Chương 8: Yêu Anh
Tiểu Yết
16/03/2015
Tịnh Yên đứng trước một căn biệt thự rộng lớn . Cánh cổng màu đen cao lớn của nó khiến cô nhìn thôi cũng đủ thấy choáng ngợp. Cô tới đúng địa chỉ mà Cao Duật Lâm đã đưa cho. Nơi đây quả nhiên là dinh thự tráng lệ.
Bước tới chuông cửa và bấm nút đỏ, đột nhiên Tịnh Yên nghe thấy tiếng nói phát ra từ cái máy .
" Xin lỗi, là ai vậy ? "
Là giọng của một ông lão.
" Tôi đến là muốn gặp Doãn Hạo Quân. Tôi là Lăng Tịnh Yên "
Cô lịch sự trả lời.
" À thì ra là tiểu thư Lăng . Xin lỗi vì không nhận ra. Cao thiếu gia đã gọi điện báo cho tôi rồi . Xin mời cô vào ".
Giọng nói trong máy vừa dứt lời thì cánh cổng đã tự động mở ra. Cái gì mà gọi là vườn thưởng uyển trong phim, Tịnh Yên nay đã được chứng kiến. Bước vào khuôn viên rộng lớn của ngôi biệt thự làm người ta giống như lạc vào tiên cảnh nha.
Một ông lão tóc bạc mặc một bộ âu phục trang trọng đứng chờ cô ở cửa.
" Xin chào, tiểu thư Lăng . Tôi là quản gia của ngôi biệt thự, cứ gọi tôi là quản gia Cố . Doãn thiếu gia đang ở trên lầu, cô cứ tự nhiên mà đi lên " - ông ta kính cẩn chào cô rồi đưa tay chỉ lên phía trên lầu.
Đi vào trong ngôi biệt thự thì cô đã biết cái gì gọi là kiến trúc đơn giản, độc đáo mà sang trọng.
Tổng thể ngôi nhà đều là màu trắng với vài điểm xuyến màu đen, tất cả cánh cửa ra vào và cửa sổ đều làm bằng cửa kính đơn giản mà sang trọng. Xung quanh phòng khách còn trưng một số bức ảnh trắng đen trông rất độc đáo.
Tuy rằng ngôi nhà tất đẹp nhưng Tịnh Yên không có tâm trạng mà ngắm nghía. Cô đi thẳng lên lầu đi tới một căn phòng có cánh cửa chạm trổ tinh xảo , là phòng ngủ của Doãn Hạo Quân.
Vừa mở ra, cô đã thấy những vỏ chai rượu rơi trên nền đất. Cả không khí đều nồng nặc mùi rượu. Hắn là lại uống rượu sao ?
Doãn Hạo Quân ngồi trên ghế sopha, cả người mệt mỏi tựa vào ghế. Bên tay và bên chân còn đang băng bó, ngay cả trên đầu cũng dán miếng gạc. Hắn một tay cầm lấy ly rượu đang uống dở còn một tay chống lên chán. Cả người hắn đều toảt lên vẻ cô độc ,ưu thương.
Tịnh Yên trái tim hoàn toàn bị xé nát. Tại sao Doãn Hạo Quân lại trở nên như vậy ?! Cô không muốn nhìn thấy hắn đau khổ như thế ! Tất cả đều là tại cô ! Tại cô ngu ngốc ! Tại cô quá cứng đầu mà mỗi lần đều nói lời tàn nhẫn với hắn. Khiến hắn trở nên đau thương cùng cực.
Nghe thấy có tiếng bước chân, Doãn Hạo Quân liền mở mắt . Ngay trước mặt hắn là một thân ảnh vô cùng quen thuộc. Ánh mắt Hạo Quân lúc đầu kinh ngạc sau đó giận dữ cuối cùng là trở nên lạnh lẽo.
" Em đến đây làm gì ? Có phải Cao Duật Lâm kêu em tới phải không . Không cần phải nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại đó , em về đi ! "
Tịnh Yên đau lòng mà nhìn hắn . Cô không trả lời bởi vì cổ họng giờ đây đang bị nghẹn lại.
Doãn Hạo Quân lại vò mái tóc rối bù , tức giận nói - " Lăng Tịnh Yên, em về đi ! Em đến để xem tôi thảm hại ra sao sao ? Chẳng phải em nói rất chán ghét loại người như tôi sao ? " .
Hốc mắt của cô đã tràn đầy nước, trái tim cô lại bị bóp nghẹt . Tịnh Yên cô là một người phụ nữ quá tàn nhẫn.
Cô bước tới lại gần, ném thẳng cái giỏ xách vào mặt Doãn Hạo Quân. Mà hắn không ngờ đến hành động của cô nhưng vẫn kịp tránh né, tức giận mà nhìn người con gái trước mắt.
" Phải , em rất ghét anh cực kỳ ghét. Ghét loại người xấu xa ngạo mạn như anh tại sao cứ xuất hiện trước mặt em! Ghét anh mỗi lần dùng ánh mắt đáng ghét kia mà chăm chú nhìn em ! Ghét anh cứ dấu giếm em tất cả mọi chuyện mà chịu đựng một mình ! Ghét anh xấu xa mà cướp đi trái tim của em! Em cũng rất ghét bản thân mình . Ghét bản thân tại sao lại rung động trước anh , ghét mình mềm yếu , biết rõ là không nên thích một kẻ như anh nhưng là vẫn cứ ngốc ngếch mà thích anh. Anh có nghe rõ không hã, Doãn Hạo Quân ?! Em rất thích anh, thích anh suốt 9 năm trời.... "
Phải Tịnh Yên đã thích hắn lâu như vậy chỉ có điều bản thân cô không chịu thừa nhận thôi. Một tình cảm trẻ con, một sự rung động đầu đời nhưng nó đã mỗi lúc gặm nhấm vào trái tim cô. Khiến cho Tịnh Yên không thể nào xóa nhoà. Nước mắt cô rơi đầy trên má. Cô vẫn là nợ hắn một lời xin lỗi.
Doãn Hạo Quân một phen cả kinh trước lời nói của cô . Hắn ngay lập tức vươn người kéo tay cô làm Tịnh Yên không phòng bị mà ngã nhào lên thân thể cao lớn của hắn . Giây sau Tịnh Yên đã thấy môi mình bị chặn lại. Hắn mạnh mẽ ngậm lấy đôi môi anh đào mà cắn mút cho thỏa nổi khát khao. Hắn nhớ cô nhớ đến phát điên.
Cả người Tịnh Yên đều bị hơi thở nam tính vây lấy. Cô không hề cự tuyệt, vì cô biết bản thân của mình cũng muốn như vậy. Tịnh Yên muốn bù đắp, muốn dùng mọi cách để xin lỗi hắn. Hai bàn tay trắng nõn của cô nhẹ nhàng đặt lên lồng ngực rắn chắc của hắn. Doãn Hạo Quân tận lực ma sát môi cô và môi hắn không chừa chút khe hở nào. Châm lửa nóng đang nhen nhóm trong cơ thể hai người.
Không còn khoảng cách, không còn hiểu lầm, không còn khuất mắt cả hai người chỉ muốn lấp đầy, thỏa mãn tình yêu. Một tay của hắn gắt gao ôm lấy cơ thể của Tịnh Yên như không muốn để cô chạy thoát, cánh tay còn lại vì đang bị thương mà không thể cử động. Lưỡi hắn cuồng dã xâm chiếm, quấn lấy đầu lưỡi cô mà ma sát triệt để. Hút hết những hương vị ngọt ngào trong cô.
Tịnh Yên thiếu điều muốn nghẹt thở. Cô không nhịn được lại run rẫy, rên rỉ một tiếng - " Um.. " . Người đàn ông đem bao nhiêu lửa tình âm ỉ mà bùng phát vào cô. Cánh môi bị hắn cắn mút đến sưng tấy . Tịnh Yên cũng không quan tâm đến nữa. Giờ phút này được nằm trong vòng tay mạnh mẽ của hắn đã khiến cô hạnh phúc biết bao.
Đến khi Lăng Tịnh Yên thực sự không thể chịu được nữa thì Doãn Hạo Quân mới day dưa rời bỏ cánh môi kia. Cô bị hắn hôn đến kiệt sức chỉ có thể ngã đầu vào vai hắn mà hít thở để hắn ôm lấy cô ngồi trên đùi. Hạo Quân cúi xuống hôn sâu lên khóe mắt còn ươn ướt của cô , tình cảm sâu nặng mà nói - " Tịnh Yên, Tịnh Yên của anh. Anh cũng rất yêu em ".
Một câu nói của hắn đủ để làm Tịnh Yên rung động mãnh liệt. " Anh cũng rất yêu em " - câu nói này từ chính miệng Doãn Hạo Quân nói với cô khiến cho Tịnh Yên vừa ngọt ngào xâm chiếm tận đáy lòng nhưng cũng khiến cô cảm giác nặng nề vô cùng. Hắn tình cảm đối với cô sâu đậm như thế nhưng cô lại chưa hề làm gì cho hắn còn liên tục làm Hạo Quân tổn thương.
Cô đưa tay chạm vào cánh tay đang băng bó của hắn, cả lòng ngực đầy chua xót. Tịnh Yên lại nghẹn ngào, nức nở. Mắt cô trở nên cay xè.
" Không, đừng khóc Tịnh Yên . Xin em đừng khóc "
Doãn Hạo Quân rất sợ nhìn thấy cô như vậy. Làm hắn một trận đau lòng không thôi.
Cô ngước mặt nhìn hắn, nấc lên thành tiếng - " Đều là tại em. Xin lỗi anh".
" Không phải tại em. Là do anh bất cẩn mà thôi. Xin em đừng khóc, anh đau lòng lắm " - Hạo Quân đau lòng hôn lên những giọt nước mắt của cô. Ôm gắt gao Tịnh Yên vào lòng, vùi đầu vào hõm cổ cô.
Hắn ôm cô thật lâu. Trong bóng đêm u tối, dưới ánh trăng mờ ảo, hai còn người trao cho nhau tình yêu ngọt ngào. Người đàn ông thân hình cao lớn, đôi mắt sắc bén như chim ưng cả người bao bọc thân ảnh của người con gái xinh đẹp, làn da trắng như tuyết.
Một lúc sau , hắn mới từ từ mở miệng - " Tại sao hôm trước lại tức giận như vậy ? Lại còn không nghe điện thoại của anh ? ".
Tịnh Yên giựt mình, hắn quả nhiên là còn muốn hỏi tội cô. Hazz, tên đàn ông này cũng quá nhỏ nhen đi.
" Là vì Buổi trưa hôm đó em có đến để gặp anh. Nhưng khi vừa đến phòng tập em nhìn thấy anh ôm một cô gái rất xinh đẹp vì thế em đã tức giận mà bỏ về . Thế nên... "
" Thế nên em không thèm nghe điện thoại của anh. Sau đó còn chặn luôn số của anh, còn đánh anh một cái và đuổi anh đi " - Doãn Hạo Quân có chút tức giận nhìn người con gái trong lòng.
Tịnh Yên nuốt nước bọt , hắn cư nhiên rất thù dai - " Em xin lỗi vì đã hiểu lầm anh . Hôm nay Phương Ngọc đã kể cho em tất cả rồi ".
" Em đã gặp Phương Ngọc ? " - Hắn ngạc nhiên hỏi.
Cô khẽ gật đầu - " Lúc nãy khi vào bệnh viện kiếm anh. Em đã gặp cô ấy ".
" Tịnh Yên, em nhất định không được hiểu lầm. Lúc trước anh quen cô ấy chỉ vì muốn quên em . Anh lúc đó đã tưởng rằng em rất ghét anh " - thoắt cái, Hạo Quân bỗng dưng trở nên khẩn trương.
Tịnh Yên sửng sốt nhìn người trước mặt, hắn cũng là thay đổi sắc mặt quá nhanh. Vừa cảm thấy khó hiểu lại vừa cảm thấy buồn cười
Hắn cũng sợ cô hiểu lầm. Thì ra hồi năm cấp 3 Hạo Quân lại nghĩ cô ghét hắn. Cái này tất cả cũng một phần do lỗi của Tịnh Yên, nếu cô không tức giận đăng cái stt đó thì chắc không làm hắn tổn thương đến vậy.
Cô dịu dàng hôn lên khóe môi đang mím chặt của hắn, lại nói - " Em không có hiểu lầm. Phương Ngọc cũng chính miệng giải thích tất cả cho em rồi. Xin lỗi vì những lời nói của em ở trên mạng ".
Được mỹ nhân trong lòng hôn một cái, Doãn Hạo Quân tâm tình liền tốt nhưng sau đó lại phát hiện ra điều gì, nhíu mày hỏi - " Có phải A Lâm kể chuyện hồi cấp 3 cho em nghe phải không ? ".
Tịnh Yên nhẹ nhàng gật đầu thêm lần nữa - " Anh đừng trách ,anh ấy cũng chỉ muốn tốt cho anh. Nhờ có Cao Duật Lâm mà em mới biết được anh vì em lại chịu nhiều đau khổ như vậy mà em lại nhẫn tâm hết lần này đến lần khác làm tổn thương anh . Em có lỗi với anh, Hạo Quân ".
Nghe cô thổn thức mà hắn lại một trận đau lòng. Hắn là nguyện vì cô mà chịu khổ. Ôm chặt cô hơn, Hạo Quân hôn sâu vào tóc cô ôn nhu lên tiếng.
" Đừng xin lỗi là anh tự nguyện. Tịnh Yên, như vậy đối với anh là đã quá đủ rồi. Anh không cần thêm bất cứ điều gì trên đời nữa. Chỉ cần em thôi ".
Cô lại bị thêm một trận sóng ngọt ngào đánh mạnh vào trái tim. Cảm giác thật hạnh phúc, mãn nguyện. Tịnh Yên hai cánh tay ôm lấy cổ hắn âu yếm mà Hạo Quân lại không nhịn được cúi xuống hôn cô.
Lần đầu tiên, hắn dùng cách thức dịu dàng nhất, triền miên nhất mà xâm chiếm môi cô. Nhấm nháp từng chút từng chút một làn môi mềm mại kia. Dù không hề cuồng dã như những lần trước, lần này Tịnh Yên lại bị sự dịu dàng mà mãnh liệt của hắn làm cho run rẫy. Cô vòng tay qua cổ Hạo Quân, đón lấy sự yêu thương của hắn.
Đêm đó, Tịnh Yên đã hỏi hắn rất nhiều thứ, cùng hắn trò chuyện suốt một đêm. Cô đã tò mò rất nhiều, tỉ dụ như là tại sao lúc trước hắn biết được số của cô, còn hỏi tại sao hắn đột nhiên lại thể được kinh doanh một chuỗi các quán bar lớn như vậy vì theo lời kể của Duật Lâm thì nhà của hắn không hề giàu có.
" Phóng viên Lăng, em quả nhiên có tài năng bẩm sinh làm nhà báo. Em tra hỏi anh nhiều như vậy không phải là muốn viết thêm một bài báo về anh chứ ? " - Doãn Hạo Quân buồn cười nhìn cô đang kịch liệt hỏi.
" Quá khen rồi, anh Doãn. Nhưng anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em " - Tịnh Yên chu chu cái miệng.
Hắn bật cười thành tiếng , sau đó mới chịu trả lời rằng lần trước khi Giang Anh đến phỏng vấn Cao Duật Lâm , hắn đã nhờ thằng nhóc đó xin số Tịnh Yên giúp. Còn về chuyện kinh doanh quán cũng một phần do hắn may mắn. Sau khi học xong cấp 3, một người họ hàng xa thân thiết mấy năm không gặp đến tìm nhà Hạo Quân. Lúc đó họ thấy tội nghiệp hắn cha mẹ mất sớm mà họ lại già yếu không có con nên liền muốn giúp đỡ hắn. Họ đã tạo cơ hội cho hắn , sau đấy khi họ mất thì để lại cho hắn tài sản và chuỗi quán Bar đó. Mà từ lúc Hạo Quân bắt tay vô kinh doanh thì chuỗi quán Bar đó từ những quán bar bình thường đã nhanh chóng trở thành những nơi cao cấp nhất thành phố. Hắn mau chóng giàu lên. Hai năm trước, khi Cao Duật Lâm bắt đầu mở công ti đã năn nỉ hắn đầu tư vào vì vậy Doãn Hăo Quân đã trở thành một cổ đông lớn.
Sau khi nói chuyện đến mệt mỏi ,cô đã ở trong lòng Doãn Hạo Quân mà ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy cô liền hoảng hốt. Suốt một đêm dài, Tịnh Yên đều ngồi trên đùi hắn, dựa đầu vào lòng ngực rắn chắc của hắn để ngủ. Hạo Quân một tay ôm lấy eo cô, cũng tựa vào đỉnh đầu cô ngủ thiếp đi. Hắn là đang bị thương sao có thể để cô ngồi trên đùi một đêm như thế.
Cô ngay lập tức đứng dậy khiến cho Hạo Quân tỉnh giấc .
" Em sao vậy ? " - Vừa mở mắt đã thấy cô rời khỏi lòng hắn, gương mặt xinh đẹp có chút hốt hoảng.
" Sao lại để em ngồi trên đùi anh nguyên một đêm như vậy ? Phải gọi em dậy chứ . Vết thương của anh... " - Tịnh Yên đầy lo lắng nói.
Hạo Quân cười cười, kéo cô lại ngồi xuống bên cạnh , hắn không thích bị cô giữ khoảng cách thế này - " Không sao, anh chính là thích được ôm em như vậy ".
Cô cắn môi để hắn ôm lấy lần nữa - " Ngốc, anh đang bị thương sao lại có thể như thế ?".
Nghe được lời nói quan tâm của Tịnh Yên, hắn cực kỳ hạnh phúc. Đem tráng của mình tì vào tráng cô , âu yếm nói - " Cứ cho là anh ngốc. Anh vẫn thích được như thế này. Mỗi ngày đều có thể ôm em ".
Lời nói mật ngọt của hắn làm trái tim Tịnh Yên không khỏi đập mạnh. Lòng cô xao xuyến cũng chỉ bởi vì sự ôn nhu của hắn.
" Anh đói không ? Em làm thức ăn sáng cho anh nhé ? " - Cô ngọt ngào như viên kẹo, ôm lấy cổ Hạo Quân.
" Em biết nấu ăn ? " - Hắn cười ôn nhu.
Tịnh Yên nghe thấy liền giận dỗi, đánh nhẹ vào lồng ngực hắn - " Anh là đang xem thường tay nghề của em đó sao ? ".
Doãn Hạo Quân cánh tay giơ lên tỏ vẻ vô tội - " Anh nào dám , phóng viên Lăng ".
Cô buồn cười - " Được rồi vậy anh mau đánh răng, rửa mặt thay đồ đi. Em xuống bếp nấu cháo cho anh được không ?".
" Rất tuyệt, cám ơn em " - Hạo Quân hôn lên môi cô một chút rồi mới chịu buông Tịnh Yên ra.
Tịnh Yên mỉm cười đứng dậy đi xuống lầu.
" Chào buổi sáng , tiểu thư Lăng " - Quản gia đã đứng dưới lấu chờ sẵn.
" Chào buổi sáng, Cố quản gia. Không biết tôi có thể mượn nhà bếp một chút được không ? Tôi muốn nấu cháo cho Hạo Quân " - Tịnh Yên mỉm cười gật đầu chào rồi ngập ngừng hỏi.
" Không cần phải phiền tiểu thư vậy đâu. Tôi sẽ sai nhà bếp làm là được mà " - Người quản gia kính cẩn đáp.
Cô lại khăng khăng muốn làm - " Nhưng tôi muốn nấu cho anh ấy . Quản gia Cố hãy để tôi tự làm ".
Ông lão quản gia hết cách liền dẫn cô vào bếp , chỉ kho nguyên liệu cho Tịnh Yên. Cô nhanh tay xắn tay áo chọn một ít nguyên liệu nấu cháo . 30 phút sau , cô đã hoàn thành một nồi cháo bí đỏ trông rất hấp dẫn. Tịnh Yên hài lòng nêm nếm lần cuối xong lại nhìn qua đồng hồ .
Chết thật gần 7h rồi , cô ngay lập tức múc cháo ra một cái tô để người làm dọn lên. Định rằng sẽ lên lầu gọi Hạo Quân nhưng vừa đi ra khỏi bếp đã thấy hắn được quản gia đỡ xuống cầu thang. Chân của hắn bị thương nên không thể đi đứng vững , xuống cầu thang cần có người giúp.
Đi xuống hết cầu thang, cô liền chạy đến đỡ Doãn Hạo Quân - " Em nấu cháo xong rồi , anh nếm đi nhé "
Hắn cười cười quàng tay qua người Tịnh Yên - " Anh đang rất mong chờ đây ".
Cô đỡ hắn tới bàn ăn , Hạo Quân kéo ghế ngồi xuống. Trên bàn đã dọn cháo bí đỏ và thức ăn kèm lên. Tịnh Yên lại ngước nhìn đồng hồ. Cô còn phải đến tòa soạn nữa.
" Anh nếm rồi cho em biết ý kiến sau được không ? Giờ trễ rồi , em còn phải đi làm " - Cô nói nhỏ nhẹ vào tai hắn.
Hạo Quân nghe thấy liền có một chút không vui , kéo cô ngồi trên đùi - " Không ở lại được sao ? Anh không thích em đi ".
Tịnh Yên lại cảm thấy ngọt ngào , làm nũng nói - " Không được, em phải đi làm mà. Tối em sẽ lại đến ".
Nghe cô nói, hai đồng tử của hắn mới dãn ra , ôn nhu nhìn cô - " Được rồi, vậy tối nay anh chờ em ". Hắn mới chịu từ từ buông cô ra.
Tịnh Yên đứng dậy , cúi xuống dịu dàng hôn vào má hắn , hết sức quan tâm lên tiếng - " Anh nhớ ăn hết cháo . Nghỉ ngơi cho khỏe. Tối em lại đến . Em đi đây ".
Không để Hạo Quân kịp trả lời, cô liền đi nhanh ra khỏi cửa. Tịnh Yên sắp trễ rồi.
Doãn Hạo Quân nhìn bóng dáng của người con gái khuất dần sau cánh cửa mà đáy lòng tràn ngập sự ấm áp và hạnh phúc. Có mơ hắn cũng không ngờ được cô có thể yêu hắn.
Tịnh Yên quay về nhà thay đồ, tắm rửa rồi mới đến tòa soạn làm việc. Cả ngày hôm đó, cô cứ như bay lên chín tầng mây vậy, lâu lâu còn bất giác mỉm cười. Đây đúng là tâm trạng của người đang yêu nha.
Khoảng 10h cô nhận được tin nhắn từ Doãn Hạo Quân.
" Cháo rất ngon. Anh đã ăn sạch những gì em nấu rồi . Mong tới buổi tối. Chưa gì anh đã nhớ em rồi ".
Tịnh Yên bất giác ngọt ngào. Trái tim cô càng rung động mạnh. Thì ra yêu một người lại hạnh phúc như vậy.
Tối đến , sau khi tan làm . Tịnh Yên ngay lập tức đến nhà Doãn Hạo Quân. Vừa tới, cô đã thấy Hạo Quân ngồi trên ghế sopha trong phòng khách. Tay cầm cuốn tạp chí nhàn nhã đọc.
Tim Tịnh Yên đập nhanh liên hồi, sao cả khi đọc báo mà hắn cũng đẹp trai đến như vậy .
Nhìn thấy cô đứng trước cửa, Doãn Hạo Quân liền buông cuốn tạp chí xuống, ánh mắt đậm nhu tình mà nhìn cô.
Hắn muốn đứng lên đi tới chỗ cô nhưng Tịnh Yên đã nhanh chóng bước tới gần - " Anh đừng đứng lên . Sẽ đau đấy ".
Doãn Hạo Quân liền kéo cô vào lòng mà ôm , gương mặt anh tuấn vùi vào mái tóc cô mà hít lấy hương thơm của cô , giọng khàn khàn nói - " Anh nhớ em quá, Tịnh Yên ".
Tịnh Yên bị hơi thở nam tính phả vào da thịt mịn màng, cơ thể khẽ run. Cô ngoan ngoãn ngồi yên để hắn ôm lấy - " Em cũng rất nhớ anh ".
Sau đó, môi của Tịnh Yên bị chiếm đóng ngay tức khắc, cánh lưỡi không yên phận của Hạo Quân tiến vào tách hai hàm răng ra tìm kiếm lưỡi cô mà quấn lấy . Cô không khỏi than nhẹ một tiếng. Nụ hôn của người đàn ông này vẫn cứ nóng bỏng như vậy. Khiến cho Tịnh Yên không khỏi mê muội mà cứ đắm chìm.
Cô vòng hai tay ôm cổ Hạo Quân. Từ từ cũng hôn lại hắn. Chủ động cùng hắn ma sát hai cánh lưỡi. Tịnh Yên muốn thực thoải mái mà yêu.
Suốt những ngày sau đó, tối nào sau khi tan sở , Tịnh Yên cũng đến nhà chăm sóc Hạo Quân. Mà hắn cũng không hề cho cô đi, bắt Tịnh Yên ở lại qua đêm với hắn. Dù là Hạo Quân chưa làm gì lớn mật nhưng hắn rõ ràng muốn dụ dỗ cô qua ở chung.
" Hay là em dọn qua nhà anh luôn đi " - Doãn Hạo ôm lấy cô nằm xuống giường. Tuy rằng mấy tuần nay Tịnh Yên đều bị hắn dụ dỗ ngủ chung giường nhưng hắn vẫn chưa có hành động nào vượt quá giới hạn.
Tịnh Yên nằm trên ngực hắn , nũng nịu nói - " Ở chung với anh ? Để anh dễ dàng ăn em sao ? .
Hạo Quân nghe thấy liền sảng khoái cười thành tiếng, vô cùng thích thú mở miệng - " Nếu em không thích anh cũng sẽ tuyệt đối không làm gì . Em cứ yên tâm ".
Tịnh Yên hạnh phúc mà ôm lấy hắn - " Thôi, em không muốn sống ở một nơi rộng lớn như vậy. Cảm giác rất áp lực. Cảm giác giống như bị bao nuôi ".
Doãn Hạo Quân hôn lên cánh môi cô , khóe miệng nhếch lên theo một đường cong - " Hay anh dọn đến nhà em ở nhé ? Để em bao nuôi anh ".
" Một đại gia như anh sao có thể chịu sống trong căn hộ nhỏ của em . Tiền lương em ít ỏi như vậy cũng không bao nổi đại gia " - Tịnh Yên chu mỏ lẻo mép.
Trước lời nói trẻ con của cô , hắn chỉ cười - " Sao lại không được ? Chỉ cần có em, dù ở sa mạc anh cũng sống được ".
Tịnh Yên mặt ngay lập tức đỏ ửng, có chút tức giận mà đánh tên đàn ông kia - " Lẻo mép ".
Doãn Hạo Quân lại cười , đặt Tịnh Yên gối lên tay, đắp cái chăn bông ấm áp lên người cô - " Bé con, khuya rồi. Mau ngủ thôi " .
Nói xong hắn quay sang với tay tắt đèn lại trở người ôm lấy cô, còn hôn sâu lên vầng trán thật dịu dàng. Tịnh Yên hạnh phúc mà ôm lấy thắt lưng hắn, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Bước tới chuông cửa và bấm nút đỏ, đột nhiên Tịnh Yên nghe thấy tiếng nói phát ra từ cái máy .
" Xin lỗi, là ai vậy ? "
Là giọng của một ông lão.
" Tôi đến là muốn gặp Doãn Hạo Quân. Tôi là Lăng Tịnh Yên "
Cô lịch sự trả lời.
" À thì ra là tiểu thư Lăng . Xin lỗi vì không nhận ra. Cao thiếu gia đã gọi điện báo cho tôi rồi . Xin mời cô vào ".
Giọng nói trong máy vừa dứt lời thì cánh cổng đã tự động mở ra. Cái gì mà gọi là vườn thưởng uyển trong phim, Tịnh Yên nay đã được chứng kiến. Bước vào khuôn viên rộng lớn của ngôi biệt thự làm người ta giống như lạc vào tiên cảnh nha.
Một ông lão tóc bạc mặc một bộ âu phục trang trọng đứng chờ cô ở cửa.
" Xin chào, tiểu thư Lăng . Tôi là quản gia của ngôi biệt thự, cứ gọi tôi là quản gia Cố . Doãn thiếu gia đang ở trên lầu, cô cứ tự nhiên mà đi lên " - ông ta kính cẩn chào cô rồi đưa tay chỉ lên phía trên lầu.
Đi vào trong ngôi biệt thự thì cô đã biết cái gì gọi là kiến trúc đơn giản, độc đáo mà sang trọng.
Tổng thể ngôi nhà đều là màu trắng với vài điểm xuyến màu đen, tất cả cánh cửa ra vào và cửa sổ đều làm bằng cửa kính đơn giản mà sang trọng. Xung quanh phòng khách còn trưng một số bức ảnh trắng đen trông rất độc đáo.
Tuy rằng ngôi nhà tất đẹp nhưng Tịnh Yên không có tâm trạng mà ngắm nghía. Cô đi thẳng lên lầu đi tới một căn phòng có cánh cửa chạm trổ tinh xảo , là phòng ngủ của Doãn Hạo Quân.
Vừa mở ra, cô đã thấy những vỏ chai rượu rơi trên nền đất. Cả không khí đều nồng nặc mùi rượu. Hắn là lại uống rượu sao ?
Doãn Hạo Quân ngồi trên ghế sopha, cả người mệt mỏi tựa vào ghế. Bên tay và bên chân còn đang băng bó, ngay cả trên đầu cũng dán miếng gạc. Hắn một tay cầm lấy ly rượu đang uống dở còn một tay chống lên chán. Cả người hắn đều toảt lên vẻ cô độc ,ưu thương.
Tịnh Yên trái tim hoàn toàn bị xé nát. Tại sao Doãn Hạo Quân lại trở nên như vậy ?! Cô không muốn nhìn thấy hắn đau khổ như thế ! Tất cả đều là tại cô ! Tại cô ngu ngốc ! Tại cô quá cứng đầu mà mỗi lần đều nói lời tàn nhẫn với hắn. Khiến hắn trở nên đau thương cùng cực.
Nghe thấy có tiếng bước chân, Doãn Hạo Quân liền mở mắt . Ngay trước mặt hắn là một thân ảnh vô cùng quen thuộc. Ánh mắt Hạo Quân lúc đầu kinh ngạc sau đó giận dữ cuối cùng là trở nên lạnh lẽo.
" Em đến đây làm gì ? Có phải Cao Duật Lâm kêu em tới phải không . Không cần phải nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại đó , em về đi ! "
Tịnh Yên đau lòng mà nhìn hắn . Cô không trả lời bởi vì cổ họng giờ đây đang bị nghẹn lại.
Doãn Hạo Quân lại vò mái tóc rối bù , tức giận nói - " Lăng Tịnh Yên, em về đi ! Em đến để xem tôi thảm hại ra sao sao ? Chẳng phải em nói rất chán ghét loại người như tôi sao ? " .
Hốc mắt của cô đã tràn đầy nước, trái tim cô lại bị bóp nghẹt . Tịnh Yên cô là một người phụ nữ quá tàn nhẫn.
Cô bước tới lại gần, ném thẳng cái giỏ xách vào mặt Doãn Hạo Quân. Mà hắn không ngờ đến hành động của cô nhưng vẫn kịp tránh né, tức giận mà nhìn người con gái trước mắt.
" Phải , em rất ghét anh cực kỳ ghét. Ghét loại người xấu xa ngạo mạn như anh tại sao cứ xuất hiện trước mặt em! Ghét anh mỗi lần dùng ánh mắt đáng ghét kia mà chăm chú nhìn em ! Ghét anh cứ dấu giếm em tất cả mọi chuyện mà chịu đựng một mình ! Ghét anh xấu xa mà cướp đi trái tim của em! Em cũng rất ghét bản thân mình . Ghét bản thân tại sao lại rung động trước anh , ghét mình mềm yếu , biết rõ là không nên thích một kẻ như anh nhưng là vẫn cứ ngốc ngếch mà thích anh. Anh có nghe rõ không hã, Doãn Hạo Quân ?! Em rất thích anh, thích anh suốt 9 năm trời.... "
Phải Tịnh Yên đã thích hắn lâu như vậy chỉ có điều bản thân cô không chịu thừa nhận thôi. Một tình cảm trẻ con, một sự rung động đầu đời nhưng nó đã mỗi lúc gặm nhấm vào trái tim cô. Khiến cho Tịnh Yên không thể nào xóa nhoà. Nước mắt cô rơi đầy trên má. Cô vẫn là nợ hắn một lời xin lỗi.
Doãn Hạo Quân một phen cả kinh trước lời nói của cô . Hắn ngay lập tức vươn người kéo tay cô làm Tịnh Yên không phòng bị mà ngã nhào lên thân thể cao lớn của hắn . Giây sau Tịnh Yên đã thấy môi mình bị chặn lại. Hắn mạnh mẽ ngậm lấy đôi môi anh đào mà cắn mút cho thỏa nổi khát khao. Hắn nhớ cô nhớ đến phát điên.
Cả người Tịnh Yên đều bị hơi thở nam tính vây lấy. Cô không hề cự tuyệt, vì cô biết bản thân của mình cũng muốn như vậy. Tịnh Yên muốn bù đắp, muốn dùng mọi cách để xin lỗi hắn. Hai bàn tay trắng nõn của cô nhẹ nhàng đặt lên lồng ngực rắn chắc của hắn. Doãn Hạo Quân tận lực ma sát môi cô và môi hắn không chừa chút khe hở nào. Châm lửa nóng đang nhen nhóm trong cơ thể hai người.
Không còn khoảng cách, không còn hiểu lầm, không còn khuất mắt cả hai người chỉ muốn lấp đầy, thỏa mãn tình yêu. Một tay của hắn gắt gao ôm lấy cơ thể của Tịnh Yên như không muốn để cô chạy thoát, cánh tay còn lại vì đang bị thương mà không thể cử động. Lưỡi hắn cuồng dã xâm chiếm, quấn lấy đầu lưỡi cô mà ma sát triệt để. Hút hết những hương vị ngọt ngào trong cô.
Tịnh Yên thiếu điều muốn nghẹt thở. Cô không nhịn được lại run rẫy, rên rỉ một tiếng - " Um.. " . Người đàn ông đem bao nhiêu lửa tình âm ỉ mà bùng phát vào cô. Cánh môi bị hắn cắn mút đến sưng tấy . Tịnh Yên cũng không quan tâm đến nữa. Giờ phút này được nằm trong vòng tay mạnh mẽ của hắn đã khiến cô hạnh phúc biết bao.
Đến khi Lăng Tịnh Yên thực sự không thể chịu được nữa thì Doãn Hạo Quân mới day dưa rời bỏ cánh môi kia. Cô bị hắn hôn đến kiệt sức chỉ có thể ngã đầu vào vai hắn mà hít thở để hắn ôm lấy cô ngồi trên đùi. Hạo Quân cúi xuống hôn sâu lên khóe mắt còn ươn ướt của cô , tình cảm sâu nặng mà nói - " Tịnh Yên, Tịnh Yên của anh. Anh cũng rất yêu em ".
Một câu nói của hắn đủ để làm Tịnh Yên rung động mãnh liệt. " Anh cũng rất yêu em " - câu nói này từ chính miệng Doãn Hạo Quân nói với cô khiến cho Tịnh Yên vừa ngọt ngào xâm chiếm tận đáy lòng nhưng cũng khiến cô cảm giác nặng nề vô cùng. Hắn tình cảm đối với cô sâu đậm như thế nhưng cô lại chưa hề làm gì cho hắn còn liên tục làm Hạo Quân tổn thương.
Cô đưa tay chạm vào cánh tay đang băng bó của hắn, cả lòng ngực đầy chua xót. Tịnh Yên lại nghẹn ngào, nức nở. Mắt cô trở nên cay xè.
" Không, đừng khóc Tịnh Yên . Xin em đừng khóc "
Doãn Hạo Quân rất sợ nhìn thấy cô như vậy. Làm hắn một trận đau lòng không thôi.
Cô ngước mặt nhìn hắn, nấc lên thành tiếng - " Đều là tại em. Xin lỗi anh".
" Không phải tại em. Là do anh bất cẩn mà thôi. Xin em đừng khóc, anh đau lòng lắm " - Hạo Quân đau lòng hôn lên những giọt nước mắt của cô. Ôm gắt gao Tịnh Yên vào lòng, vùi đầu vào hõm cổ cô.
Hắn ôm cô thật lâu. Trong bóng đêm u tối, dưới ánh trăng mờ ảo, hai còn người trao cho nhau tình yêu ngọt ngào. Người đàn ông thân hình cao lớn, đôi mắt sắc bén như chim ưng cả người bao bọc thân ảnh của người con gái xinh đẹp, làn da trắng như tuyết.
Một lúc sau , hắn mới từ từ mở miệng - " Tại sao hôm trước lại tức giận như vậy ? Lại còn không nghe điện thoại của anh ? ".
Tịnh Yên giựt mình, hắn quả nhiên là còn muốn hỏi tội cô. Hazz, tên đàn ông này cũng quá nhỏ nhen đi.
" Là vì Buổi trưa hôm đó em có đến để gặp anh. Nhưng khi vừa đến phòng tập em nhìn thấy anh ôm một cô gái rất xinh đẹp vì thế em đã tức giận mà bỏ về . Thế nên... "
" Thế nên em không thèm nghe điện thoại của anh. Sau đó còn chặn luôn số của anh, còn đánh anh một cái và đuổi anh đi " - Doãn Hạo Quân có chút tức giận nhìn người con gái trong lòng.
Tịnh Yên nuốt nước bọt , hắn cư nhiên rất thù dai - " Em xin lỗi vì đã hiểu lầm anh . Hôm nay Phương Ngọc đã kể cho em tất cả rồi ".
" Em đã gặp Phương Ngọc ? " - Hắn ngạc nhiên hỏi.
Cô khẽ gật đầu - " Lúc nãy khi vào bệnh viện kiếm anh. Em đã gặp cô ấy ".
" Tịnh Yên, em nhất định không được hiểu lầm. Lúc trước anh quen cô ấy chỉ vì muốn quên em . Anh lúc đó đã tưởng rằng em rất ghét anh " - thoắt cái, Hạo Quân bỗng dưng trở nên khẩn trương.
Tịnh Yên sửng sốt nhìn người trước mặt, hắn cũng là thay đổi sắc mặt quá nhanh. Vừa cảm thấy khó hiểu lại vừa cảm thấy buồn cười
Hắn cũng sợ cô hiểu lầm. Thì ra hồi năm cấp 3 Hạo Quân lại nghĩ cô ghét hắn. Cái này tất cả cũng một phần do lỗi của Tịnh Yên, nếu cô không tức giận đăng cái stt đó thì chắc không làm hắn tổn thương đến vậy.
Cô dịu dàng hôn lên khóe môi đang mím chặt của hắn, lại nói - " Em không có hiểu lầm. Phương Ngọc cũng chính miệng giải thích tất cả cho em rồi. Xin lỗi vì những lời nói của em ở trên mạng ".
Được mỹ nhân trong lòng hôn một cái, Doãn Hạo Quân tâm tình liền tốt nhưng sau đó lại phát hiện ra điều gì, nhíu mày hỏi - " Có phải A Lâm kể chuyện hồi cấp 3 cho em nghe phải không ? ".
Tịnh Yên nhẹ nhàng gật đầu thêm lần nữa - " Anh đừng trách ,anh ấy cũng chỉ muốn tốt cho anh. Nhờ có Cao Duật Lâm mà em mới biết được anh vì em lại chịu nhiều đau khổ như vậy mà em lại nhẫn tâm hết lần này đến lần khác làm tổn thương anh . Em có lỗi với anh, Hạo Quân ".
Nghe cô thổn thức mà hắn lại một trận đau lòng. Hắn là nguyện vì cô mà chịu khổ. Ôm chặt cô hơn, Hạo Quân hôn sâu vào tóc cô ôn nhu lên tiếng.
" Đừng xin lỗi là anh tự nguyện. Tịnh Yên, như vậy đối với anh là đã quá đủ rồi. Anh không cần thêm bất cứ điều gì trên đời nữa. Chỉ cần em thôi ".
Cô lại bị thêm một trận sóng ngọt ngào đánh mạnh vào trái tim. Cảm giác thật hạnh phúc, mãn nguyện. Tịnh Yên hai cánh tay ôm lấy cổ hắn âu yếm mà Hạo Quân lại không nhịn được cúi xuống hôn cô.
Lần đầu tiên, hắn dùng cách thức dịu dàng nhất, triền miên nhất mà xâm chiếm môi cô. Nhấm nháp từng chút từng chút một làn môi mềm mại kia. Dù không hề cuồng dã như những lần trước, lần này Tịnh Yên lại bị sự dịu dàng mà mãnh liệt của hắn làm cho run rẫy. Cô vòng tay qua cổ Hạo Quân, đón lấy sự yêu thương của hắn.
Đêm đó, Tịnh Yên đã hỏi hắn rất nhiều thứ, cùng hắn trò chuyện suốt một đêm. Cô đã tò mò rất nhiều, tỉ dụ như là tại sao lúc trước hắn biết được số của cô, còn hỏi tại sao hắn đột nhiên lại thể được kinh doanh một chuỗi các quán bar lớn như vậy vì theo lời kể của Duật Lâm thì nhà của hắn không hề giàu có.
" Phóng viên Lăng, em quả nhiên có tài năng bẩm sinh làm nhà báo. Em tra hỏi anh nhiều như vậy không phải là muốn viết thêm một bài báo về anh chứ ? " - Doãn Hạo Quân buồn cười nhìn cô đang kịch liệt hỏi.
" Quá khen rồi, anh Doãn. Nhưng anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em " - Tịnh Yên chu chu cái miệng.
Hắn bật cười thành tiếng , sau đó mới chịu trả lời rằng lần trước khi Giang Anh đến phỏng vấn Cao Duật Lâm , hắn đã nhờ thằng nhóc đó xin số Tịnh Yên giúp. Còn về chuyện kinh doanh quán cũng một phần do hắn may mắn. Sau khi học xong cấp 3, một người họ hàng xa thân thiết mấy năm không gặp đến tìm nhà Hạo Quân. Lúc đó họ thấy tội nghiệp hắn cha mẹ mất sớm mà họ lại già yếu không có con nên liền muốn giúp đỡ hắn. Họ đã tạo cơ hội cho hắn , sau đấy khi họ mất thì để lại cho hắn tài sản và chuỗi quán Bar đó. Mà từ lúc Hạo Quân bắt tay vô kinh doanh thì chuỗi quán Bar đó từ những quán bar bình thường đã nhanh chóng trở thành những nơi cao cấp nhất thành phố. Hắn mau chóng giàu lên. Hai năm trước, khi Cao Duật Lâm bắt đầu mở công ti đã năn nỉ hắn đầu tư vào vì vậy Doãn Hăo Quân đã trở thành một cổ đông lớn.
Sau khi nói chuyện đến mệt mỏi ,cô đã ở trong lòng Doãn Hạo Quân mà ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy cô liền hoảng hốt. Suốt một đêm dài, Tịnh Yên đều ngồi trên đùi hắn, dựa đầu vào lòng ngực rắn chắc của hắn để ngủ. Hạo Quân một tay ôm lấy eo cô, cũng tựa vào đỉnh đầu cô ngủ thiếp đi. Hắn là đang bị thương sao có thể để cô ngồi trên đùi một đêm như thế.
Cô ngay lập tức đứng dậy khiến cho Hạo Quân tỉnh giấc .
" Em sao vậy ? " - Vừa mở mắt đã thấy cô rời khỏi lòng hắn, gương mặt xinh đẹp có chút hốt hoảng.
" Sao lại để em ngồi trên đùi anh nguyên một đêm như vậy ? Phải gọi em dậy chứ . Vết thương của anh... " - Tịnh Yên đầy lo lắng nói.
Hạo Quân cười cười, kéo cô lại ngồi xuống bên cạnh , hắn không thích bị cô giữ khoảng cách thế này - " Không sao, anh chính là thích được ôm em như vậy ".
Cô cắn môi để hắn ôm lấy lần nữa - " Ngốc, anh đang bị thương sao lại có thể như thế ?".
Nghe được lời nói quan tâm của Tịnh Yên, hắn cực kỳ hạnh phúc. Đem tráng của mình tì vào tráng cô , âu yếm nói - " Cứ cho là anh ngốc. Anh vẫn thích được như thế này. Mỗi ngày đều có thể ôm em ".
Lời nói mật ngọt của hắn làm trái tim Tịnh Yên không khỏi đập mạnh. Lòng cô xao xuyến cũng chỉ bởi vì sự ôn nhu của hắn.
" Anh đói không ? Em làm thức ăn sáng cho anh nhé ? " - Cô ngọt ngào như viên kẹo, ôm lấy cổ Hạo Quân.
" Em biết nấu ăn ? " - Hắn cười ôn nhu.
Tịnh Yên nghe thấy liền giận dỗi, đánh nhẹ vào lồng ngực hắn - " Anh là đang xem thường tay nghề của em đó sao ? ".
Doãn Hạo Quân cánh tay giơ lên tỏ vẻ vô tội - " Anh nào dám , phóng viên Lăng ".
Cô buồn cười - " Được rồi vậy anh mau đánh răng, rửa mặt thay đồ đi. Em xuống bếp nấu cháo cho anh được không ?".
" Rất tuyệt, cám ơn em " - Hạo Quân hôn lên môi cô một chút rồi mới chịu buông Tịnh Yên ra.
Tịnh Yên mỉm cười đứng dậy đi xuống lầu.
" Chào buổi sáng , tiểu thư Lăng " - Quản gia đã đứng dưới lấu chờ sẵn.
" Chào buổi sáng, Cố quản gia. Không biết tôi có thể mượn nhà bếp một chút được không ? Tôi muốn nấu cháo cho Hạo Quân " - Tịnh Yên mỉm cười gật đầu chào rồi ngập ngừng hỏi.
" Không cần phải phiền tiểu thư vậy đâu. Tôi sẽ sai nhà bếp làm là được mà " - Người quản gia kính cẩn đáp.
Cô lại khăng khăng muốn làm - " Nhưng tôi muốn nấu cho anh ấy . Quản gia Cố hãy để tôi tự làm ".
Ông lão quản gia hết cách liền dẫn cô vào bếp , chỉ kho nguyên liệu cho Tịnh Yên. Cô nhanh tay xắn tay áo chọn một ít nguyên liệu nấu cháo . 30 phút sau , cô đã hoàn thành một nồi cháo bí đỏ trông rất hấp dẫn. Tịnh Yên hài lòng nêm nếm lần cuối xong lại nhìn qua đồng hồ .
Chết thật gần 7h rồi , cô ngay lập tức múc cháo ra một cái tô để người làm dọn lên. Định rằng sẽ lên lầu gọi Hạo Quân nhưng vừa đi ra khỏi bếp đã thấy hắn được quản gia đỡ xuống cầu thang. Chân của hắn bị thương nên không thể đi đứng vững , xuống cầu thang cần có người giúp.
Đi xuống hết cầu thang, cô liền chạy đến đỡ Doãn Hạo Quân - " Em nấu cháo xong rồi , anh nếm đi nhé "
Hắn cười cười quàng tay qua người Tịnh Yên - " Anh đang rất mong chờ đây ".
Cô đỡ hắn tới bàn ăn , Hạo Quân kéo ghế ngồi xuống. Trên bàn đã dọn cháo bí đỏ và thức ăn kèm lên. Tịnh Yên lại ngước nhìn đồng hồ. Cô còn phải đến tòa soạn nữa.
" Anh nếm rồi cho em biết ý kiến sau được không ? Giờ trễ rồi , em còn phải đi làm " - Cô nói nhỏ nhẹ vào tai hắn.
Hạo Quân nghe thấy liền có một chút không vui , kéo cô ngồi trên đùi - " Không ở lại được sao ? Anh không thích em đi ".
Tịnh Yên lại cảm thấy ngọt ngào , làm nũng nói - " Không được, em phải đi làm mà. Tối em sẽ lại đến ".
Nghe cô nói, hai đồng tử của hắn mới dãn ra , ôn nhu nhìn cô - " Được rồi, vậy tối nay anh chờ em ". Hắn mới chịu từ từ buông cô ra.
Tịnh Yên đứng dậy , cúi xuống dịu dàng hôn vào má hắn , hết sức quan tâm lên tiếng - " Anh nhớ ăn hết cháo . Nghỉ ngơi cho khỏe. Tối em lại đến . Em đi đây ".
Không để Hạo Quân kịp trả lời, cô liền đi nhanh ra khỏi cửa. Tịnh Yên sắp trễ rồi.
Doãn Hạo Quân nhìn bóng dáng của người con gái khuất dần sau cánh cửa mà đáy lòng tràn ngập sự ấm áp và hạnh phúc. Có mơ hắn cũng không ngờ được cô có thể yêu hắn.
Tịnh Yên quay về nhà thay đồ, tắm rửa rồi mới đến tòa soạn làm việc. Cả ngày hôm đó, cô cứ như bay lên chín tầng mây vậy, lâu lâu còn bất giác mỉm cười. Đây đúng là tâm trạng của người đang yêu nha.
Khoảng 10h cô nhận được tin nhắn từ Doãn Hạo Quân.
" Cháo rất ngon. Anh đã ăn sạch những gì em nấu rồi . Mong tới buổi tối. Chưa gì anh đã nhớ em rồi ".
Tịnh Yên bất giác ngọt ngào. Trái tim cô càng rung động mạnh. Thì ra yêu một người lại hạnh phúc như vậy.
Tối đến , sau khi tan làm . Tịnh Yên ngay lập tức đến nhà Doãn Hạo Quân. Vừa tới, cô đã thấy Hạo Quân ngồi trên ghế sopha trong phòng khách. Tay cầm cuốn tạp chí nhàn nhã đọc.
Tim Tịnh Yên đập nhanh liên hồi, sao cả khi đọc báo mà hắn cũng đẹp trai đến như vậy .
Nhìn thấy cô đứng trước cửa, Doãn Hạo Quân liền buông cuốn tạp chí xuống, ánh mắt đậm nhu tình mà nhìn cô.
Hắn muốn đứng lên đi tới chỗ cô nhưng Tịnh Yên đã nhanh chóng bước tới gần - " Anh đừng đứng lên . Sẽ đau đấy ".
Doãn Hạo Quân liền kéo cô vào lòng mà ôm , gương mặt anh tuấn vùi vào mái tóc cô mà hít lấy hương thơm của cô , giọng khàn khàn nói - " Anh nhớ em quá, Tịnh Yên ".
Tịnh Yên bị hơi thở nam tính phả vào da thịt mịn màng, cơ thể khẽ run. Cô ngoan ngoãn ngồi yên để hắn ôm lấy - " Em cũng rất nhớ anh ".
Sau đó, môi của Tịnh Yên bị chiếm đóng ngay tức khắc, cánh lưỡi không yên phận của Hạo Quân tiến vào tách hai hàm răng ra tìm kiếm lưỡi cô mà quấn lấy . Cô không khỏi than nhẹ một tiếng. Nụ hôn của người đàn ông này vẫn cứ nóng bỏng như vậy. Khiến cho Tịnh Yên không khỏi mê muội mà cứ đắm chìm.
Cô vòng hai tay ôm cổ Hạo Quân. Từ từ cũng hôn lại hắn. Chủ động cùng hắn ma sát hai cánh lưỡi. Tịnh Yên muốn thực thoải mái mà yêu.
Suốt những ngày sau đó, tối nào sau khi tan sở , Tịnh Yên cũng đến nhà chăm sóc Hạo Quân. Mà hắn cũng không hề cho cô đi, bắt Tịnh Yên ở lại qua đêm với hắn. Dù là Hạo Quân chưa làm gì lớn mật nhưng hắn rõ ràng muốn dụ dỗ cô qua ở chung.
" Hay là em dọn qua nhà anh luôn đi " - Doãn Hạo ôm lấy cô nằm xuống giường. Tuy rằng mấy tuần nay Tịnh Yên đều bị hắn dụ dỗ ngủ chung giường nhưng hắn vẫn chưa có hành động nào vượt quá giới hạn.
Tịnh Yên nằm trên ngực hắn , nũng nịu nói - " Ở chung với anh ? Để anh dễ dàng ăn em sao ? .
Hạo Quân nghe thấy liền sảng khoái cười thành tiếng, vô cùng thích thú mở miệng - " Nếu em không thích anh cũng sẽ tuyệt đối không làm gì . Em cứ yên tâm ".
Tịnh Yên hạnh phúc mà ôm lấy hắn - " Thôi, em không muốn sống ở một nơi rộng lớn như vậy. Cảm giác rất áp lực. Cảm giác giống như bị bao nuôi ".
Doãn Hạo Quân hôn lên cánh môi cô , khóe miệng nhếch lên theo một đường cong - " Hay anh dọn đến nhà em ở nhé ? Để em bao nuôi anh ".
" Một đại gia như anh sao có thể chịu sống trong căn hộ nhỏ của em . Tiền lương em ít ỏi như vậy cũng không bao nổi đại gia " - Tịnh Yên chu mỏ lẻo mép.
Trước lời nói trẻ con của cô , hắn chỉ cười - " Sao lại không được ? Chỉ cần có em, dù ở sa mạc anh cũng sống được ".
Tịnh Yên mặt ngay lập tức đỏ ửng, có chút tức giận mà đánh tên đàn ông kia - " Lẻo mép ".
Doãn Hạo Quân lại cười , đặt Tịnh Yên gối lên tay, đắp cái chăn bông ấm áp lên người cô - " Bé con, khuya rồi. Mau ngủ thôi " .
Nói xong hắn quay sang với tay tắt đèn lại trở người ôm lấy cô, còn hôn sâu lên vầng trán thật dịu dàng. Tịnh Yên hạnh phúc mà ôm lấy thắt lưng hắn, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.