Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần
Chương 78: Không phải là cậu thích anh ta đấy chứ (2)
An Hướng Noãn
23/04/2019
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tiếng nhạc quá lớn, hai người đều phải nâng cao giọng, giống như tiếng gầm của sư tử Hà Đông vậy, hấp dẫn sự chú ý của không ít người.
Tô Niên Niên cúi đầu, lấy tay che nửa gương mặt, sức chịu đựng của dây thần kinh của cô lớn, nhưng nói thế cô cũng không chịu nổi khi bị một đám bà bác vây xem như thế này!
“Đường Dư, cậu tránh qua một bên đi, chúng mình muốn nói chuyện với nhau về nhân sinh thế thái của đời người.” Nhu Nhu cười hì hì nói, Đường Dư bất đắc dĩ nhìn Tô Niên Niên, làm ra vẻ “Cậu tự bảo trọng“.
“Đừng đi... á, Đậu Đậu, cậu đừng có kéo mình, mình sẽ không nhảy đâu! !” Tô Niên Niên liều mạng giãy giụa, cuối cùng vẫn bị hai người kéo vào trong đội hình khiêu vũ, bà bác bên cạnh còn tốt bụng nhường lại vị trí cho cô.
“Cô bé à, khiêu vũ nhiều sẽ có lợi cho sức khỏe, sau này mới có thể gả vào gia đình tốt!” Bà bác nhiệt tình khuyến khích. Tô Niên Niên: “...”
Bài Nhất huyễn dân tộc phong kết thúc, máy dì chọn nhạc lại chuyển sang bài hát khác, trong lúc nhất thời, trên quảng trường lại vang lên tiếng hát ma tính.
“Chàng thuần ngựa ơi, chàng thật là oai phong mạnh mẽ, tuấn mã chạy như bay, tựa như cơn cuồng phong...”
( Bài hát: Sáo mã can: Ô Lan Thác Á)
Chân của Tô Niên Niên đều sắp mềm nhũn rồi.
Chắc đầu của cô bị người ngoài hành tinh đá, nên cô mới đến tìm hai nữ thần kinh này đi!
Nhu Nhu và Đậu Đậu là bạn thân nhất của Tô Niên Niên ở trường trung học phổ thông Thần Giang, một người là nữ thần kinh, một người là nữ kỳ ba, công thêm Tô Niên Niên vào nữa, chắc chắn là ba người phụ nữ tạo thành một bộ phim(*).
(*)三个女人一台戏: giống với câu hai người phụ nữ và một con vịt tạo thành một cái chợ: ý nói có thể làm cho không khí xung quanh ồn ào náo nhiệt.
Tô Niên Niên tự giận mình uốn éo theo, làm ra vẻ cực kỳ đau đớn nói: “Sao các cậu lại chạy ra quảng trường nhảy múa, đúng là bệnh không nhẹ!”
Nhu Nhu liếc nhìn cô: “Nhóc con, cậu thì biết cái gì, cậu không nhìn thấy bên kia có một dàn trai đẹp hay sao, chiêu này của bọn mình gọi là cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt(*), cứ xuất hiện nhiều rồi sẽ quen mặt!”
(*)cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt: Ý của câu thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.
Tô Niên Niên liếc mắt nhìn mấy nam sinh đang biểu diễn võ thuật cách đó không xa, nhìn trang phục có vẻ như là của hội quán taekwondo gần đó.
“Đúng vậy, đây gọi là chiến lược đi đường vòng, thấy bọn mình thông minh không!” Đậu Đậu ném tới một ánh mắt quyến rũ, làm ra vẻ ‘Tôi đang giành công đấy’.
Thông minh chỗ nào! Tô Niên Niên thầm phỉ nhổ như điên ở trong lòng.
Nào có nam sinh nào thích mấy nữ thần kinh nhảy khiêu vũ ở trong quảng trường như mấy cậu! !
“Gỗ mục, chắc chắn là cậu đang thầm phỉ nhổ hai đứa mình ở trong lòng, có đúng hay không? Lại nói, tại sao cậu lại đến đây, nhớ bọn mình à?” Nhu Nhu nghi ngờ hỏi.
Tô Niên Niên gật đầu như giã tỏi nói: “Đúng vậy, mình nhớ các cậu muốn chết đi được.”
Đậu Đậu thuần thục túm khoá, cắt ngang: “Nhu Nhu, đừng để ý tới cậu ấy, cậu ấy không nói thật.”
Tô Niên Niên: “... Mình thật sự rất nhớ các cậu mà...”
Nhu Nhu cười hắc hắc: “Thôi đừng có mà nói miệng nữa đi, nói không bằng làm, không bằng cậu mời bọn mình đi ăn, vậy thì mình có thể suy nghĩ lại.”
Tô Niên Niên đỡ trán, cô cũng biết hai con sâu ăn hàng này sẽ làm thịt cô một bữa mà.
“Được rồi...”
Nghe thấy Tô Niên Niên đồng ý, hai người nhanh nhẹn kéo Tô Niên Niên đi, rời khỏi hàng ngũ khiêu vũ trên quảng trường.
Đường Dư đang nhàm chán nhìn đài phun nước ở bên cạnh, Đậu Đậu đi qua vỗ vỗ bả vai của cậu ta: “Ộp pa Đường Dư, đi mau, Tô Niên Niên mời đi ăn!”
Tô Niên Niên làm ra vẻ không thể yêu thương nổi, uể oải gật đầu.
Đường Dư dở khóc dở cười đuổi theo Tô Niên Niên, bốn người tùy tiện tìm quán ở bên cạnh trường học, gọi bốn tô mì thịt bò.
Mì thịt bò được bê lên, Tô Niên Niên chê ném thịt bò vào trong bát của Đường Dư, Đường Dư thì đem nhặt toàn bộ cải xanh trong bát bỏ vào trong bát của Tô Niên Niên.
Nhu Nhu và Đậu Đậu đã sớm nhìn thành quen, chỉ là vẫn trêu ghẹo giống như trước đây: “Tô Niên Niên, cậu cua ộp pa Đường Dư tới tay rồi hả? Không chỉ bắt cóc cậu ta đến Thánh Âm, còn áo gấm về làng mang theo mấy màn thân mật này nữa!”
Tiếng nhạc quá lớn, hai người đều phải nâng cao giọng, giống như tiếng gầm của sư tử Hà Đông vậy, hấp dẫn sự chú ý của không ít người.
Tô Niên Niên cúi đầu, lấy tay che nửa gương mặt, sức chịu đựng của dây thần kinh của cô lớn, nhưng nói thế cô cũng không chịu nổi khi bị một đám bà bác vây xem như thế này!
“Đường Dư, cậu tránh qua một bên đi, chúng mình muốn nói chuyện với nhau về nhân sinh thế thái của đời người.” Nhu Nhu cười hì hì nói, Đường Dư bất đắc dĩ nhìn Tô Niên Niên, làm ra vẻ “Cậu tự bảo trọng“.
“Đừng đi... á, Đậu Đậu, cậu đừng có kéo mình, mình sẽ không nhảy đâu! !” Tô Niên Niên liều mạng giãy giụa, cuối cùng vẫn bị hai người kéo vào trong đội hình khiêu vũ, bà bác bên cạnh còn tốt bụng nhường lại vị trí cho cô.
“Cô bé à, khiêu vũ nhiều sẽ có lợi cho sức khỏe, sau này mới có thể gả vào gia đình tốt!” Bà bác nhiệt tình khuyến khích. Tô Niên Niên: “...”
Bài Nhất huyễn dân tộc phong kết thúc, máy dì chọn nhạc lại chuyển sang bài hát khác, trong lúc nhất thời, trên quảng trường lại vang lên tiếng hát ma tính.
“Chàng thuần ngựa ơi, chàng thật là oai phong mạnh mẽ, tuấn mã chạy như bay, tựa như cơn cuồng phong...”
( Bài hát: Sáo mã can: Ô Lan Thác Á)
Chân của Tô Niên Niên đều sắp mềm nhũn rồi.
Chắc đầu của cô bị người ngoài hành tinh đá, nên cô mới đến tìm hai nữ thần kinh này đi!
Nhu Nhu và Đậu Đậu là bạn thân nhất của Tô Niên Niên ở trường trung học phổ thông Thần Giang, một người là nữ thần kinh, một người là nữ kỳ ba, công thêm Tô Niên Niên vào nữa, chắc chắn là ba người phụ nữ tạo thành một bộ phim(*).
(*)三个女人一台戏: giống với câu hai người phụ nữ và một con vịt tạo thành một cái chợ: ý nói có thể làm cho không khí xung quanh ồn ào náo nhiệt.
Tô Niên Niên tự giận mình uốn éo theo, làm ra vẻ cực kỳ đau đớn nói: “Sao các cậu lại chạy ra quảng trường nhảy múa, đúng là bệnh không nhẹ!”
Nhu Nhu liếc nhìn cô: “Nhóc con, cậu thì biết cái gì, cậu không nhìn thấy bên kia có một dàn trai đẹp hay sao, chiêu này của bọn mình gọi là cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt(*), cứ xuất hiện nhiều rồi sẽ quen mặt!”
(*)cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt: Ý của câu thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.
Tô Niên Niên liếc mắt nhìn mấy nam sinh đang biểu diễn võ thuật cách đó không xa, nhìn trang phục có vẻ như là của hội quán taekwondo gần đó.
“Đúng vậy, đây gọi là chiến lược đi đường vòng, thấy bọn mình thông minh không!” Đậu Đậu ném tới một ánh mắt quyến rũ, làm ra vẻ ‘Tôi đang giành công đấy’.
Thông minh chỗ nào! Tô Niên Niên thầm phỉ nhổ như điên ở trong lòng.
Nào có nam sinh nào thích mấy nữ thần kinh nhảy khiêu vũ ở trong quảng trường như mấy cậu! !
“Gỗ mục, chắc chắn là cậu đang thầm phỉ nhổ hai đứa mình ở trong lòng, có đúng hay không? Lại nói, tại sao cậu lại đến đây, nhớ bọn mình à?” Nhu Nhu nghi ngờ hỏi.
Tô Niên Niên gật đầu như giã tỏi nói: “Đúng vậy, mình nhớ các cậu muốn chết đi được.”
Đậu Đậu thuần thục túm khoá, cắt ngang: “Nhu Nhu, đừng để ý tới cậu ấy, cậu ấy không nói thật.”
Tô Niên Niên: “... Mình thật sự rất nhớ các cậu mà...”
Nhu Nhu cười hắc hắc: “Thôi đừng có mà nói miệng nữa đi, nói không bằng làm, không bằng cậu mời bọn mình đi ăn, vậy thì mình có thể suy nghĩ lại.”
Tô Niên Niên đỡ trán, cô cũng biết hai con sâu ăn hàng này sẽ làm thịt cô một bữa mà.
“Được rồi...”
Nghe thấy Tô Niên Niên đồng ý, hai người nhanh nhẹn kéo Tô Niên Niên đi, rời khỏi hàng ngũ khiêu vũ trên quảng trường.
Đường Dư đang nhàm chán nhìn đài phun nước ở bên cạnh, Đậu Đậu đi qua vỗ vỗ bả vai của cậu ta: “Ộp pa Đường Dư, đi mau, Tô Niên Niên mời đi ăn!”
Tô Niên Niên làm ra vẻ không thể yêu thương nổi, uể oải gật đầu.
Đường Dư dở khóc dở cười đuổi theo Tô Niên Niên, bốn người tùy tiện tìm quán ở bên cạnh trường học, gọi bốn tô mì thịt bò.
Mì thịt bò được bê lên, Tô Niên Niên chê ném thịt bò vào trong bát của Đường Dư, Đường Dư thì đem nhặt toàn bộ cải xanh trong bát bỏ vào trong bát của Tô Niên Niên.
Nhu Nhu và Đậu Đậu đã sớm nhìn thành quen, chỉ là vẫn trêu ghẹo giống như trước đây: “Tô Niên Niên, cậu cua ộp pa Đường Dư tới tay rồi hả? Không chỉ bắt cóc cậu ta đến Thánh Âm, còn áo gấm về làng mang theo mấy màn thân mật này nữa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.