Chương 119
Nhu Nạo Khinh Mạn
13/02/2021
Bà đỡ mở cửa ra, cười tít mắt ra ngoài nói: “Xin chúc mừng, phu nhân đã
sinh hạ một nhi tử, mẫu tử bình an, nặng sáu cân sáu, thật là một con số may mắn…”
Đứa bé mới sinh không được gặp gió và không được nhìn được ánh sáng quá chói. Đứa bé được một bà đỡ khác ôm ở trong phòng. Thẩm Nhạn Dung và Bão Cầm nhịn không được đã bước vào phòng, vòng qua bình phong, trong phòng nhàn nhạt mùi máu tươi. 2 người hoàn toàn không để ý, tiến vào nhìn Mẫu Đơn trước. Mới sinh con xong, đầu nàng đầy mồ hôi, cả người nàng yếu ớt không thôi. Lúc này trông thấy Nhạn Dung và Bão Cầm tiến vào, nàng cười cười với bọn họ, sai bà đỡ ôm đứa bé qua cho nàng nhìn một cái. Đứa bé khóc một hồi, lúc này đã nhắm mắt ngủ thiếp đi, nhìn đứa bé trắng nõn, trong lòng Mẫu Đơn dịu dàng không thôi. Nàng giơ tay chạm vào bàn tay nhỏ bé của đứa bé, lúc này mới sai bà đỡ ôm đứa bé qua cho Nhạn Dung và Bão Cầm còn mình thì nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Tuy rằng đã tìm được nhũ nương nhưng cuối cùng Mẫu Đơn vẫn không cho đứa bé bú sữa của nhũ nương mà tự mình cho đứa bé bú. Nàng biết sữa của nhũ nương đã một hai năm rồi, không có nhiều chất dinh dưỡng. Sau khi ngủ say 2 canh giờ liền sai nhũ nương bồng đứa bé qua đây tự mình cho bú. Mấy ngày đầu có hơi phiền phức nhưng sau này sữa nhiều hơn, đứa bé cũng có thể bú no được rồi.
Trẻ sơ sinh ngoại trừ ăn ra thì là ngủ. Chớp mắt đã 1 tháng sau, thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh rồi, cũng truyền tới tin tức của Yến vương. Yến vương đã tiến đánh tới An Dương rồi, lúc này chiến tranh đang đến hồi kịch liệt, trong lòng Mẫu Đơn lo lắng, mỗi ngày đều khẩn cầu Yến vương hãy bình an quay về.
Vào thu rồi, lúc này Mẫu Đơn vẫn chưa tiện khởi hành về Bình Lăng được, chỉ đành đợi đứa bé lớn hơn chút nữa mới khởi hành, cả đường xốc nảy sợ đứa bé không chịu đựng được, dù sao lúc này cũng không phải thế hệ sau, lỡ như đứa bé đau đầu chóng mặt thì đều có thể là bệnh nặng.
Chớp mắt đã tới cuối thu rồi, tên của đứa bé vẫn chưa đặt. Mẫu Đơn chỉ đặt nhũ danh là Cửu Nguyệt, bởi vì đứa bé sinh vào tháng chín, định đợi tới khi về Bình Lăng gặp lại Yến vương mới để Yến vương đặt tên cho đứa bé.
Đứa bé đã 3 tháng tuổi, có thể ngẩng đầu rồi. Thời gian ngủ mỗi ngày cũng ít đi nhiều. Mỗi ngày đều chơi với Mẫu Đơn một hồi. Ngày hôm đó, Mẫu Đơn đang cho Cửu Nguyệt nằm sấp ngẩng đầu ở trên giường, bên ngoài đột nhiên truyền đến tin cầu kiến của Phùng Quân Trạch, nàng sai bọn nha hoàn lui xuống rồi mới gặp Phùng Quân Trạch.
Tới khi Phùng Quân Trạch tiến vào, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng, nói: “Vương phi, điện hạ đại thắng rồi. Đã có tin thắng trận truyền tới, ngoài ra điện hạ còn sai người gửi thư cho vương phi.” Dứt lời liền đưa bức thư trong tay cho Mẫu Đơn. Nàng cố kiềm chế sự kích động trong lòng, mở phong thư bắt đầu đọc, đầu thư viết không nhiều, chỉ có ít ỏi mấy câu, ý đại khái là đã đánh bại An Dương. Tuyên đế và thái hậu đã bị vây ở trong cung, lúc này hắn đang ở trong cung xử lý mấy chuyện về sau, e rằng khoảng thời gian này sẽ hơi bận rộn, không thể tới gặp nàng được, ngoài ra còn nói muốn dời thượng kinh về Bình Lăng, sau đó lại nói là rất nhớ nàng, rất nhớ con, hỏi Mẫu Đơn đã sinh con trai hay con gái.
Đương nhiên Mẫu Đơn biết kiếp trước, sau khi Yến vương thắng lợi đã dời kinh đô tới Bình Lăng, nàng tự nhiên là đồng ý rồi, cũng trả lời thư cho Yến vương: “Điện hạ an khang, thiếp tất cả đều tốt, vào ngày mùng 3 tháng 9 đã sinh hạ một nhi tử, nặng sáu cân sáu, nhũ danh Cửu Nguyệt. Thiếp và Cửu Nguyệt đều khoẻ, chỉ là bây giờ thời tiết chuyển lạnh, đường đi xốc nảy, Cửu Nguyệt còn quá nhỏ, sợ trên đường sẽ xảy ra chuyện. Lúc này quả thật không thê khởi hành về Bình Lăng, định sau khi xuân sang, Cửu Nguyệt lớn chút thì sẽ khởi hành, điện hạ thấy như thế nào? Ngoài ra, thượng kinh dời tới Bình Lăng rất tốt, chỉ là sau này việc rất nhiều, điện hạ nhất định rất bận rộn, cần phải chú ý nhiều tới sức khoẻ, đừng lo cho thiếp và Cửu Nguyệt. Thiếp và Cửu Nguyệt luôn mong ngày được gặp lại điện hạ.”
Viết xong thư hồi âm, dùng sáp nến phong thư lại, Mẫu Đơn liền giao thư cho Phùng Quân Trạch, lúc này mới kêu y ra ngoài.
Không tới một tháng, Yến vương xưng đế, chuyện này chiếu cáo thiên hạ, niên hiệu đổi thành Thái Sơ, tân đế đăng cơ, đại xá thiên hạ. 3 năm đầu các loại tô thuế miễn giảm 2 phần. Đế đô dời tới Bình Lăng. Dân chúng khắp nơi đều một mảnh vui mừng, đối với dân chúng mà nói, ai làm hoàng đế đối với bọn họ không quan trọng, chỉ cần không tăng thêm sưu thuế là được. Bây giờ sưu thuế 3 năm đầu miễn giảm 2 phần, trong lòng mọi người đều vui mừng khôn xiết.
Ngày 16 tháng 3 năm Thái Sơ thứ hai, Yến đế về tới Bình Lăng, bá quan nghênh đón. Người dân trong thành Bình Lăng đều nhốn nháo, muốn nhìn thấy phong thái của Yến đế. Giờ Thìn 3 khắc, chỉ thấy một con ngựa cao lớn bước vào thành, theo sau là nhiều đội thị vệ mặc áo giáp đen, mang binh khí. Nam tử ngồi trên lưng con ngựa dẫn đầu tầm 25-26 tuổi, gương mặt nghiêm túc tuấn lãng, cả người mặc long bào. Người này chính là đương kim tân đế - Yến đế.
Theo bước chân con ngựa cao to vào thành, văn võ bá quan quỳ lạy nghênh đón: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Dân chúng phía sau đều quỳ xuống theo, kích động lên tiếng hô theo.
Yến đế và thị vệ vừa vào thành liền đi về hướng vương phủ, văn võ bá quan phía sau đều đứng lên đi theo, chỉ có dân chúng ở lại nhốn nháo kích động không ngừng bàn luận xôn xao.
“Yến đế cần chính yêu dân, bây giờ trở thành đế vương thật sự là phúc khí của chúng ta.”
“Đúng vậy, cuộc chiến này coi như đã bình ổn. Mặc dù trước đó dân chúng thành Bình Lăng chúng ta không bị ảnh hưởng nhưng vẫn lo lắng không yên, cũng may tất cả đều tốt đẹp. Đúng rồi, nghe nói Yến đế này không chỉ là một hoàng đế cần chính yêu dân mà còn là một người si tình, nghe đâu lúc Yến đế còn là Yến vương chỉ cưới có một vị phi tử, ngay cả một người thiếp cũng không có.”
“Không phải chứ? Sao hình như không giống với những gì ta nghe được vậy, tuy rằng chỉ cưới một vị phi tử, nhưng trước mắt vị phi tử đó hình như bị đưa về trang viên ở dưới quê rồi. Yến đế xưng đế cũng mấy tháng rồi, vị phi tử này vẫn chưa về vương phủ nữa, hay là đã bị lãng quên rồi…” Tiếng nói này càng ngày càng nhỏ, dù sao cũng là bàn tán chuyện của đế vương, bọn họ cũng không dám quá lớn tiếng.
“Ồ, vậy là… nói vậy chẳng lẽ là muốn tuyển tú rồi sao? Sau đó sẽ náo nhiệt một thời gian, nói ra thì vị phi tử kia cũng thật là xui xẻo, nếu lúc này vẫn còn được sủng ái, vậy vị trí hoàng hậu kia…” Lời tiếp theo người này cũng không dám nói ra miệng.
Bọn họ ở bên này bàn tán xôn xao thì sắc mặt 2 phụ nhân và một lão thái thái bên cạnh càng ngày càng khó coi. Thấy sắc mặt xanh xao lão thái thái kia, 2 phụ nhân bên cạnh vội vàng dìu bà đi về. Mấy người này không phải ai khác chính là 2 vị phu nhân Thẩm gia và Thẩm lão phu nhân.
Chờ 3 người về tới Thẩm gia, Thẩm lão phu nhân tức giận không thôi: “Nhìn xem bọn họ nói cái gì chứ, Mẫu Đơn của chúng ta rõ ràng là bị Cảnh vương bắt cóc, bây giờ đang ở thành Quan Bốc an dưỡng, bọn họ…” Thẩm Mẫu Đơn từ lâu đã sai người đưa tin cho Thẩm phủ, nói nàng và Nhạn Dung đều mạnh khoẻ, để người nhà đừng lo lắng.
Lữ thị khuyên giải: “Được rồi, mẫu thân, đừng giận nữa, bọn họ muốn nói gì thì chúng ta cũng không thể bịt miệng họ lại được, chỉ cần chúng ta tự biết chuyện đó không phải như vậy là được rồi.”
Du thị sầu khổ nói: “Lời của bọn họ nói cũng không sai. Mẫu Đơn ở Quan Bốc cũng lâu rồi, lúc này đứa bé cũng đã 6 tháng tuổi cũng chưa thấy Yến đế đi đón nó về!”
Lữ thị lườm bà ta một cái: “Đệ muội, đừng nói lung tung. Bây giờ tân đế đăng cơ, đâu đâu cũng bận rộn làm sao có thể bớt chút thời gian mà đi đón Mẫu Đơn. Lời này mà truyền ra bên ngoài cẩn thận Thẩm gia của chúng ta coi như xong đời.”
Du thị ngượng ngùng im lặng.
Lời Lữ thị nói quả thật không sai. Sau khi Vệ Lang Yến lên ngôi, thậm chí là lúc chiến sự liên miên vẫn phải bận rộn, đầu tiên là ở An Dương xử lý một đống công việc. Vốn dĩ là muốn đón Mẫu Đơn cùng về Bình Lăng, chỉ là lúc này lại kéo dài nửa tháng, còn Bình Lăng bên này lại còn một đống công việc cần giải quyết, hắn chỉ đành phái thị vệ đi đón Mẫu Đơn còn mình thì tự về Bình Lăng trước.
Bởi vì cung điện vẫn còn đang trong thời gian xây dựng nên lúc này chỉ đành quay về vương phủ làm việc trước. Mấy tháng này các công tượng (*thợ xây) đều không rảnh rỗi, vương phủ đang tu sửa mở rộng thêm, cũng có thể tạm dùng được.
Vệ Lang Yến vừa về tới vương phủ liền trực tiếp dẫn văn võ bá quan vào sảnh phía đông, đã có một đống tấu sớ, văn võ bá quan lại có một đống chuyện cần trình báo, sau khi bẩm báo xong cũng đã tới buổi trưa. Mọi người đều đói không chịu được. Vệ Lang Yến đang định giải tán thì Ngự Sử đại phu đột nhiên nói: “Hoàng thượng, vi thần có chuyện cần tấu.”
Vệ Lang Yến nói: “Mời ái khanh nói.”
Ngự Sử đại phu nói: “Hoàng thượng, cung điện chỉ còn hơn 3-4 tháng nữa là xây xong, chỉ là hậu cung của hoàng thượng vẫn chưa có người, có cần sắp xếp việc tuyển tú không? Vả lại hậu cung cũng không thể một ngày không có chủ, hoàng thượng có cần chọn ra một người thích hợp làm hoàng hậu trước không?”
Cái đám đại thần này đương nhiên biết hoàng thượng chỉ có một vị phi tử, chỉ là vị phi tử kia bây giờ đã được đưa tới trang viên rồi, mà gia thế của Thẩm gia thực sự không thích hợp với vị trí hoàng hậu này.
Sắc mặt Vệ Lang Yến không đổi nói: “Chuyện này trẫm tự có định đoạt, ái khanh không cần phải nhọc lòng như vậy. Được rồi, mời các vị ái khanh về thôi.”
Quần thần đưa mắt nhìn nhau, đang muốn thuyết phục thêm một chút nhưng Yến đế đã đứng dậy, sải bước đi ra ngoài.
Liên tục mấy ngày, lúc đang bàn công chuyện thì đám đại thần đều nói tới chuyện tuyển tú và lập hậu. Ý của Yến đế cũng rất rõ ràng, vốn không muốn để ý tới bọn họ, chỉ nói chuyện này hắn tự có quyết định. Yến đế như vậy thì đám đại thần bọn họ có thể làm gì chứ, cũng không thể chống lại ý thánh thượng tự mình tuyển tú và lập hậu được.
Nói tới đám đại thần này thì một bộ phận trong đó là các cựu thần ở An Dương, ngoài ra còn có một bộ phận nhỏ là các quan viên Bình Lăng được đề bạt lên. Đám đại thần này đương nhiên cũng có tư lợi, hậu cung của Yến đế chỉ có một người thì đương nhiên bọn họ hy vọng nữ nhi của mình có thể nhập cung. Từ xưa đến nay, ngôi vị hoàng hậu hậu cung đều được tuyển ra từ các gia đình có gia thế hiển hách, ngay cả ngôi vị tứ phi cũng đều là nữ nhi của các danh gia vọng tộc.
Lại qua 2 ngày, đám đại thần lại khuyên can môt phen. Ngự Sử đại nhân lại tiến lên trước nói: “Hoàng thượng, bọn lão thần đều vì nghĩ cho hoàng thượng. Tuổi của hoàng thượng càng lớn nhưng hậu cung lại không có ai, con nối dõi lại càng ít, chỉ có hoàng tử do Thẩm phi sinh ra, nên mong hoàng thượng có thể nạp thêm phi tử bổ sung hậu cung, lo nghĩ cho việc nối dõi của hoàng gia. Nếu hoàng thượng thật sự không nghe lời đề nghị lão thần thì lão thần khẩn cầu hoàng thượng hãy bãi nhiệm chức quan của lão thần đi…”
Vệ Lang Yến nghe được những lời này, lộ ra ý cười khó thấy, nói: “Nếu đã như vậy, trẫm sẽ làm theo mong muốn của khanh. Từ hôm nay cách chức Ngự Sử đại phu. Chức Ngự Sử đại phu sẽ do Lục Sự tòng quân Thẩm Thiên Nguyên đảm nhiệm…”
Lời này vừa nói ra, văn võ bá quan đều chấn động. Bây giờ Thẩm Thiên Nguyên chẳng qua là chỉ là Lục Sự tòng quân, quan viên thất phẩm. Ở kinh đô, các quan viên từ cửu phẩm trở lên thì mùng một và ngày rằm mới vào chầu, các quan viên từ ngũ phẩm trở lên như Giám sát Ngự sử, Viên Ngoại Lang, Thái Thường tiến sĩ thì mỗi ngày vào chầu, cho nên hôm nay Thẩm Thiên Nguyên không có mặt ở đây. Mặc dù Thẩm Thiên Nguyên không có mặt nhưng đại lão thái gia chi chính Thẩm gia là tướng quân tam phẩm lúc này đương nhiên có mặt, tự nhiên ông ta cũng kinh ngạc không thôi.
Văn võ bá quan đưa mắt nhìn nhau, đang muốn khuyên can một hai, thái giám bên cạnh đã thấy Yến đế dùng tay ra hiệu, cao giọng nói: “Bãi triều!”
Vệ Lang Yến đứng dậy rời khỏi, để lại đám đại thần đang không biết phải làm sao và tiền Ngự Sử đại phu đang ngây ra như phỗng.
Đứa bé mới sinh không được gặp gió và không được nhìn được ánh sáng quá chói. Đứa bé được một bà đỡ khác ôm ở trong phòng. Thẩm Nhạn Dung và Bão Cầm nhịn không được đã bước vào phòng, vòng qua bình phong, trong phòng nhàn nhạt mùi máu tươi. 2 người hoàn toàn không để ý, tiến vào nhìn Mẫu Đơn trước. Mới sinh con xong, đầu nàng đầy mồ hôi, cả người nàng yếu ớt không thôi. Lúc này trông thấy Nhạn Dung và Bão Cầm tiến vào, nàng cười cười với bọn họ, sai bà đỡ ôm đứa bé qua cho nàng nhìn một cái. Đứa bé khóc một hồi, lúc này đã nhắm mắt ngủ thiếp đi, nhìn đứa bé trắng nõn, trong lòng Mẫu Đơn dịu dàng không thôi. Nàng giơ tay chạm vào bàn tay nhỏ bé của đứa bé, lúc này mới sai bà đỡ ôm đứa bé qua cho Nhạn Dung và Bão Cầm còn mình thì nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Tuy rằng đã tìm được nhũ nương nhưng cuối cùng Mẫu Đơn vẫn không cho đứa bé bú sữa của nhũ nương mà tự mình cho đứa bé bú. Nàng biết sữa của nhũ nương đã một hai năm rồi, không có nhiều chất dinh dưỡng. Sau khi ngủ say 2 canh giờ liền sai nhũ nương bồng đứa bé qua đây tự mình cho bú. Mấy ngày đầu có hơi phiền phức nhưng sau này sữa nhiều hơn, đứa bé cũng có thể bú no được rồi.
Trẻ sơ sinh ngoại trừ ăn ra thì là ngủ. Chớp mắt đã 1 tháng sau, thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh rồi, cũng truyền tới tin tức của Yến vương. Yến vương đã tiến đánh tới An Dương rồi, lúc này chiến tranh đang đến hồi kịch liệt, trong lòng Mẫu Đơn lo lắng, mỗi ngày đều khẩn cầu Yến vương hãy bình an quay về.
Vào thu rồi, lúc này Mẫu Đơn vẫn chưa tiện khởi hành về Bình Lăng được, chỉ đành đợi đứa bé lớn hơn chút nữa mới khởi hành, cả đường xốc nảy sợ đứa bé không chịu đựng được, dù sao lúc này cũng không phải thế hệ sau, lỡ như đứa bé đau đầu chóng mặt thì đều có thể là bệnh nặng.
Chớp mắt đã tới cuối thu rồi, tên của đứa bé vẫn chưa đặt. Mẫu Đơn chỉ đặt nhũ danh là Cửu Nguyệt, bởi vì đứa bé sinh vào tháng chín, định đợi tới khi về Bình Lăng gặp lại Yến vương mới để Yến vương đặt tên cho đứa bé.
Đứa bé đã 3 tháng tuổi, có thể ngẩng đầu rồi. Thời gian ngủ mỗi ngày cũng ít đi nhiều. Mỗi ngày đều chơi với Mẫu Đơn một hồi. Ngày hôm đó, Mẫu Đơn đang cho Cửu Nguyệt nằm sấp ngẩng đầu ở trên giường, bên ngoài đột nhiên truyền đến tin cầu kiến của Phùng Quân Trạch, nàng sai bọn nha hoàn lui xuống rồi mới gặp Phùng Quân Trạch.
Tới khi Phùng Quân Trạch tiến vào, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng, nói: “Vương phi, điện hạ đại thắng rồi. Đã có tin thắng trận truyền tới, ngoài ra điện hạ còn sai người gửi thư cho vương phi.” Dứt lời liền đưa bức thư trong tay cho Mẫu Đơn. Nàng cố kiềm chế sự kích động trong lòng, mở phong thư bắt đầu đọc, đầu thư viết không nhiều, chỉ có ít ỏi mấy câu, ý đại khái là đã đánh bại An Dương. Tuyên đế và thái hậu đã bị vây ở trong cung, lúc này hắn đang ở trong cung xử lý mấy chuyện về sau, e rằng khoảng thời gian này sẽ hơi bận rộn, không thể tới gặp nàng được, ngoài ra còn nói muốn dời thượng kinh về Bình Lăng, sau đó lại nói là rất nhớ nàng, rất nhớ con, hỏi Mẫu Đơn đã sinh con trai hay con gái.
Đương nhiên Mẫu Đơn biết kiếp trước, sau khi Yến vương thắng lợi đã dời kinh đô tới Bình Lăng, nàng tự nhiên là đồng ý rồi, cũng trả lời thư cho Yến vương: “Điện hạ an khang, thiếp tất cả đều tốt, vào ngày mùng 3 tháng 9 đã sinh hạ một nhi tử, nặng sáu cân sáu, nhũ danh Cửu Nguyệt. Thiếp và Cửu Nguyệt đều khoẻ, chỉ là bây giờ thời tiết chuyển lạnh, đường đi xốc nảy, Cửu Nguyệt còn quá nhỏ, sợ trên đường sẽ xảy ra chuyện. Lúc này quả thật không thê khởi hành về Bình Lăng, định sau khi xuân sang, Cửu Nguyệt lớn chút thì sẽ khởi hành, điện hạ thấy như thế nào? Ngoài ra, thượng kinh dời tới Bình Lăng rất tốt, chỉ là sau này việc rất nhiều, điện hạ nhất định rất bận rộn, cần phải chú ý nhiều tới sức khoẻ, đừng lo cho thiếp và Cửu Nguyệt. Thiếp và Cửu Nguyệt luôn mong ngày được gặp lại điện hạ.”
Viết xong thư hồi âm, dùng sáp nến phong thư lại, Mẫu Đơn liền giao thư cho Phùng Quân Trạch, lúc này mới kêu y ra ngoài.
Không tới một tháng, Yến vương xưng đế, chuyện này chiếu cáo thiên hạ, niên hiệu đổi thành Thái Sơ, tân đế đăng cơ, đại xá thiên hạ. 3 năm đầu các loại tô thuế miễn giảm 2 phần. Đế đô dời tới Bình Lăng. Dân chúng khắp nơi đều một mảnh vui mừng, đối với dân chúng mà nói, ai làm hoàng đế đối với bọn họ không quan trọng, chỉ cần không tăng thêm sưu thuế là được. Bây giờ sưu thuế 3 năm đầu miễn giảm 2 phần, trong lòng mọi người đều vui mừng khôn xiết.
Ngày 16 tháng 3 năm Thái Sơ thứ hai, Yến đế về tới Bình Lăng, bá quan nghênh đón. Người dân trong thành Bình Lăng đều nhốn nháo, muốn nhìn thấy phong thái của Yến đế. Giờ Thìn 3 khắc, chỉ thấy một con ngựa cao lớn bước vào thành, theo sau là nhiều đội thị vệ mặc áo giáp đen, mang binh khí. Nam tử ngồi trên lưng con ngựa dẫn đầu tầm 25-26 tuổi, gương mặt nghiêm túc tuấn lãng, cả người mặc long bào. Người này chính là đương kim tân đế - Yến đế.
Theo bước chân con ngựa cao to vào thành, văn võ bá quan quỳ lạy nghênh đón: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Dân chúng phía sau đều quỳ xuống theo, kích động lên tiếng hô theo.
Yến đế và thị vệ vừa vào thành liền đi về hướng vương phủ, văn võ bá quan phía sau đều đứng lên đi theo, chỉ có dân chúng ở lại nhốn nháo kích động không ngừng bàn luận xôn xao.
“Yến đế cần chính yêu dân, bây giờ trở thành đế vương thật sự là phúc khí của chúng ta.”
“Đúng vậy, cuộc chiến này coi như đã bình ổn. Mặc dù trước đó dân chúng thành Bình Lăng chúng ta không bị ảnh hưởng nhưng vẫn lo lắng không yên, cũng may tất cả đều tốt đẹp. Đúng rồi, nghe nói Yến đế này không chỉ là một hoàng đế cần chính yêu dân mà còn là một người si tình, nghe đâu lúc Yến đế còn là Yến vương chỉ cưới có một vị phi tử, ngay cả một người thiếp cũng không có.”
“Không phải chứ? Sao hình như không giống với những gì ta nghe được vậy, tuy rằng chỉ cưới một vị phi tử, nhưng trước mắt vị phi tử đó hình như bị đưa về trang viên ở dưới quê rồi. Yến đế xưng đế cũng mấy tháng rồi, vị phi tử này vẫn chưa về vương phủ nữa, hay là đã bị lãng quên rồi…” Tiếng nói này càng ngày càng nhỏ, dù sao cũng là bàn tán chuyện của đế vương, bọn họ cũng không dám quá lớn tiếng.
“Ồ, vậy là… nói vậy chẳng lẽ là muốn tuyển tú rồi sao? Sau đó sẽ náo nhiệt một thời gian, nói ra thì vị phi tử kia cũng thật là xui xẻo, nếu lúc này vẫn còn được sủng ái, vậy vị trí hoàng hậu kia…” Lời tiếp theo người này cũng không dám nói ra miệng.
Bọn họ ở bên này bàn tán xôn xao thì sắc mặt 2 phụ nhân và một lão thái thái bên cạnh càng ngày càng khó coi. Thấy sắc mặt xanh xao lão thái thái kia, 2 phụ nhân bên cạnh vội vàng dìu bà đi về. Mấy người này không phải ai khác chính là 2 vị phu nhân Thẩm gia và Thẩm lão phu nhân.
Chờ 3 người về tới Thẩm gia, Thẩm lão phu nhân tức giận không thôi: “Nhìn xem bọn họ nói cái gì chứ, Mẫu Đơn của chúng ta rõ ràng là bị Cảnh vương bắt cóc, bây giờ đang ở thành Quan Bốc an dưỡng, bọn họ…” Thẩm Mẫu Đơn từ lâu đã sai người đưa tin cho Thẩm phủ, nói nàng và Nhạn Dung đều mạnh khoẻ, để người nhà đừng lo lắng.
Lữ thị khuyên giải: “Được rồi, mẫu thân, đừng giận nữa, bọn họ muốn nói gì thì chúng ta cũng không thể bịt miệng họ lại được, chỉ cần chúng ta tự biết chuyện đó không phải như vậy là được rồi.”
Du thị sầu khổ nói: “Lời của bọn họ nói cũng không sai. Mẫu Đơn ở Quan Bốc cũng lâu rồi, lúc này đứa bé cũng đã 6 tháng tuổi cũng chưa thấy Yến đế đi đón nó về!”
Lữ thị lườm bà ta một cái: “Đệ muội, đừng nói lung tung. Bây giờ tân đế đăng cơ, đâu đâu cũng bận rộn làm sao có thể bớt chút thời gian mà đi đón Mẫu Đơn. Lời này mà truyền ra bên ngoài cẩn thận Thẩm gia của chúng ta coi như xong đời.”
Du thị ngượng ngùng im lặng.
Lời Lữ thị nói quả thật không sai. Sau khi Vệ Lang Yến lên ngôi, thậm chí là lúc chiến sự liên miên vẫn phải bận rộn, đầu tiên là ở An Dương xử lý một đống công việc. Vốn dĩ là muốn đón Mẫu Đơn cùng về Bình Lăng, chỉ là lúc này lại kéo dài nửa tháng, còn Bình Lăng bên này lại còn một đống công việc cần giải quyết, hắn chỉ đành phái thị vệ đi đón Mẫu Đơn còn mình thì tự về Bình Lăng trước.
Bởi vì cung điện vẫn còn đang trong thời gian xây dựng nên lúc này chỉ đành quay về vương phủ làm việc trước. Mấy tháng này các công tượng (*thợ xây) đều không rảnh rỗi, vương phủ đang tu sửa mở rộng thêm, cũng có thể tạm dùng được.
Vệ Lang Yến vừa về tới vương phủ liền trực tiếp dẫn văn võ bá quan vào sảnh phía đông, đã có một đống tấu sớ, văn võ bá quan lại có một đống chuyện cần trình báo, sau khi bẩm báo xong cũng đã tới buổi trưa. Mọi người đều đói không chịu được. Vệ Lang Yến đang định giải tán thì Ngự Sử đại phu đột nhiên nói: “Hoàng thượng, vi thần có chuyện cần tấu.”
Vệ Lang Yến nói: “Mời ái khanh nói.”
Ngự Sử đại phu nói: “Hoàng thượng, cung điện chỉ còn hơn 3-4 tháng nữa là xây xong, chỉ là hậu cung của hoàng thượng vẫn chưa có người, có cần sắp xếp việc tuyển tú không? Vả lại hậu cung cũng không thể một ngày không có chủ, hoàng thượng có cần chọn ra một người thích hợp làm hoàng hậu trước không?”
Cái đám đại thần này đương nhiên biết hoàng thượng chỉ có một vị phi tử, chỉ là vị phi tử kia bây giờ đã được đưa tới trang viên rồi, mà gia thế của Thẩm gia thực sự không thích hợp với vị trí hoàng hậu này.
Sắc mặt Vệ Lang Yến không đổi nói: “Chuyện này trẫm tự có định đoạt, ái khanh không cần phải nhọc lòng như vậy. Được rồi, mời các vị ái khanh về thôi.”
Quần thần đưa mắt nhìn nhau, đang muốn thuyết phục thêm một chút nhưng Yến đế đã đứng dậy, sải bước đi ra ngoài.
Liên tục mấy ngày, lúc đang bàn công chuyện thì đám đại thần đều nói tới chuyện tuyển tú và lập hậu. Ý của Yến đế cũng rất rõ ràng, vốn không muốn để ý tới bọn họ, chỉ nói chuyện này hắn tự có quyết định. Yến đế như vậy thì đám đại thần bọn họ có thể làm gì chứ, cũng không thể chống lại ý thánh thượng tự mình tuyển tú và lập hậu được.
Nói tới đám đại thần này thì một bộ phận trong đó là các cựu thần ở An Dương, ngoài ra còn có một bộ phận nhỏ là các quan viên Bình Lăng được đề bạt lên. Đám đại thần này đương nhiên cũng có tư lợi, hậu cung của Yến đế chỉ có một người thì đương nhiên bọn họ hy vọng nữ nhi của mình có thể nhập cung. Từ xưa đến nay, ngôi vị hoàng hậu hậu cung đều được tuyển ra từ các gia đình có gia thế hiển hách, ngay cả ngôi vị tứ phi cũng đều là nữ nhi của các danh gia vọng tộc.
Lại qua 2 ngày, đám đại thần lại khuyên can môt phen. Ngự Sử đại nhân lại tiến lên trước nói: “Hoàng thượng, bọn lão thần đều vì nghĩ cho hoàng thượng. Tuổi của hoàng thượng càng lớn nhưng hậu cung lại không có ai, con nối dõi lại càng ít, chỉ có hoàng tử do Thẩm phi sinh ra, nên mong hoàng thượng có thể nạp thêm phi tử bổ sung hậu cung, lo nghĩ cho việc nối dõi của hoàng gia. Nếu hoàng thượng thật sự không nghe lời đề nghị lão thần thì lão thần khẩn cầu hoàng thượng hãy bãi nhiệm chức quan của lão thần đi…”
Vệ Lang Yến nghe được những lời này, lộ ra ý cười khó thấy, nói: “Nếu đã như vậy, trẫm sẽ làm theo mong muốn của khanh. Từ hôm nay cách chức Ngự Sử đại phu. Chức Ngự Sử đại phu sẽ do Lục Sự tòng quân Thẩm Thiên Nguyên đảm nhiệm…”
Lời này vừa nói ra, văn võ bá quan đều chấn động. Bây giờ Thẩm Thiên Nguyên chẳng qua là chỉ là Lục Sự tòng quân, quan viên thất phẩm. Ở kinh đô, các quan viên từ cửu phẩm trở lên thì mùng một và ngày rằm mới vào chầu, các quan viên từ ngũ phẩm trở lên như Giám sát Ngự sử, Viên Ngoại Lang, Thái Thường tiến sĩ thì mỗi ngày vào chầu, cho nên hôm nay Thẩm Thiên Nguyên không có mặt ở đây. Mặc dù Thẩm Thiên Nguyên không có mặt nhưng đại lão thái gia chi chính Thẩm gia là tướng quân tam phẩm lúc này đương nhiên có mặt, tự nhiên ông ta cũng kinh ngạc không thôi.
Văn võ bá quan đưa mắt nhìn nhau, đang muốn khuyên can một hai, thái giám bên cạnh đã thấy Yến đế dùng tay ra hiệu, cao giọng nói: “Bãi triều!”
Vệ Lang Yến đứng dậy rời khỏi, để lại đám đại thần đang không biết phải làm sao và tiền Ngự Sử đại phu đang ngây ra như phỗng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.