Chương 117
Nhu Nạo Khinh Mạn
10/01/2021
Editor: Vanny
Thẩm Nhạn Dung đỡ Mẫu Đơn xuống xe ngựa. A Chính cũng đã chạy tới bên cạnh binh sĩ thủ thành. Binh sĩ kia nhìn Mẫu Đơn bụng mang dạ chửa, đi lên kiểm tra bên trong xe ngựa trước, rồi dò xét nhìn Mẫu Đơn và Nhạn Dung, cũng không nói gì nhiều rồi cho người vào thành.
Bây giờ Quan Bốc đã bị Yến vương nắm quyền, trong thành đâu đâu cũng thấy binh sĩ mang binh khí. Những binh sĩ này cũng không quấy rầy dân chúng trong thành mà đi tuần tra xung quanh. Nhìn dáng vẻ dân chúng trong thành sống khá tốt, vẻ mặt bình thản. Đường phố cũng rất náo nhiệt. Các loại cửa tiệm đều mở cửa, ven đường còn có các gánh hàng rong đang rao hàng.
A Chính cho xe ngựa dừng lại một hẻm nhỏ. 3 người xuống xe ngựa, Nhạn Dung và Mẫu Đơn đi tới quán trà bên cạnh gọi 3 ly trà. A Chính thì chạy đi tìm thị vệ thủ thành hỏi thăm quân doanh của Yến vương ở đâu. 2 người ngồi uống trà nhìn A Chánh chạy về phía cổng thành.
Cái thai của Mẫu Đơn đã bảy tháng rồi, rất lớn rồi, thỉnh thoảng người đi đường sẽ liếc nhìn nàng, bởi vì phong thái của nàng không giống những phu nhân bình thường. Đại khái mọi người đều nghĩ phu nhân nhà kia bụng đã lớn như vậy còn đi lại ngoài đường. Mẫu Đơn cũng không chú ý đến những đánh giá xung quanh. Sắc mặt nàng hơi ửng hồng, cả người đều có chút khẩn trương. Yến vương đang ở Quan Bốc, nàng cách Yến vương đã rất gần rồi, nghĩ tới bản thân đã nửa năm rồi không gặp Yến vương, cũng không biết bây giờ hắn như thế nào nữa, có gầy không, có bị thương không…
Lại nói nhóm người của Mẫu Đơn đã thuận lợi đi tới Quan Bốc thì ở chỗ Cảnh vương bên này, sau khi bọn họ rời đi, Cảnh vương lập tức dẫn Thi Bảo Thu vào y quán, cũng may chỉ bị thương ngoài da, sau khi cầm máu thì thoa chút thuốc cao là ổn rồi. Bảo Thu đã không còn gì đáng ngại, Cảnh vương tức thì không muốn ở lại chỗ này nữa, lập tức dẫn Bảo Thu quay về Hàm Hàm.
Cả đường hắn ta vì muốn ở cùng Bảo Thu nên cũng đi xe ngựa, nhưng mà từ sau khi lên xe ngựa thì Bảo Thu ngủ một mạch, hắn ta cũng không tiện quấy nhiễu nàng ấy nghỉ ngơi. Ngày hôm sau, Bảo Thu vẫn đang nghỉ ngơi, cho dù nàng ấy có tỉnh lại thì cũng nằm yên nhắm mắt trên giường, không buồn phản ứng gì cả.
Vệ An Cảnh đã nhịn cả một ngày, hắn ta cảm thấy bản thân càng ngày càng nóng nảy. Hắn ta nhìn nữ nhân ốm yếu nằm trên giường, không nói 2 lời, lôi nàng ấy dậy, ôm vào lòng, nhìn nàng ấy liếc mắt nhìn mình một cái rồi lại nhắm mắt lại. Trong lòng hắn ta tức giận, cả giận nói: “Bây giờ đã như mong muốn của nàng rồi đó. Nàng còn muốn bổn vương làm gì nữa?”
Bảo Thu khàn giọng nói: “Điện hạ cả nghĩ rồi. Nô chỉ là không thoải mái muốn nghỉ ngơi một chút thôi. Điện hạ có thể tha cho Yến vương phi bọn họ, nô đã vô cùng cảm kích rồi…” Nàng ấy nói xong bỗng nhiên mở trừng mắt, nhìn Vệ An Cảnh, mấp máy môi, hỏi: “Điện hạ, bọn người Trì đại ca và Phùng thị vệ trưởng đâu? Điện hạ có bắt nhốt bọn họ lại không? Nếu điện hạ đã tha cho Yến vương phi thì chi bằng cũng tha cho bọn họ luôn đi.”
“Có phải nàng chỉ hoà nhã với bổn vương khi cầu xin cho bọn họ phải không?” Vệ An Cảnh quả thật có chút tức giận, hắn không hiểu vì sao tính cách ôn hoà mà hắn ta lấy làm kiêu ngạo trước đây mà hễ đụng tới nàng ấy là biến mất không còn dấu vết thế này.
Bảo Thu lại nói: “Điện hạ cả nghĩ rồi, không phải như vậy đâu, bất kể lúc nào nô cũng đâu để sắc mặt cho điện hạ xem, là điện hạ hiểu lầm rồi.” Giọng của nàng ấy hơi khàn, nói cũng rất chậm, hiển nhiên là vừa nói chuyện sẽ đụng tới vết thương.
Vệ An Cảnh thấy dáng vẻ khó chịu của nàng ấy, tức giận nói: “Đều đã bị thương thành như vậy rồi, còn nói lời gì chứ! Bổn vương thả bọn họ là được chứ gì! Tới khi về tới vương phủ bổn vương sẽ tìm nàng tính sổ!” Dù sao hắn ta cũng không định làm gì đám người kia. Bây giờ hắn ta chỉ muốn mau chóng ôm Bảo Thu về phủ dưỡng thương sống qua ngày, hoàng vị hay không hoàng vị hắn ta cũng chẳng thèm.
Trong lòng Bảo Thu hơi hoang mang, không hiểu tại sao Cảnh vương lại đối xử tốt với mình như vậy, chỉ vì hiện tại vẫn chưa ghét bỏ nàng ấy đấy thôi. Nếu bị ghét bỏ, e rằng kết cục của nàng ấy cũng giống như nữ tử mà nàng ấy và Mẫu Đơn đã gặp ở An Dương lúc trước. Vừa nghĩ tới lúc đó Cảnh vương sai người ném người thiếp kia ra ngoài cửa, trong lòng nàng ấy liền nguội lạnh.
Cả đường ra roi thúc ngựa chạy một mạch về Hàm Hàm, vừa về tới vương phủ, thái hoàng thái phi đã biết hắn ta về, lập tức chạy ra hỏi sao lại thế này. Hắn ta bĩu môi, nói: “Mẫu phi, còn có chuyện gì nữa. Con không có hứng thú với cái hoàng vị kia nên trở về thôi. Thất đệ thích hợp với ngôi vị hoàng đế đó hơn con.”
Thái hoàng thái phi cảm thấy cả người sắp ngất đi. Cơ thể bà ta lung lay, sắc mặt trắng bệch, may mà có ma ma bên cạnh đỡ lấy bà ta: “Lục Nhi, con thật hồ đồ, con có biết đó là vị trí gì không. Vị trí đó ai mà không thèm khát chứ. Con cứ như vậy… không tranh đoạt như vậy? Con… con đã làm tổn thương tấm lòng của mẫu phi rồi…”
Vệ An Cảnh không kiên nhẫn nói: “Cũng đã như vậy rồi, mẫu phi còn muốn con như thế nào nữa? Được rồi, ở đây không còn chuyện gì nữa, mẫu phi cũng mau quay về viện của mình nghỉ ngơi đi.”
Thái hoàng thái phi tức tới nỗi bắt đầu run cầm cập, trước mắt dần dần tối đen, cuối cùng nhắm mắt ngất đi.
Đợi A Chính từ chỗ cổng thành quay về quán trà, Mẫu Đơn rót một chén trà để bên cạnh A Chính, nói: “Uống ngụm nước trước đi.”
A Chính nâng chén trà lên uống hết một hơi rồi mới nói: “Mẫu Đơn tỷ, đã hỏi thăm rồi: điện… chủ tử bây giờ không còn ở Quan Bốc nữa…” Giọng của y đã nhỏ xuống rất nhiều, ghé sát tai Mẫu Đơn nhỏ giọng nói: “Lúc này điện hạ đang tiến đánh Kinh Khê, nhưng mà rất nhiều binh lính đang trú đóng ở Quan Bốc… Mẫu Đơn tỷ, bây giờ chúng ta làm sao đây?”
Mẫu Đơn cũng do dự một chút, nghĩ lại cũng phải, cũng đã sắp 2 tháng, hiển nhiên Yến vương không thể ở lại Quan Bốc rồi. Quan Bốc cách Kinh Khê nhanh cũng tầm 2-3 ngày đường. Lúc này nhất định Yến vương không ở Quan Bốc rồi, chỉ là bây giờ không biết tình hình bên đó, mạo muội qua đó tìm Yến vương nhất định là không được.
Bây giờ chỉ có thể tìm nơi trú ngụ ở trong thành Quan Bốc trước đã rồi cho A Chính đi hỏi thăm tin tức trước. Chưa tới 2 ngày A Chính đột nhiên dẫn Trì Ninh Bái và Phùng Quân Trạch tới. Nhìn thấy bọn họ, lúc này Mẫu Đơn mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, xem ra quả thật Cảnh vương không định làm khó bọn họ, nếu không thì cũng không thả bọn Trì Ninh Bái.
Nếu mọi người đã không có việc gì thì Mẫu Đơn định quay về Bình Lăng, không để Yến vương biết chuyện này. Nhưng mà những người khác lại không đồng ý. Bụng của nàng cũng đã hơn 7 tháng rồi, còn 2 tháng nữa là sinh, thời tiết lúc này cũng bắt đầu nóng lên, đường về Bình Lăng thì xốc nảy, trời thì quá nóng, sợ rằng Mẫu Đơn sẽ không chịu được, mà đi đường cũng cần ít nhất hơn một tháng mới tới Bình Lăng, lúc đó bụng của nàng cũng sắp 9 tháng rồi, thật sự là không dám mạo hiểm như vậy.
Cuối cùng thống nhất là Trì Ninh Bái và Phùng Quân Trạch dẫn người đi Kinh Khê thông báo cho Yến vương, để xem Yến vương quyết định như thế nào.
Ngày thứ hai Trì Ninh Bái và Phùng Quân Trạch liền dẫn người đi Kinh Khê. Đi một mạch mấy ngày, trong lòng Mẫu Đơn đã lo lắng không yên, tính toán phỏng chừng còn khoảng 2-3 ngày nữa bọn họ mới về. Không ngờ tối ngày hôm đó lúc nàng đang ngủ, đột nhiên phát hiện cửa phòng bị người ta đẩy ra. Từ sau khi nàng mang thai thường ngủ không được sâu, lúc này cửa phòng vừa mở là nàng đã tỉnh dậy.
Bây giờ các nàng không ngụ ở trong khách điếm mà thuê một căn nhà 2 gian trong thành ở. Phùng Quân Trạch và Trì Ninh Bái đã dẫn một nửa số người đi, một nửa còn lại ở lại bảo vệ căn nhà. Lúc này, người bên ngoài vốn không có động tĩnh, người này yên lặng không một tiếng động bước vào, không thể là người ngoài, chẳng lẽ là…
Tâm trạng Mẫu Đơn hơi kích động, trong bóng tối, nàng không thấy rõ thân hình của nam nhân đó, chỉ nghe thấy giọng nói trầm ấm của nam nhân đó: “Mẫu Đơn…”
Mẫu Đơn nghe được giọng nói quen thuộc này, trái tim bắt đầu đập liên hồi, ngay cả thai nhi trong bụng cũng cảm nhận được sự kích động của nàng, ra sức đạp nàng một cái. Nàng nhịn không được kêu ối một tiếng, xoa xoa chỗ bị bé con đạp. Bình thường bé con cũng rất dịu dàng, chỉ có đôi khi không biết vì sao đột nhiên đạp một cái, vẫn là ở chỗ bụng dưới, có hơi khó chịu.
Vừa nghe thấy nàng ối một tiếng, nam nhân trong bóng tối giật nảy mình, cuống quýt chạy tới trước mặt nàng, gấp gáp nói: “Sao vậy? Có phải đã doạ tới nàng không?”
Trong lòng Mẫu Đơn hơi chua xót. Ở đây cách Kinh Khê khoảng 2-3 ngày đường, lúc này Yến vương trở về, hiển nhiên là gấp gáp thúc ngựa chạy suốt ngày đêm không ngừng để trở về: “Điện hạ, thiếp không sao, chỉ là lúc nãy đứa con đá thiếp một cái, có thể là nghe thấy giọng nói của điện hạ mà kích động theo.”
Vệ Lang Yến quả thật là gấp gáp thúc ngựa chạy suốt ngày đêm trở về. Một ngày trước, Trì Ninh Bái và Phùng Quân Trạch tới quân doanh ở Kinh Khê, nói với hắn những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này. Trong lòng hắn phẫn hận, hận không thể tự tay làm thịt tên tiểu tử kia, chỉ là bây giờ trước mắt nhiều việc, chiến tranh vẫn còn đang tiếp diễn, Mẫu Đơn cũng không biết ra sao rồi. Hắn chỉ đành áp chế sự căm phẫn trong lòng, thúc ngựa chạy suốt ngày đêm quay về gặp Mẫu Đơn.
Vệ Lang Yến đi đốt sáng ngọn nến trong phòng. Lúc quay đầu nhìn lại thì Mẫu Đơn đã ngồi dậy tựa vào gối mềm. Trong lòng hắn có chút kích động, sải bước đi qua, khom người hôn lên trán nàng một cái trước rồi mới cởi giày lên giường ôm Mẫu Đơn vào lòng. Lúc nãy bị chăn che, giờ bỏ ra mới thấy cái bụng lớn của nàng, hắn không khỏi có chút ngẩn ra. Hắn không phải chưa gặp qua thai phụ nhưng ở trước mặt gần như vậy, mà còn là nữ nhân của hắn, đứa con của hắn, cảm giác trong lòng hắn thì không cần nói cũng biết.
Hắn cẩn thận từng chút, thậm chí là đặt bàn tay có hơi tiều tuỵ lên bụng của Mẫu Đơn. Lúc này tiểu gia hoả hình như vẫn còn tỉnh, bỗng nhiên đạp một cái, vừa khéo đạp vào tay của Vệ Lang Yến. Cả người hắn đều cứng đờ. Hắn nào trải qua chuyện này bao giờ, chỉ cảm thấy máu dồn lên não, chợt nhịn không được cúi đầu hôn lên cái bụng hơi gồ lên của Mẫu Đơn, hôn xong còn không quên ngốc hề hề vui mừng nói: “Mãu Đơn, nó đang động đậy kìa.”
Mẫu Đơn nào thấy qua bộ dạng ngốc nghếch của Yến vương như vậy, ngay cả sự kích động và cảm giác bi thương của 2 người khi trùng phùng cũng giảm đi, nàng nhịn không được cười nói: “Đương nhiên là sẽ động đậy rồi, ngày nào cũng động đậy…” Nàng lại hỏi: “Điện hạ, sao người lại trở về lúc này? Bên đó như thế nào rồi?” Nàng nhìn hắn gầy đi nhiều, cũng đen hơn không ít, nét mặt càng thêm góc cạnh.
Thẩm Nhạn Dung đỡ Mẫu Đơn xuống xe ngựa. A Chính cũng đã chạy tới bên cạnh binh sĩ thủ thành. Binh sĩ kia nhìn Mẫu Đơn bụng mang dạ chửa, đi lên kiểm tra bên trong xe ngựa trước, rồi dò xét nhìn Mẫu Đơn và Nhạn Dung, cũng không nói gì nhiều rồi cho người vào thành.
Bây giờ Quan Bốc đã bị Yến vương nắm quyền, trong thành đâu đâu cũng thấy binh sĩ mang binh khí. Những binh sĩ này cũng không quấy rầy dân chúng trong thành mà đi tuần tra xung quanh. Nhìn dáng vẻ dân chúng trong thành sống khá tốt, vẻ mặt bình thản. Đường phố cũng rất náo nhiệt. Các loại cửa tiệm đều mở cửa, ven đường còn có các gánh hàng rong đang rao hàng.
A Chính cho xe ngựa dừng lại một hẻm nhỏ. 3 người xuống xe ngựa, Nhạn Dung và Mẫu Đơn đi tới quán trà bên cạnh gọi 3 ly trà. A Chính thì chạy đi tìm thị vệ thủ thành hỏi thăm quân doanh của Yến vương ở đâu. 2 người ngồi uống trà nhìn A Chánh chạy về phía cổng thành.
Cái thai của Mẫu Đơn đã bảy tháng rồi, rất lớn rồi, thỉnh thoảng người đi đường sẽ liếc nhìn nàng, bởi vì phong thái của nàng không giống những phu nhân bình thường. Đại khái mọi người đều nghĩ phu nhân nhà kia bụng đã lớn như vậy còn đi lại ngoài đường. Mẫu Đơn cũng không chú ý đến những đánh giá xung quanh. Sắc mặt nàng hơi ửng hồng, cả người đều có chút khẩn trương. Yến vương đang ở Quan Bốc, nàng cách Yến vương đã rất gần rồi, nghĩ tới bản thân đã nửa năm rồi không gặp Yến vương, cũng không biết bây giờ hắn như thế nào nữa, có gầy không, có bị thương không…
Lại nói nhóm người của Mẫu Đơn đã thuận lợi đi tới Quan Bốc thì ở chỗ Cảnh vương bên này, sau khi bọn họ rời đi, Cảnh vương lập tức dẫn Thi Bảo Thu vào y quán, cũng may chỉ bị thương ngoài da, sau khi cầm máu thì thoa chút thuốc cao là ổn rồi. Bảo Thu đã không còn gì đáng ngại, Cảnh vương tức thì không muốn ở lại chỗ này nữa, lập tức dẫn Bảo Thu quay về Hàm Hàm.
Cả đường hắn ta vì muốn ở cùng Bảo Thu nên cũng đi xe ngựa, nhưng mà từ sau khi lên xe ngựa thì Bảo Thu ngủ một mạch, hắn ta cũng không tiện quấy nhiễu nàng ấy nghỉ ngơi. Ngày hôm sau, Bảo Thu vẫn đang nghỉ ngơi, cho dù nàng ấy có tỉnh lại thì cũng nằm yên nhắm mắt trên giường, không buồn phản ứng gì cả.
Vệ An Cảnh đã nhịn cả một ngày, hắn ta cảm thấy bản thân càng ngày càng nóng nảy. Hắn ta nhìn nữ nhân ốm yếu nằm trên giường, không nói 2 lời, lôi nàng ấy dậy, ôm vào lòng, nhìn nàng ấy liếc mắt nhìn mình một cái rồi lại nhắm mắt lại. Trong lòng hắn ta tức giận, cả giận nói: “Bây giờ đã như mong muốn của nàng rồi đó. Nàng còn muốn bổn vương làm gì nữa?”
Bảo Thu khàn giọng nói: “Điện hạ cả nghĩ rồi. Nô chỉ là không thoải mái muốn nghỉ ngơi một chút thôi. Điện hạ có thể tha cho Yến vương phi bọn họ, nô đã vô cùng cảm kích rồi…” Nàng ấy nói xong bỗng nhiên mở trừng mắt, nhìn Vệ An Cảnh, mấp máy môi, hỏi: “Điện hạ, bọn người Trì đại ca và Phùng thị vệ trưởng đâu? Điện hạ có bắt nhốt bọn họ lại không? Nếu điện hạ đã tha cho Yến vương phi thì chi bằng cũng tha cho bọn họ luôn đi.”
“Có phải nàng chỉ hoà nhã với bổn vương khi cầu xin cho bọn họ phải không?” Vệ An Cảnh quả thật có chút tức giận, hắn không hiểu vì sao tính cách ôn hoà mà hắn ta lấy làm kiêu ngạo trước đây mà hễ đụng tới nàng ấy là biến mất không còn dấu vết thế này.
Bảo Thu lại nói: “Điện hạ cả nghĩ rồi, không phải như vậy đâu, bất kể lúc nào nô cũng đâu để sắc mặt cho điện hạ xem, là điện hạ hiểu lầm rồi.” Giọng của nàng ấy hơi khàn, nói cũng rất chậm, hiển nhiên là vừa nói chuyện sẽ đụng tới vết thương.
Vệ An Cảnh thấy dáng vẻ khó chịu của nàng ấy, tức giận nói: “Đều đã bị thương thành như vậy rồi, còn nói lời gì chứ! Bổn vương thả bọn họ là được chứ gì! Tới khi về tới vương phủ bổn vương sẽ tìm nàng tính sổ!” Dù sao hắn ta cũng không định làm gì đám người kia. Bây giờ hắn ta chỉ muốn mau chóng ôm Bảo Thu về phủ dưỡng thương sống qua ngày, hoàng vị hay không hoàng vị hắn ta cũng chẳng thèm.
Trong lòng Bảo Thu hơi hoang mang, không hiểu tại sao Cảnh vương lại đối xử tốt với mình như vậy, chỉ vì hiện tại vẫn chưa ghét bỏ nàng ấy đấy thôi. Nếu bị ghét bỏ, e rằng kết cục của nàng ấy cũng giống như nữ tử mà nàng ấy và Mẫu Đơn đã gặp ở An Dương lúc trước. Vừa nghĩ tới lúc đó Cảnh vương sai người ném người thiếp kia ra ngoài cửa, trong lòng nàng ấy liền nguội lạnh.
Cả đường ra roi thúc ngựa chạy một mạch về Hàm Hàm, vừa về tới vương phủ, thái hoàng thái phi đã biết hắn ta về, lập tức chạy ra hỏi sao lại thế này. Hắn ta bĩu môi, nói: “Mẫu phi, còn có chuyện gì nữa. Con không có hứng thú với cái hoàng vị kia nên trở về thôi. Thất đệ thích hợp với ngôi vị hoàng đế đó hơn con.”
Thái hoàng thái phi cảm thấy cả người sắp ngất đi. Cơ thể bà ta lung lay, sắc mặt trắng bệch, may mà có ma ma bên cạnh đỡ lấy bà ta: “Lục Nhi, con thật hồ đồ, con có biết đó là vị trí gì không. Vị trí đó ai mà không thèm khát chứ. Con cứ như vậy… không tranh đoạt như vậy? Con… con đã làm tổn thương tấm lòng của mẫu phi rồi…”
Vệ An Cảnh không kiên nhẫn nói: “Cũng đã như vậy rồi, mẫu phi còn muốn con như thế nào nữa? Được rồi, ở đây không còn chuyện gì nữa, mẫu phi cũng mau quay về viện của mình nghỉ ngơi đi.”
Thái hoàng thái phi tức tới nỗi bắt đầu run cầm cập, trước mắt dần dần tối đen, cuối cùng nhắm mắt ngất đi.
Đợi A Chính từ chỗ cổng thành quay về quán trà, Mẫu Đơn rót một chén trà để bên cạnh A Chính, nói: “Uống ngụm nước trước đi.”
A Chính nâng chén trà lên uống hết một hơi rồi mới nói: “Mẫu Đơn tỷ, đã hỏi thăm rồi: điện… chủ tử bây giờ không còn ở Quan Bốc nữa…” Giọng của y đã nhỏ xuống rất nhiều, ghé sát tai Mẫu Đơn nhỏ giọng nói: “Lúc này điện hạ đang tiến đánh Kinh Khê, nhưng mà rất nhiều binh lính đang trú đóng ở Quan Bốc… Mẫu Đơn tỷ, bây giờ chúng ta làm sao đây?”
Mẫu Đơn cũng do dự một chút, nghĩ lại cũng phải, cũng đã sắp 2 tháng, hiển nhiên Yến vương không thể ở lại Quan Bốc rồi. Quan Bốc cách Kinh Khê nhanh cũng tầm 2-3 ngày đường. Lúc này nhất định Yến vương không ở Quan Bốc rồi, chỉ là bây giờ không biết tình hình bên đó, mạo muội qua đó tìm Yến vương nhất định là không được.
Bây giờ chỉ có thể tìm nơi trú ngụ ở trong thành Quan Bốc trước đã rồi cho A Chính đi hỏi thăm tin tức trước. Chưa tới 2 ngày A Chính đột nhiên dẫn Trì Ninh Bái và Phùng Quân Trạch tới. Nhìn thấy bọn họ, lúc này Mẫu Đơn mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, xem ra quả thật Cảnh vương không định làm khó bọn họ, nếu không thì cũng không thả bọn Trì Ninh Bái.
Nếu mọi người đã không có việc gì thì Mẫu Đơn định quay về Bình Lăng, không để Yến vương biết chuyện này. Nhưng mà những người khác lại không đồng ý. Bụng của nàng cũng đã hơn 7 tháng rồi, còn 2 tháng nữa là sinh, thời tiết lúc này cũng bắt đầu nóng lên, đường về Bình Lăng thì xốc nảy, trời thì quá nóng, sợ rằng Mẫu Đơn sẽ không chịu được, mà đi đường cũng cần ít nhất hơn một tháng mới tới Bình Lăng, lúc đó bụng của nàng cũng sắp 9 tháng rồi, thật sự là không dám mạo hiểm như vậy.
Cuối cùng thống nhất là Trì Ninh Bái và Phùng Quân Trạch dẫn người đi Kinh Khê thông báo cho Yến vương, để xem Yến vương quyết định như thế nào.
Ngày thứ hai Trì Ninh Bái và Phùng Quân Trạch liền dẫn người đi Kinh Khê. Đi một mạch mấy ngày, trong lòng Mẫu Đơn đã lo lắng không yên, tính toán phỏng chừng còn khoảng 2-3 ngày nữa bọn họ mới về. Không ngờ tối ngày hôm đó lúc nàng đang ngủ, đột nhiên phát hiện cửa phòng bị người ta đẩy ra. Từ sau khi nàng mang thai thường ngủ không được sâu, lúc này cửa phòng vừa mở là nàng đã tỉnh dậy.
Bây giờ các nàng không ngụ ở trong khách điếm mà thuê một căn nhà 2 gian trong thành ở. Phùng Quân Trạch và Trì Ninh Bái đã dẫn một nửa số người đi, một nửa còn lại ở lại bảo vệ căn nhà. Lúc này, người bên ngoài vốn không có động tĩnh, người này yên lặng không một tiếng động bước vào, không thể là người ngoài, chẳng lẽ là…
Tâm trạng Mẫu Đơn hơi kích động, trong bóng tối, nàng không thấy rõ thân hình của nam nhân đó, chỉ nghe thấy giọng nói trầm ấm của nam nhân đó: “Mẫu Đơn…”
Mẫu Đơn nghe được giọng nói quen thuộc này, trái tim bắt đầu đập liên hồi, ngay cả thai nhi trong bụng cũng cảm nhận được sự kích động của nàng, ra sức đạp nàng một cái. Nàng nhịn không được kêu ối một tiếng, xoa xoa chỗ bị bé con đạp. Bình thường bé con cũng rất dịu dàng, chỉ có đôi khi không biết vì sao đột nhiên đạp một cái, vẫn là ở chỗ bụng dưới, có hơi khó chịu.
Vừa nghe thấy nàng ối một tiếng, nam nhân trong bóng tối giật nảy mình, cuống quýt chạy tới trước mặt nàng, gấp gáp nói: “Sao vậy? Có phải đã doạ tới nàng không?”
Trong lòng Mẫu Đơn hơi chua xót. Ở đây cách Kinh Khê khoảng 2-3 ngày đường, lúc này Yến vương trở về, hiển nhiên là gấp gáp thúc ngựa chạy suốt ngày đêm không ngừng để trở về: “Điện hạ, thiếp không sao, chỉ là lúc nãy đứa con đá thiếp một cái, có thể là nghe thấy giọng nói của điện hạ mà kích động theo.”
Vệ Lang Yến quả thật là gấp gáp thúc ngựa chạy suốt ngày đêm trở về. Một ngày trước, Trì Ninh Bái và Phùng Quân Trạch tới quân doanh ở Kinh Khê, nói với hắn những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này. Trong lòng hắn phẫn hận, hận không thể tự tay làm thịt tên tiểu tử kia, chỉ là bây giờ trước mắt nhiều việc, chiến tranh vẫn còn đang tiếp diễn, Mẫu Đơn cũng không biết ra sao rồi. Hắn chỉ đành áp chế sự căm phẫn trong lòng, thúc ngựa chạy suốt ngày đêm quay về gặp Mẫu Đơn.
Vệ Lang Yến đi đốt sáng ngọn nến trong phòng. Lúc quay đầu nhìn lại thì Mẫu Đơn đã ngồi dậy tựa vào gối mềm. Trong lòng hắn có chút kích động, sải bước đi qua, khom người hôn lên trán nàng một cái trước rồi mới cởi giày lên giường ôm Mẫu Đơn vào lòng. Lúc nãy bị chăn che, giờ bỏ ra mới thấy cái bụng lớn của nàng, hắn không khỏi có chút ngẩn ra. Hắn không phải chưa gặp qua thai phụ nhưng ở trước mặt gần như vậy, mà còn là nữ nhân của hắn, đứa con của hắn, cảm giác trong lòng hắn thì không cần nói cũng biết.
Hắn cẩn thận từng chút, thậm chí là đặt bàn tay có hơi tiều tuỵ lên bụng của Mẫu Đơn. Lúc này tiểu gia hoả hình như vẫn còn tỉnh, bỗng nhiên đạp một cái, vừa khéo đạp vào tay của Vệ Lang Yến. Cả người hắn đều cứng đờ. Hắn nào trải qua chuyện này bao giờ, chỉ cảm thấy máu dồn lên não, chợt nhịn không được cúi đầu hôn lên cái bụng hơi gồ lên của Mẫu Đơn, hôn xong còn không quên ngốc hề hề vui mừng nói: “Mãu Đơn, nó đang động đậy kìa.”
Mẫu Đơn nào thấy qua bộ dạng ngốc nghếch của Yến vương như vậy, ngay cả sự kích động và cảm giác bi thương của 2 người khi trùng phùng cũng giảm đi, nàng nhịn không được cười nói: “Đương nhiên là sẽ động đậy rồi, ngày nào cũng động đậy…” Nàng lại hỏi: “Điện hạ, sao người lại trở về lúc này? Bên đó như thế nào rồi?” Nàng nhìn hắn gầy đi nhiều, cũng đen hơn không ít, nét mặt càng thêm góc cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.