Chương 57
Nhu Nạo Khinh Mạn
04/09/2018
Editor: Vanny
Ánh mắt của La Nam từ từ sáng lên, phải rồi, mẫu thân nói thật đúng. Hắn ta cần gì phải chấp nhất vào quá trình, chỉ cần có kết quả là được rồi, chỉ cần cuối cùng Mẫu Đơn phải gả cho mình là được rồi. Đôi mắt hắn ta nhìn về phía Mẫu Đơn không còn u ám nữa, cơ thể cũng từ từ tiến về trước hai bước.
Sau khi Mẫu Đơn mở cửa phòng rồi, nàng vẫn đứng ở trong phòng chưa từng bước ra ngoài. Bởi vì mấy ngày nay Tư Cúc bận chuyện khác nên hôm nay không có đây, phụ thân và Thẩm Hoán cũng không có đây, cả viện chỉ có Lục Nhi và Tần Niệm Xuân. Tần Niệm Xuân cũng là nghe tiếng ồn ào nên mới chạy tới đây rồi đứng ở cửa phòng, cách Mẫu Đơn chỉ hai bước chân. Nàng ấy thấy bước chân La Nam di chuyển, bỗng nhiên khóe môi hiện lên nụ cười khẩy.
“Mẫu Đơn...” La Nam nhẹ giọng gọi, đôi chân cũng di chuyển về phía trước nửa bước.
Thẩm Mẫu Đơn nhìn dáng vẻ của hắn ta, trong lòng cũng có chút cảnh giác, lúc đang muốn lui về sau hai bước, đột nhiên thấy La Nam bổ nhào về phía nàng. Sắc mặt Mẫu Đơn tái đi, nháy mắt liền biết lúc nãy La phu nhân đã nói gì bên tai La Nam rồi. Nàng thật không ngờ hai người này lại dám sử dụng thủ đoạn độc ác như vậy, cả nhà La gia này thật đủ nhẫn tâm.
Cả người có chút tránh không kịp, trơ mắt nhìn La Nam gần xông tới đây. Nàng trông thấy Tần Niệm Xuân đứng ở ngoài cửa phòng đột nhiên nhấc chân, một cước đá vào ngực La Nam. Cả người hắn ta bị đá văng ra phía sau mấy trượng, té xuống bãi đất trống ở trong viện vang lên "rầm" một tiếng lớn.
Biến cố này khiến những người có mặt đều ngẩn ra, đều không phản ứng kịp. Thẩm Mẫu Đơn liếc nhìn La Nam nằm ở trong viện hồi lâu không thể động đậy, lại chuyển qua gương mặt của Tần Niệm Xuân. Nàng há miệng, vẫn chưa mở miệng hỏi, Tần Niệm Xuân đã cười với nàng: “Cô nương đừng sợ, từ nhỏ một tiểu cô nương như ta sợ gặp phải bọn xấu nên đã đi học võ mấy năm, việc đối phó với mấy tên vô lại như vậy cũng khá nhẹ nhàng.” Nói xong lại từ chỗ Lục Nhi đang đứng bên cạnh nói: “Lục Nhi còn không mau đi báo quan, có người muốn mưu hại cô nương nhà ngươi kìa.”
Cuối cùng Lục Nhi cũng hoàn hồn, sùng bái nhìn Tần Niệm Xuân: “Phải rồi, nô tỳ lập tức đi.” Nói xong liền nhanh như chớp chạy ra ngoài viện.
Rốt cuộc La phu nhân kia cũng hoàn hồn, hét lên một tiếng rồi xông tới chỗ bên cạnh La Nam ở trong sân viện, khóc lóc om sòm: “Con của ta, con không sao chứ. Ôi con của ta, con đừng dọa mẫu thân mà…” Nhìn đứa con bảo bối nửa ngày cũng không động đậy, cuối cùng La phu nhân quay đầu hung dữ nhìn Thẩm Mẫu Đơn, đột nhiên đứng dậy xông về phía Mẫu Đơn kêu lên, trong miệng ồn ào: “Ngươi đã hại con ta, lão nương liều mạng với ngươi.” Kết quả còn chưa kịp xông tới trước mặt Mẫu Đơn đã bị Tần Niệm Xuân một cước đá vào ngực trái, cả người văng ra rớt xuống người nhi tử bà ta, ngực trái đau tới độ thở không ra hơi, trước mắt tối sầm, hoàn toàn ngất đi vì đau đớn.
Quan sai biết được nhà thông gia của huyện lệnh đại nhân xảy ra chuyện, rất nhanh liền chạy qua, trực tiếp kéo hai người đang hôn mê về nha môn. Huyện lệnh đại nhân cũng không thẩm vấn gì đã sai người nhốt họ vào nhà lao, nói là nhốt mấy ngày rồi mới thẩm vấn.
Thẩm Mẫu Đơn biết huyện lệnh đại nhân nhất định sẽ không dễ gì tha cho bọn họ, cũng không có hứng thú đi lo chuyện của bọn họ, quay đầu nhớ tới những vấn đề muốn hỏi liên quan đến Tần Niệm Xuân thì cô nương đó không biết lại đi chỗ nào rồi. Mẫu Đơn cũng chỉ đành thôi vậy, quay về phòng tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Buổi tối người nhà Thẩm gia trở về biết chuyện La Nam không chỉ tới cửa làm ầm ĩ mà còn muốn phá hủy sự trong sạch của Mẫu Đơn để ép nàng gả vào La gia, đều tức không chịu được, lại biết Tần Niệm Xuân đã cứu Mẫu Đơn. Thẩm Thiên Nguyên vội nói lời cảm ơn với Niệm Xuân.
Lúc Thẩm Mẫu Đơn không ngờ nhất thì ngày hôm sau Diêu Nguyệt lại tìm tới cửa, hiển nhiên nàng không muốn gặp nữ nhân này, kêu Lục Nhi đuổi nàng ta về. Lục Nhi gấp tới độ gãi đầu: “Cô nương, nhưng nô tỳ không dám đuổi đi. Nàng ta đang mang thai.”
Thẩm Mẫu Đơn thấy nực cười, không ngờ Diêu Nguyệt mang thai sớm như vậy rồi. La gia này thật là nực cười hết sức, chính thê còn chưa có một người mà tiểu thiếp đã thì đã có thai rồi. Thời gian Diêu Nguyệt mang thai kiếp trước trễ hơn một chút, cuối cùng còn bị La Nam dụ dỗ phá đi. Bây giờ nhất định là không dụ dỗ được nàng ta rồi, lấy tính cách của Diêu Nguyệt khẳng định sẽ liều chết bảo vệ đứa con này.
Mẫu Đơn biết Lục Nhi cũng đã hết cách rồi, đành đi theo ra cửa, thấy Diêu Nguyệt đang đứng trong viện, cả người mặc bộ váy màu tím khói, phần bụng hơi hơi nhô ra, đoán chừng mang thai khoảng trên dưới năm sáu tháng rồi, chắc là gây ra từ lần thọ thần của La lão gia. Đôi mắt của Diêu Nguyệt hồng hồng, nhìn thấy Mẫu Đơn liền xông qua, đang muốn nắm lấy tay áo của Mẫu Đơn. Nàng dời bước, không để nàng ta đụng vào mình, lạnh lùng nhìn Diêu Nguyệt: “Ngươi làm gì vậy?”
Diêu Nguyệt cắn cắn môi, tay trái xoa xoa bụng theo bản năng, khóc nói: “Mẫu Đơn, phu quân chắc chắn không phải cố ý muốn hại ngươi. Ngươi liền đại nhân đại lượng đi quan phủ nói một tiếng bỏ qua cho chàng đi. Mẫu Đơn, cầu xin ngươi đó, ta… bụng ta đã lớn như vậy rồi, không có phu quân là không được đâu.”
Quan sai tới cổng lớn La gia chỉ nói La Nam và La phu nhân muốn làm hại Thẩm Mẫu Đơn nên mới bị bắt. Lúc này Diêu Nguyệt mới muốn tới cửa cầu xin Thẩm Mẫu Đơn mà không nghĩ đi tới nơi nào khác.
Đột nhiên Thẩm Mẫu Đơn cười cười, nhìn chằm chằm Diêu Nguyệt nói: “Diêu Nguyệt, ngươi tưởng La Nam và La phu nhân tới cửa chỉ vì muốn hại ta sao? Ngươi đã nghĩ kỹ chưa, lúc này bọn họ tới cửa rốt cuộc là vì sao?” Nhìn Diêu Nguyệt ngập ngừng, nàng lại nói: “Phụ thân ta phải tới Bình Lăng làm quan. Lúc này bọn họ tới cửa làm hại ta có phải bị điên rồi không? Bọn họ tới là cầu xin ta tha thứ, xin ta gả tới La gia bọn họ.”
Sắc mặt Diêu Nguyệt đại biến, không đợi nàng ta mở miệng nói điều gì, Thẩm Mẫu Đơn đã tiếp tục nói: “Diêu Nguyệt, ngươi đừng không tin lời ta. La Nam nói rồi, nếu ta chịu gả tới La gia bọn họ, hắn ta sẽ chủ động bỏ ngươi. Lúc trước là ta ngu, ta đã nhìn thấu nam nhân này rồi. Bây giờ tên nam nhân như vậy cũng chỉ có ngươi coi hắn ta là báu vật. Nếu như ta là ngươi…” Nàng vừa nói vừa nhìn cái bụng của Diêu Nguyệt, khóe miệng cười khẩy: “Nếu như ta là ngươi, ta sẽ vì tương lai của mình mà suy nghĩ. Nếu như thật sự La Nam xảy ra chuyện gì thì đứa bé trong bụng của ngươi sẽ là huyết mạch duy nhất của La gia, liền không cần phải nhìn sắc mặt một nhà bọn họ sống qua ngày nữa. Hơn nữa còn có thể chèn ép Thanh Trúc, nếu Thanh Trúc không thể mang thai, cả đời này liền không có đường lui rồi.”
Lời nói của nàng mang theo sự mê hoặc kỳ lạ. Diêu Nguyệt từ từ vươn đôi tay xoa nhẹ cái bụng hơi nhô ra, phải rồi, nếu như La Nam xảy ra chuyện, đứa bé trong bụng của nàng ta sẽ là huyết mạch duy nhất của La gia, nàng ta cũng có thể mẹ vinh nhờ con. Phải, nàng ta không cần La Nam như thế nào cả, chỉ cần hắn ta làm chút xíu việc là tốt rồi, chỉ cần sau này hắn ta không thể gieo giống vào bụng nữ nhân khác là được. La đại ca, ta yêu chàng như vậy nhưng chàng lại tổn thương trái tim ta như thế, chẳng những nạp Thanh Trúc làm thiếp, bây giờ còn muốn cưới Mẫu Đơn mà bỏ ta, vậy thì đừng trách ta nhẫn tâm.
Thẩm Mẫu Đơn biết Diêu Nguyệt nhất định sẽ làm ra chút chuyện gì đó. Khoảng thời gian này La Nam nhất định là lạnh lùng bạo lực đối xử với Diêu Nguyệt. Nàng chỉ chỉ điểm Diêu Nguyệt vài câu thì nàng ta lập tức biết nên làm như thế nào rồi. Vốn nàng cũng không dự định đi lo chuyện sau này của La gia. Nhưng những người La gia này lại không chịu buông tha cho nàng, còn muốn phá hủy sự trong sạch của nàng. Nếu đã như vậy thì tiếp tục khiến bọn họ cắn xé lẫn nhau vậy.
Diêu Nguyệt rời đi rất nhanh, Thẩm Mẫu Đơn đứng tại chỗ nhìn bóng dáng nàng ta biến mất ở ngoài viện rồi mới quay người đi về phòng.
Các bất động sản như cửa tiệm và ruộng đất dưới danh nghĩa của Thẩm gia cơ bản đều đã bán hết rồi. Bởi vì còn chưa tách riêng, cho nên sản nghiệp lúc này đều thuộc về lão thái gia và lão phu nhân. Còn về của hồi môn của đại phu nhân Lữ thị thì toàn bộ đều nắm trong tay của bà ấy. Điều kiện trong nhà của Du thị không tốt cũng không có của hồi môn gì. Có lúc lão phu nhân rất là hồ đồ, nhưng đối với của hồi môn của con dâu thì từ trước tới giờ không bao giờ có ý kiến, không giống như các lão phu nhân khác, ngay cả của hồi môn của con dâu cũng dòm ngó. Về phần cửa tiệm của tam phòng, trước đây có thể bà sẽ đánh chủ ý qua nhưng bây giờ thì hoàn toàn không rồi, dù cho bây giờ biết tam phòng vẫn còn một tiệm quần áo nữa, lão phu nhân cũng chỉ là thở dài không hé răng nửa lời.
Du thị vẫn còn ở bên cạnh lải nhải nói: “Mẫu thân, người nói tam phòng rốt cuộc lấy tiền từ đâu mà mở tiệm quần áo? Con đã thấy qua rồi, việc làm ăn của tiệm quần áo kia rất tốt, mẫu thân…”
Không đợi Du thị nói hết, đột nhiên lão phu nhân nổi giận rồi, đập bàn ầm ầm: “Cút ra ngoài, cút ra ngoài cho ta!”
Du thị vội vàng ngậm miệng, bà ta cũng không biết trong khoảng thời gian này lão phu nhân làm sao nữa, chỉ cần bà ta nhắc tới tam phòng là lão phu nhân liền nổi giận vô duyên vô cớ, cũng quá dọa người rồi.
~~dieendddaaannleeequyyydonnn~~dieeennndaanllleqqquuyydddoooooonnnn~~~
Bây giờ đã là cuối xuân rồi, thời tiết rất đẹp, cảnh sắc gió xuân tươi đẹp.
Từ Lâm Hoài tới Bình Lăng thời gian cần khoảng hơn nửa tháng. Bởi vì sản nghiệp dưới danh nghĩa Thẩm gia cũng đã bán hết rồi, chỉ để lại căn nhà cũ và một ít ruộng đất, cho nên cũng không có bao nhiêu đồ đạc cần mang đi, chỉ đem theo số lượng lớn ngân phiếu và một số hành lý khác, ước chừng khoảng bảy tám cái rương là đủ rồi. Bởi vì trên người mang theo lượng lớn ngân phiếu, Thẩm Thiên Nguyên còn đặc biệt đi tìm Trì A Bố, nói rằng lúc đi Bình Lăng hy vọng y có thể phái mấy huynh đệ đi theo.
Trì A Bố biết Thẩm Mẫu Đơn có ân với đại ca nhà mình, tức khắc đồng ý.
Thẩm gia dự định đi bằng đường thủy tới Định Viễn rồi sau đó đi bằng đường bộ tới Bình Lăng, chỉ bằng việc đi bằng đường bộ không cũng mất hơn hai mươi ngày mới tới Bình Lăng, cũng không an toàn như đường thủy.
Sáng sớm ngày hôm đó người nhà Thẩm gia đã tới bến tàu. Hành lý đã chuyển lên thuyền từ lâu rồi, đợi toàn bộ người Thẩm gia lên thuyền hết chỉ có nhị phòng của Thẩm gia: lão gia Thẩm Hồng Thụy, Du thị còn có Thẩm Phương Hoa, Thẩm Phương Lan là ở lại, bát gia Thẩm Phương Thần đi theo lão thái gia và lão phu nhân tới Bình Lăng trước.
Vừa lên thuyền, Thẩm Mẫu Đơn liền thấy Trì Ninh Bái đứng ở đầu thuyền. Huynh ấy đen đi nhiều và cũng gầy đi nhiều, tinh thần cũng rất khỏe mạnh, vẻ mặt tuấn tú càng lộ ra vẻ góc cạnh hơn. Nàng ngây ra, Trì Ninh Bái đã đi qua đây, cười nói: “Mẫu Đơn, chúng ta đã lâu không gặp rồi.”Còn không phải sao, cũng hơn nửa năm rồi chưa gặp qua, Thẩm Mẫu Đơn cũng nở nụ cười: “Phải đó, Trì đại ca, khoảng thời gian này huynh bận rộn sao rồi?”
Trì Ninh Bái cười nói: “Toàn bộ bến tàu ở Lệ Giang đã sát nhập hết rồi, bằng không huynh cũng không có thời gian đứng đây.”
Trong lòng Thẩm Mẫu Đơn thả lỏng, cũng mừng thay Trì Ninh Bái, lại thấy thuyền sắp chạy rồi mà Trì Ninh Bái không có ý định xuống thuyền, không khỏi hỏi: “Trì đại ca, huynh đây là đi đâu vậy?”
Trì Ninh Bái bình tĩnh nhìn Thẩm Mẫu Đơn, mỉm cười: “Đương nhiên là hộ tống các muội đi Bình Lăng rồi. Bây giờ huynh cũng không có việc gì, vừa dịp đi Bình Lăng xem xem.”
Thẩm Thiên Nguyên biết Trì Ninh Bái đích thân hộ tống bọn họ đi Bình Lăng, đặc biệt tới nói lời cảm ơn. Trì Ninh Bái khẽ cúi người, nho nhã lễ độ nói: “Bá phụ, bá phụ đừng nói cảm ơn ta. Nói ra thì ta còn phải cảm ơn Mẫu Đơn đây, nếu như không có Mẫu Đơn thì sẽ không có ta ngày hôm nay. Bá phụ, sau này nếu có chuyện gì, bá phụ chỉ cần dặn dò một tiếng là được.”
Thẩm Thiên Nguyên nghe tới mức mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra. Ông chỉ biết lúc trước nữ nhi quen biết Trì Ninh Bái ở trên thuyền. Bời vì hai người là quan hệ bạn bè, bây giờ nghe lời của Ninh Bái nhất định là còn có chuyện gì khác nữa, sau này hết bận cũng đã hỏi qua Mẫu Đơn, nàng chỉ ngỡ ngàng nhìn ông: “Phụ thân, con cũng không rõ nữa, có phải là có nhầm lẫn gì không?”
Thẩm Thiên Nguyên nhìn dáng vẻ nữ nhi cũng không giống nói dối, cũng không dám đi hỏi Trì Ninh Bái rốt cuộc là chuyện gì, chỉ coi như là hiểu lầm thôi.
Đợi Thẩm Thiên Nguyên đi rồi, Thẩm Mẫu Đơn thầm thở dài. Chuyện này nàng quả thật không dám nói cho phụ thân nghe. Đây chính là ngỗ ngược với Yến Vương điện hạ, phụ thân nghe rồi không phải bị dọa sao.
~~diiiieeeenddannlllleqqquuuúyddoooonn~~diiiiiennnddaaaanleeeequyyyydoon~~
Từ Lâm Hoài đi đường thủy tới Định Viễn cần khoảng 7-8 ngày thời gian, sau đó đi bằng đường bộ tới Bình Lăng cũng khoảng mười lăm ngày. Những ngày ở trên thuyền rất là thoải mái, lão phu nhân và lão thái gia hơi say sóng nên ở suốt trong phòng. Thẩm Thiên Nguyên và lão gia đại phòng Thẩm Hồng Anh, đại phu nhân Lữ thị cũng không hay ra ngoài, chỉ có nhị gia Thẩm Khánh Đông cùng thê tử Lý thị, thất gia Thẩm Khánh Niên, bát gia Thẩm Phương Thần, cửu gia Thẩm Hoán, tứ cô nương Thẩm Mẫu Đơn, lục cô nương Thẩm Nhạn Dung không có việc gì thì sẽ đi dạo trên boong tàu.
Lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, Thẩm Mẫu Đơn chế ra một bộ cờ năm quân để chơi (*cờ năm quân là tên gọi khác của cờ caro). Sau đó một đám thanh niên gia và cô nương chỉ ở trên boong tàu chơi cờ suốt cả ngày.
Sau đó mỗi người chơi luân phiên không đã ghiền, các gia và cô nương của Thẩm gia lại chế thêm mấy bộ nữa, ở trên boong tàu chơi vui tới nỗi quên trời đất. Lão phu nhân nhìn dáng vẻ không có quy tắc như vậy, rất là không vui. Lữ thị khuyên bảo, nói là trên thuyền cũng không có ai khác, đều là người Thẩm gia và người của Trì đà chủ, mấy đứa trẻ bọn họ vui chơi ồn ào cũng không việc gì hết.
Cuối cùng lão phu nhân cũng không gắt gỏng nữa.
Lúc này, Thẩm Mẫu Đơn đang ngồi trên ghế nhỏ, ở giữa đặt một cái bàn nhỏ bên trên đặt một bàn cờ. Trì Ninh Bái đang ngổi đối diện, hai người đều khẽ chau mày. Cờ năm quân tuy đơn giản, nhưng lúc chơi cũng rất tổn hao đầu óc. Tới khi Thẩm Mẫu Đơn thắng rồi, cười đến nỗi mắt híp lại: “Trì đại ca, muội lại thắng rồi.”
Trì Ninh Bái nhìn nàng đầy dịu dàng, cười nói: “Mẫu Đơn của chúng ta lại thắng nữa rồi. Đại ca không chơi với muội nữa. Đại ca chơi không lại muội.”
Bát gia Thẩm Phương Thần liền qua đây, nhìn Trì Ninh Bái đầy mong đợi: “Trì đại ca, đại ca không chơi nữa thì để đệ chơi với Tứ tỷ tỷ một lát vậy.”
Dáng vẻ Thẩm Phương Thần rất giống nhị lão gia Thẩm Hồng Thụy, lịch sự, thanh tú. Mặc dù mấy đứa con của nhị phòng đều do Du thị nuôi dưỡng nhưng tính cách hoàn toàn không giống Du thị. Điều này cũng thật kỳ lạ.
Thẩm Phương Thần còn nhỏ, mấy ca ca tỷ tỷ khác đều không chịu chơi với Phương Thần. Mặc dù Thẩm Hoán nhỏ hơn Phương Thần, nhưng chơi loại cờ không có kỹ xảo này, Thẩm Hoán cũng không thích. Phương Thần chỉ đành giương mắt đứng nhìn ở một bên. Bây giờ cuối cùng cũng có thể chơi với Tứ tỷ tỷ một lát rồi, khỏi nói là vui mừng biết bao.
Trì Ninh Bái cũng không đi chỗ khác, ngồi xổm ở một bên nhìn hai người đánh cờ. Tài đánh cờ của Thẩm Phương Thần thì miễn bàn, đánh với Thẩm Mẫu Đơn một canh giờ cũng chưa thắng được ván nào, Phương Thần nôn nóng đến nỗi suýt khóc. Cuối cùng đổi thành Tần Niệm Xuân chơi với Phương Thần, hai người này ngược lại là kẻ tám lạng người nửa cân, thắng thua cũng gần như nhau.
Qua bảy tám ngày là tới Định Viễn rồi, mọi người xuống thuyền. Người mà Trì Ninh Bái sắp xếp đã tới rồi, bỏ hành lý trực tiếp lên xe ngựa liền tiếp tục khởi hành. Thoáng cái lại qua mười ngày rồi, xe ngựa lắc lư lại càng không bằng trên thuyền, dọc đường mọi người đều cảm thấy mệt mỏi không thôi.
Mười chiếc xe ngựa chạy lộc cộc tới cửa thành, đáng tiếc vận may lần này dường như không tốt lắm, lại đúng lúc cổng thành vừa đóng, mắt thấy cổng thành từ từ đóng lại, người Thẩm gia có chút sốt ruột, nhưng cổng thành đã đóng rồi thì không thể mở lại được nữa.
Thẩm Mẫu Đơn ngồi trên xe ngựa sờ sờ miếng ngọc bội kia luôn mang theo bên người, lại yên lặng nhìn cổng thành từ từ đóng lại. Trong lòng lại nặng nề, lúc trước mọi người trên thuyền còn tốt, mọi người vui vẻ náo nhiệt. Bây giờ cách Bình Lăng càng ngày càng gần, trong lòng của nàng lại càng ngày càng hoảng loạn, trong đầu không nhịn được bắt đầu suy nghĩ lung tung. Có phải một khi tới Bình Lăng rồi hắn sẽ kêu người tới gọi mình qua không? Vậy hắn sẽ đối xử với mình như thế nào? Vừa nhớ tới chuyện xảy ra tại thư phòng của vương phủ ở An Dương, mặt của nàng nhất thời nóng lên, trong lòng cảm thấy có chút ủy khuất và nhục nhã, nhưng trong đó lại có chút háo hức không thể nói rõ.
Cổng thành đóng rồi. Người của Thẩm gia chỉ đành ở lại một đêm bên ngoài cổng thành đợi hôm sau cổng thành mở. Bây giờ trời sắp tối rồi, Trì Ninh Bái dặn dò các huynh đệ tới rừng cây phụ cận săn vài con thỏ rừng gà rừng qua đây. Chân tay mấy huynh đệ này cũng rất nhanh nhẹn. Sau nửa canh giờ đã bắt được vài con gà rừng và thỏ rừng, mấy ngày nay vì gấp rút lên đường nên chưa được ăn qua thức ăn nóng. Những thức ăn dưới tài nấu nướng của những hán tử đao nhuốm máu tươi này đều rất ngon. Hầm một nồi lớn thịt rừng, ở xa cũng có thể ngửi được mùi vị.
Đợi nấu xong thịt rừng, Trì Ninh Bái vội kêu người của Thẩm gia tới ăn, lại đích thân múc cho Thẩm Mẫu Đơn một chén thịt đùi gà rừng và thỏ rừng hầm nhuyễn, đi tới bên cạnh xe ngựa của Mẫu Đơn: “Mẫu Đơn, huynh đem thức ăn qua đây cho muội nè. Muội nhân lúc còn nóng ăn đi.”
Thẩm Mẫu Đơn vén rèm xe lên, từ trên xe ngựa nhảy xuống, nhận lấy cái chén trong tay Trì Ninh Bái, cười nói: “Trì đại ca, cám ơn huynh.”
Trì Ninh Bái cười nói: “Mau ăn đi, suốt dọc đường muội đã gầy đi không ít.”
Thẩm Mẫu Đơn ăn chén thịt hầm mềm nhuyễn, từ từ đổ mồ hôi, ăn xong rồi thì giúp dọn dẹp đồ đạc đâu vào đó rồi lên xe ngựa nghỉ ngơi sớm. Ngày hôm sau đợi cổng thành mở, xe ngựa mới từ từ chạy vào trong thành. Bình Lăng là đô thành của Lương Châu. Mấy năm nay dưới sự dẫn dắt của Yến Vương càng ngày càng phồn vinh không kém thành An Dương là bao.
Đường cái rộng ba trượng, hai bên đường là những tòa nhà lợp ngói xanh đẹp đẽ, các cửa tiệm và những người bán hàng rong đang rao bán bên đường, người đến người đi đông như mắc cửi.
Bây giờ đoàn người Thẩm gia đang ở trọ trong khách điếm. Thẩm Hồng Anh và Thẩm Thiên Nguyên đã cầm giấy tờ tới nha môn báo cáo trước rồi. Ở lại đợi trong khách điếm, Thẩm Mẫu Đơn đi tìm Trì Ninh Bái, cám ơn huynh ấy đã hộ tống suốt dọc đường. Trì Ninh Bái không để ý vẫy vẫy tay: “Mẫu Đơn, muội còn khách khí với huynh làm gì. Nếu thực sự phải nói cảm ơn thì huynh phải cám ơn muội mới phải, đúng rồi, bây giờ các muội dự định như thế nào? Đi tìm người của Thẩm gia trước hay là tìm chỗ ở trước? Huynh có huynh đệ ở đây. Nếu các muội muốn tìm nhà trước thì để huynh nhờ người ta đi nghe ngóng. Người ta đi tìm cũng tốt hơn các muội hai mắt mù mờ chạy khắp nơi.”
Thẩm Mẫu Đơn biết bọn họ nhất định phải mua nhà ở Bình Lăng. Theo tính cách của lão thái gia và lão phu nhân chắc chắn sẽ không ở nhờ nhà chi kia của Thẩm gia, suy nghĩ một chút, nàng nói: “Muội đi hỏi tổ phụ và tổ mẫu xem họ dự định như thế nào?”
Trì Ninh Bái gật gật đầu, cũng không tiện đi theo chỉ đứng tại chỗ chờ đợi.
Thẩm Mẫu Đơn đi truyền đạt lại ý của Trì Ninh Bái tới lão thái gia và lão phu nhân. Lão thái gia và lão phu nhân nhất định không bằng lòng đi ở nhờ Thẩm gia, lão thái gia nói: “Nếu đã như vậy, thì phải làm phiền Trì đà chủ rồi, để đà chủ giúp tìm một căn nhà tứ hợp viện.”
Ánh mắt của La Nam từ từ sáng lên, phải rồi, mẫu thân nói thật đúng. Hắn ta cần gì phải chấp nhất vào quá trình, chỉ cần có kết quả là được rồi, chỉ cần cuối cùng Mẫu Đơn phải gả cho mình là được rồi. Đôi mắt hắn ta nhìn về phía Mẫu Đơn không còn u ám nữa, cơ thể cũng từ từ tiến về trước hai bước.
Sau khi Mẫu Đơn mở cửa phòng rồi, nàng vẫn đứng ở trong phòng chưa từng bước ra ngoài. Bởi vì mấy ngày nay Tư Cúc bận chuyện khác nên hôm nay không có đây, phụ thân và Thẩm Hoán cũng không có đây, cả viện chỉ có Lục Nhi và Tần Niệm Xuân. Tần Niệm Xuân cũng là nghe tiếng ồn ào nên mới chạy tới đây rồi đứng ở cửa phòng, cách Mẫu Đơn chỉ hai bước chân. Nàng ấy thấy bước chân La Nam di chuyển, bỗng nhiên khóe môi hiện lên nụ cười khẩy.
“Mẫu Đơn...” La Nam nhẹ giọng gọi, đôi chân cũng di chuyển về phía trước nửa bước.
Thẩm Mẫu Đơn nhìn dáng vẻ của hắn ta, trong lòng cũng có chút cảnh giác, lúc đang muốn lui về sau hai bước, đột nhiên thấy La Nam bổ nhào về phía nàng. Sắc mặt Mẫu Đơn tái đi, nháy mắt liền biết lúc nãy La phu nhân đã nói gì bên tai La Nam rồi. Nàng thật không ngờ hai người này lại dám sử dụng thủ đoạn độc ác như vậy, cả nhà La gia này thật đủ nhẫn tâm.
Cả người có chút tránh không kịp, trơ mắt nhìn La Nam gần xông tới đây. Nàng trông thấy Tần Niệm Xuân đứng ở ngoài cửa phòng đột nhiên nhấc chân, một cước đá vào ngực La Nam. Cả người hắn ta bị đá văng ra phía sau mấy trượng, té xuống bãi đất trống ở trong viện vang lên "rầm" một tiếng lớn.
Biến cố này khiến những người có mặt đều ngẩn ra, đều không phản ứng kịp. Thẩm Mẫu Đơn liếc nhìn La Nam nằm ở trong viện hồi lâu không thể động đậy, lại chuyển qua gương mặt của Tần Niệm Xuân. Nàng há miệng, vẫn chưa mở miệng hỏi, Tần Niệm Xuân đã cười với nàng: “Cô nương đừng sợ, từ nhỏ một tiểu cô nương như ta sợ gặp phải bọn xấu nên đã đi học võ mấy năm, việc đối phó với mấy tên vô lại như vậy cũng khá nhẹ nhàng.” Nói xong lại từ chỗ Lục Nhi đang đứng bên cạnh nói: “Lục Nhi còn không mau đi báo quan, có người muốn mưu hại cô nương nhà ngươi kìa.”
Cuối cùng Lục Nhi cũng hoàn hồn, sùng bái nhìn Tần Niệm Xuân: “Phải rồi, nô tỳ lập tức đi.” Nói xong liền nhanh như chớp chạy ra ngoài viện.
Rốt cuộc La phu nhân kia cũng hoàn hồn, hét lên một tiếng rồi xông tới chỗ bên cạnh La Nam ở trong sân viện, khóc lóc om sòm: “Con của ta, con không sao chứ. Ôi con của ta, con đừng dọa mẫu thân mà…” Nhìn đứa con bảo bối nửa ngày cũng không động đậy, cuối cùng La phu nhân quay đầu hung dữ nhìn Thẩm Mẫu Đơn, đột nhiên đứng dậy xông về phía Mẫu Đơn kêu lên, trong miệng ồn ào: “Ngươi đã hại con ta, lão nương liều mạng với ngươi.” Kết quả còn chưa kịp xông tới trước mặt Mẫu Đơn đã bị Tần Niệm Xuân một cước đá vào ngực trái, cả người văng ra rớt xuống người nhi tử bà ta, ngực trái đau tới độ thở không ra hơi, trước mắt tối sầm, hoàn toàn ngất đi vì đau đớn.
Quan sai biết được nhà thông gia của huyện lệnh đại nhân xảy ra chuyện, rất nhanh liền chạy qua, trực tiếp kéo hai người đang hôn mê về nha môn. Huyện lệnh đại nhân cũng không thẩm vấn gì đã sai người nhốt họ vào nhà lao, nói là nhốt mấy ngày rồi mới thẩm vấn.
Thẩm Mẫu Đơn biết huyện lệnh đại nhân nhất định sẽ không dễ gì tha cho bọn họ, cũng không có hứng thú đi lo chuyện của bọn họ, quay đầu nhớ tới những vấn đề muốn hỏi liên quan đến Tần Niệm Xuân thì cô nương đó không biết lại đi chỗ nào rồi. Mẫu Đơn cũng chỉ đành thôi vậy, quay về phòng tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Buổi tối người nhà Thẩm gia trở về biết chuyện La Nam không chỉ tới cửa làm ầm ĩ mà còn muốn phá hủy sự trong sạch của Mẫu Đơn để ép nàng gả vào La gia, đều tức không chịu được, lại biết Tần Niệm Xuân đã cứu Mẫu Đơn. Thẩm Thiên Nguyên vội nói lời cảm ơn với Niệm Xuân.
Lúc Thẩm Mẫu Đơn không ngờ nhất thì ngày hôm sau Diêu Nguyệt lại tìm tới cửa, hiển nhiên nàng không muốn gặp nữ nhân này, kêu Lục Nhi đuổi nàng ta về. Lục Nhi gấp tới độ gãi đầu: “Cô nương, nhưng nô tỳ không dám đuổi đi. Nàng ta đang mang thai.”
Thẩm Mẫu Đơn thấy nực cười, không ngờ Diêu Nguyệt mang thai sớm như vậy rồi. La gia này thật là nực cười hết sức, chính thê còn chưa có một người mà tiểu thiếp đã thì đã có thai rồi. Thời gian Diêu Nguyệt mang thai kiếp trước trễ hơn một chút, cuối cùng còn bị La Nam dụ dỗ phá đi. Bây giờ nhất định là không dụ dỗ được nàng ta rồi, lấy tính cách của Diêu Nguyệt khẳng định sẽ liều chết bảo vệ đứa con này.
Mẫu Đơn biết Lục Nhi cũng đã hết cách rồi, đành đi theo ra cửa, thấy Diêu Nguyệt đang đứng trong viện, cả người mặc bộ váy màu tím khói, phần bụng hơi hơi nhô ra, đoán chừng mang thai khoảng trên dưới năm sáu tháng rồi, chắc là gây ra từ lần thọ thần của La lão gia. Đôi mắt của Diêu Nguyệt hồng hồng, nhìn thấy Mẫu Đơn liền xông qua, đang muốn nắm lấy tay áo của Mẫu Đơn. Nàng dời bước, không để nàng ta đụng vào mình, lạnh lùng nhìn Diêu Nguyệt: “Ngươi làm gì vậy?”
Diêu Nguyệt cắn cắn môi, tay trái xoa xoa bụng theo bản năng, khóc nói: “Mẫu Đơn, phu quân chắc chắn không phải cố ý muốn hại ngươi. Ngươi liền đại nhân đại lượng đi quan phủ nói một tiếng bỏ qua cho chàng đi. Mẫu Đơn, cầu xin ngươi đó, ta… bụng ta đã lớn như vậy rồi, không có phu quân là không được đâu.”
Quan sai tới cổng lớn La gia chỉ nói La Nam và La phu nhân muốn làm hại Thẩm Mẫu Đơn nên mới bị bắt. Lúc này Diêu Nguyệt mới muốn tới cửa cầu xin Thẩm Mẫu Đơn mà không nghĩ đi tới nơi nào khác.
Đột nhiên Thẩm Mẫu Đơn cười cười, nhìn chằm chằm Diêu Nguyệt nói: “Diêu Nguyệt, ngươi tưởng La Nam và La phu nhân tới cửa chỉ vì muốn hại ta sao? Ngươi đã nghĩ kỹ chưa, lúc này bọn họ tới cửa rốt cuộc là vì sao?” Nhìn Diêu Nguyệt ngập ngừng, nàng lại nói: “Phụ thân ta phải tới Bình Lăng làm quan. Lúc này bọn họ tới cửa làm hại ta có phải bị điên rồi không? Bọn họ tới là cầu xin ta tha thứ, xin ta gả tới La gia bọn họ.”
Sắc mặt Diêu Nguyệt đại biến, không đợi nàng ta mở miệng nói điều gì, Thẩm Mẫu Đơn đã tiếp tục nói: “Diêu Nguyệt, ngươi đừng không tin lời ta. La Nam nói rồi, nếu ta chịu gả tới La gia bọn họ, hắn ta sẽ chủ động bỏ ngươi. Lúc trước là ta ngu, ta đã nhìn thấu nam nhân này rồi. Bây giờ tên nam nhân như vậy cũng chỉ có ngươi coi hắn ta là báu vật. Nếu như ta là ngươi…” Nàng vừa nói vừa nhìn cái bụng của Diêu Nguyệt, khóe miệng cười khẩy: “Nếu như ta là ngươi, ta sẽ vì tương lai của mình mà suy nghĩ. Nếu như thật sự La Nam xảy ra chuyện gì thì đứa bé trong bụng của ngươi sẽ là huyết mạch duy nhất của La gia, liền không cần phải nhìn sắc mặt một nhà bọn họ sống qua ngày nữa. Hơn nữa còn có thể chèn ép Thanh Trúc, nếu Thanh Trúc không thể mang thai, cả đời này liền không có đường lui rồi.”
Lời nói của nàng mang theo sự mê hoặc kỳ lạ. Diêu Nguyệt từ từ vươn đôi tay xoa nhẹ cái bụng hơi nhô ra, phải rồi, nếu như La Nam xảy ra chuyện, đứa bé trong bụng của nàng ta sẽ là huyết mạch duy nhất của La gia, nàng ta cũng có thể mẹ vinh nhờ con. Phải, nàng ta không cần La Nam như thế nào cả, chỉ cần hắn ta làm chút xíu việc là tốt rồi, chỉ cần sau này hắn ta không thể gieo giống vào bụng nữ nhân khác là được. La đại ca, ta yêu chàng như vậy nhưng chàng lại tổn thương trái tim ta như thế, chẳng những nạp Thanh Trúc làm thiếp, bây giờ còn muốn cưới Mẫu Đơn mà bỏ ta, vậy thì đừng trách ta nhẫn tâm.
Thẩm Mẫu Đơn biết Diêu Nguyệt nhất định sẽ làm ra chút chuyện gì đó. Khoảng thời gian này La Nam nhất định là lạnh lùng bạo lực đối xử với Diêu Nguyệt. Nàng chỉ chỉ điểm Diêu Nguyệt vài câu thì nàng ta lập tức biết nên làm như thế nào rồi. Vốn nàng cũng không dự định đi lo chuyện sau này của La gia. Nhưng những người La gia này lại không chịu buông tha cho nàng, còn muốn phá hủy sự trong sạch của nàng. Nếu đã như vậy thì tiếp tục khiến bọn họ cắn xé lẫn nhau vậy.
Diêu Nguyệt rời đi rất nhanh, Thẩm Mẫu Đơn đứng tại chỗ nhìn bóng dáng nàng ta biến mất ở ngoài viện rồi mới quay người đi về phòng.
Các bất động sản như cửa tiệm và ruộng đất dưới danh nghĩa của Thẩm gia cơ bản đều đã bán hết rồi. Bởi vì còn chưa tách riêng, cho nên sản nghiệp lúc này đều thuộc về lão thái gia và lão phu nhân. Còn về của hồi môn của đại phu nhân Lữ thị thì toàn bộ đều nắm trong tay của bà ấy. Điều kiện trong nhà của Du thị không tốt cũng không có của hồi môn gì. Có lúc lão phu nhân rất là hồ đồ, nhưng đối với của hồi môn của con dâu thì từ trước tới giờ không bao giờ có ý kiến, không giống như các lão phu nhân khác, ngay cả của hồi môn của con dâu cũng dòm ngó. Về phần cửa tiệm của tam phòng, trước đây có thể bà sẽ đánh chủ ý qua nhưng bây giờ thì hoàn toàn không rồi, dù cho bây giờ biết tam phòng vẫn còn một tiệm quần áo nữa, lão phu nhân cũng chỉ là thở dài không hé răng nửa lời.
Du thị vẫn còn ở bên cạnh lải nhải nói: “Mẫu thân, người nói tam phòng rốt cuộc lấy tiền từ đâu mà mở tiệm quần áo? Con đã thấy qua rồi, việc làm ăn của tiệm quần áo kia rất tốt, mẫu thân…”
Không đợi Du thị nói hết, đột nhiên lão phu nhân nổi giận rồi, đập bàn ầm ầm: “Cút ra ngoài, cút ra ngoài cho ta!”
Du thị vội vàng ngậm miệng, bà ta cũng không biết trong khoảng thời gian này lão phu nhân làm sao nữa, chỉ cần bà ta nhắc tới tam phòng là lão phu nhân liền nổi giận vô duyên vô cớ, cũng quá dọa người rồi.
~~dieendddaaannleeequyyydonnn~~dieeennndaanllleqqquuyydddoooooonnnn~~~
Bây giờ đã là cuối xuân rồi, thời tiết rất đẹp, cảnh sắc gió xuân tươi đẹp.
Từ Lâm Hoài tới Bình Lăng thời gian cần khoảng hơn nửa tháng. Bởi vì sản nghiệp dưới danh nghĩa Thẩm gia cũng đã bán hết rồi, chỉ để lại căn nhà cũ và một ít ruộng đất, cho nên cũng không có bao nhiêu đồ đạc cần mang đi, chỉ đem theo số lượng lớn ngân phiếu và một số hành lý khác, ước chừng khoảng bảy tám cái rương là đủ rồi. Bởi vì trên người mang theo lượng lớn ngân phiếu, Thẩm Thiên Nguyên còn đặc biệt đi tìm Trì A Bố, nói rằng lúc đi Bình Lăng hy vọng y có thể phái mấy huynh đệ đi theo.
Trì A Bố biết Thẩm Mẫu Đơn có ân với đại ca nhà mình, tức khắc đồng ý.
Thẩm gia dự định đi bằng đường thủy tới Định Viễn rồi sau đó đi bằng đường bộ tới Bình Lăng, chỉ bằng việc đi bằng đường bộ không cũng mất hơn hai mươi ngày mới tới Bình Lăng, cũng không an toàn như đường thủy.
Sáng sớm ngày hôm đó người nhà Thẩm gia đã tới bến tàu. Hành lý đã chuyển lên thuyền từ lâu rồi, đợi toàn bộ người Thẩm gia lên thuyền hết chỉ có nhị phòng của Thẩm gia: lão gia Thẩm Hồng Thụy, Du thị còn có Thẩm Phương Hoa, Thẩm Phương Lan là ở lại, bát gia Thẩm Phương Thần đi theo lão thái gia và lão phu nhân tới Bình Lăng trước.
Vừa lên thuyền, Thẩm Mẫu Đơn liền thấy Trì Ninh Bái đứng ở đầu thuyền. Huynh ấy đen đi nhiều và cũng gầy đi nhiều, tinh thần cũng rất khỏe mạnh, vẻ mặt tuấn tú càng lộ ra vẻ góc cạnh hơn. Nàng ngây ra, Trì Ninh Bái đã đi qua đây, cười nói: “Mẫu Đơn, chúng ta đã lâu không gặp rồi.”Còn không phải sao, cũng hơn nửa năm rồi chưa gặp qua, Thẩm Mẫu Đơn cũng nở nụ cười: “Phải đó, Trì đại ca, khoảng thời gian này huynh bận rộn sao rồi?”
Trì Ninh Bái cười nói: “Toàn bộ bến tàu ở Lệ Giang đã sát nhập hết rồi, bằng không huynh cũng không có thời gian đứng đây.”
Trong lòng Thẩm Mẫu Đơn thả lỏng, cũng mừng thay Trì Ninh Bái, lại thấy thuyền sắp chạy rồi mà Trì Ninh Bái không có ý định xuống thuyền, không khỏi hỏi: “Trì đại ca, huynh đây là đi đâu vậy?”
Trì Ninh Bái bình tĩnh nhìn Thẩm Mẫu Đơn, mỉm cười: “Đương nhiên là hộ tống các muội đi Bình Lăng rồi. Bây giờ huynh cũng không có việc gì, vừa dịp đi Bình Lăng xem xem.”
Thẩm Thiên Nguyên biết Trì Ninh Bái đích thân hộ tống bọn họ đi Bình Lăng, đặc biệt tới nói lời cảm ơn. Trì Ninh Bái khẽ cúi người, nho nhã lễ độ nói: “Bá phụ, bá phụ đừng nói cảm ơn ta. Nói ra thì ta còn phải cảm ơn Mẫu Đơn đây, nếu như không có Mẫu Đơn thì sẽ không có ta ngày hôm nay. Bá phụ, sau này nếu có chuyện gì, bá phụ chỉ cần dặn dò một tiếng là được.”
Thẩm Thiên Nguyên nghe tới mức mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra. Ông chỉ biết lúc trước nữ nhi quen biết Trì Ninh Bái ở trên thuyền. Bời vì hai người là quan hệ bạn bè, bây giờ nghe lời của Ninh Bái nhất định là còn có chuyện gì khác nữa, sau này hết bận cũng đã hỏi qua Mẫu Đơn, nàng chỉ ngỡ ngàng nhìn ông: “Phụ thân, con cũng không rõ nữa, có phải là có nhầm lẫn gì không?”
Thẩm Thiên Nguyên nhìn dáng vẻ nữ nhi cũng không giống nói dối, cũng không dám đi hỏi Trì Ninh Bái rốt cuộc là chuyện gì, chỉ coi như là hiểu lầm thôi.
Đợi Thẩm Thiên Nguyên đi rồi, Thẩm Mẫu Đơn thầm thở dài. Chuyện này nàng quả thật không dám nói cho phụ thân nghe. Đây chính là ngỗ ngược với Yến Vương điện hạ, phụ thân nghe rồi không phải bị dọa sao.
~~diiiieeeenddannlllleqqquuuúyddoooonn~~diiiiiennnddaaaanleeeequyyyydoon~~
Từ Lâm Hoài đi đường thủy tới Định Viễn cần khoảng 7-8 ngày thời gian, sau đó đi bằng đường bộ tới Bình Lăng cũng khoảng mười lăm ngày. Những ngày ở trên thuyền rất là thoải mái, lão phu nhân và lão thái gia hơi say sóng nên ở suốt trong phòng. Thẩm Thiên Nguyên và lão gia đại phòng Thẩm Hồng Anh, đại phu nhân Lữ thị cũng không hay ra ngoài, chỉ có nhị gia Thẩm Khánh Đông cùng thê tử Lý thị, thất gia Thẩm Khánh Niên, bát gia Thẩm Phương Thần, cửu gia Thẩm Hoán, tứ cô nương Thẩm Mẫu Đơn, lục cô nương Thẩm Nhạn Dung không có việc gì thì sẽ đi dạo trên boong tàu.
Lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, Thẩm Mẫu Đơn chế ra một bộ cờ năm quân để chơi (*cờ năm quân là tên gọi khác của cờ caro). Sau đó một đám thanh niên gia và cô nương chỉ ở trên boong tàu chơi cờ suốt cả ngày.
Sau đó mỗi người chơi luân phiên không đã ghiền, các gia và cô nương của Thẩm gia lại chế thêm mấy bộ nữa, ở trên boong tàu chơi vui tới nỗi quên trời đất. Lão phu nhân nhìn dáng vẻ không có quy tắc như vậy, rất là không vui. Lữ thị khuyên bảo, nói là trên thuyền cũng không có ai khác, đều là người Thẩm gia và người của Trì đà chủ, mấy đứa trẻ bọn họ vui chơi ồn ào cũng không việc gì hết.
Cuối cùng lão phu nhân cũng không gắt gỏng nữa.
Lúc này, Thẩm Mẫu Đơn đang ngồi trên ghế nhỏ, ở giữa đặt một cái bàn nhỏ bên trên đặt một bàn cờ. Trì Ninh Bái đang ngổi đối diện, hai người đều khẽ chau mày. Cờ năm quân tuy đơn giản, nhưng lúc chơi cũng rất tổn hao đầu óc. Tới khi Thẩm Mẫu Đơn thắng rồi, cười đến nỗi mắt híp lại: “Trì đại ca, muội lại thắng rồi.”
Trì Ninh Bái nhìn nàng đầy dịu dàng, cười nói: “Mẫu Đơn của chúng ta lại thắng nữa rồi. Đại ca không chơi với muội nữa. Đại ca chơi không lại muội.”
Bát gia Thẩm Phương Thần liền qua đây, nhìn Trì Ninh Bái đầy mong đợi: “Trì đại ca, đại ca không chơi nữa thì để đệ chơi với Tứ tỷ tỷ một lát vậy.”
Dáng vẻ Thẩm Phương Thần rất giống nhị lão gia Thẩm Hồng Thụy, lịch sự, thanh tú. Mặc dù mấy đứa con của nhị phòng đều do Du thị nuôi dưỡng nhưng tính cách hoàn toàn không giống Du thị. Điều này cũng thật kỳ lạ.
Thẩm Phương Thần còn nhỏ, mấy ca ca tỷ tỷ khác đều không chịu chơi với Phương Thần. Mặc dù Thẩm Hoán nhỏ hơn Phương Thần, nhưng chơi loại cờ không có kỹ xảo này, Thẩm Hoán cũng không thích. Phương Thần chỉ đành giương mắt đứng nhìn ở một bên. Bây giờ cuối cùng cũng có thể chơi với Tứ tỷ tỷ một lát rồi, khỏi nói là vui mừng biết bao.
Trì Ninh Bái cũng không đi chỗ khác, ngồi xổm ở một bên nhìn hai người đánh cờ. Tài đánh cờ của Thẩm Phương Thần thì miễn bàn, đánh với Thẩm Mẫu Đơn một canh giờ cũng chưa thắng được ván nào, Phương Thần nôn nóng đến nỗi suýt khóc. Cuối cùng đổi thành Tần Niệm Xuân chơi với Phương Thần, hai người này ngược lại là kẻ tám lạng người nửa cân, thắng thua cũng gần như nhau.
Qua bảy tám ngày là tới Định Viễn rồi, mọi người xuống thuyền. Người mà Trì Ninh Bái sắp xếp đã tới rồi, bỏ hành lý trực tiếp lên xe ngựa liền tiếp tục khởi hành. Thoáng cái lại qua mười ngày rồi, xe ngựa lắc lư lại càng không bằng trên thuyền, dọc đường mọi người đều cảm thấy mệt mỏi không thôi.
Mười chiếc xe ngựa chạy lộc cộc tới cửa thành, đáng tiếc vận may lần này dường như không tốt lắm, lại đúng lúc cổng thành vừa đóng, mắt thấy cổng thành từ từ đóng lại, người Thẩm gia có chút sốt ruột, nhưng cổng thành đã đóng rồi thì không thể mở lại được nữa.
Thẩm Mẫu Đơn ngồi trên xe ngựa sờ sờ miếng ngọc bội kia luôn mang theo bên người, lại yên lặng nhìn cổng thành từ từ đóng lại. Trong lòng lại nặng nề, lúc trước mọi người trên thuyền còn tốt, mọi người vui vẻ náo nhiệt. Bây giờ cách Bình Lăng càng ngày càng gần, trong lòng của nàng lại càng ngày càng hoảng loạn, trong đầu không nhịn được bắt đầu suy nghĩ lung tung. Có phải một khi tới Bình Lăng rồi hắn sẽ kêu người tới gọi mình qua không? Vậy hắn sẽ đối xử với mình như thế nào? Vừa nhớ tới chuyện xảy ra tại thư phòng của vương phủ ở An Dương, mặt của nàng nhất thời nóng lên, trong lòng cảm thấy có chút ủy khuất và nhục nhã, nhưng trong đó lại có chút háo hức không thể nói rõ.
Cổng thành đóng rồi. Người của Thẩm gia chỉ đành ở lại một đêm bên ngoài cổng thành đợi hôm sau cổng thành mở. Bây giờ trời sắp tối rồi, Trì Ninh Bái dặn dò các huynh đệ tới rừng cây phụ cận săn vài con thỏ rừng gà rừng qua đây. Chân tay mấy huynh đệ này cũng rất nhanh nhẹn. Sau nửa canh giờ đã bắt được vài con gà rừng và thỏ rừng, mấy ngày nay vì gấp rút lên đường nên chưa được ăn qua thức ăn nóng. Những thức ăn dưới tài nấu nướng của những hán tử đao nhuốm máu tươi này đều rất ngon. Hầm một nồi lớn thịt rừng, ở xa cũng có thể ngửi được mùi vị.
Đợi nấu xong thịt rừng, Trì Ninh Bái vội kêu người của Thẩm gia tới ăn, lại đích thân múc cho Thẩm Mẫu Đơn một chén thịt đùi gà rừng và thỏ rừng hầm nhuyễn, đi tới bên cạnh xe ngựa của Mẫu Đơn: “Mẫu Đơn, huynh đem thức ăn qua đây cho muội nè. Muội nhân lúc còn nóng ăn đi.”
Thẩm Mẫu Đơn vén rèm xe lên, từ trên xe ngựa nhảy xuống, nhận lấy cái chén trong tay Trì Ninh Bái, cười nói: “Trì đại ca, cám ơn huynh.”
Trì Ninh Bái cười nói: “Mau ăn đi, suốt dọc đường muội đã gầy đi không ít.”
Thẩm Mẫu Đơn ăn chén thịt hầm mềm nhuyễn, từ từ đổ mồ hôi, ăn xong rồi thì giúp dọn dẹp đồ đạc đâu vào đó rồi lên xe ngựa nghỉ ngơi sớm. Ngày hôm sau đợi cổng thành mở, xe ngựa mới từ từ chạy vào trong thành. Bình Lăng là đô thành của Lương Châu. Mấy năm nay dưới sự dẫn dắt của Yến Vương càng ngày càng phồn vinh không kém thành An Dương là bao.
Đường cái rộng ba trượng, hai bên đường là những tòa nhà lợp ngói xanh đẹp đẽ, các cửa tiệm và những người bán hàng rong đang rao bán bên đường, người đến người đi đông như mắc cửi.
Bây giờ đoàn người Thẩm gia đang ở trọ trong khách điếm. Thẩm Hồng Anh và Thẩm Thiên Nguyên đã cầm giấy tờ tới nha môn báo cáo trước rồi. Ở lại đợi trong khách điếm, Thẩm Mẫu Đơn đi tìm Trì Ninh Bái, cám ơn huynh ấy đã hộ tống suốt dọc đường. Trì Ninh Bái không để ý vẫy vẫy tay: “Mẫu Đơn, muội còn khách khí với huynh làm gì. Nếu thực sự phải nói cảm ơn thì huynh phải cám ơn muội mới phải, đúng rồi, bây giờ các muội dự định như thế nào? Đi tìm người của Thẩm gia trước hay là tìm chỗ ở trước? Huynh có huynh đệ ở đây. Nếu các muội muốn tìm nhà trước thì để huynh nhờ người ta đi nghe ngóng. Người ta đi tìm cũng tốt hơn các muội hai mắt mù mờ chạy khắp nơi.”
Thẩm Mẫu Đơn biết bọn họ nhất định phải mua nhà ở Bình Lăng. Theo tính cách của lão thái gia và lão phu nhân chắc chắn sẽ không ở nhờ nhà chi kia của Thẩm gia, suy nghĩ một chút, nàng nói: “Muội đi hỏi tổ phụ và tổ mẫu xem họ dự định như thế nào?”
Trì Ninh Bái gật gật đầu, cũng không tiện đi theo chỉ đứng tại chỗ chờ đợi.
Thẩm Mẫu Đơn đi truyền đạt lại ý của Trì Ninh Bái tới lão thái gia và lão phu nhân. Lão thái gia và lão phu nhân nhất định không bằng lòng đi ở nhờ Thẩm gia, lão thái gia nói: “Nếu đã như vậy, thì phải làm phiền Trì đà chủ rồi, để đà chủ giúp tìm một căn nhà tứ hợp viện.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.