Chương 109
Nhu Nạo Khinh Mạn
19/07/2020
Thẩm Mẫu Đơn ngồi trong xe ngựa, nghe tiếng vó ngựa lộc cộc của Phùng
Quân Trạch khi cưỡi ngựa rời đi, lúc này mới nói: “Được rồi, về vương
phủ thôi.”
Trong xe ngựa còn có Đậu Nhi và Thuý Nhi, xe ngựa lắc lư chạy về phía trước một đoạn, tiến vào một con hẻm lớn. Trong hẻm này là nơi ở của một vài gia tộc lớn bởi vậy con hẻm này mới được xây rộng rãi và bằng phẳng, chỉ là trong hẻm không có mấy người, chỉ có một hộ đang tiếp đãi khách, ngoài cửa có mấy người, Mẫu Đơn nhìn ra khe màn, nhìn thấy xa xa có mấy người mặc khôi giáp cưỡi ngựa chạy về phía bên này.
Đầu óc Mẫu Đơn có chút mê man, ánh mắt cũng sắp nhíu lại, nàng tưởng là mỗi lần ăn cơm xong là sẽ buồn ngủ nên lần này cũng không chú ý, muốn ngủ một chút liền mơ mơ màng màng nói: “Đậu Nhi, Thuý Nhi, ta ngủ một chút…”
Trong lúc mơ màng nàng không nghe thấy giọng nói của Đậu Nhi và Thuý Nhi, chỉ là thật sự vô cùng buồn ngủ, tựa vào một bên ngủ thiếp đi.
Không biết từ lúc nào, Mẫu Đơn mới tỉnh lại. Trong chớp mắt tỉnh lại nàng phát hiện xe ngựa vẫn đang lắc lư chạy về phía trước, nhìn một vòng trong xe ngựa, Mẫu Đơn liền biến sắc. Đậu Nhi và Thuý Nhi không ở trên xe ngựa nữa. Nàng vén rèm xe nhìn thoáng qua, sắc trời bên ngoài đã sẩm tối, chung quanh đã hơi tối, mơ hồ còn có thể nhìn thấy núi rừng và ruộng vườn ở xung quanh, điều này hiển nhiên là không còn ở trong thành Bình Lăng nữa.
Thẩm Mẫu Đơn buông rèm xe xuống, trong bóng tối của xe ngựa hít thở sâu mấy hơi, giơ tay vuốt ve bụng dưới. Bụng đã bắt đầu nhô ra, vì sợ người khác nhìn ra nàng đang mang thai, lúc nàng qua Thẩm phủ đã cố ý mặc quần áo rộng, từ ngoài nhìn vào cũng sẽ không phát hiện ra bụng nàng. Lúc này mặc dù nàng có hơi sợ hãi nhưng cũng biết phải bình tĩnh lại.
Nàng nghĩ lại mọi chuyện trước sau một lượt, từ lúc sau khi nàng ra khỏi Thẩm phủ thị vệ kia tìm Phùng Quân Trạch báo rằng nha môn có vấn đề là bắt đầu rồi, chắc là kế điệu hổ ly sơn, nàng sao cũng không ngờ rằng lại có người gây bất lợi cho nàng, là ân oán cá nhân hay là vì Yến vương? Lúc này bắt cóc nàng, nhất định là vì Yến vương, vì uy hiếp Yến vương? Vậy rốt cuộc là ai? Là mấy thân vương hay là Tuyên đế? Đầu óc nàng vẫn còn hơi mê man, e rằng đây là di chứng do trúng thuốc mê lúc nãy, nàng hơi xoa xoa trán, lại vén rèm xe ngựa phía trước, nhìn phu xe đánh xe, dĩ nhiên phu xe đã đổi người khác, phía trước xe ngựa còn có thị vệ mặc khôi giáp, hiển nhiên cũng không phải là người trong vương phủ.
Nhìn thấy tình hình này, nàng biết là không được hoảng loạn, hoang sơ vắng vẻ, ngay cả kêu la cũng không thể chi bằng im lặng miễn cho chọc giận bọn họ. Nhưng trong bụng nàng còn có đứa con cho dù không vì bản thân thì cũng phải vì đứa con trong bụng mà suy nghĩ. Nàng ngồi trong xe ngựa, thấy xe ngựa vẫn tiếp tục lắc lư chạy về phía trước.
Ước chừng qua nửa canh giờ, Thẩm Mẫu Đơn nghe được tiếng của một nam nhân: “Chủ tử, phía trước có một ngôi miếu hoang, có thể ở lại miếu hoang một đêm không?”
Một giọng trầm thấp vang lên: “Cứ ở lại miếu hoang một đêm, nhưng ngươi phái mấy người canh chừng ở đằng xa, nếu có điều gì bất thường thì chúng ta lập tức khởi hành.”
Xe ngựa chạy lên phía trước chưa tới một hồi liền ngừng lại, Mẫu Đơn nghe thấy tiếng có người xoay mình xuống ngựa, sau đó rèm xe cũng bị người xốc lên, một thanh niên khoảng trên dưới 20 tuổi xuất hiện trước mắt Mẫu Đơn. Thanh niên kia ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ Mẫu Đơn đã tỉnh lại vào lúc này, lại nhìn thấy nữ nhân trước mắt này bình tĩnh nhìn mình như vậy, một chút cũng không giống dáng vẻ con tin vừa khóc vừa la.
Thanh niên này rất nhanh đã hoàn hồn, lập tức nói: “Yến vương phi nếu đã tỉnh rồi thì mời tự mình bước xuống vậy.”
Mẫu Đơn gật gật đầu, trước tiên lấy ghế nhỏ trong góc thùng xe ném xuống dưới xe ngựa, lúc này mới dẫm lên ghế nhỏ bước xuống. Tên thanh niên kia không khỏi nghĩ, quả nhiên là vương phi, được nuông chiều như lá ngọc cành vàng, chiếc xe ngựa này cũng không cao nhưng vẫn phải dẫm lên ghế nhỏ mới chịu xuống xe.
Thẩm Mẫu Đơn xuống xe ngựa, nhìn nhanh bốn phía xung quanh, xung quanh tối đen như mực, thấp thoáng hình dáng ngọn núi và bóng dáng mấy người cao lớn đang đứng phía trước. Nàng đếm nhanh, ngoại trừ nam nhân đứng kế bên nàng ra thì ở phía không xa còn có mấy người. Lúc này nàng mới bất động thanh sắc đi theo tên thanh niên bên cạnh vào ngôi miếu hoang.
Hiển nhiên lúc này là cơ hội tốt để chạy trốn, nàng yên lặng đi theo mấy người đó vào ngôi miếu, có 2 người canh giữ bên cạnh nàng, những người khác thì đi tìm ít củi về. Tới khi đã đốt được đống lửa trong ngôi miếu hoang, Mẫu Đơn vừa nhìn đã thấy ngay nam nhân đứng ở trước cửa miếu, nàng sững sờ, lập tức nở nụ cười khổ.
Nam nhân đó cũng thấy Mẫu Đơn, sải bước đi vào, ngồi xuống bên cạnh đống lửa, nở nụ cười ôn hoà với Mẫu Đơn: “Ta mời đệ muội ra ngoài như vậy, có làm đệ muội sợ không?”
Mẫu Đơn cười khổ: “Cảnh vương, sao huynh lại làm như vậy?”
Người này không phải ai khác, chính là người anh ruột cùng một mẹ sinh ra của Vệ Lang Yến – Vệ An Cảnh, Cảnh vương.
Mẫu Đơn cũng có nghĩ qua là mấy vị thân vương khác hoặc là Tuyên đế bắt nàng nhưng không ngờ lại là Cảnh vương. Cảnh vương và Yến vương cùng một mẹ sinh ra, nàng biết quan hệ 2 người coi như không hoà hợp, nhưng cũng không đoán được lại tới mức độ này. Cảnh vương bắt nàng nhất định không phải là mời nàng đi làm khách gì, e rằng để uy hiếp Yến vương thôi. Nàng nở nụ cười nhìn Vệ An Cảnh: “Lục ca, ca đây là làm gì vậy? Không phải là muốn mời muội tới Ca Châu làm khách chứ? Lục ca như vậy cũng quá hiếu khách rồi, chỉ là không một tiếng động như vậy bắt muội đi Ca Châu, muội sợ người của vương phủ sẽ lo lắng đó.”
Vệ An Cảnh nhếch môi cười, nhận 2 cái bánh màn thầu và 1 cái ấm nước từ trong tay thủ hạ bên cạnh đưa cho Mẫu Đơn, không tiếp lời Mẫu Đơn chỉ nói: “Ăn một chút gì trước đi, buổi tối uỷ khuất đệ muội một chút ở lại ngôi miếu đổ nát này 1 đêm.”
Mẫu Đơn nhận 2 cái màn thầu, màn thầu đã nguội ngắt từ lâu, ngay cả nước trong ấm cũng đã lạnh. Mẫu Đơn uống nước lạnh đó nuốt hết 2 cái màn thầu, kết quả không bao lâu trong bụng liền bắt đầu cồn cào. Khoảng thời gian này phản ứng nôn nghén của nàng có bớt đi nhưng vẫn sẽ buồn nôn như cũ, thêm việc ngồi xe ngựa xốc nảy cả buổi chiều, lúc này ăn một chút thức ăn và uống chút nước thật sự chịu không nổi rồi.
Nôn khan hai tiếng, sự buồn nôn kia không sao nén lại được, Mẫu Đơn vội đứng dậy, chạy ra ngoài miếu, người phía sau cũng vội đuổi theo. Nàng vừa đi ra liền tìm một chỗ nôn hết toàn bộ thức ăn trong bụng, cảm thấy phía sau có người đang chăm chú nhìn. Nàng ngẩng đầu chin chăm chú bốn phía, nhưng mà sắc trời thực sự quá tối, tình hình xung quanh thực sự nhìn không rõ, lúc này mới đứng dậy đi vào bên trong miếu hoang.
Vệ An Cảnh hơi kinh ngạc, sắc mặt hơi không tốt, hỏi: “Đệ muội bị bệnh à?”
Mẫu Đơn chần chừ một chút, lắc lắc đầu; “Muội không sao.” Nghĩ nghĩ rồi ngẩng đầu nhìn Vệ An Cảnh: “Lục ca, ca như vậy rốt cuộc là vì sao?”
Vệ An Cảnh cười lạnh hai tiếng: “Đệ muội muốn biết tại sao ư? Đương nhiên là bắt đệ muội uy hiếp thất đệ ta rồi, không thì đệ muội cho rằng tại sao?”
Mẫu Đơn cụp mắt, nói: “Hai người là thân huynh đệ, hà tất phải như vậy.”
Vệ An Cảnh cười: “Thân huynh đệ thì sao chứ. Trong mắt nó chỉ có Ngũ ca đã chết kia thôi, còn ta thì từ trước tới nay thì xem như kẻ thù, nếu đã như thế, ta sẽ bắt lấy người mà nó yêu nhất, xem xem nó sẽ lựa chọn như thế nào!”
“Ca muốn như thế nào?” Mẫu Đơn ngẩng đầu hỏi Cảnh vương, sắc mặt bình tĩnh.
Vệ An Cảnh nở nụ cười ôn hoà với nàng: “Chỉ cần nó đồng ý lấy giang sơn sau này ra đánh đổi muội thì muội sẽ bình an vô sự, nếu không chịu, vậy thì phải xin lỗi đệ muội rồi.”
Mẫu Đơn cũng cười cười, đôi mắt sáng quắc kỳ lạ. Nàng nhìn chằm chằm vào nam nhân dịu dàng tao nhã trước mặt: “Lục ca sao có thể khẳng định chàng có thể đoạt được giang sơn của thiên hạ này? Lại sao khẳng định chàng yêu ta? Khẳng định chàng bằng lòng vì ta mà từ bỏ giang sơn của thiên hạ này? Đều nói rằng yêu mỹ nhân thì càng yêu giang sơn, từ trước đến nay giang sơn đều xếp trước mỹ nhân, nếu là Lục ca, Lục ca sẽ lựa chọn như thế nào? Chỉ e rằng Lục ca cũng sẽ không vì mỹ nhân mà từ bỏ giang sơn trong tay nhỉ?”
Sắc mặt Vệ An Cảnh sa sầm, hắn ta âm trầm nhìn Mẫu Đơn một hồi lâu mới đột nhiên đứng dậy, nói với những người đang đứng tản ra ở chung quanh: “Nửa số người ra ngoài canh chừng, một nửa ở lại nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai tiếp tục lên đường.” Dứt lời, lại nhìn về phía Mẫu Đơn, từng bước một đi tới, rút 1 chiếc bình nhỏ từ bên hông đưa cho Mẫu Đơn, nói: “Muội mở bình ra ngửi một chút, như vậy có thể ngủ ngon một giấc.”
Mẫu Đơn sao lại không biết bên trong là thứ gì, nhất định là thuốc mê. Người này nhất định sợ nàng nửa đêm trốn đi, chỉ là hiện tại nàng đang mang thai, sao có thể dùng thuốc lung tung được, nàng che bụng dưới theo bản năng, lắc đầu nói: “Không cần đâu, nếu ca lo muội sẽ chạy trốn, chi bằng trói muội lại cho rồi, không cần cho muội dùng thứ này đâu.”
Vệ An Cảnh nhìn động tác theo bản năng của nàng, chợt thu lại cái bình, đứng dậy, hướng về phía bóng dáng hơi thấp bé ở ngoài cửa miếu hoang, nói: “Tập Vân, qua đây bắt mạch cho Yến vương phi.”
Bóng dáng nhỏ bé kia lập tức đi vào.
Mẫu Đơn ngẩng đầu nhìn hắn ta, sắc mặt có hơi chút khẩn trương: “Lục ca, ca đây làm gì vậy? Muội không sao, không cần bắt mạch đâu.”
Bóng dáng kia cũng không quan tâm tới Mẫu Đơn, ngồi xổm ở bên cạnh nàng. Lúc này Mẫu Đơn mới phát hiện ra bóng dáng nhỏ bé này là một nữ tử. Nữ tử gọi là Tập Vân này đã đặt một tay lên mạch đập của nàng. Bóng dáng nhỏ bé này cúi đầu xuống, ngẩng đầu nhìn Mẫu Đơn, lúc này đứng lên, hướng về phía Vệ An Cảnh phía sau nói: “Chủ tử, Yến vương phi có thai rồi, ước chừng là có thai gần 4 tháng rồi… cần hạn chế dùng thuốc lung tung.” Người đó chỉ chỉ bình thuốc mê.
Vệ An Cảnh trầm mặc một lát, hiển nhiên là không đoán được Mẫu Đơn lại có thai, một lúc sau mới nói với Tập Vân: “Nếu đã như vậy, ngươi ở trong này chăm sóc tốt cho Yến vương phi đi.” Dứt lời liền sải bước ra ngoài, đi khỏi miếu hoang.
Tập Vân đáp một tiếng liền ngồi xếp bằng bên cạnh Mẫu Đơn, nhìn chằm chằm vào nàng. Nhìn thấy Tập Vân, Mẫu Đơn liền không khỏi nhớ tới Tần Niệm Xuân. Từ sau khi nàng gả tới vương phủ thì Niệm Xuân cũng theo nàng qua vương phủ, sau này vì chuyện quyên góp ngân lượng nàng sai Niệm Xuân đi theo qua đó cho nên mấy ngày này Niệm Xuân vẫn một mực ở nha môn bên kia, nếu có Niệm Xuân ở bên cạnh… lại nghĩ, nếu có Niệm Xuân bên cạnh thì sao chứ, kết quả không phải vẫn như vậy sao. Võ công của những thị vệ bên cạnh nàng đều không kém Niệm Xuân, kết quả nàng không phải vẫn bị bắt cóc sao? Nàng biết người có võ công lợi hại nhất trong vương phủ là Phùng Quân Trạch, nếu như lúc đó Phùng Quân Trạch có mặt, những người này chỉ sợ cũng không bắt cóc được nàng, chỉ là ai mà đoán được Cảnh vương lại to gan như vậy.
Mẫu Đơn biết Cảnh vương hẳn là sẽ không làm hại gì nàng nhưng cũng không muốn hắn ta bắt nàng đi uy hiếp Yến vương, nhưng mà làm sao để thoát ra đây?
Thẩm Mẫu Đơn nằm ở bên cạnh đống lửa, không dám đi ngủ, muốn tìm xem có cơ hội chạy trốn nào không. Nhưng cái cô Tập Vân này cứ ngồi thẳng lưng canh chừng nàng cả đêm, sau nửa đêm, cuối cùng Mẫu Đơn cũng chịu không nổi nữa, mơ mơ màng màng thiếp đi. Sáng sớm hôm sau vẫn bị tiếng động bên ngoài đánh thức.
Tuỳ tiện ăn một chút, Mẫu Đơn liền bị bọn họ bắt lên đường tiếp. Những ngày sau đó nàng vẫn không tìm được cơ hội chạy trốn, chủ yếu là do Tập Vân một mực đi theo bên cạnh nàng, mặc kệ nàng ăn uống ngủ nghỉ hay đi nhà xí thì Tập Vân này đều đi theo.
Cứ đi như vậy mấy ngày liên tục, tầm 6-7 ngày là tới đô thành Hàm Hàm thuộc đất phong Ca Châu của Cảnh vương.
Vừa tới Cảnh vương phủ, Vệ An Cảnh lập tức sai người sắp xếp chỗ ở cho Mẫu Đơn, lại mời đại phu tới kiểm tra sức khoẻ cho nàng. Nghe đại phu nói sức khoẻ nàng không có gì đáng ngại, đứa bé trong bụng cũng rất khoẻ mạnh, lúc này Mẫu Đơn mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là từ khi tới Cảnh vương phủ thì liên tiếp mấy ngày đều không thấy Cảnh vương xuất hiện, bên cạnh vẫn là cái cô tên Tập Vân kia đi theo, lúc này hình như nàng càng khó trốn thoát rồi.
Cứ như vậy trôi qua mấy ngày, Mẫu Đơn hơi nôn nóng. Căn bản nàng không biết dự định của Cảnh vương, hơn nữa nàng còn sợ nếu Cảnh vương phát điên lên sẽ bắt nàng đi uy hiếp Yến vương. Nói thật ra thì nàng cảm thấy Cảnh vương cũng không xấu xa, cảm nhận hắn ta hẳn không phải là người xấu, về phần tại sao lại làm khó huynh đệ của mình thì nàng cảm thấy đây giống như là sự giận dỗi giữa mấy đứa trẻ.
Ở lại trong Cảnh vương phủ mấy ngày, trong lòng nàng vẫn hơi có chút phiền não, đang ở trong phòng đi đi lại lại thì đột nhiên cảm thấy trong bụng hình như động đậy một chút, một cảm giác rất nhẹ, cái cảm giác giống như sóng nước dập dìu vậy. Nàng hơi kích động sờ sờ bụng, nàng nghĩ, đây chính là thai máy sao.
Đang sờ bụng thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng của nô bộc: “Thi cô nương, người không thể đi vào. Điện hạ đã căn dặn, bất kỳ ai cũng không được tiến vào.”
Trong xe ngựa còn có Đậu Nhi và Thuý Nhi, xe ngựa lắc lư chạy về phía trước một đoạn, tiến vào một con hẻm lớn. Trong hẻm này là nơi ở của một vài gia tộc lớn bởi vậy con hẻm này mới được xây rộng rãi và bằng phẳng, chỉ là trong hẻm không có mấy người, chỉ có một hộ đang tiếp đãi khách, ngoài cửa có mấy người, Mẫu Đơn nhìn ra khe màn, nhìn thấy xa xa có mấy người mặc khôi giáp cưỡi ngựa chạy về phía bên này.
Đầu óc Mẫu Đơn có chút mê man, ánh mắt cũng sắp nhíu lại, nàng tưởng là mỗi lần ăn cơm xong là sẽ buồn ngủ nên lần này cũng không chú ý, muốn ngủ một chút liền mơ mơ màng màng nói: “Đậu Nhi, Thuý Nhi, ta ngủ một chút…”
Trong lúc mơ màng nàng không nghe thấy giọng nói của Đậu Nhi và Thuý Nhi, chỉ là thật sự vô cùng buồn ngủ, tựa vào một bên ngủ thiếp đi.
Không biết từ lúc nào, Mẫu Đơn mới tỉnh lại. Trong chớp mắt tỉnh lại nàng phát hiện xe ngựa vẫn đang lắc lư chạy về phía trước, nhìn một vòng trong xe ngựa, Mẫu Đơn liền biến sắc. Đậu Nhi và Thuý Nhi không ở trên xe ngựa nữa. Nàng vén rèm xe nhìn thoáng qua, sắc trời bên ngoài đã sẩm tối, chung quanh đã hơi tối, mơ hồ còn có thể nhìn thấy núi rừng và ruộng vườn ở xung quanh, điều này hiển nhiên là không còn ở trong thành Bình Lăng nữa.
Thẩm Mẫu Đơn buông rèm xe xuống, trong bóng tối của xe ngựa hít thở sâu mấy hơi, giơ tay vuốt ve bụng dưới. Bụng đã bắt đầu nhô ra, vì sợ người khác nhìn ra nàng đang mang thai, lúc nàng qua Thẩm phủ đã cố ý mặc quần áo rộng, từ ngoài nhìn vào cũng sẽ không phát hiện ra bụng nàng. Lúc này mặc dù nàng có hơi sợ hãi nhưng cũng biết phải bình tĩnh lại.
Nàng nghĩ lại mọi chuyện trước sau một lượt, từ lúc sau khi nàng ra khỏi Thẩm phủ thị vệ kia tìm Phùng Quân Trạch báo rằng nha môn có vấn đề là bắt đầu rồi, chắc là kế điệu hổ ly sơn, nàng sao cũng không ngờ rằng lại có người gây bất lợi cho nàng, là ân oán cá nhân hay là vì Yến vương? Lúc này bắt cóc nàng, nhất định là vì Yến vương, vì uy hiếp Yến vương? Vậy rốt cuộc là ai? Là mấy thân vương hay là Tuyên đế? Đầu óc nàng vẫn còn hơi mê man, e rằng đây là di chứng do trúng thuốc mê lúc nãy, nàng hơi xoa xoa trán, lại vén rèm xe ngựa phía trước, nhìn phu xe đánh xe, dĩ nhiên phu xe đã đổi người khác, phía trước xe ngựa còn có thị vệ mặc khôi giáp, hiển nhiên cũng không phải là người trong vương phủ.
Nhìn thấy tình hình này, nàng biết là không được hoảng loạn, hoang sơ vắng vẻ, ngay cả kêu la cũng không thể chi bằng im lặng miễn cho chọc giận bọn họ. Nhưng trong bụng nàng còn có đứa con cho dù không vì bản thân thì cũng phải vì đứa con trong bụng mà suy nghĩ. Nàng ngồi trong xe ngựa, thấy xe ngựa vẫn tiếp tục lắc lư chạy về phía trước.
Ước chừng qua nửa canh giờ, Thẩm Mẫu Đơn nghe được tiếng của một nam nhân: “Chủ tử, phía trước có một ngôi miếu hoang, có thể ở lại miếu hoang một đêm không?”
Một giọng trầm thấp vang lên: “Cứ ở lại miếu hoang một đêm, nhưng ngươi phái mấy người canh chừng ở đằng xa, nếu có điều gì bất thường thì chúng ta lập tức khởi hành.”
Xe ngựa chạy lên phía trước chưa tới một hồi liền ngừng lại, Mẫu Đơn nghe thấy tiếng có người xoay mình xuống ngựa, sau đó rèm xe cũng bị người xốc lên, một thanh niên khoảng trên dưới 20 tuổi xuất hiện trước mắt Mẫu Đơn. Thanh niên kia ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ Mẫu Đơn đã tỉnh lại vào lúc này, lại nhìn thấy nữ nhân trước mắt này bình tĩnh nhìn mình như vậy, một chút cũng không giống dáng vẻ con tin vừa khóc vừa la.
Thanh niên này rất nhanh đã hoàn hồn, lập tức nói: “Yến vương phi nếu đã tỉnh rồi thì mời tự mình bước xuống vậy.”
Mẫu Đơn gật gật đầu, trước tiên lấy ghế nhỏ trong góc thùng xe ném xuống dưới xe ngựa, lúc này mới dẫm lên ghế nhỏ bước xuống. Tên thanh niên kia không khỏi nghĩ, quả nhiên là vương phi, được nuông chiều như lá ngọc cành vàng, chiếc xe ngựa này cũng không cao nhưng vẫn phải dẫm lên ghế nhỏ mới chịu xuống xe.
Thẩm Mẫu Đơn xuống xe ngựa, nhìn nhanh bốn phía xung quanh, xung quanh tối đen như mực, thấp thoáng hình dáng ngọn núi và bóng dáng mấy người cao lớn đang đứng phía trước. Nàng đếm nhanh, ngoại trừ nam nhân đứng kế bên nàng ra thì ở phía không xa còn có mấy người. Lúc này nàng mới bất động thanh sắc đi theo tên thanh niên bên cạnh vào ngôi miếu hoang.
Hiển nhiên lúc này là cơ hội tốt để chạy trốn, nàng yên lặng đi theo mấy người đó vào ngôi miếu, có 2 người canh giữ bên cạnh nàng, những người khác thì đi tìm ít củi về. Tới khi đã đốt được đống lửa trong ngôi miếu hoang, Mẫu Đơn vừa nhìn đã thấy ngay nam nhân đứng ở trước cửa miếu, nàng sững sờ, lập tức nở nụ cười khổ.
Nam nhân đó cũng thấy Mẫu Đơn, sải bước đi vào, ngồi xuống bên cạnh đống lửa, nở nụ cười ôn hoà với Mẫu Đơn: “Ta mời đệ muội ra ngoài như vậy, có làm đệ muội sợ không?”
Mẫu Đơn cười khổ: “Cảnh vương, sao huynh lại làm như vậy?”
Người này không phải ai khác, chính là người anh ruột cùng một mẹ sinh ra của Vệ Lang Yến – Vệ An Cảnh, Cảnh vương.
Mẫu Đơn cũng có nghĩ qua là mấy vị thân vương khác hoặc là Tuyên đế bắt nàng nhưng không ngờ lại là Cảnh vương. Cảnh vương và Yến vương cùng một mẹ sinh ra, nàng biết quan hệ 2 người coi như không hoà hợp, nhưng cũng không đoán được lại tới mức độ này. Cảnh vương bắt nàng nhất định không phải là mời nàng đi làm khách gì, e rằng để uy hiếp Yến vương thôi. Nàng nở nụ cười nhìn Vệ An Cảnh: “Lục ca, ca đây là làm gì vậy? Không phải là muốn mời muội tới Ca Châu làm khách chứ? Lục ca như vậy cũng quá hiếu khách rồi, chỉ là không một tiếng động như vậy bắt muội đi Ca Châu, muội sợ người của vương phủ sẽ lo lắng đó.”
Vệ An Cảnh nhếch môi cười, nhận 2 cái bánh màn thầu và 1 cái ấm nước từ trong tay thủ hạ bên cạnh đưa cho Mẫu Đơn, không tiếp lời Mẫu Đơn chỉ nói: “Ăn một chút gì trước đi, buổi tối uỷ khuất đệ muội một chút ở lại ngôi miếu đổ nát này 1 đêm.”
Mẫu Đơn nhận 2 cái màn thầu, màn thầu đã nguội ngắt từ lâu, ngay cả nước trong ấm cũng đã lạnh. Mẫu Đơn uống nước lạnh đó nuốt hết 2 cái màn thầu, kết quả không bao lâu trong bụng liền bắt đầu cồn cào. Khoảng thời gian này phản ứng nôn nghén của nàng có bớt đi nhưng vẫn sẽ buồn nôn như cũ, thêm việc ngồi xe ngựa xốc nảy cả buổi chiều, lúc này ăn một chút thức ăn và uống chút nước thật sự chịu không nổi rồi.
Nôn khan hai tiếng, sự buồn nôn kia không sao nén lại được, Mẫu Đơn vội đứng dậy, chạy ra ngoài miếu, người phía sau cũng vội đuổi theo. Nàng vừa đi ra liền tìm một chỗ nôn hết toàn bộ thức ăn trong bụng, cảm thấy phía sau có người đang chăm chú nhìn. Nàng ngẩng đầu chin chăm chú bốn phía, nhưng mà sắc trời thực sự quá tối, tình hình xung quanh thực sự nhìn không rõ, lúc này mới đứng dậy đi vào bên trong miếu hoang.
Vệ An Cảnh hơi kinh ngạc, sắc mặt hơi không tốt, hỏi: “Đệ muội bị bệnh à?”
Mẫu Đơn chần chừ một chút, lắc lắc đầu; “Muội không sao.” Nghĩ nghĩ rồi ngẩng đầu nhìn Vệ An Cảnh: “Lục ca, ca như vậy rốt cuộc là vì sao?”
Vệ An Cảnh cười lạnh hai tiếng: “Đệ muội muốn biết tại sao ư? Đương nhiên là bắt đệ muội uy hiếp thất đệ ta rồi, không thì đệ muội cho rằng tại sao?”
Mẫu Đơn cụp mắt, nói: “Hai người là thân huynh đệ, hà tất phải như vậy.”
Vệ An Cảnh cười: “Thân huynh đệ thì sao chứ. Trong mắt nó chỉ có Ngũ ca đã chết kia thôi, còn ta thì từ trước tới nay thì xem như kẻ thù, nếu đã như thế, ta sẽ bắt lấy người mà nó yêu nhất, xem xem nó sẽ lựa chọn như thế nào!”
“Ca muốn như thế nào?” Mẫu Đơn ngẩng đầu hỏi Cảnh vương, sắc mặt bình tĩnh.
Vệ An Cảnh nở nụ cười ôn hoà với nàng: “Chỉ cần nó đồng ý lấy giang sơn sau này ra đánh đổi muội thì muội sẽ bình an vô sự, nếu không chịu, vậy thì phải xin lỗi đệ muội rồi.”
Mẫu Đơn cũng cười cười, đôi mắt sáng quắc kỳ lạ. Nàng nhìn chằm chằm vào nam nhân dịu dàng tao nhã trước mặt: “Lục ca sao có thể khẳng định chàng có thể đoạt được giang sơn của thiên hạ này? Lại sao khẳng định chàng yêu ta? Khẳng định chàng bằng lòng vì ta mà từ bỏ giang sơn của thiên hạ này? Đều nói rằng yêu mỹ nhân thì càng yêu giang sơn, từ trước đến nay giang sơn đều xếp trước mỹ nhân, nếu là Lục ca, Lục ca sẽ lựa chọn như thế nào? Chỉ e rằng Lục ca cũng sẽ không vì mỹ nhân mà từ bỏ giang sơn trong tay nhỉ?”
Sắc mặt Vệ An Cảnh sa sầm, hắn ta âm trầm nhìn Mẫu Đơn một hồi lâu mới đột nhiên đứng dậy, nói với những người đang đứng tản ra ở chung quanh: “Nửa số người ra ngoài canh chừng, một nửa ở lại nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai tiếp tục lên đường.” Dứt lời, lại nhìn về phía Mẫu Đơn, từng bước một đi tới, rút 1 chiếc bình nhỏ từ bên hông đưa cho Mẫu Đơn, nói: “Muội mở bình ra ngửi một chút, như vậy có thể ngủ ngon một giấc.”
Mẫu Đơn sao lại không biết bên trong là thứ gì, nhất định là thuốc mê. Người này nhất định sợ nàng nửa đêm trốn đi, chỉ là hiện tại nàng đang mang thai, sao có thể dùng thuốc lung tung được, nàng che bụng dưới theo bản năng, lắc đầu nói: “Không cần đâu, nếu ca lo muội sẽ chạy trốn, chi bằng trói muội lại cho rồi, không cần cho muội dùng thứ này đâu.”
Vệ An Cảnh nhìn động tác theo bản năng của nàng, chợt thu lại cái bình, đứng dậy, hướng về phía bóng dáng hơi thấp bé ở ngoài cửa miếu hoang, nói: “Tập Vân, qua đây bắt mạch cho Yến vương phi.”
Bóng dáng nhỏ bé kia lập tức đi vào.
Mẫu Đơn ngẩng đầu nhìn hắn ta, sắc mặt có hơi chút khẩn trương: “Lục ca, ca đây làm gì vậy? Muội không sao, không cần bắt mạch đâu.”
Bóng dáng kia cũng không quan tâm tới Mẫu Đơn, ngồi xổm ở bên cạnh nàng. Lúc này Mẫu Đơn mới phát hiện ra bóng dáng nhỏ bé này là một nữ tử. Nữ tử gọi là Tập Vân này đã đặt một tay lên mạch đập của nàng. Bóng dáng nhỏ bé này cúi đầu xuống, ngẩng đầu nhìn Mẫu Đơn, lúc này đứng lên, hướng về phía Vệ An Cảnh phía sau nói: “Chủ tử, Yến vương phi có thai rồi, ước chừng là có thai gần 4 tháng rồi… cần hạn chế dùng thuốc lung tung.” Người đó chỉ chỉ bình thuốc mê.
Vệ An Cảnh trầm mặc một lát, hiển nhiên là không đoán được Mẫu Đơn lại có thai, một lúc sau mới nói với Tập Vân: “Nếu đã như vậy, ngươi ở trong này chăm sóc tốt cho Yến vương phi đi.” Dứt lời liền sải bước ra ngoài, đi khỏi miếu hoang.
Tập Vân đáp một tiếng liền ngồi xếp bằng bên cạnh Mẫu Đơn, nhìn chằm chằm vào nàng. Nhìn thấy Tập Vân, Mẫu Đơn liền không khỏi nhớ tới Tần Niệm Xuân. Từ sau khi nàng gả tới vương phủ thì Niệm Xuân cũng theo nàng qua vương phủ, sau này vì chuyện quyên góp ngân lượng nàng sai Niệm Xuân đi theo qua đó cho nên mấy ngày này Niệm Xuân vẫn một mực ở nha môn bên kia, nếu có Niệm Xuân ở bên cạnh… lại nghĩ, nếu có Niệm Xuân bên cạnh thì sao chứ, kết quả không phải vẫn như vậy sao. Võ công của những thị vệ bên cạnh nàng đều không kém Niệm Xuân, kết quả nàng không phải vẫn bị bắt cóc sao? Nàng biết người có võ công lợi hại nhất trong vương phủ là Phùng Quân Trạch, nếu như lúc đó Phùng Quân Trạch có mặt, những người này chỉ sợ cũng không bắt cóc được nàng, chỉ là ai mà đoán được Cảnh vương lại to gan như vậy.
Mẫu Đơn biết Cảnh vương hẳn là sẽ không làm hại gì nàng nhưng cũng không muốn hắn ta bắt nàng đi uy hiếp Yến vương, nhưng mà làm sao để thoát ra đây?
Thẩm Mẫu Đơn nằm ở bên cạnh đống lửa, không dám đi ngủ, muốn tìm xem có cơ hội chạy trốn nào không. Nhưng cái cô Tập Vân này cứ ngồi thẳng lưng canh chừng nàng cả đêm, sau nửa đêm, cuối cùng Mẫu Đơn cũng chịu không nổi nữa, mơ mơ màng màng thiếp đi. Sáng sớm hôm sau vẫn bị tiếng động bên ngoài đánh thức.
Tuỳ tiện ăn một chút, Mẫu Đơn liền bị bọn họ bắt lên đường tiếp. Những ngày sau đó nàng vẫn không tìm được cơ hội chạy trốn, chủ yếu là do Tập Vân một mực đi theo bên cạnh nàng, mặc kệ nàng ăn uống ngủ nghỉ hay đi nhà xí thì Tập Vân này đều đi theo.
Cứ đi như vậy mấy ngày liên tục, tầm 6-7 ngày là tới đô thành Hàm Hàm thuộc đất phong Ca Châu của Cảnh vương.
Vừa tới Cảnh vương phủ, Vệ An Cảnh lập tức sai người sắp xếp chỗ ở cho Mẫu Đơn, lại mời đại phu tới kiểm tra sức khoẻ cho nàng. Nghe đại phu nói sức khoẻ nàng không có gì đáng ngại, đứa bé trong bụng cũng rất khoẻ mạnh, lúc này Mẫu Đơn mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là từ khi tới Cảnh vương phủ thì liên tiếp mấy ngày đều không thấy Cảnh vương xuất hiện, bên cạnh vẫn là cái cô tên Tập Vân kia đi theo, lúc này hình như nàng càng khó trốn thoát rồi.
Cứ như vậy trôi qua mấy ngày, Mẫu Đơn hơi nôn nóng. Căn bản nàng không biết dự định của Cảnh vương, hơn nữa nàng còn sợ nếu Cảnh vương phát điên lên sẽ bắt nàng đi uy hiếp Yến vương. Nói thật ra thì nàng cảm thấy Cảnh vương cũng không xấu xa, cảm nhận hắn ta hẳn không phải là người xấu, về phần tại sao lại làm khó huynh đệ của mình thì nàng cảm thấy đây giống như là sự giận dỗi giữa mấy đứa trẻ.
Ở lại trong Cảnh vương phủ mấy ngày, trong lòng nàng vẫn hơi có chút phiền não, đang ở trong phòng đi đi lại lại thì đột nhiên cảm thấy trong bụng hình như động đậy một chút, một cảm giác rất nhẹ, cái cảm giác giống như sóng nước dập dìu vậy. Nàng hơi kích động sờ sờ bụng, nàng nghĩ, đây chính là thai máy sao.
Đang sờ bụng thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng của nô bộc: “Thi cô nương, người không thể đi vào. Điện hạ đã căn dặn, bất kỳ ai cũng không được tiến vào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.