Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần
Chương 81: Trông nom kĩ mèo của cô đi
An Hướng Noãn
23/04/2019
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Ưm...” Tô Niên Niên dần tỉnh lại, nghiêng đầu dậy từ bả vai Đường Dư, vươn tay chạm lên khóe môi, chắc chắn không chảy nước miếng xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai người chậm rãi đi dọc con đường, không khí trong khu biệt thự này rất tốt, trước sân mỗi nhà trồng không ít hoa cỏ, trên con đường hiện hai vệt bóng thật dài.
Đưa Tô Niên Niên đến cửa nhà, Đường Dư khẽ nói: “Đi vào đi, mình cũng phải về rồi.”
Tô Niên Niên cau mày: “Khoan đã, để mình bảo anh mình đưa cậu về.”
Nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, Trần Nguyên đi ra, giọng nói hơi phàn nàn: “Niên Niên, sao giờ em mới về, mau vào ăn cơm. Ách... Đường Dư, sao hai người lại đi với nhau?”
Tô Niên Niên đã nói chuyện mẹ cô và cha Trần Nguyên cho Đường Dư, cậu mới không có biểu hiện quá kinh ngạc.
“Em và cậu ấy về thăm trường cũ một lúc.” Tô Niên Niên giải thích: “Anh, anh tiễn cậu ấy về đi.”
Trần Nguyên gật đầu: “Được, anh đi lấy chìa khóa xe.”
Đường Dư từ chối nói: “Không cần đâu, tự em về được rồi, tạm biệt.” Cậu vẫy tay với Tô Niên Niên, quay người rời đi.
Dù sao Đường Dư cũng là một nam sinh cao to, quả thực không có gì đáng ngại, Tô Niên Niên cũng không níu kéo nữa.
“Meo ~ meo ~ “ tiếng mèo kêu quen thuộc vang lên, Tô Niên Niên nhìn xung quanh: “Sao em lại nghe thấy tiếng kêu của Bao Bao nhỉ?”
Trần Nguyên nhức đầu đỡ trán: “Hình như nó lại chạy đến nhà Tử Thần... anh đi xem sao.”
Đèn trước cửa nhà Cố gia sáng lên, Bao Bao đang không kiên nhẫn lấy vóng vuốt cào cửa nhà Cố gia, không ngừng kêu meo meo.
Chủ nhân trong nhà hình như không nhịn được nữa, mở cửa ra, đúng lúc đối mặt với Trần Nguyên và Tô Niên Niên đến đón Bao Bao.
Cố Tử Thần: “...”
Trần Nguyên: “...”
Tô Niên Niên: “...”
Ba người mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, không ai mở miệng trước.
Cố Tử Thần mặc áo sơ mi màu xám, vẻ mặt sứt đầu mẻ trán, lạnh lùng nói: “Heo thần tài, có thể trông coi mèo nhà cô được không!”
Hình như Bao Bao rất thích Cố Tử Thần, muốn thân mật đi qua cọ ống quần Cố Tử Thần, bị Cố Tử Thần nhẹ nhàng tránh thoát.
Nhìn con mình tự nhiên như thế, Tô Niên Niên hận không thể túm đuôi Bao Bao kéo đi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cau mày lạnh nhạt của Cố Tử Thần, lại cảm thấy trái tim không ngừng nhảy bình bịch!
Nhớ tới lời Nhu Nhu và Đậu Đậu nói buổi chiều, Tô Niên Niên cảm thấy cả người khó chịu!
Trời đất ơi!! Sao cô có thể thích tên mặt đơ miệng ác này được? Chẳng lẽ bị Nhu Nhu và Đậu Đậu truyền nhiễm, ngay cả cô cũng bắt đầu không bình thường sao!
“Tô Niên Niên, lúc nào rồi mà cô còn có tâm tình ngẩn người!” Cố Tử Thần cao giọng nói, lúc này Tô Niên Niên đang đứng sững ra, con ngươi to tròn trong suốt vô tội nhìn chằm chằm anh, khiến anh có cảm giác khó tả.
Trần Nguyên thấy thế, vội ho một tiếng: “Niên Niên, mang Bao Bao về đi.”
“Nha...” Tô Niên Niên lấy lại tinh thần, nói với Bao Bao: “Bao Bao, đi thôi, chúng ta về nhà.”
“Meo --------- meo ------------“ Bao Bao không nhúc nhích, ý chí kiên định muốn nhào vào người Cố Tử Thần.
Tô Niên Niên sắp chảy nước mắt, này, tao mới là chủ nhân của mi mà! Sao mi cứ thích nhào vào người người ta làm gì! Còn chọn đối tượng bị dị ứng với lông mèo để ra tay nữa chứ?
Rơi vào đường cùng, Tô Niên Niên đành phải đi qua, muốn ôm Bao Bao lên, đang định vươn tay, Bao Bao linh hoạt né sang một bên, kết quả là, Tô Niên Niên bi kịch ------------------
“Ưm...” Tô Niên Niên dần tỉnh lại, nghiêng đầu dậy từ bả vai Đường Dư, vươn tay chạm lên khóe môi, chắc chắn không chảy nước miếng xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai người chậm rãi đi dọc con đường, không khí trong khu biệt thự này rất tốt, trước sân mỗi nhà trồng không ít hoa cỏ, trên con đường hiện hai vệt bóng thật dài.
Đưa Tô Niên Niên đến cửa nhà, Đường Dư khẽ nói: “Đi vào đi, mình cũng phải về rồi.”
Tô Niên Niên cau mày: “Khoan đã, để mình bảo anh mình đưa cậu về.”
Nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, Trần Nguyên đi ra, giọng nói hơi phàn nàn: “Niên Niên, sao giờ em mới về, mau vào ăn cơm. Ách... Đường Dư, sao hai người lại đi với nhau?”
Tô Niên Niên đã nói chuyện mẹ cô và cha Trần Nguyên cho Đường Dư, cậu mới không có biểu hiện quá kinh ngạc.
“Em và cậu ấy về thăm trường cũ một lúc.” Tô Niên Niên giải thích: “Anh, anh tiễn cậu ấy về đi.”
Trần Nguyên gật đầu: “Được, anh đi lấy chìa khóa xe.”
Đường Dư từ chối nói: “Không cần đâu, tự em về được rồi, tạm biệt.” Cậu vẫy tay với Tô Niên Niên, quay người rời đi.
Dù sao Đường Dư cũng là một nam sinh cao to, quả thực không có gì đáng ngại, Tô Niên Niên cũng không níu kéo nữa.
“Meo ~ meo ~ “ tiếng mèo kêu quen thuộc vang lên, Tô Niên Niên nhìn xung quanh: “Sao em lại nghe thấy tiếng kêu của Bao Bao nhỉ?”
Trần Nguyên nhức đầu đỡ trán: “Hình như nó lại chạy đến nhà Tử Thần... anh đi xem sao.”
Đèn trước cửa nhà Cố gia sáng lên, Bao Bao đang không kiên nhẫn lấy vóng vuốt cào cửa nhà Cố gia, không ngừng kêu meo meo.
Chủ nhân trong nhà hình như không nhịn được nữa, mở cửa ra, đúng lúc đối mặt với Trần Nguyên và Tô Niên Niên đến đón Bao Bao.
Cố Tử Thần: “...”
Trần Nguyên: “...”
Tô Niên Niên: “...”
Ba người mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, không ai mở miệng trước.
Cố Tử Thần mặc áo sơ mi màu xám, vẻ mặt sứt đầu mẻ trán, lạnh lùng nói: “Heo thần tài, có thể trông coi mèo nhà cô được không!”
Hình như Bao Bao rất thích Cố Tử Thần, muốn thân mật đi qua cọ ống quần Cố Tử Thần, bị Cố Tử Thần nhẹ nhàng tránh thoát.
Nhìn con mình tự nhiên như thế, Tô Niên Niên hận không thể túm đuôi Bao Bao kéo đi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cau mày lạnh nhạt của Cố Tử Thần, lại cảm thấy trái tim không ngừng nhảy bình bịch!
Nhớ tới lời Nhu Nhu và Đậu Đậu nói buổi chiều, Tô Niên Niên cảm thấy cả người khó chịu!
Trời đất ơi!! Sao cô có thể thích tên mặt đơ miệng ác này được? Chẳng lẽ bị Nhu Nhu và Đậu Đậu truyền nhiễm, ngay cả cô cũng bắt đầu không bình thường sao!
“Tô Niên Niên, lúc nào rồi mà cô còn có tâm tình ngẩn người!” Cố Tử Thần cao giọng nói, lúc này Tô Niên Niên đang đứng sững ra, con ngươi to tròn trong suốt vô tội nhìn chằm chằm anh, khiến anh có cảm giác khó tả.
Trần Nguyên thấy thế, vội ho một tiếng: “Niên Niên, mang Bao Bao về đi.”
“Nha...” Tô Niên Niên lấy lại tinh thần, nói với Bao Bao: “Bao Bao, đi thôi, chúng ta về nhà.”
“Meo --------- meo ------------“ Bao Bao không nhúc nhích, ý chí kiên định muốn nhào vào người Cố Tử Thần.
Tô Niên Niên sắp chảy nước mắt, này, tao mới là chủ nhân của mi mà! Sao mi cứ thích nhào vào người người ta làm gì! Còn chọn đối tượng bị dị ứng với lông mèo để ra tay nữa chứ?
Rơi vào đường cùng, Tô Niên Niên đành phải đi qua, muốn ôm Bao Bao lên, đang định vươn tay, Bao Bao linh hoạt né sang một bên, kết quả là, Tô Niên Niên bi kịch ------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.