Chương 11
Nhu Nạo Khinh Mạn
09/06/2016
La Nam phong độ nhìn
Tư Cúc cười "Vậy ngày mai ta trở lại thăm nàng, ngươi mau trở lại chăm
sóc tiểu thư của ngươi đi." Nói xong, quay người rời đi, chỉ là sau khi
xoay người,sắc mặt đen như than.
La Nam đi rồi, Thẩm Mẫu Đơn định ra ngoài đi dạo lâm sông Hoài, nhìn xem có cửa hàng thích hợp hay không.
Trên chợ náo nhiệt đi một vòng, tuy có bán cửa hàng, nhưng giá cả rất đắt, đa số đều là ước chừng hai trăm lạng nếu muốn mua lại cửa hàng , còn lại bạc đi Lương phủ mua vải vóc cái gì nhất định là không còn nhiều,có chút túng quẫn. Ở lâm sông Hoài tìm một vòng, Thẩm Mẫu Đơn cũng không tìm được cửa hàng giá rẻ, liền dự định trở về cùng phụ thân thương lượng..
Lúc trở về nhớ tới A Hoán mấy ngày nay bởi vì kỳ thi nho sinh rất mệt mỏi, liền dự định mua một ít nguyên liệu nấu ăn làm một bát canh cho đệ ấy ăn bổ não, đi mua não heo cùng tuỷ sống, nhớ tới trong nhà không có cẩu kỷ tử, liền tiện đường đi Hồi Xuân đường mua một ít về.
Mới vừa đi tới cửa Hồi Xuân đường, Thẩm Mẫu Đơn liền nghe thấy tiếng khóc thất thanh truyền đến, "Các ngươi nhìn đi bản tiểu thư dùng ngọc cơ cao của Hồi Xuân đường các ngươi nào ngờ bôi vào không khỏi vết thương còn bắt đầu thối rữa , bây giờ. . . . . . Nhìn thật đáng sợ, ô ô ô, bản tiểu thư sau này làm sao có thể gặp người. . . . . ."
Thẩm Mẫu Đơn ngẩn ra, trên mặt nổi lên ý cười, không nghĩ thật là hữu duyên, qua Hồi Xuân đường mua chút cẩu kỉ tử lại có thể tình cờ gặp Diêu Nguyệt.
Bước vào Hồi Xuân đường, nàng liền nhìn thấy Diêu Nguyệt giống như điên phụ lôi kéo một đại phu chỉ vào vết thương trên trán đại phu liền nổi giận đùng đùng phất tay áo, "Tiểu thư, ngươi không nên ở đây làm loạn, ngọc cơ cao Hồi Xuân đường ỏ lâm sông Hoài không biết bao nhiêu người đã dùng qua, nhưng trừ tiểu thư ra không có tình huống nào như vậy phát sinh, tiểu thư trong thời gian này có ăn kiêng không? Hoặc là để vết thương đụng tới những thứ đồ khác?"
Diêu Nguyệt vẫn khóc sướt mướt , "Không có, ta có ăn kiêng, cái gì đều nghe theo đại phu , dùng hai, ba ngày liền cảm thấy vết thương có chút ngứa, nhưng. . . . . . Nhưng tưởng bình thường, mấy ngày nay vẫn luôn có chút ngứa, hôm qua vết thương đỏ lên, sáng sớm hôm nay lên vết thương liền bắt đầu thối rữa . . . . ."
Diêu Nguyệt đang thương tâm khóc lóc, phía sau vang lên một thanh âm ôn nhu, "Nguyệt Nhi?"
Diêu Nguyệt nghe thấy thanh âm này, ngẩn ra, đột nhiên xoay người lại, Thẩm Mẫu Đơn cũng nhìn thấy vết thương trên trán nàng, nguyên lại vết thương không sâu lại bắt đầu đỏ lên thối rữa, miệng vết thương chảy ra một ít dịch vàng, nhìn có chút buồn nôn, Thẩm Mẫu Đơn nhíu mày, nhưng trong lòng không có nửa phần thương tiếc, chỉ tràn đầy vui sướng. Nhưng không nghĩ, hai mắt Diêu Nguyệt đỏ lên, đột nhiên lao tới phía nàng, thét chói tai, "Bởi vì ả, đều là bởi vì ả, nếu không phải ả ta cũng sẽ không bị ngã, cũng sẽ không dùng ngọc cơ cao, vết thương thì sẽ không thành như thế này. . . . . ."
Thời điển nàng ta lao tới Thẩm Mẫu xoay người Đơn tránh được, Diêu Nguyệt né không kịp, ngã nhào xuống đất, vẫn quay đầu hung tợn nhìn Thẩm Mẫu Đơn.
Thẩm Mẫu Đơn ôn nhu nói: "Nguyệt Nhi, muội nói cái gì? Ngày ấy rõ ràng là muội ở sau lưng đẩy ta, nhưng không nghĩ gậy ông đập lưng ông lại hại chính bản thân mình, vì sao lại trách đến trên đầu ta? Nguyệt Nhi, muội không nên cùng tỷ náo loạn, hay là trước để đại phu xem vết thương của muội, nhìn xem có cách gì có thể cứu vãn,nếu chậm trễ vết thương của muội nói sẽ càng ngày càng nghiêm trọng."
Diêu Nguyệt quả nhiên bình tĩnh lại, không hề dùng sức trừng mắt nhìn Thẩm Mẫu Đơn, chật vật từ dưới đất bò dậy.
Đại phu thay Diêu Nguyệt chẩn mạch, lại xem vết thương, trong miệng thì thào nói: "Không phải, nguyên bản vết thương không sâu làm sao đột nhiên thối rữa. . . . . . Đem ngọc cơ cao tiểu thư dùng đưa cho ta xem một chút."
Tiếp nhận ngọc cơ cao trong tay Diêu Nguyệt, mở nắp bình đặt ở chóp mũi ngửi, sắc mặt liền đổi, nhìn Diêu Nguyệt nói: "Tiểu thư, ngọc cơ cao này bị người ta động tay chân? Bên trong có hoa giáp trúc nếu mài cánh hoa giáp trúc này ra thành phấn, tiểu thư hẳn là dị ứng với hoa giáp trúc? Vết thương của tiểu thư ngứa chỉ sợ̣ đều là bởi vì trong ngọc cơ cao bỏ thêm thứ này."
Sắc mặt Diêu Nguyệt trắng bệch, nàng làm sao không nghĩ đến sẽ là vì nguyên nhân này, nàng dị ứng đối với hoa giáp trúc, người biết cái này không nhiều, nàng run rẩy hai tay bưng kín mặt, thét to: "Nhất định là nàng, nhất định là tiện nữ nhân kia. . . . . ."
Thẩm Mẫu Đơn biết tiện nữ nhân trong miệng Diêu Nguyệt là ai, là kế mẫu của nàng ta, Diêu Nguyệt lúc mười tuổi mẫu thân qua đời, sau đó cưới vợ kế Diêu phụ, hai người không ưa mắt lần nhau, minh tranh ám đấu trong đó không ít. Diêu Nguyệt sở dĩ khẳng định là do kế mẫu của nàng ta gây nên cũng bởi vì, ngọc cơ cao của nàng ta chỉ đặt ở trong nhà, chỉ có người trong nhà có thể động tay chân, nhưng chưa từng nghĩ đến từ lúc vừa mua ngọc cơ cao ra Hồi Xuân đường, ngọc cơ cao đã bị nàng động thủ.
Diêu Nguyệt nâng mặt kêu ầm lên, trong miệng chửi mắng kế mẫu của mình, mắng to rồi khóc rống lên, "Ô ô ô, độc phụ kia sao nhẫn tâm đến như vậy, nàng cũng là nữ nhân, chẳng lẽ không biết gương mặt đối với nữ nhân có bao nhiêu quan trọng sao, nàng phá huỷ cả đời ta rồi. . . . . ."
Thẩm Mẫu Đơn nghĩ, ngươi cũng biết gương mặt đối với nữ tử quan trọng sao, này vì sao lại hại ta vĩnh viễn không ngóc đầu lên được, nếu không phải là như thế, ngươi cũng sẽ không gặp báo ứng. Chỉ là, tại thời đại này, nữ tử có cho dù dung mạo tốt đẹp thì đã sao, vẫn chỉ có thể như cây tầm gửi dựa vào nam nhân, có ý nghĩa gì.
Lời lão đại phu vang bên tai, "Tiểu thư, lão phu kê phương thuốc này, sau khi tiểu thư trở về đem mấy vị thuốc dùng nước hòa với nước, dùng khăn sạch chấm thuốc thanh tẩy vết thương, sau khi xoa thuốc cao lên vết thương sẽ khỏi, chỉ là. . . . . ." Lão đại phu dừng một chút, "Chỉ là, vết thương này sau khi khỏi sẽ lưu lại vết sẹo ." Đại phu nói xong, đề bút viết xuống phương thuốc đưa cho Diêu Nguyệt, Diêu Nguyệt chỉ lo khóc lóc, âm thanh càng lúc càng lớn, càng ngày càng thê thảm.
Thẩm Mẫu Đơn cũng không nhiều lời nữa, mua cẩu kỷ tử xong liền rời đi.
Sau khi trở về Thẩm Mẫu Đơn đem não heo tủy heo mua về rửa sạch, để vào trong chén, bỏ cẩu kỷ tử vào, bỏ thêm chút ít muối ăn cùng nước tương rồi đem đi chưng. Mới vừa để vào chõ, Tư Cúc đã ở ngoài đi vào, nhìn thấy tiểu thư đang động tay làm đồ ăn, vội vàng tiến lên một bước nói: "Tiểu thư, người muốn ăn cái gì nói cho nô tỳ là được, nô tỳ đi làm, làm sao lại tự mình chạy đến nhà bếp đến rồi."
Tam phòng chỉ có một nha đầu, một gã sai vặt, một bà tử, đầu bếp nữ cũng không có, vì lẽ đó ngày thường đều là Tư Cúc cùng Lục nhi ở nhà bếp làm việc, Lão Bà Tử thỉnh thoảng đến hỗ trợ. Nhìn nha đầu lo lắng, Thẩm Mẫu Đơn cười với nàng "Không sao, A Hoán dạo này đọc sách đến đêm muộn, ta mua một ít nguyên liệu nấu ăn, chưng canh não heo cẩu tủy cho đệ ấy ăn, bổ thận kiện não ."
Tư Cúc nhỏ hơn nàng hai tuổi, kiếp trước nàng gả vào La gia, Tư Cúc cũng theo gả qua làm nha hoàn thiếp thân của nàng, tính nàng hiền lành, ở La phủ nhận hết bắt nạt, Tư Cúc theo nàng ăn rất nhiều khổ, đối với nàng vẫn trung thành, tận tâm như cũ. Sau khi nàng bị Diêu Nguyệt hại chết, Tư Cúc rất thương tâm, bệnh nặng một hồi, chờ Diêu Nguyệt tiến vào La phủ, khắp nơi làm khó dễ, tháng ngày càng thêm thê thảm, cuối cùng bị ở La phủ cả đời, không tới 30 tuổi đã nhắm mắt xuôi tay.
Nhìn nha đầu tươi cười vui vẻ trước mắt, Thẩm Mẫu Đơn thầm nghĩ , đời này nàng nhất định phải bồi thường cho nha đầu này, đợi hai năm nữa thay nàng tìm hộ nhân gia tốt gả nàng sang sống một đời bình an, vui vẻ.
Đợi đến lúc cơm tối, nhìn A Hoán ăn hết bát canh não heo cẩu tủy Thẩm Mẫu Đơn lúc này mới mỉm cười, đợi cả nhà ăn xong,Thẩm Hoán đi tới thư phòng, Thẩm Mẫu Đơn gọi Thẩm Thiên Nguyên, "Phụ thân, con có chuyện muốn thương lượng với cha một chút."
Thẩm Thiên Nguyên cười nói: "Mẫu Đơn con có lời gì muốn nói?"
Thẩm Mẫu Đơn đem ngân lượng năm trăm lạng cùng chuyện kinh doanh
: cửa hàng nói với Thẩm Thiên Nguyên, có điều che giấu chuyện trân châu. Thẩm Thiên Nguyên nghiêm mặt nói: "Mẫu Đơn, cha cũng biết con nghĩ thay ta phân ưu giải nạn lúc này mới vội vã mở cửa hàng.
Chỉ là bạc này . . . . . Cứu người là dễ như ăn cháo, năm trăm lạng
bạc này đối với chúng ta mà nói nhận lấy thì ngại, chúng ta tuyệt đối không thể dùng năm trăm lạng bạc này, đi đem ngân phiếu này trả lại người ta đi."
Thẩm Mẫu Đơn biết phụ thân nhất định sẽ nói như vậy, cũng đã sớm nghĩ ra, nói: "Phụ thân, người kia nhất định là người có thân phận, chỉ không thích nhất chính là nợ ân tình, nếu đem này ngân phiếu trả lại cho hắn, chỉ sợ hắn sẽ cho là chúng ta cầu chính là cái khác. Mà người kia không phải người huyện lâm sông Hoài, bây giờ chỉ sợ đã rời sông Hoài rồi. Phụ thân, con nghĩ như thế này,ngân phiếu năm trăm lạng trước lấy đi mở cửa hàng, chờ kiếm lời bạc nếu có thể tình cờ gặp người kia,trả lại cho hắn cũng không muộn."
Thẩm Thiên Nguyên cũng không phải người ương bướng, nghe Mẫu Đơn vừa nói như thế cân nhắc một lát sau liền đồng ý,để Thẩm Mẫu Đơn không cần lo lắng chuyện cửa hàng cùng nhân lực, ông đi nghĩ cách. Mẫu Đơn biết được phụ thân giao thiệp rộng rãi, liền an tâm, sau lại cùng Thẩm Thiên Nguyên hàn huyên chuyện quy hoạch cửa hàng ngày sau, cũng âm thầm nhắc nhở chuyện cửa hàng tốt nhất không cho người nhà họ Thẩm biết, Thẩm Thiên Nguyên trầm mặc biết, cũng đáp lại, Thẩm Mẫu Đơn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Đợi được Thẩm Thiên Nguyên đem khế ước mua bán nhà giao cho Thẩm Mẫu Đơn là chuyện của hai ngày sau, đồng thời giao cho Thẩm Mẫu Đơn văn tự nô bộc bán đứt. Thẩm Thiên Nguyên bưng lên một ly trà uống cạn lúc này mới cười nói:
"Cửa hàng cũng không tệ lắm, dùng 160 lượng bạc mua. Mua tôi tớ
này họ Mã, biết viết chữ tính sổ, cửa hàng ngày sau có thể giao cho hắn
quản lý, cách mỗi nửa tháng đi thăm một lần là được. Cửa hàng có một sân sau cùng mấy gian phòng nhỏ, chưởng quỹ, người làm ngày sau có thể ở đấy" Người họ Mã này là mua để làm chưởng quỹ, có văn tự bán đứt trong tay, sử dụng đương nhiên là yên tâm , chỉ có điều người chết vì tiền, chim chết vì ăn, lòng người không thể phỏng đoán ,ngày sau vẫn cần đề phòng một chút mới được.
Thẩm Mẫu Đơn biết ánh mắt cha nhìn người không sai, vì lẽ đó ngựa này
chưởng quỹ nhân phẩm cũng còn là thật tốt.
Hai người tính toán một chút, mua lại cửa hàng giá 160 lượng bạc, nô bộc hai mươi lượng, còn lại 320 lượng bạc. Những bạc này bọn họ muốn đi Lương phủ mua vải vóc, còn muốn trả tiền công thợ may, thêu hơi có chút thiếu thốn, chỉ có thể giảm bớt một ít vải vóc, lần đầu tiên chở vải vóc về nhất định phải tính toán tỉ mỉ. Mà hai ngày này nàng cũng không có nhàn rỗi, ngồi vẽ trang phục kiếp trước được lưu hành vào mấy năm sau cùng hình thức thêu hoa mới. Thời gian trôi qua quá lâu, nàng không nhớ rõ lắm, chỉ vẽ vài bộ dựa theo trí nhớ có sau đó cho Tư Cúc xem qua, Tư Cúc kinh ngạc thốt lên một câu rất đẹp.
"Mẫu Đơn, trong cửa hàng rất mới, chỉ cần tìm người làm theo yêu cầu
một ít tủ, bài biển là có thể, cho tới tìm Tú nương, thợ may, cha với Mã chưởng quỹ đi làm là được." Thẩm Thiên Nguyên kỳ không hi vọng con gái xuất đầu lộ diện bên ngoài.
Thẩm Mẫu Đơn gật gật đầu, "Phụ thân, những thứ này đều không khác mấy, nhưng chúng ta còn phải đi Lương phủ chọn mua vải vóc cùng chỉ thêu, cọn định tự đi, tiền bạc dư lại không nhiều, vải vóc phải cẩn thận chọn lựa mới được."
Thẩm Thiên Nguyên có chút lo lắng, ông thực sự có chút bận tâm chuyện con gái đi đến nơi xa như thế, nhưng ông lại không thông thạo với những thứ này, thích thú vừa nghĩ, nói: "Đã như vậy, cha với con cùng đi một chuyến."
Hai người thương lượng ba ngày sau xuất phát, lộ trình đi đường thủy đã mất đến nửa tháng, trong ba ngày này Thẩm Thiên Nguyên gấp rút tìm Tú Nương cùng cùng thợ cắt may, thợ may.
Buổi tối Thẩm Mẫu Đơn nói với Tư Cúc cùng A Hoán chuyện phải ra khỏi cửa nửa tháng, lời giải thích theo Thẩm Thiên Nguyên ra ngoài nhìn xem, Thẩm Thiên Nguyên làm công thường thường cùng chưởng quỹ ra ngoài đặt mua nguyên liệu chế tác đồ trang sức sợi vàng sợi bạc, trân châu, châu báu, vì thế Tư Cúc cùng Thẩm Hoán đều tin, chỉ có Tư Cúc càm ràm vài câu, "Tiểu thư, ngươi là tiểu thư, sao lại theo lão gia chạy khắp trời nam đất bắc . . . . .
Thẩm Mẫu Đơn cười không nói cái gì.
La Nam đi rồi, Thẩm Mẫu Đơn định ra ngoài đi dạo lâm sông Hoài, nhìn xem có cửa hàng thích hợp hay không.
Trên chợ náo nhiệt đi một vòng, tuy có bán cửa hàng, nhưng giá cả rất đắt, đa số đều là ước chừng hai trăm lạng nếu muốn mua lại cửa hàng , còn lại bạc đi Lương phủ mua vải vóc cái gì nhất định là không còn nhiều,có chút túng quẫn. Ở lâm sông Hoài tìm một vòng, Thẩm Mẫu Đơn cũng không tìm được cửa hàng giá rẻ, liền dự định trở về cùng phụ thân thương lượng..
Lúc trở về nhớ tới A Hoán mấy ngày nay bởi vì kỳ thi nho sinh rất mệt mỏi, liền dự định mua một ít nguyên liệu nấu ăn làm một bát canh cho đệ ấy ăn bổ não, đi mua não heo cùng tuỷ sống, nhớ tới trong nhà không có cẩu kỷ tử, liền tiện đường đi Hồi Xuân đường mua một ít về.
Mới vừa đi tới cửa Hồi Xuân đường, Thẩm Mẫu Đơn liền nghe thấy tiếng khóc thất thanh truyền đến, "Các ngươi nhìn đi bản tiểu thư dùng ngọc cơ cao của Hồi Xuân đường các ngươi nào ngờ bôi vào không khỏi vết thương còn bắt đầu thối rữa , bây giờ. . . . . . Nhìn thật đáng sợ, ô ô ô, bản tiểu thư sau này làm sao có thể gặp người. . . . . ."
Thẩm Mẫu Đơn ngẩn ra, trên mặt nổi lên ý cười, không nghĩ thật là hữu duyên, qua Hồi Xuân đường mua chút cẩu kỉ tử lại có thể tình cờ gặp Diêu Nguyệt.
Bước vào Hồi Xuân đường, nàng liền nhìn thấy Diêu Nguyệt giống như điên phụ lôi kéo một đại phu chỉ vào vết thương trên trán đại phu liền nổi giận đùng đùng phất tay áo, "Tiểu thư, ngươi không nên ở đây làm loạn, ngọc cơ cao Hồi Xuân đường ỏ lâm sông Hoài không biết bao nhiêu người đã dùng qua, nhưng trừ tiểu thư ra không có tình huống nào như vậy phát sinh, tiểu thư trong thời gian này có ăn kiêng không? Hoặc là để vết thương đụng tới những thứ đồ khác?"
Diêu Nguyệt vẫn khóc sướt mướt , "Không có, ta có ăn kiêng, cái gì đều nghe theo đại phu , dùng hai, ba ngày liền cảm thấy vết thương có chút ngứa, nhưng. . . . . . Nhưng tưởng bình thường, mấy ngày nay vẫn luôn có chút ngứa, hôm qua vết thương đỏ lên, sáng sớm hôm nay lên vết thương liền bắt đầu thối rữa . . . . ."
Diêu Nguyệt đang thương tâm khóc lóc, phía sau vang lên một thanh âm ôn nhu, "Nguyệt Nhi?"
Diêu Nguyệt nghe thấy thanh âm này, ngẩn ra, đột nhiên xoay người lại, Thẩm Mẫu Đơn cũng nhìn thấy vết thương trên trán nàng, nguyên lại vết thương không sâu lại bắt đầu đỏ lên thối rữa, miệng vết thương chảy ra một ít dịch vàng, nhìn có chút buồn nôn, Thẩm Mẫu Đơn nhíu mày, nhưng trong lòng không có nửa phần thương tiếc, chỉ tràn đầy vui sướng. Nhưng không nghĩ, hai mắt Diêu Nguyệt đỏ lên, đột nhiên lao tới phía nàng, thét chói tai, "Bởi vì ả, đều là bởi vì ả, nếu không phải ả ta cũng sẽ không bị ngã, cũng sẽ không dùng ngọc cơ cao, vết thương thì sẽ không thành như thế này. . . . . ."
Thời điển nàng ta lao tới Thẩm Mẫu xoay người Đơn tránh được, Diêu Nguyệt né không kịp, ngã nhào xuống đất, vẫn quay đầu hung tợn nhìn Thẩm Mẫu Đơn.
Thẩm Mẫu Đơn ôn nhu nói: "Nguyệt Nhi, muội nói cái gì? Ngày ấy rõ ràng là muội ở sau lưng đẩy ta, nhưng không nghĩ gậy ông đập lưng ông lại hại chính bản thân mình, vì sao lại trách đến trên đầu ta? Nguyệt Nhi, muội không nên cùng tỷ náo loạn, hay là trước để đại phu xem vết thương của muội, nhìn xem có cách gì có thể cứu vãn,nếu chậm trễ vết thương của muội nói sẽ càng ngày càng nghiêm trọng."
Diêu Nguyệt quả nhiên bình tĩnh lại, không hề dùng sức trừng mắt nhìn Thẩm Mẫu Đơn, chật vật từ dưới đất bò dậy.
Đại phu thay Diêu Nguyệt chẩn mạch, lại xem vết thương, trong miệng thì thào nói: "Không phải, nguyên bản vết thương không sâu làm sao đột nhiên thối rữa. . . . . . Đem ngọc cơ cao tiểu thư dùng đưa cho ta xem một chút."
Tiếp nhận ngọc cơ cao trong tay Diêu Nguyệt, mở nắp bình đặt ở chóp mũi ngửi, sắc mặt liền đổi, nhìn Diêu Nguyệt nói: "Tiểu thư, ngọc cơ cao này bị người ta động tay chân? Bên trong có hoa giáp trúc nếu mài cánh hoa giáp trúc này ra thành phấn, tiểu thư hẳn là dị ứng với hoa giáp trúc? Vết thương của tiểu thư ngứa chỉ sợ̣ đều là bởi vì trong ngọc cơ cao bỏ thêm thứ này."
Sắc mặt Diêu Nguyệt trắng bệch, nàng làm sao không nghĩ đến sẽ là vì nguyên nhân này, nàng dị ứng đối với hoa giáp trúc, người biết cái này không nhiều, nàng run rẩy hai tay bưng kín mặt, thét to: "Nhất định là nàng, nhất định là tiện nữ nhân kia. . . . . ."
Thẩm Mẫu Đơn biết tiện nữ nhân trong miệng Diêu Nguyệt là ai, là kế mẫu của nàng ta, Diêu Nguyệt lúc mười tuổi mẫu thân qua đời, sau đó cưới vợ kế Diêu phụ, hai người không ưa mắt lần nhau, minh tranh ám đấu trong đó không ít. Diêu Nguyệt sở dĩ khẳng định là do kế mẫu của nàng ta gây nên cũng bởi vì, ngọc cơ cao của nàng ta chỉ đặt ở trong nhà, chỉ có người trong nhà có thể động tay chân, nhưng chưa từng nghĩ đến từ lúc vừa mua ngọc cơ cao ra Hồi Xuân đường, ngọc cơ cao đã bị nàng động thủ.
Diêu Nguyệt nâng mặt kêu ầm lên, trong miệng chửi mắng kế mẫu của mình, mắng to rồi khóc rống lên, "Ô ô ô, độc phụ kia sao nhẫn tâm đến như vậy, nàng cũng là nữ nhân, chẳng lẽ không biết gương mặt đối với nữ nhân có bao nhiêu quan trọng sao, nàng phá huỷ cả đời ta rồi. . . . . ."
Thẩm Mẫu Đơn nghĩ, ngươi cũng biết gương mặt đối với nữ tử quan trọng sao, này vì sao lại hại ta vĩnh viễn không ngóc đầu lên được, nếu không phải là như thế, ngươi cũng sẽ không gặp báo ứng. Chỉ là, tại thời đại này, nữ tử có cho dù dung mạo tốt đẹp thì đã sao, vẫn chỉ có thể như cây tầm gửi dựa vào nam nhân, có ý nghĩa gì.
Lời lão đại phu vang bên tai, "Tiểu thư, lão phu kê phương thuốc này, sau khi tiểu thư trở về đem mấy vị thuốc dùng nước hòa với nước, dùng khăn sạch chấm thuốc thanh tẩy vết thương, sau khi xoa thuốc cao lên vết thương sẽ khỏi, chỉ là. . . . . ." Lão đại phu dừng một chút, "Chỉ là, vết thương này sau khi khỏi sẽ lưu lại vết sẹo ." Đại phu nói xong, đề bút viết xuống phương thuốc đưa cho Diêu Nguyệt, Diêu Nguyệt chỉ lo khóc lóc, âm thanh càng lúc càng lớn, càng ngày càng thê thảm.
Thẩm Mẫu Đơn cũng không nhiều lời nữa, mua cẩu kỷ tử xong liền rời đi.
Sau khi trở về Thẩm Mẫu Đơn đem não heo tủy heo mua về rửa sạch, để vào trong chén, bỏ cẩu kỷ tử vào, bỏ thêm chút ít muối ăn cùng nước tương rồi đem đi chưng. Mới vừa để vào chõ, Tư Cúc đã ở ngoài đi vào, nhìn thấy tiểu thư đang động tay làm đồ ăn, vội vàng tiến lên một bước nói: "Tiểu thư, người muốn ăn cái gì nói cho nô tỳ là được, nô tỳ đi làm, làm sao lại tự mình chạy đến nhà bếp đến rồi."
Tam phòng chỉ có một nha đầu, một gã sai vặt, một bà tử, đầu bếp nữ cũng không có, vì lẽ đó ngày thường đều là Tư Cúc cùng Lục nhi ở nhà bếp làm việc, Lão Bà Tử thỉnh thoảng đến hỗ trợ. Nhìn nha đầu lo lắng, Thẩm Mẫu Đơn cười với nàng "Không sao, A Hoán dạo này đọc sách đến đêm muộn, ta mua một ít nguyên liệu nấu ăn, chưng canh não heo cẩu tủy cho đệ ấy ăn, bổ thận kiện não ."
Tư Cúc nhỏ hơn nàng hai tuổi, kiếp trước nàng gả vào La gia, Tư Cúc cũng theo gả qua làm nha hoàn thiếp thân của nàng, tính nàng hiền lành, ở La phủ nhận hết bắt nạt, Tư Cúc theo nàng ăn rất nhiều khổ, đối với nàng vẫn trung thành, tận tâm như cũ. Sau khi nàng bị Diêu Nguyệt hại chết, Tư Cúc rất thương tâm, bệnh nặng một hồi, chờ Diêu Nguyệt tiến vào La phủ, khắp nơi làm khó dễ, tháng ngày càng thêm thê thảm, cuối cùng bị ở La phủ cả đời, không tới 30 tuổi đã nhắm mắt xuôi tay.
Nhìn nha đầu tươi cười vui vẻ trước mắt, Thẩm Mẫu Đơn thầm nghĩ , đời này nàng nhất định phải bồi thường cho nha đầu này, đợi hai năm nữa thay nàng tìm hộ nhân gia tốt gả nàng sang sống một đời bình an, vui vẻ.
Đợi đến lúc cơm tối, nhìn A Hoán ăn hết bát canh não heo cẩu tủy Thẩm Mẫu Đơn lúc này mới mỉm cười, đợi cả nhà ăn xong,Thẩm Hoán đi tới thư phòng, Thẩm Mẫu Đơn gọi Thẩm Thiên Nguyên, "Phụ thân, con có chuyện muốn thương lượng với cha một chút."
Thẩm Thiên Nguyên cười nói: "Mẫu Đơn con có lời gì muốn nói?"
Thẩm Mẫu Đơn đem ngân lượng năm trăm lạng cùng chuyện kinh doanh
: cửa hàng nói với Thẩm Thiên Nguyên, có điều che giấu chuyện trân châu. Thẩm Thiên Nguyên nghiêm mặt nói: "Mẫu Đơn, cha cũng biết con nghĩ thay ta phân ưu giải nạn lúc này mới vội vã mở cửa hàng.
Chỉ là bạc này . . . . . Cứu người là dễ như ăn cháo, năm trăm lạng
bạc này đối với chúng ta mà nói nhận lấy thì ngại, chúng ta tuyệt đối không thể dùng năm trăm lạng bạc này, đi đem ngân phiếu này trả lại người ta đi."
Thẩm Mẫu Đơn biết phụ thân nhất định sẽ nói như vậy, cũng đã sớm nghĩ ra, nói: "Phụ thân, người kia nhất định là người có thân phận, chỉ không thích nhất chính là nợ ân tình, nếu đem này ngân phiếu trả lại cho hắn, chỉ sợ hắn sẽ cho là chúng ta cầu chính là cái khác. Mà người kia không phải người huyện lâm sông Hoài, bây giờ chỉ sợ đã rời sông Hoài rồi. Phụ thân, con nghĩ như thế này,ngân phiếu năm trăm lạng trước lấy đi mở cửa hàng, chờ kiếm lời bạc nếu có thể tình cờ gặp người kia,trả lại cho hắn cũng không muộn."
Thẩm Thiên Nguyên cũng không phải người ương bướng, nghe Mẫu Đơn vừa nói như thế cân nhắc một lát sau liền đồng ý,để Thẩm Mẫu Đơn không cần lo lắng chuyện cửa hàng cùng nhân lực, ông đi nghĩ cách. Mẫu Đơn biết được phụ thân giao thiệp rộng rãi, liền an tâm, sau lại cùng Thẩm Thiên Nguyên hàn huyên chuyện quy hoạch cửa hàng ngày sau, cũng âm thầm nhắc nhở chuyện cửa hàng tốt nhất không cho người nhà họ Thẩm biết, Thẩm Thiên Nguyên trầm mặc biết, cũng đáp lại, Thẩm Mẫu Đơn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Đợi được Thẩm Thiên Nguyên đem khế ước mua bán nhà giao cho Thẩm Mẫu Đơn là chuyện của hai ngày sau, đồng thời giao cho Thẩm Mẫu Đơn văn tự nô bộc bán đứt. Thẩm Thiên Nguyên bưng lên một ly trà uống cạn lúc này mới cười nói:
"Cửa hàng cũng không tệ lắm, dùng 160 lượng bạc mua. Mua tôi tớ
này họ Mã, biết viết chữ tính sổ, cửa hàng ngày sau có thể giao cho hắn
quản lý, cách mỗi nửa tháng đi thăm một lần là được. Cửa hàng có một sân sau cùng mấy gian phòng nhỏ, chưởng quỹ, người làm ngày sau có thể ở đấy" Người họ Mã này là mua để làm chưởng quỹ, có văn tự bán đứt trong tay, sử dụng đương nhiên là yên tâm , chỉ có điều người chết vì tiền, chim chết vì ăn, lòng người không thể phỏng đoán ,ngày sau vẫn cần đề phòng một chút mới được.
Thẩm Mẫu Đơn biết ánh mắt cha nhìn người không sai, vì lẽ đó ngựa này
chưởng quỹ nhân phẩm cũng còn là thật tốt.
Hai người tính toán một chút, mua lại cửa hàng giá 160 lượng bạc, nô bộc hai mươi lượng, còn lại 320 lượng bạc. Những bạc này bọn họ muốn đi Lương phủ mua vải vóc, còn muốn trả tiền công thợ may, thêu hơi có chút thiếu thốn, chỉ có thể giảm bớt một ít vải vóc, lần đầu tiên chở vải vóc về nhất định phải tính toán tỉ mỉ. Mà hai ngày này nàng cũng không có nhàn rỗi, ngồi vẽ trang phục kiếp trước được lưu hành vào mấy năm sau cùng hình thức thêu hoa mới. Thời gian trôi qua quá lâu, nàng không nhớ rõ lắm, chỉ vẽ vài bộ dựa theo trí nhớ có sau đó cho Tư Cúc xem qua, Tư Cúc kinh ngạc thốt lên một câu rất đẹp.
"Mẫu Đơn, trong cửa hàng rất mới, chỉ cần tìm người làm theo yêu cầu
một ít tủ, bài biển là có thể, cho tới tìm Tú nương, thợ may, cha với Mã chưởng quỹ đi làm là được." Thẩm Thiên Nguyên kỳ không hi vọng con gái xuất đầu lộ diện bên ngoài.
Thẩm Mẫu Đơn gật gật đầu, "Phụ thân, những thứ này đều không khác mấy, nhưng chúng ta còn phải đi Lương phủ chọn mua vải vóc cùng chỉ thêu, cọn định tự đi, tiền bạc dư lại không nhiều, vải vóc phải cẩn thận chọn lựa mới được."
Thẩm Thiên Nguyên có chút lo lắng, ông thực sự có chút bận tâm chuyện con gái đi đến nơi xa như thế, nhưng ông lại không thông thạo với những thứ này, thích thú vừa nghĩ, nói: "Đã như vậy, cha với con cùng đi một chuyến."
Hai người thương lượng ba ngày sau xuất phát, lộ trình đi đường thủy đã mất đến nửa tháng, trong ba ngày này Thẩm Thiên Nguyên gấp rút tìm Tú Nương cùng cùng thợ cắt may, thợ may.
Buổi tối Thẩm Mẫu Đơn nói với Tư Cúc cùng A Hoán chuyện phải ra khỏi cửa nửa tháng, lời giải thích theo Thẩm Thiên Nguyên ra ngoài nhìn xem, Thẩm Thiên Nguyên làm công thường thường cùng chưởng quỹ ra ngoài đặt mua nguyên liệu chế tác đồ trang sức sợi vàng sợi bạc, trân châu, châu báu, vì thế Tư Cúc cùng Thẩm Hoán đều tin, chỉ có Tư Cúc càm ràm vài câu, "Tiểu thư, ngươi là tiểu thư, sao lại theo lão gia chạy khắp trời nam đất bắc . . . . .
Thẩm Mẫu Đơn cười không nói cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.