Màu Của Kí Ức

Chương 26: Tư Hổ

Bạch Phong Nhi

23/04/2015

Ngồi trên chiếc xe ô tô đang di chuyển với tốc độ cao, Hà Trang vừa điều chỉnh máy ảnh vừa thử chụp thử cảnh ngoài cửa sổ. Cô hy vọng lần này mình có thể thành công với cách chụp này.

_ Có lẽ kĩ thuật của con tăng lên không ít nhỉ?

Simon vừa điều khiển xe vừa trò chuyện cùng con gái. Ông hạ hai toàn bộ cửa sổ xe xuống để từng cơn gió mang mùi vị mặn đặc trưng của biển ùa vào. Trời đã chập choạng tối. 

_ Dạ. Con cũng hay luyện tập mà. 

Hà Trang trả lời rồi tiếp tục ngồi xem lại những hình ảnh vừa chụp rồi khẽ lắc đầu. Cô chưa hài lòng. Tua về khoảng hơn mười tấm hình chụp phong cảnh, ngón tay đang bấm liên tục của Hà Trang bỗng dưng dừng lại. Cô sững người nhìn vào bức hình trong máy ảnh, tim đập nhanh hơn bình thường.

_ Bạn trai mới của con à?

Simon dừng xe lại trước vạch trắng, thản nhiên đoạt ấy máy ảnh trong tay con gái.

_ Cũng đẹp trai đấy.

_ Chỉ là vô tình chụp trúng mà thôi.

Hà Trang chối rồi lấy lại máy ảnh, tắt rồi cất vào ba lô. Simon nhìn lên màu xanh trên đèn tính hiệu giao thông rồi đạp ga, chiếc xe lại tiếp tục lao đi.

_ Ba không nghĩ con lại vô tình chụp đẹp như vậy đâu. Canh sáng, góc máy, hiệu ứng nổi bật nhân vật chính của bức ảnh, tất cả đều được tính toán tỉ mỉ. Lại thêm cả hành động của cậu ta lúc đó, đang đọc sách. Bức hình rất tuyệt.

_ Là đọc kịch bản. Không phải sách đâu ba. - Hà Trang phản bác.

Nhìn con gái xụ mặt, bỗng nhiên Simon cười lớn. Cuối cùng cũng chịu thừa nhận.

_ Ba biết tên được không?

_ Gia Hưng. Bạn cùng bàn với con. Chẳng qua cậu ta đối xử với con rất tốt và giống hệt người yêu trong mơ của con nên con hơi rung động.

_ Nếu con rung động thì cứ yêu đi.

Simon dừng xe tại một nhà hàng lớn ngoài bờ biển rồi liên hệ với quản lí để nhận bàn đã đặt trước. Vừa ngồi xuống bàn Simon đã lấy ra một hộp quà ra đẩy về phía Hà Trang.

_ Hôm nay ba mừng sinh nhật con sớm nhé. Tháng 8 ba bận rồi.

_ Cảm ơn ba.

Hà Trang vui vẻ mở quà. Từng lớp giấy màu lần lượt được bóc ra cho đến khi món đồ bên trong hiện ra rõ ràng. Cô ngước mắt lên nhìn ba mình đầy ngạc nhiên. Đây chẳng phải là chiếc máy ảnh mà một năm trước cô vô cùng yêu thích hay sao.

_ Ba đã tin là con có niềm đam mê thật sự với nhiếp ảnh rồi. Vì vậy bây giờ con hãy dùng nó đi và trả lại cái kia cho ba. À đừng quên lấy "người yêu trong mơ" của con ra.

Bữa tối với những món ăn hải sản diễn ra vô cùng vui vẻ bên cạnh bờ biển, nơi có những con sóng liên tục đập vào các vách đá. Hà Trang nhâm nhi cốc nước hoa quả, hết nhìn Simon rồi lại nhìn biển.



_ Con có chuyện này muốn kể với ba. Chuyện vô cùng quan trọng.

_ Ừ.

_ Junie còn sống ba ạ.

Simon vội đặt li nước xuống bàn nhìn con gái đầy kinh ngạc.

_ Chuyện này là thật. Cậu ấy vừa chuyển đến trường con. Anh Martin cũng biết rồi.

...

Ba ngày sau, tình trạng của Dương Vi và Hải Anh đã tốt hơn rất nhiều nhưng vẫn phải ở lại bệnh viện thêm mấy ngày để theo dõi.

Khi Hải Anh quay trở về phòng đã không nhìn thấy Dương Vi. Hắn khẽ lắc đầu, cô gái này có lẽ lại xuống canteen bệnh viện mua thêm đồ ăn vặt rồi.

Nằm trên giường chơi Game khoảng nửa tiếng sau Hải Anh vẫn chưa thấy Dương Vi quay trở lại. Hắn bắt đầu cảm thấy kì lạ liền lấy điện thoại gọi cho cô. Bên trong điện thoại phát ra những tiếng tút dài cho đến khi tín hiệu gần bị ngắt thì bên kia liền nhấc máy. Thế nhưng đó không phải là Dương Vi mà là giọng nói của một người đàn ông lạ mặt.

_ Cuối cùng cũng thấy nhớ rồi à?

_ Ông là ai? Dương Vi đâu? 

_ Bạn gái mày đang ngủ rất ngon.

_ Ông...

Dầu dây bên kia đột ngột bị ngắt kết nối càng khiến Hải Anh thêm bất an. Dương Vi chắc chắn đang gặp nguy hiểm. Chưa đầy một phút sau, điện thoại Hải Anh rung lên. Có tin nhắn mới. Là hình Dương Vi đang bị trói trên ghế trong trạng thái hôn mê kèm theo môt địa chỉ với lời nhắn "đến đây một mình".

Hải Anh rút giây chuyền nước biển ra rồi bắt taxi rời khỏi bệnh viện.

...

Đó là một vùng hẻo lánh ít người qua lại ở ngoại thành. Ngay lúc Hải Anh vừa xuống taxi liền có người dẫn hắn đi vòng vèo vượt qua vài cánh rừng thưa thớt tiến vào bên trong. Trong một giây phút nào đó Hải Anh đã nhìn thấy từng hình ảnh quen thuộc ngày xưa hiện về trong tâm trí. Chính là những cảnh này. Mọi chuyện sẽ xảy ra với trình tự như thế.

Hải Anh đẩy cửa nhà kho cũ như ngày xưa hắn đã từng làm. Bên trong phòng là Dương Vi bị trói nằm gục ở góc tường. Bên cạnh chiếc bàn trống còn có một chiếc ghế cùng với ánh đèn chập chờn. Cách bố trí này không khác gì với nhà kho năm đó.

_ Shark, cảm thấy quen thuộc không? Con trai, lâu ngày không gặp.

Cánh cửa nhà kho đóng lại sau lưng Hải Anh. Phía sau hắn lúc này là một người đàn ông với những vết sẹo chằn chịt trên gương mặt cùng với một vài tên thuộc hạ. Gã ra lệnh cho thuộc hạ của mình đánh thức Dương Vi.

Gã bước đến giữa căn phòng, vuốt ve con roi da trên tay. Ánh mắt nhìn sang Dương Vi vừa mới tỉnh cùng Hải Anh đang đứng gần đó. 

_ Mày muốn biết những gì nó phải trải qua vì cứu mày năm xưa không? 



Dương Vi hoảng sợ nhìn Tư Hổ. Những gì xảy ra năm đó. Gã đang muốn tái diễn lại tất cả. 

_ Là thế này. 

Tư Hổ bất thình lình đạp thẳng vào bụng Hải Anh khiến hắn ngã xuống đất. Nhưng chưa kịp đứng lên lại bị cây roi gia trên tay Tư Hổ đánh xuống liên tục. 

_ Hải Anh.

Dương Vi hét lên, vừa nhấc chân lên liền bị một cái tát giáng xuống.

_ Đứng yên ở đó.

Hải Anh nằm dưới đất ôm lấy bụng hô hấp nặng nề. Quần áo hắn đã rách gần hết, trên người toàn bộ là vết thương. Nhìn sang Dương Vi đang đứng gần đó với một bên mặt đỏ bừng không khỏi xót xa.

_ Không được đụng đến cô ấy.

Chát!

Tư Hổ quất cây roi da xuống người Hải Anh.

_ Mày nghĩ mày có quyền sai khiến sao? Mày phản bội tao vì con nhỏ này. Không ai trong tụi mày có quyền được sống cả. 

Tất cả như quay về buổi trưa kinh hoàng ngày hôm đó. Hơn mười người vây lại đánh một mình Hải Anh. Trên tay bọn họ là gậy gộc, là dao, là thanh sắt. Từng thứ lần lượt nện xuống. Hải Anh chẳng thể nào chống cự. Hệt như 7 năm trước, hắn chỉ là một thằng nhóc vô dụng để cho người ta đánh đập. Bọn họ mỗi lúc ra tay càng tàn nhẫn. Toàn thân Hải Anh lúc này đầy máu. Máu ở khắp nơi.

Tư Hổ mỉm cười cay độc. Gã bước đến đạp vào bụng Hải Anh sau đó đá hắn qua một bên. Nhận cây gậy từ thuộc hạ không suy nghĩ mà quất thẳng xuống thân hình đã bê bết máu kia như muốn trút xuống tất cả sự thù hận tích tụ bao lâu nay.

_ Không. Hải Anhh.

Dương Vi gào thét trong tuyệt vọng. Đây là tất cả những gì hắn phải trải qua vì cứu cô hay sao. Là vì cứu cô. Dương Vi muốn vùng lên nhưng lại bị đánh rồi giữ lại.

Hai tay Dương Vi bị trói chặt nhưng cô vẫn bất chấp tất cả mà lao về phía trước. 

Tiếng gào của Dương Vi khiến Tư Hổ chú ý. Tại sao gã lại quên con át chủ bài này. Đây mới là mục tiêu chân chính ngày hôm nay của gã. Tư Hổ vung roi quất mạnh về phía Dương Vi đang chạy đến khiến cô bật ra xa, đập mạnh vào bức tường xi măng.

Cả người Dương Vi như muốn vỡ nát. Cô không thể cử động được nữa.

_ Dương Vi.

Hải Anh muốn tiến về phía cô nhưng liền bị một gậy giáng xuống khiến hắn gục ngã hoàn toàn. Bị đánh cho gần chết mới buông tha, hắn không còn khả năng di chuyển. Chỉ biết nằm dưới sàn xi măng lạnh giá nhìn Dương Vi cách đó không xa.

_ Mày yêu con nhỏ này đúng không? Vì yêu nó nên mày mới phản bội tao. Được lắm. Được lắm. Tao cho bọn mày chết cùng nhau.

Người người lần lượt rời đi. Bọn họ khóa chặt cửa nhà kho. Mùi xăng dầu nồng nặc. Hải Anh rất dễ dàng đoán được chuyện gì sắp xảy ra. Những gì xảy ra 7 năm trước được Tư Hổ cho tái hiện hoàn toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Màu Của Kí Ức

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook