Chương 47
Nhu Nạo Khinh Mạn
18/05/2018
Cưu Lan nhìn dáng vẻ của tiểu thế tử nhà mình, biết tiểu thế tử thật sự
rất đau lòng, kéo Thẩm Mẫu Đơn qua một bên thấp giọng nói: “Cô nương,
người hãy thu nhận tiểu thế tử mấy ngày đi. Thế tử thật sự rất ngoan đó. Nô tỳ đã hầu hạ bên cạnh thế tử lâu rồi, vẫn chưa thấy qua tiểu thế tử
yêu thích và ỷ lại vào một người như vậy. Thế tử thật sự rất thích
người. Hôm qua sau khi thế tử và điện hạ trở về, biết cô nương không còn ở vương phủ nữa, thế tử khỏi phải nói đau lòng biết bao.”
Dù sao Thẩm Mẫu Đơn cũng không đành lòng. Vừa rồi thấy dáng vẻ đau lòng của tiểu thế tử, nàng đã hối hận rồi, chẳng qua chỉ ở vài ngày thôi mà. Nàng chỉ sợ điện hạ, cũng không phải tiểu thế tử. Nghĩ như vậy nàng đi tới trước mặt Vệ Tử An ngồi xổm xuống ôm lấy cơ thể nhỏ bé gầy gò của tiểu thế tử, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi là ta không đúng. Vậy thế tử ở lại đây có được không? Đợi điện hạ về, ta mới đưa thế tử về có được không?”
Lần đầu tiên Vệ Tử An được nữ tử ôm như vậy. Hình bóng của mẫu thân trong đầu tiểu thế tử từ lâu đã trở nên mơ hồ không nhớ rõ hình dáng nữa. Nha hoàn trong phủ đối với tiểu thế tử cũng chỉ có kính sợ. Bây giờ bỗng nhiên xuất hiện một cái ôm ấm áp khiến tiểu thế tử nhịn không được đáy mắt chua xót, cuối cùng òa khóc, hai tay ôm chặt lấy cổ của Thẩm Mẫu Đơn.
Thẩm Mẫu Đơn bị dọa sợ. Cưu Lan, Tư Cúc và Thẩm Hoán ở bên cạnh cũng không biết làm sao. Thẩm Mẫu Đơn ôm lấy thân hình nhỏ bé gầy yếu của tiểu thế tử, vỗ nhẹ lưng của thế tử, dỗ dành: “Thế tử đừng khóc. Vừa rồi cũng là lỗi của ta, sau này ta sẽ không đuổi thế tử đi nữa có được không?”
Vệ Tử An khóc lớn. Thẩm Mẫu Đơn dịu dàng dỗ dành. Khóc lớn một hồi, Vệ Tử An cũng cảm thấy có chút xấu hổ, dụi dụi mắt, rời khỏi lòng của Thẩm Mẫu Đơn, cúi thấp đầu nhỏ giọng nói: “Đây là Mẫu Đơn tỷ tỷ nói đó, sau này không bao giờ đuổi ta đi nữa?”
Thẩm Mẫu Đơn dở khóc dở cười: “Phải, phải, sau này không bao giờ nữa.”
Lúc này tiểu tử kia mới nở nụ cười, có chút xấu hổ, hai tay lại ôm lấy cổ Thẩm Mẫu Đơn.
Cả ngày nay, Vệ Tử An như một cái đuôi nhỏ theo sát phía sau Thẩm Mẫu Đơn.
Tạm thời không có sự quấy nhiễu của điện hạ, Thẩm Mẫu Đơn thoải mái không ít, cơ thể cũng sắp khỏe lại rồi. Mỗi ngày cùng với Tư Cúc và Cưu Lan ở trong nhà bếp nghiên cứu món ăn ngon, hy vọng có thể nuôi Vệ Tử An mập lên. Thẩm Hoán cũng đọc sách ở trong phòng mỗi ngày, cách ngày thi của đệ ấy còn hơn một tháng, thỉnh thoảng cũng ra ngoài chọn mua một ít bút nghiên giấy mực và sách. Thi Bảo Thu thì vẫn không có tin tức trong khoảng thời gian này, cũng không biết rốt cuộc cô nương ấy ở chỗ nào nữa. Thẩm Mẫu Đơn nhờ Phùng thúc Mã thúc lúc ở bên ngoài chú ý một chút, nếu gặp Bảo Thu thì ngàn vạn lần phải giữ cô nương ấy lại.
Ngày qua ngày, đảo mắt đã là mười ngày sau, mười ngày này Vệ Tử An đã được nuôi khá hơn một chút, gương mặt tròn hơn. Sáng sớm ngày hôm đó, Thẩm Hoán muốn đi ra ngoài mua viết và giấy Tuyên Thành, qua đây nói với Thẩm Mẫu Đơn một tiếng. Thẩm Mẫu Đơn nói: “Đệ đừng đi một mình, dẫn Tư Cúc theo đi.”
“Tỷ, không cần đâu, một mình đệ đi là được rồi. Xung quanh đây đệ cũng quen thuộc lắm rồi.” Thẩm Hoán không hiểu tại sao tỷ tỷ lại cứ kêu Tư Cúc đi theo mình.
Thẩm Mẫu Đơn nào dám để đệ ấy một mình ra ngoài, vội kêu Tư Cúc qua đây: “Tư Cúc, ngươi theo A Hoán ra chợ mua chút giấy Tuyên Thành đi.”
Thẩm Hoán hết cách, chỉ đành theo Tư Cúc cùng nhau ra ngoài. Thẩm Mẫu Đơn nhìn hai người ra khỏi cửa phòng rồi mới cúi đầu nhìn Vệ Tử An luyện chữ. Chữ của tiểu tử này viết rất đẹp, xuống bút có lực, nét chữ mạnh mẽ, với cơ thể ốm yếu của tiểu thế tử có chút không thích hợp, nghĩ lại đây là kết quả giám sát mỗi ngày của điện hạ.
Cùng tiểu thế tử luyện chữ nửa canh giờ, lại kể chuyện cho tiểu thế tử một hồi, đến trưa lúc Cưu Lan chuẩn bị xong thức ăn, Thẩm Hoán và Tư Cúc vẫn chưa quay về. Lúc này Thẩm Mẫu Đơn bắt đầu có chút bất an, kiên nhẫn dỗ dành Vệ Tử An ăn cơm trước. Thẩm Mẫu Đơn một miếng cũng ăn không vô, ngay cả Vệ Tử An cũng nhận ra nàng không bình thường, lo lắng hỏi: “Mẫu Đơn tỷ tỷ, tỷ sao vậy?”
“Không sao…” Thẩm Mẫu Đơn quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa, bất an trong lòng càng ngày càng lớn. Lúc đang nghĩ có cần ra ngoài tìm bọn họ hay không, cửa chính của viện bỗng bị ai đó mở toang, Tư Cúc lảo đảo chạy vào, sắc mặt trắng bệch, lúc chạy vào phòng không cẩn thận vấp phải ngưỡng cửa cao nên té xuống đất.
Thẩm Mẫu Đơn kinh hãi, cuống quýt đứng dậy chạy về phía Tư Cúc, luống cuống tay chân đỡ Tư Cúc từ dưới đất lên, lo lắng hỏi: “Tư Cúc, đây là sao vậy? A Hoán đâu? Sao A Hoán còn chưa về?”
Vệ Tử An ở bên kia cũng bị kinh động, nhảy từ trên ghế xuống, vội vội vàng vàng chạy qua đây, giúp Thẩm Mẫu Đơn đỡ Tư Cúc.
Tư Cúc đứng thẳng dậy, trên mặt trắng tới dọa người, nước mắt chảy đầy mặt, nàng ấy vịn lấy cánh tay của Thẩm Mẫu Đơn khóc nói: “Cô… cô nương, A Hoán thiếu gia xảy ra chuyện rồi.”
Vẫn là xảy ra chuyện, Thẩm Mẫu Đơn chỉ cảm thấy trong đầu nổ oành một tiếng, trước mắt tối đen. Nàng ổn định lại tâm trạng, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? A Hoán đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ đệ ấy đang ở đâu?” Giọng nói run rẩy biểu lộ rõ sự lo lắng vô cùng của nàng. Nàng không ngờ vẫn xảy ra chuyện. Lúc đầu vốn không định cho đệ ấy ra khỏi cửa, nhưng lại sợ A Hoán hoài nghi điều gì, nàng cũng không tìm được cái cớ nào không cho đệ ấy ra ngoài. Hơn nữa khoảng thời gian này nàng lúc nào cũng nhắc nhở A Hoán làm việc không được gấp gáp lỗ mãng. Nàng tưởng đệ ấy sẽ nghe lời, còn nghĩ có Tư Cúc luôn đi theo bên cạnh, sẽ khuyên bảo đệ ấy, nên không ngăn cản đệ ấy ra ngoài, ai ngờ vẫn xảy ra chuyện chứ.
Tư Cúc khóc nói: “Bây giờ thiếu gia đang ở cái chợ bên thành Bắc. Cô nương người mau theo nô tỳ qua đó xem đi.”
Thẩm Mẫu Đơn cũng không quan tâm đến chuyện gì khác được nữa, theo Tư Cúc chạy ra ngoài cửa. Vệ Tử An cũng muốn đi theo. Vốn Thẩm Mẫu Đơn không muốn dẫn theo nhưng Tư Cúc lại nói: “Cô nương dẫn tiểu thế tử cùng đi đi. Có thể tiểu thế tử có thể giúp được đó.”
Thẩm Mẫu Đơn nghĩ nghĩ liền đồng ý. Đúng lúc Phùng thúc ở nhà, mấy người lên xe ngựa một đường thẳng tiến về phía chợ ở bên thành Bắc. Tư Cúc kể lại một cách thành thật đầu đuôi sự việc ở trên xe ngựa.
Sáng sớm Tư Cúc đi theo Thẩm Hoán đến chợ ở phía thành Bắc, đã mua một ít giấy Tuyên Thành và bút nghiên, lúc đang định trở về thì bỗng nhiên thấy phía chợ vây quanh không ít người, hai người cũng lên phía trước nhìn xem. Nghe thấy tiếng chất vấn đầy căm phẫn của một nữ tử: “Nguyên Trạch Khánh, ngươi nói rõ xem vì sao ngươi lại bất nhân bất nghĩa như vậy. Lúc trước nhà ngươi nghèo, ta và phụ mẫu ta đều không khinh ghét ngươi. Ngươi cũng nói lòng ngươi yêu ta, nghèo khó chỉ là nhất thời. Sau này ngươi sẽ cố gắng hết mình thi đậu nho sinh, cố gắng để ta có cuộc sống tốt hơn, không để ta chịu thiệt thòi. Phụ mẫu ta tin lời nói của ngươi, để chúng ta đính hôn. Phụ mẫu ta để ngươi ở nhà an tâm học tập, không để ngươi bận tâm và bôn ba vì những chuyện vụn vặt, ngay cả mẫu thân đang bị bệnh của ngươi cũng được gia đình ta sai người hầu hạ chu đáo. Ngươi phải lên kinh dự thi, phụ mẫu ta lại thay ngươi chuẩn bị hết lộ phí để ngươi đi đường. Ngươi nói muốn dẫn mẫu thân cùng đi để tham quan kinh thành. Chúng ta cũng không nghĩ gì nhiều, kết quả thì sao? Ta ở nhà đợi ngươi khổ sở một năm, nhưng lại đợi về tin tức từ hôn của ngươi, ngươi nói ngươi ở kinh thành đã cưới thê tử phải từ hôn với ta. Hôm nay ta phải hỏi ngươi rõ ràng, tại sao ngươi có thể vong ân phụ nghĩa như vậy, ngươi phải nói rõ ràng cho ta?”
Thẩm Hoán và Tư Cúc đều ngây ra khi vừa nghe thấy giọng nói này. Bọn họ đương nhiên nhận ra giọng nói này là của Thi Bảo Thu người mà Mẫu Đơn vẫn luôn tìm kiếm. Sao cũng không ngờ được người vẫn luôn tìm kiếm lại có thể gặp được ở nơi này, nghe những lời này của Bảo Thu thì hẳn đã gặp được tên nam nhân bạc tình kia rồi? Hai người kinh hãi, chỉ cầu mong ngàn vạn lần đừng gặp phải công chúa Dương Thạch kia là được rồi. Hai người cuống quýt chen vào giữa đám người, liếc mắt đã thấy Thi Bảo Thu đang đứng trước mặt một nam tử. Vẻ mặt tên nam nhân kia đầy vẻ lúng túng. Bên cạnh tên nam nhân còn có một nữ tử khoác áo khoác lông cáo trắng, nữ tử ngước đầu, khinh bỉ nhìn Thi Bảo Thu.
Sắc mặt Thẩm Hoán và Tư Cúc có chút khó coi, cũng đoán ra nữ tử bên cạnh nam tử kia có lẽ chính là công chúa Dương Thạch rồi.
Nguyên Trạch Khánh không phải là kẻ xấu. Hắn ta cũng cảm thấy có lỗi với Bảo Thu. Vừa rồi hắn ta cũng đã thấy Bảo Thu, đang muốn tránh đi, nhưng Bảo Thu đã thấy hắn ta rồi. Hắn ta dĩ nhiên là thích Bảo Thu, chỉ là thích thôi thì sao chứ, chỉ là nữ nhi của nhà địa chủ thôi. Dù sao hắn ta cũng thi đậu nho sinh rồi, giữ hiếu liêm khó bao nhiêu hắn ta cũng biết mà. Vốn tưởng rằng làm phò mã gia rồi sẽ khá hơn một chút, lại không ngờ cuộc sống lại ngột ngạt như thế. Tính cách của Dương Thạch đa nghi. Hắn ta chẳng qua chỉ nói thêm một câu với một nha hoàn trong phủ phò mã, Dương Thạch liền đánh chết nha hoàn đó. Bây giờ Bảo Thu bị Dương Thạch đúng lúc bắt gặp, hắn ta thật không biết Bảo Thu sẽ có kết cục như thế nào. Hắn ta nhắm mắt nói: “Cô… cô nương, cô nương nhận nhầm người rồi.”
Thẩm Hoán cũng biết là chuyện gì xảy ra, biết Bảo Thu nếu còn không đi. Công chúa Dương Thạch chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô nương ấy đâu, vội vàng tiến lên kéo Thi Bảo Thu, vội nói: “Bảo Thu tỷ tỷ, thật trùng hợp. Đệ có chút chuyện muốn tìm tỷ, mau qua đây với đệ một chuyến.”
Thi Bảo Thu gặp Thẩm Hoán cũng rất vui mừng, nói: “A Hoán, đệ đợi ta một chút, ta phải hỏi rõ kẻ bạc tình này rốt cuộc tại sao lại đối xử với ta như vậy.”
Thẩm Hoán sốt ruột: “Bảo Thu tỷ tỷ, đệ thật sự có việc gấp cần tìm tỷ…” Không đợi đệ ấy nói hết, Dương Thạch đã vô cùng hưng phấn bước qua đây. Mắt phát sáng khi thấy dung mạo của Thẩm Hoán, lại nghiêng đầu nhìn Thi Bảo Thu, giễu cợt nói: “Lúc nãy ngươi nói phò mã của ta là gì của ngươi? Là nam nhân của ngươi sao?”
“Sao… sao cơ” Thi Bảo Thu sững sờ nhìn nữ nhân phú quý lộng lẫy đầu đeo đầy châu ngọc, trong mắt lộ ra ý cười trào phúng: “Phò… mã? Chính là phò mã… khó trách. À, thật không ngờ tới.” Cô nương ấy nghiêng đầu nhìn Nguyên Trạch Khánh: “Nguyên Trạch Khánh, ngươi nghe cho rõ đây. Bây giờ không phải ngươi không cần ta mà là ta không cần ngươi. Ngươi là cái tên tiểu nhân vong ân phụ nghĩa thấy người sang bắt quàng làm họ. Ta thật may mắn, may mắn vì có thể thấy rõ bộ mặt của ngươi, thật khiến người ta buồn nôn mà.”
Giờ phút này, cô nương ấy đã không còn chút tình cảm nào với hắn ta nữa. Nút thắt trong lòng đã được cởi bỏ.
Thi Bảo Thu nói xong, không còn nhìn Nguyên Trạch Khánh sắc mặt tái nhợt nữa, cười cười với Thẩm Hoán: “A Hoán, chúng ta đi thôi.”
Thẩm Hoán gật đầu. Lúc hai người đang muốn rời khỏi, mấy thị vệ đeo bội kiếm chắn trước mặt hai người. Dương Thạch bước tới trước mặt Thẩm Hoán, cười híp mắt hỏi: “Thiếu niên ngươi tên A Hoán? Cái tên thật là hay.”
Sắc mặt Thẩm Hoán có chút khó coi, mím môi không nói. Dương Thạch cũng không trách cứ đệ ấy, quay đầu nhìn Thi Bảo Thu, ý cười trên mặt tử từ biến mất, bỗng nhiên giơ tay tát vào mặt Thi Bảo Thu một cái. Khuôn mặt trắng noãn của Thi Bảo Thu hằn lên dấu tay đỏ ửng, nhanh chóng sưng đỏ lên.
Dương Thạch nghiêm mặt nói: “Phò mã của ta há có thể để ngươi bẽ mặt, người đâu, dùng trượng đánh chết nàng ta!”
Lập tức có người tiến lên bắt lấy Thi Bảo Thu, dùng lực ấn cô nương ấy xuống đất, hai phụ nhân cường tráng cầm trượng vọt ra vung trượng đánh lên người cô nương ấy.
Thẩm Hoán cả kinh, biết tính tình của Dương Thạch quái gở và tàn bạo, vội vã cầu xin: “Công chúa, xin người hãy tha cho vị cô nương này đi.”
Dương Thạch quay đầu cười híp mắt với đệ ấy: “Được thôi, nhưng mà ngươi phải đáp ứng bổn công chúa một điều kiện, nếu ngươi chịu theo ta vào phủ phò mã, bổn công chúa sẽ tạm tha cho nàng ta, thế nào?”
Thẩm Hoán kinh ngạc, sắc mặt dần chuyển sang màu xám. Đệ ấy sao lại không hiểu ý của Dương Thạch là ý gì. Nàng ta muốn đệ ấy vào phủ phò mã làm nam sủng. Đệ ấy mới 13 tuổi thôi đó, Dương Thạch này sao có thể biến thái như vậy. Đệ ấy sao có thể đồng ý, nhưng nếu không đồng ý chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn Bảo Thu tỷ tỷ bị đánh chết?
Rốt cuộc phải làm sao đây? Nhìn trượng kia từng gậy từng gậy đánh xuống trên người Thi Bảo Thu, sắc mặt Thẩm Hoán càng ngày càng không ổn, nhưng nếu đáp ứng thì không chỉ đệ ấy bị hủy hoại, ngay cả Thẩm gia cũng sẽ dính phải danh tiếng không tốt. Không để đệ ấy tiếp tục suy nghĩ, tiếng nói của Dương Thạch lại vang lên bên tai: “Ôi, hết thời gian rồi, bây giờ mặc kệ ngươi có đáp ứng hay không nàng ta cũng phải chết rồi.”
Thẩm Hoán chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân trào lên. Giọng nói của Dương Thạch tiếp tục vang lên bên tai: “Kỳ thực, ban đầu bổn công chúa cũng không định đánh chết nàng ta đâu, nhưng ai biểu ngươi đột nhiên xông ra, còn cầu xin cho nàng ta. Bây giờ bổn công chúa nhìn nàng ta càng không vừa mắt, nói ra thì nàng ta cũng vì ngươi mà mất mạng…”
~d đien dannnn lee quydon~điên daaaaanleeequy đônnnn~~~
Trong lòng Thẩm Mẫu Đơn tức giận bao nhiêu khó có thể tưởng tượng được. Nàng không biết kiếp trước có phải vì chuyện này mà tinh thần A Hoán sa sút hay không, nhưng nàng biết nếu Bảo Thu thật sự bị đánh chết, vậy thì đời này A Hoán cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình được. Bây giờ nàng cũng hoài nghi chuyện mà A Hoán gặp phải kiếp trước hẳn là chuyện này. Lúc đầu khi cứu Bảo Thu, cái cành cây kia căn bản chống đỡ không nổi trọng lượng của một người, coi như nàng không cứu thì Bảo Thu cũng chưa chắc đã chết. Bảo Thu không chết, nhất định sẽ lên kinh thành tìm Nguyên Trạch Khánh hỏi rõ ràng. A Hoán gặp phải chuyện này nhất định sẽ ra mặt can thiệp. Những lời đó của công chúa Dương Thạch, cuối cùng là Bảo Thu chết đi, những thứ này cũng đủ để Thẩm Hoán thay đổi tính cách.
Nhưng ngàn vạn lần cũng đừng xảy ra chuyện không may, Thẩm Mẫu Đơn ở trong lòng khẩn cầu, lại kêu Phùng thúc chạy nhanh thêm chút nữa.
Vệ Tử An rúc vào lòng Thẩm Mẫu Đơn cũng không nói chuyện, khóe môi mím lại, gương mặt nhỏ trầm tĩnh.
Rất nhanh, xe ngựa đã tới chỗ mà Tư Cúc nói. Chỗ đó có không ít người vây xung quanh, trong một tầng ngoài một tầng. Thẩm Mẫu Đơn ôm Vệ Tử An xuống xe ngựa, liền nghe thấy tiếng bàn tán bên cạnh: “Thật là thê thảm, vị cô nương kia cũng không động đậy nữa, không phải đã chết rồi chứ? Vị công chúa này cũng thật to gan, cũng không sợ hoàng thượng trách phạt mình.”
“Còn không phải là rất to gan sao, nghe nói thánh thượng phạt cấm túc nàng ta, nay không phải vẫn chạy ra ngoài sao, vị cô nương này thật đáng thương, sao lại dây vào công chúa chứ.”
Sắc mặt Thẩm Mẫu Đơn khó coi, tay mơ hồ run rẩy. Vệ Tử An nhận ra sự bất an của nàng, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay nàng. Ba người chen vào trong đám người. Bên kia trên người Thi Bảo Thu đã máu thịt lẫn lộn. Thẩm Hoán đang bị hai thị vệ giữ chặt, ép đệ ấy nhìn dáng vẻ máu thịt lẫn lộn của Bảo Thu. Ánh mắt của đệ ấy đỏ lên, cả người run rẩy kịch liệt.
Vệ Tử An buông tay Thẩm Mẫu Đơn ra chạy về phía Thi Bảo Thu, một chân đá vào người một phụ nhân. Khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến đỏ bừng: “Còn không cút ra!”
Hai phụ nhân cường tráng này đều là người ở bên cạnh công chúa Dương Thạch, đương nhiên quen biết Vệ Tử An, cuống quýt lui qua một bên quỳ xuống: “Thế tử tha mạng, thế tử tha mạng.”
Vệ Tử An tức giận quá mức, lại tiến lên đạp mỗi người một cái. Tiểu thế tử còn nhỏ nên dáng người cũng nhỏ, làm sao có thể đạp ngã hai phụ nhân cường tráng, đạp lên người bọn họ ngay cả nhúc nhích cũng không có. Tiểu thế tử cũng không để ý chuyện gì khác, cùng Tư Cúc đi xem vị cô nương tên Bảo Thu kia, phát hiện vẫn còn hơi thở, vội sai thị vệ đi mời đại phu. Tư Cúc và Cưu Lan hai người cùng đỡ Bảo Thu lên xe ngựa.
Dương Thạch hừ lạnh một tiếng, cũng không có ngăn cản, chỉ nhìn Thẩm Mẫu Đơn, cười lạnh nói: “Sao, quên mùi vị lần trước rồi sao? Hiện giờ thất hoàng thúc không ở An Dương, bây giờ ta phải nhìn xem còn ai có thể tới cứu ngươi nữa không”
Vệ Tử An nghe những lời này, quay về chắn trước người Thẩm Mẫu Đơn, chỉ vào bọn nha hoàn và thị vệ vây quanh: “Bổn thế tử ở đây, xem các ngươi ai dám bước lên!”
Bọn nha hoàn thị vệ ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ dĩ nhiên không dám đụng vào thế tử.
Vệ Tử An nhìn Dương Thạch, tức tới nỗi trống ngực đập thình thịch: “Đường tỷ, tỷ đang làm cái gì vậy? Hoàng đế bá bá cũng cấm túc tỷ rồi mà tỷ còn dám chạy ra ngoài sao, coi chừng hoàng đế bá bá về sẽ không tha cho tỷ đâu.”
Dương Thạch hừ lạnh một tiếng, không kiên nhẫn nói: “Vệ Tử An, đệ mau cút ra cho ta!”
Thẩm Mẫu Đơn lo lắng Dương Thạch sẽ ra tay với Tử An, đang đề phòng. Bỗng nhiên một đám hộ vệ và mấy hắc y nhân xuất hiện ào ào ở xung quanh. Dương Thạch vừa thấy đám người này sắc mặt cũng thay đổi, căm hận nhìn Thẩm Mẫu Đơn: “Hôm nay tạm tha cho các ngươi, lần sau nếu còn dám xuất hiện ở trước mặt bổn công chúa, ta nhất định sẽ khiến các ngươi đẹp mặt!”
Đợi Dương Thạch dẫn theo Nguyên Trạch Khánh sắc mặt tái nhợt rời khỏi, Thẩm Mẫu Đơn mới hoàn hồn, nhìn đám hộ vệ và hắc y nhân xung quanh mới biết những người này hẳn là Yến Vương phái tới bảo vệ tiểu thế tử. Dường như hiện giờ nàng lại nhận ân tình của Yến Vương nữa rồi.
Dương Thạch vừa đi, đám người xung quanh cũng tản ra. Vệ Tử An quay đầu nói với Thẩm Mẫu Đơn: “Mẫu Đơn tỷ tỷ, ta lo lắng thương thế vị cô nương kia. Những đại phu bình thường khẳng định sẽ trị không khỏi cô nương ấy, ta muốn tiến cũng xin thái phi tổ mẫu phái một nữ y quan tới.”
Thẩm Mẫu Đơn gật gật đầu. Bây giờ thương thế của Bảo Thu không thể chậm trễ được nữa. Nếu nữ y quan trong cung có thể giúp đỡ thì tốt quá rồi. Nàng dặn dò Tử An mấy câu. Vệ Tử An liền tùy đám hộ vệ hộ tống vào cung. Thẩm Mẫu Đơn, Tư Cúc, Cưu Lan và Thẩm Hoán lên xe ngựa về căn nhà kia.
Dọc đường, tâm trạng của Thẩm Hoán vẫn rất sa sút. Thẩm Mẫu Đơn an ủi đệ ấy: “A Hoán, đệ đừng lo. Bảo Thu nhất định sẽ không sao đâu.”
Thẩm Hoán lắc lắc đầu, trong mắt đầy vẻ tự trách: “A tỷ, tỷ không biết đâu. Cũng đều tại đệ, nếu đệ không can thiệp vào. Nữ nhân độc ác kia nhiều nhất cũng chỉ tát Bảo Thu tỷ tỷ mấy bạt tai thôi, căn bản sẽ không đẩy tỷ ấy vào chỗ chết. Cũng đều tại đệ, lúc nãy… lúc nãy nếu đệ đáp ứng yêu cầu của nữ nhân kia. Bảo Thu tỷ tỷ cũng sẽ không bị như thế…”
Thẩm Mẫu Đơn vỗ vỗ vai Thẩm Hoán, nhìn thẳng vào mắt đệ ấy, nghiêm mặt nói: “A Hoán, đệ sai rồi. Tâm địa công chúa kia rất độc ác. Cho dù đệ không can thiệp, nàng ta nhất định sẽ không tha cho Bảo Thu đâu. Nàng ta nói như vậy, chẳng qua là vì hành hạ đệ thôi. A Hoán, đệ đừng suy nghĩ nhiều, cái này không thể trách đệ được.”
Thẩm Hoán nhắm mắt không nói nữa.
Rất nhanh, Vệ Tử An liền mời được nữ y quan từ trong cung tới đây kiểm tra vết thương cho Thi Bảo Thu. Vết thương trên người có chút nghiêm trọng, xương đùi cũng bị gãy. Nữ y quan bận rộn cả nửa ngày đắp thuốc cho Thi Bảo Thu, lại cố định chặt chỗ xương đùi bị gãy bằng những miếng ván.
Bảo Thu bị thương ngoài da rất nặng, cũng may không nguy hiểm tới tính mạng. Mọi người cũng đều thở phào nhẹ nhõm. Sắc trời cũng không còn sớm, mọi người tùy ý ăn chút cơm. Tư Cúc và nha hoàn Thúy Chi của Bảo Thu ở lại chăm sóc Bảo Thu, những người khác đều đi nghỉ ngơi.
Thẩm Hoán nằm ở trên giường mê man không ngủ được, trong đầu thoáng hiện lên lời nói của Dương Thạch nói với đệ ấy: “Ban đầu bổn công chúa cũng không định đánh chết nàng ta đâu, nhưng ai biểu ngươi đột nhiên xông ra, còn cầu xin cho nàng ta. Bây giờ bổn công chúa nhìn nàng ta càng không vừa mắt, nói ra thì nàng ta cũng vì ngươi mà mất mạng…”
Cũng vì ngươi, cũng vì ngươi. Câu nói này ám ảnh Thẩm Hoán tới nửa đêm đầu đau như muốn nứt ra mới mê man ngủ thiếp đi, nhưng lại khiến đệ ấy mơ thấy cơn ác mộng khủng khiếp.
Dù sao Thẩm Mẫu Đơn cũng không đành lòng. Vừa rồi thấy dáng vẻ đau lòng của tiểu thế tử, nàng đã hối hận rồi, chẳng qua chỉ ở vài ngày thôi mà. Nàng chỉ sợ điện hạ, cũng không phải tiểu thế tử. Nghĩ như vậy nàng đi tới trước mặt Vệ Tử An ngồi xổm xuống ôm lấy cơ thể nhỏ bé gầy gò của tiểu thế tử, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi là ta không đúng. Vậy thế tử ở lại đây có được không? Đợi điện hạ về, ta mới đưa thế tử về có được không?”
Lần đầu tiên Vệ Tử An được nữ tử ôm như vậy. Hình bóng của mẫu thân trong đầu tiểu thế tử từ lâu đã trở nên mơ hồ không nhớ rõ hình dáng nữa. Nha hoàn trong phủ đối với tiểu thế tử cũng chỉ có kính sợ. Bây giờ bỗng nhiên xuất hiện một cái ôm ấm áp khiến tiểu thế tử nhịn không được đáy mắt chua xót, cuối cùng òa khóc, hai tay ôm chặt lấy cổ của Thẩm Mẫu Đơn.
Thẩm Mẫu Đơn bị dọa sợ. Cưu Lan, Tư Cúc và Thẩm Hoán ở bên cạnh cũng không biết làm sao. Thẩm Mẫu Đơn ôm lấy thân hình nhỏ bé gầy yếu của tiểu thế tử, vỗ nhẹ lưng của thế tử, dỗ dành: “Thế tử đừng khóc. Vừa rồi cũng là lỗi của ta, sau này ta sẽ không đuổi thế tử đi nữa có được không?”
Vệ Tử An khóc lớn. Thẩm Mẫu Đơn dịu dàng dỗ dành. Khóc lớn một hồi, Vệ Tử An cũng cảm thấy có chút xấu hổ, dụi dụi mắt, rời khỏi lòng của Thẩm Mẫu Đơn, cúi thấp đầu nhỏ giọng nói: “Đây là Mẫu Đơn tỷ tỷ nói đó, sau này không bao giờ đuổi ta đi nữa?”
Thẩm Mẫu Đơn dở khóc dở cười: “Phải, phải, sau này không bao giờ nữa.”
Lúc này tiểu tử kia mới nở nụ cười, có chút xấu hổ, hai tay lại ôm lấy cổ Thẩm Mẫu Đơn.
Cả ngày nay, Vệ Tử An như một cái đuôi nhỏ theo sát phía sau Thẩm Mẫu Đơn.
Tạm thời không có sự quấy nhiễu của điện hạ, Thẩm Mẫu Đơn thoải mái không ít, cơ thể cũng sắp khỏe lại rồi. Mỗi ngày cùng với Tư Cúc và Cưu Lan ở trong nhà bếp nghiên cứu món ăn ngon, hy vọng có thể nuôi Vệ Tử An mập lên. Thẩm Hoán cũng đọc sách ở trong phòng mỗi ngày, cách ngày thi của đệ ấy còn hơn một tháng, thỉnh thoảng cũng ra ngoài chọn mua một ít bút nghiên giấy mực và sách. Thi Bảo Thu thì vẫn không có tin tức trong khoảng thời gian này, cũng không biết rốt cuộc cô nương ấy ở chỗ nào nữa. Thẩm Mẫu Đơn nhờ Phùng thúc Mã thúc lúc ở bên ngoài chú ý một chút, nếu gặp Bảo Thu thì ngàn vạn lần phải giữ cô nương ấy lại.
Ngày qua ngày, đảo mắt đã là mười ngày sau, mười ngày này Vệ Tử An đã được nuôi khá hơn một chút, gương mặt tròn hơn. Sáng sớm ngày hôm đó, Thẩm Hoán muốn đi ra ngoài mua viết và giấy Tuyên Thành, qua đây nói với Thẩm Mẫu Đơn một tiếng. Thẩm Mẫu Đơn nói: “Đệ đừng đi một mình, dẫn Tư Cúc theo đi.”
“Tỷ, không cần đâu, một mình đệ đi là được rồi. Xung quanh đây đệ cũng quen thuộc lắm rồi.” Thẩm Hoán không hiểu tại sao tỷ tỷ lại cứ kêu Tư Cúc đi theo mình.
Thẩm Mẫu Đơn nào dám để đệ ấy một mình ra ngoài, vội kêu Tư Cúc qua đây: “Tư Cúc, ngươi theo A Hoán ra chợ mua chút giấy Tuyên Thành đi.”
Thẩm Hoán hết cách, chỉ đành theo Tư Cúc cùng nhau ra ngoài. Thẩm Mẫu Đơn nhìn hai người ra khỏi cửa phòng rồi mới cúi đầu nhìn Vệ Tử An luyện chữ. Chữ của tiểu tử này viết rất đẹp, xuống bút có lực, nét chữ mạnh mẽ, với cơ thể ốm yếu của tiểu thế tử có chút không thích hợp, nghĩ lại đây là kết quả giám sát mỗi ngày của điện hạ.
Cùng tiểu thế tử luyện chữ nửa canh giờ, lại kể chuyện cho tiểu thế tử một hồi, đến trưa lúc Cưu Lan chuẩn bị xong thức ăn, Thẩm Hoán và Tư Cúc vẫn chưa quay về. Lúc này Thẩm Mẫu Đơn bắt đầu có chút bất an, kiên nhẫn dỗ dành Vệ Tử An ăn cơm trước. Thẩm Mẫu Đơn một miếng cũng ăn không vô, ngay cả Vệ Tử An cũng nhận ra nàng không bình thường, lo lắng hỏi: “Mẫu Đơn tỷ tỷ, tỷ sao vậy?”
“Không sao…” Thẩm Mẫu Đơn quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa, bất an trong lòng càng ngày càng lớn. Lúc đang nghĩ có cần ra ngoài tìm bọn họ hay không, cửa chính của viện bỗng bị ai đó mở toang, Tư Cúc lảo đảo chạy vào, sắc mặt trắng bệch, lúc chạy vào phòng không cẩn thận vấp phải ngưỡng cửa cao nên té xuống đất.
Thẩm Mẫu Đơn kinh hãi, cuống quýt đứng dậy chạy về phía Tư Cúc, luống cuống tay chân đỡ Tư Cúc từ dưới đất lên, lo lắng hỏi: “Tư Cúc, đây là sao vậy? A Hoán đâu? Sao A Hoán còn chưa về?”
Vệ Tử An ở bên kia cũng bị kinh động, nhảy từ trên ghế xuống, vội vội vàng vàng chạy qua đây, giúp Thẩm Mẫu Đơn đỡ Tư Cúc.
Tư Cúc đứng thẳng dậy, trên mặt trắng tới dọa người, nước mắt chảy đầy mặt, nàng ấy vịn lấy cánh tay của Thẩm Mẫu Đơn khóc nói: “Cô… cô nương, A Hoán thiếu gia xảy ra chuyện rồi.”
Vẫn là xảy ra chuyện, Thẩm Mẫu Đơn chỉ cảm thấy trong đầu nổ oành một tiếng, trước mắt tối đen. Nàng ổn định lại tâm trạng, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? A Hoán đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ đệ ấy đang ở đâu?” Giọng nói run rẩy biểu lộ rõ sự lo lắng vô cùng của nàng. Nàng không ngờ vẫn xảy ra chuyện. Lúc đầu vốn không định cho đệ ấy ra khỏi cửa, nhưng lại sợ A Hoán hoài nghi điều gì, nàng cũng không tìm được cái cớ nào không cho đệ ấy ra ngoài. Hơn nữa khoảng thời gian này nàng lúc nào cũng nhắc nhở A Hoán làm việc không được gấp gáp lỗ mãng. Nàng tưởng đệ ấy sẽ nghe lời, còn nghĩ có Tư Cúc luôn đi theo bên cạnh, sẽ khuyên bảo đệ ấy, nên không ngăn cản đệ ấy ra ngoài, ai ngờ vẫn xảy ra chuyện chứ.
Tư Cúc khóc nói: “Bây giờ thiếu gia đang ở cái chợ bên thành Bắc. Cô nương người mau theo nô tỳ qua đó xem đi.”
Thẩm Mẫu Đơn cũng không quan tâm đến chuyện gì khác được nữa, theo Tư Cúc chạy ra ngoài cửa. Vệ Tử An cũng muốn đi theo. Vốn Thẩm Mẫu Đơn không muốn dẫn theo nhưng Tư Cúc lại nói: “Cô nương dẫn tiểu thế tử cùng đi đi. Có thể tiểu thế tử có thể giúp được đó.”
Thẩm Mẫu Đơn nghĩ nghĩ liền đồng ý. Đúng lúc Phùng thúc ở nhà, mấy người lên xe ngựa một đường thẳng tiến về phía chợ ở bên thành Bắc. Tư Cúc kể lại một cách thành thật đầu đuôi sự việc ở trên xe ngựa.
Sáng sớm Tư Cúc đi theo Thẩm Hoán đến chợ ở phía thành Bắc, đã mua một ít giấy Tuyên Thành và bút nghiên, lúc đang định trở về thì bỗng nhiên thấy phía chợ vây quanh không ít người, hai người cũng lên phía trước nhìn xem. Nghe thấy tiếng chất vấn đầy căm phẫn của một nữ tử: “Nguyên Trạch Khánh, ngươi nói rõ xem vì sao ngươi lại bất nhân bất nghĩa như vậy. Lúc trước nhà ngươi nghèo, ta và phụ mẫu ta đều không khinh ghét ngươi. Ngươi cũng nói lòng ngươi yêu ta, nghèo khó chỉ là nhất thời. Sau này ngươi sẽ cố gắng hết mình thi đậu nho sinh, cố gắng để ta có cuộc sống tốt hơn, không để ta chịu thiệt thòi. Phụ mẫu ta tin lời nói của ngươi, để chúng ta đính hôn. Phụ mẫu ta để ngươi ở nhà an tâm học tập, không để ngươi bận tâm và bôn ba vì những chuyện vụn vặt, ngay cả mẫu thân đang bị bệnh của ngươi cũng được gia đình ta sai người hầu hạ chu đáo. Ngươi phải lên kinh dự thi, phụ mẫu ta lại thay ngươi chuẩn bị hết lộ phí để ngươi đi đường. Ngươi nói muốn dẫn mẫu thân cùng đi để tham quan kinh thành. Chúng ta cũng không nghĩ gì nhiều, kết quả thì sao? Ta ở nhà đợi ngươi khổ sở một năm, nhưng lại đợi về tin tức từ hôn của ngươi, ngươi nói ngươi ở kinh thành đã cưới thê tử phải từ hôn với ta. Hôm nay ta phải hỏi ngươi rõ ràng, tại sao ngươi có thể vong ân phụ nghĩa như vậy, ngươi phải nói rõ ràng cho ta?”
Thẩm Hoán và Tư Cúc đều ngây ra khi vừa nghe thấy giọng nói này. Bọn họ đương nhiên nhận ra giọng nói này là của Thi Bảo Thu người mà Mẫu Đơn vẫn luôn tìm kiếm. Sao cũng không ngờ được người vẫn luôn tìm kiếm lại có thể gặp được ở nơi này, nghe những lời này của Bảo Thu thì hẳn đã gặp được tên nam nhân bạc tình kia rồi? Hai người kinh hãi, chỉ cầu mong ngàn vạn lần đừng gặp phải công chúa Dương Thạch kia là được rồi. Hai người cuống quýt chen vào giữa đám người, liếc mắt đã thấy Thi Bảo Thu đang đứng trước mặt một nam tử. Vẻ mặt tên nam nhân kia đầy vẻ lúng túng. Bên cạnh tên nam nhân còn có một nữ tử khoác áo khoác lông cáo trắng, nữ tử ngước đầu, khinh bỉ nhìn Thi Bảo Thu.
Sắc mặt Thẩm Hoán và Tư Cúc có chút khó coi, cũng đoán ra nữ tử bên cạnh nam tử kia có lẽ chính là công chúa Dương Thạch rồi.
Nguyên Trạch Khánh không phải là kẻ xấu. Hắn ta cũng cảm thấy có lỗi với Bảo Thu. Vừa rồi hắn ta cũng đã thấy Bảo Thu, đang muốn tránh đi, nhưng Bảo Thu đã thấy hắn ta rồi. Hắn ta dĩ nhiên là thích Bảo Thu, chỉ là thích thôi thì sao chứ, chỉ là nữ nhi của nhà địa chủ thôi. Dù sao hắn ta cũng thi đậu nho sinh rồi, giữ hiếu liêm khó bao nhiêu hắn ta cũng biết mà. Vốn tưởng rằng làm phò mã gia rồi sẽ khá hơn một chút, lại không ngờ cuộc sống lại ngột ngạt như thế. Tính cách của Dương Thạch đa nghi. Hắn ta chẳng qua chỉ nói thêm một câu với một nha hoàn trong phủ phò mã, Dương Thạch liền đánh chết nha hoàn đó. Bây giờ Bảo Thu bị Dương Thạch đúng lúc bắt gặp, hắn ta thật không biết Bảo Thu sẽ có kết cục như thế nào. Hắn ta nhắm mắt nói: “Cô… cô nương, cô nương nhận nhầm người rồi.”
Thẩm Hoán cũng biết là chuyện gì xảy ra, biết Bảo Thu nếu còn không đi. Công chúa Dương Thạch chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô nương ấy đâu, vội vàng tiến lên kéo Thi Bảo Thu, vội nói: “Bảo Thu tỷ tỷ, thật trùng hợp. Đệ có chút chuyện muốn tìm tỷ, mau qua đây với đệ một chuyến.”
Thi Bảo Thu gặp Thẩm Hoán cũng rất vui mừng, nói: “A Hoán, đệ đợi ta một chút, ta phải hỏi rõ kẻ bạc tình này rốt cuộc tại sao lại đối xử với ta như vậy.”
Thẩm Hoán sốt ruột: “Bảo Thu tỷ tỷ, đệ thật sự có việc gấp cần tìm tỷ…” Không đợi đệ ấy nói hết, Dương Thạch đã vô cùng hưng phấn bước qua đây. Mắt phát sáng khi thấy dung mạo của Thẩm Hoán, lại nghiêng đầu nhìn Thi Bảo Thu, giễu cợt nói: “Lúc nãy ngươi nói phò mã của ta là gì của ngươi? Là nam nhân của ngươi sao?”
“Sao… sao cơ” Thi Bảo Thu sững sờ nhìn nữ nhân phú quý lộng lẫy đầu đeo đầy châu ngọc, trong mắt lộ ra ý cười trào phúng: “Phò… mã? Chính là phò mã… khó trách. À, thật không ngờ tới.” Cô nương ấy nghiêng đầu nhìn Nguyên Trạch Khánh: “Nguyên Trạch Khánh, ngươi nghe cho rõ đây. Bây giờ không phải ngươi không cần ta mà là ta không cần ngươi. Ngươi là cái tên tiểu nhân vong ân phụ nghĩa thấy người sang bắt quàng làm họ. Ta thật may mắn, may mắn vì có thể thấy rõ bộ mặt của ngươi, thật khiến người ta buồn nôn mà.”
Giờ phút này, cô nương ấy đã không còn chút tình cảm nào với hắn ta nữa. Nút thắt trong lòng đã được cởi bỏ.
Thi Bảo Thu nói xong, không còn nhìn Nguyên Trạch Khánh sắc mặt tái nhợt nữa, cười cười với Thẩm Hoán: “A Hoán, chúng ta đi thôi.”
Thẩm Hoán gật đầu. Lúc hai người đang muốn rời khỏi, mấy thị vệ đeo bội kiếm chắn trước mặt hai người. Dương Thạch bước tới trước mặt Thẩm Hoán, cười híp mắt hỏi: “Thiếu niên ngươi tên A Hoán? Cái tên thật là hay.”
Sắc mặt Thẩm Hoán có chút khó coi, mím môi không nói. Dương Thạch cũng không trách cứ đệ ấy, quay đầu nhìn Thi Bảo Thu, ý cười trên mặt tử từ biến mất, bỗng nhiên giơ tay tát vào mặt Thi Bảo Thu một cái. Khuôn mặt trắng noãn của Thi Bảo Thu hằn lên dấu tay đỏ ửng, nhanh chóng sưng đỏ lên.
Dương Thạch nghiêm mặt nói: “Phò mã của ta há có thể để ngươi bẽ mặt, người đâu, dùng trượng đánh chết nàng ta!”
Lập tức có người tiến lên bắt lấy Thi Bảo Thu, dùng lực ấn cô nương ấy xuống đất, hai phụ nhân cường tráng cầm trượng vọt ra vung trượng đánh lên người cô nương ấy.
Thẩm Hoán cả kinh, biết tính tình của Dương Thạch quái gở và tàn bạo, vội vã cầu xin: “Công chúa, xin người hãy tha cho vị cô nương này đi.”
Dương Thạch quay đầu cười híp mắt với đệ ấy: “Được thôi, nhưng mà ngươi phải đáp ứng bổn công chúa một điều kiện, nếu ngươi chịu theo ta vào phủ phò mã, bổn công chúa sẽ tạm tha cho nàng ta, thế nào?”
Thẩm Hoán kinh ngạc, sắc mặt dần chuyển sang màu xám. Đệ ấy sao lại không hiểu ý của Dương Thạch là ý gì. Nàng ta muốn đệ ấy vào phủ phò mã làm nam sủng. Đệ ấy mới 13 tuổi thôi đó, Dương Thạch này sao có thể biến thái như vậy. Đệ ấy sao có thể đồng ý, nhưng nếu không đồng ý chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn Bảo Thu tỷ tỷ bị đánh chết?
Rốt cuộc phải làm sao đây? Nhìn trượng kia từng gậy từng gậy đánh xuống trên người Thi Bảo Thu, sắc mặt Thẩm Hoán càng ngày càng không ổn, nhưng nếu đáp ứng thì không chỉ đệ ấy bị hủy hoại, ngay cả Thẩm gia cũng sẽ dính phải danh tiếng không tốt. Không để đệ ấy tiếp tục suy nghĩ, tiếng nói của Dương Thạch lại vang lên bên tai: “Ôi, hết thời gian rồi, bây giờ mặc kệ ngươi có đáp ứng hay không nàng ta cũng phải chết rồi.”
Thẩm Hoán chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân trào lên. Giọng nói của Dương Thạch tiếp tục vang lên bên tai: “Kỳ thực, ban đầu bổn công chúa cũng không định đánh chết nàng ta đâu, nhưng ai biểu ngươi đột nhiên xông ra, còn cầu xin cho nàng ta. Bây giờ bổn công chúa nhìn nàng ta càng không vừa mắt, nói ra thì nàng ta cũng vì ngươi mà mất mạng…”
~d đien dannnn lee quydon~điên daaaaanleeequy đônnnn~~~
Trong lòng Thẩm Mẫu Đơn tức giận bao nhiêu khó có thể tưởng tượng được. Nàng không biết kiếp trước có phải vì chuyện này mà tinh thần A Hoán sa sút hay không, nhưng nàng biết nếu Bảo Thu thật sự bị đánh chết, vậy thì đời này A Hoán cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình được. Bây giờ nàng cũng hoài nghi chuyện mà A Hoán gặp phải kiếp trước hẳn là chuyện này. Lúc đầu khi cứu Bảo Thu, cái cành cây kia căn bản chống đỡ không nổi trọng lượng của một người, coi như nàng không cứu thì Bảo Thu cũng chưa chắc đã chết. Bảo Thu không chết, nhất định sẽ lên kinh thành tìm Nguyên Trạch Khánh hỏi rõ ràng. A Hoán gặp phải chuyện này nhất định sẽ ra mặt can thiệp. Những lời đó của công chúa Dương Thạch, cuối cùng là Bảo Thu chết đi, những thứ này cũng đủ để Thẩm Hoán thay đổi tính cách.
Nhưng ngàn vạn lần cũng đừng xảy ra chuyện không may, Thẩm Mẫu Đơn ở trong lòng khẩn cầu, lại kêu Phùng thúc chạy nhanh thêm chút nữa.
Vệ Tử An rúc vào lòng Thẩm Mẫu Đơn cũng không nói chuyện, khóe môi mím lại, gương mặt nhỏ trầm tĩnh.
Rất nhanh, xe ngựa đã tới chỗ mà Tư Cúc nói. Chỗ đó có không ít người vây xung quanh, trong một tầng ngoài một tầng. Thẩm Mẫu Đơn ôm Vệ Tử An xuống xe ngựa, liền nghe thấy tiếng bàn tán bên cạnh: “Thật là thê thảm, vị cô nương kia cũng không động đậy nữa, không phải đã chết rồi chứ? Vị công chúa này cũng thật to gan, cũng không sợ hoàng thượng trách phạt mình.”
“Còn không phải là rất to gan sao, nghe nói thánh thượng phạt cấm túc nàng ta, nay không phải vẫn chạy ra ngoài sao, vị cô nương này thật đáng thương, sao lại dây vào công chúa chứ.”
Sắc mặt Thẩm Mẫu Đơn khó coi, tay mơ hồ run rẩy. Vệ Tử An nhận ra sự bất an của nàng, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay nàng. Ba người chen vào trong đám người. Bên kia trên người Thi Bảo Thu đã máu thịt lẫn lộn. Thẩm Hoán đang bị hai thị vệ giữ chặt, ép đệ ấy nhìn dáng vẻ máu thịt lẫn lộn của Bảo Thu. Ánh mắt của đệ ấy đỏ lên, cả người run rẩy kịch liệt.
Vệ Tử An buông tay Thẩm Mẫu Đơn ra chạy về phía Thi Bảo Thu, một chân đá vào người một phụ nhân. Khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến đỏ bừng: “Còn không cút ra!”
Hai phụ nhân cường tráng này đều là người ở bên cạnh công chúa Dương Thạch, đương nhiên quen biết Vệ Tử An, cuống quýt lui qua một bên quỳ xuống: “Thế tử tha mạng, thế tử tha mạng.”
Vệ Tử An tức giận quá mức, lại tiến lên đạp mỗi người một cái. Tiểu thế tử còn nhỏ nên dáng người cũng nhỏ, làm sao có thể đạp ngã hai phụ nhân cường tráng, đạp lên người bọn họ ngay cả nhúc nhích cũng không có. Tiểu thế tử cũng không để ý chuyện gì khác, cùng Tư Cúc đi xem vị cô nương tên Bảo Thu kia, phát hiện vẫn còn hơi thở, vội sai thị vệ đi mời đại phu. Tư Cúc và Cưu Lan hai người cùng đỡ Bảo Thu lên xe ngựa.
Dương Thạch hừ lạnh một tiếng, cũng không có ngăn cản, chỉ nhìn Thẩm Mẫu Đơn, cười lạnh nói: “Sao, quên mùi vị lần trước rồi sao? Hiện giờ thất hoàng thúc không ở An Dương, bây giờ ta phải nhìn xem còn ai có thể tới cứu ngươi nữa không”
Vệ Tử An nghe những lời này, quay về chắn trước người Thẩm Mẫu Đơn, chỉ vào bọn nha hoàn và thị vệ vây quanh: “Bổn thế tử ở đây, xem các ngươi ai dám bước lên!”
Bọn nha hoàn thị vệ ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ dĩ nhiên không dám đụng vào thế tử.
Vệ Tử An nhìn Dương Thạch, tức tới nỗi trống ngực đập thình thịch: “Đường tỷ, tỷ đang làm cái gì vậy? Hoàng đế bá bá cũng cấm túc tỷ rồi mà tỷ còn dám chạy ra ngoài sao, coi chừng hoàng đế bá bá về sẽ không tha cho tỷ đâu.”
Dương Thạch hừ lạnh một tiếng, không kiên nhẫn nói: “Vệ Tử An, đệ mau cút ra cho ta!”
Thẩm Mẫu Đơn lo lắng Dương Thạch sẽ ra tay với Tử An, đang đề phòng. Bỗng nhiên một đám hộ vệ và mấy hắc y nhân xuất hiện ào ào ở xung quanh. Dương Thạch vừa thấy đám người này sắc mặt cũng thay đổi, căm hận nhìn Thẩm Mẫu Đơn: “Hôm nay tạm tha cho các ngươi, lần sau nếu còn dám xuất hiện ở trước mặt bổn công chúa, ta nhất định sẽ khiến các ngươi đẹp mặt!”
Đợi Dương Thạch dẫn theo Nguyên Trạch Khánh sắc mặt tái nhợt rời khỏi, Thẩm Mẫu Đơn mới hoàn hồn, nhìn đám hộ vệ và hắc y nhân xung quanh mới biết những người này hẳn là Yến Vương phái tới bảo vệ tiểu thế tử. Dường như hiện giờ nàng lại nhận ân tình của Yến Vương nữa rồi.
Dương Thạch vừa đi, đám người xung quanh cũng tản ra. Vệ Tử An quay đầu nói với Thẩm Mẫu Đơn: “Mẫu Đơn tỷ tỷ, ta lo lắng thương thế vị cô nương kia. Những đại phu bình thường khẳng định sẽ trị không khỏi cô nương ấy, ta muốn tiến cũng xin thái phi tổ mẫu phái một nữ y quan tới.”
Thẩm Mẫu Đơn gật gật đầu. Bây giờ thương thế của Bảo Thu không thể chậm trễ được nữa. Nếu nữ y quan trong cung có thể giúp đỡ thì tốt quá rồi. Nàng dặn dò Tử An mấy câu. Vệ Tử An liền tùy đám hộ vệ hộ tống vào cung. Thẩm Mẫu Đơn, Tư Cúc, Cưu Lan và Thẩm Hoán lên xe ngựa về căn nhà kia.
Dọc đường, tâm trạng của Thẩm Hoán vẫn rất sa sút. Thẩm Mẫu Đơn an ủi đệ ấy: “A Hoán, đệ đừng lo. Bảo Thu nhất định sẽ không sao đâu.”
Thẩm Hoán lắc lắc đầu, trong mắt đầy vẻ tự trách: “A tỷ, tỷ không biết đâu. Cũng đều tại đệ, nếu đệ không can thiệp vào. Nữ nhân độc ác kia nhiều nhất cũng chỉ tát Bảo Thu tỷ tỷ mấy bạt tai thôi, căn bản sẽ không đẩy tỷ ấy vào chỗ chết. Cũng đều tại đệ, lúc nãy… lúc nãy nếu đệ đáp ứng yêu cầu của nữ nhân kia. Bảo Thu tỷ tỷ cũng sẽ không bị như thế…”
Thẩm Mẫu Đơn vỗ vỗ vai Thẩm Hoán, nhìn thẳng vào mắt đệ ấy, nghiêm mặt nói: “A Hoán, đệ sai rồi. Tâm địa công chúa kia rất độc ác. Cho dù đệ không can thiệp, nàng ta nhất định sẽ không tha cho Bảo Thu đâu. Nàng ta nói như vậy, chẳng qua là vì hành hạ đệ thôi. A Hoán, đệ đừng suy nghĩ nhiều, cái này không thể trách đệ được.”
Thẩm Hoán nhắm mắt không nói nữa.
Rất nhanh, Vệ Tử An liền mời được nữ y quan từ trong cung tới đây kiểm tra vết thương cho Thi Bảo Thu. Vết thương trên người có chút nghiêm trọng, xương đùi cũng bị gãy. Nữ y quan bận rộn cả nửa ngày đắp thuốc cho Thi Bảo Thu, lại cố định chặt chỗ xương đùi bị gãy bằng những miếng ván.
Bảo Thu bị thương ngoài da rất nặng, cũng may không nguy hiểm tới tính mạng. Mọi người cũng đều thở phào nhẹ nhõm. Sắc trời cũng không còn sớm, mọi người tùy ý ăn chút cơm. Tư Cúc và nha hoàn Thúy Chi của Bảo Thu ở lại chăm sóc Bảo Thu, những người khác đều đi nghỉ ngơi.
Thẩm Hoán nằm ở trên giường mê man không ngủ được, trong đầu thoáng hiện lên lời nói của Dương Thạch nói với đệ ấy: “Ban đầu bổn công chúa cũng không định đánh chết nàng ta đâu, nhưng ai biểu ngươi đột nhiên xông ra, còn cầu xin cho nàng ta. Bây giờ bổn công chúa nhìn nàng ta càng không vừa mắt, nói ra thì nàng ta cũng vì ngươi mà mất mạng…”
Cũng vì ngươi, cũng vì ngươi. Câu nói này ám ảnh Thẩm Hoán tới nửa đêm đầu đau như muốn nứt ra mới mê man ngủ thiếp đi, nhưng lại khiến đệ ấy mơ thấy cơn ác mộng khủng khiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.