Chương 70
Nhu Nạo Khinh Mạn
26/01/2019
Lúc Du Dung Châu tỉnh lại, trên người nhiều dấu sưng đỏ, chỗ đó lại càng đau buốt khó chịu.
Cô nương ta nhìn cơ thể mình bị người khác làm nhục, lại nhìn vẻ mặt áy
náy và thâm tình của biểu ca ở bên cạnh, không chịu đựng nổi nữa mà ôm
mặt khóc nức nở. Cô nương ta không sao hiểu được nữ nhân kia sao lại độc ác như vậy, đây chẳng phải là đã huỷ hoại một đời của cô nương ta sao,
cô nương ta sao còn có thể gả cho điện hạ được nữa? Đều đã trở thành như vậy rồi. Tại sao lại biến thành như vậy chứ, nếu đã không để cô nương
ta có được điện hạ thì tại sao lại cho cô nương sống lại một lần nữa
chứ?
Nghe tiếng an ủi của biểu ca ở bên tai: “Châu Nhi, đừng khóc nữa. Huynh sẽ cưới muội mà, được không? Muội yên tâm. Sau này huynh chỉ yêu một mình muội, thương một mình muội thôi. Nếu mẫu thân biết muội đồng ý gả cho huynh thì nhất định sẽ rất vui đó.”
Giờ phút này Du Dung Châu rất muốn đạp tên nam nhân tình cảm sâu nặng này xuống dưới giường. Quả thật cô nương ta cũng đã làm như thế. Hứa Hạo bị đá xuống giường. Hắn ta không thể tin được ngẩng đầu nhìn biểu muội vẫn luôn hiền lành dịu dàng: “Muội… Châu Nhi, muội làm gì vậy?”
Du Dung Châu căm hận nói: “Ta sẽ không gả cho ngươi đâu. Cả đời này cũng sẽ không gả cho ngươi. Ngươi cút đi, cút ra ngoài cho ta.” Dứt lời, ôm lấy quần áo ở dưới thân, lảo đảo xuống giường, vòng qua phía sau bình phong mặc quần áo vào.
Một đêm này Du Dung Châu không chợp mắt. Cô nương ta không biết phải làm sao, cân nhắc cả đêm, cảm thấy bản thân có thể đánh cược một lần. Cô nương ta biết được tình hình sau này, có thể lấy điều này yêu cầu điện hạ cưới mình. Cô nương ta hiểu rất rõ điện hạ. Ở trong lòng điện hạ, giang sơn so với mỹ nhân còn quan trọng hơn. Kiếp này cô nương ta không cầu mong điều gì, chỉ mong có thể ở bên cạnh điện hạ thôi.
Lúc sáng sớm, Du Dung Châu tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc trang điểm, cố gắng hết sức để bản thân nhìn đẹp hơn. Tới trưa mới lên xe ngựa tới vương phủ, yêu cầu gặp điện hạ.
Tới khi gặp được Trần Hoằng Văn, cô nương ta mỉm cười xinh đẹp với y: “Trần đại nhân, đã lâu không gặp.”
Trần Hoằng Văn nhíu mày, hiển nhiên là không hiểu ý cô nương ta đang nói là gì.
Du Dung Châu cũng không nói thêm gì nữa, lập tức để Trần Hoằng Văn dẫn cô nương ta đi vào phòng của điện hạ. Nhưng khi cô nương ta nhìn thấy tiểu thế tử Vệ Tử An đang đứng tấn ở một bên sân, đôi mắt không khỏi trợn tròn, lẩm bẩm nói: “Sao có thể? Tiểu thế tử sao lại khoẻ mạnh như vậy? Lúc này tiểu thế tử không phải đã trở thành một tên ngốc rồi sao?”
Trần Hoằng Văn không vui cau mày: “Du thị Dung Châu, xin cẩn trọng lời nói.”
Du Dung Châu nhìn y, nở nụ cười xinh đẹp, mang theo hàm ý kỳ lạ không nói nên lời, cô nương ta nói khẽ: “Trần đại nhân, ngài nhất định cho là ta đang nói lung tung phải không? Ngài có biết hay không số phận của tiểu thế tử đã được định sẵn từ lâu. Tiểu thế tử một năm trước đã rơi xuống sông khi đang ở Lâm Hoài, sau đó tuy được cứu lên, nhưng do ở dưới nước quá lâu nên từ đó trở đi đầu óc có chút không linh hoạt, nhưng bây giờ số mệnh của tiểu thế tử đã không giống với trước kia rồi…” Cô nương ta nói tới khúc cuối thì tiếng nói càng khẽ. Tất cả những chuyện này rốt cuộc là sao chứ?
Sắc mặt Trần Hoằng Văn cũng có chút kỳ lạ. Quả thật một năm trước tiểu thế tử có té xuống sông khi ở Lâm Hoài, sau đó được tứ cô nương Thẩm gia cứu lên. Sau đó cũng vì chuyện này mà điện hạ mới quen biết với Thẩm cô nương. Y lại nghe thấy Du Dung Châu này hỏi: “Trần đại nhân, ngài có biết là ai đã cứu tiểu thế tử lên không?”
Trần Hoằng Văn cũng không che giấu, nói ra tên của Thẩm Mẫu Đơn.
Du Dung Châu giật mình, qua hồi lâu mới cười khổ: “Thì ra là thế, thì ra là thế…”
~~diedddanleeequydodn~~~dieeeennnndanlequuuuuuuuuyddddddonnnnnnn~~~~~~~
Vệ Lang Yến và Thẩm Mẫu Đơn đều nghe được Du Dung Châu cầu kiến. Thẩm Mẫu Đơn sa sầm mặt, đã tới nước này rồi mà nữ nhân này còn tới làm gì. Vệ Lang yến sắc mặt lạnh lùng. Hắn quay đầu hôn trán Thẩm Mẫu Đơn, dịu dàng nói: “Nàng ở trong này nghỉ ngơi đi. Ta ra ngoài gặp cô nương ta.” Hắn vừa hay cũng muốn tìm nữ nhân này để tính sổ.
Thẩm Mẫu Đơn gật gật đầu nhìn nam nhân sải bước đi ra. Tiếng nói chuyện ở đằng trước nàng cũng có thể nghe được rất rõ ràng, nàng nghe thấy giọng nói dịu dàng của nữ nhân kia: “Du thị Dung Châu gặp qua điện hạ.”
Ánh mắt lạnh lùng của Vệ Lang Yến quét qua nữ tử có dung mạo khuynh thành này. Trong lòng không ngừng nảy sinh sự chán ghét, có được dung mạo xinh đẹp như vậy nhưng lòng dạ lại độc ác như thế, hắn lạnh giọng nói: “Du thị Dung Châu, ngươi hãm hại phi tử của bổn vương, bây giờ còn dám đến đây sao?”
Sự chán ghét trong mắt hắn quả thật không hề che giấu. Du Dung Châu cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu. Cô nương ta đã yêu nam nhân trước mắt này hai kiếp rồi. Sao hắn có thể dùng ánh mắt như thế để nhìn cô nương ta chứ? Cô nương ta cười khổ, đôi mắt nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của nam nhân: “Điện hạ, thiếp thừa nhận mình đã làm sai, nhưng xin điện hạ hãy cho thiếp một cơ hội. Điện hạ, thiếp ái mộ điện hạ, thiếp chỉ mong có thể ở bên cạnh điện hạ, không cầu mong gì hơn cả. Điện hạ, xin ngài hãy cho Dung Châu một cơ hội đi.”
Cho dù là người như Vệ Lang Yến cũng nhịn không được bị nữ nhân này chọc giận mà nở nụ cười lạnh. Hắn trên dưới đánh giá cô nương ta một phen, cười lạnh nói: “Ngươi coi bổn vương là gì hả? Dựa vào cái gì mà cầu xin bổn vương giữ ngươi ở bên cạnh?”
Ngược lại Du Dung Châu không sợ. Mặc dù cô nương ta đã thất thân, nhưng cô nương ta không cảm thấy mình thất bại, cô nương ta biết chuyện sắp sửa xảy ra sau này, chỉ bằng vào điều này thì cô nương ta cũng đủ trở lại bên cạnh điện hạ rồi. Cô nương ta hơi cúi chào với Vệ Lang Yến, cười nói: “Điện hạ, những lời tiếp theo thiếp nói có thể điện hạ không tin, nhưng những lời thiếp nói đều là sự thật, không quá mười ngày nữa hoàng thượng sẽ băng hà, thái tử kế vị…”
Sắc mặt Vệ Lang Yến càng ngày càng lạnh lùng: “Du thị, ngươi có biết mình đang nói gì không?”
Sắc mặt Thẩm Mẫu Đơn ở trong phòng có chút trắng bệch, dường như đã đoán ra điều gì, nàng khẽ thở dài một cái.
Du Dung Châu cười nói: “Điện hạ, chắc ngài không tin nhưng thực ra thiếp mới là phi tử của ngài. Mấy tháng trước đáng lý ra điện hạ đã cưới thiếp làm phi tử rồi, chỉ là không biết tại sao lại không giống kiếp trước…” Cô nương ta lại nghe thấy tiếng cười đùa của tiểu thế tử ở bên ngoài, dừng một lúc lại nói: “Điện hạ, kỳ thực kiếp trước tiểu thế tử đã xảy ra chuyện từ một năm trước rồi. Thế tử sau khi rơi xuống sông ở Lâm Hoài do được cứu lên quá trễ, cho nên đầu óc sau này có chút không bình thường, đây cũng là tâm bệnh cả đời của điện hạ…”
Cô nương ta nhìn sắc mặt điện hạ càng ngày càng lạnh lẽo và khó coi, cười càng ngày càng quyến rũ: “Điện hạ, ngài đừng không tin. Sau lưng điện hạ có phải có vết sẹo do đao chém dài vài tấc kéo dài tới sau eo không? Là năm đó ở Ký Châu khi chiến đấu cùng quân man di mà lưu lại. Còn nữa sau xương bả vai của điện hạ ngài có vết bớt đúng không? Điện hạ, thiếp cũng không biết chuyện gì xảy ra, tất cả mọi chuyện đều đã xảy ra một lần, nhưng mà lại có chút không giống. Ví dụ như điện hạ không cưới thiếp, chẳng hạn như tiểu thế tử khoẻ mạnh không việc gì. Điện hạ thiếp ái mộ ngài. Thiếp biết tất cả mọi chuyện sẽ xảy ra sau này. Sau khi thái tử kế vị chỉ ham mê hưởng lạc, dân chúng lầm than. Ngài thuận theo ý dân đăng cơ làm hoàng đế. Trong số mệnh ban đầu kia, thiếp mới là hoàng hậu của ngài. Điện hạ, lần này thiếp không cầu mong điều gì khác. Thiếp chỉ mong có thể ở lại bên cạnh điện hạ là được rồi. Thiếp sẽ dùng tất cả mọi điều thiếp biết để giúp điện hạ đăng cơ làm vua.”
Chuyện này thật quá mức tưởng tượng, ngay cả Trần Hoằng Văn ở ngoài cửa cũng có chút ngây ngẩn.
Vệ Lang Yến cau mày nhìn nữ tử trước mắt, hồi lâu sau mới nói: “Du thị, ngươi đừng ăn nói bừa bãi.”
Du Dung Châu cười nói: “Điện hạ, thật ra ngài đã tin lời của thiếp có đúng không? Ngài đã sớm biết sức khoẻ của hoàng đế mỗi năm mỗi kém, cũng hiểu tính cách của thái tử như thế nào, lại càng biết chiều hướng của thiên hạ sau này như thế nào. Tự ngài cũng có thể đoán được giang sơn ngày sau sẽ đổi chủ, trong năm vị vương gia còn lại thì cũng chỉ có ngài có thể nắm giữ trọng trách. Điện hạ, thật ra ngài đã rõ ràng từ lâu rồi đúng không.”
Vệ Lang Yến sâu kín nhìn cô nương ta hồi lâu, cuối cùng đột nhiên nhếch khoé môi thoáng nở nụ cười trào phúng: “Du thị, nếu ngươi đã đoán được lòng bổn vương thì cũng nên biết rằng dù không có ngươi thì sau này bổn vương vẫn đạt được thành tựu. Quyền lực của bổn vương không phải được đổi từ một nữ nhân, cũng không cần dựa vào một nữ nhân. Còn nữa ngươi nói kiếp trước ngươi là phi tử của bổn vương? Đừng nói những thứ sáo rỗng hư vô như vậy, ngươi cái loại đàn bà độc ác để cho bổn vương nhìn nhiều một chút càng làm cho bổn vương thấy bẩn mắt. Đừng có nói là kiếp trước, đối với bồn vương mà nói không có cái gọi là kiếp trước, chỉ có đời này kiếp này. Đời này kiếp này chỉ có một mình Mẫu Đơn, đời này cũng chỉ có một mình nàng thôi, mặc kệ sau này ra sao, bất kể sao này gặp bao nhiêu khó khăn, bổn vương chỉ cần có nàng bên cạnh là đủ rồi.” Càng nói về sau, giọng nói lạnh lùng của hắn đã biến mất, chỉ còn lại lời hứa hẹn dịu dàng sâu sắc.
Vốn Thẩm Mẫu Đơn ở trong phòng nghe thấy lời nói đó của Du Dung Châu sắc mặt đã tái đi. Nàng không ngờ Du Dung Châu cũng là sống lại, thậm chí còn là hoàng hậu của điện hạ ở kiếp trước. Kiếp trước nàng bởi vì quan hệ với Thẩm gia mà không chú ý nhiều tới sự việc ở thế giới bên ngoài. Bây giờ nhớ lại lúc trước quả thật có nghe qua hoàng hậu là họ Du, Thẩm Mẫu Đơn cười khổ, trong lòng lại cảm thấy Du Dung Châu này có chút đáng thương. Nàng cũng không biết quan hệ của cô nương ta và điện hạ ở kiếp trước như thế nào, đoán rằng cũng không quá tốt, nếu không cũng không để cô nương ta có chấp niệm sâu như vậy. Chỉ là tại sao cô nương ta sống lại một lần lại vẫn muốn lựa chọn như vậy, lựa chọn một nam nhân không yêu mình, lựa chọn tổn thương người khác để tác thành cho tình yêu ích kỷ của mình.
Lúc mới đầu biết Du Dung Châu cũng là sống lại, ý nghĩ trong lòng nàng có chút phức tạp, cũng có chút lo lắng cho sự lựa chọn của điện hạ. Nhưng bây giờ nghe thấy lời hứa hẹn của điện hạ, nàng biết lần này mình đã không chọn sai người.
Du Dung Châu không thể tin được nhìn Vệ Lang Yến, dung mạo anh tuấn của hắn xuất hiện trong giấc mơ của cô nương ta không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng đều lạnh lùng như vậy. Biết bao lần cô nương ta đều đau đớn tỉnh lại. Bởi vì sự lạnh lùng của hắn, tại sao hắn không thể đối xử dịu dàng với mình một chút, tại sao sự dịu dàng của hắn đều dành hết cho nữ nhân kia. Cô nương ta không cam tâm, lảo đảo đi về trước hai bước, muốn chạm vào nam nhân này một cái.
Hắn cau mày né tránh. Trần Hoằng Văn cũng đẩy cửa bước vào, cau mày nhìn nữ tử sắc mặt trắng bệch: “Điện hạ, nên xử lý con yêu nghiệt này như thế nào?”
Cả người cô nương ta không còn chút sức lực, nằm rạp xuống đất, cong người run lẩy bẩy: “Sao lại biến thành như vậy, rõ ràng người bên cạnh điện hạ phải là ta mới đúng. Thẩm Mẫu Đơn mới là người thừa, nó mới thật sự là yêu nghiệt. Kiếp trước vốn không có nó, không có nó xuất hiện cứu tiểu thế tử, không có nó đứng bên cạnh điện hạ. Nó mới phải… nó mới phải đó.”
Trần Hoằng Văn thấy cô nương ta như vậy, chân mày càng ngày càng nhíu lại. Y kề tai điện hạ nói khẽ: “Điện hạ, mẫu thân của thuộc hạ thường ngày hay đi dâng hương ở ngôi chùa ngoại thành. Đại sư Không Nhiên của chùa đó rất lợi hại, hay là mời đại sư qua đây xem sao.”
Du thị này bọn họ không thể làm gì được cô nương ta. Dù sao cô nương ta cũng nói không sai. Tình hình sau này điện hạ đã sớm đoán ra, điện hạ vẫn còn cần người nhà họ Du, quyết không thể để Du thị phá hoại kế hoạch sau này. Nếu đại sư có thể giải quyết được cô nương ta thì tốt, nếu không giải quyết được thì y không ngại ra tay giải quyết cô nương ta thay điện hạ.
Vệ Lang Yến nhìn chằm chằm nữ tử nằm dưới đất hồi lâu, cuối cùng gật gật đầu: “Theo lời ngươi nói mà làm đi.”
Trần Hoằng Văn gật đầu, đi tới bên cạnh Du Dung Châu một tay chặt xuống. Du Dung Châu liền mềm nhũn nằm ở dưới đất. Trần Hoằng Văn nhấc cô nương ta lên: “Điện hạ, thuộc hạ dẫn cô nương ta ra ngoài cho người canh giữ trước.”
Vệ Lang Yến phất phất tay, xoay người đi vào trong phòng, nhìn thấy sắc mặt Thẩm Mẫu Đơn ngồi ở trên đầu giường không được tốt lắm, cũng cởi giày lên giường, ôm chặt nàng vào lòng: “Đừng lo, không có việc gì đâu.”
Thẩm Mẫu Đơn ngập ngừng, ngẩng đầu hỏi: “Điện hạ, ngài định xử lý cô nương ta như thế nào?”
Vệ Lang Yến không đáp, qua một hồi mới ấp úng nói: “Hoằng Văn nói mời đại sư Không Nhiên tới. Du gia bây giờ vẫn cần dùng, tạm thời không thể động vào cô nương ta, chỉ xem đại sư có thể loại trừ ma chướng của cô nương ta hay không, nếu như không được…” Lời nói phía sau hắn không nói ra nhưng hai người đều hiểu rõ. Nếu đại sư có thể giải quyết được thì Du thị có thể tiếp tục sống cũng không sao nhưng nếu như không được, cô nương ta chỉ còn con đường chết thôi. Những lời nói hôm nay tuyệt đối không thể truyền ra ngoài.
Loại chuyện này đại sư có thể giải quyết được sao? Sắc mặt Thẩm Mẫu Đơn hơi trắng bệch, nghĩ nếu như điện hạ biết được mình cũng nhớ chuyện kiếp trước thì điện hạ sẽ đối xử với mình như thế nào? Quả thật nàng không dám nghĩ tiếp nữa, đẩy vòng tay của điện hạ đang ôm lấy mình, mệt mỏi nói: “Điện hạ, thiếp hơi buồn ngủ, muốn nghỉ ngơi một lát.”
Vệ Lang Yến chỉ tưởng là nàng hôm qua bị mình giày vò quá nên mệt mỏi rồi, giúp nàng đắp chăn, để nàng nghỉ ngơi cho tốt rồi đi ra ngoài.
Mấy canh giờ sau, Trần Hoằng Văn liền tiếp đón đại sư Không Nhiên qua đây. Đại sư Không Nhiên là một lão tăng 80 tuổi, một đầu râu tóc bạc phơ, cả người mặc áo cà sa, dung mạo rất hiền từ. Ông cũng không hỏi gì nhiều. Trần Hoằng Văn đã nói sơ lược một lần với đại sư lúc đang trên đường tới đây.
Vệ Lang Yến và Trần Hoằng Văn trực tiếp dẫn đại sư Không Nhiên tới phòng của Du Dung Châu. Cô nương ta đã tỉnh lại, thấy đại sư Không Nhiên bước vào, mặt cắt không còn giọt máu, la to: “Cút đi, cút đi.”
Đại sư Không Nhiên thở dài, nói một câu a di đà phật: “Thí chủ, hà tất phải chấp nhất chuyện kiếp trước kiếp này như thế. Trên thế gian này sao lại có chuyện kiếp trước kiếp này kia chứ, có chăng cũng chỉ là suy nghĩ u mê của thí chủ mà thôi. Thí chủ đừng nên nắm chặt không buông những thứ này…”
Du Dung Châu làm sao nghe lọt tai những điều này. Cô nương ta ôm đầu kêu gào: “Cút ra, cút ra, ta không cần lão hoà thượng như lão tới dạy đời ta.” Cô nương ta vĩnh viễn nhớ rõ khoảnh khắc bị ban thuốc độc chết trước kia, cung điện trống rỗng chỉ có một mình cô nương ta. Cô nương ta bò vào phật đường nhỏ ở trong phòng, quỳ ở trước mặt cầu xin ông trời cho cô nương ta thêm một cơ hội. Cô nương ta mãi mãi nhớ rõ những lời đã nói lúc đó, cô nương ta nói: “Nếu trên thế gian này thật sự có thần phật, cầu xin thần phật cho ta thêm một cơ hội nữa. Ta nhất định sẽ cố gắng sống tốt, không giống như kiếp này, nhất định sẽ hối cải làm người tốt.”
Nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện gì đây, cô nương ta vẫn như cũ vì tình yêu lệch lạc của mình mà một lần nữa chôn vùi bản thân, có phải tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc rồi không?
Đại sư Không Nhiên hơi thở dài, không nói lời nào nữa, hai tay chụm lại, nhắm mặt lại bắt đầu niệm kinh phật.
Tất cả nhân quả luân hồi đều đã được định sẵn, vậy thì làm gì có cái gì gọi là kiếp trước kiếp này. Một khắc trước khi chết ngất đi, trong đầu Du Dung Châu chỉ còn lại câu này.
~~dieennnnddddddaaaaaaaanleeeeeeeeeeeeqqqqqqqqqquuuuyyydddđoooooonnnnnnn~~
Vốn trong lòng Thẩm Mẫu Đơn cũng thấp thỏm không yên, vốn cũng muốn đợi đại sư Không Nhiên tới theo lời điện hạ nói, xem xem rốt cuộc sẽ giải quyết chuyện này thế nào. Nhưng không biết có phải vì hôm qua quá phóng túng hay không mà không bao lâu nàng đã ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại thì sắc trời đã tối. Nàng vội thức dậy, nhìn quanh bốn phía, lại thấy Cưu Lan đứng ở đầu giường, nàng kéo Cưu Lan: “Cưu Lan, điện hạ đâu? Đại sư Không Nhiên đâu?”
Cưu Lan nói: “Cô nương, điện hạ đã tiễn đại sư Không Nhiên về rồi. Cô nương, nô tỳ hầu hạ, cô nương đứng dậy đi, đoán rằng điện hạ cũng sắp trở về rồi.”
Thẩm Mẫu Đơn gật gật đầu. Sau khi rửa mặt chải đầu mặc quần áo xong, điện hạ cũng về rồi. Thẩm Mẫu Đơn đang lo lắng chuyện của Du Dung Châu nên hỏi mấy câu. Điện hạ trầm mặc một hồi, nắm tay nàng: “Ta dẫn nàng đi xem là biết ngay thôi.”
Đi theo điện hạ tới căn phòng giam giữ Du Dung Châu, còn chưa vào trong phòng đã nghe thấy tiếng khóc thảm thương từ trong phòng truyền ra. Sau khi bước vào trong thì cả người đều ngây ra. Nữ tử đang núp ở trên giường khóc lóc thảm thương kia làm cho người ta cảm giác đều đã thay đổi.
Du Dung Châu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vệ Lang Yến và Thẩm mẫu Đơn một cái. Trong mấy người này cô nương ta chỉ quen biết điện hạ. Cô nương ta có chút khó hiểu, lúc đầu cô nương ta không phải đang yên đang lành trong Du gia ở An Dương hay sao, tại sao vừa tỉnh lại lại ở trong vương phủ ở Bình Lăng rồi? Không khỏi nước mắt tràn mi hỏi điện hạ: “Du thị Dung Châu gặp qua điện hạ, xin… xin hỏi điện hạ. Du thị tại sao lại ở đây?”
Sự chấn động trong lòng Thẩm Mẫu Đơn khỏi nói cũng biết. Ánh mắt của con người không thể là giả được. Ánh mắt của cô nương ta quả thật rất khác so với trước kia. Thật sự cô nương ta đã quên hết tất cả những chuyện trước đây rồi sao. Nữ tử trước mắt khóc lóc thảm thương, lộ vẻ cực kỳ điềm đạm đáng yêu, cũng càng khiến người ta yêu mến.
Vệ Lang Yến nhìn Trần Hoằng Văn ở bên cạnh, hiển nhiên là không muốn trả lời câu hỏi này rồi. Trần Hoằng Văn ho nhẹ hai tiếng, mở miệng giải thích: “Du cô nương, trước đó điện hạ thấy cô nương hoảng loạn sợ sệt ở trong chợ, cho nên đã dẫn cô nương về đây… Du cô nương, cô nương sao vậy? Chuyện lúc trước cô nương đều quên hết rồi sao?”
Du Dung Châu rất khổ não suy nghĩ một hồi, nhận ra rằng những chuyện đã xảy ra trong vòng một năm nay đều không nhớ, không khỏi bắt đầu khóc lên, trong lòng càng ngày càng hoảng loạn sợ hãi.
Lúc này Trần Hoằng Văn lại nói: “Du cô nương đừng đau lòng. Ta đã sai người đi mời Hứa công tử qua đây. Lát nữa thì Hứa công tử tới đây rồi.”
Đang nói giữa chừng thì nghe hạ nhân bên ngoài báo: “Điện hạ, công tử Hứa gia cầu kiến.”
Hứa Hạo cũng đang tìm kiếm Du Dung Châu ở khắp thành, bây giờ tìm được Dung Châu cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, kết quả lại biết được Dung Châu không còn nhớ những chuyện đã xảy ra gần đây. Hứa Hạo kinh ngạc tới mức không nói nên lời, thấy biểu muội mảnh mai ở trước mặt khóc lóc đau khổ, nắm chặt góc áo của mình. Hứa Hạo lại cảm thấy dường như như vậy cũng tốt.
Ngay sau đó Hứa Hạo liền dẫn Du Dung Châu đi về. Cuối cùng chuyện này cũng như vậy mà kết thúc.
Không biết có phải vì chịu ảnh hưởng của chuyện này quá lớn hay không mà tối ngày hôm đó Thẩm Mẫu Đơn đã đổ bệnh. Cả người nóng đến đáng sợ. Vệ Lang yến sợ hết hồn, gần như hấp tấp bắt đầu lật tung mọi người trong phủ. Tới khi đại phu được mời tới, sắc mặt của điện hạ đã sa sầm tới mức đáng sợ.
Tới khi đại phu run lẩy bẩy bắt mạch cho Thẩm Mẫu Đơn rồi kê đơn thuốc, lấy thuốc về sắc xong, điện hạ đỡ nàng ở trên giường dậy, từng muỗng từng muỗng đút nàng uống thuốc.
Thẩm Mẫu Đơn cũng không biết mình bị sao nữa, có lẽ thật sự là bị doạ rồi, lần này hôn mê là ngủ liên tục mấy ngày liền. Trong lúc mơ hồ nàng biết được điện hạ đã cực nhọc ngày đêm chăm sóc nàng. Nàng muốn đáp lời hắn chỉ là cả người thật sự rất khó chịu.
Vài ngày sao, trong người đã không còn sốt nữa, chỉ là đầu óc vẫn còn mê man, nhìn thấy dáng vẻ điện hạ đã gầy đi, trong lòng nàng hơi áy náy.
Mấy ngày nay nàng đã nghĩ thông rồi, dù sao rất nhiều chuyện đều đã được định sẵn từ lâu rồi, mặc kệ kết quả sau này như thế nào, nàng chỉ cần không thẹn với lòng là được.
Ngày hôm đó điện hạ đang ở trong phòng đút nàng uống thuốc. Trần Hoằng Văn sắc mặt nghiêm nghị chạy vào.
Nghe tiếng an ủi của biểu ca ở bên tai: “Châu Nhi, đừng khóc nữa. Huynh sẽ cưới muội mà, được không? Muội yên tâm. Sau này huynh chỉ yêu một mình muội, thương một mình muội thôi. Nếu mẫu thân biết muội đồng ý gả cho huynh thì nhất định sẽ rất vui đó.”
Giờ phút này Du Dung Châu rất muốn đạp tên nam nhân tình cảm sâu nặng này xuống dưới giường. Quả thật cô nương ta cũng đã làm như thế. Hứa Hạo bị đá xuống giường. Hắn ta không thể tin được ngẩng đầu nhìn biểu muội vẫn luôn hiền lành dịu dàng: “Muội… Châu Nhi, muội làm gì vậy?”
Du Dung Châu căm hận nói: “Ta sẽ không gả cho ngươi đâu. Cả đời này cũng sẽ không gả cho ngươi. Ngươi cút đi, cút ra ngoài cho ta.” Dứt lời, ôm lấy quần áo ở dưới thân, lảo đảo xuống giường, vòng qua phía sau bình phong mặc quần áo vào.
Một đêm này Du Dung Châu không chợp mắt. Cô nương ta không biết phải làm sao, cân nhắc cả đêm, cảm thấy bản thân có thể đánh cược một lần. Cô nương ta biết được tình hình sau này, có thể lấy điều này yêu cầu điện hạ cưới mình. Cô nương ta hiểu rất rõ điện hạ. Ở trong lòng điện hạ, giang sơn so với mỹ nhân còn quan trọng hơn. Kiếp này cô nương ta không cầu mong điều gì, chỉ mong có thể ở bên cạnh điện hạ thôi.
Lúc sáng sớm, Du Dung Châu tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc trang điểm, cố gắng hết sức để bản thân nhìn đẹp hơn. Tới trưa mới lên xe ngựa tới vương phủ, yêu cầu gặp điện hạ.
Tới khi gặp được Trần Hoằng Văn, cô nương ta mỉm cười xinh đẹp với y: “Trần đại nhân, đã lâu không gặp.”
Trần Hoằng Văn nhíu mày, hiển nhiên là không hiểu ý cô nương ta đang nói là gì.
Du Dung Châu cũng không nói thêm gì nữa, lập tức để Trần Hoằng Văn dẫn cô nương ta đi vào phòng của điện hạ. Nhưng khi cô nương ta nhìn thấy tiểu thế tử Vệ Tử An đang đứng tấn ở một bên sân, đôi mắt không khỏi trợn tròn, lẩm bẩm nói: “Sao có thể? Tiểu thế tử sao lại khoẻ mạnh như vậy? Lúc này tiểu thế tử không phải đã trở thành một tên ngốc rồi sao?”
Trần Hoằng Văn không vui cau mày: “Du thị Dung Châu, xin cẩn trọng lời nói.”
Du Dung Châu nhìn y, nở nụ cười xinh đẹp, mang theo hàm ý kỳ lạ không nói nên lời, cô nương ta nói khẽ: “Trần đại nhân, ngài nhất định cho là ta đang nói lung tung phải không? Ngài có biết hay không số phận của tiểu thế tử đã được định sẵn từ lâu. Tiểu thế tử một năm trước đã rơi xuống sông khi đang ở Lâm Hoài, sau đó tuy được cứu lên, nhưng do ở dưới nước quá lâu nên từ đó trở đi đầu óc có chút không linh hoạt, nhưng bây giờ số mệnh của tiểu thế tử đã không giống với trước kia rồi…” Cô nương ta nói tới khúc cuối thì tiếng nói càng khẽ. Tất cả những chuyện này rốt cuộc là sao chứ?
Sắc mặt Trần Hoằng Văn cũng có chút kỳ lạ. Quả thật một năm trước tiểu thế tử có té xuống sông khi ở Lâm Hoài, sau đó được tứ cô nương Thẩm gia cứu lên. Sau đó cũng vì chuyện này mà điện hạ mới quen biết với Thẩm cô nương. Y lại nghe thấy Du Dung Châu này hỏi: “Trần đại nhân, ngài có biết là ai đã cứu tiểu thế tử lên không?”
Trần Hoằng Văn cũng không che giấu, nói ra tên của Thẩm Mẫu Đơn.
Du Dung Châu giật mình, qua hồi lâu mới cười khổ: “Thì ra là thế, thì ra là thế…”
~~diedddanleeequydodn~~~dieeeennnndanlequuuuuuuuuyddddddonnnnnnn~~~~~~~
Vệ Lang Yến và Thẩm Mẫu Đơn đều nghe được Du Dung Châu cầu kiến. Thẩm Mẫu Đơn sa sầm mặt, đã tới nước này rồi mà nữ nhân này còn tới làm gì. Vệ Lang yến sắc mặt lạnh lùng. Hắn quay đầu hôn trán Thẩm Mẫu Đơn, dịu dàng nói: “Nàng ở trong này nghỉ ngơi đi. Ta ra ngoài gặp cô nương ta.” Hắn vừa hay cũng muốn tìm nữ nhân này để tính sổ.
Thẩm Mẫu Đơn gật gật đầu nhìn nam nhân sải bước đi ra. Tiếng nói chuyện ở đằng trước nàng cũng có thể nghe được rất rõ ràng, nàng nghe thấy giọng nói dịu dàng của nữ nhân kia: “Du thị Dung Châu gặp qua điện hạ.”
Ánh mắt lạnh lùng của Vệ Lang Yến quét qua nữ tử có dung mạo khuynh thành này. Trong lòng không ngừng nảy sinh sự chán ghét, có được dung mạo xinh đẹp như vậy nhưng lòng dạ lại độc ác như thế, hắn lạnh giọng nói: “Du thị Dung Châu, ngươi hãm hại phi tử của bổn vương, bây giờ còn dám đến đây sao?”
Sự chán ghét trong mắt hắn quả thật không hề che giấu. Du Dung Châu cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu. Cô nương ta đã yêu nam nhân trước mắt này hai kiếp rồi. Sao hắn có thể dùng ánh mắt như thế để nhìn cô nương ta chứ? Cô nương ta cười khổ, đôi mắt nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của nam nhân: “Điện hạ, thiếp thừa nhận mình đã làm sai, nhưng xin điện hạ hãy cho thiếp một cơ hội. Điện hạ, thiếp ái mộ điện hạ, thiếp chỉ mong có thể ở bên cạnh điện hạ, không cầu mong gì hơn cả. Điện hạ, xin ngài hãy cho Dung Châu một cơ hội đi.”
Cho dù là người như Vệ Lang Yến cũng nhịn không được bị nữ nhân này chọc giận mà nở nụ cười lạnh. Hắn trên dưới đánh giá cô nương ta một phen, cười lạnh nói: “Ngươi coi bổn vương là gì hả? Dựa vào cái gì mà cầu xin bổn vương giữ ngươi ở bên cạnh?”
Ngược lại Du Dung Châu không sợ. Mặc dù cô nương ta đã thất thân, nhưng cô nương ta không cảm thấy mình thất bại, cô nương ta biết chuyện sắp sửa xảy ra sau này, chỉ bằng vào điều này thì cô nương ta cũng đủ trở lại bên cạnh điện hạ rồi. Cô nương ta hơi cúi chào với Vệ Lang Yến, cười nói: “Điện hạ, những lời tiếp theo thiếp nói có thể điện hạ không tin, nhưng những lời thiếp nói đều là sự thật, không quá mười ngày nữa hoàng thượng sẽ băng hà, thái tử kế vị…”
Sắc mặt Vệ Lang Yến càng ngày càng lạnh lùng: “Du thị, ngươi có biết mình đang nói gì không?”
Sắc mặt Thẩm Mẫu Đơn ở trong phòng có chút trắng bệch, dường như đã đoán ra điều gì, nàng khẽ thở dài một cái.
Du Dung Châu cười nói: “Điện hạ, chắc ngài không tin nhưng thực ra thiếp mới là phi tử của ngài. Mấy tháng trước đáng lý ra điện hạ đã cưới thiếp làm phi tử rồi, chỉ là không biết tại sao lại không giống kiếp trước…” Cô nương ta lại nghe thấy tiếng cười đùa của tiểu thế tử ở bên ngoài, dừng một lúc lại nói: “Điện hạ, kỳ thực kiếp trước tiểu thế tử đã xảy ra chuyện từ một năm trước rồi. Thế tử sau khi rơi xuống sông ở Lâm Hoài do được cứu lên quá trễ, cho nên đầu óc sau này có chút không bình thường, đây cũng là tâm bệnh cả đời của điện hạ…”
Cô nương ta nhìn sắc mặt điện hạ càng ngày càng lạnh lẽo và khó coi, cười càng ngày càng quyến rũ: “Điện hạ, ngài đừng không tin. Sau lưng điện hạ có phải có vết sẹo do đao chém dài vài tấc kéo dài tới sau eo không? Là năm đó ở Ký Châu khi chiến đấu cùng quân man di mà lưu lại. Còn nữa sau xương bả vai của điện hạ ngài có vết bớt đúng không? Điện hạ, thiếp cũng không biết chuyện gì xảy ra, tất cả mọi chuyện đều đã xảy ra một lần, nhưng mà lại có chút không giống. Ví dụ như điện hạ không cưới thiếp, chẳng hạn như tiểu thế tử khoẻ mạnh không việc gì. Điện hạ thiếp ái mộ ngài. Thiếp biết tất cả mọi chuyện sẽ xảy ra sau này. Sau khi thái tử kế vị chỉ ham mê hưởng lạc, dân chúng lầm than. Ngài thuận theo ý dân đăng cơ làm hoàng đế. Trong số mệnh ban đầu kia, thiếp mới là hoàng hậu của ngài. Điện hạ, lần này thiếp không cầu mong điều gì khác. Thiếp chỉ mong có thể ở lại bên cạnh điện hạ là được rồi. Thiếp sẽ dùng tất cả mọi điều thiếp biết để giúp điện hạ đăng cơ làm vua.”
Chuyện này thật quá mức tưởng tượng, ngay cả Trần Hoằng Văn ở ngoài cửa cũng có chút ngây ngẩn.
Vệ Lang Yến cau mày nhìn nữ tử trước mắt, hồi lâu sau mới nói: “Du thị, ngươi đừng ăn nói bừa bãi.”
Du Dung Châu cười nói: “Điện hạ, thật ra ngài đã tin lời của thiếp có đúng không? Ngài đã sớm biết sức khoẻ của hoàng đế mỗi năm mỗi kém, cũng hiểu tính cách của thái tử như thế nào, lại càng biết chiều hướng của thiên hạ sau này như thế nào. Tự ngài cũng có thể đoán được giang sơn ngày sau sẽ đổi chủ, trong năm vị vương gia còn lại thì cũng chỉ có ngài có thể nắm giữ trọng trách. Điện hạ, thật ra ngài đã rõ ràng từ lâu rồi đúng không.”
Vệ Lang Yến sâu kín nhìn cô nương ta hồi lâu, cuối cùng đột nhiên nhếch khoé môi thoáng nở nụ cười trào phúng: “Du thị, nếu ngươi đã đoán được lòng bổn vương thì cũng nên biết rằng dù không có ngươi thì sau này bổn vương vẫn đạt được thành tựu. Quyền lực của bổn vương không phải được đổi từ một nữ nhân, cũng không cần dựa vào một nữ nhân. Còn nữa ngươi nói kiếp trước ngươi là phi tử của bổn vương? Đừng nói những thứ sáo rỗng hư vô như vậy, ngươi cái loại đàn bà độc ác để cho bổn vương nhìn nhiều một chút càng làm cho bổn vương thấy bẩn mắt. Đừng có nói là kiếp trước, đối với bồn vương mà nói không có cái gọi là kiếp trước, chỉ có đời này kiếp này. Đời này kiếp này chỉ có một mình Mẫu Đơn, đời này cũng chỉ có một mình nàng thôi, mặc kệ sau này ra sao, bất kể sao này gặp bao nhiêu khó khăn, bổn vương chỉ cần có nàng bên cạnh là đủ rồi.” Càng nói về sau, giọng nói lạnh lùng của hắn đã biến mất, chỉ còn lại lời hứa hẹn dịu dàng sâu sắc.
Vốn Thẩm Mẫu Đơn ở trong phòng nghe thấy lời nói đó của Du Dung Châu sắc mặt đã tái đi. Nàng không ngờ Du Dung Châu cũng là sống lại, thậm chí còn là hoàng hậu của điện hạ ở kiếp trước. Kiếp trước nàng bởi vì quan hệ với Thẩm gia mà không chú ý nhiều tới sự việc ở thế giới bên ngoài. Bây giờ nhớ lại lúc trước quả thật có nghe qua hoàng hậu là họ Du, Thẩm Mẫu Đơn cười khổ, trong lòng lại cảm thấy Du Dung Châu này có chút đáng thương. Nàng cũng không biết quan hệ của cô nương ta và điện hạ ở kiếp trước như thế nào, đoán rằng cũng không quá tốt, nếu không cũng không để cô nương ta có chấp niệm sâu như vậy. Chỉ là tại sao cô nương ta sống lại một lần lại vẫn muốn lựa chọn như vậy, lựa chọn một nam nhân không yêu mình, lựa chọn tổn thương người khác để tác thành cho tình yêu ích kỷ của mình.
Lúc mới đầu biết Du Dung Châu cũng là sống lại, ý nghĩ trong lòng nàng có chút phức tạp, cũng có chút lo lắng cho sự lựa chọn của điện hạ. Nhưng bây giờ nghe thấy lời hứa hẹn của điện hạ, nàng biết lần này mình đã không chọn sai người.
Du Dung Châu không thể tin được nhìn Vệ Lang Yến, dung mạo anh tuấn của hắn xuất hiện trong giấc mơ của cô nương ta không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng đều lạnh lùng như vậy. Biết bao lần cô nương ta đều đau đớn tỉnh lại. Bởi vì sự lạnh lùng của hắn, tại sao hắn không thể đối xử dịu dàng với mình một chút, tại sao sự dịu dàng của hắn đều dành hết cho nữ nhân kia. Cô nương ta không cam tâm, lảo đảo đi về trước hai bước, muốn chạm vào nam nhân này một cái.
Hắn cau mày né tránh. Trần Hoằng Văn cũng đẩy cửa bước vào, cau mày nhìn nữ tử sắc mặt trắng bệch: “Điện hạ, nên xử lý con yêu nghiệt này như thế nào?”
Cả người cô nương ta không còn chút sức lực, nằm rạp xuống đất, cong người run lẩy bẩy: “Sao lại biến thành như vậy, rõ ràng người bên cạnh điện hạ phải là ta mới đúng. Thẩm Mẫu Đơn mới là người thừa, nó mới thật sự là yêu nghiệt. Kiếp trước vốn không có nó, không có nó xuất hiện cứu tiểu thế tử, không có nó đứng bên cạnh điện hạ. Nó mới phải… nó mới phải đó.”
Trần Hoằng Văn thấy cô nương ta như vậy, chân mày càng ngày càng nhíu lại. Y kề tai điện hạ nói khẽ: “Điện hạ, mẫu thân của thuộc hạ thường ngày hay đi dâng hương ở ngôi chùa ngoại thành. Đại sư Không Nhiên của chùa đó rất lợi hại, hay là mời đại sư qua đây xem sao.”
Du thị này bọn họ không thể làm gì được cô nương ta. Dù sao cô nương ta cũng nói không sai. Tình hình sau này điện hạ đã sớm đoán ra, điện hạ vẫn còn cần người nhà họ Du, quyết không thể để Du thị phá hoại kế hoạch sau này. Nếu đại sư có thể giải quyết được cô nương ta thì tốt, nếu không giải quyết được thì y không ngại ra tay giải quyết cô nương ta thay điện hạ.
Vệ Lang Yến nhìn chằm chằm nữ tử nằm dưới đất hồi lâu, cuối cùng gật gật đầu: “Theo lời ngươi nói mà làm đi.”
Trần Hoằng Văn gật đầu, đi tới bên cạnh Du Dung Châu một tay chặt xuống. Du Dung Châu liền mềm nhũn nằm ở dưới đất. Trần Hoằng Văn nhấc cô nương ta lên: “Điện hạ, thuộc hạ dẫn cô nương ta ra ngoài cho người canh giữ trước.”
Vệ Lang Yến phất phất tay, xoay người đi vào trong phòng, nhìn thấy sắc mặt Thẩm Mẫu Đơn ngồi ở trên đầu giường không được tốt lắm, cũng cởi giày lên giường, ôm chặt nàng vào lòng: “Đừng lo, không có việc gì đâu.”
Thẩm Mẫu Đơn ngập ngừng, ngẩng đầu hỏi: “Điện hạ, ngài định xử lý cô nương ta như thế nào?”
Vệ Lang Yến không đáp, qua một hồi mới ấp úng nói: “Hoằng Văn nói mời đại sư Không Nhiên tới. Du gia bây giờ vẫn cần dùng, tạm thời không thể động vào cô nương ta, chỉ xem đại sư có thể loại trừ ma chướng của cô nương ta hay không, nếu như không được…” Lời nói phía sau hắn không nói ra nhưng hai người đều hiểu rõ. Nếu đại sư có thể giải quyết được thì Du thị có thể tiếp tục sống cũng không sao nhưng nếu như không được, cô nương ta chỉ còn con đường chết thôi. Những lời nói hôm nay tuyệt đối không thể truyền ra ngoài.
Loại chuyện này đại sư có thể giải quyết được sao? Sắc mặt Thẩm Mẫu Đơn hơi trắng bệch, nghĩ nếu như điện hạ biết được mình cũng nhớ chuyện kiếp trước thì điện hạ sẽ đối xử với mình như thế nào? Quả thật nàng không dám nghĩ tiếp nữa, đẩy vòng tay của điện hạ đang ôm lấy mình, mệt mỏi nói: “Điện hạ, thiếp hơi buồn ngủ, muốn nghỉ ngơi một lát.”
Vệ Lang Yến chỉ tưởng là nàng hôm qua bị mình giày vò quá nên mệt mỏi rồi, giúp nàng đắp chăn, để nàng nghỉ ngơi cho tốt rồi đi ra ngoài.
Mấy canh giờ sau, Trần Hoằng Văn liền tiếp đón đại sư Không Nhiên qua đây. Đại sư Không Nhiên là một lão tăng 80 tuổi, một đầu râu tóc bạc phơ, cả người mặc áo cà sa, dung mạo rất hiền từ. Ông cũng không hỏi gì nhiều. Trần Hoằng Văn đã nói sơ lược một lần với đại sư lúc đang trên đường tới đây.
Vệ Lang Yến và Trần Hoằng Văn trực tiếp dẫn đại sư Không Nhiên tới phòng của Du Dung Châu. Cô nương ta đã tỉnh lại, thấy đại sư Không Nhiên bước vào, mặt cắt không còn giọt máu, la to: “Cút đi, cút đi.”
Đại sư Không Nhiên thở dài, nói một câu a di đà phật: “Thí chủ, hà tất phải chấp nhất chuyện kiếp trước kiếp này như thế. Trên thế gian này sao lại có chuyện kiếp trước kiếp này kia chứ, có chăng cũng chỉ là suy nghĩ u mê của thí chủ mà thôi. Thí chủ đừng nên nắm chặt không buông những thứ này…”
Du Dung Châu làm sao nghe lọt tai những điều này. Cô nương ta ôm đầu kêu gào: “Cút ra, cút ra, ta không cần lão hoà thượng như lão tới dạy đời ta.” Cô nương ta vĩnh viễn nhớ rõ khoảnh khắc bị ban thuốc độc chết trước kia, cung điện trống rỗng chỉ có một mình cô nương ta. Cô nương ta bò vào phật đường nhỏ ở trong phòng, quỳ ở trước mặt cầu xin ông trời cho cô nương ta thêm một cơ hội. Cô nương ta mãi mãi nhớ rõ những lời đã nói lúc đó, cô nương ta nói: “Nếu trên thế gian này thật sự có thần phật, cầu xin thần phật cho ta thêm một cơ hội nữa. Ta nhất định sẽ cố gắng sống tốt, không giống như kiếp này, nhất định sẽ hối cải làm người tốt.”
Nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện gì đây, cô nương ta vẫn như cũ vì tình yêu lệch lạc của mình mà một lần nữa chôn vùi bản thân, có phải tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc rồi không?
Đại sư Không Nhiên hơi thở dài, không nói lời nào nữa, hai tay chụm lại, nhắm mặt lại bắt đầu niệm kinh phật.
Tất cả nhân quả luân hồi đều đã được định sẵn, vậy thì làm gì có cái gì gọi là kiếp trước kiếp này. Một khắc trước khi chết ngất đi, trong đầu Du Dung Châu chỉ còn lại câu này.
~~dieennnnddddddaaaaaaaanleeeeeeeeeeeeqqqqqqqqqquuuuyyydddđoooooonnnnnnn~~
Vốn trong lòng Thẩm Mẫu Đơn cũng thấp thỏm không yên, vốn cũng muốn đợi đại sư Không Nhiên tới theo lời điện hạ nói, xem xem rốt cuộc sẽ giải quyết chuyện này thế nào. Nhưng không biết có phải vì hôm qua quá phóng túng hay không mà không bao lâu nàng đã ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại thì sắc trời đã tối. Nàng vội thức dậy, nhìn quanh bốn phía, lại thấy Cưu Lan đứng ở đầu giường, nàng kéo Cưu Lan: “Cưu Lan, điện hạ đâu? Đại sư Không Nhiên đâu?”
Cưu Lan nói: “Cô nương, điện hạ đã tiễn đại sư Không Nhiên về rồi. Cô nương, nô tỳ hầu hạ, cô nương đứng dậy đi, đoán rằng điện hạ cũng sắp trở về rồi.”
Thẩm Mẫu Đơn gật gật đầu. Sau khi rửa mặt chải đầu mặc quần áo xong, điện hạ cũng về rồi. Thẩm Mẫu Đơn đang lo lắng chuyện của Du Dung Châu nên hỏi mấy câu. Điện hạ trầm mặc một hồi, nắm tay nàng: “Ta dẫn nàng đi xem là biết ngay thôi.”
Đi theo điện hạ tới căn phòng giam giữ Du Dung Châu, còn chưa vào trong phòng đã nghe thấy tiếng khóc thảm thương từ trong phòng truyền ra. Sau khi bước vào trong thì cả người đều ngây ra. Nữ tử đang núp ở trên giường khóc lóc thảm thương kia làm cho người ta cảm giác đều đã thay đổi.
Du Dung Châu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vệ Lang Yến và Thẩm mẫu Đơn một cái. Trong mấy người này cô nương ta chỉ quen biết điện hạ. Cô nương ta có chút khó hiểu, lúc đầu cô nương ta không phải đang yên đang lành trong Du gia ở An Dương hay sao, tại sao vừa tỉnh lại lại ở trong vương phủ ở Bình Lăng rồi? Không khỏi nước mắt tràn mi hỏi điện hạ: “Du thị Dung Châu gặp qua điện hạ, xin… xin hỏi điện hạ. Du thị tại sao lại ở đây?”
Sự chấn động trong lòng Thẩm Mẫu Đơn khỏi nói cũng biết. Ánh mắt của con người không thể là giả được. Ánh mắt của cô nương ta quả thật rất khác so với trước kia. Thật sự cô nương ta đã quên hết tất cả những chuyện trước đây rồi sao. Nữ tử trước mắt khóc lóc thảm thương, lộ vẻ cực kỳ điềm đạm đáng yêu, cũng càng khiến người ta yêu mến.
Vệ Lang Yến nhìn Trần Hoằng Văn ở bên cạnh, hiển nhiên là không muốn trả lời câu hỏi này rồi. Trần Hoằng Văn ho nhẹ hai tiếng, mở miệng giải thích: “Du cô nương, trước đó điện hạ thấy cô nương hoảng loạn sợ sệt ở trong chợ, cho nên đã dẫn cô nương về đây… Du cô nương, cô nương sao vậy? Chuyện lúc trước cô nương đều quên hết rồi sao?”
Du Dung Châu rất khổ não suy nghĩ một hồi, nhận ra rằng những chuyện đã xảy ra trong vòng một năm nay đều không nhớ, không khỏi bắt đầu khóc lên, trong lòng càng ngày càng hoảng loạn sợ hãi.
Lúc này Trần Hoằng Văn lại nói: “Du cô nương đừng đau lòng. Ta đã sai người đi mời Hứa công tử qua đây. Lát nữa thì Hứa công tử tới đây rồi.”
Đang nói giữa chừng thì nghe hạ nhân bên ngoài báo: “Điện hạ, công tử Hứa gia cầu kiến.”
Hứa Hạo cũng đang tìm kiếm Du Dung Châu ở khắp thành, bây giờ tìm được Dung Châu cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, kết quả lại biết được Dung Châu không còn nhớ những chuyện đã xảy ra gần đây. Hứa Hạo kinh ngạc tới mức không nói nên lời, thấy biểu muội mảnh mai ở trước mặt khóc lóc đau khổ, nắm chặt góc áo của mình. Hứa Hạo lại cảm thấy dường như như vậy cũng tốt.
Ngay sau đó Hứa Hạo liền dẫn Du Dung Châu đi về. Cuối cùng chuyện này cũng như vậy mà kết thúc.
Không biết có phải vì chịu ảnh hưởng của chuyện này quá lớn hay không mà tối ngày hôm đó Thẩm Mẫu Đơn đã đổ bệnh. Cả người nóng đến đáng sợ. Vệ Lang yến sợ hết hồn, gần như hấp tấp bắt đầu lật tung mọi người trong phủ. Tới khi đại phu được mời tới, sắc mặt của điện hạ đã sa sầm tới mức đáng sợ.
Tới khi đại phu run lẩy bẩy bắt mạch cho Thẩm Mẫu Đơn rồi kê đơn thuốc, lấy thuốc về sắc xong, điện hạ đỡ nàng ở trên giường dậy, từng muỗng từng muỗng đút nàng uống thuốc.
Thẩm Mẫu Đơn cũng không biết mình bị sao nữa, có lẽ thật sự là bị doạ rồi, lần này hôn mê là ngủ liên tục mấy ngày liền. Trong lúc mơ hồ nàng biết được điện hạ đã cực nhọc ngày đêm chăm sóc nàng. Nàng muốn đáp lời hắn chỉ là cả người thật sự rất khó chịu.
Vài ngày sao, trong người đã không còn sốt nữa, chỉ là đầu óc vẫn còn mê man, nhìn thấy dáng vẻ điện hạ đã gầy đi, trong lòng nàng hơi áy náy.
Mấy ngày nay nàng đã nghĩ thông rồi, dù sao rất nhiều chuyện đều đã được định sẵn từ lâu rồi, mặc kệ kết quả sau này như thế nào, nàng chỉ cần không thẹn với lòng là được.
Ngày hôm đó điện hạ đang ở trong phòng đút nàng uống thuốc. Trần Hoằng Văn sắc mặt nghiêm nghị chạy vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.