Chương 11: Trở Về
Bạch Phong Nhi
23/04/2015
Buổi tối, cả bốn thành viên đều tập trung tại nhà Hải Anh để tìm cách giải quyết mọi việc sau khi đã tìm được đầy đủ chứng cứ. Bọn họ vẫn đang phân vân nên xử công khai hay nội bộ. Dù sao thế lực phía sau Nhã Thư cũng không phải là nhỏ. Muốn đuổi học cô ta cũng không phải là dễ dàng. Cũng cần xin chỉ thị của cấp trên.
_ Hải Anh này, chúng ta có cần nói cho thầy hiệu trưởng không?
Hải Anh đang suy nghĩ thì nhìn sang Gia Huy. Đó là điều tất nhiên, đây là việc bọn họ thường làm trước khi đưa ra quyết định đuổi học một học sinh. Dương Vi là trường hợp đặc biệt vì bọn họ chưa đưa ra quyết định nào thì cô đã tự động rời đi. Hắn khẽ gật đầu rồi lẩm bẩm.
_ Bây giờ ở Anh quốc là mấy giờ nhỉ?
_ Khoảng 1 giờ trưa.
_ Có lẽ vị kia cũng rảnh rỗi. Vậy gọi đi.
Cuối cùng cả bốn người quyết định gọi video qua ứng dụng Skype. Dù tài khoản của thầy hiệu trưởng không Online nhưng rất nhanh đã có tín hiệu trả lời. Wedcam của hai bên cũng được bật, khung cảnh bên trong màn hình khá tối, chỉ có vài tia sáng yếu ớt len lỏi qua chiếc màn cửa màu xanh đậm khiến căn phòng mang vẻ u ám. Bên trong căn phòng tối đen là hình ảnh một chiếc ghế xoay màu đen đang quay ngược về phía bọn họ. Tất cả tạo nên một hình ảnh bí ẩn và nguy hiểm
_ Điều gì khiến các cậu bỗng dưng liên lạc với tôi thế này?
Đầu dây bên kia có tiếng nói vọng lại. Đó là một giọng nam mang theo tiếng cười, giọng điệu trào phúng, vui vẻ.
_ Có một chuyện cần xin ý kiến của anh. – Hải Anh trả lời.
_ À. Rồi nói đi. Hôm nay tôi khá rảnh.
Cuối cùng người kia cũng quay người lại. Đó là một chàng trai tầm 21 tuổi, với mái tóc màu nâu đỏ được vuốt keo, đôi mắt sáng cùng một nụ cười trào phúng. Chàng trai trẻ dựa người vào chiếc ghế màu đen, điều chỉnh lại laptop của mình một tí để dễ dàng quan sát.
_ Em gái anh, chúng tôi đuổi học được chứ?
Nghe lời đề nghị của Hải Anh, chàng trai nhún vai mỉm cười, tỏ vẻ không quan tâm. Thấy thế Hải Anh lại tiếp tục.
_ Dùng gia thế chèn ép bạn học làm chuyện xấu, vu khống người khác. Theo nội quy mà trước đó đã gửi cho anh thì tất nhiên sẽ bị đuổi học. Nhưng còn trường hợp vu khống thì phải đứng ra xin lỗi nạn nhân trước mặt mọi người. Dù sao Nhã Thư cũng là em gái anh, chúng tôi cũng phải hỏi ý anh một tiếng.
Nhận được lời giải thích đầy đủ của Hải Anh. Chàng trai gỡ xuống nụ cười trào phúng, vui vẻ thay vào đó là ánh mắt đầy hận thù cùng nụ cười lạnh lẽo. Bọn Hải Anh biết không nhiều về vị hiệu trưởng này, nhưng bọn họ vẫn hiểu một điều cơ bản nhất. Người này rất thích cười, lúc nào anh ta cũng cười nhưng tuỳ vào tâm trạng lúc đó, ánh mắt của anh ta sẽ biến đổi, khi kết hợp cùng nụ cười đó nó lại mang một tầng ý nghĩa khác. Chàng trai chống cằm nhìn vào màn hình, ngón tay vẫn gõ nhịp đều đều xuống bàn. Qua màn hình laptop, cả bốn người đều cảm nhận ánh mắt đó đang nhìn thẳng họ đầy tức giận.
_ Đây là lần thứ bao nhiêu tôi nói với các cậu. Đinh Nhã Thư không phải là em gái của tôi. Cô ta họ Đinh, tôi họ Trần.
Hải Anh vẫn không quên, Nhã Thư là một cái gai trong mắt vị hiệu trưởng này. Dù bọn trên danh nghĩa là anh em nhưng vì mẹ Nhã Thư tái hôn cùng ba của anh ta nên bọn họ mới mang quan hệ đó. Mỗi lần nhắc đến Nhã Thư, người này đều trở nên cáu giận, còn có sự hận thù tràn ngập trong khoé mắt. Nhưng anh ta ghét Nhã Thư nhưng không nghĩa là ba anh ta cũng vậy. Người Hải Anh dè chừng lớn nhất là vị chủ tịch kia, chứ không phải là chàng trai này.
_ Vì cô ta không phải em gái tôi, nên các cậu muốn đuổi thì đuổi. Không liên quan đến tôi. Còn nếu các cậu sợ ba tôi làm lớn chuyện? Đừng bận tâm nhiều, tôi sẽ tự lo liệu. Việc của các cậu là chọn một ngày tập hợp tất cả các học sinh trong trường lại, nêu rõ những việc cô ta đã làm, ép cô ta tự mình xin lỗi người bị hại cho tôi. Sau đó liền đuổi học làm gương cho toàn trường.
Nghe qua thì hình phạt mang tính chất răn đe, giữ uy nghiêm cho nhà trường nhưng bốn người họ vẫn cảm thấy chàng trai này trả thù riêng là chính. Anh ta đang tìm cách xả giận. Nhưng không sao, dù cho trả thù riêng nhưng tính về mặt công việc thì nó cũng không có gì sai nên không ai ý kiến nữa.
_ Chúng tôi sẽ làm theo. Chào anh.
Minh Vũ vừa định tắt cuộc gọi đã thấy bên kia cất tiếng.
_ À, lần sau gặp ở trường, gọi tôi là thầy nhé. Tôi thích thế hơn.
Nói xong màn hình wedcam bên kia biến mất. Cuộc gọi kết thúc. Gia Hưng nằm xuống ghế sofa thở phào. Chàng trai này tính tình thất thường vô cùng, bình thường lúc nào cũng vui vẻ hoà nhã, nhưng chỉ cần nhắc đến Nhã Thư anh ta sẽ lập tức thay đổi. Như một con thú dữ đang tức giận sẵn sàng lao vào tấn công tất cả mọi người. Nhưng cuối cùng thì bọn họ cũng yên tâm, không còn lo lắng điều gì nữa. Bây giờ chỉ cần chuẩn bị mọi thứ.
Nhưng việc quan trọng nhất là người bị hại đã đi đâu mất rồi. Bọn họ chẳng phải biết tìm ở đâu. Nghĩ đến đó, bốn người không hẹn đồng loạt thở dài.
_ Làm sao tìm Dương Vi nhỉ? Chẳng có một chút thông tin nào cả. Chúng ta còn chẳng biết gia đình em ấy ở đâu. – Minh Vũ chán nản than thở.
_ Không hẳn là không có thông tin đâu. – Gia Hưng nói. – Các anh nhớ hôm Dương Vi bị người ta hãm hại không, có một người đã đứng ra làm chứng cho cậu ấy. Hình như Dương Vi bảo là bạn, đúng rồi là bạn cậu ấy. Chúng ta có thể tìm người này. Nhưng học lớp nào nhỉ?
_ Hà Trang, 11A3.
Gia Huy bỗng nhiên lên tiếng khiến mọi người trong phòng đều quay lại nhìn anh chằm chằm. Vì sao người này có thể biết rõ ràng như thế. Bọn họ khó khăn lắm mới nhớ được chi tiết này mà Gia Huy đã thuộc tên lớp của người ta rồi.
_ Người quen của anh à?
_ Ừ. Có quen biết.
_ Vậy anh có cách nào liên hệ với cậu ấy không.
_ Tất nhiên là có.
_ Vậy thì mau lên. Hỏi xem cậu ấy có biết Dương Vi ở đâu không?
Bỗng nhiên Gia Huy có cảm giác mình đang bị mọi người xung quanh lợi dụng. Nhưng anh cũng lấy chiếc laptop các nhân vẫn mang bên người ra đăng nhập vào mạng xã hội. Nhìn tài khoản mang tên Selina (*) đang Online Gia Huy vô cùng vui mừng, liền bắt đầu cuộc trò chuyện trước.
JK: Sao lúc sáng em không đi học?
_ Này, cậu hỏi gì kì vậy?
Minh Vũ cũng biết mình hỏi câu này có chút gì đó kì lạ. Nhưng cậu cảm thấy có chút gì đó không được hợp lí. Cách mở đầu câu chuyện như thế này không phải đơn giản chỉ là “có quen biết” như Gia Huy nói mà là khá thân thiết. Thử nhìn những cuộc trò chuyện dài dòng của bọn họ phía trước là có thể dễ dàng biết được. Lúc đầu, Minh Vũ nghĩ Gia Huy khi vừa bắt đầu đã hỏi chuyện Dương Vi nhưng có lẽ bạn anh sẽ không làm như thế, bọn họ sẽ có một cuộc nói chuyện dài trước khi vào chủ đề chính.
Bên kia lập tức có hồi âm.
Selina: Khi sáng em lười quá.
Gia Hưng đang chơi game trong điện thoại vô tình liếc mắt vào màn hình laptop của Gia Huy rồi suy nghĩ một lát.
_Có khi nào hôm nay cậu ấy nghỉ học vì ở nhà cùng Dương Vi không. Có lẽ bọn họ đang ở cùng nhau.
Lời nói vô tình của Gia Hưng gợi lên cho bọn họ nhiều suy nghĩ. Khả năng này hoàn toàn có thể xảy ra.
JK: Hình như em là bạn của Dương Vi?
Selina: À đúng. Bạn cũ nhiều năm thất lạc.
JK: Bây giờ bạn em đang ở đâu vậy?
Gia Huy sốt ruột chờ đợi tin nhắn trả lời của Hà Trang, nhưng lần này cô trả lời chậm hơn những lần trước. Biểu tượng “đang trả lời” cứ hiện lên rồi biến mất. Nhiều lần như thế.
Lúc này tại một căn hộ khác, Dương Vi và Hà Trang đang nằm trên giường đắp mặt nạ và nghe nhạc. Hà Trang nhìn tin nhắn mới đến không khỏi bật cười. Cô không dám quay sang nhìn Dương Vi vì sợ làm hỏng mặt nạ, mà chỉ cất tiếng hỏi.
_ Cậu bị rờ gáy rồi kìa. Muốn mình trả lời như thế nào đây.
_ Bảo là cậu không biết gì đi.
Hà Trang gõ câu trả lời xong liền hỏi.
_ Cậu giận bọn họ à?
_ Mình không biết. Mặc dù mình hiểu cho bọn họ. Nhưng vẫn thấy không vui.
_ À.
Chờ khoảng năm phút, cuối cùng Gia Huy nhận lại được một câu hỏi khác.
Selina: Chẳng phải cậu ấy ở cùng với bạn anh sao?
_ Tiêu rồi. Ngay cả người bạn duy nhất của Dương Vi còn không biết em ấy ở đâu.
Minh Vũ thở dài đầy thất vọng, bỏ dở cả cuốn truyện tranh đang đọc. Trái ngược với Minh Vũ, Hải Anh lại suy nghĩ theo một hướng khác. Hắn cảm thấy có lẽ Dương Vi đang ở cùng Hà Trang, nhưng cô không muốn gặp lại bọn họ thôi. Nghĩ đến đây, hắn bỗng dưng thấy hơi buồn.
_ Gia Huy, cậu có cách nào… À, tách bọn họ ra không?
Phải mất một lúc sau Gia Huy mới hiểu toàn bộ lời Hải Anh muốn nói là gì. Thì ra hắn muốn nhờ anh tìm cách nào đưa Hà Trang ra ngoài, như thế hắn mới có cơ hội gặp Dương Vi mà không bị ngăn cản. Gia Huy cười cười, anh vừa nghĩ ra một cách, vừa có lợi cho cả anh và hắn. Dù sao thì anh và cô “học trò” này cũng chưa nói chuyện ngoài đời bao giờ, lần này là một cơ hội tốt.
JK: Ngày mai là chủ nhật, em có kế hoạch gì chưa?
Selina: ???
JK: Đi chụp ảnh không? Anh vừa tìm ra một địa điểm rất tuyệt, hợp với sở thích của em.
Nhìn lời đề nghị hấp dẫn trên màn hình Hà Trang vẫn chần chờ không dám trả lời. Cô thật lòng rất muốn đi. Bình thường mỗi lúc đi chụp ảnh, Hà Trang đều rất khó khăn trong việc tìm địa điểm như mình mong muốn. Cô đã nhiều lần chia sẻ một khung cảnh yêu thích của mình cho Gia Huy nên cô tin rằng nơi anh nói đến hoàn toàn hợp với ý cô. Nhưng còn Dương Vi, cô cũng không thể bỏ mặc bạn mình được.
Trong lúc Hà Trang còn lưỡng lự thì điện thoại đã bị Dương Vi lấy mất. Đến khi nó quay về lại tay cô thì đã quá trễ.
Selina: Đồng ý.
_ Trời ạ, sao cậu lại trả lời như thế. Nếu mai mình đi cậu ở nhà sẽ chán lắm.
_ Không sao đâu, mình còn nhiều nơi chưa đi. Tại vì hôm trước đang buồn nên nên chẳng đi đâu nhiều. Bây giờ có thể đi rồi.
Nhận được câu trả lời như ý muốn, Gia Huy mừng thầm. Cuối cùng anh cũng có cơ hội nói chuyện với cô ngoài đời. Sau bao nhiêu lần im lặng quan sát trong góc khuất tại những buổi offline, Gia Huy đã mong chờ được nói chuyện với cô rất nhiều. Nhưng vì không tìm được cơ hội thích hợp, anh vẫn im lặng cho đến bây giờ.
Hải Anh cũng nhìn thấy câu trả lời, hắn âm thầm cân nhắc để tìm cách gặp Dương Vi một cách tình cờ nhất vào ngày mai. Vì hắn có thể dễ dàng đoán được với tính cách của của cô chắc chắn sẽ đi ra ngoài nếu như Hà Trang không ở nhà.
JK: Nhà em ở đâu? Mai anh sang đón.
Selina: Anh cứ dừng xe trước khu D ở tại chung cư X đi.
JK: Mai 9h sáng nhé.
Selina: Ok.
(*): Tgiả cmt: Ai trên mạng cũng có một tài khoản, của Hà Trang lấy tên là Selina cũng như Gia Huy lấy tên JK.
…
Sáng hôm sau, Hà Trang canh đúng giờ rồi rời khỏi nhà. Phía dưới đã có một chiếc Audi màu trắng chờ sẵn. Cô nhìn thấy Gia Huy hạ cửa kính xe xuống vẫy tay chào mình. Hà Trang hơi mỉm cười bước lên xe. Trong lòng bỗng nhiên hơi hồi hộp. Hôm nay được đi cùng “thầy” có lẽ cô càng có thêm cơ hội để học hỏi và chụp được những bức ảnh đẹp hơn nữa.
Nhìn bóng chiếc xe Audi khuất dạng ở phía cuối đường, Hải Anh dời tầm mắt về lại phía chung cư, mong chờ một hình bóng quen thuộc. Không lâu sau, hắn cũng nhìn thấy Dương Vi rời khỏi toà nhà. Cô nhanh chóng bắt được một chiếc taxi rồi rời đi. Hải Anh cũng lái xe theo sát phía sau.
Hắn cứ thế đi theo Dương Vi cho tới trưa vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói với cô. Phải chờ đến tận lúc Dương Vi bước vào một nhà hàng để ăn trưa thì hắn mới giả vờ như vô tình xuất hiện.
_ Em ăn trưa một mình à? Tôi ngồi cùng được không?
Dương Vi đang tập trung xem thực đơn nghe giọng nói bất ngờ vang lên bên tai, vừa xa lạ vừa quen thuộc thì liền ngước lên. Cô đang định mở lời từ chối thì nhìn thấy Hải Anh ở phía đối diện liền nuốt hết những lời định nói vào trong. Chỉ biết mở to mắt nhìn hắn chằm chằm.
_ Em còn chưa trả lời tôi đấy.
Nghe lời nhắc nhở của Hải Anh, Dương Vi giật mình khôi phục lại sự bình tĩnh.
_ A, tất nhiên là được.
Trong suốt cả bữa trưa, họ im lặng không nói câu nào. Giống hệt như những ngày đầu tiên gặp nhau, tựa như những ngày tháng thân thiết ngắn ngủi vài ngày trước chưa hề tồn tại.
_ Em trở về sống cùng với chúng tôi như trước được không?
Dương Vi ngừng ăn, bất động một lúc, nhìn Hải Anh đầy thắc mắc. Sau khi chuyện đó xảy ra cô cảm thấy mình không thể quay về được nữa. Như thế sẽ khiến bọn Hải Anh khó xử.
_ Như thế hình như không ổn lắm. – Dương Vi vội từ chối.
_ Chuyện kia tôi xin lỗi, không minh oan cho em ngay lúc đó được. Nhưng bây giờ đã có đầy đủ bằng chứng rồi, ngày mai sẽ thông báo cho toàn trường.
_ Em… em không biết nữa.
Tay cô khuấy nhẹ li nước. Không dám nhìn Hải Anh. Dương Vi không rõ tâm trạng mình lúc này là như thế nào. Cô biết mình muốn quay lại quãng thời gian vui vẻ lúc trước. Nhưng vẫn có gì đó ngăn cản cô quay về. Đó là một cảm giác rất kì lạ, bỗng dưng sau lần đó cô lại ngại tiếp xúc với bọn Hải Anh vô cùng.
_ Đừng suy nghĩ nhiều. Nhớ đến lí do ban đầu em đi cùng tụi này đi.
Dương Vi nhìn Hải Anh một lát rồi lại nhìn đi hướng khác. Cô nên quay về hay không. Làm điều mình muốn, hay làm theo điều mình nghĩ là tốt. Cô nhớ đến lí do mình lại đi cùng hắn và Minh Vũ. Lí do khá đơn giản, và có lẽ cô cũng nên suy nghĩ đơn giản như vậy. Cô lại tự nhắc nhở bản thân mình, là do cô suy nghĩ quá nhiều mà thôi.
_ Khi nào thì em trở về được nhỉ?
Nghe câu hỏi của Dương Vi, Hải Anh vui mừng hơn bao giờ hết. Cuối cùng cô cũng đồng ý quay lại.
_ Ngay tối nay đi.
_ Vậy lát em về báo cho Hà Trang một tiếng rồi dọn đồ.
…
Khi Dương Vi cùng Hải Anh quay về thì đèn xung quanh biệt thự đều được bật sáng. Minh Vũ đón bọn họ ở cửa. Dương Vi nhìn vào trong phòng khách được trang trí rực rỡ cùng với một bàn tiệc đầy thức ăn và bánh ngọt. Cô vô cùng bất ngờ với sự chào đón này.
_ Để chào mừng em trở lại, tụi anh đã mở một bữa tiệc dành tặng riêng cho em này.
Minh Vũ trịnh trọng giới thiệu rồi kéo Dương Vi vào trong, bỏ mặc Hải Anh đứng ngoài cửa một mình. Gia Hưng bước đến vỗ vai hắn đầy đồng tình.
_ Chúng ta lập hội những người bị bỏ rơi đi.
Vừa nói Gia Hưng vừa nhìn lại người anh trai của mình đang cùng người có cùng sở thích bàn luận đến nghiêng trời lệch đất. Bọn họ cùng nhau xem lại hình, chỉnh sửa rồi dùng những từ ngữ chuyên ngành để thảo luận mà cậu không thể nào hiểu được.
Nhìn thấy Dương Vi, cô gái đang xem hình cùng với Gia Huy nhanh chóng bỏ rơi anh, bước về phía bạn mình. Lúc này Gia Hưng cười thầm. Cuối cùng anh trai cũng bị người ta bỏ rơi.
_ Bữa tiệc này cũng là tạm biệt những ngày tháng vui vẻ của chúng ta.
Hà Trang thở dài nhìn Dương Vi. Cô nhìn sang bạn mình, cảm thấy vô cùng áy náy.
_ Đùa cậu tí thôi. Bữa giờ là cậu ở tạm nhà mình chơi mấy bữa. Đã đến lúc về nhà rồi.
_ Ừ. – Dương Vi cười với Hà Trang. – Mà tại sao cậu lại ở đây?
_ À, anh ta mời. Ở lại xem thành quả cả ngày của bọn mình một chút.
Chỉ về Gia Huy đang ngồi gần đó, Hà Trang giải thích.
_ Mọi người tới đây nhập tiệc nào.
Minh Vũ cất tiếng gọi mọi người xung quanh. Sáu người nhanh chóng tập trung lại cùng nhau ăn uống và nói chuyện trong bầu không khí vui vẻ và ấm áp. Phía ngoài sân đèn sáng rực rỡ tạo nên sinh khí cho vạn vật xung quanh.
Sau khi kết thúc bữa ăn muộn Dương Vi về phòng với tâm trạng mệt mỏi. Cô nhìn lại đống hỗn độn trong phòng ngao ngán lắc đầu. Dương Vi lại gỡ tấm bọc nệm nhàu nát ném xuống đất rồi lên giường cố gắng chợp mắt một lát trước khi đến trường trong hai tiếng nữa. Cảm giác tồi tệ nhất trên đời này là dù rất mệt nhưng không thể ngủ. Cô cố gắng nhắm mắt và thả lỏng người để dễ dàng chìm vào giấc ngủ nhưng không thể. Bất giác cô nhớ lại cảm giác ấm áp và an toàn ở dưới nhà bếp vài tiếng trước trong lòng có chút xúc động.
_ Rất quen.
Cô nói thầm rồi chìm vào vô thức.
…
Tâm trạng của Dương Vi lúc này thoải mái hơn bao giờ hết. Tay chân không còn bị trói, không còn ai đánh cô như lúc nãy, lại được ăn no. Hơn nữa lúc này, ngay tại đây, cô được ở bên cạnh người cô thích. Cậu ấy đã nghe cô kể chuyện, rồi còn nhường cơm cho cô ăn, Dương Vi cảm động, hạnh phúc và còn hơn thế nữa. Cô liếc mắt qua nhìn Shark. Đôi mắt cậu nhắm hờ, hơi thở đều đều dường như đã chìm vào giấc ngủ. Cô nhìn Shark rất lâu, cố gắng phác họa tất cả đường nét trên gương mặt cậu vào trí nhớ của mình, vì có lẽ qua đêm nay không biết bao giờ gặp lại. Thích một người rất nhanh, không cần lí do, chỉ cần một thoáng rung động là đủ. Cô thừa nhận, mình đã thích Shark chỉ vì vài hành động nhỏ nhặt của cậu.
Khi đã ngắm nhìn thỏa mãn, Dương Vi tựa người vào tường lạnh, nhắm mắt đầy mệt mỏi. Thế nhưng cô vẫn không thể ngủ vì những cảm xúc rối ren trong lòng. Cô suy nghĩ về tương lai mờ mịt của mình phía trước, về gia đình, về chàng trai ngồi bên cạnh, lòng vô cùng hỗn loạn. Bên cạnh Dương Vi có vài tiếng động rất khẽ, cô biết là của Shark nên chẳng buồn mở mắt.
Một cánh tay vòng qua vai cô, kéo đầu cô tựa vào vai người đó. Tim Dương Vi đập mạnh nhưng mắt cô vẫn nhắm, giả vờ ngủ. Dương Vi thích cảm giác này, vô cùng thích. Cô được tựa vào vai cậu để ngủ, cảm giác này thật bình yên. Trong lúc cô đang chìm trong cảm giác hạnh phúc và một viễn cảnh không thực ở tương lại thì cô cảm thấy môi mình có gì đó phủ lên, hơi thở ấm nóng phả vào mặt cô. Dương Vi bất giác run nhẹ, Shark, anh ấy đang hôn cô. Chỉ là một cái chạm môi rất nhẹ nhưng đối với cô đây chính là nụ hôn đầu tiên, là khoảng khắc đẹp nhất cuộc đời, sẽ không bao giờ quên.
_ Chúc ngủ ngon.
Giọng Shark vang lên rất khẽ, như sợ làm Dương Vi tỉnh giấc. Cô khẽ mỉm cười rồi chìm sâu vào giấc ngủ, đêm đó cô ngủ rất ngon.
…
Hải Anh tựa người vào cửa ra ban công, đôi mắt nhìn lên bầu trời mang một màu xanh đen kì lạ, lúc này đã có vài vệt sáng trên bầu trời. Tay hắn vuốt nhẹ mặt dây chuyền bằng bạc. Hắn nhớ lại cảm xúc kì lạ ban tối, lúc hắn gần như ôm Dương Vi ở nhà bếp. Đây không phải lần đầu tiên Hải Anh phải gần gũi bất đắc dĩ với con gái nhưng đây là lần đầu tiên hắn còn nhớ cảm xúc ấy như thế nào, hơn nữa còn cảm thấy rất quen thuộc. Hải Anh nhíu mày, cô gắng đập tan suy nghĩ trong đầu. Hắn chỉ có duy nhất một người trong lòng mà thôi.
_ Hải Anh này, chúng ta có cần nói cho thầy hiệu trưởng không?
Hải Anh đang suy nghĩ thì nhìn sang Gia Huy. Đó là điều tất nhiên, đây là việc bọn họ thường làm trước khi đưa ra quyết định đuổi học một học sinh. Dương Vi là trường hợp đặc biệt vì bọn họ chưa đưa ra quyết định nào thì cô đã tự động rời đi. Hắn khẽ gật đầu rồi lẩm bẩm.
_ Bây giờ ở Anh quốc là mấy giờ nhỉ?
_ Khoảng 1 giờ trưa.
_ Có lẽ vị kia cũng rảnh rỗi. Vậy gọi đi.
Cuối cùng cả bốn người quyết định gọi video qua ứng dụng Skype. Dù tài khoản của thầy hiệu trưởng không Online nhưng rất nhanh đã có tín hiệu trả lời. Wedcam của hai bên cũng được bật, khung cảnh bên trong màn hình khá tối, chỉ có vài tia sáng yếu ớt len lỏi qua chiếc màn cửa màu xanh đậm khiến căn phòng mang vẻ u ám. Bên trong căn phòng tối đen là hình ảnh một chiếc ghế xoay màu đen đang quay ngược về phía bọn họ. Tất cả tạo nên một hình ảnh bí ẩn và nguy hiểm
_ Điều gì khiến các cậu bỗng dưng liên lạc với tôi thế này?
Đầu dây bên kia có tiếng nói vọng lại. Đó là một giọng nam mang theo tiếng cười, giọng điệu trào phúng, vui vẻ.
_ Có một chuyện cần xin ý kiến của anh. – Hải Anh trả lời.
_ À. Rồi nói đi. Hôm nay tôi khá rảnh.
Cuối cùng người kia cũng quay người lại. Đó là một chàng trai tầm 21 tuổi, với mái tóc màu nâu đỏ được vuốt keo, đôi mắt sáng cùng một nụ cười trào phúng. Chàng trai trẻ dựa người vào chiếc ghế màu đen, điều chỉnh lại laptop của mình một tí để dễ dàng quan sát.
_ Em gái anh, chúng tôi đuổi học được chứ?
Nghe lời đề nghị của Hải Anh, chàng trai nhún vai mỉm cười, tỏ vẻ không quan tâm. Thấy thế Hải Anh lại tiếp tục.
_ Dùng gia thế chèn ép bạn học làm chuyện xấu, vu khống người khác. Theo nội quy mà trước đó đã gửi cho anh thì tất nhiên sẽ bị đuổi học. Nhưng còn trường hợp vu khống thì phải đứng ra xin lỗi nạn nhân trước mặt mọi người. Dù sao Nhã Thư cũng là em gái anh, chúng tôi cũng phải hỏi ý anh một tiếng.
Nhận được lời giải thích đầy đủ của Hải Anh. Chàng trai gỡ xuống nụ cười trào phúng, vui vẻ thay vào đó là ánh mắt đầy hận thù cùng nụ cười lạnh lẽo. Bọn Hải Anh biết không nhiều về vị hiệu trưởng này, nhưng bọn họ vẫn hiểu một điều cơ bản nhất. Người này rất thích cười, lúc nào anh ta cũng cười nhưng tuỳ vào tâm trạng lúc đó, ánh mắt của anh ta sẽ biến đổi, khi kết hợp cùng nụ cười đó nó lại mang một tầng ý nghĩa khác. Chàng trai chống cằm nhìn vào màn hình, ngón tay vẫn gõ nhịp đều đều xuống bàn. Qua màn hình laptop, cả bốn người đều cảm nhận ánh mắt đó đang nhìn thẳng họ đầy tức giận.
_ Đây là lần thứ bao nhiêu tôi nói với các cậu. Đinh Nhã Thư không phải là em gái của tôi. Cô ta họ Đinh, tôi họ Trần.
Hải Anh vẫn không quên, Nhã Thư là một cái gai trong mắt vị hiệu trưởng này. Dù bọn trên danh nghĩa là anh em nhưng vì mẹ Nhã Thư tái hôn cùng ba của anh ta nên bọn họ mới mang quan hệ đó. Mỗi lần nhắc đến Nhã Thư, người này đều trở nên cáu giận, còn có sự hận thù tràn ngập trong khoé mắt. Nhưng anh ta ghét Nhã Thư nhưng không nghĩa là ba anh ta cũng vậy. Người Hải Anh dè chừng lớn nhất là vị chủ tịch kia, chứ không phải là chàng trai này.
_ Vì cô ta không phải em gái tôi, nên các cậu muốn đuổi thì đuổi. Không liên quan đến tôi. Còn nếu các cậu sợ ba tôi làm lớn chuyện? Đừng bận tâm nhiều, tôi sẽ tự lo liệu. Việc của các cậu là chọn một ngày tập hợp tất cả các học sinh trong trường lại, nêu rõ những việc cô ta đã làm, ép cô ta tự mình xin lỗi người bị hại cho tôi. Sau đó liền đuổi học làm gương cho toàn trường.
Nghe qua thì hình phạt mang tính chất răn đe, giữ uy nghiêm cho nhà trường nhưng bốn người họ vẫn cảm thấy chàng trai này trả thù riêng là chính. Anh ta đang tìm cách xả giận. Nhưng không sao, dù cho trả thù riêng nhưng tính về mặt công việc thì nó cũng không có gì sai nên không ai ý kiến nữa.
_ Chúng tôi sẽ làm theo. Chào anh.
Minh Vũ vừa định tắt cuộc gọi đã thấy bên kia cất tiếng.
_ À, lần sau gặp ở trường, gọi tôi là thầy nhé. Tôi thích thế hơn.
Nói xong màn hình wedcam bên kia biến mất. Cuộc gọi kết thúc. Gia Hưng nằm xuống ghế sofa thở phào. Chàng trai này tính tình thất thường vô cùng, bình thường lúc nào cũng vui vẻ hoà nhã, nhưng chỉ cần nhắc đến Nhã Thư anh ta sẽ lập tức thay đổi. Như một con thú dữ đang tức giận sẵn sàng lao vào tấn công tất cả mọi người. Nhưng cuối cùng thì bọn họ cũng yên tâm, không còn lo lắng điều gì nữa. Bây giờ chỉ cần chuẩn bị mọi thứ.
Nhưng việc quan trọng nhất là người bị hại đã đi đâu mất rồi. Bọn họ chẳng phải biết tìm ở đâu. Nghĩ đến đó, bốn người không hẹn đồng loạt thở dài.
_ Làm sao tìm Dương Vi nhỉ? Chẳng có một chút thông tin nào cả. Chúng ta còn chẳng biết gia đình em ấy ở đâu. – Minh Vũ chán nản than thở.
_ Không hẳn là không có thông tin đâu. – Gia Hưng nói. – Các anh nhớ hôm Dương Vi bị người ta hãm hại không, có một người đã đứng ra làm chứng cho cậu ấy. Hình như Dương Vi bảo là bạn, đúng rồi là bạn cậu ấy. Chúng ta có thể tìm người này. Nhưng học lớp nào nhỉ?
_ Hà Trang, 11A3.
Gia Huy bỗng nhiên lên tiếng khiến mọi người trong phòng đều quay lại nhìn anh chằm chằm. Vì sao người này có thể biết rõ ràng như thế. Bọn họ khó khăn lắm mới nhớ được chi tiết này mà Gia Huy đã thuộc tên lớp của người ta rồi.
_ Người quen của anh à?
_ Ừ. Có quen biết.
_ Vậy anh có cách nào liên hệ với cậu ấy không.
_ Tất nhiên là có.
_ Vậy thì mau lên. Hỏi xem cậu ấy có biết Dương Vi ở đâu không?
Bỗng nhiên Gia Huy có cảm giác mình đang bị mọi người xung quanh lợi dụng. Nhưng anh cũng lấy chiếc laptop các nhân vẫn mang bên người ra đăng nhập vào mạng xã hội. Nhìn tài khoản mang tên Selina (*) đang Online Gia Huy vô cùng vui mừng, liền bắt đầu cuộc trò chuyện trước.
JK: Sao lúc sáng em không đi học?
_ Này, cậu hỏi gì kì vậy?
Minh Vũ cũng biết mình hỏi câu này có chút gì đó kì lạ. Nhưng cậu cảm thấy có chút gì đó không được hợp lí. Cách mở đầu câu chuyện như thế này không phải đơn giản chỉ là “có quen biết” như Gia Huy nói mà là khá thân thiết. Thử nhìn những cuộc trò chuyện dài dòng của bọn họ phía trước là có thể dễ dàng biết được. Lúc đầu, Minh Vũ nghĩ Gia Huy khi vừa bắt đầu đã hỏi chuyện Dương Vi nhưng có lẽ bạn anh sẽ không làm như thế, bọn họ sẽ có một cuộc nói chuyện dài trước khi vào chủ đề chính.
Bên kia lập tức có hồi âm.
Selina: Khi sáng em lười quá.
Gia Hưng đang chơi game trong điện thoại vô tình liếc mắt vào màn hình laptop của Gia Huy rồi suy nghĩ một lát.
_Có khi nào hôm nay cậu ấy nghỉ học vì ở nhà cùng Dương Vi không. Có lẽ bọn họ đang ở cùng nhau.
Lời nói vô tình của Gia Hưng gợi lên cho bọn họ nhiều suy nghĩ. Khả năng này hoàn toàn có thể xảy ra.
JK: Hình như em là bạn của Dương Vi?
Selina: À đúng. Bạn cũ nhiều năm thất lạc.
JK: Bây giờ bạn em đang ở đâu vậy?
Gia Huy sốt ruột chờ đợi tin nhắn trả lời của Hà Trang, nhưng lần này cô trả lời chậm hơn những lần trước. Biểu tượng “đang trả lời” cứ hiện lên rồi biến mất. Nhiều lần như thế.
Lúc này tại một căn hộ khác, Dương Vi và Hà Trang đang nằm trên giường đắp mặt nạ và nghe nhạc. Hà Trang nhìn tin nhắn mới đến không khỏi bật cười. Cô không dám quay sang nhìn Dương Vi vì sợ làm hỏng mặt nạ, mà chỉ cất tiếng hỏi.
_ Cậu bị rờ gáy rồi kìa. Muốn mình trả lời như thế nào đây.
_ Bảo là cậu không biết gì đi.
Hà Trang gõ câu trả lời xong liền hỏi.
_ Cậu giận bọn họ à?
_ Mình không biết. Mặc dù mình hiểu cho bọn họ. Nhưng vẫn thấy không vui.
_ À.
Chờ khoảng năm phút, cuối cùng Gia Huy nhận lại được một câu hỏi khác.
Selina: Chẳng phải cậu ấy ở cùng với bạn anh sao?
_ Tiêu rồi. Ngay cả người bạn duy nhất của Dương Vi còn không biết em ấy ở đâu.
Minh Vũ thở dài đầy thất vọng, bỏ dở cả cuốn truyện tranh đang đọc. Trái ngược với Minh Vũ, Hải Anh lại suy nghĩ theo một hướng khác. Hắn cảm thấy có lẽ Dương Vi đang ở cùng Hà Trang, nhưng cô không muốn gặp lại bọn họ thôi. Nghĩ đến đây, hắn bỗng dưng thấy hơi buồn.
_ Gia Huy, cậu có cách nào… À, tách bọn họ ra không?
Phải mất một lúc sau Gia Huy mới hiểu toàn bộ lời Hải Anh muốn nói là gì. Thì ra hắn muốn nhờ anh tìm cách nào đưa Hà Trang ra ngoài, như thế hắn mới có cơ hội gặp Dương Vi mà không bị ngăn cản. Gia Huy cười cười, anh vừa nghĩ ra một cách, vừa có lợi cho cả anh và hắn. Dù sao thì anh và cô “học trò” này cũng chưa nói chuyện ngoài đời bao giờ, lần này là một cơ hội tốt.
JK: Ngày mai là chủ nhật, em có kế hoạch gì chưa?
Selina: ???
JK: Đi chụp ảnh không? Anh vừa tìm ra một địa điểm rất tuyệt, hợp với sở thích của em.
Nhìn lời đề nghị hấp dẫn trên màn hình Hà Trang vẫn chần chờ không dám trả lời. Cô thật lòng rất muốn đi. Bình thường mỗi lúc đi chụp ảnh, Hà Trang đều rất khó khăn trong việc tìm địa điểm như mình mong muốn. Cô đã nhiều lần chia sẻ một khung cảnh yêu thích của mình cho Gia Huy nên cô tin rằng nơi anh nói đến hoàn toàn hợp với ý cô. Nhưng còn Dương Vi, cô cũng không thể bỏ mặc bạn mình được.
Trong lúc Hà Trang còn lưỡng lự thì điện thoại đã bị Dương Vi lấy mất. Đến khi nó quay về lại tay cô thì đã quá trễ.
Selina: Đồng ý.
_ Trời ạ, sao cậu lại trả lời như thế. Nếu mai mình đi cậu ở nhà sẽ chán lắm.
_ Không sao đâu, mình còn nhiều nơi chưa đi. Tại vì hôm trước đang buồn nên nên chẳng đi đâu nhiều. Bây giờ có thể đi rồi.
Nhận được câu trả lời như ý muốn, Gia Huy mừng thầm. Cuối cùng anh cũng có cơ hội nói chuyện với cô ngoài đời. Sau bao nhiêu lần im lặng quan sát trong góc khuất tại những buổi offline, Gia Huy đã mong chờ được nói chuyện với cô rất nhiều. Nhưng vì không tìm được cơ hội thích hợp, anh vẫn im lặng cho đến bây giờ.
Hải Anh cũng nhìn thấy câu trả lời, hắn âm thầm cân nhắc để tìm cách gặp Dương Vi một cách tình cờ nhất vào ngày mai. Vì hắn có thể dễ dàng đoán được với tính cách của của cô chắc chắn sẽ đi ra ngoài nếu như Hà Trang không ở nhà.
JK: Nhà em ở đâu? Mai anh sang đón.
Selina: Anh cứ dừng xe trước khu D ở tại chung cư X đi.
JK: Mai 9h sáng nhé.
Selina: Ok.
(*): Tgiả cmt: Ai trên mạng cũng có một tài khoản, của Hà Trang lấy tên là Selina cũng như Gia Huy lấy tên JK.
…
Sáng hôm sau, Hà Trang canh đúng giờ rồi rời khỏi nhà. Phía dưới đã có một chiếc Audi màu trắng chờ sẵn. Cô nhìn thấy Gia Huy hạ cửa kính xe xuống vẫy tay chào mình. Hà Trang hơi mỉm cười bước lên xe. Trong lòng bỗng nhiên hơi hồi hộp. Hôm nay được đi cùng “thầy” có lẽ cô càng có thêm cơ hội để học hỏi và chụp được những bức ảnh đẹp hơn nữa.
Nhìn bóng chiếc xe Audi khuất dạng ở phía cuối đường, Hải Anh dời tầm mắt về lại phía chung cư, mong chờ một hình bóng quen thuộc. Không lâu sau, hắn cũng nhìn thấy Dương Vi rời khỏi toà nhà. Cô nhanh chóng bắt được một chiếc taxi rồi rời đi. Hải Anh cũng lái xe theo sát phía sau.
Hắn cứ thế đi theo Dương Vi cho tới trưa vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói với cô. Phải chờ đến tận lúc Dương Vi bước vào một nhà hàng để ăn trưa thì hắn mới giả vờ như vô tình xuất hiện.
_ Em ăn trưa một mình à? Tôi ngồi cùng được không?
Dương Vi đang tập trung xem thực đơn nghe giọng nói bất ngờ vang lên bên tai, vừa xa lạ vừa quen thuộc thì liền ngước lên. Cô đang định mở lời từ chối thì nhìn thấy Hải Anh ở phía đối diện liền nuốt hết những lời định nói vào trong. Chỉ biết mở to mắt nhìn hắn chằm chằm.
_ Em còn chưa trả lời tôi đấy.
Nghe lời nhắc nhở của Hải Anh, Dương Vi giật mình khôi phục lại sự bình tĩnh.
_ A, tất nhiên là được.
Trong suốt cả bữa trưa, họ im lặng không nói câu nào. Giống hệt như những ngày đầu tiên gặp nhau, tựa như những ngày tháng thân thiết ngắn ngủi vài ngày trước chưa hề tồn tại.
_ Em trở về sống cùng với chúng tôi như trước được không?
Dương Vi ngừng ăn, bất động một lúc, nhìn Hải Anh đầy thắc mắc. Sau khi chuyện đó xảy ra cô cảm thấy mình không thể quay về được nữa. Như thế sẽ khiến bọn Hải Anh khó xử.
_ Như thế hình như không ổn lắm. – Dương Vi vội từ chối.
_ Chuyện kia tôi xin lỗi, không minh oan cho em ngay lúc đó được. Nhưng bây giờ đã có đầy đủ bằng chứng rồi, ngày mai sẽ thông báo cho toàn trường.
_ Em… em không biết nữa.
Tay cô khuấy nhẹ li nước. Không dám nhìn Hải Anh. Dương Vi không rõ tâm trạng mình lúc này là như thế nào. Cô biết mình muốn quay lại quãng thời gian vui vẻ lúc trước. Nhưng vẫn có gì đó ngăn cản cô quay về. Đó là một cảm giác rất kì lạ, bỗng dưng sau lần đó cô lại ngại tiếp xúc với bọn Hải Anh vô cùng.
_ Đừng suy nghĩ nhiều. Nhớ đến lí do ban đầu em đi cùng tụi này đi.
Dương Vi nhìn Hải Anh một lát rồi lại nhìn đi hướng khác. Cô nên quay về hay không. Làm điều mình muốn, hay làm theo điều mình nghĩ là tốt. Cô nhớ đến lí do mình lại đi cùng hắn và Minh Vũ. Lí do khá đơn giản, và có lẽ cô cũng nên suy nghĩ đơn giản như vậy. Cô lại tự nhắc nhở bản thân mình, là do cô suy nghĩ quá nhiều mà thôi.
_ Khi nào thì em trở về được nhỉ?
Nghe câu hỏi của Dương Vi, Hải Anh vui mừng hơn bao giờ hết. Cuối cùng cô cũng đồng ý quay lại.
_ Ngay tối nay đi.
_ Vậy lát em về báo cho Hà Trang một tiếng rồi dọn đồ.
…
Khi Dương Vi cùng Hải Anh quay về thì đèn xung quanh biệt thự đều được bật sáng. Minh Vũ đón bọn họ ở cửa. Dương Vi nhìn vào trong phòng khách được trang trí rực rỡ cùng với một bàn tiệc đầy thức ăn và bánh ngọt. Cô vô cùng bất ngờ với sự chào đón này.
_ Để chào mừng em trở lại, tụi anh đã mở một bữa tiệc dành tặng riêng cho em này.
Minh Vũ trịnh trọng giới thiệu rồi kéo Dương Vi vào trong, bỏ mặc Hải Anh đứng ngoài cửa một mình. Gia Hưng bước đến vỗ vai hắn đầy đồng tình.
_ Chúng ta lập hội những người bị bỏ rơi đi.
Vừa nói Gia Hưng vừa nhìn lại người anh trai của mình đang cùng người có cùng sở thích bàn luận đến nghiêng trời lệch đất. Bọn họ cùng nhau xem lại hình, chỉnh sửa rồi dùng những từ ngữ chuyên ngành để thảo luận mà cậu không thể nào hiểu được.
Nhìn thấy Dương Vi, cô gái đang xem hình cùng với Gia Huy nhanh chóng bỏ rơi anh, bước về phía bạn mình. Lúc này Gia Hưng cười thầm. Cuối cùng anh trai cũng bị người ta bỏ rơi.
_ Bữa tiệc này cũng là tạm biệt những ngày tháng vui vẻ của chúng ta.
Hà Trang thở dài nhìn Dương Vi. Cô nhìn sang bạn mình, cảm thấy vô cùng áy náy.
_ Đùa cậu tí thôi. Bữa giờ là cậu ở tạm nhà mình chơi mấy bữa. Đã đến lúc về nhà rồi.
_ Ừ. – Dương Vi cười với Hà Trang. – Mà tại sao cậu lại ở đây?
_ À, anh ta mời. Ở lại xem thành quả cả ngày của bọn mình một chút.
Chỉ về Gia Huy đang ngồi gần đó, Hà Trang giải thích.
_ Mọi người tới đây nhập tiệc nào.
Minh Vũ cất tiếng gọi mọi người xung quanh. Sáu người nhanh chóng tập trung lại cùng nhau ăn uống và nói chuyện trong bầu không khí vui vẻ và ấm áp. Phía ngoài sân đèn sáng rực rỡ tạo nên sinh khí cho vạn vật xung quanh.
Sau khi kết thúc bữa ăn muộn Dương Vi về phòng với tâm trạng mệt mỏi. Cô nhìn lại đống hỗn độn trong phòng ngao ngán lắc đầu. Dương Vi lại gỡ tấm bọc nệm nhàu nát ném xuống đất rồi lên giường cố gắng chợp mắt một lát trước khi đến trường trong hai tiếng nữa. Cảm giác tồi tệ nhất trên đời này là dù rất mệt nhưng không thể ngủ. Cô cố gắng nhắm mắt và thả lỏng người để dễ dàng chìm vào giấc ngủ nhưng không thể. Bất giác cô nhớ lại cảm giác ấm áp và an toàn ở dưới nhà bếp vài tiếng trước trong lòng có chút xúc động.
_ Rất quen.
Cô nói thầm rồi chìm vào vô thức.
…
Tâm trạng của Dương Vi lúc này thoải mái hơn bao giờ hết. Tay chân không còn bị trói, không còn ai đánh cô như lúc nãy, lại được ăn no. Hơn nữa lúc này, ngay tại đây, cô được ở bên cạnh người cô thích. Cậu ấy đã nghe cô kể chuyện, rồi còn nhường cơm cho cô ăn, Dương Vi cảm động, hạnh phúc và còn hơn thế nữa. Cô liếc mắt qua nhìn Shark. Đôi mắt cậu nhắm hờ, hơi thở đều đều dường như đã chìm vào giấc ngủ. Cô nhìn Shark rất lâu, cố gắng phác họa tất cả đường nét trên gương mặt cậu vào trí nhớ của mình, vì có lẽ qua đêm nay không biết bao giờ gặp lại. Thích một người rất nhanh, không cần lí do, chỉ cần một thoáng rung động là đủ. Cô thừa nhận, mình đã thích Shark chỉ vì vài hành động nhỏ nhặt của cậu.
Khi đã ngắm nhìn thỏa mãn, Dương Vi tựa người vào tường lạnh, nhắm mắt đầy mệt mỏi. Thế nhưng cô vẫn không thể ngủ vì những cảm xúc rối ren trong lòng. Cô suy nghĩ về tương lai mờ mịt của mình phía trước, về gia đình, về chàng trai ngồi bên cạnh, lòng vô cùng hỗn loạn. Bên cạnh Dương Vi có vài tiếng động rất khẽ, cô biết là của Shark nên chẳng buồn mở mắt.
Một cánh tay vòng qua vai cô, kéo đầu cô tựa vào vai người đó. Tim Dương Vi đập mạnh nhưng mắt cô vẫn nhắm, giả vờ ngủ. Dương Vi thích cảm giác này, vô cùng thích. Cô được tựa vào vai cậu để ngủ, cảm giác này thật bình yên. Trong lúc cô đang chìm trong cảm giác hạnh phúc và một viễn cảnh không thực ở tương lại thì cô cảm thấy môi mình có gì đó phủ lên, hơi thở ấm nóng phả vào mặt cô. Dương Vi bất giác run nhẹ, Shark, anh ấy đang hôn cô. Chỉ là một cái chạm môi rất nhẹ nhưng đối với cô đây chính là nụ hôn đầu tiên, là khoảng khắc đẹp nhất cuộc đời, sẽ không bao giờ quên.
_ Chúc ngủ ngon.
Giọng Shark vang lên rất khẽ, như sợ làm Dương Vi tỉnh giấc. Cô khẽ mỉm cười rồi chìm sâu vào giấc ngủ, đêm đó cô ngủ rất ngon.
…
Hải Anh tựa người vào cửa ra ban công, đôi mắt nhìn lên bầu trời mang một màu xanh đen kì lạ, lúc này đã có vài vệt sáng trên bầu trời. Tay hắn vuốt nhẹ mặt dây chuyền bằng bạc. Hắn nhớ lại cảm xúc kì lạ ban tối, lúc hắn gần như ôm Dương Vi ở nhà bếp. Đây không phải lần đầu tiên Hải Anh phải gần gũi bất đắc dĩ với con gái nhưng đây là lần đầu tiên hắn còn nhớ cảm xúc ấy như thế nào, hơn nữa còn cảm thấy rất quen thuộc. Hải Anh nhíu mày, cô gắng đập tan suy nghĩ trong đầu. Hắn chỉ có duy nhất một người trong lòng mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.