Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần
Chương 89: Sói đuôi to xấu bụng (3)
An Hướng Noãn
23/04/2019
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh xoay người, Tô Niên Niên thở phì phò làm mặt quỷ với bóng lưng của anh, coi như xả giận.
“Tiểu Hi, cậu về trước đi.” Cô dặn Tống Dư Hi.
Tống Dư Hi theo bản năng nhíu vạt áo, không biết vì sao, trực giác của cô nói cho cô biết, quan hệ giữa Cố Tử Thần và Tô Niên Niên không tầm thường.
Cô không nói gì, hơi cúi đầu nói: “Được, vậy mình đi trước.”
Cố Tử Thần đẩy cửa khác của phòng vẽ tranh ra, bên trong là một phòng làm việc, đặt một máy tính, một máy in, còn có giá sách bằng gỗ.
Anh đi đến trước máy tính thao tác một lát, ngoắc ngón tay với Tô Niên Niên: “Tới đây, đánh phần tài liệu này ra trăm bản.”
“Nha...” Tô Niên Niên khó hiểu đi đến, lựa chọn ‘in’, đang định ấn 100 thì nghe thấy giọng nói lười biếng của Cố Tử Thần: “Máy in bị chút bệnh vặt, cho nên chỉ in được từng lần một, cho nên cô phải ấn lần lượt.”
Tô Niên Niên nghi ngờ nhìn anh: “Bị hỏng, sao không tìm người tới sửa?”
Cố Tử Thần im lặng một lúc, thấp giọng nói: “Heo thần tài, cô là ban trưởng hay tôi là ban trưởng.”
“Anh a.”
“Vậy ngoan ngoãn nghe lời tôi đi, nhanh ấn đi, buổi chiều phải dùng đến đấy.” Cố Tử Thần nói xong, liền đi đến ghế sô pha chơi điện thoại.
Tô Niên Niên bĩu môi, đi đến ngồi xuống trước máy tính đóng dấu.
Một đoạn tư liệu có khoảng bảy, tám trang, in xong một phần, cô cẩn thận gỡ hộp mực ra nhìn, tất cả bình thường, thế là lại ấn in, tiếp tục xem... không ngừng lặp lại công việc này.
In khoảng năm mươi bản, Tô Niên Niên cảm thấy cổ đau đau, vừa ấn in vừa phàn nàn: “Anh đúng là đồ chỉ biết bóc lột... mình thì không làm, toàn bóc lột người dân lao động thiện lương...”
Cố Tử Thần tiếp tục chơi điện thoại, không ngẩng đầu lên: “Heo thần tài, đề nghị cô về sau ăn nhiều não heo chút để bồi bổ, đừng vụng trộm nói xấu người khác.”
Tô Niên Niên hết sức kinh ngạc: “Anh nghe thấy à?”
Cố Tử Thần dừng ngón tay trên màn hình, huyệt thái dương nhảy lên, cắn răng nói: “Cô nói lớn như vậy, tôi đứng ngoài cửa cũng nghe thấy.”
“Hừ, rõ ràng là tôi nói quang minh chính đại.” Tô Niên Niên khinh thường hừ một tiếng, tiếp tục nhìn chằm chằm máy tính ấn in.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, buổi trưa trong văn phòng, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào, thời gian tĩnh lặng, bóng hai người như tạo thành bức tranh tuyệt mỹ.
“Reng reng ----------“ Tiếng chuông vang lên, Tô Niên Niên hét thảm một tiếng, vẻ mặt chán chường: “Sao lại nhanh như vậy, lại phải vào lớp rồi, còn có mười mấy phần chưa in xong.”
Cố Tử Thần đi đến phía sau cô, chậm rãi cầm lấy con chuột trong tay cô, tư thế ấy như nhốt Tô Niên Niên trong lồng ngực, Tô Niên Niên căng thẳng cứng người, bên tai nổi lên màu hồng phấn.
Cố Tử Thần cúi đầu, nhìn thấy cần cổ trắng nõn thon dài của Tô Niên Niên, còn có màu hồng nhạt trên làn da trắng, có xúc động muốn đưa tay lên chạm.
“Khụ khụ... anh định làm gì vậy...” Giọng nói lúng túng của Tô Niên Niên kéo anh về thực tế, Cố Tử Thần hít sâu một hơi, ấn con chuột vào chỗ số lần in, hỏi: “Còn mấy bản?”
“Ừm, 13 bản, tôi cũng không nhớ rõ lắm.” Tô Niên Niên gãi đầu nói.
Cố Tử Thần ấn 15, máy in khởi động, bắt đầu in tài liệu, tất cả đều bình thường.
Tô Niên Niên trợn tròn mắt nhìn, f*ck! Chẳng phải bảo máy in này có vấn đề chỉ có thể in từng phần một mà!!
Anh xoay người, Tô Niên Niên thở phì phò làm mặt quỷ với bóng lưng của anh, coi như xả giận.
“Tiểu Hi, cậu về trước đi.” Cô dặn Tống Dư Hi.
Tống Dư Hi theo bản năng nhíu vạt áo, không biết vì sao, trực giác của cô nói cho cô biết, quan hệ giữa Cố Tử Thần và Tô Niên Niên không tầm thường.
Cô không nói gì, hơi cúi đầu nói: “Được, vậy mình đi trước.”
Cố Tử Thần đẩy cửa khác của phòng vẽ tranh ra, bên trong là một phòng làm việc, đặt một máy tính, một máy in, còn có giá sách bằng gỗ.
Anh đi đến trước máy tính thao tác một lát, ngoắc ngón tay với Tô Niên Niên: “Tới đây, đánh phần tài liệu này ra trăm bản.”
“Nha...” Tô Niên Niên khó hiểu đi đến, lựa chọn ‘in’, đang định ấn 100 thì nghe thấy giọng nói lười biếng của Cố Tử Thần: “Máy in bị chút bệnh vặt, cho nên chỉ in được từng lần một, cho nên cô phải ấn lần lượt.”
Tô Niên Niên nghi ngờ nhìn anh: “Bị hỏng, sao không tìm người tới sửa?”
Cố Tử Thần im lặng một lúc, thấp giọng nói: “Heo thần tài, cô là ban trưởng hay tôi là ban trưởng.”
“Anh a.”
“Vậy ngoan ngoãn nghe lời tôi đi, nhanh ấn đi, buổi chiều phải dùng đến đấy.” Cố Tử Thần nói xong, liền đi đến ghế sô pha chơi điện thoại.
Tô Niên Niên bĩu môi, đi đến ngồi xuống trước máy tính đóng dấu.
Một đoạn tư liệu có khoảng bảy, tám trang, in xong một phần, cô cẩn thận gỡ hộp mực ra nhìn, tất cả bình thường, thế là lại ấn in, tiếp tục xem... không ngừng lặp lại công việc này.
In khoảng năm mươi bản, Tô Niên Niên cảm thấy cổ đau đau, vừa ấn in vừa phàn nàn: “Anh đúng là đồ chỉ biết bóc lột... mình thì không làm, toàn bóc lột người dân lao động thiện lương...”
Cố Tử Thần tiếp tục chơi điện thoại, không ngẩng đầu lên: “Heo thần tài, đề nghị cô về sau ăn nhiều não heo chút để bồi bổ, đừng vụng trộm nói xấu người khác.”
Tô Niên Niên hết sức kinh ngạc: “Anh nghe thấy à?”
Cố Tử Thần dừng ngón tay trên màn hình, huyệt thái dương nhảy lên, cắn răng nói: “Cô nói lớn như vậy, tôi đứng ngoài cửa cũng nghe thấy.”
“Hừ, rõ ràng là tôi nói quang minh chính đại.” Tô Niên Niên khinh thường hừ một tiếng, tiếp tục nhìn chằm chằm máy tính ấn in.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, buổi trưa trong văn phòng, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào, thời gian tĩnh lặng, bóng hai người như tạo thành bức tranh tuyệt mỹ.
“Reng reng ----------“ Tiếng chuông vang lên, Tô Niên Niên hét thảm một tiếng, vẻ mặt chán chường: “Sao lại nhanh như vậy, lại phải vào lớp rồi, còn có mười mấy phần chưa in xong.”
Cố Tử Thần đi đến phía sau cô, chậm rãi cầm lấy con chuột trong tay cô, tư thế ấy như nhốt Tô Niên Niên trong lồng ngực, Tô Niên Niên căng thẳng cứng người, bên tai nổi lên màu hồng phấn.
Cố Tử Thần cúi đầu, nhìn thấy cần cổ trắng nõn thon dài của Tô Niên Niên, còn có màu hồng nhạt trên làn da trắng, có xúc động muốn đưa tay lên chạm.
“Khụ khụ... anh định làm gì vậy...” Giọng nói lúng túng của Tô Niên Niên kéo anh về thực tế, Cố Tử Thần hít sâu một hơi, ấn con chuột vào chỗ số lần in, hỏi: “Còn mấy bản?”
“Ừm, 13 bản, tôi cũng không nhớ rõ lắm.” Tô Niên Niên gãi đầu nói.
Cố Tử Thần ấn 15, máy in khởi động, bắt đầu in tài liệu, tất cả đều bình thường.
Tô Niên Niên trợn tròn mắt nhìn, f*ck! Chẳng phải bảo máy in này có vấn đề chỉ có thể in từng phần một mà!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.