Chương 132
Nhu Nạo Khinh Mạn
24/07/2021
Người La gia? Mẫu Đơn hơi cau mày, nghĩ rằng người La gia hẳn sẽ không
ngu xuẩn như vậy chứ, sau khi nghe nói nàng trở thành hoàng hậu mà vẫn
chạy tới thượng kinh? Người bình thường tuyệt đối sẽ không làm chuyện
này, tóm lại đây là chuyện tránh được còn tránh không kịp nữa là. Nàng
cười nói: “Phụ thân, mặc kệ bọn họ là dược rồi. Chúng ta đã không có
quan hệ gì với bọn họ từ lâu rồi.”
Thẩm Thiên Nguyên gật đầu, bỗng nhớ ra một chuyện, cười nói: “Hôm nay bận chuyện của Khánh Niên mà có một chuyện vui quên nói với con. Nha đầu Tư Cúc kia đính hôn rồi, tháng sau sẽ thành thân đó. Nha đầu kia không cho cha nói với con, nó tìm được một gia đình họ Triệu ở thôn Cửu Hà ngoại thành. Gia cảnh Triệu gia giàu có, ruộng đất trăm mẫu, mà người nhà họ Triệu cũng không tệ, Đại Lang nhà họ Triệu cũng dáng vẻ đường hoàng, tuổi tác cũng tương đương với Tư Cúc.”
Mẫu Đơn bật cười: “Nha đầu Tư Cúc này cũng thật là, tìm được người như thế nào cũng không nói với con. Vậy tháng sau con sẽ quay lại, Tư Cúc thành thân con nhất dịnh phải đi.” Người khác có lẽ không hiểu tại sao nàng lại đối xử tốt với một nha hoàn như vậy, nhưng Mẫu Đơn lại nhớ rõ kiếp trước sau khi nàng gả cho La gia. La gia không muốn gặp nàng, Tư Cúc đã giúp đỡ nàng không ít, cuối cùng thậm chí còn vì dính líu tới nàng mà thê thảm vô cùng.
Thẩm Thiên Nguyên gật đầu. Từ nhỏ Tư Cúc đã sống ở tam phòng bọn họ, cùng với Mẫu Đơn trưởng thành, Thẩm Thiên Nguyên cũng coi Tư Cúc như một nửa nữ nhi rồi, đương nhiên cũng không phản đối, ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Trời tối rồi. con về sớm đi, khi nào A Hoán trả lời thư, ta sẽ vào cung thăm con.”
Ra khỏi đại viện Thẩm gia, Mẫu Đơn đã lên xe ngựa, thị vệ cao lớn cưỡi ngựa đi hai bên xe ngựa. Khi xe ngựa vừa chạy tới chỗ rẽ của con hẻm, đột nhiên có một người xông ra, phu xe vội kéo dây cương. May mà bây giờ đang ở trong hẻm, xe chạy không nhanh, Mẫu Đơn cũng không xảy ra chuyện gì, dù vậy nhưng cũng đủ khiến mấy thị vệ kia hoảng hốt, lập tức có 2 thị vệ xuống ngựa tiến lên trước. Lúc đi tới chỗ người đang quỳ kia, rút bội kiếm ra kề vào cổ người kia, người kia liền run cầm cập.
Mẫu Đơn ở trong xe ngồi vững lại, hỏi: “Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lập tức có thị nữ vén rèm xe lên, nhỏ giọng nói: “Bên ngoài có người chặn đầu xe ngựa… Hoàng hậu nương nương, người không sao chứ.”
Mẫu Đơn lắc đầu, xuyên qua tấm rèm che nhìn về phía trước, chỉ mơ hồ nhìn thấy mép váy hơi cũ và đôi tay đang phủ phục dưới đất. Đôi tay đó khô gầy, trên đó nổi đầy gân xanh. Phùng thị vệ ở bên ngoài đã quát: “Ngươi là người nào, dám cản xe ngựa của hoàng hậu nương nương!”
Nữ tử dưới đất không phải ai khác, chính là Diêu Nguyệt. Nàng ta phủ phục dưới đất, run lẩy bẩy, run giọng nói: “Nô… Nô là Diêu Nguyệt, xin hoàng hậu nương nương gặp nô một lần.” Dường như chỉ có tận mắt nhìn thấy tình thế như vậy, nàng ta mới thật sự phát hiện Mẫu Đơn đã là mẫu nghi một nước, xa cách một trời một vực với nàng ta, nhưng cái đám súc sinh La gia kia lại ép nàng ta tới tìm Mẫu Đơn, giúp La gia bọn họ mưu cầu một tương lai. Quả thật là hết sức đáng hận, nếu La gia các ngươi đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa.
Từ mấy năm trước, sau khi từ biệt La gia, Mẫu Đơn biết ân oán giữa mình và bọn họ đã kết thúc. Dĩ nhiên nàng cũng quan tâm tới Diêu Nguyệt, nói: “Đi thôi.”
Thị vệ nào không hiểu ý hoàng hậu nương nương, lập tức thu kiếm về bên cạnh xe ngựa xoay người lên ngựa.
Diêu Nguyệt cắn răng nhưng vẫn quỳ tại chỗ như cũ không chịu đứng dậy, đầu đã dập ở dưới đất: “Nô có lời muốn nói với hoàng hậu nương nương, xin hoàng hậu nương nương gặp nô một lần.”
Bọn thị vệ không đợi Mẫu Đơn lên tiếng, một người trong số đó xuống ngựa, tiến lên mấy bước, một cước đá vào người Diêu Nguyệt, một cước đá nàng ta qua bên cạnh. Lúc này xe ngựa mới lộc cộc chạy về phía trước, chỉ để lại Diêu Nguyệt đang ôm eo khóc.
Sau khi hồi cung, Mẫu Đơn cũng không để chuyện này trong lòng, nên làm cái gì thì làm cái đó. Vệ Hề Nguyên trước mắt đã lớn rồi, thời gian ở cùng nàng cũng nhiều hơn. Nói về tiểu gia hoả này, bây giờ không giống như lúc một tuổi cứ bám riết lấy Mẫu Đơn, đã hiểu chuyện không ít. Những chuyện nàng nói với nó nếu nó nghe hiểu thì sẽ gật đầu, không hiểu thì cũng không hỏi nhiều, sẽ âm thầm ghi nhớ, sau đó đi hỏi phụ hoàng.
Sáng sớm cả nhà 3 người ăn sáng xong. Mẫu Đơn khẩu vị tốt, bữa sáng ăn cả một chén cháo thơm nồng, mấy miếng sủi cảo thuỷ tinh, 2 cái bánh bao chay được hấp trắng phao. Ngự trù trong cung rất giỏi, bánh bao chay làm ra ăn ngon vô cùng. Trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy có chút kỳ lạ. Cái khẩu vị này cũng hơi quá tốt rồi. Hơn nữa trước đó cũng không cảm thấy những món ăn này ngon đến vậy, mà sao bây giờ lại ăn ngon như vậy chứ? Khẩu vị của tiểu gia hoả Vệ Hề Nguyên cũng không tệ, ăn một chén cháo vào mấy viên sủi cảo.
Tiểu gia hoả thấy mẫu hậu của mình lại uống thêm một chén canh, há hốc miệng một cách khoa trương, ngọt ngào ngây thơ nói: “Mẫu hậu, người… ăn nhiều thiệt.” Tiểu gia hoả mới 2 tuổi, nói chuyện còn có chút chưa rành mạch, chưa nói được hết cả câu, lại lắp ba lắp bắp nói: “Lúc trước… mẫu hậu ăn… giống con.”
Mẫu Đơn đưa tay sờ khuôn mặt non nớt của tiểu gia hoả, cười nói: “Khẩu vị mẫu hậu tốt, tự nhiên sẽ ăn nhiều hơn một chút…” Nàng nói xong, giọng nói bất chợt dừng lại, đột nhiên nhớ tới nguyệt sự của mình đã trễ hơn nửa tháng rồi, khẩu vị lúc này lại tốt như vậy. Nàng nhịn không được chớp chớp mắt, bất thình lình nói với Bão Cầm đang đứng bên cạnh: “Bão Cầm, mau đi mời ngự y tới đây.”
Lúc nàng mang thai Vệ Hề Nguyên đã nghén rất nghiêm trọng, lúc đó nàng ăn gì cũng không vô, lúc này nào đâu còn nghĩ tới vấn đề kia, chỉ là lúc nãy đột nhiên nhớ tới nguyệt sự còn chưa tới mới cảm thấy có chút không ổn. Yến đế đã hỏi: “Có phải cảm thấy chỗ nào không khoẻ không?”
Vệ Hề Nguyên cũng từ ghế nhỏ nhảy xuống, chạy tới bên cạnh Mẫu Đơn, ôm lấy tay nàng, lo lắng nói: “Mẫu hậu… người sao vậy? Đau đau chỗ nào sao?”
Mẫu Đơn xoa đầu nhi tử, cười nói: “Mẫu hậu không sao.” Lại nhìn Yến đế, theo bản năng đặt tay lên bụng: “Hoàng thượng, không phải không khoẻ, chỉ là bây giờ thiếp cũng không dám khẳng định…”
Yến đế thấy dáng vẻ của nàng, còn gì không hiểu, cười nói: “Có phải đã có thai rồi không?” Hắn vui tới nỗi khoé miệng sắp cong đến tận mang tai rồi.
“Lát nữa mời ngự y qua là biết liền mà.” Nàng cảm thấy chuyện này chắc 8-9 phần rồi. Tuy rằng lần này mang thai không giống lần trước, nhưng tóm lại là có thai, cũng có chút cảm giác. Nàng nhìn gương mặt tươi cười của Yến đế, cười hỏi: “Hoàng thượng, người hy vọng là con trai hay con gái?”
Yến đế lập tức nói: “Con gái, lần này cần đứa nữ nhi!” Đã có nhi tử rồi, dĩ nhiên là trai gái có đủ là tốt, nếu như là nữ nhi, có hai cha con bọn họ yêu thương hai mẹ con các nàng thì tốt biết mấy.
Mẫu Đơn cũng nhịn không được cười nói: “Thiếp cũng cảm thấy đây là một nữ nhi.” Nữ nhi thương mẹ nha, lần này có thai ngoan biết bao, ăn được uống được không bị nghén.
Trái lại Vệ Hề Nguyên nghe không hiểu, gương mặt mông lung nhìn phụ hoàng và mẫu hậu. Tới khi nghe mẫu hậu giải thích xong, lúc này mới biết trong bụng mẫu hậu có tiểu muội muội. Nó vẫn còn mông lung, chớp chớp mắt nói: “Phụ hoàng, mẫu hậu, vậy con… cũng là từ bụng mẫu hậu… chui ra?”
Mẫu Đơn cười nói: “Tất nhiên là vậy rồi.”
Vệ Hề Nguyên kinh ngạc nhìn bụng mẫu hậu, lại khoa tay muốn chân đo vóc dáng của mình, lại nhìn bụng của mẫu hậu, cuối cùng bắt đầu xoắn xuýt, làm cho Mẫu Đơn và Yến đế không nhịn được bắt đầu cười.
Không bao lâu, ngự y tới, bắt mạch cho Mẫu Đơn, lập tức lui ra sau quỳ xuống: “Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đã có hỷ mạch.”
Yến đế vui mừng, lập tức ban thưởng. Bởi vì Mẫu Đơn mang thai lúc này, mới hơn một tháng nên cũng không nói cho quá nhiều người, chỉ sai bọn thị nữ hầu hạ tốt cho Mẫu Đơn. Mang thai rồi, mấy ngày trước có nói với Yến đế chuyện đi tiễn Tư Cúc xuất giá, Yến đế liền không muốn cho nàng đi nữa. Mẫu Đơn nhẹ giọng năn nỉ một hồi, lúc này mới đồng ý.
Bây giờ Tư cúc đã là chưởng quầy của tiệm y phục. Sau khi đã trả khế ước bán thân cho nàng ấy, Tư Cúc đã mua một căn nhà ở trong thành. Tư Cúc cũng không có người thân gì ở trong kinh thành, lúc xuất giá cũng chỉ có mấy bạn tốt, còn có mấy hỉ nương các loại tới giúp đỡ. Ngoài ra đại phu nhân Lữ thị cũng qua đây.
Lần này Mẫu Đơn tới chỉ dẫn theo 2 nha hoàn. Tuy rằng bách tính ở thượng kinh đã gặp qua nàng, nhưng lúc đó nàng mặc y phục, trang điểm hoa lệ, lại đứng ở trên tường thành cao cao, đâu có nhìn rõ. Lúc này dĩ nhiên cũng không ai nhận ra nàng, chỉ có Tư Cúc thấy Mẫu Đơn là giật nảy mình, vội vàng muốn quỳ xuống nghênh tiếp. Mẫu Đơn đã đỡ lấy cánh tay Tư Cúc, cười nói: “Được rồi, hôm nay ta tới đây để xem ngươi xuất giá, đừng nói gì khác.”
Dĩ nhiên Tư Cúc hiểu ý nàng, nhẹ gật đầu, hốc mắt hơi đỏ: “Không ngờ cô nương sẽ tới đây…”
Người ngoài có người không biết Mẫu Đơn, nhịn không được tò mò nói: “Tư cúc cô nương, vị này là?” Nói ra thì Tư Cúc không có thân thích gì, nhà chồng nàng ấy cũng rất thông cảm cho nàng ấy. Hôm nay thành thân đặc biệt tìm không ít người qua đây giúp đỡ. Hỷ nương này và các nha hoàn bà tử hầu hạ cũng đều là người của bên kia.
Mẫu Đơn đã cười nói: “Ta là tỷ tỷ của Tư Cúc. Hôm nay là ngày Tư Cúc xuất gia, đương nhiên phải qua đây xem xem rồi.”
Lữ thị thấy Mẫu Đơn như vậy cũng không nói gì nhiều, chỉ cười cười với nàng. Lúc này hỷ nương bắt đầu chải tóc trang điểm cho Tư Cúc. Tới giờ lành, bên ngoài chiêng trống ngợp trời, tân lang đã tới ngoài cửa đón dâu. Một đám khách nữ cũng ngại ra cửa xem, chỉ đứng ở hậu viên trò chuyện. Lữ thị và Mẫu Đơn tán gẫu mấy câu, đột nhiên một phụ nhân ăn mặc rách rưới từ bên ngoài xông vào. Người phụ nhân kia vọt tới trước mặt Mẫu Đơn, quỳ mạnh xuống: “Nô có lời muốn nói với hoàng hậu nương nương, xin hoàng hậu nương nương cho nô một cơ hội, cầu xin hoàng hậu nương nương.” Phụ nhân này vừa nói vừa dập đầu.
Tuy đã tiều tuỵ già nua không ít nhưng Mẫu Đơn vừa nhìn đã nhận ra người đang quỳ này là Diêu Nguyệt.
Dám người xung quanh cũng hơi sững lại. tới khi hoàn hồn nhìn phụ nhân này vẫn đang dập đầu miệng hô hoàng hậu nương nương. Lúc này bọn họ sao còn không đoán ra được thân phận của Mẫu Đơn. Vốn Tư cúc đã từng là nha hoàn của Mẫu Đơn. Chuyện này mọi người ai cũng biết. Điều khiến mọi người kinh ngạc là nha hoàn này xuất giá vậy mà hoàng hậu nương nương lại đích thân qua đây, thấy hoàng hậu nương nương không đối xử với Tư Cúc như nha hoàn. Toàn bộ đám nha hoàn bà tử đều quỳ xuống. Mẫu Đơn liếc mắt ra hiệu cho Bão cầm ở bên cạnh. Bão Cầm lập tức nói: “Được rồi, mọi người lui ra ngoài đợi đi.”
Khi đám người đã lui ra hết, trong phòng chỉ còn lại Mẫu Đơn và Diêu nguyệt cùng với Bão Cầm và một thị nữ khác. Thị nữ đó là Yến đế bảo nàng dẫn theo, nghĩ rằng thân thủ hẳn là không tệ.
Thẩm Thiên Nguyên gật đầu, bỗng nhớ ra một chuyện, cười nói: “Hôm nay bận chuyện của Khánh Niên mà có một chuyện vui quên nói với con. Nha đầu Tư Cúc kia đính hôn rồi, tháng sau sẽ thành thân đó. Nha đầu kia không cho cha nói với con, nó tìm được một gia đình họ Triệu ở thôn Cửu Hà ngoại thành. Gia cảnh Triệu gia giàu có, ruộng đất trăm mẫu, mà người nhà họ Triệu cũng không tệ, Đại Lang nhà họ Triệu cũng dáng vẻ đường hoàng, tuổi tác cũng tương đương với Tư Cúc.”
Mẫu Đơn bật cười: “Nha đầu Tư Cúc này cũng thật là, tìm được người như thế nào cũng không nói với con. Vậy tháng sau con sẽ quay lại, Tư Cúc thành thân con nhất dịnh phải đi.” Người khác có lẽ không hiểu tại sao nàng lại đối xử tốt với một nha hoàn như vậy, nhưng Mẫu Đơn lại nhớ rõ kiếp trước sau khi nàng gả cho La gia. La gia không muốn gặp nàng, Tư Cúc đã giúp đỡ nàng không ít, cuối cùng thậm chí còn vì dính líu tới nàng mà thê thảm vô cùng.
Thẩm Thiên Nguyên gật đầu. Từ nhỏ Tư Cúc đã sống ở tam phòng bọn họ, cùng với Mẫu Đơn trưởng thành, Thẩm Thiên Nguyên cũng coi Tư Cúc như một nửa nữ nhi rồi, đương nhiên cũng không phản đối, ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Trời tối rồi. con về sớm đi, khi nào A Hoán trả lời thư, ta sẽ vào cung thăm con.”
Ra khỏi đại viện Thẩm gia, Mẫu Đơn đã lên xe ngựa, thị vệ cao lớn cưỡi ngựa đi hai bên xe ngựa. Khi xe ngựa vừa chạy tới chỗ rẽ của con hẻm, đột nhiên có một người xông ra, phu xe vội kéo dây cương. May mà bây giờ đang ở trong hẻm, xe chạy không nhanh, Mẫu Đơn cũng không xảy ra chuyện gì, dù vậy nhưng cũng đủ khiến mấy thị vệ kia hoảng hốt, lập tức có 2 thị vệ xuống ngựa tiến lên trước. Lúc đi tới chỗ người đang quỳ kia, rút bội kiếm ra kề vào cổ người kia, người kia liền run cầm cập.
Mẫu Đơn ở trong xe ngồi vững lại, hỏi: “Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lập tức có thị nữ vén rèm xe lên, nhỏ giọng nói: “Bên ngoài có người chặn đầu xe ngựa… Hoàng hậu nương nương, người không sao chứ.”
Mẫu Đơn lắc đầu, xuyên qua tấm rèm che nhìn về phía trước, chỉ mơ hồ nhìn thấy mép váy hơi cũ và đôi tay đang phủ phục dưới đất. Đôi tay đó khô gầy, trên đó nổi đầy gân xanh. Phùng thị vệ ở bên ngoài đã quát: “Ngươi là người nào, dám cản xe ngựa của hoàng hậu nương nương!”
Nữ tử dưới đất không phải ai khác, chính là Diêu Nguyệt. Nàng ta phủ phục dưới đất, run lẩy bẩy, run giọng nói: “Nô… Nô là Diêu Nguyệt, xin hoàng hậu nương nương gặp nô một lần.” Dường như chỉ có tận mắt nhìn thấy tình thế như vậy, nàng ta mới thật sự phát hiện Mẫu Đơn đã là mẫu nghi một nước, xa cách một trời một vực với nàng ta, nhưng cái đám súc sinh La gia kia lại ép nàng ta tới tìm Mẫu Đơn, giúp La gia bọn họ mưu cầu một tương lai. Quả thật là hết sức đáng hận, nếu La gia các ngươi đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa.
Từ mấy năm trước, sau khi từ biệt La gia, Mẫu Đơn biết ân oán giữa mình và bọn họ đã kết thúc. Dĩ nhiên nàng cũng quan tâm tới Diêu Nguyệt, nói: “Đi thôi.”
Thị vệ nào không hiểu ý hoàng hậu nương nương, lập tức thu kiếm về bên cạnh xe ngựa xoay người lên ngựa.
Diêu Nguyệt cắn răng nhưng vẫn quỳ tại chỗ như cũ không chịu đứng dậy, đầu đã dập ở dưới đất: “Nô có lời muốn nói với hoàng hậu nương nương, xin hoàng hậu nương nương gặp nô một lần.”
Bọn thị vệ không đợi Mẫu Đơn lên tiếng, một người trong số đó xuống ngựa, tiến lên mấy bước, một cước đá vào người Diêu Nguyệt, một cước đá nàng ta qua bên cạnh. Lúc này xe ngựa mới lộc cộc chạy về phía trước, chỉ để lại Diêu Nguyệt đang ôm eo khóc.
Sau khi hồi cung, Mẫu Đơn cũng không để chuyện này trong lòng, nên làm cái gì thì làm cái đó. Vệ Hề Nguyên trước mắt đã lớn rồi, thời gian ở cùng nàng cũng nhiều hơn. Nói về tiểu gia hoả này, bây giờ không giống như lúc một tuổi cứ bám riết lấy Mẫu Đơn, đã hiểu chuyện không ít. Những chuyện nàng nói với nó nếu nó nghe hiểu thì sẽ gật đầu, không hiểu thì cũng không hỏi nhiều, sẽ âm thầm ghi nhớ, sau đó đi hỏi phụ hoàng.
Sáng sớm cả nhà 3 người ăn sáng xong. Mẫu Đơn khẩu vị tốt, bữa sáng ăn cả một chén cháo thơm nồng, mấy miếng sủi cảo thuỷ tinh, 2 cái bánh bao chay được hấp trắng phao. Ngự trù trong cung rất giỏi, bánh bao chay làm ra ăn ngon vô cùng. Trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy có chút kỳ lạ. Cái khẩu vị này cũng hơi quá tốt rồi. Hơn nữa trước đó cũng không cảm thấy những món ăn này ngon đến vậy, mà sao bây giờ lại ăn ngon như vậy chứ? Khẩu vị của tiểu gia hoả Vệ Hề Nguyên cũng không tệ, ăn một chén cháo vào mấy viên sủi cảo.
Tiểu gia hoả thấy mẫu hậu của mình lại uống thêm một chén canh, há hốc miệng một cách khoa trương, ngọt ngào ngây thơ nói: “Mẫu hậu, người… ăn nhiều thiệt.” Tiểu gia hoả mới 2 tuổi, nói chuyện còn có chút chưa rành mạch, chưa nói được hết cả câu, lại lắp ba lắp bắp nói: “Lúc trước… mẫu hậu ăn… giống con.”
Mẫu Đơn đưa tay sờ khuôn mặt non nớt của tiểu gia hoả, cười nói: “Khẩu vị mẫu hậu tốt, tự nhiên sẽ ăn nhiều hơn một chút…” Nàng nói xong, giọng nói bất chợt dừng lại, đột nhiên nhớ tới nguyệt sự của mình đã trễ hơn nửa tháng rồi, khẩu vị lúc này lại tốt như vậy. Nàng nhịn không được chớp chớp mắt, bất thình lình nói với Bão Cầm đang đứng bên cạnh: “Bão Cầm, mau đi mời ngự y tới đây.”
Lúc nàng mang thai Vệ Hề Nguyên đã nghén rất nghiêm trọng, lúc đó nàng ăn gì cũng không vô, lúc này nào đâu còn nghĩ tới vấn đề kia, chỉ là lúc nãy đột nhiên nhớ tới nguyệt sự còn chưa tới mới cảm thấy có chút không ổn. Yến đế đã hỏi: “Có phải cảm thấy chỗ nào không khoẻ không?”
Vệ Hề Nguyên cũng từ ghế nhỏ nhảy xuống, chạy tới bên cạnh Mẫu Đơn, ôm lấy tay nàng, lo lắng nói: “Mẫu hậu… người sao vậy? Đau đau chỗ nào sao?”
Mẫu Đơn xoa đầu nhi tử, cười nói: “Mẫu hậu không sao.” Lại nhìn Yến đế, theo bản năng đặt tay lên bụng: “Hoàng thượng, không phải không khoẻ, chỉ là bây giờ thiếp cũng không dám khẳng định…”
Yến đế thấy dáng vẻ của nàng, còn gì không hiểu, cười nói: “Có phải đã có thai rồi không?” Hắn vui tới nỗi khoé miệng sắp cong đến tận mang tai rồi.
“Lát nữa mời ngự y qua là biết liền mà.” Nàng cảm thấy chuyện này chắc 8-9 phần rồi. Tuy rằng lần này mang thai không giống lần trước, nhưng tóm lại là có thai, cũng có chút cảm giác. Nàng nhìn gương mặt tươi cười của Yến đế, cười hỏi: “Hoàng thượng, người hy vọng là con trai hay con gái?”
Yến đế lập tức nói: “Con gái, lần này cần đứa nữ nhi!” Đã có nhi tử rồi, dĩ nhiên là trai gái có đủ là tốt, nếu như là nữ nhi, có hai cha con bọn họ yêu thương hai mẹ con các nàng thì tốt biết mấy.
Mẫu Đơn cũng nhịn không được cười nói: “Thiếp cũng cảm thấy đây là một nữ nhi.” Nữ nhi thương mẹ nha, lần này có thai ngoan biết bao, ăn được uống được không bị nghén.
Trái lại Vệ Hề Nguyên nghe không hiểu, gương mặt mông lung nhìn phụ hoàng và mẫu hậu. Tới khi nghe mẫu hậu giải thích xong, lúc này mới biết trong bụng mẫu hậu có tiểu muội muội. Nó vẫn còn mông lung, chớp chớp mắt nói: “Phụ hoàng, mẫu hậu, vậy con… cũng là từ bụng mẫu hậu… chui ra?”
Mẫu Đơn cười nói: “Tất nhiên là vậy rồi.”
Vệ Hề Nguyên kinh ngạc nhìn bụng mẫu hậu, lại khoa tay muốn chân đo vóc dáng của mình, lại nhìn bụng của mẫu hậu, cuối cùng bắt đầu xoắn xuýt, làm cho Mẫu Đơn và Yến đế không nhịn được bắt đầu cười.
Không bao lâu, ngự y tới, bắt mạch cho Mẫu Đơn, lập tức lui ra sau quỳ xuống: “Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đã có hỷ mạch.”
Yến đế vui mừng, lập tức ban thưởng. Bởi vì Mẫu Đơn mang thai lúc này, mới hơn một tháng nên cũng không nói cho quá nhiều người, chỉ sai bọn thị nữ hầu hạ tốt cho Mẫu Đơn. Mang thai rồi, mấy ngày trước có nói với Yến đế chuyện đi tiễn Tư Cúc xuất giá, Yến đế liền không muốn cho nàng đi nữa. Mẫu Đơn nhẹ giọng năn nỉ một hồi, lúc này mới đồng ý.
Bây giờ Tư cúc đã là chưởng quầy của tiệm y phục. Sau khi đã trả khế ước bán thân cho nàng ấy, Tư Cúc đã mua một căn nhà ở trong thành. Tư Cúc cũng không có người thân gì ở trong kinh thành, lúc xuất giá cũng chỉ có mấy bạn tốt, còn có mấy hỉ nương các loại tới giúp đỡ. Ngoài ra đại phu nhân Lữ thị cũng qua đây.
Lần này Mẫu Đơn tới chỉ dẫn theo 2 nha hoàn. Tuy rằng bách tính ở thượng kinh đã gặp qua nàng, nhưng lúc đó nàng mặc y phục, trang điểm hoa lệ, lại đứng ở trên tường thành cao cao, đâu có nhìn rõ. Lúc này dĩ nhiên cũng không ai nhận ra nàng, chỉ có Tư Cúc thấy Mẫu Đơn là giật nảy mình, vội vàng muốn quỳ xuống nghênh tiếp. Mẫu Đơn đã đỡ lấy cánh tay Tư Cúc, cười nói: “Được rồi, hôm nay ta tới đây để xem ngươi xuất giá, đừng nói gì khác.”
Dĩ nhiên Tư Cúc hiểu ý nàng, nhẹ gật đầu, hốc mắt hơi đỏ: “Không ngờ cô nương sẽ tới đây…”
Người ngoài có người không biết Mẫu Đơn, nhịn không được tò mò nói: “Tư cúc cô nương, vị này là?” Nói ra thì Tư Cúc không có thân thích gì, nhà chồng nàng ấy cũng rất thông cảm cho nàng ấy. Hôm nay thành thân đặc biệt tìm không ít người qua đây giúp đỡ. Hỷ nương này và các nha hoàn bà tử hầu hạ cũng đều là người của bên kia.
Mẫu Đơn đã cười nói: “Ta là tỷ tỷ của Tư Cúc. Hôm nay là ngày Tư Cúc xuất gia, đương nhiên phải qua đây xem xem rồi.”
Lữ thị thấy Mẫu Đơn như vậy cũng không nói gì nhiều, chỉ cười cười với nàng. Lúc này hỷ nương bắt đầu chải tóc trang điểm cho Tư Cúc. Tới giờ lành, bên ngoài chiêng trống ngợp trời, tân lang đã tới ngoài cửa đón dâu. Một đám khách nữ cũng ngại ra cửa xem, chỉ đứng ở hậu viên trò chuyện. Lữ thị và Mẫu Đơn tán gẫu mấy câu, đột nhiên một phụ nhân ăn mặc rách rưới từ bên ngoài xông vào. Người phụ nhân kia vọt tới trước mặt Mẫu Đơn, quỳ mạnh xuống: “Nô có lời muốn nói với hoàng hậu nương nương, xin hoàng hậu nương nương cho nô một cơ hội, cầu xin hoàng hậu nương nương.” Phụ nhân này vừa nói vừa dập đầu.
Tuy đã tiều tuỵ già nua không ít nhưng Mẫu Đơn vừa nhìn đã nhận ra người đang quỳ này là Diêu Nguyệt.
Dám người xung quanh cũng hơi sững lại. tới khi hoàn hồn nhìn phụ nhân này vẫn đang dập đầu miệng hô hoàng hậu nương nương. Lúc này bọn họ sao còn không đoán ra được thân phận của Mẫu Đơn. Vốn Tư cúc đã từng là nha hoàn của Mẫu Đơn. Chuyện này mọi người ai cũng biết. Điều khiến mọi người kinh ngạc là nha hoàn này xuất giá vậy mà hoàng hậu nương nương lại đích thân qua đây, thấy hoàng hậu nương nương không đối xử với Tư Cúc như nha hoàn. Toàn bộ đám nha hoàn bà tử đều quỳ xuống. Mẫu Đơn liếc mắt ra hiệu cho Bão cầm ở bên cạnh. Bão Cầm lập tức nói: “Được rồi, mọi người lui ra ngoài đợi đi.”
Khi đám người đã lui ra hết, trong phòng chỉ còn lại Mẫu Đơn và Diêu nguyệt cùng với Bão Cầm và một thị nữ khác. Thị nữ đó là Yến đế bảo nàng dẫn theo, nghĩ rằng thân thủ hẳn là không tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.