Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần
Chương 39: Nuôi mèo (4)
An Hướng Noãn
23/04/2019
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trương Hiểu Tiệp ở bên cạnh đỡ Lưu Doãn Nhi dậy, Tô Niên Niên chỉ dùng chút tiểu xảo, cũng không thật sự làm cô ta ngã đến mức bị thương ở đâu.
Nhưng Lưu Doãn Nhi từ nhỏ đã được nuông chiều, đâu thể chịu nổi chút xíu đau khổ này, hét lên một tiếng rồi bắt đầu bật khóc: “Tô Niên Niên, đồ đê tiện, mình sẽ bảo ba mình kiện cậu!”
Ba của Lưu Doãn Nhi là luật sư nổi tiếng Dụ Thành.
Tô Niên Niên câm nín luôn với kiểu uy hiếp tái nhợt không có sức lực này: “Tùy cô, thật là nhàm chán. Sao nào, vẫn muốn bị đánh nữa à?”
Thật ra trong lòng Tô Niên Niên cũng không còn mánh nào nữa, nói thế nào thì Doãn Sơ Hạ bọn họ có ba người, nếu cùng lên hết chưa chắc cô đã chiếm được lợi ích gì.
Nhưng trong quá khứ Tô Niên Niên cũng được coi là ma vương của trường cấp hai Thần Giang, khí thế rất mạnh mẽ, trong khoảng thời gian ngắn ba người Doãn Sơ Hạ thật sự hơi sợ cô.
“Cô chờ đó, Tô Niên Niên, tôi sẽ không để cô sống yên ổn đâu!” Doãn Sơ Hạ cắn răng, ba người đều là chủ bắt nạt yếu, cuống quít lên.
Tô Niên Niên không ngờ lại giải quyết thuận lợi thế liền xoay người, Tống Dư Hi còn đang lau nước mắt, khóc như hoa lê trong sương.
“Sau này bọn họ nhất định sẽ gây khó dễ cho cậu…” Tống Dư Hi lo lắng nhìn Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên không thèm để ý cười cười: “Vậy sau này hãy nói đi.” Cô nhíu nhíu cậu, nói lời thấm thía: “Tống Dư Hi, rốt cuộc cậu sợ gì bọn họ thế? Cô ta đẩy cậu cậu không thể đẩy lại sao, dù không đẩy lại được thì cậu cũng có thể chạy mà!” Sao lại giống cái bánh bao mặc kệ người ta bắt nạt thế chứ.
Tống Dư Hi ánh mắt long lanh, cô chỉ là con gái của một gia đình nghèo, làm sao đấu lại được kiểu thiên kim nhà giàu thế này?
Tô Niên Niên đoán được suy nghĩ của cô, hết nói nổi, một lát sau mới tỉnh táo lại: “Cậu biết tại sao bọn họ bắt nạt cậu không?”
Tống Dư Hi sợ hãi ngẩng đầu.
“Không phải bởi vì gia cảnh của cậu mà do tính cách của cậu. Cho dù trong nhà cậu nghèo thế nào đi nữa, chẳng lẽ cậu kém cỏi hơn người ta sao? Bản thân cậu còn xem thường chính mình, còn trông cậy người khác xem trọng cậu ư? Lần đầu họ bắt nạt cậu, cậu chọn im lặng chịu đựng thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba. Đối với bọn họ, cậu chính là một cái bánh bao mặc cho người ta nhào nặn không phản kháng mà thôi!”
Bị những lời của cô nói làm cho hơi xấu hổ, Tống Dư Hi há miệng định nói, lại bị Tô Niên Niên ngắt lời: “Bất kể cậu nghe lọt tai hay không, cậu không thể tự quyết định xuất thân của mình, nhưng cuộc sống của cậu là do chính cậu lựa chọn.”
Tống Dư Hi: “Cảm ơn… cảm ơn cậu đã cứu mình, còn nói với mình những điều này…”
Tô Niên Niên xua xua tay: “Đi thôi, sắp muộn giờ học rồi đó.”
Trở về phòng học, mấy người xung quanh Lưu Doãn Nhi cất tiếng cười không dứt.
“Ôi, Lưu Doãn Nhi, đi bộ thôi cũng có thể ngã sao? Trên trán cậu cũng sưng thành một cục rồi kìa!”
“Trên đầu tôi có một cái sừng, đằng sau tôi có một cái đuôi…”
“Sao mấy người lại chán ghét như vậy, tất cả đều là tự tôi không cẩn thận ngã xuống thôi! Tránh ra!” Lưu Doãn Nhi khó chịu cầm sách đánh mấy người đang cười, lúc này mấy tên nam sinh nghịch ngợm gây sự mới chịu về chỗ ngồi của mình.
Tô Niên Niên nghe những câu cô ta lừa mình dối người, thần sắc lại bình tĩnh như thường, cười híp mắt, tới Chúc Thành phải ăn bánh bao thịt heo.
…
Thứ bảy, Tô Niên Niên cố ý dậy thật sớm, sau khi rửa mặt liền gõ cửa phòng Trần Nguyên: “Anh ơi, mau dậy đi!”
Trần Nguyên mở cửa phòng, vẻ mặt hối lỗi: “Thật ngại quá, anh có việc gấp phải đi cùng ba tới công ty một chuyến…”
Trong nháy mắt Tô Niên Niên yên lặng, mất mát cúi đầu.
Trần Nguyên thấy rất băn khoăn về cô, Tô Niên Niên không biết đường tới nhà Dạ Tinh Vũ, hơn nữa để cô đi một mình, anh cũng không yên lòng.
Đang bối rối, trong đầu lại hiện lên một người thích hợp, anh thử mở lời: “Hay là, để Cố Tử Thần đưa em đi?”
Trương Hiểu Tiệp ở bên cạnh đỡ Lưu Doãn Nhi dậy, Tô Niên Niên chỉ dùng chút tiểu xảo, cũng không thật sự làm cô ta ngã đến mức bị thương ở đâu.
Nhưng Lưu Doãn Nhi từ nhỏ đã được nuông chiều, đâu thể chịu nổi chút xíu đau khổ này, hét lên một tiếng rồi bắt đầu bật khóc: “Tô Niên Niên, đồ đê tiện, mình sẽ bảo ba mình kiện cậu!”
Ba của Lưu Doãn Nhi là luật sư nổi tiếng Dụ Thành.
Tô Niên Niên câm nín luôn với kiểu uy hiếp tái nhợt không có sức lực này: “Tùy cô, thật là nhàm chán. Sao nào, vẫn muốn bị đánh nữa à?”
Thật ra trong lòng Tô Niên Niên cũng không còn mánh nào nữa, nói thế nào thì Doãn Sơ Hạ bọn họ có ba người, nếu cùng lên hết chưa chắc cô đã chiếm được lợi ích gì.
Nhưng trong quá khứ Tô Niên Niên cũng được coi là ma vương của trường cấp hai Thần Giang, khí thế rất mạnh mẽ, trong khoảng thời gian ngắn ba người Doãn Sơ Hạ thật sự hơi sợ cô.
“Cô chờ đó, Tô Niên Niên, tôi sẽ không để cô sống yên ổn đâu!” Doãn Sơ Hạ cắn răng, ba người đều là chủ bắt nạt yếu, cuống quít lên.
Tô Niên Niên không ngờ lại giải quyết thuận lợi thế liền xoay người, Tống Dư Hi còn đang lau nước mắt, khóc như hoa lê trong sương.
“Sau này bọn họ nhất định sẽ gây khó dễ cho cậu…” Tống Dư Hi lo lắng nhìn Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên không thèm để ý cười cười: “Vậy sau này hãy nói đi.” Cô nhíu nhíu cậu, nói lời thấm thía: “Tống Dư Hi, rốt cuộc cậu sợ gì bọn họ thế? Cô ta đẩy cậu cậu không thể đẩy lại sao, dù không đẩy lại được thì cậu cũng có thể chạy mà!” Sao lại giống cái bánh bao mặc kệ người ta bắt nạt thế chứ.
Tống Dư Hi ánh mắt long lanh, cô chỉ là con gái của một gia đình nghèo, làm sao đấu lại được kiểu thiên kim nhà giàu thế này?
Tô Niên Niên đoán được suy nghĩ của cô, hết nói nổi, một lát sau mới tỉnh táo lại: “Cậu biết tại sao bọn họ bắt nạt cậu không?”
Tống Dư Hi sợ hãi ngẩng đầu.
“Không phải bởi vì gia cảnh của cậu mà do tính cách của cậu. Cho dù trong nhà cậu nghèo thế nào đi nữa, chẳng lẽ cậu kém cỏi hơn người ta sao? Bản thân cậu còn xem thường chính mình, còn trông cậy người khác xem trọng cậu ư? Lần đầu họ bắt nạt cậu, cậu chọn im lặng chịu đựng thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba. Đối với bọn họ, cậu chính là một cái bánh bao mặc cho người ta nhào nặn không phản kháng mà thôi!”
Bị những lời của cô nói làm cho hơi xấu hổ, Tống Dư Hi há miệng định nói, lại bị Tô Niên Niên ngắt lời: “Bất kể cậu nghe lọt tai hay không, cậu không thể tự quyết định xuất thân của mình, nhưng cuộc sống của cậu là do chính cậu lựa chọn.”
Tống Dư Hi: “Cảm ơn… cảm ơn cậu đã cứu mình, còn nói với mình những điều này…”
Tô Niên Niên xua xua tay: “Đi thôi, sắp muộn giờ học rồi đó.”
Trở về phòng học, mấy người xung quanh Lưu Doãn Nhi cất tiếng cười không dứt.
“Ôi, Lưu Doãn Nhi, đi bộ thôi cũng có thể ngã sao? Trên trán cậu cũng sưng thành một cục rồi kìa!”
“Trên đầu tôi có một cái sừng, đằng sau tôi có một cái đuôi…”
“Sao mấy người lại chán ghét như vậy, tất cả đều là tự tôi không cẩn thận ngã xuống thôi! Tránh ra!” Lưu Doãn Nhi khó chịu cầm sách đánh mấy người đang cười, lúc này mấy tên nam sinh nghịch ngợm gây sự mới chịu về chỗ ngồi của mình.
Tô Niên Niên nghe những câu cô ta lừa mình dối người, thần sắc lại bình tĩnh như thường, cười híp mắt, tới Chúc Thành phải ăn bánh bao thịt heo.
…
Thứ bảy, Tô Niên Niên cố ý dậy thật sớm, sau khi rửa mặt liền gõ cửa phòng Trần Nguyên: “Anh ơi, mau dậy đi!”
Trần Nguyên mở cửa phòng, vẻ mặt hối lỗi: “Thật ngại quá, anh có việc gấp phải đi cùng ba tới công ty một chuyến…”
Trong nháy mắt Tô Niên Niên yên lặng, mất mát cúi đầu.
Trần Nguyên thấy rất băn khoăn về cô, Tô Niên Niên không biết đường tới nhà Dạ Tinh Vũ, hơn nữa để cô đi một mình, anh cũng không yên lòng.
Đang bối rối, trong đầu lại hiện lên một người thích hợp, anh thử mở lời: “Hay là, để Cố Tử Thần đưa em đi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.