Chương 23
Nhu Nạo Khinh Mạn
14/01/2018
Yến… Yến Vương, Thẩm lão phu nhân còn tưởng rằng là mình nghe lầm: "Ngươi… Ngươi nói ai?"
Yến Vương Vệ Lang Yến, Thứ Sử Lương Châu. Lương Châu chính là đất phong của hắn, Lương Châu được chia thành nhiều quận, dưới quận là huyện. Huyện Lâm Hoài chẳng qua chỉ là một huyện nhỏ. Đối với bọn họ mà nói sao một nhân vật như Yến Vương có thể xuất hiện tại một nơi nhỏ như thế này, tất cả đều có cảm giác thật khó tin, hôm nay đột nhiên nghe tôn nữ của mình nói nàng đã cứu chất nhi của Yến Vương, phản ứng đầu tiên của Thẩm lão phu nhân chính là cho rằng mình nghe lầm.
Không riêng gì Thẩm lão phu nhân có phản ứng như vậy, ngay cả Thẩm Thiên Nguyên cũng ngẩn ra, tuy rằng ông biết nữ nhi đã cứu một vị quý nhân, nhưng lại không biết người đó lại cao quý như vậy.
Thẩm Mẫu Đơn mở miệng nói: "Người đó là Yến Vương điện hạ." Mặc kệ như thế nào, lần này nàng đã tính mượn thế lực của vị Yến Vương này để trấn áp người Thẩm gia, dù sao… Yến Vương cũng sẽ không biết chuyện này.
Tất cả mọi người ngẩn ra, Thẩm lão phu nhân nhìn chằm chằm vào Thẩm Mẫu Đơn hồi lâu, vốn còn muốn nói vài câu khiển trách nhưng rốt cuộc vẫn không thể nói ra. Lão đại Thẩm gia Thẩm Hồng Anh có chút đứng ngồi không yên, ông chẳng qua chỉ là một lệnh sử nho nhỏ ở huyện Lâm Hoài, nói thẳng ra thì chỉ là một chức quản lý văn thư nhàn nhã, hôm nay đột nhiên nghe chất nữ nhà mình nói quen biết Yến Vương, trong lòng ông nói không hưng phấn là giả, đương nhiên cũng hi vọng chất nữ có thể dựa dẫm vào một cây đại thụ như vậy, nếu như có thể cất nhắc mình một chút thì tốt biết bao, nhưng đây chỉ là ý niệm bất chợt lóe lên mà thôi, nhân vật như Yến Vương thật sự cao tới ức không thể chạm, chẳng qua chất nữ cũng chỉ là cứu đứa chất nhi của hắn thôi, vả lại cũng đã tặng phần tạ lễ hậu hĩnh này rồi…
Về phần chi thứ hai của Thẩm gia Thẩm Hồng Thụy, lại không quan tâm lắm, không hề có hứng thú gì đối với vị Yến Vương này cả. Về phần cửa tiệm lương thực gì đó, chẳng phải gia nghiệp sau này của lão thái thái và lão thái gia đều sẽ là của hắn và đại ca hay sao, không cần thiết phải vì một cửa tiệm lương thực mà đắc tội với Yến Vương.
Người Thẩm gia đều kinh ngạc không thôi, chỉ có ngũ cô nương Thẩm Phương Lan mở to mắt kinh ngạc hỏi: "Tứ tỷ tỷ, thì ra nam nhân đứng ở đầu thuyền kia chính là Yến Vương? Ưm, Tứ tỷ tỷ, tỷ cứu chất nhi của Yến Vương, hình như người còn nói vài lời với tỷ? Yến Vương là người như thế nào?"
Tam cô nương Thẩm Phương Hoa nhẹ giọng khiển trách: "Phương Lan, đừng làm loạn nữa."
Thẩm lão phu nhân trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn không nói lời nào, chỉ để Thẩm Mẫu Đơn cùng Thẩm Thiên Nguyên đi về, nhìn mọi người đi rồi, Lão Thái Gia mới hừ một tiếng: "Bà cứ suốt ngày khiển trách tam Phòng, hôm nay ta xem bà nên bớt lại một chút rồi đó, mặc kệ như thế nào thì Mẫu Đơn cũng đã cứu người của Yến Vương, sau này bà đừng làm khó dễ bọn họ nữa, Yến Vương là người mà chúng ta không thể đắc tội."
Thẫm lão phu nhân sa sầm mặt không nói lời nào.
Sau khi đại phòng trở về, đại phu nhân Lã thị bèn cho người bên cạnh lui hết, rót cho Thẩm Hồng Anh một ly trà, cười híp mắt nói: "Lão gia uống trà."
Thẩm Hồng Anh dùng nắp gẩy gẩy lá trà trong ly, uống một hớp nước trà, ngẩng đầu nhìn Lã thị một cái, sầm mặt nói: "Ta biết rõ trong lòng bà đang nghĩ chuyện gì, nhưng ta có thể nói cho bà biết, chuyện này không được! Mặc dù Mẫu Đơn đã cứu người của Yến Vương, nhưng Yến Vương là người như thế nào? Là người chúng ta có thể tính kế sao? Chúng ta chỉ cần chăm chỉ làm việc của mình, đừng nghĩ ngợi lung tung, nếu Yến Vương thật sự muốn cảm tạ Mẫu Đơn, chúng ta cũng chỉ cần đối xử tốt với Mẫu Đơn một chút, tự nhiên Mẫu Đơn sẽ không quên chúng ta đâu."
Lã thị cảm thấy có chút uất ức: "Lão gia, chẳng lẽ người thật sự muốn tiếp tục chôn vùi ở vùng đất Lâm Hoài nhỏ bé này mãi sao? Trong lòng không có hoài bão gì sao?"
"Sao lại không có!" Thẩm Hồng Anh hơi ngẩn ra: "Đương nhiên ta cũng muốn trèo lên trên, chỉ là bất kể chuyện gì đều phải cẩn thận một chút, cành cây này của chúng ta đã cắm xuống rồi, nếu như đi sai đường, gây ra họa, sẽ không còn có cơ hội làm lại nữa, mặc kệ như thế nào thì cẩn thận một chút vẫn hơn. Chuyện này về sau đừng nhắc lại nữa, đợi thời cơ chín muồi rồi hãy tính tiếp."
Lã thị cũng không tiện nói thêm nữa, khẽ thở dài một cái.
Sau khi nhị phòng bên kia về phòng, nhị phu nhân Du thị cũng lôi kéo Nhị Lão Gia Thẩm Hồng Thụy khẽ nói: "Lão gia, hôm nay Thẩm gia còn chưa ở riêng, vậy cái cửa tiệm lương thực kia của Mẫu Đơn có phải cũng coi như là sản nghiệp của Thẩm gia hay không? Toàn Lâm Hoài chỉ có một tiệm bán lương thực, Mẫu Đơn vậy mà có được danh tiếng tốt, chờ qua năm thiên tai này, e rằng cái tiệm lương thực kia kiếm được không ít."
Thẩm Hồng Thụy còn chưa lên tiếng, Thẩm Phương Lan đang ngồi bên cạnh uống trà đã mở to hai mắt nói: "Mẫu thân, chẳng qua chỉ là một tiệm lương thực nhỏ, thúc thúc cùng tứ tỷ tỷ bên kia đã trải qua rất vất vả rồi, hơn nữa bởi vì Yến Vương nên mới có được cửa tiệm này, mẫu thân nên từ bỏ ý định này thì hơn"
Thẩm Phương Hoa cũng nói: "Phương Lan nói đúng lắm."
Thẩm Hồng Thụy hừ một tiếng: "Phương Lan nói cũng phải, bởi vì Yến Vương nên mới có cửa tiệm này, bà cũng dám có ý định như vậy, chuyện này về sau đừng nhắc lại nữa.”
Bị nữ nhi cùng lão gia nói như vây, Du thị tái mặt, ngượng ngùng nói: "Ta chỉ nói một chút thôi mà…"
~~
Sau khi trở về, Thẩm Thiên Nguyên cũng không nói gì nhiều, cứ như thế qua vài ngày. Mấy ngày nay Thẩm Mẫu Đơn đều mặc nam trang, mang theo mũ che mặt đến tiệm lương thực giúp một tay. Người mua lương thực rất nhiều, mỗi ngày đều bán tới lúc mặt trời đã lặn mới thôi. Trì Ninh Bái cũng đã phái mấy người tới bảo vệ xung quanh tiệm lương thực, chỉ sợ có người tới làm loạn.
Không ngờ vẫn xảy ra chuyện, ngày hôm đó Thẩm Mẫu Đơn liền đi tới tiệm lương thực giúp đỡ từ sáng sớm, đợi tới lúc mở cửa tiệm, bên ngoài đã có đội ngũ xếp hàng rất dài, trong tay mỗi người đều cầm túi, nhìn thấy tiệm lương thực mở cửa, ánh mắt sáng lên, chen lấn xông lên phía trước.
Mặc dù tiệm lương thực đã mời về một chưởng quỹ, nhưng người mua lương thực thật sự quá nhiều, cho nên ngày thường Mẫu Đơn, Thẩm Thiên Nguyên cùng Lục nhi đều sẽ tới giúp một tay.
Lục Nhi hô: "Đừng chen lấn, từng người một thôi."
Thêm mấy người giúp đỡ, dù tốc độ có nhanh hơn chút, nhưng hàng ngũ trước mắt vẫn chưa giảm bớt như cũ, bận rộn hơn một canh giờ, Thẩm Thiên Nguyên để Thẩm Mẫu Đơn đi nghỉ ngơi một lúc. Thẩm Mẫu Đơn đi vào hậu viện uống một hớp trà,. Đột nhiên nghe thấy phía trước truyền đến tiếng ầm ỹ, nàng vội đặt ly trà xuống rồi đi ra ngoài, nhìn thấy bên cạnh tiệm lương thực có mấy đại hán ba bốn mươi tuổi đang đứng, họ bận áo gai vải thô bình thường, một người trong số đó đang cao giọng la hét: "Mọi người còn mua lương thực cái gì, đây là lúc thiên tai, vốn những thứ này nên là gia đình giàu có phát cháo tặng lương thực miễn phí, bây giờ còn bắt chúng ta dùng tiền bạc đến mua, dứt khoát cướp những lương thực này về thôi."
Thẩm Mẫu Đơn nhìn người trước mắt này, vẻ mặt trầm trầm, lúc nàng mở tiệm lương thực đã sợ sẽ có tình huống như này xảy ra, nghĩ tới thiên tai hôm nay, nàng cũng chỉ là bán lại lương thực theo giá gốc cho những người này, không kiếm lấy một phân tiền lời, hơn nữa tất cả mọi người vẫn còn chưa đến lúc tuyệt vọng, không tới mức cướp đoạt lương thực. Nhưng không nghĩ tới có người lòng tham không đáy, ngay cả một chút tiền cũng không muốn bỏ ra, còn trực tiếp tới cướp lương.
Thẩm Thiên Nguyên tiến lên một bước chỉ vào người này cả giận nói: "Ngươi đừng có nói bậy, chúng ta vốn cũng có lòng tốt, gặp nạn thiên tai, mới bán lại lương thực theo giá thu mua trước kia cho các ngươi, nhưng không ngờ các ngươi lại có suy nghĩ như vậy."
Thẩm Mẫu Đơn nhìn quanh bốn phía, phát hiện trong hàng ngũ có không ít vẻ mặt lóe lên, rõ ràng có chút động lòng, không muốn bỏ ra chút tiền nào mà có được lương thực. Trong lòng nàng cả kinh, kêu Lục nhi qua đây, nhỏ giọng dặn dò bên tai: "Lục nhi, mau đi báo quan."
Lục Nhi đáp một tiếng, cơ trí đi vào hậu viện, lẻn đi báo quan từ cửa sau.
Nhìn những người trước mắt có chút rục rịch, trong lòng Thẩm Mẫu Đơn thầm mắng một câu lòng tham không đáy, tiến lên một bước đứng bên cạnh Thẩm Thiên Nguyên, trầm giọng nói: "Thẩm gia chúng ta vốn có lòng tốt, gặp thiên tai, mọi người bị nạn đói hoành hành nên mới tốn không ít tiền bạc để vận chuyển lương thực từ vùng khác tới đây, dùng giá gốc bán cho mọi người, chỉ mong mọi người có thể vượt qua giai đoạn khó khăn này. Thẩm gia chúng ta là một gia đình quan lại nho nhỏ, chỉ nhận bổng lộc của triều đình, cửa tiệm dưới danh nghĩa cũng chỉ có mấy tiệm, vậy sao lại gọi là phú gia?"
Nam nhân cả người nhếch nhác đó hừ một tiếng: "Vậy thì cũng giàu có hơn nhiều so với những người bình thường như chúng ta rồi, bây giờ chúng ta ngay cả ngày tháng sau này cũng sống không nổi nữa, lấy cái gì đến mua lương!"
Thẩm Mẫu Đơn cao giọng nói: "Huyện Lâm Hoài ở phía đông giáp với Lệ Giang, phía Bắc dựa vào núi lớn, tài nguyên dồi dào, chỉ cần là người chịu khó một chút, ngày tháng sau này cũng có thể vượt qua, hơn nữa tiền thuế lương thực trên đất phong của Yến Vương đều rất thấp, mấy năm nay lại mưa thuận gió hòa, hẳn là trong nhà có không ít lương thực dư thừa để mua bán. Cho nên chỉ cần không phải là người ăn không ngồi rồi thì trong nhà cũng sẽ còn có chút tiền bạc dư dả, ta tin tưởng trong nhà các vị đây đều vẫn là có chút tiền để mua lương thực."
Nam nhân này vốn là kẻ vô công rỗi nghề ở một thôn gần huyện Lâm Hoài, đất đai trong nhà cũng bị hắn thua hết vào bài bạc, trước nạn châu chấu thì hắn dựa vào trộm cắp để nuôi sống bản thân, nhưng không nghĩ đến nạn châu chấu lại tới bất ngờ, trong nhà lại không có tiền bạc gì. Ban đầu hắn cũng bắt không ít châu chấu để ăn, sau lại cũng dựa vào trộm cắp để kiếm sống, chỉ là bây giờ mọi người cũng càng ngày càng khó khăn, cho nên hắn cũng không trộm được thứ gì tốt để ăn. Đột nhiên nghe nói huyện Lâm Hoài có nhà mở tiệm bán lương thực, lúc này mới nổi lên ý định, tụ tập mấy tên vô công rỗi nghề trong thôn tới kích động người khác hòng cướp lương thực.
Nghe lời nói của Thẩm Mẫu Đơn, trong lòng mọi người cũng có chút do dự, quả thật trong nhà họ vẫn còn có chút ngân lượng, mà giá cả lương thực cũng hợp lý, người Thẩm gia tốt bụng bán lương thực, bọn họ không có lý do gì tới cướp lương thực cả.
Thẩm Mẫu Đơn tiếp tục nói: "Vốn là tiền để vận chuyển lương thực từ nơi khác tới cũng là do người của Thẩm gia mượn, vì để giúp mọi người vượt qua thiên tai. Hôm nay nếu các ngươi không muốn tốn một phân một cắc để cướp lương thực thì ta cũng sẽ không nói gì nhiều nữa, cửa tiệm mở ra đó, ta mặc cho các ngươi tới cướp. Nhưng, cướp đi những lương thực này đủ cho các ngươi ăn mấy ngày? Về sau nên làm cái gì? Chẳng lẽ cướp được lần này thì sau này không cần ăn nữa sao. Hơn nữa, các ngươi nếu cướp lần này, về sau sẽ không còn một tiệm lương thực nào dám mạo hiểm vận chuyển lương thực từ nơi khác tới để bán, dù sao đều sẽ bị các ngươi cướp đi, cần gì làm ơn mắc oán đi chuyển lương thực về?"
Sắc mặt mọi người đại biến, phát hiện người này nói không sai chút nào, nếu lần này bọn họ cướp lương thực, về sau làm gì còn tiệm lương thực nào dám chuyển lương thực về đây? Mấy tháng sau này phải làm sao? Vừa nghĩ như thế, tất cả mọi người đều bình tĩnh lại, tiệm lương thực của Thẩm gia giá cả vừa phải, lại không tăng giá, cũng không phải là mua không nổi, vì sao phải vì lần này mà cắt đứt đường sống của mọi người?
Nam nhân kia nhìn thấy không kích động được mọi người, có chút nóng nảy: "Mọi người sợ cái gì, sau… sau này chúng ta đủ tiền thì chúng ta tự vận chuyển lương thực từ nơi khác về đây là được."
Yến Vương Vệ Lang Yến, Thứ Sử Lương Châu. Lương Châu chính là đất phong của hắn, Lương Châu được chia thành nhiều quận, dưới quận là huyện. Huyện Lâm Hoài chẳng qua chỉ là một huyện nhỏ. Đối với bọn họ mà nói sao một nhân vật như Yến Vương có thể xuất hiện tại một nơi nhỏ như thế này, tất cả đều có cảm giác thật khó tin, hôm nay đột nhiên nghe tôn nữ của mình nói nàng đã cứu chất nhi của Yến Vương, phản ứng đầu tiên của Thẩm lão phu nhân chính là cho rằng mình nghe lầm.
Không riêng gì Thẩm lão phu nhân có phản ứng như vậy, ngay cả Thẩm Thiên Nguyên cũng ngẩn ra, tuy rằng ông biết nữ nhi đã cứu một vị quý nhân, nhưng lại không biết người đó lại cao quý như vậy.
Thẩm Mẫu Đơn mở miệng nói: "Người đó là Yến Vương điện hạ." Mặc kệ như thế nào, lần này nàng đã tính mượn thế lực của vị Yến Vương này để trấn áp người Thẩm gia, dù sao… Yến Vương cũng sẽ không biết chuyện này.
Tất cả mọi người ngẩn ra, Thẩm lão phu nhân nhìn chằm chằm vào Thẩm Mẫu Đơn hồi lâu, vốn còn muốn nói vài câu khiển trách nhưng rốt cuộc vẫn không thể nói ra. Lão đại Thẩm gia Thẩm Hồng Anh có chút đứng ngồi không yên, ông chẳng qua chỉ là một lệnh sử nho nhỏ ở huyện Lâm Hoài, nói thẳng ra thì chỉ là một chức quản lý văn thư nhàn nhã, hôm nay đột nhiên nghe chất nữ nhà mình nói quen biết Yến Vương, trong lòng ông nói không hưng phấn là giả, đương nhiên cũng hi vọng chất nữ có thể dựa dẫm vào một cây đại thụ như vậy, nếu như có thể cất nhắc mình một chút thì tốt biết bao, nhưng đây chỉ là ý niệm bất chợt lóe lên mà thôi, nhân vật như Yến Vương thật sự cao tới ức không thể chạm, chẳng qua chất nữ cũng chỉ là cứu đứa chất nhi của hắn thôi, vả lại cũng đã tặng phần tạ lễ hậu hĩnh này rồi…
Về phần chi thứ hai của Thẩm gia Thẩm Hồng Thụy, lại không quan tâm lắm, không hề có hứng thú gì đối với vị Yến Vương này cả. Về phần cửa tiệm lương thực gì đó, chẳng phải gia nghiệp sau này của lão thái thái và lão thái gia đều sẽ là của hắn và đại ca hay sao, không cần thiết phải vì một cửa tiệm lương thực mà đắc tội với Yến Vương.
Người Thẩm gia đều kinh ngạc không thôi, chỉ có ngũ cô nương Thẩm Phương Lan mở to mắt kinh ngạc hỏi: "Tứ tỷ tỷ, thì ra nam nhân đứng ở đầu thuyền kia chính là Yến Vương? Ưm, Tứ tỷ tỷ, tỷ cứu chất nhi của Yến Vương, hình như người còn nói vài lời với tỷ? Yến Vương là người như thế nào?"
Tam cô nương Thẩm Phương Hoa nhẹ giọng khiển trách: "Phương Lan, đừng làm loạn nữa."
Thẩm lão phu nhân trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn không nói lời nào, chỉ để Thẩm Mẫu Đơn cùng Thẩm Thiên Nguyên đi về, nhìn mọi người đi rồi, Lão Thái Gia mới hừ một tiếng: "Bà cứ suốt ngày khiển trách tam Phòng, hôm nay ta xem bà nên bớt lại một chút rồi đó, mặc kệ như thế nào thì Mẫu Đơn cũng đã cứu người của Yến Vương, sau này bà đừng làm khó dễ bọn họ nữa, Yến Vương là người mà chúng ta không thể đắc tội."
Thẫm lão phu nhân sa sầm mặt không nói lời nào.
Sau khi đại phòng trở về, đại phu nhân Lã thị bèn cho người bên cạnh lui hết, rót cho Thẩm Hồng Anh một ly trà, cười híp mắt nói: "Lão gia uống trà."
Thẩm Hồng Anh dùng nắp gẩy gẩy lá trà trong ly, uống một hớp nước trà, ngẩng đầu nhìn Lã thị một cái, sầm mặt nói: "Ta biết rõ trong lòng bà đang nghĩ chuyện gì, nhưng ta có thể nói cho bà biết, chuyện này không được! Mặc dù Mẫu Đơn đã cứu người của Yến Vương, nhưng Yến Vương là người như thế nào? Là người chúng ta có thể tính kế sao? Chúng ta chỉ cần chăm chỉ làm việc của mình, đừng nghĩ ngợi lung tung, nếu Yến Vương thật sự muốn cảm tạ Mẫu Đơn, chúng ta cũng chỉ cần đối xử tốt với Mẫu Đơn một chút, tự nhiên Mẫu Đơn sẽ không quên chúng ta đâu."
Lã thị cảm thấy có chút uất ức: "Lão gia, chẳng lẽ người thật sự muốn tiếp tục chôn vùi ở vùng đất Lâm Hoài nhỏ bé này mãi sao? Trong lòng không có hoài bão gì sao?"
"Sao lại không có!" Thẩm Hồng Anh hơi ngẩn ra: "Đương nhiên ta cũng muốn trèo lên trên, chỉ là bất kể chuyện gì đều phải cẩn thận một chút, cành cây này của chúng ta đã cắm xuống rồi, nếu như đi sai đường, gây ra họa, sẽ không còn có cơ hội làm lại nữa, mặc kệ như thế nào thì cẩn thận một chút vẫn hơn. Chuyện này về sau đừng nhắc lại nữa, đợi thời cơ chín muồi rồi hãy tính tiếp."
Lã thị cũng không tiện nói thêm nữa, khẽ thở dài một cái.
Sau khi nhị phòng bên kia về phòng, nhị phu nhân Du thị cũng lôi kéo Nhị Lão Gia Thẩm Hồng Thụy khẽ nói: "Lão gia, hôm nay Thẩm gia còn chưa ở riêng, vậy cái cửa tiệm lương thực kia của Mẫu Đơn có phải cũng coi như là sản nghiệp của Thẩm gia hay không? Toàn Lâm Hoài chỉ có một tiệm bán lương thực, Mẫu Đơn vậy mà có được danh tiếng tốt, chờ qua năm thiên tai này, e rằng cái tiệm lương thực kia kiếm được không ít."
Thẩm Hồng Thụy còn chưa lên tiếng, Thẩm Phương Lan đang ngồi bên cạnh uống trà đã mở to hai mắt nói: "Mẫu thân, chẳng qua chỉ là một tiệm lương thực nhỏ, thúc thúc cùng tứ tỷ tỷ bên kia đã trải qua rất vất vả rồi, hơn nữa bởi vì Yến Vương nên mới có được cửa tiệm này, mẫu thân nên từ bỏ ý định này thì hơn"
Thẩm Phương Hoa cũng nói: "Phương Lan nói đúng lắm."
Thẩm Hồng Thụy hừ một tiếng: "Phương Lan nói cũng phải, bởi vì Yến Vương nên mới có cửa tiệm này, bà cũng dám có ý định như vậy, chuyện này về sau đừng nhắc lại nữa.”
Bị nữ nhi cùng lão gia nói như vây, Du thị tái mặt, ngượng ngùng nói: "Ta chỉ nói một chút thôi mà…"
~~
Sau khi trở về, Thẩm Thiên Nguyên cũng không nói gì nhiều, cứ như thế qua vài ngày. Mấy ngày nay Thẩm Mẫu Đơn đều mặc nam trang, mang theo mũ che mặt đến tiệm lương thực giúp một tay. Người mua lương thực rất nhiều, mỗi ngày đều bán tới lúc mặt trời đã lặn mới thôi. Trì Ninh Bái cũng đã phái mấy người tới bảo vệ xung quanh tiệm lương thực, chỉ sợ có người tới làm loạn.
Không ngờ vẫn xảy ra chuyện, ngày hôm đó Thẩm Mẫu Đơn liền đi tới tiệm lương thực giúp đỡ từ sáng sớm, đợi tới lúc mở cửa tiệm, bên ngoài đã có đội ngũ xếp hàng rất dài, trong tay mỗi người đều cầm túi, nhìn thấy tiệm lương thực mở cửa, ánh mắt sáng lên, chen lấn xông lên phía trước.
Mặc dù tiệm lương thực đã mời về một chưởng quỹ, nhưng người mua lương thực thật sự quá nhiều, cho nên ngày thường Mẫu Đơn, Thẩm Thiên Nguyên cùng Lục nhi đều sẽ tới giúp một tay.
Lục Nhi hô: "Đừng chen lấn, từng người một thôi."
Thêm mấy người giúp đỡ, dù tốc độ có nhanh hơn chút, nhưng hàng ngũ trước mắt vẫn chưa giảm bớt như cũ, bận rộn hơn một canh giờ, Thẩm Thiên Nguyên để Thẩm Mẫu Đơn đi nghỉ ngơi một lúc. Thẩm Mẫu Đơn đi vào hậu viện uống một hớp trà,. Đột nhiên nghe thấy phía trước truyền đến tiếng ầm ỹ, nàng vội đặt ly trà xuống rồi đi ra ngoài, nhìn thấy bên cạnh tiệm lương thực có mấy đại hán ba bốn mươi tuổi đang đứng, họ bận áo gai vải thô bình thường, một người trong số đó đang cao giọng la hét: "Mọi người còn mua lương thực cái gì, đây là lúc thiên tai, vốn những thứ này nên là gia đình giàu có phát cháo tặng lương thực miễn phí, bây giờ còn bắt chúng ta dùng tiền bạc đến mua, dứt khoát cướp những lương thực này về thôi."
Thẩm Mẫu Đơn nhìn người trước mắt này, vẻ mặt trầm trầm, lúc nàng mở tiệm lương thực đã sợ sẽ có tình huống như này xảy ra, nghĩ tới thiên tai hôm nay, nàng cũng chỉ là bán lại lương thực theo giá gốc cho những người này, không kiếm lấy một phân tiền lời, hơn nữa tất cả mọi người vẫn còn chưa đến lúc tuyệt vọng, không tới mức cướp đoạt lương thực. Nhưng không nghĩ tới có người lòng tham không đáy, ngay cả một chút tiền cũng không muốn bỏ ra, còn trực tiếp tới cướp lương.
Thẩm Thiên Nguyên tiến lên một bước chỉ vào người này cả giận nói: "Ngươi đừng có nói bậy, chúng ta vốn cũng có lòng tốt, gặp nạn thiên tai, mới bán lại lương thực theo giá thu mua trước kia cho các ngươi, nhưng không ngờ các ngươi lại có suy nghĩ như vậy."
Thẩm Mẫu Đơn nhìn quanh bốn phía, phát hiện trong hàng ngũ có không ít vẻ mặt lóe lên, rõ ràng có chút động lòng, không muốn bỏ ra chút tiền nào mà có được lương thực. Trong lòng nàng cả kinh, kêu Lục nhi qua đây, nhỏ giọng dặn dò bên tai: "Lục nhi, mau đi báo quan."
Lục Nhi đáp một tiếng, cơ trí đi vào hậu viện, lẻn đi báo quan từ cửa sau.
Nhìn những người trước mắt có chút rục rịch, trong lòng Thẩm Mẫu Đơn thầm mắng một câu lòng tham không đáy, tiến lên một bước đứng bên cạnh Thẩm Thiên Nguyên, trầm giọng nói: "Thẩm gia chúng ta vốn có lòng tốt, gặp thiên tai, mọi người bị nạn đói hoành hành nên mới tốn không ít tiền bạc để vận chuyển lương thực từ vùng khác tới đây, dùng giá gốc bán cho mọi người, chỉ mong mọi người có thể vượt qua giai đoạn khó khăn này. Thẩm gia chúng ta là một gia đình quan lại nho nhỏ, chỉ nhận bổng lộc của triều đình, cửa tiệm dưới danh nghĩa cũng chỉ có mấy tiệm, vậy sao lại gọi là phú gia?"
Nam nhân cả người nhếch nhác đó hừ một tiếng: "Vậy thì cũng giàu có hơn nhiều so với những người bình thường như chúng ta rồi, bây giờ chúng ta ngay cả ngày tháng sau này cũng sống không nổi nữa, lấy cái gì đến mua lương!"
Thẩm Mẫu Đơn cao giọng nói: "Huyện Lâm Hoài ở phía đông giáp với Lệ Giang, phía Bắc dựa vào núi lớn, tài nguyên dồi dào, chỉ cần là người chịu khó một chút, ngày tháng sau này cũng có thể vượt qua, hơn nữa tiền thuế lương thực trên đất phong của Yến Vương đều rất thấp, mấy năm nay lại mưa thuận gió hòa, hẳn là trong nhà có không ít lương thực dư thừa để mua bán. Cho nên chỉ cần không phải là người ăn không ngồi rồi thì trong nhà cũng sẽ còn có chút tiền bạc dư dả, ta tin tưởng trong nhà các vị đây đều vẫn là có chút tiền để mua lương thực."
Nam nhân này vốn là kẻ vô công rỗi nghề ở một thôn gần huyện Lâm Hoài, đất đai trong nhà cũng bị hắn thua hết vào bài bạc, trước nạn châu chấu thì hắn dựa vào trộm cắp để nuôi sống bản thân, nhưng không nghĩ đến nạn châu chấu lại tới bất ngờ, trong nhà lại không có tiền bạc gì. Ban đầu hắn cũng bắt không ít châu chấu để ăn, sau lại cũng dựa vào trộm cắp để kiếm sống, chỉ là bây giờ mọi người cũng càng ngày càng khó khăn, cho nên hắn cũng không trộm được thứ gì tốt để ăn. Đột nhiên nghe nói huyện Lâm Hoài có nhà mở tiệm bán lương thực, lúc này mới nổi lên ý định, tụ tập mấy tên vô công rỗi nghề trong thôn tới kích động người khác hòng cướp lương thực.
Nghe lời nói của Thẩm Mẫu Đơn, trong lòng mọi người cũng có chút do dự, quả thật trong nhà họ vẫn còn có chút ngân lượng, mà giá cả lương thực cũng hợp lý, người Thẩm gia tốt bụng bán lương thực, bọn họ không có lý do gì tới cướp lương thực cả.
Thẩm Mẫu Đơn tiếp tục nói: "Vốn là tiền để vận chuyển lương thực từ nơi khác tới cũng là do người của Thẩm gia mượn, vì để giúp mọi người vượt qua thiên tai. Hôm nay nếu các ngươi không muốn tốn một phân một cắc để cướp lương thực thì ta cũng sẽ không nói gì nhiều nữa, cửa tiệm mở ra đó, ta mặc cho các ngươi tới cướp. Nhưng, cướp đi những lương thực này đủ cho các ngươi ăn mấy ngày? Về sau nên làm cái gì? Chẳng lẽ cướp được lần này thì sau này không cần ăn nữa sao. Hơn nữa, các ngươi nếu cướp lần này, về sau sẽ không còn một tiệm lương thực nào dám mạo hiểm vận chuyển lương thực từ nơi khác tới để bán, dù sao đều sẽ bị các ngươi cướp đi, cần gì làm ơn mắc oán đi chuyển lương thực về?"
Sắc mặt mọi người đại biến, phát hiện người này nói không sai chút nào, nếu lần này bọn họ cướp lương thực, về sau làm gì còn tiệm lương thực nào dám chuyển lương thực về đây? Mấy tháng sau này phải làm sao? Vừa nghĩ như thế, tất cả mọi người đều bình tĩnh lại, tiệm lương thực của Thẩm gia giá cả vừa phải, lại không tăng giá, cũng không phải là mua không nổi, vì sao phải vì lần này mà cắt đứt đường sống của mọi người?
Nam nhân kia nhìn thấy không kích động được mọi người, có chút nóng nảy: "Mọi người sợ cái gì, sau… sau này chúng ta đủ tiền thì chúng ta tự vận chuyển lương thực từ nơi khác về đây là được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.