Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần
Chương 45: Học sinh chuyển trường (1)
An Hướng Noãn
23/04/2019
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chậm tiêu như Tô Niên Niên dĩ nhiên cũng cảm nhận được mấy ngày này Trần Nguyên luôn quan tâm tới mình.
Cô cảm động từ tận đáy lòng.
Chuyện hôn lễ giữa Trần Doãn Hoa và Sở Tố Tâm cũng không được công khai, người biết chuyện này đều là những người bạn cũ thân thiết nhiều năm, chuyện Trần Nguyên và Tô Niên Niên là anh em đại đa số mọi người đều không biết.
Cho nên với người ngoài, hai người giống như cặp tình lữ yêu đương say đắm vậy.
Nếu để Tô Niên Niên biết cô vô tình được coi là xứng đôi với Trần Nguyên, cũng bị vô số fan hâm mộ của Trần Nguyên vừa ghen tỵ vừa ôm hận, nhất định cô sẽ phải im lặng ngẩng đầu nhìn trời.
Ngày chủ nhật thú vị cứ thế trôi qua, thứ hai, được Trần Nguyên dặn dò, Tô Niên Niên thay một bộ đồng phục đi học.
Trường trung học Thánh Âm không quy định quá cứng nhắc về việc học sinh có mặc đồng phục không, chỉ cần mặc đồng phục đồng nhất vào buổi lễ kéo cờ ngày thứ hai và các hoạt động trọng đại. Đồng phục học sinh có màu xám tro và màu lam, nam sinh áo sơ mi đóng thùng, thu đông có áo khoác, nữ sinh có thể lựa chọn mặc quần hoặc mặc váy.
Tô Niên Niên từ nhỏ đã không thích mặc váy, đương nhiên là sẽ mặc quần dài đi học.
Trong sân trường thỉnh thoảng có mấy học sinh đùa nghịch nhau chơi đuổi bắt, thoạt nhìn tràn đầy sức sống và sinh khí.
Nhưng ẩn giấu dưới gợn sống là một dòng nước chảy xiết, nhất định hôm nay là một ngày không yên bình.
Khi cô đi vào trong phòng học lại phát hiện có chút không đúng.
Trời ạ, ai có thể nói cho cô biết, tại sao hơn hai mươi nữ sinh trong lớp tất cả đều mặc váy vậy?
Váy đồng phục là kiểu váy đến đầu gối màu lam xám tro, mà đại đa số nữ sinh rõ ràng đã thay đổi độ dài của váy, để lộ bắp đùi trắng nõn, rõ ràng là đã tự ý sửa đồng phục.
Nam sinh trong lớp đều nhìn đến sắp phun máu mũi, một đám ngơ hết cả người.
Ai nấy trông đều như cô em gái xinh đẹp nõn nà, hơn nữa đùi lại trắng thế, thực sự khiến đám nhóc này sững sờ tới choáng váng.
Trong đó kích thích nhất chính là Lưu Vân Nhi và Doãn Sơ Hạ, váy ngắn tới mức Tô Niên Niên hoài nghi hai người đó chỉ cần cong lưng một cái là lộ bằng hết, thầm than một tiếng không thuần khiết, cô lại nghe thấy mấy tiếng chế nhạo đầy ý xấu: “Sao vẫn có người mặc quần thế, xấu chết mất.”
“Cũng đúng ha, Tô Niên Niên sẽ không phải là thẩm mỹ có vấn đề chứ.”
“Mình thấy không giống vậy, chắc là chân xấu quá, sợ để lộ ra sẽ xấu hổ.”
Đối với điều này, Tô Niên Niên cũng không bình luận gì, chỉ lạnh nhạt trở về chỗ ngồi của mình.
Tống Dư Hi mặc đồng phục bình thường, màu lam và xám tro càng tôn thêm khí chất điềm tĩnh dịu dàng của cô ấy.
Về phần Chúc Thành cũng chỉ theo số đông. Có điều cậu ta đang nhìn về nơi nào đó bằng ánh mắt lưu manh, Tô Niên Niên nhìn theo ánh mắt cậu ta, không ngờ tới cậu ta đang nhìn Lý Ân Mỹ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trưởng lớp bình thường không thể hiện, lúc này Tô Niên Niên mới phát hiện ra cô ấy có đôi chân thon dài thẳng tắp, bản thân cô là nữ sinh còn cảm thấy trưởng lớp có vóc người quá tuyệt.
Yên lặng đưa cho Chúc Thành hai tờ khăn giấy: “Lau đi kìa.”
Chúc Thành chợt hoàn hồn tỉnh ra, căng thẳng hẳn lên: “Mình chảy máu mũi sao”, nhìn đùi của lớp trưởng mà chảy máu mũi, cả đời trong sạch của cậu ta bị hủy hết rồi huhuhu…
Tô Niên Niên không nghi ngờ về ý thức kì diệu của cậu ta đang trở về, cười đen tối: “Không, là nước miếng.”
Gương mặt Chúc Thành thoáng cái đỏ bừng.
Trêu chọc Chúc Thành xong cũng đến giờ kéo cờ.
Hai lớp trưởng Triệu Minh Viễn và Lý Âu Mỹ tổ chức mọi người xuống tầng, bận rộn hồi lâu, học sinh toàn trường rốt cuộc cũng tập trung ở sân thể dục của trường.
Đối diện sân tập là đài kéo cờ, học sinh của ban quốc kỳ đã chuẩn bị sẵn sàng.
Tô Niên Niên chán chết đi được liền ngồi nghịch tóc, bỗng nhiên cô nhướn cậu, cảm giác như có một ánh mắt quen thuộc nhưng lại sắc bén đáng sợ đang nhằm vào cô.
Chậm tiêu như Tô Niên Niên dĩ nhiên cũng cảm nhận được mấy ngày này Trần Nguyên luôn quan tâm tới mình.
Cô cảm động từ tận đáy lòng.
Chuyện hôn lễ giữa Trần Doãn Hoa và Sở Tố Tâm cũng không được công khai, người biết chuyện này đều là những người bạn cũ thân thiết nhiều năm, chuyện Trần Nguyên và Tô Niên Niên là anh em đại đa số mọi người đều không biết.
Cho nên với người ngoài, hai người giống như cặp tình lữ yêu đương say đắm vậy.
Nếu để Tô Niên Niên biết cô vô tình được coi là xứng đôi với Trần Nguyên, cũng bị vô số fan hâm mộ của Trần Nguyên vừa ghen tỵ vừa ôm hận, nhất định cô sẽ phải im lặng ngẩng đầu nhìn trời.
Ngày chủ nhật thú vị cứ thế trôi qua, thứ hai, được Trần Nguyên dặn dò, Tô Niên Niên thay một bộ đồng phục đi học.
Trường trung học Thánh Âm không quy định quá cứng nhắc về việc học sinh có mặc đồng phục không, chỉ cần mặc đồng phục đồng nhất vào buổi lễ kéo cờ ngày thứ hai và các hoạt động trọng đại. Đồng phục học sinh có màu xám tro và màu lam, nam sinh áo sơ mi đóng thùng, thu đông có áo khoác, nữ sinh có thể lựa chọn mặc quần hoặc mặc váy.
Tô Niên Niên từ nhỏ đã không thích mặc váy, đương nhiên là sẽ mặc quần dài đi học.
Trong sân trường thỉnh thoảng có mấy học sinh đùa nghịch nhau chơi đuổi bắt, thoạt nhìn tràn đầy sức sống và sinh khí.
Nhưng ẩn giấu dưới gợn sống là một dòng nước chảy xiết, nhất định hôm nay là một ngày không yên bình.
Khi cô đi vào trong phòng học lại phát hiện có chút không đúng.
Trời ạ, ai có thể nói cho cô biết, tại sao hơn hai mươi nữ sinh trong lớp tất cả đều mặc váy vậy?
Váy đồng phục là kiểu váy đến đầu gối màu lam xám tro, mà đại đa số nữ sinh rõ ràng đã thay đổi độ dài của váy, để lộ bắp đùi trắng nõn, rõ ràng là đã tự ý sửa đồng phục.
Nam sinh trong lớp đều nhìn đến sắp phun máu mũi, một đám ngơ hết cả người.
Ai nấy trông đều như cô em gái xinh đẹp nõn nà, hơn nữa đùi lại trắng thế, thực sự khiến đám nhóc này sững sờ tới choáng váng.
Trong đó kích thích nhất chính là Lưu Vân Nhi và Doãn Sơ Hạ, váy ngắn tới mức Tô Niên Niên hoài nghi hai người đó chỉ cần cong lưng một cái là lộ bằng hết, thầm than một tiếng không thuần khiết, cô lại nghe thấy mấy tiếng chế nhạo đầy ý xấu: “Sao vẫn có người mặc quần thế, xấu chết mất.”
“Cũng đúng ha, Tô Niên Niên sẽ không phải là thẩm mỹ có vấn đề chứ.”
“Mình thấy không giống vậy, chắc là chân xấu quá, sợ để lộ ra sẽ xấu hổ.”
Đối với điều này, Tô Niên Niên cũng không bình luận gì, chỉ lạnh nhạt trở về chỗ ngồi của mình.
Tống Dư Hi mặc đồng phục bình thường, màu lam và xám tro càng tôn thêm khí chất điềm tĩnh dịu dàng của cô ấy.
Về phần Chúc Thành cũng chỉ theo số đông. Có điều cậu ta đang nhìn về nơi nào đó bằng ánh mắt lưu manh, Tô Niên Niên nhìn theo ánh mắt cậu ta, không ngờ tới cậu ta đang nhìn Lý Ân Mỹ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trưởng lớp bình thường không thể hiện, lúc này Tô Niên Niên mới phát hiện ra cô ấy có đôi chân thon dài thẳng tắp, bản thân cô là nữ sinh còn cảm thấy trưởng lớp có vóc người quá tuyệt.
Yên lặng đưa cho Chúc Thành hai tờ khăn giấy: “Lau đi kìa.”
Chúc Thành chợt hoàn hồn tỉnh ra, căng thẳng hẳn lên: “Mình chảy máu mũi sao”, nhìn đùi của lớp trưởng mà chảy máu mũi, cả đời trong sạch của cậu ta bị hủy hết rồi huhuhu…
Tô Niên Niên không nghi ngờ về ý thức kì diệu của cậu ta đang trở về, cười đen tối: “Không, là nước miếng.”
Gương mặt Chúc Thành thoáng cái đỏ bừng.
Trêu chọc Chúc Thành xong cũng đến giờ kéo cờ.
Hai lớp trưởng Triệu Minh Viễn và Lý Âu Mỹ tổ chức mọi người xuống tầng, bận rộn hồi lâu, học sinh toàn trường rốt cuộc cũng tập trung ở sân thể dục của trường.
Đối diện sân tập là đài kéo cờ, học sinh của ban quốc kỳ đã chuẩn bị sẵn sàng.
Tô Niên Niên chán chết đi được liền ngồi nghịch tóc, bỗng nhiên cô nhướn cậu, cảm giác như có một ánh mắt quen thuộc nhưng lại sắc bén đáng sợ đang nhằm vào cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.