Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần
Chương 75: Hội học sinh (2)
An Hướng Noãn
23/04/2019
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hết giờ học cuối cùng, Trần Nguyên gửi tin nhắn đến, bảo Tô Niên Niên đi ra ăn cơm với anh ấy.
Tô Niên Niên vốn muốn rủ Tống Dư Hi cùng đi, thế nhưng con nhóc này sống chết không muốn đi, không biết tại sao, Tô Niên Niên không thể làm gì khác hơn là tự đi tìm Trần Nguyên.
Đi tới cổng trường, Trần Nguyên ngoắc ngoắc tay với cô từ phía xa xa: “Niên Niên, ở đây!”
Mấy nữ sinh đi ngang qua đồng loạt dùng ánh mắt giết người nhìn Tô Niên Niên, Tô Niên Niên thầm không biết nên nói gì, cô không thể làm gì khác hơn là bước đi về phía bên cạnh Trần Nguyên nhanh hơn.
“Anh, chúng ta đi đâu ăn cơm vậy?” Tô Niên Niên tò mò hỏi, Trần Nguyên kéo cánh tay của cô: “Đến nơi thì em sẽ biết, đi thôi, Tử Thần và Tinh Vũ đang chờ.”
“Ặc... Không phải chỉ có hai người chúng ta thôi sao?”
Đối diện cổng trường, chiếc Porsche màu đen của Cố Tử Thần đang đậu ở đó, Trần Nguyên cẩn thận mở cửa xe thay Tô Niên Niên, giọng nói vui vẻ của Dạ Tinh Vũ truyền tới: “Niên Niên, cậu cũng tới nha!”
Cố Tử Thần vẫn mang theo vẻ mặt lãnh đạm, không nhìn thẳng về phía cô.
Tô Niên Niên chào hỏi với Dạ Tinh Vũ, hai người cùng ngồi ở ghế sau vui vẻ nói chuyện phiếm.
Ngoài lần đi đến nhà Dạ Tinh Vũ ôm mèo đó, Tô Niên Niên và cậu ta chưa từng nói chuyện riêng với nhau lần nào, nhưng lần này trò chuyện một lúc mới phát hiện ra, hai người đều có cùng sở thích.
Cô thích đồ ăn ngon, Dạ Tinh Vũ cũng là con sâu ăn hàng; cô thích xem phim hoạt hình, Dạ Tinh Vũ lại lưu trữ không ít bộ phim hoạt hình; hơn nữa hai người đều brush b(*), cùng thích thể loại sách và phim giống nhau .
(*) Một thuật ngữ trong găm Call of duty
Hai người như vừa tìm được tri âm của đời mình, nói thao thao bất tuyệt.
Trần Nguyên thầm ăn dấm trong lòng, bĩu môi, anh ấy liếc về phía Cố Tử Thần, Cố Tử Thần hừ bằng giọng mũi: “Hai con heo...”
Lỗ tai của Dạ Tinh Vũ khá thính, sau khi nghe anh nói vậy, cậu nghiêng đầu qua: “Anh, tiếng Trung của anh tệ vậy, heo là để chỉ cái đầu!”
Cố Tử Thần: “...”
Trần Nguyên: “...”
Tô Niên Niên đỡ trán: “Sao tôi chẳng thấy vui tý nào... cậu đang giễu cợt anh ta hay là tự bôi đen chính mình vậy?”
Dạ Tinh Vũ gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười.
Xe dừng ở cửa một nhà hàng Quảng Đông, bốn người vào phòng bao, chỉ chốc lát sau, mấy món ăn nhẹ của phương Nam đã được bê lên.
Tô Niên Niên và Dạ Tinh Vũ mở chế độ điên cuồng ăn uống, đũa cầm trên tay không lúc nào ngưng lại.
Trần Nguyên cưng chiều múc bát súp qua cho Tô Niên Niên: “Ăn từ từ thôi, không đủ thì gọi thêm, hôm nay để Cố nam thần mời khách.”
Cố Tử Thần ngồi không cũng trúng đạn nhướn màu: “Đường đường là thiếu gia Trần gia, lại bảo người nghèo như tôi trả tiền, cậu có đúng là đại trượng phu không đấy?”
Tô Niên Niên cố gắng nuốt đồ ăn trong miệng xuống: “Cố Tử Thần, có phải anh chê chúng em ăn quá nhiều hay không?”
Cố Tử Thần im lặng.
Tô Niên Niên thở dài, vỗ vào người của Dạ Tinh Vũ: “Cậu ăn ít thôi, bằng không Cố Tử Thần sẽ không mời chúng ta ăn cơm đâu.”
“Oh... Vậy tôi không ăn nữa, nhường cho cậu ăn hết đấy...” Dạ Tinh Vũ làm ra vẻ đáng thương buông đũa xuống.
Tô Niên Niên để đũa xuống, đôi mắt dần phủ một lớp sương mù: “Tôi cũng không ăn nữa, Cố Tử Thần, em nhìn anh ăn là được rồi...”
Cố Tử Thần nhếch mép, cảm thấy bất đắc dĩ với chiến lược bán manh của hai người này.
Nhưng rõ ràng, anh là người thích mềm không thích cứng điển hình, vì vậy anh hơi nâng hàng mi dài lên, hào phóng nói: “Ăn đi ăn đi, anh mời là được, đúng là không chịu nổi hai người các...”
Trần Nguyên ngồi ở bên cạnh cười to ha ha.
Tô Niên Niên và Dạ Tinh Vũ hai mắt nhìn nhau, lại bắt đầu vui vẻ ăn uống.
Ăn được một nửa, Tô Niên Niên nhớ tới chuyện hội học sinh, ngẩng đầu lên hỏi: “Anh, anh là hội trưởng hội học sinh à?”
“Ừ, sao vậy? Em muốn gia nhập hội học sinh?”
Hết giờ học cuối cùng, Trần Nguyên gửi tin nhắn đến, bảo Tô Niên Niên đi ra ăn cơm với anh ấy.
Tô Niên Niên vốn muốn rủ Tống Dư Hi cùng đi, thế nhưng con nhóc này sống chết không muốn đi, không biết tại sao, Tô Niên Niên không thể làm gì khác hơn là tự đi tìm Trần Nguyên.
Đi tới cổng trường, Trần Nguyên ngoắc ngoắc tay với cô từ phía xa xa: “Niên Niên, ở đây!”
Mấy nữ sinh đi ngang qua đồng loạt dùng ánh mắt giết người nhìn Tô Niên Niên, Tô Niên Niên thầm không biết nên nói gì, cô không thể làm gì khác hơn là bước đi về phía bên cạnh Trần Nguyên nhanh hơn.
“Anh, chúng ta đi đâu ăn cơm vậy?” Tô Niên Niên tò mò hỏi, Trần Nguyên kéo cánh tay của cô: “Đến nơi thì em sẽ biết, đi thôi, Tử Thần và Tinh Vũ đang chờ.”
“Ặc... Không phải chỉ có hai người chúng ta thôi sao?”
Đối diện cổng trường, chiếc Porsche màu đen của Cố Tử Thần đang đậu ở đó, Trần Nguyên cẩn thận mở cửa xe thay Tô Niên Niên, giọng nói vui vẻ của Dạ Tinh Vũ truyền tới: “Niên Niên, cậu cũng tới nha!”
Cố Tử Thần vẫn mang theo vẻ mặt lãnh đạm, không nhìn thẳng về phía cô.
Tô Niên Niên chào hỏi với Dạ Tinh Vũ, hai người cùng ngồi ở ghế sau vui vẻ nói chuyện phiếm.
Ngoài lần đi đến nhà Dạ Tinh Vũ ôm mèo đó, Tô Niên Niên và cậu ta chưa từng nói chuyện riêng với nhau lần nào, nhưng lần này trò chuyện một lúc mới phát hiện ra, hai người đều có cùng sở thích.
Cô thích đồ ăn ngon, Dạ Tinh Vũ cũng là con sâu ăn hàng; cô thích xem phim hoạt hình, Dạ Tinh Vũ lại lưu trữ không ít bộ phim hoạt hình; hơn nữa hai người đều brush b(*), cùng thích thể loại sách và phim giống nhau .
(*) Một thuật ngữ trong găm Call of duty
Hai người như vừa tìm được tri âm của đời mình, nói thao thao bất tuyệt.
Trần Nguyên thầm ăn dấm trong lòng, bĩu môi, anh ấy liếc về phía Cố Tử Thần, Cố Tử Thần hừ bằng giọng mũi: “Hai con heo...”
Lỗ tai của Dạ Tinh Vũ khá thính, sau khi nghe anh nói vậy, cậu nghiêng đầu qua: “Anh, tiếng Trung của anh tệ vậy, heo là để chỉ cái đầu!”
Cố Tử Thần: “...”
Trần Nguyên: “...”
Tô Niên Niên đỡ trán: “Sao tôi chẳng thấy vui tý nào... cậu đang giễu cợt anh ta hay là tự bôi đen chính mình vậy?”
Dạ Tinh Vũ gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười.
Xe dừng ở cửa một nhà hàng Quảng Đông, bốn người vào phòng bao, chỉ chốc lát sau, mấy món ăn nhẹ của phương Nam đã được bê lên.
Tô Niên Niên và Dạ Tinh Vũ mở chế độ điên cuồng ăn uống, đũa cầm trên tay không lúc nào ngưng lại.
Trần Nguyên cưng chiều múc bát súp qua cho Tô Niên Niên: “Ăn từ từ thôi, không đủ thì gọi thêm, hôm nay để Cố nam thần mời khách.”
Cố Tử Thần ngồi không cũng trúng đạn nhướn màu: “Đường đường là thiếu gia Trần gia, lại bảo người nghèo như tôi trả tiền, cậu có đúng là đại trượng phu không đấy?”
Tô Niên Niên cố gắng nuốt đồ ăn trong miệng xuống: “Cố Tử Thần, có phải anh chê chúng em ăn quá nhiều hay không?”
Cố Tử Thần im lặng.
Tô Niên Niên thở dài, vỗ vào người của Dạ Tinh Vũ: “Cậu ăn ít thôi, bằng không Cố Tử Thần sẽ không mời chúng ta ăn cơm đâu.”
“Oh... Vậy tôi không ăn nữa, nhường cho cậu ăn hết đấy...” Dạ Tinh Vũ làm ra vẻ đáng thương buông đũa xuống.
Tô Niên Niên để đũa xuống, đôi mắt dần phủ một lớp sương mù: “Tôi cũng không ăn nữa, Cố Tử Thần, em nhìn anh ăn là được rồi...”
Cố Tử Thần nhếch mép, cảm thấy bất đắc dĩ với chiến lược bán manh của hai người này.
Nhưng rõ ràng, anh là người thích mềm không thích cứng điển hình, vì vậy anh hơi nâng hàng mi dài lên, hào phóng nói: “Ăn đi ăn đi, anh mời là được, đúng là không chịu nổi hai người các...”
Trần Nguyên ngồi ở bên cạnh cười to ha ha.
Tô Niên Niên và Dạ Tinh Vũ hai mắt nhìn nhau, lại bắt đầu vui vẻ ăn uống.
Ăn được một nửa, Tô Niên Niên nhớ tới chuyện hội học sinh, ngẩng đầu lên hỏi: “Anh, anh là hội trưởng hội học sinh à?”
“Ừ, sao vậy? Em muốn gia nhập hội học sinh?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.