Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần
Chương 141: Trang trí bảng tin (1)
An Hướng Noãn
23/04/2019
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tô Niên Niên hào hứng, dù sao con gái thường không có sức kháng cự với những thứ đó, cô chớp mắt hỏi: “Thật sao?”
“Ừm.”
“Cố Tử Thần anh thật tốt, hình ảnh anh trong lòng em thật to lớn, à không không, Cố nam thần chứ!” Khi Tô Niên Niên vui vẻ thì thích khen người khác, khe đến nỗi Cố Tử Thần cũng không kìm được nhếch môi cười khẽ.
Mấy ngày kết tiếp, lúc trời tối Tô Niên Niên đều đến Cố gia học thêm, cái đuôi nhỏ Trần Nguyên chưa từ bỏ ý đồ theo đuôi mấy ngày, đều không ngoại lệ bị em gái tự tay đuổi ra, u oán vô cùng.
Cố Tử Thần đối xử với Tô Niên Niên coi như dịu dàng, có điều khi Tô Niên Niên không nghe lời, sẽ phát minh ra một cách phạt mới.
Anh cầm thước, lạnh giọng nói: “Học cho tốt vào, nếu không sẽ bị đánh tay.”
Tô Niên Niên chỉ có thể ngậm nước mắt, ban đêm về úp mặt vào gối.
Cũng phải nói, Cố Tử Thần chưa từng đánh cô dù chỉ một lần, ngoại trừ thỉnh thoảng gõ đầu cô hai cái, ngay cả một câu nặng lời cũng chưa từng nói. Quan trọng là khí chất của tên đó quá lạnh lùng, xụ mắt một cái là rất hung hãn, rất có lực uy hiếp với Tô Niên Niên.
Cố Tử Thần đề ra kế hoạch học tập cho cô, trời tối sẽ học thêm hai môn, xác định thời gian rõ ràng, làm đề 20’, giảng bài 20’, sau đó nghỉ ngơi 10’ rồi lại tiếp tục.
Sau mấy ngày ngắn ngủi, Tô Niên Niên cảm giác cả người như được thoát xác, tràn đầy tự tin.
Đến mức mỗi lần nhìn thấy Doãn Sơ Hạ, Doãn Sơ Hạ trợn mắt với cô, cô tuyệt đối sẽ thù dai trừng lại!
Ai sợ ai chứ.
Các nữ sinh lớp F đều biết, trước kia Doãn Sơ Hạ ỷ vào gia thế của mình cùng cái gọi là thanh mai trúc mã của Cố nam thần mà lộng hàng, nhưng Tô Niên Niên hoàn toàn dựa vào tính cách và khí thế của mình, còn ngang ngược hơn Doãn Sơ Hạ. Lần nào cũng bày ra vẻ cô có thể làm gì được tôi, nhưng quả thực, Doãn Sơ Hạ chẳng thể làm gì được với cô ta.
Tô Niên Niên không như Lý Ân Mỹ, thích hóng hớt bát quái, dễ mua chuộc; cũng không như Tống Dư Hi, mềm yếu mặc người ta nhào nặn, dễ bắt nạt.
Mà cô cũng không quan tâm ánh mắt của người khác, dạng người này, dường như không có gì có thể uy hiếp.
Doãn Sơ Hạ có thể không tức sao? Cô ta tức sắp phát điên rồi.
Từ khi Tô Niên Niên tới, ánh sáng vốn thuộc về cô ta bị dời hết đi. Hơn nữa nhìn Tô Niên Niên ở bên cạnh mấy người Cố Tử Thần, Trần Nguyên, Dạ Tinh Vũ, cô ta khó chịu đến cực điểm.
Ngay cả học sinh mới chuyển tới Đường Dư kia, cũng tốt với Tô Niên Niên.
Cô ta dốc hết sức, bảo cha Doãn mời gia sư cho cô ta, ngoại trừ thời gian lên lớp còn học thêm 3 tiếng, quyết tâm nhất định phải đè ép Tô Niên Niên ở kỳ thi tháng sau!
Thứ tư, trường học cho học sinh nghỉ quốc khánh.
Vui vẻ về nhà, học thêm với Cố Tử Thần xong, Tô Niên Niên thức đêm xem hết một bộ phim, đến hai giờ sáng mới đi ngủ.
Nhưng sáng sớm, chuông điện thoại không ngừng vang lên, cô mơ màng lục tìm dưới gối, không mở nổi mắt: “Alo...?”
Đầu bên kia là giọng nói lạnh lùng của Cố Tử Thần: “Tô Niên Niên, đã tám giờ rồi mà còn chưa chịu rời giường, cô quên hôm nay phải đến trường làm bảng tin sao?”
Cơn buồn ngủ của Tô Niên Niên bay đi một nửa, có chuyện này sao? Hình như cô không nhớ rõ.
“Cho em nửa tiếng, anh chờ trước cửa nhà em.” Cố Tử Thần cúp điện thoại, Tô Niên Niên sững sờ.
A đúng rồi, cô nhớ ra rồi, là bảng tin tuyên truyền cho đại hội thể dục thể thao của trường!
Tô Niên Niên hào hứng, dù sao con gái thường không có sức kháng cự với những thứ đó, cô chớp mắt hỏi: “Thật sao?”
“Ừm.”
“Cố Tử Thần anh thật tốt, hình ảnh anh trong lòng em thật to lớn, à không không, Cố nam thần chứ!” Khi Tô Niên Niên vui vẻ thì thích khen người khác, khe đến nỗi Cố Tử Thần cũng không kìm được nhếch môi cười khẽ.
Mấy ngày kết tiếp, lúc trời tối Tô Niên Niên đều đến Cố gia học thêm, cái đuôi nhỏ Trần Nguyên chưa từ bỏ ý đồ theo đuôi mấy ngày, đều không ngoại lệ bị em gái tự tay đuổi ra, u oán vô cùng.
Cố Tử Thần đối xử với Tô Niên Niên coi như dịu dàng, có điều khi Tô Niên Niên không nghe lời, sẽ phát minh ra một cách phạt mới.
Anh cầm thước, lạnh giọng nói: “Học cho tốt vào, nếu không sẽ bị đánh tay.”
Tô Niên Niên chỉ có thể ngậm nước mắt, ban đêm về úp mặt vào gối.
Cũng phải nói, Cố Tử Thần chưa từng đánh cô dù chỉ một lần, ngoại trừ thỉnh thoảng gõ đầu cô hai cái, ngay cả một câu nặng lời cũng chưa từng nói. Quan trọng là khí chất của tên đó quá lạnh lùng, xụ mắt một cái là rất hung hãn, rất có lực uy hiếp với Tô Niên Niên.
Cố Tử Thần đề ra kế hoạch học tập cho cô, trời tối sẽ học thêm hai môn, xác định thời gian rõ ràng, làm đề 20’, giảng bài 20’, sau đó nghỉ ngơi 10’ rồi lại tiếp tục.
Sau mấy ngày ngắn ngủi, Tô Niên Niên cảm giác cả người như được thoát xác, tràn đầy tự tin.
Đến mức mỗi lần nhìn thấy Doãn Sơ Hạ, Doãn Sơ Hạ trợn mắt với cô, cô tuyệt đối sẽ thù dai trừng lại!
Ai sợ ai chứ.
Các nữ sinh lớp F đều biết, trước kia Doãn Sơ Hạ ỷ vào gia thế của mình cùng cái gọi là thanh mai trúc mã của Cố nam thần mà lộng hàng, nhưng Tô Niên Niên hoàn toàn dựa vào tính cách và khí thế của mình, còn ngang ngược hơn Doãn Sơ Hạ. Lần nào cũng bày ra vẻ cô có thể làm gì được tôi, nhưng quả thực, Doãn Sơ Hạ chẳng thể làm gì được với cô ta.
Tô Niên Niên không như Lý Ân Mỹ, thích hóng hớt bát quái, dễ mua chuộc; cũng không như Tống Dư Hi, mềm yếu mặc người ta nhào nặn, dễ bắt nạt.
Mà cô cũng không quan tâm ánh mắt của người khác, dạng người này, dường như không có gì có thể uy hiếp.
Doãn Sơ Hạ có thể không tức sao? Cô ta tức sắp phát điên rồi.
Từ khi Tô Niên Niên tới, ánh sáng vốn thuộc về cô ta bị dời hết đi. Hơn nữa nhìn Tô Niên Niên ở bên cạnh mấy người Cố Tử Thần, Trần Nguyên, Dạ Tinh Vũ, cô ta khó chịu đến cực điểm.
Ngay cả học sinh mới chuyển tới Đường Dư kia, cũng tốt với Tô Niên Niên.
Cô ta dốc hết sức, bảo cha Doãn mời gia sư cho cô ta, ngoại trừ thời gian lên lớp còn học thêm 3 tiếng, quyết tâm nhất định phải đè ép Tô Niên Niên ở kỳ thi tháng sau!
Thứ tư, trường học cho học sinh nghỉ quốc khánh.
Vui vẻ về nhà, học thêm với Cố Tử Thần xong, Tô Niên Niên thức đêm xem hết một bộ phim, đến hai giờ sáng mới đi ngủ.
Nhưng sáng sớm, chuông điện thoại không ngừng vang lên, cô mơ màng lục tìm dưới gối, không mở nổi mắt: “Alo...?”
Đầu bên kia là giọng nói lạnh lùng của Cố Tử Thần: “Tô Niên Niên, đã tám giờ rồi mà còn chưa chịu rời giường, cô quên hôm nay phải đến trường làm bảng tin sao?”
Cơn buồn ngủ của Tô Niên Niên bay đi một nửa, có chuyện này sao? Hình như cô không nhớ rõ.
“Cho em nửa tiếng, anh chờ trước cửa nhà em.” Cố Tử Thần cúp điện thoại, Tô Niên Niên sững sờ.
A đúng rồi, cô nhớ ra rồi, là bảng tin tuyên truyền cho đại hội thể dục thể thao của trường!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.