Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần
Chương 68: Một ván định thắng thua (1)
An Hướng Noãn
23/04/2019
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hiện trường lập tức vang lên tiếng ồn ào.
Tiêu Vũ sửng sốt, không ngờ Đường Dư sẽ khiêu chiến với cậu ta trước mặt mọi người.
“Các em đang làm gì vậy!” Giáo viên thể dục tức giận quát.
Mặc dù Tiêu Vũ tùy tiện, nhưng cũng chưa đến mức chọi lại giáo viên trước mặt mọi người, cười đùa tí tởn nói: “Thầy, bọn em đang tâm sự, xúc tiến tình hữu nghị giữa các bạn học.”
Tiêu Vũ đập đập quả bóng rổ, kết quả không cẩn thận quả bóng bay khỏi tay, chọc đám người cười vang.
Giáo viên thể dục cũng không thể trách mắng Tiêu Vũ, dạy dỗ đôi câu liền về phòng làm việc.
Cánh tay dài của Đường Dư vươn ra, cầm lấy bóng rổ, mặc cho bóng rổ xoay tròn trên đầu ngón tay.
“Một ván định thắng thua, thế nào?” Đường Dư lạnh nhạt mở miệng.
Tiêu Vũ cau mày: “Cược gì?”
“Thua, cậu đừng trêu chọc Tô Niên Niên.”
Tiêu Vũ cười he he: “Vậy nếu tôi thắng?”
Tô Niên Niên thình lình xen vào: “Nếu cậu thắng, tôi sẽ làm bạn gái của cậu, thế nào?”
Quả nhiên Tiêu Vũ hào hứng: “Được, cứ quyết định thế đi.”
Cậu em trai đi theo cũng kêu được, học sinh lớp F tới xem náo nhiệt chiếm đa số, cả lớp tụ tập hết tới.
Đường Dư nhìn qua Tô Niên Niên, trong đôi mắt đen đầy bất đắc dĩ, một nam sinh cao gần một mét chín làm vẻ mặt này lại có cảm giác đáng yêu, cậu thấp giọng nói: “Niên Niên...”
Tô Niên Niên cười cậu cong lên: “Mình tin cậu, cậu nhất định sẽ thắng.” Nói rồi ánh mắt chuyển động: “Nếu cậu thua, mình nhất định sẽ đánh cậu.”
Nhìn vẻ mặt dữ dằn của cô, Đường Dư không nhịn được cười: “Mình sẽ không thua.”
Tiêu Vũ hoạt động tay chân, biểu cảm quyết thắng.
Từ nhỏ cậu ta đã thích chơi bóng rổ, kỹ thuật xem như hàng đầu trong đám bạn, tin rằng thắng Đường Dư là chuyện rất dễ dàng.
Hai người lên sân bóng rổ, học sinh vây xem thức thời lui về sau, để tránh bị thương.
“Thắng kiểu gì?” Đường Dư nhíu cậu hỏi.
Tiêu Vũ nghĩ ngợi: “Ba quả, ai được hai trước người đó thắng.”
“Được.”
Hạo Hạo khoan thai tới chậm bị Tiêu Vũ túm lấy làm ban giám khảo, Hạo Hạo đứng trên trạm quan sát, hai người trong trận đấu hết sức căng thẳng.
Tô Niên Niên uể oải dựa vào người Tống Dư Hi, nhìn có vẻ không hứng thú lắm.
Trái tim Tống Dư Hi nhảy vọt lên cổ họng: “Niên Niên, sao cậu không căng thẳng chút nào vậy, nếu Đường Dư thua, cậu sẽ coi như thành bạn gái Tiêu Vũ.”
“A, mình quên nói cho cậu biết, lúc Đường Dư học lớp mười đã chơi trong đội bóng của tỉnh nửa năm, nếu cậu ấy không thắng được Tiêu Vũ thì nên tự vẫn tạ tội đi.”
Tống Dư Hi há miệng: “Thật hay giả vậy? Vậy chẳng phải Đường Dư là tuyển thủ chuyên nghiệp sao?”
Tống Dư Hi vội nhìn về sân bóng, quả nhiên, Đường Dư đang lấy khí thế sét đánh vào một quả bóng, người vây xem chưa kịp có phản ứng.
Hạo Hạo choáng váng hồi lâu mới thổi còi: “Đường Dư, vào một quả bóng.”
Tiêu Vũ càng sững sờ hơn, cậu ta đứng gần Đường Dư nhất, cảm nhận rõ ràng nhất, Đường Dư đi hai bước đã lách qua mình, chạy ba bước ném bóng, động tác đẹp trai ngất trời.
Như thế thì cậu ta phải đánh kiểu gì! Đơn giản là khóc muốn mù! Tốc độ đấy thật đáng sợ, tỉ lệ cực kỳ chính xác, đây là trình độ mà một học sinh cấp ba bình thường nên có sao!
Tiêu Vũ hối hận vì đã đánh cược với cậu ta.
Nhưng Đường Dư lại lạnh nhạt ném bóng cho Tiêu Vũ: “Tới lượt cậu.”
Tiêu Vũ nuốt ngụm nước bọt, đập bóng hai lần, bỗng dưng kêu to: “Tô Niên Niên, cậu đứng sau cậu ta làm gì!”
Hiện trường lập tức vang lên tiếng ồn ào.
Tiêu Vũ sửng sốt, không ngờ Đường Dư sẽ khiêu chiến với cậu ta trước mặt mọi người.
“Các em đang làm gì vậy!” Giáo viên thể dục tức giận quát.
Mặc dù Tiêu Vũ tùy tiện, nhưng cũng chưa đến mức chọi lại giáo viên trước mặt mọi người, cười đùa tí tởn nói: “Thầy, bọn em đang tâm sự, xúc tiến tình hữu nghị giữa các bạn học.”
Tiêu Vũ đập đập quả bóng rổ, kết quả không cẩn thận quả bóng bay khỏi tay, chọc đám người cười vang.
Giáo viên thể dục cũng không thể trách mắng Tiêu Vũ, dạy dỗ đôi câu liền về phòng làm việc.
Cánh tay dài của Đường Dư vươn ra, cầm lấy bóng rổ, mặc cho bóng rổ xoay tròn trên đầu ngón tay.
“Một ván định thắng thua, thế nào?” Đường Dư lạnh nhạt mở miệng.
Tiêu Vũ cau mày: “Cược gì?”
“Thua, cậu đừng trêu chọc Tô Niên Niên.”
Tiêu Vũ cười he he: “Vậy nếu tôi thắng?”
Tô Niên Niên thình lình xen vào: “Nếu cậu thắng, tôi sẽ làm bạn gái của cậu, thế nào?”
Quả nhiên Tiêu Vũ hào hứng: “Được, cứ quyết định thế đi.”
Cậu em trai đi theo cũng kêu được, học sinh lớp F tới xem náo nhiệt chiếm đa số, cả lớp tụ tập hết tới.
Đường Dư nhìn qua Tô Niên Niên, trong đôi mắt đen đầy bất đắc dĩ, một nam sinh cao gần một mét chín làm vẻ mặt này lại có cảm giác đáng yêu, cậu thấp giọng nói: “Niên Niên...”
Tô Niên Niên cười cậu cong lên: “Mình tin cậu, cậu nhất định sẽ thắng.” Nói rồi ánh mắt chuyển động: “Nếu cậu thua, mình nhất định sẽ đánh cậu.”
Nhìn vẻ mặt dữ dằn của cô, Đường Dư không nhịn được cười: “Mình sẽ không thua.”
Tiêu Vũ hoạt động tay chân, biểu cảm quyết thắng.
Từ nhỏ cậu ta đã thích chơi bóng rổ, kỹ thuật xem như hàng đầu trong đám bạn, tin rằng thắng Đường Dư là chuyện rất dễ dàng.
Hai người lên sân bóng rổ, học sinh vây xem thức thời lui về sau, để tránh bị thương.
“Thắng kiểu gì?” Đường Dư nhíu cậu hỏi.
Tiêu Vũ nghĩ ngợi: “Ba quả, ai được hai trước người đó thắng.”
“Được.”
Hạo Hạo khoan thai tới chậm bị Tiêu Vũ túm lấy làm ban giám khảo, Hạo Hạo đứng trên trạm quan sát, hai người trong trận đấu hết sức căng thẳng.
Tô Niên Niên uể oải dựa vào người Tống Dư Hi, nhìn có vẻ không hứng thú lắm.
Trái tim Tống Dư Hi nhảy vọt lên cổ họng: “Niên Niên, sao cậu không căng thẳng chút nào vậy, nếu Đường Dư thua, cậu sẽ coi như thành bạn gái Tiêu Vũ.”
“A, mình quên nói cho cậu biết, lúc Đường Dư học lớp mười đã chơi trong đội bóng của tỉnh nửa năm, nếu cậu ấy không thắng được Tiêu Vũ thì nên tự vẫn tạ tội đi.”
Tống Dư Hi há miệng: “Thật hay giả vậy? Vậy chẳng phải Đường Dư là tuyển thủ chuyên nghiệp sao?”
Tống Dư Hi vội nhìn về sân bóng, quả nhiên, Đường Dư đang lấy khí thế sét đánh vào một quả bóng, người vây xem chưa kịp có phản ứng.
Hạo Hạo choáng váng hồi lâu mới thổi còi: “Đường Dư, vào một quả bóng.”
Tiêu Vũ càng sững sờ hơn, cậu ta đứng gần Đường Dư nhất, cảm nhận rõ ràng nhất, Đường Dư đi hai bước đã lách qua mình, chạy ba bước ném bóng, động tác đẹp trai ngất trời.
Như thế thì cậu ta phải đánh kiểu gì! Đơn giản là khóc muốn mù! Tốc độ đấy thật đáng sợ, tỉ lệ cực kỳ chính xác, đây là trình độ mà một học sinh cấp ba bình thường nên có sao!
Tiêu Vũ hối hận vì đã đánh cược với cậu ta.
Nhưng Đường Dư lại lạnh nhạt ném bóng cho Tiêu Vũ: “Tới lượt cậu.”
Tiêu Vũ nuốt ngụm nước bọt, đập bóng hai lần, bỗng dưng kêu to: “Tô Niên Niên, cậu đứng sau cậu ta làm gì!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.