Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần
Chương 97: Kì thi hàng tháng (3)
An Hướng Noãn
23/04/2019
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Niên Niên ~” Dạ Tinh Vũ như chú chó nhỏ vui mừng vẫy đuôi, giang hai tay ra muốn ôm Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên còn chưa cảm nhận được cái ôm nào, đã nghe thấy tiếng kêu bất mãn thảm thiết vang lên——
“Á á á! Đừng cản em! Anh, anh mau buông em ra!” Dạ Tinh Vũ đập tay đập chân loạn xa, bất lực giãy dụa, nam sinh sau lưng cậu ta rõ ràng khỏe hơn cậu ta nhiều, thờ ơ ném cậu ta qua bên cạnh, tựa như đều không phát sinh chuyện gì cả.
Tô Niên Niên dừng chân lại, nhìn Cố Tử Thần nhảy ra giữa đường, không biết nên nói gì cho phải.
Trần Nguyên đứng ở phía sau cười gian trá, vỗ vào bả vai của Dạ Tinh Vũ, làm ra vẻ “Cậu còn non và xanh lắm” .
“Ngày mai thi rồi, hôm nay chúng ta đi ăn gì đó thật ngon đi.”
“À...” Tô Niên Niên ngoan ngoãn đuổi theo.
Theo thường lệ, Cố Tử Thần lái xe, tìm một nhà hàng nhỏ, sau khi đổ ăn được bưng lên, Tô Niên Niên mới phát hiện ra đồ ăn ngon ngoài sự dự đoán của mọi người, ôm bát đũa sống chết không buông tay, hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi của mình vào.
Cách ăn của Dạ Tinh Vũ không khá hơn cô chỗ nào cả, ăn ngấu nghiến như sói đói hổ vồ, không ngừng nuốt thức ăn, Trần Nguyên nhìn thấy mà nổi đầy vạy đen trên trán.
Rốt cuộc là đã bao lâu rồi hai con sâu ăn hàng này không ăn cơm... Sao phải dùng cách ăn như dân chạy nạn vậy?
Nhìn lại Cố Tử Thần, cách ăn lịch sự quý khí, ung dung thưởng thức đồ ăn. Cho dù đang ngồi ở trong nhà hàng nhỏ, cũng bị từng cử chỉ từng hành động của anh làm cho cảm thấy hơi thở quý tộc đang tràn ngập trong bầu không khí này.
“Đừng ăn quá nhiều, sẽ không tốt cho đường tiêu hóa đâu.” Trần Nguyên tha thiết dặn dò Tô Niên Niên, Tô Niên Niên mơ mơ màng màng đáp lại, tiếp tục chiến đấu với đồ ăn.
Dạ Tinh Vũ cố gắng nuốt miếng thịt đông pha trong miệng xuống, mở miệng nói: “Chờ đã chờ đã! Chúng ta còn chưa cử hành nghi thức đâu!”
Cậu ta đè Tô Niên Niên lại, khuôn mặt đẹp trai viết đầy hai chữ nghiêm túc, hoàn toàn không phù hợp với hành động của con sâu ăn hàng nên có.
Tô Niên Niên sắp tức giận đến nỗi đánh người rồi, đang chơi trò gì vậy! Cô còn chưa ăn no đâu!
Đói bụng là điều rất đáng sợ với một con sâu ăn hàng, cô đằng đằng sát khí trợn mắt nhìn Dạ Tinh Vũ: “Tôi muốn ăn cơm, cậu mau buông ra.”
Trần Nguyên nhíu mày lại, ô này, đây là quang minh chính đại ăn đậu hũ của em gái anh? Muốn nhịn cũng không nhịn được, anh ấy vô tình gạt bỏ tay của Dạ Tinh Vũ ra: “Ăn thì ăn đi, đừng có mà táy máy tay chân.”
Dạ Tinh Vũ ủy khuất sụt sịt mũi, giống như động vật nhỏ gặp phải ủy khuất cực lớn.
Đôi mắt đen nhánh khẽ chớp chớp, còn phát ra ánh sáng nhàn nhạt, Tô Niên Niên nhìn thấy mà trái tim lập tức mềm nhũn.
“ Nghi thức gì, cậu nói tôi nghe xem nào.”
Dạ Tinh Vũ dùng một giây đồng hồ để chuyển sang chế độ nhiệt huyết kiểu mẫu, cậu ta bảo nhân viên phục vụ mang đồ lên, lấy điện thoại di động ra đặt lên trên bàn, thành kính nói: “Được rồi, có thể bắt đầu rồi !”
Nhìn một chiếc xúc xích hai quả trứng được bày biện theo hình 100 điểm, còn cả hình Einstein trên màn hình điện thoại di động, Tô Niên Niên không biết nên nói gì.
“Thật sự có hiệu quả sao...” Cô yếu ớt hỏi, Dạ Tinh Vũ vỗ ngực bảo đảm: “Dĩ nhiên, từ nhỏ đến lớn, trước khi đi thi mẹ tôi đều cho tôi ăn trứng gà, cực kỳ có hiệu quả! Còn cả cái này nữa, nghi thức lạy học phách là do chính tôi phát minh, Niên Niên cậu không học tốt môn nào? Trong điện thoại di động của tôi còn có khổng tử, Hawking(*), Hoa La Canh(**)...”
(*) Stephen William Hawking: nhà vật lý lý thuyết người anh, nhà vũ trụ học.
(**) Hoa La Canh: nhà toán học nổi tiếng người Trung Quốc
Tô Niên Niên vội vàng lên tiếng cắt ngang: “Lấy ảnh này đi!”
Trần Nguyên hứng thú nhìn hai người bọn họ, Cố Tử Thần khinh miệt nói “Cắt “: “Không được phép mê tín dị đoan.”
Nhìn hai kẻ dở hơi nghiêm túc lạy Einstein, Trần Nguyên và Cố Tử Thần hai mắt nhìn nhau, tiếp tục ăn cơm.
Tô Niên Niên bóc vỏ quả trứng gà, cuối cùng lại không muốn ăn nữa, cô nhớ mang máng Trần Nguyên không thích ăn trứng gà, Dạ Tinh Vũ đang ăn một quả. Vì vậy, đương nhiên là —— vứt vào trong bát của Cố Tử Thần.
“Niên Niên ~” Dạ Tinh Vũ như chú chó nhỏ vui mừng vẫy đuôi, giang hai tay ra muốn ôm Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên còn chưa cảm nhận được cái ôm nào, đã nghe thấy tiếng kêu bất mãn thảm thiết vang lên——
“Á á á! Đừng cản em! Anh, anh mau buông em ra!” Dạ Tinh Vũ đập tay đập chân loạn xa, bất lực giãy dụa, nam sinh sau lưng cậu ta rõ ràng khỏe hơn cậu ta nhiều, thờ ơ ném cậu ta qua bên cạnh, tựa như đều không phát sinh chuyện gì cả.
Tô Niên Niên dừng chân lại, nhìn Cố Tử Thần nhảy ra giữa đường, không biết nên nói gì cho phải.
Trần Nguyên đứng ở phía sau cười gian trá, vỗ vào bả vai của Dạ Tinh Vũ, làm ra vẻ “Cậu còn non và xanh lắm” .
“Ngày mai thi rồi, hôm nay chúng ta đi ăn gì đó thật ngon đi.”
“À...” Tô Niên Niên ngoan ngoãn đuổi theo.
Theo thường lệ, Cố Tử Thần lái xe, tìm một nhà hàng nhỏ, sau khi đổ ăn được bưng lên, Tô Niên Niên mới phát hiện ra đồ ăn ngon ngoài sự dự đoán của mọi người, ôm bát đũa sống chết không buông tay, hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi của mình vào.
Cách ăn của Dạ Tinh Vũ không khá hơn cô chỗ nào cả, ăn ngấu nghiến như sói đói hổ vồ, không ngừng nuốt thức ăn, Trần Nguyên nhìn thấy mà nổi đầy vạy đen trên trán.
Rốt cuộc là đã bao lâu rồi hai con sâu ăn hàng này không ăn cơm... Sao phải dùng cách ăn như dân chạy nạn vậy?
Nhìn lại Cố Tử Thần, cách ăn lịch sự quý khí, ung dung thưởng thức đồ ăn. Cho dù đang ngồi ở trong nhà hàng nhỏ, cũng bị từng cử chỉ từng hành động của anh làm cho cảm thấy hơi thở quý tộc đang tràn ngập trong bầu không khí này.
“Đừng ăn quá nhiều, sẽ không tốt cho đường tiêu hóa đâu.” Trần Nguyên tha thiết dặn dò Tô Niên Niên, Tô Niên Niên mơ mơ màng màng đáp lại, tiếp tục chiến đấu với đồ ăn.
Dạ Tinh Vũ cố gắng nuốt miếng thịt đông pha trong miệng xuống, mở miệng nói: “Chờ đã chờ đã! Chúng ta còn chưa cử hành nghi thức đâu!”
Cậu ta đè Tô Niên Niên lại, khuôn mặt đẹp trai viết đầy hai chữ nghiêm túc, hoàn toàn không phù hợp với hành động của con sâu ăn hàng nên có.
Tô Niên Niên sắp tức giận đến nỗi đánh người rồi, đang chơi trò gì vậy! Cô còn chưa ăn no đâu!
Đói bụng là điều rất đáng sợ với một con sâu ăn hàng, cô đằng đằng sát khí trợn mắt nhìn Dạ Tinh Vũ: “Tôi muốn ăn cơm, cậu mau buông ra.”
Trần Nguyên nhíu mày lại, ô này, đây là quang minh chính đại ăn đậu hũ của em gái anh? Muốn nhịn cũng không nhịn được, anh ấy vô tình gạt bỏ tay của Dạ Tinh Vũ ra: “Ăn thì ăn đi, đừng có mà táy máy tay chân.”
Dạ Tinh Vũ ủy khuất sụt sịt mũi, giống như động vật nhỏ gặp phải ủy khuất cực lớn.
Đôi mắt đen nhánh khẽ chớp chớp, còn phát ra ánh sáng nhàn nhạt, Tô Niên Niên nhìn thấy mà trái tim lập tức mềm nhũn.
“ Nghi thức gì, cậu nói tôi nghe xem nào.”
Dạ Tinh Vũ dùng một giây đồng hồ để chuyển sang chế độ nhiệt huyết kiểu mẫu, cậu ta bảo nhân viên phục vụ mang đồ lên, lấy điện thoại di động ra đặt lên trên bàn, thành kính nói: “Được rồi, có thể bắt đầu rồi !”
Nhìn một chiếc xúc xích hai quả trứng được bày biện theo hình 100 điểm, còn cả hình Einstein trên màn hình điện thoại di động, Tô Niên Niên không biết nên nói gì.
“Thật sự có hiệu quả sao...” Cô yếu ớt hỏi, Dạ Tinh Vũ vỗ ngực bảo đảm: “Dĩ nhiên, từ nhỏ đến lớn, trước khi đi thi mẹ tôi đều cho tôi ăn trứng gà, cực kỳ có hiệu quả! Còn cả cái này nữa, nghi thức lạy học phách là do chính tôi phát minh, Niên Niên cậu không học tốt môn nào? Trong điện thoại di động của tôi còn có khổng tử, Hawking(*), Hoa La Canh(**)...”
(*) Stephen William Hawking: nhà vật lý lý thuyết người anh, nhà vũ trụ học.
(**) Hoa La Canh: nhà toán học nổi tiếng người Trung Quốc
Tô Niên Niên vội vàng lên tiếng cắt ngang: “Lấy ảnh này đi!”
Trần Nguyên hứng thú nhìn hai người bọn họ, Cố Tử Thần khinh miệt nói “Cắt “: “Không được phép mê tín dị đoan.”
Nhìn hai kẻ dở hơi nghiêm túc lạy Einstein, Trần Nguyên và Cố Tử Thần hai mắt nhìn nhau, tiếp tục ăn cơm.
Tô Niên Niên bóc vỏ quả trứng gà, cuối cùng lại không muốn ăn nữa, cô nhớ mang máng Trần Nguyên không thích ăn trứng gà, Dạ Tinh Vũ đang ăn một quả. Vì vậy, đương nhiên là —— vứt vào trong bát của Cố Tử Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.