Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc

Chương 61

Nhu Nạo Khinh Mạn

16/10/2018

Thẩm Mẫu Đơn cũng không có thù địch gì với tam cô nương của chi chính này, chỉ có thể nói là hơi không thích nàng ta thôi. Bây giờ nàng ta đã chịu rót trà nhận lỗi với mình rồi thì nàng cũng thấy không có gì. Hai nhà cũng không ở chung, số lần gặp mặt chắc chắn sẽ không nhiều. Thẩm Mẫu Đơn cười nói: “Lời này của muội muội nghiêm trọng quá rồi, vốn không có gì mà.”

“Vậy tỷ tỷ uống miếng trà này coi như tha lỗi cho muội muội có được không?” Thẩm Tuệ Bảo cười tủm tỉm đưa chén trà tỏa hơi nóng ra phía trước.

Thẩm Mẫu Đơn cười cười, đưa tay nhận lấy chén trà, nhưng không ngờ lại xảy ra sự cố. Tay nàng vừa chạm vào chén trà thì Thẩm Tuệ Bảo liền buông tay, nguyên chén trà nóng đều đổ hết vào tay nàng, chảy xuống váy áo của nàng. Lúc này đều mặc quần áo mỏng, nguyên chén trà đều đổ hết lên tay và đùi, đau tới nỗi nàng nhịn không được kêu lên, cúi đầu nhìn mu bàn tay đã đỏ bừng. Ngay lập tức Thẩm Mẫu Đơn biết tam cô nương này vốn không thật lòng nhận lỗi với nàng, còn viện cớ rót trà nhận lỗi để hại nàng. Nàng lập tức ngẩng đầu nhìn Thẩm Tuệ Bảo, sắc mặt lạnh đi: “Muội muội đang làm gì vậy?”

Thẩm Tuệ Bảo trưng ra dáng vẻ hoảng hốt lo sợ, móc khăn tay ra lau đi xác trà trên đùi giúp Thẩm Mẫu Đơn: “Ôi, tỷ tỷ, sao tỷ lại không cẩn thận như vậy, một chén trà thôi mà tỷ cũng cầm không chắc. Ơ, tay cũng bị phỏng rồi, phải làm sao đây? Như vậy đi tỷ tỷ, hay là tỷ về phòng muội đợi một chút trước, muội sai người đi mời đại phu tới khám cho tỷ?”

Người của hai nhà cũng chú ý tới tình hình của bên này. Thẩm Hạo Quốc hiểu rất rõ tính tình đứa nữ nhi này của mình, biết nàng ta rõ ràng là cố ý, trong lòng không khỏi than thở. Điện hạ dường như mới có thiện cảm với nàng ta mà nàng ta lại làm ra loại chuyện này, ngàn vạn lần đừng để điện hạ biết nha.

Cả đám người đều vây quanh hai người. Sắc mặt Vệ Lang Yến ở cách đó không xa cũng lập tức sa sầm, đứng dậy bước ra khỏi lương đình.

Đại lão phu nhân nhìn thấy mu bàn tay đỏ bừng của Thẩm Mẫu Đơn liền ối một tiếng: “Tam Tỷ Nhi, đây là chuyện gì? Sao lại làm tay của Mẫu Đơn trở thành như vậy?”

Thẩm Tuệ Bảo sắp khóc đến nơi: “Tổ mẫu, con thật sự không cố ý, vốn là muốn châm trà nhận lỗi với tỷ tỷ, nhưng… nhưng tỷ tỷ không cầm chắc chén trà… Mẫu Đơn tỷ tỷ, đều tại muội, thật xin lỗi, đều là muội chân tay vụng về.”

Thẩm Mẫu Đơn che lại mu bàn tay đỏ rực vì bị phỏng, bắp đùi cũng nóng rát, nàng ngẩng đầu nhìn Thẩm Tuệ Bảo: “Muội cố ý hay là không cẩn thận thì trong lòng muội biết rất rõ.” Dứt lời nàng nhìn về phía đại lão phu nhân: “Bá tổ mẫu, thật xin lỗi, lời nói của con có thể không dễ nghe, nhưng tính cách của Tuệ Bảo muội muội rốt cuộc như thế nào, chắc hẳn mọi người đều rất rõ ràng. Chuyện lúc nãy rốt cuộc là muội ấy cố ý hay vô tình thì tin rằng trong lòng bá tổ mẫu cũng có thể tự nhận định.”

Đương nhiên đại lão phu nhân biết đứa tôn nữ này của bà có tính cách như thế nào, nhưng bị một hậu bối nói ra như vậy thì trên mặt cũng có chút không thoải mái, sắc mặt hơi khó coi.

Tạ di nương bên cạnh nhịn không được, thì thầm nói: “Bảo Nhi đã nói không phải cố ý rồi mà, Mẫu Đơn cô nương đây làm sao vậy? Định đổ lỗi lên đầu Bảo Nhi…” Không đợi bà ta nói xong, đại lão phu nhân liền cả giận quát: “Im miệng, cái đồ không có mắt kia, các chủ tử đang nói chuyện mà có chỗ cho ngươi xen mồm vào sao? Còn không mau cút xuống đi.”

Đôi mắt Tạ di nương liền đỏ lên, nước mắt chảy xuống, nhưng lại không dám cãi lại đại lão phu nhân, yên lặng đứng bên cạnh đại lão gia Thẩm Hạo Quốc.

Thẩm lão phu nhân nhìn mu bàn tay đỏ rực một mảng của Mẫu Đơn thì sắc mặt cũng không dễ nhìn, nhớ tới Yến Vương đang ở đây. Mẫu Đơn lại còn xảy ra chuyện như vậy nữa, cũng không biết Yến Vương có trách cứ bọn họ không nữa.



“Tỷ, tay của tỷ không sao chứ? Hay là chúng ta đi về trước mời đại phu tới xem xem.” Thẩm Hoán hơi lo lắng nhìn thoáng qua tay của tỷ tỷ, lại trừng mắt nhìn Thẩm Tuệ Bảo ở đối diện. Sắc mặt Thẩm Thiên Nguyên cũng hơi khó coi, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Yến Vương, phát hiện Yến Vương đang đi về phía bên này, trong lòng lại càng thấp thỏm.

Thẩm Tuệ Bảo vốn còn muốn biện bạch hai câu, vừa ngẩng đầu thì bỗng thấy nam nhân cao lớn anh tuấn cách đó không xa, lập tức xấu hổ đỏ mặt, hơi cúi đầu, giọng dịu dàng gọi: “Điện hạ…”

Thẩm Mẫu Đơn cũng chú ý tới điện hạ đang bước qua đây, thấy sắc mặt hắn có vẻ không tốt, rất sợ hắn ở trước mặt mọi người làm ra chuyện gì kinh hãi liền nhìn về phía hắn với vẻ cầu khẩn.

Vệ Lang Yến tiếp tục đi đến trước mặt hai người, nhìn cũng không nhìn nữ tử với vẻ mặt thẹn thùng kia một cái, chỉ chú ý tới Thẩm Mẫu Đơn đang ngồi trên ghế đá cau mày, thấy trên mu bàn tay đã sưng đỏ của nàng và vệt nước trà trên quần áo. Sắc mặt càng ngày càng sa sầm, hắn dường như không nhìn thấy vẻ mặt cầu khẩn của Thẩm Mẫu Đơn, chỉ trầm giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Thẩm Tuệ Bảo thẹn thùng nói: “Điện hạ, đều tại ta không tốt. Ta chỉ muốn rót chén trà cho tỷ tỷ nhưng bản thân tay chân vụng về không ngờ làm tỷ tỷ bị thương.” Dứt lời quay đầu nhìn Thẩm Mẫu Đơn, dịu dàng nói: “Tỷ tỷ, đều là lỗi của muội, muội tay chân vụng về, làm hại tỷ tỷ bị bỏng. Xin tỷ tỷ tha thứ cho muội muội. Muội sẽ sai người mời đại phu qua đây…” Nói xong liền gọi nha hoàn bên cạnh, đang muốn dặn nha hoàn kia đi mời đại phu thì giọng nói lạnh băng của Vệ Lang Yến đột nhiên vang lên: “Ngươi coi bổn vương là gì? Cứ như thế mà muốn lừa bổn vương sao? Chuyện lúc nãy bổn vương cũng nhìn thấy rõ ràng. Ngươi cái nữ tử này quả thật vô cùng độc ác.”

Thẩm Tuệ Bảo ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Vệ Lang Yến, gương mặt ửng hồng từ từ chuyển sang trắng bệch, nàng ta run rẩy nói: “Điện… điện hạ… ta…”

Không đợi nàng ta tiếp tục nói hết, Vệ Lang Yến đã nhìn Thẩm Hạo Quốc, lạnh giọng nói: “Ngay cả việc nhà của mình mà Thẩm đại nhân cũng xử lý không được, con cái được giáo dục thành như vậy. Theo bổn vương thấy Thẩm đại nhân vẫn nên ở nhà nhàn nhã xử lý lại hậu viện cho tốt, dạy dỗ tốt con cái rồi mới tới làm quan phụ mẫu của lê dân bá tánh đi.” Nói xong, lại nhìn Thẩm Mẫu Đơn: “Còn ngồi ở đây làm gì, còn không mau đi mời đại phu tới khám tay cho nàng đi.” Mặc dù vẻ mặt nghiêm khắc nhưng giọng điệu lại tốt hơn rất nhiều.

Mọi người xung quanh đều ngây ra. Thẩm Hạo Quốc ngây ra tại chỗ, lời nói này của điện hạ ông đã hiểu ra, là muốn bãi chức quan của ông ta. Ông ta không thể nào ngờ được sự sủng ái mà ông ta dành cho thứ nữ của mình lại cắt đứt con đường làm quan của ông ta. Người của đại lão phu nhân bên kia vẫn chưa hoàn hồn. Những người biết chuyện của lão phu nhân bên này thì lập tức biết chuyện gì đang xảy ra. Ánh mắt của những người biết chuyện nhìn Thẩm Mẫu Đơn vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc. Kinh ngạc vì sự bênh vực của điện hạ đối với Tứ Tỷ Nhi nhà mình, nghi hoặc là một khi đã như vậy thì tại sao vẫn chưa đón Tứ Tỷ Nhi vào cửa?

Thẩm Mẫu Đơn bị những lời nói bất thình lình này của điện hạ dọa tới sắc mặt cũng hơi trắng, rất sợ hắn lại nói ra điều gì nữa, run rẩy nói: “Tạ… tạ điện hạ quan tâm.” Trong lòng lại thầm cầu xin điện hạ mau rời khỏi đây đi, đừng như vậy nữa, nàng thật sự sắp chịu không nổi nữa rồi.

May mà sau khi Vệ Lang Yến nói xong những lời này thì cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn Thẩm Mẫu Đơn một cách sâu sắc rồi dẫn Dung Vân Hạc rời đi.

Người của Thẩm gia lúc này mới hoàn hồn. Tạ di nương khóc tới nỗi cả mặt đều là nước mắt: “Lão gia, đây là chuyện gì chứ?” Lại quay đầu nhìn nữ nhi mà ngày thường bà ta yêu thương, mắng: “Nha đầu chết tiệt nhà ngươi, xem chuyện tốt mà ngươi đã làm này. Bây giờ chức quan của phụ thân ngươi cũng mất rồi…” Nói xong lại bắt đầu khóc nức nở, khóc tới nỗi sắc mặt của đại lão phu nhân xanh mét, quát: “Đủ rồi, đều ngậm miệng lại hết cho ta!”

Đại lão phu nhân lại nhìn Thẩm lão phu nhân, thở dài nói: “Đệ muội à, chuyện hôm nay thật xin lỗi muội, đã gây ra hỗn loạn này, hay là các muội về trước đi, về mời đại phu tới khám cho Mẫu Đơn, đừng để lại vết sẹo cho người cô nương.” Nói xong liếc nhìn Thẩm Tuệ Bảo bên cạnh đã hoàn toàn ngốc đi nói: “Còn về Tam Tỷ Nhi lát nữa ta sẽ tự mình trừng phạt nó.”



Thẩm lão phu nhân dĩ nhiên cũng không tiện nói gì thêm, dẫn theo đại gia đình Thẩm gia đi về. Vừa ra khỏi cửa lớn Thẩm gia, người của Thẩm gia còn chưa kịp thở phào liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa đậu bên cạnh cửa lớn Thẩm gia, đợi người của Thẩm gia lần lượt lên xe ngựa rồi chạy về phía trước, thì chiếc xe ngựa đang đậu kia cũng bắt đầu chạy theo.

Hơn một canh giờ sau người của Thẩm gia liền về tới căn nhà ở thành Bắc. Vừa xuống xe, chiếc xe ngựa theo phía sau cũng dừng lại. Vệ Lang Yến từ trên xe ngựa bước xuống. Những người của Thẩm gia còn chưa vào cửa lập tức há hốc mồm, căn bản không ngờ Yến Vương điện hạ sẽ đi theo bọn họ.

May mà Thẩm Hồng Anh cơ trí, lập tức đón vào cửa, đón tiếp điện hạ vào Thẩm gia. Sắc mặt Thẩm Mẫu Đơn lúc này đã hoàn toàn trắng bệch.

Tới khi bước qua cửa lớn Thẩm gia rồi, nơi nào Vệ Lang Yến cũng không đi, trực tiếp đi theo Thẩm Mẫu Đơn về Trúc uyển. Người của Thẩm gia dĩ nhiên là không dám nói gì. Đến lúc Thẩm Mẫu Đơn vào phòng rồi, điện hạ cũng vào theo, đóng cửa phòng lại. Dung Vân Hạc đứng ở ngoài cửa như thần giữ cửa vậy, vẻ mặt vô cảm.

Thẩm Thiên Nguyên nhiều lần do dự muốn tiến lên nhưng cuối cùng vẫn không dám.

Ở trong phòng, Thẩm Mẫu Đơn buồn bực ngồi ở trên ghế, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Tâm trạng Vệ Lang Yến cũng không tệ. Bây giờ những người Thẩm gia này đều đã biết mối quan hệ của bọn họ.

Vệ Lang Yến cũng ngồi xuống theo, cười khẽ nói: “Giận rồi sao?”

Thẩm Mẫu Đơn khó chịu nói: “Không dám.”

“Ta thấy dáng vẻ này của nàng là thẹn quá hóa giận rồi phải không. Nhưng ta đã nói qua với nàng rồi, ta không có bao nhiêu kiên nhẫn như vậy. Hiện giờ ta đã giữ mặt mũi cho nàng ở bên kia lắm rồi, nếu không thì ta đã trực tiếp ôm nàng rời đi rồi.” Vệ Lang Yến nói xong liền nhấc bàn tay sưng đỏ đặt trên đầu gối của nàng lên, cau mày: “Sao nàng lại không có mắt như vậy. Muội muội kia của nàng rõ ràng là nhìn nàng không thuận mắt nên mới cố ý đổ trà nóng lên nàng. Nàng cứ khăng khăng để nàng ta làm phỏng.” Nói xong, từ trong ngực móc ra một lọ thuốc mỡ nhỏ, mở nắp ra, một mùi hương thanh nhẹ tỏa ra.

Thẩm Mẫu Đơn buồn bực nói: “Thiếp làm sao ngờ tới nàng ta dám ở trước mặt điện hạ nảy ra ý xấu như vậy chứ. Còn tưởng nàng ta tốt xấu gì cũng muốn biểu hiện ở trước mặt điện hạ, ít nhất cũng không dám ở trước mặt điện hạ làm loại chuyện hại người như vậy.” Nàng thật sự không ngờ Thẩm Tuệ Bảo còn dám ở trước mặt điện hạ làm ra loại chuyện này, còn không phải là bôi đen bản thân sao.

Vệ Lang Yến khẽ nhếch môi, ngẩng đầu nhìn nàng, dùng ngón trỏ nhích một ít thuốc mỡ ra bôi lên mu bàn tay sưng đỏ của Mẫu Đơn, bôi nhẹ nhàng: “Đau không?”

Mắt Thẩm Mẫu Đơn hồng hồng: “Không đau” Trái tim co rút lại vì đau. Nàng ngẩng đầu nhìn nam nhân đôi môi mím chặt, anh tuấn thốt không nên lời, trong lòng vừa đau vừa chua xót.

Tới khi hắn bôi thuốc mỡ cho mu bàn tay sưng đỏ của Thẩm Mẫu Đơn xong, ánh mắt dần dần rời xuống, nhìn đến cái váy còn đọng lại vệt nước trà, con ngươi tối sầm, khàn giọng nói: “Trên đùi có phải cũng bị bỏng không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook