông trên người bỉu thỉu, một cái chân vặn vẹo co ro, tiếng kêu là do nó phát ra.
Trước mặt nó, một thiếu niên đang ngồi xổm.
Tô Niên Niên sững sờ, đó chẳng phải là Cố Tử Thần sao?
Trên mặt anh vẫn là nét mặt xa cách quen thuộc, cầm bình nước khoáng mớm nước cho con chó, bên chân còn có miếng bánh sandwich gặm dở.
Nắng trời chiều nghiêng nghiêng chiếu xuống, tạo nên một màu đỏ ấm áp, phủ lên người anh một tầng dịu dàng.
Tô Niên Niên nhìn ngây dại.
Trong ấn tượng của cô, Cố Tử Thần không có khả năng làm việc này, anh nhìn thấy chó lang thang thì phải tránh còn không kịp chứ? Mà không phải như bây giờ, chăm chú cho chó nhỏ ăn.
Người đến bãi đỗ xe ngày càng nhiều, không ít người phát hiện ra Cố Tử Thần, kinh ngạc kêu một tiếng đến gần quan sát, còn có mấy cô gái lấy điện thoại ra chụp hình lia lịa.
Cố Tử Thần nhíu lông mày đẹp đẽ, hiển nhiên là không thích bị người vây xem.
Anh xoa đầu chó con, đứng dậy, cả người tỏa ra khí chất lạnh lẽo khiến người xung quanh đều lui về sau mấy bước.
“Mọi người rất rảnh à?” Giọng nói lạnh lùng truyền vào lỗ tai mọi người.
“Khụ khụ... Ai nha, chúng ta mau đi thôi, nếu không Cố nam thần sẽ tức giận.” Một nữ sinh có mắt vội kêu gọi mọi người,người vây xem thức thời rời đi.
Tô Niên Niên đi lên trước, Trần Nguyên đi theo sau cô, đi đến bên cạnh Cố Tử Thần.
Xích lại gần nhìn mới phát hiện trên người chó con không chỉ dính bụi bặm, mà còn lấm tấm vết máu.
Trần Nguyên trầm giọng nói: “Lại là tên bị bệnh tâm thần thích ngược đãi chó à? Đúng là cặn bã!”
Cố Tử Thần ‘ừ’ một tiếng.
Tô Niên Niên hỏi: “Hai người đang nói gì?”
Trần Nguyên giải thích cho cô: “Trong khu tập thể gần đây có một ông chú, tinh thần không được bình thường, thích tra tấn ngược đãi chó lang thang, không chỉ một lần, nhưng mọi người không làm gì được ông ta.”
Tô Niên Niên im lặng, nói: “Đồ cặn bã đó...”
Cố Tử Thần nhún nhún vai, xoay người rời đi, Tô Niên Niên vội kêu lên: “Này, anh cứ thế đi à?”
Cố Tử Thần dừng bước, Tô Niên Niên vẫn còn líu lo không ngừng ở phía sau: “Lúc này chẳng phải nên mang nó về chữa trị sao? Nếu hai bọn tôi không đến, sẽ không có ai phát hiện ra nó, chẳng lẽ anh mặc cho chú chó này tự sinh tự diệt sao, anh đúng là đồ mặt than không có tình cảm...”
Cố Tử Thần xoay người, sắc mặt đen đến dọa người: “Nói xong rồi?”
“À...ừm...” Tô Niên Niên gật đầu, cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Quả nhiên, khi cô nhìn thấy Cố Tử Thần lấy từ sau cốp xe ra một cái hộp sạch sẽ, sau đó đặt trên đất ôm con chó vào, thì cảm thấy vô cùng lúng túng.
“Nó bị thương, ôm tay không có thể khiến nó bị thương nặng hơn.” Cố Tử Thần lạnh nhạt giải thích.
Phụt...
Hóa ra là đi lấy hộp... cô còn tưởng rằng Cố Tử Thần sẽ đi thẳng một mạch chứ.
Quá mất mặt, Tô Niên Niên rụt vào sau lưng Trần Nguyên.
Trần Nguyên cười bất đắc dĩ: “Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa, con chó giao cho cậu đấy, Niên Niên, chúng ta về nhà trước.”
“Được!” Tô Niên Niên vội vã gật đầu, như chạy trốn theo sau Trần Nguyên.
Cố Tử Thần đứng tại chỗ thở dài, nhìn bóng lưng chạy nhanh hơn thỏ của Tô Niên Niên, ánh mắt dần trở nên dịu dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.