Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần
Chương 94: Sức phá hoại kinh người
An Hướng Noãn
23/04/2019
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cố Tử Thần cười, nụ cười kia lạnh lùng, mỉa mai, hoàn toàn không nên xuất hiện trên khuôn mặt thiếu niên mười tám tuổi.
Điều này khiến Tô Niên Niên hơi sợ hãi.
Thật lâu sau, cô mới nghe thấy giọng nói lạnh lẽo đến mức tàn nhẫn của Cố Tử Thần truyền đến: “Tô Niên Niên, từ trước tới nay tôi chưa từng có người thân, từ trước đến nay, chưa bao giờ có.”
Tô Niên Niên bị hơi lạnh tỏa ra từ câu nói này của anh làm run rẩy, hơi mở miệng ra, không nói nên lời.
Trong nội tâm cô suy đoán, chắc là anh có mâu thuẫn gì ầm ĩ với người nhà.
Cô không phải loại người không để ý cảm xúc của người khác, cố truy ra nguyên nhân, vội đổi chủ đề: “Khụ khụ, anh mua thức ăn cho chó chưa, có muốn ăn cùng Bao Bao nhà tôi trước không, mèo chó là một nhà mà...”
Cố Tử Thần thấy ánh mắt né tránh vụng về của cô, biết cô vì tốt cho mình, khóe miệng ẩn hiện ý cười.
“Mua rồi, chuẩn bị ổn thỏa tất cả rồi.”
“Nha... vậy là tốt rồi.” Tô Niên Niên kéo tóc, mới nhận ra mình đã ở Cố gia khá lâu, trở nên hơi bối rối: “Cái đó... tôi về trước...”
Lông mày Cố Tử Thần giật giật: “Cô nhất định phải trở về trong dáng vẻ này?”
“A?” Tô Niên Niên cúi đầu đánh giá mình, trong nháy mắt mặt đỏ lên.
Ban nãy cô chỉ lo đặt tên cho Bao Bao, chân trần chạy tới, áo ngủ lộn xộn, ngay cả tóc cũng rối bù.
Oh no!
Tô Niên Niên từ trước đến nay chưa từng chú trọng hình tượng, lần đầu tiên cảm thấy thẹn thùng trước một chàng trai.
“Biết, thì hiểu rõ đây là cô lôi thôi, không biết, sẽ tưởng rằng cô có chuyện gì ở nhà tôi.” Cố Tử Thần lạnh lùng chế nhạo cô, ngón tay chỉ xuống sàn nhà: “Cô đến một chuyến, nhà tôi liền như quỷ Nhật vào thôn, Tô Niên Niên, sức phá hoại của cô thật kinh người.”
Tô Niên Niên thuận theo nhìn sang, trên sàn nhà trơn bóng sạch sẽ có một dấu chân màu xám, lan đến...ách, chiếc thảm lông dê quý giá dưới chân cô.
Tô Niên Niên đỏ mặt, hận không thể đào hố chôn mình.
Cô bụm mặt, lừa mình dối người nói: “Thật ra, tôi là em gái của Tô Niên Niên... A, đúng rồi, tôi là em gái của chị ấy, anh nhận lầm người rồi, Tô Niên Niên đang ở nhà mà, ha ha ha...”
Cố Tử Thần cong môi cười: “Ồ? Nói vậy Trần Nguyên thật là có phúc lớn, có tận hai cô em gái tốt, chậc chậc...”
Tô Niên Niên xấu hổ ngượng ngập cúi đầu, chuẩn bị vụng trộm thần không biết quỷ không hay trốn đi. Cô bò như ốc sên, di chuyển về phía cửa.
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười, Tô Niên Niên ngược lên, Cố Tử Thần ở trên cao nhìn xuống cô, nụ cười nơi khóe môi đẹp mù mắt cô.
Anh nhếch môi, khẽ nói: “Ngồi xuống.”
Tô Niên Niên bị giọng nói từ tính của anh mê hoặc, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sô pha, không dám cử động.
Cố Tử Thần xoay người đi đến cửa, nhanh chóng quay về, cầm trong tay dép lê, anh cong gối ngồi bên cạnh Tô Niên Niên, nhìn bàn chân trắng nõn của cô, thở dài.
Anh rút khăn ướt, thay Tô Niên Niên lau sạch vết bẩn trên chân, động tác dịu dàng như thể đang nâng niu trân bảo.
Lau sạch xong, đi dép lê cho cô, Cố Tử Thần phủi tay: “Về đi.”
Tô Niên Niên rốt cuộc tỉnh táo lại, đỏ mặt như tôm luộc, vẻ mặt đầy khó tin.
Khuôn mặt tuấn lãng mê người kia gần ngay trong gang tấc, Tô Niên Niên cảm thấy sợi dây trong đứt phựt, rồi đến tiếng nổ vang ầm ầm.
A a a a a a a!
Tất cả ban nãy không phải mơ!
Cố Tử Thần! Thế mà lại đi dép cho cô?!
Cố Tử Thần cười, nụ cười kia lạnh lùng, mỉa mai, hoàn toàn không nên xuất hiện trên khuôn mặt thiếu niên mười tám tuổi.
Điều này khiến Tô Niên Niên hơi sợ hãi.
Thật lâu sau, cô mới nghe thấy giọng nói lạnh lẽo đến mức tàn nhẫn của Cố Tử Thần truyền đến: “Tô Niên Niên, từ trước tới nay tôi chưa từng có người thân, từ trước đến nay, chưa bao giờ có.”
Tô Niên Niên bị hơi lạnh tỏa ra từ câu nói này của anh làm run rẩy, hơi mở miệng ra, không nói nên lời.
Trong nội tâm cô suy đoán, chắc là anh có mâu thuẫn gì ầm ĩ với người nhà.
Cô không phải loại người không để ý cảm xúc của người khác, cố truy ra nguyên nhân, vội đổi chủ đề: “Khụ khụ, anh mua thức ăn cho chó chưa, có muốn ăn cùng Bao Bao nhà tôi trước không, mèo chó là một nhà mà...”
Cố Tử Thần thấy ánh mắt né tránh vụng về của cô, biết cô vì tốt cho mình, khóe miệng ẩn hiện ý cười.
“Mua rồi, chuẩn bị ổn thỏa tất cả rồi.”
“Nha... vậy là tốt rồi.” Tô Niên Niên kéo tóc, mới nhận ra mình đã ở Cố gia khá lâu, trở nên hơi bối rối: “Cái đó... tôi về trước...”
Lông mày Cố Tử Thần giật giật: “Cô nhất định phải trở về trong dáng vẻ này?”
“A?” Tô Niên Niên cúi đầu đánh giá mình, trong nháy mắt mặt đỏ lên.
Ban nãy cô chỉ lo đặt tên cho Bao Bao, chân trần chạy tới, áo ngủ lộn xộn, ngay cả tóc cũng rối bù.
Oh no!
Tô Niên Niên từ trước đến nay chưa từng chú trọng hình tượng, lần đầu tiên cảm thấy thẹn thùng trước một chàng trai.
“Biết, thì hiểu rõ đây là cô lôi thôi, không biết, sẽ tưởng rằng cô có chuyện gì ở nhà tôi.” Cố Tử Thần lạnh lùng chế nhạo cô, ngón tay chỉ xuống sàn nhà: “Cô đến một chuyến, nhà tôi liền như quỷ Nhật vào thôn, Tô Niên Niên, sức phá hoại của cô thật kinh người.”
Tô Niên Niên thuận theo nhìn sang, trên sàn nhà trơn bóng sạch sẽ có một dấu chân màu xám, lan đến...ách, chiếc thảm lông dê quý giá dưới chân cô.
Tô Niên Niên đỏ mặt, hận không thể đào hố chôn mình.
Cô bụm mặt, lừa mình dối người nói: “Thật ra, tôi là em gái của Tô Niên Niên... A, đúng rồi, tôi là em gái của chị ấy, anh nhận lầm người rồi, Tô Niên Niên đang ở nhà mà, ha ha ha...”
Cố Tử Thần cong môi cười: “Ồ? Nói vậy Trần Nguyên thật là có phúc lớn, có tận hai cô em gái tốt, chậc chậc...”
Tô Niên Niên xấu hổ ngượng ngập cúi đầu, chuẩn bị vụng trộm thần không biết quỷ không hay trốn đi. Cô bò như ốc sên, di chuyển về phía cửa.
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười, Tô Niên Niên ngược lên, Cố Tử Thần ở trên cao nhìn xuống cô, nụ cười nơi khóe môi đẹp mù mắt cô.
Anh nhếch môi, khẽ nói: “Ngồi xuống.”
Tô Niên Niên bị giọng nói từ tính của anh mê hoặc, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sô pha, không dám cử động.
Cố Tử Thần xoay người đi đến cửa, nhanh chóng quay về, cầm trong tay dép lê, anh cong gối ngồi bên cạnh Tô Niên Niên, nhìn bàn chân trắng nõn của cô, thở dài.
Anh rút khăn ướt, thay Tô Niên Niên lau sạch vết bẩn trên chân, động tác dịu dàng như thể đang nâng niu trân bảo.
Lau sạch xong, đi dép lê cho cô, Cố Tử Thần phủi tay: “Về đi.”
Tô Niên Niên rốt cuộc tỉnh táo lại, đỏ mặt như tôm luộc, vẻ mặt đầy khó tin.
Khuôn mặt tuấn lãng mê người kia gần ngay trong gang tấc, Tô Niên Niên cảm thấy sợi dây trong đứt phựt, rồi đến tiếng nổ vang ầm ầm.
A a a a a a a!
Tất cả ban nãy không phải mơ!
Cố Tử Thần! Thế mà lại đi dép cho cô?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.