Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc

Chương 135

Nhu Nạo Khinh Mạn

02/08/2021

Mẫu Đơn khẽ vuốt bụng, nói: “Hồi bẩm thái hậu, bây giờ sắp 5 tháng rồi.”

Thái hậu nằm trên giường khẽ gật đầu, lần đầu tiên nở nụ cười hoà nhã với Mẫu Đơn: “Tốt quá… đã 5 tháng rồi, ai gia thật hy vọng có thể thấy được đứa bé này ra đời.” Nói xong những lời này, sắc mặt bà càng ngày càng không tốt, lại bắt đầu ho khan.

“Thái hậu nhất định sẽ thấy được đứa bé ra đời. Thái hậu đừng nói chuyện nữa, cố gắng nghỉ ngơi đi.” Mẫu Đơn nói khẽ, lại nói với cung nhân bên cạnh: “Còn không mau đi mời ngự y qua đây.”

Thái hậu vẫy vẫy tay, lại ho khan 2 tiếng: “Sức khoẻ của ai gia, ai gia tự hiểu rất rõ, ai gia biết mình khó có thể sống qua mùa đông này…” Bà lại ho hai tiếng, nói khẽ: “Người sắp chết, lời nói cũng hiền lành. Những chuyện trước đây ai gia đã làm, bây giờ nhớ lại, thật là… Đối mặt với sống chết mới cảm thấy những chuyện bản thân chắp nhất rốt cuộc có gì quan trọng chứ, lúc nên trân trọng nhất thì ai gia đã không trân trọng. Ai gia hối hận lắm…”

Mẫu Đơn cũng ngại nói thêm gì, chỉ nói: “Thái hậu, sức khoẻ người không tốt thì hãy bớt nói một chút, cố gắng nghỉ ngơi tốt, khi sức khoẻ tốt rồi, thần thiếp và Cảnh vương phi nhất định sẽ cùng người tán gẫu tiếp.”

Bảo Thu cũng dịu dàng nói: “Phải đó, thái hậu. Người đừng nói nữa, cố gắng nghỉ ngơi mới đúng.”

Nhưng thái hậu lại không nghe những lời bọn họ nói, mơ màng nhìn tấm màn lụa màu vàng nhạt trên đầu: “Nếu như… nếu như lão Ngũ còn sống thì thật tốt biết bao, có phải bây giờ còn có cơ hội bù đắp chăng. Lão ngũ cũng đã mất rồi. Hoàng thượng… e rằng sẽ không tha thứ cho ai gia và lão Lục đâu.” Bà thì thầm khẽ nói về chuyện lúc nhỏ của ba huynh đệ trước kia, kể về sự sủng ái của tiên hoàng đối với bà rồi tới sự lạnh nhạt, kể về sự tương thân tương ái của ba huynh đệ lúc nhỏ tới khi quan hệ lạnh nhạt, cứ kể cứ kể rồi bà từ từ nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Ngược lại doạ cho mẫu Đơn và Bảo Thu sợ một trận, vội sai ngự y bắt mạch. Thái hậu chỉ là mệt rồi, ngủ thiếp đi thôi. Hai người cũng nhẹ nhàng lui ra ngoài tẩm cung, nhìn nhau đều thầm thở dài, trong lòng cảm khái. Thái hậu ngang ngược trước kia bây giờ lại trở nên như vậy.

Hai người ra đại điện, từ từ đi về phía cung Phúc Ninh, lúc này Mẫu Đơn mới hỏi: “Khoảng thời gian này sống có tốt không?” Hôm qua vừa tới, nàng đã nhìn ra, Cảnh vương thật sự vô cùng trân trọng Bảo Thu.

Bảo Thu gật gật đầu nói: “Rất tốt, điện hạ đối với ta rất tốt.” Nàng ấy và Cảnh vương hai người trải qua biết bao hiểu lầm và trắc trở lớn lớn nhỏ nhỏ, cuối cùng mới được ở bên nhau, tự nhiên nàng ấy sẽ rất trân trọng.

Cảnh vương qua đây còn dẫn theo nữ nhi 2 tuổi Vệ Trân Châu. Hôm qua Mẫu Đơn vẫn chưa kịp nhìn tiểu nha đầu lớn lên như thế nào, liền cùng nhau về điện Phúc Ninh đón Vệ Hề Nguyên và Vệ Tử An qua điện Kỳ Hoa – chỗ Cảnh vương và Bảo Thu ở. Tiểu nha đầu nhỏ hơn Vệ Hề Nguyên mấy tháng, lúc này cũng sắp hai tuổi rồi. Lúc qua đó, tiểu nha đầu đang bám lấy Cảnh vương chơi cưỡi ngựa.

Vừa vào liền thấy tiểu nha đầu kia đang ngồi trên vai Cảnh vương, Cảnh vương đang ở trong đại điện quay lung tung, chọc cho tiểu nha đầu cười khanh khách không ngừng. Nhìn thấy Bảo Thu, tiểu nha đầu lập tức giơ 2 tay đòi mẫu phi: “Mẫu phi, ôm, Trân Châu muốn ôm ôm.”



Thi Bảo Thu dịu dàng đầy mặt đón lấy tiểu nha đầu. Lúc này tiểu nha đầu mới chú ý tới Mẫu Đơn, Vệ Hề Nguyên và Vệ Tử An, cũng không sợ người lạ, hỏi Bảo Thu: “Mẫu phi, họ… là ai vậy?”

Bảo Thu nói thân phận của ba người cho tiểu nha đầu. Tiểu nha đầu lập tức tới chào hỏi, sau đó thì chơi với Vệ Hề Nguyên ở một bên, Vệ Tử An thì mỉm cười ngồi một bên nhìn 2 tiểu gia hoả. 2 đứa bé rất hợp nhau, không bao lâu thì đã chơi thân với nhau. Mấy người lớn thì ở bên cạnh pha trà tán gẫu, không bao lâu thì Yến đế cũng qua đây. Hắn đã ôn hoà với Cảnh vương không ít, không giống như trước đây tranh giành đấu đá nhau. 2 người qua thư phòng, cũng không biết đã nói những gì.

Tới giờ trưa, 7 người ở lại điện Kỳ Hoa ăn trưa, nhìn Yến đế và Cảnh vương tán gẫu chút việc, sắc mặt hai người đều hoà nhã, nói tới chỗ vui thì cũng thoải mái cười to.

Sức khoẻ thái hậu vẫn không tốt. Ngự y cũng bó tay, chỉ có thể dùng thuốc mỗi ngày để kéo dài. Mỗi sáng Mẫu Đơn và Bảo Thu đều qua thỉnh an thái hậu, nghe thái hậu nói mấy câu, hoặc là nói đôi lời với thái hậu. Phần lớn thời gian thái hậu đều trầm mặc, thỉnh thoảng sẽ nhìn chằm chằm vào bụng của Mẫu Đơn, nhìn hoài nhìn mãi đôi mắt cũng có chút đỏ. Mà thái hậu cũng thường kêu 2 tôn tử và 1 tôn nữ qua chơi với bà. Nhìn thái hậu ôn hoà bình thản như vậy, trong lòng Mẫu Đơn cảm khái.

Qua mấy ngày nữa là cuối năm, bởi vì thái hậu bệnh nặng nên Yến đế không có mời các trọng thần tiến cung, chỉ ăn một bữa tiệc với mấy vị thân vương. Khi sắc trời đã dần tối, Vệ Hề Nguyên đã có chút đứng ngồi không yên, kéo áo Mẫu Đơn kêu gào: “Mẫu hậu, ra ngoài, muốn ra ngoài, xem náo nhiệt.’

Mẫu Đơn sao lại không hiểu ý nhi tử, ý là muốn ra ngoài cung chơi đây mà. Nàng cười nói: “Đi nói với phụ hoàng đi. Nếu phụ hoàng đồng ý thì chúng ta ra ngoài có được không?”

Vệ Hề Nguyên vô cùng vui vẻ nhảy xuống ghế đi bám lấy Yến đế ở bên cạnh, ôm lấy đùi hắn lắc lắc: “Phụ hoàng, muốn ra ngoài, ra ngoài,…”

Yến đế nhìn Mẫu Đơn và Vệ Tử An đang mỉm cười ở bên cạnh, hỏi Vệ Tử An có muốn ra ngoài không. Vệ Tử An cũng chỉ là đứa bé còn nhỏ tuổi, chưa hết tính trẻ con. Tuy rằng chưa nói nhưng sự khát khao lộ ra trong ánh mắt vừa nhìn đã thấy rõ. Lúc này Yến đế mới bế nhi tử lên, cười nói: “Nếu Tử An ca của con cũng muốn ra ngoài, vậy thì chúng ta ra ngoài thôi.”

Vệ Hề Nguyên reo hò không thôi. Sau đó lại đi kêu bọn Thi Bảo Thu, tiểu nha đầu rất vui vẻ, ồn ào kêu muốn đi. Mọi người cùng nhau ngồi xe ngựa xuất cung. Xe ngựa rộng rãi cũng ngồi đủ bảy người. Vừa xuất cung, mấy đứa bé liền hưng trí bừng bừng nhìn ra bên ngoài. Vừa ra khỏi cung là đường Phú Quý, trên đường người đến người đi, náo nhiệt vô cùng, giăng đèn kết hoa, đủ các loại hình vui chơi, các món ngon, hoa đăng đẹp mắt, mấy đứa bé nhìn hoa cả mắt.

Mấy đứa bé chơi rất là vui. Mẫu Đơn nhìn bọn trẻ vui vẻ, trong lòng cũng rất vui sướng. Đi dạo trong thành hơn một canh giờ, lúc đi ngang một quán hoành thánh bên đường, Vệ Hề Nguyên nhất mực muốn xuống xe ăn một chén hoành thánh. Lúc này mọi người mới xuống xe ngựa, đi tới quán hoàng thánh đó. Người bán là một đôi phu thê lớn tuổi, vị hoành thánh làm ra vô cùng ngon. Mẫu Đơn nhớ có lần đi ngang qua quán hoành thánh này có nhắc qua với Vệ Hề Nguyên một lần. Tiểu gia hoả này lại ghi nhớ, ngay cả vị trí của quán cũng nhớ rõ như vậy.

Việc làm ăn của quán hoành thánh này rất tốt. Mọi người đứng bên cạnh đợi một chút mới có một bàn lớn trống. Lúc đang định ngồi xuống thì đột nhiên bên cạnh xuất hiện một công tử ăn mặc hoa lệ xuất hiện. Dáng vẻ của công tử kia cũng không tệ nhưng sắc mặt hơi xanh xao, đáy mắt còn có quầng thâm nhàn nhạt, một dáng vẻ túng dục quá độ. Hắn ta giành trước một bước ngồi vào chỗ trống kia, theo sau là mấy người mang dáng vẻ đầy tớ.

Tên công tử này liếc mắt nhìn đám người Yến đế một cái, không kiên nhẫn nhíu mày: “Cút ngay, không nhìn thấy tiểu gia ngồi ở chỗ này sao!”

Thần sắc Yến đế không đổi, còn chưa mở miệng, ngược lại là Vệ Hề Nguyên nhìn không được, nhíu mày nhỏ, chỉ vào công tử kia nói: “Ngươi làm gì vậy? Là bọn ta… tới trước mà.”



Công tử chẳng thèm ngó tới, nghiêng đầu đi, nhìn về phía đôi phu thê lớn tuổi, mỉm cười nói: “Hai lão đã nghĩ kỹ chưa, nếu để khuê nữ của hai người theo tiểu gia ta thì là một bước lên trời đấy. Hai lão già các ngươi không cần ngày ngày ra đây mở quán nữa.”

Hai người già bị doạ không nhẹ, run như cầy sấy, chắp tay cầu xin: “Vẫn mong Bàng tiểu gia tha cho khuê nữ nhà lão đi. Khuê nữ nhà lão đã đính hôn, hứa gả cho người khác rồi, đầu xuân sẽ xuất giá, cầu xin Bàng tiểu gia đó.”

Bàng tiểu gia này hơi khinh thường nói: “Đính cái gì hôn chứ, còn không phải là tên tiểu tử nghèo hèn, đi theo tiểu gia ta là vinh hoa phú quý hưởng không hết đấy… Được rồi, đừng dong dài nữa, mau kêu khuê nữ của các ngươi ra đây gặp ta, rồi đón vào cửa liền là được rồi. Tiểu gia ta cũng không kiên nhẫn tán gẫu với các ngươi. Nếu không phải bây giờ thánh thượng nói muốn chú trọng lễ nghĩa liêm sỉ gì đó, nhiều quy tắc, bằng không tiểu gia ta đã sớm cướp khuê nữ của các ngươi về rồi, hà tất phải lải nhải với các ngươi!”

Vừa nghe lời này, Mẫu Đơn liền nhịn không được cười ra tiếng, ngoảnh đầu nhìn Yến đế một cái. Yến đế vỗ vỗ tay nàng, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Bàng tiểu gia nghe thấy tiếng cười của Mẫu Đơn, quay đầu nhìn qua, liền phát hiện hai phụ nhân xinh đẹp đang đứng phía sau. Hai người đều ăn mặc theo kiểu phụ nhân, khí chất trên người kia khác hẳn với thiếu nữ, mang theo một cảm giác quyến rũ mà thiếu nữ không có. Mắt Bàng tiểu gia sáng lên trong nháy mắt, nhìn hai người cười tít mắt nói: “Tiểu nương tử có phải muốn ăn hoàng thánh không? Đừng gấp, chi bằng ngồi cùng với tiểu gia từ từ…”

Chữ cuối cùng còn chưa nói ra miệng, Yến đế đã không thể nhịn được nữa, một quyền đã đánh qua Bàng tiểu gia kia. Yến đế trên chiến trường chém giết nhiều năm như vậy. Một quyền này sao Bàng tiểu gia kia có thể chống đỡ được, binh một cái bay ra ngoài, nôn ra một ngụm máu tươi và mấy cái răng.

Vệ Hề Nguyên lập tức nhảy lên tại chỗ, một bên vỗ tay: “Phụ thân giỏi quá. Phụ thân lợi hại nhất.”

Tiểu nha đầu cũng vỗ tay theo: “Thúc thúc giỏi quá. Phụ thân cũng mau… đi đánh người xấu.”

Bàng tiểu gia ngẩng đầu nhìn Yến đế một cái, trong mắt tràn đầy sự bất ngờ, không dám tin trong thiên hạ dưới gầm trời này còn có người dám động đến Bàng tiểu gia hắn ta. Hắn ta bụm mặt khóc gào lên: “Còn ngẩn ra đó làm chi, còn không mau đánh cho ta!”

Tình cảnh trước mắt lập tức bắt đầu hỗn loạn. Mẫu Đơn và Bảo Thu bảo vệ mấy đứa bé lui về phía sau. Xung quanh lập tức có mấy người mặt mũi bình thường tiến lên trước chặn trước mặt các nàng, nhìn Yến đế và Cảnh vương đang tay đấm chân đá đám đầy tớ kia nhưng lại không tiến lên giúp đỡ.

Không bao lâu, toàn bộ đám người Bàng tiểu gia dẫn theo đã bị đánh ngã hết. Bàng tiểu gia sững sờ, kêu hô: “Có bản lĩnh thì các ngươi cứ đợi đấy cho tiểu gia, lát nữa sẽ cho các ngươi đẹp mặt!” Nói xong vội sai người đỡ hắn ta chạy đi.

Lúc này Yến đế và Cảnh vương mới về tới trước quán hoành thánh. Mấy người đang chắn trước mặt Mẫu Đơn các nàng đều tránh ra, nhanh chóng biến mất trong đám người, căn bản không có hấp dẫn sự chú ý của bất kỳ ai. Mẫu Đơn biết những người đó là ám vệ, chủ yếu là phụ trách bảo vệ các nàng, mấy phụ nữ và trẻ em.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook