Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần
Chương 103: Đối xử tốt với bạn gái (2)
An Hướng Noãn
23/04/2019
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chàng thiếu niên anh tuấn mi mắt như tranh vẽ đó, không thèm để ý tới cô ấy, mà trực tiếp đi về phía Tô Niên Niên, giọng điệu ân cần đến mức cô ấy chưa từng được nghe thấy: “Tô Niên Niên, em còn ngại bệnh mình không nhẹ? Bị nhiễm gió lạnh đến nỗi ngu người rồi hả?”
Tô Niên Niên mơ mơ màng màng chỉ chỉ về phía phòng thi sau lưng: “Em đang đợi anh trai em...”
Cố Tử Thần nhíu mày lại, chợt đưa tay ra sờ lên trán của Tô Niên Niên, nhiệt độ trên trán nóng đến dọa người.
Chết tiệt, chắc chắn là do kéo dài một ngày nên bệnh càng nặng thêm.
Anh dùng giọng điệu ra lệnh không cho từ chối nói: “Còn bốn mươi phút nữa lớp mười hai mới thi xong, anh đưa em đến bệnh viện trước.”
“À... Được a.” Tô Niên Niên gật đầu nhỏ, bỗng ý thức được bên cạnh còn có một Tống Dư Hi, cô xoay người hỏi: “Tiểu Hi, cậu muốn nói gì với mình? Doãn Sơ Hạ làm sao?”
Tống Dư Hi cắn môi, rất lâu sau mới nặn ra được nụ cười còn khó coi hơn so với khóc: “Không có gì, cậu mau đi đến bệnh viện đi, sốt cao quá sẽ không tốt đâu, sức khỏe cuả mình là trên hết.”
Cô ấy cũng không biết mình mang theo loại tâm tình nào, giấu chuyện của Doãn Sơ Hạ đi.
Cô ấy chỉ biết là, sau khi nhìn thấy ánh mắt Cố Tử Thần quan tâm đến Tô Niên Niên, cô ấy cảm thấy khó chịu như kiểu trái tim mình bị ai đó khoét một dao vào vậy.
Cố Tử Thần thờ ơ lướt ánh mắt lạnh lùng qua người cô ấy, không để ý đến câu nói đó của Tống Dư Hi, trực tiếp kéo tay của Tô Niên Niên đi về phía bãi đậu xe.
Lên xe, Cố Tử Thần đạp mạnh cần ga, trực tiếp lái xe về phía bệnh viện gần đó.
Đến bệnh viện, Cố Tử Thần bảo Tô Niên Niên ngồi ở trên ghế dài chờ anh trước, còn anh thì đi lấy số cho Tô Niên Niên.
Gió mang hơi lạnh thổi vào hành lang dài của bệnh viện, cộng thêm mùi thuốc khử trùng đặc trưng ở trong bệnh viện, làm cho lòng người càng lạnh thêm.
Cố Tử Thần cau mày, không do dự, trực tiếp cởi áo khoác ra, khoác cho Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tiện tay nhận lấy ôm vào trong ngực, ánh mắt đã bắt đầu hơi tan rã.
Nhưng Cố Tử Thần kéo áo khoác ở trong ngực cô ra, ép Tô Niên Niên phải mặc vào, kéo khóa áo khoác lên nghiêm chỉnh, bọc Tô Niên Niên gọn lỏn trong áo khoác mới hài lòng gật đầu.
“Ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ anh, không được phép đi đâu cả, đừng đi với người xa lạ, có nghe hay không?”
Tô Niên Niên bĩu môi, mặc dù cô đang rất nhức đầu, nhưng còn chưa mất đi ý thức, nên cô đặc biệt khinh thường hành động Cố Tử Thần coi mình là con nít.
“Biết rồi, anh mau đi đi, em ở đây chờ anh trở lại.” Nói xong một câu mềm nhũn, Tô Niên Niên cũng không ý thức được giọng điệu của mình như đang làm nũng.
Cố Tử Thần cảm thấy rất vừa lòng với thái độ mềm nhũn này của cô, vội vội vàng vàng đi lấy số, vừa đi vừa ngoái lại phía sau, chỉ sợ Tô Niên Niên sẽ đột ngột biến mất.
Tô Niên Niên nào còn sức cử động, áo khoác của Cố Tử Thần rất rộng, tóc của cô lại vắt lên trên vai, nhìn giống như phù thủy nhỏ u oán, giương mắt chờ Cố Tử Thần trở lại.
Bận rộn nửa ngày, Tô Niên Niên cũng bước được vào phòng cấp cứu, sau khi bác sỹ kiểm tra đơn giản cho cô, dặn y tá chuẩn bị tiêm thuốc cho Tô Niên Niên, Tô Niên Niên cứng rắn cự tuyệt: “Không muốn! Cháu không tiêm đâu, đánh chết cháu cũng không tiêm đâu!”
Cô vừa nói vừa sụt sịt nước mũi, làm ra vẻ rất đáng thương, nữ bác sỹ bị thái độ của cô chọc cười: “Cô nhóc này, không tiêm thì sao khỏi bệnh được, không có chuyện gì, không đau tý nào đâu.”
Tô Niên Niên ủy khuất nhìn Cố Tử Thần, trong lòng Cố Tử Thần mềm nhũn, anh không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ hỏi bác sỹ: “Có thể không tiêm được không?”
Nữ bác sỹ nở nụ cười trêu ghẹo: “Oh, anh chàng đẹp trai này, đối xử với bạn gái tốt thế.”
Hai người đều ngẩn ra.
Chàng thiếu niên anh tuấn mi mắt như tranh vẽ đó, không thèm để ý tới cô ấy, mà trực tiếp đi về phía Tô Niên Niên, giọng điệu ân cần đến mức cô ấy chưa từng được nghe thấy: “Tô Niên Niên, em còn ngại bệnh mình không nhẹ? Bị nhiễm gió lạnh đến nỗi ngu người rồi hả?”
Tô Niên Niên mơ mơ màng màng chỉ chỉ về phía phòng thi sau lưng: “Em đang đợi anh trai em...”
Cố Tử Thần nhíu mày lại, chợt đưa tay ra sờ lên trán của Tô Niên Niên, nhiệt độ trên trán nóng đến dọa người.
Chết tiệt, chắc chắn là do kéo dài một ngày nên bệnh càng nặng thêm.
Anh dùng giọng điệu ra lệnh không cho từ chối nói: “Còn bốn mươi phút nữa lớp mười hai mới thi xong, anh đưa em đến bệnh viện trước.”
“À... Được a.” Tô Niên Niên gật đầu nhỏ, bỗng ý thức được bên cạnh còn có một Tống Dư Hi, cô xoay người hỏi: “Tiểu Hi, cậu muốn nói gì với mình? Doãn Sơ Hạ làm sao?”
Tống Dư Hi cắn môi, rất lâu sau mới nặn ra được nụ cười còn khó coi hơn so với khóc: “Không có gì, cậu mau đi đến bệnh viện đi, sốt cao quá sẽ không tốt đâu, sức khỏe cuả mình là trên hết.”
Cô ấy cũng không biết mình mang theo loại tâm tình nào, giấu chuyện của Doãn Sơ Hạ đi.
Cô ấy chỉ biết là, sau khi nhìn thấy ánh mắt Cố Tử Thần quan tâm đến Tô Niên Niên, cô ấy cảm thấy khó chịu như kiểu trái tim mình bị ai đó khoét một dao vào vậy.
Cố Tử Thần thờ ơ lướt ánh mắt lạnh lùng qua người cô ấy, không để ý đến câu nói đó của Tống Dư Hi, trực tiếp kéo tay của Tô Niên Niên đi về phía bãi đậu xe.
Lên xe, Cố Tử Thần đạp mạnh cần ga, trực tiếp lái xe về phía bệnh viện gần đó.
Đến bệnh viện, Cố Tử Thần bảo Tô Niên Niên ngồi ở trên ghế dài chờ anh trước, còn anh thì đi lấy số cho Tô Niên Niên.
Gió mang hơi lạnh thổi vào hành lang dài của bệnh viện, cộng thêm mùi thuốc khử trùng đặc trưng ở trong bệnh viện, làm cho lòng người càng lạnh thêm.
Cố Tử Thần cau mày, không do dự, trực tiếp cởi áo khoác ra, khoác cho Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tiện tay nhận lấy ôm vào trong ngực, ánh mắt đã bắt đầu hơi tan rã.
Nhưng Cố Tử Thần kéo áo khoác ở trong ngực cô ra, ép Tô Niên Niên phải mặc vào, kéo khóa áo khoác lên nghiêm chỉnh, bọc Tô Niên Niên gọn lỏn trong áo khoác mới hài lòng gật đầu.
“Ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ anh, không được phép đi đâu cả, đừng đi với người xa lạ, có nghe hay không?”
Tô Niên Niên bĩu môi, mặc dù cô đang rất nhức đầu, nhưng còn chưa mất đi ý thức, nên cô đặc biệt khinh thường hành động Cố Tử Thần coi mình là con nít.
“Biết rồi, anh mau đi đi, em ở đây chờ anh trở lại.” Nói xong một câu mềm nhũn, Tô Niên Niên cũng không ý thức được giọng điệu của mình như đang làm nũng.
Cố Tử Thần cảm thấy rất vừa lòng với thái độ mềm nhũn này của cô, vội vội vàng vàng đi lấy số, vừa đi vừa ngoái lại phía sau, chỉ sợ Tô Niên Niên sẽ đột ngột biến mất.
Tô Niên Niên nào còn sức cử động, áo khoác của Cố Tử Thần rất rộng, tóc của cô lại vắt lên trên vai, nhìn giống như phù thủy nhỏ u oán, giương mắt chờ Cố Tử Thần trở lại.
Bận rộn nửa ngày, Tô Niên Niên cũng bước được vào phòng cấp cứu, sau khi bác sỹ kiểm tra đơn giản cho cô, dặn y tá chuẩn bị tiêm thuốc cho Tô Niên Niên, Tô Niên Niên cứng rắn cự tuyệt: “Không muốn! Cháu không tiêm đâu, đánh chết cháu cũng không tiêm đâu!”
Cô vừa nói vừa sụt sịt nước mũi, làm ra vẻ rất đáng thương, nữ bác sỹ bị thái độ của cô chọc cười: “Cô nhóc này, không tiêm thì sao khỏi bệnh được, không có chuyện gì, không đau tý nào đâu.”
Tô Niên Niên ủy khuất nhìn Cố Tử Thần, trong lòng Cố Tử Thần mềm nhũn, anh không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ hỏi bác sỹ: “Có thể không tiêm được không?”
Nữ bác sỹ nở nụ cười trêu ghẹo: “Oh, anh chàng đẹp trai này, đối xử với bạn gái tốt thế.”
Hai người đều ngẩn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.