Chương 91
Nhu Nạo Khinh Mạn
22/07/2019
Sáng sớm hôm sau,
Thẩm Tuệ Cẩm phải thành thân rồi. Đoàn đón dâu dài thật là dài, không
khí vui tươi rực rỡ. Nguỵ Cẩn Ngôn cưỡi con ngựa cao lớn, cả người mặc
áo đỏ, khuôn mặt mang theo ý cười không ngớt, thường quay đầu lại nhìn
kiệu hoa ở phía sau.
Đồ cưới của Thẩm Tuệ Cẩm có tới 64 rương lớn, người kiêng đồ cưới kéo dài tới mấy dặm đường. Người bên đường chỉ chỉ trỏ trỏ: “Nhị cô nương Thẩm gia này là cô nương dòng chính của đại phòng Thẩm gia, sao lại hạ gả cho Nguỵ gia. Nghe nói Thẩm lão thái gia về rồi, vậy mà Thẩm lão thái gia cũng đồng ý.”
“Ngươi không biết rồi, nghe người ta nói rằng Thẩm đại lão gia là một kẻ hồ đồ. Lúc trước muốn gả Thẩm nhị cô nương này cho tiểu công tử Lưu gia – Lưu Trạm đó… sau này chuyện đó bị đồn ra, lúc này mới từ bỏ ý định, đoán chắc hẳn là sợ đại lão gia này lại hồ đồ, hứa gả lung tung cô nương cho người khác, lúc này Thẩm phu nhân mới khẩn trương định hôn sự cho nhị cô nương Thẩm gia. Nghe nói, gia cảnh bần hàn cũng không sao, chỉ cần nhân phẩm và tính cách đàng trai tốt là được. Ta nghe nói công tử Nguỵ gia là người tốt, nói không chừng sau này sẽ gầy dựng được thành tựu lớn.”
Khi đoàn đón dâu tới cổng lớn Nguỵ gia, Nguỵ Cẩn Ngôn xoay người xuống ngựa đá cửa kiệu. Hỉ nương ở bên cạnh cười ngọt ngào nói mấy câu may mắn rồi đỡ Thẩm Tuệ Cẩm ở trong kiệu hoa xuống kiệu. Chỉ trong phút chốc, đám người xung quanh đều loá mắt, chỉ cảm thấy áo cưới trên người tân nương này thật là tuyệt đẹp hiếm thấy. Áo cưới này từ trước tới nay chưa từng thấy cô nương nhà nào xuất giá mặc qua.
Nguỵ Cẩn Ngôn cũng hơi ngẩn ra, sau đó không biết nghĩ tới cái gì, cười dịu dàng một tiếng, từ trên tay hỉ nương nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại không xương của cô gái, nhìn bàn tay nhỏ nhắn mảnh khảnh trắng ngần đặt vào lòng bàn tay ngăm đen to lớn của mình, nam nhân nghĩ thầm, kiếp này y nhất định phải đối xử tốt với nàng ấy. Đây chính là thê tử duy nhất của y.
Đám người bên cạnh vẫn chưa hoàn hồn từ cái áo cưới. Chỉ nhìn theo bóng áo đỏ xinh đẹp bước vào trong nhà. Có cô nương đã không kềm được hỏi ra: “Áo cưới của Thẩm nhị cô nương lúc nãy là do tiệm nào may ra vậy? Thật làm người ta kinh ngạc.”
“Không rõ nữa, từ trước tới giờ chưa nhìn thấy kiểu áo cưới nào như vậy, nếu có thể may được một chiếc áo cưới như vậy thì tốt biết mấy?”
“Ta nghe nói hình như là do tiệm y phục của Thẩm gia may đấy, cũng không biết có phải thật không, quay về hỏi thử xem.”
Ngày hôm sau, sau khi Tư Cúc từ tiệm y phục trở về, miệng cười toe toét, vô cùng vui vẻ chạy tới trước mặt Mẫu Đơn: “Cô nương, người không biết đâu. Từ hôm qua sau khi Thẩm nhị cô nương xuất giá, thời gian chỉ ngắn ngủi một ngày, đã có mười mấy người tới tiệm y phục của chúng ta hỏi về bộ áo cưới kia. Hôm nay ước chừng đã có 10 bộ được đặt may. Có vài cô nương tuy không mua nổi nhưng lại vừa ý những bộ y phục khác có sẵn trong tiệm, làm cho việc làm ăn cũng tốt lên rất nhiều.”
Mẫu Đơn lại không cho là đúng. Nàng biết nếu căn cứ theo các cô nương muốn mặc áo cưới này ngày càng nhiều thì sẽ càng có nhiều người tới đặt, nàng nói: “Tư Cúc, hãy nhớ kỹ cái áo cưới này mỗi ngày chỉ được đặt một cái. Tú nương của tiệm y phục chúng ta không nhiều. Cái áo cưới này lại cực kỳ hao tổn thời gian và nhân lực. Mỗi ngày 1 bộ đã là cực hạn rồi. Còn về những bộ y phục khác thì không cần hạn chế, nếu như tú nương và thợ may không đủ, ngươi cứ đi mời về vài người.”
Khế ước bán thân của Tư Cúc đã được trả lại từ lâu, tiệm y phục cũng giao cho nàng ấy quản lý, chỉ đợi tìm được một lang quân như ý thì gả nàng ấy thôi.
Việc làm ăn của tiệm y phục càng ngày càng tốt. Không quá nửa tháng, đoàn kịch Minh Viên biểu diễn một vở kịch có tên là Tây Du Ký. Vở kịch này vừ công diễn, đã được vô số người ở Bình Lăng theo dõi và tán dương, bất kể là các cô nương công tử thế gia hay là các lão phu nhân lão thái gia, hầu như mọi người đều yêu thích vở kịch này.
Thời gian nửa tháng các buổi biểu diễn gần như chật kín, rất nhiều người đều sốt ruột đợi hồi thứ 2. Mẫu Đơn cũng gửi hồi thứ hai tới đoàn kịch.
Vở kịch Tây Du Ký nổi tiếng rồi. Toàn bộ người ở Bình Lăng đều biết đoàn kịch Minh Viên đã ra hồi mới, xem hay vô cùng, nghe đâu có tổng cộng 20 mấy hồi, bây giờ mới diễn tới hồi thứ 2.
Bởi vì đề xuất của Mẫu Đơn, vở kịch này sẽ không được hát như trước đây, gần như đều là nói, hơi giống với kịch nói hiện đại. Mỗi lần trước khi diễn hồi mới, Mẫu Đơn đều bảo đoàn kịch diễn trước một lần cho nàng xem, không qua ải thì không cho lên sân khấu biểu diễn. Trong đoàn kịch Minh Viên đều là dân thường, những người ở tầng lớp thấp nhất, đương nhiên sẽ không ai phản đối Mẫu Đơn, cũng sẽ không kiêu ngạo như mấy ngôi sao lớn ở thời hiện đại mà Mẫu Đơn đã gặp. Những người xuất thân từ con hát này đều rất nghe lời, phối hợp tuyệt đối với Mẫu Đơn. Bởi vậy dưới sự chỉ đạo và cải biên của Mẫu Đơn, bọn họ đều diễn rất sống động, cho dù có đoàn kịch khác mô phỏng thì cũng sẽ không mô phỏng được tới nơi tới chốn. Vì vậy đoàn kịch Minh Viên gần như không bị cướp đoạt việc làm ăn gì cả.
Thời gian đã trôi qua nửa tháng, điện hạ vẫn chưa quay về. Trong lòng Mẫu Đơn rất lo lắng, cũng không biết rốt cuộc điện hạ có tìm được tung tích của khoản ngân lượng đó không, chỉ mong điện hạ đừng tay trắng trở về.
Thời tiết càng ngày càng lạnh rồi. Sáng sớm hôm sau, Khấu Giang lại báo, nói rằng thôn trang đã xây xong rồi. Mẫu Đơn dẫn Tư Cúc và Niệm Hương đi thôn trang xem xem. Vừa tới thôn trang, Mẫu Đơn đã bị mê hoặc. Hoa trong trang viên là không ít cây thường xuân bốn mùa giá trị cao được chuyển từ Vân Nam tới đây, dù cho bên ngoài bây giờ đều là sắc vàng của mùa thu nhưng trong trang viên lại là một màu xanh mơn mởn.
Trong trang viên không chỉ có đánh cờ, câu cá, chỗ để đánh cầu, cưỡi ngựa và đi săn, còn có những hạng mục khác. Vốn trong trang viên không có suối nước nóng, nhưng không ngờ lúc xây trang viên lại đào ra suối nước nóng, cho nên Mẫu Đơn lại phải thiết kế lại, ví dụ như nữ tử tới trang viên có thể tắm suối nước nóng, câu cá một chút, đánh cờ một chút. Mẫu Đơn còn mở thêm hạng mục làm đẹp, ví dụ như ngâm suối nước nóng, có thể đắp mặt nạ dưỡng da, sau đó tập thể dục một chút, ăn chút thực phẩm dưỡng sinh làm đẹp, điều dưỡng chăm sóc sức khoẻ các loại.
Mẫu Đơn ham mới lạ, ở lại trang viên mấy ngày. Mấy ngày nay cho người bắt đầu tuyên truyền ở Bình Lăng, rất nhiều người đều mang theo thái độ hoài nghi, cảm thấy một trang viên thì làm gì có trò nào vui chứ, nhưng cũng có người mang thái độ muốn thử xem sao ở lại trang viên mấy ngày.
Người nọ là Khương thị - con dâu của nhà họ Vương, một thế gia vọng tộc ở Bình Lăng, chỉ lớn hơn Mẫu Đơn mấy tuổi. Mấy ngày nay bởi vì quan hệ với phu quân càng ngày càng tệ, lại không thể về nhà mẹ kể khổ, nghe nói có một trang viên như vậy, liền nghĩ tới đây trốn mấy ngày. Khi tới trang viên rồi, nhìn cảnh đẹp của trang viên, tâm trang vốn buồn rầu cũng trở nên tốt hơn nhiều.
Sau đó để cho tỳ nữ của trang viên dẫn đi tắm suối nước nóng, trên mặt đắp một lớp trắng trắng nhớt nhớt gì đó, nhìn cái thứ đó Khương thị vốn không muốn đắp lên mặt, chỉ là tỳ nữ đó cười nói: “Thiếu phu nhân, cái này là dùng bột gạo nếp, sữa và mật ong tạo thành, đắp lên mặt thời gian dài có thể khiến da mặt trở nên trắng trẻo mịn màng. Cái này người có thoa bất kỳ loại phấn nào cũng không sánh bằng.”
Khương thị do dự hồi lâu vẫn để cho tỳ nữ đó đắp lên mặt mình. Một khắc sau thì sai tỳ nữ rửa mặt cho mình, Khương thị vô thức sờ lên mặt, cảm thấy thật sự láng mịn hơn nhiều, lại sai tỳ nữ mang gương đồng qua, nhìn gương mặt mềm mịn không ít, trong lòng không khỏi vui mừng.
Sau đó trong lúc rảnh rỗi Khương thị liền đi tìm người đánh cờ. Người đánh cờ với Khương thị là một vị cô nương, vẻ ngoài thanh lệ, gương mặt trắng nõn, làn da vừa láng vừa mịn, mái tóc đen dài không búi lên, chỉ dùng một sợi dây lụa buộc lỏng lẻo ở sau đầu. Lúc 2 người đánh cờ thường không nói một lời nào, chỉ im lặng đánh cờ.
Cứ liên tục 2 ngày như vậy, Khương thị đều gặp được cô nương đó, trong lòng không khỏi có chút tò mò, ngày tiếp theo lúc đánh cờ không kềm được hỏi: “Nhìn cô nương chắc nhỏ tuổi hơn ta, vậy mạo muội cho ta được gọi cô nương một tiếng muội muội. Mấy ngày nay đều gặp muội muội, không biết muội muội là cô nương nhà nào vậy?”
Người đang đánh cờ với Khương thị chính là Mẫu Đơn đang ở trang viên mấy ngày nay, nàng nghe vậy, không khỏi cười nói: “Muội là cô nương của tam phòng Thẩm gia, không biết tỷ tỷ là?”
Khương thị cười cười nói ra thân phận của mình. Hai người vừa nói xong những lời này liền thân thiết hơn nhiều. Hai người nói rất nhiều chuyện, Mẫu Đơn cũng biết được chuyện của Khương thị. Khương thị là con dâu của nhà họ Vương, thế gia vọng tộc ở Bình Lăng. Ban đầu lúc Khương thị mới gả vào nhà họ Vương, tình cảm phu thê cũng xem như tốt đẹp, chỉ là cảm giác mới lạ qua nhanh. Đại gia Vương gia – Vương Ngạn liền rất ít bước vào phòng của Khương thị nữa. Trong lòng Khương thị tức giận, nghĩ tới thời gian lúc mới thành thân thì đối với Khương thị lời ngon tiếng ngọt, nói rằng đời này chỉ yêu một mình Khương thị, bây giờ chỉ mới qua mấy năm mà đã quên đi lời hứa lúc trước rồi. Bởi vì mỗi lần Vương Ngạn tới, Khương thị lúc nào cũng giận dỗi, cho sắc mặt Vương Ngạn coi. Vương Ngạn càng ngày càng không thích tới phòng của Khương thị, quan hệ của 2 người cũng càng ngày càng tệ.
Sau khi Mẫu Đơn biết được, cũng đã an ủi Khương thị không ít. Khương thị cũng từ từ gỡ bỏ khúc mắc trong lòng, nghĩ rằng bản thân cũng đã có nhi tử, vậy thì tại sao lại phải đặt tình cảm vào người nam nhân chứ, đối với nữ nhân mà nói, từ trước tới nay phu quân không phải là lối thoát của nữ tử, chỉ có con cái mới là hy vọng của nữ tử.
Vài ngày sau, lúc Khương thị rời đi, hai người đã trở thành bạn bè thân thiết rồi.
Lúc Khương thị tới, nét mặt đau khổ, sắc mặt cũng có chút vàng vọt, lúc rời đi thì mặt mày tươi tỉnh rạng rỡ, sắc mặt trắng trẻo mịn màng, lộ vẻ khoẻ mạnh hồng hào, hoàn toàn giống như biến thành một người khác. Lúc trở về, Vương Ngạn có chút không dám tin vào mắt mình, nhìn tới ngẩn ra. Hôm đó liền nghỉ lại ở phòng Khương thị. Thái độ của Khương thị đối với Vương Ngạn cũng thay đổi, không giống trước đây khóc lóc sướt mướt, ngược lại đã nghĩ thông rồi, hắn ta thích tới thì tới. Có thể dáng vẻ thờ ơ và bất cần này ngược lại lại khiến Vương Ngạn càng ngày càng thích thú với Khương thị nên cả tháng trời hắn ta đều ở trong phòng Khương thị, đương nhiên, đây đều là chuyện sau này.
Sau khi Khương thị trở về liền kể hết những lợi ích của trang viên với mấy thiếu phu nhân và các cô nương hay chơi thân.
Sắc mặt của Khương thị không thể lừa dối ai được. Các thiếu phu nhân và cô nương đương nhiên sẽ tin trang viên đó thật sự không tệ, liền lũ lượt rủ nhau đi tới trang viên ở vài ngày.
Thấy việc làm ăn của trang viên càng ngày càng tốt, đoàn kịch bên kia cũng gây sốt không kém, thời tiết cũng tới cuối thu rồi mà điện hạ vẫn chưa trở về như cũ.
Mẫu Đơn không đợi được điện hạ trở về nhưng lại đợi được một tin tức khác. Thái hoàng thái phi đã tới Bình Lăng rồi.
Tin tức này vừa truyền ra đã khiến các cô nương ở Bình Lăng có chút kích động. Thái hoàng thái phi là thân mẫu (*mẹ ruột) của điện hạ, bây giờ tới Bình Lăng đương nhiên là ở trong vương phủ rồi. Đã bao nhiêu năm rồi, thái hoàng thái phi chưa từng tới Bình Lăng, bây giờ tới đây chỉ sợ là vì hôn sự của điện hạ.
Sự ghé thăm của thái hoàng thái phi khiến các cô nương ở Bình Lăng đều ngóng trông. Quả nhiên thái hoàng thái phi không khiến các cô nương đó thất vọng. Ngày thứ hai sau khi tới Bình lăng đã phát thiệp mời cho các tiểu thư nhà quan và các tiểu thư thế gia vọng tộc ở Bình Lăng, bất kể là dòng chính hay dòng thứ, chỉ cần đủ 15 tuổi và không quá 18 tuổi đều nhận được thiếp mời.
Đồ cưới của Thẩm Tuệ Cẩm có tới 64 rương lớn, người kiêng đồ cưới kéo dài tới mấy dặm đường. Người bên đường chỉ chỉ trỏ trỏ: “Nhị cô nương Thẩm gia này là cô nương dòng chính của đại phòng Thẩm gia, sao lại hạ gả cho Nguỵ gia. Nghe nói Thẩm lão thái gia về rồi, vậy mà Thẩm lão thái gia cũng đồng ý.”
“Ngươi không biết rồi, nghe người ta nói rằng Thẩm đại lão gia là một kẻ hồ đồ. Lúc trước muốn gả Thẩm nhị cô nương này cho tiểu công tử Lưu gia – Lưu Trạm đó… sau này chuyện đó bị đồn ra, lúc này mới từ bỏ ý định, đoán chắc hẳn là sợ đại lão gia này lại hồ đồ, hứa gả lung tung cô nương cho người khác, lúc này Thẩm phu nhân mới khẩn trương định hôn sự cho nhị cô nương Thẩm gia. Nghe nói, gia cảnh bần hàn cũng không sao, chỉ cần nhân phẩm và tính cách đàng trai tốt là được. Ta nghe nói công tử Nguỵ gia là người tốt, nói không chừng sau này sẽ gầy dựng được thành tựu lớn.”
Khi đoàn đón dâu tới cổng lớn Nguỵ gia, Nguỵ Cẩn Ngôn xoay người xuống ngựa đá cửa kiệu. Hỉ nương ở bên cạnh cười ngọt ngào nói mấy câu may mắn rồi đỡ Thẩm Tuệ Cẩm ở trong kiệu hoa xuống kiệu. Chỉ trong phút chốc, đám người xung quanh đều loá mắt, chỉ cảm thấy áo cưới trên người tân nương này thật là tuyệt đẹp hiếm thấy. Áo cưới này từ trước tới nay chưa từng thấy cô nương nhà nào xuất giá mặc qua.
Nguỵ Cẩn Ngôn cũng hơi ngẩn ra, sau đó không biết nghĩ tới cái gì, cười dịu dàng một tiếng, từ trên tay hỉ nương nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại không xương của cô gái, nhìn bàn tay nhỏ nhắn mảnh khảnh trắng ngần đặt vào lòng bàn tay ngăm đen to lớn của mình, nam nhân nghĩ thầm, kiếp này y nhất định phải đối xử tốt với nàng ấy. Đây chính là thê tử duy nhất của y.
Đám người bên cạnh vẫn chưa hoàn hồn từ cái áo cưới. Chỉ nhìn theo bóng áo đỏ xinh đẹp bước vào trong nhà. Có cô nương đã không kềm được hỏi ra: “Áo cưới của Thẩm nhị cô nương lúc nãy là do tiệm nào may ra vậy? Thật làm người ta kinh ngạc.”
“Không rõ nữa, từ trước tới giờ chưa nhìn thấy kiểu áo cưới nào như vậy, nếu có thể may được một chiếc áo cưới như vậy thì tốt biết mấy?”
“Ta nghe nói hình như là do tiệm y phục của Thẩm gia may đấy, cũng không biết có phải thật không, quay về hỏi thử xem.”
Ngày hôm sau, sau khi Tư Cúc từ tiệm y phục trở về, miệng cười toe toét, vô cùng vui vẻ chạy tới trước mặt Mẫu Đơn: “Cô nương, người không biết đâu. Từ hôm qua sau khi Thẩm nhị cô nương xuất giá, thời gian chỉ ngắn ngủi một ngày, đã có mười mấy người tới tiệm y phục của chúng ta hỏi về bộ áo cưới kia. Hôm nay ước chừng đã có 10 bộ được đặt may. Có vài cô nương tuy không mua nổi nhưng lại vừa ý những bộ y phục khác có sẵn trong tiệm, làm cho việc làm ăn cũng tốt lên rất nhiều.”
Mẫu Đơn lại không cho là đúng. Nàng biết nếu căn cứ theo các cô nương muốn mặc áo cưới này ngày càng nhiều thì sẽ càng có nhiều người tới đặt, nàng nói: “Tư Cúc, hãy nhớ kỹ cái áo cưới này mỗi ngày chỉ được đặt một cái. Tú nương của tiệm y phục chúng ta không nhiều. Cái áo cưới này lại cực kỳ hao tổn thời gian và nhân lực. Mỗi ngày 1 bộ đã là cực hạn rồi. Còn về những bộ y phục khác thì không cần hạn chế, nếu như tú nương và thợ may không đủ, ngươi cứ đi mời về vài người.”
Khế ước bán thân của Tư Cúc đã được trả lại từ lâu, tiệm y phục cũng giao cho nàng ấy quản lý, chỉ đợi tìm được một lang quân như ý thì gả nàng ấy thôi.
Việc làm ăn của tiệm y phục càng ngày càng tốt. Không quá nửa tháng, đoàn kịch Minh Viên biểu diễn một vở kịch có tên là Tây Du Ký. Vở kịch này vừ công diễn, đã được vô số người ở Bình Lăng theo dõi và tán dương, bất kể là các cô nương công tử thế gia hay là các lão phu nhân lão thái gia, hầu như mọi người đều yêu thích vở kịch này.
Thời gian nửa tháng các buổi biểu diễn gần như chật kín, rất nhiều người đều sốt ruột đợi hồi thứ 2. Mẫu Đơn cũng gửi hồi thứ hai tới đoàn kịch.
Vở kịch Tây Du Ký nổi tiếng rồi. Toàn bộ người ở Bình Lăng đều biết đoàn kịch Minh Viên đã ra hồi mới, xem hay vô cùng, nghe đâu có tổng cộng 20 mấy hồi, bây giờ mới diễn tới hồi thứ 2.
Bởi vì đề xuất của Mẫu Đơn, vở kịch này sẽ không được hát như trước đây, gần như đều là nói, hơi giống với kịch nói hiện đại. Mỗi lần trước khi diễn hồi mới, Mẫu Đơn đều bảo đoàn kịch diễn trước một lần cho nàng xem, không qua ải thì không cho lên sân khấu biểu diễn. Trong đoàn kịch Minh Viên đều là dân thường, những người ở tầng lớp thấp nhất, đương nhiên sẽ không ai phản đối Mẫu Đơn, cũng sẽ không kiêu ngạo như mấy ngôi sao lớn ở thời hiện đại mà Mẫu Đơn đã gặp. Những người xuất thân từ con hát này đều rất nghe lời, phối hợp tuyệt đối với Mẫu Đơn. Bởi vậy dưới sự chỉ đạo và cải biên của Mẫu Đơn, bọn họ đều diễn rất sống động, cho dù có đoàn kịch khác mô phỏng thì cũng sẽ không mô phỏng được tới nơi tới chốn. Vì vậy đoàn kịch Minh Viên gần như không bị cướp đoạt việc làm ăn gì cả.
Thời gian đã trôi qua nửa tháng, điện hạ vẫn chưa quay về. Trong lòng Mẫu Đơn rất lo lắng, cũng không biết rốt cuộc điện hạ có tìm được tung tích của khoản ngân lượng đó không, chỉ mong điện hạ đừng tay trắng trở về.
Thời tiết càng ngày càng lạnh rồi. Sáng sớm hôm sau, Khấu Giang lại báo, nói rằng thôn trang đã xây xong rồi. Mẫu Đơn dẫn Tư Cúc và Niệm Hương đi thôn trang xem xem. Vừa tới thôn trang, Mẫu Đơn đã bị mê hoặc. Hoa trong trang viên là không ít cây thường xuân bốn mùa giá trị cao được chuyển từ Vân Nam tới đây, dù cho bên ngoài bây giờ đều là sắc vàng của mùa thu nhưng trong trang viên lại là một màu xanh mơn mởn.
Trong trang viên không chỉ có đánh cờ, câu cá, chỗ để đánh cầu, cưỡi ngựa và đi săn, còn có những hạng mục khác. Vốn trong trang viên không có suối nước nóng, nhưng không ngờ lúc xây trang viên lại đào ra suối nước nóng, cho nên Mẫu Đơn lại phải thiết kế lại, ví dụ như nữ tử tới trang viên có thể tắm suối nước nóng, câu cá một chút, đánh cờ một chút. Mẫu Đơn còn mở thêm hạng mục làm đẹp, ví dụ như ngâm suối nước nóng, có thể đắp mặt nạ dưỡng da, sau đó tập thể dục một chút, ăn chút thực phẩm dưỡng sinh làm đẹp, điều dưỡng chăm sóc sức khoẻ các loại.
Mẫu Đơn ham mới lạ, ở lại trang viên mấy ngày. Mấy ngày nay cho người bắt đầu tuyên truyền ở Bình Lăng, rất nhiều người đều mang theo thái độ hoài nghi, cảm thấy một trang viên thì làm gì có trò nào vui chứ, nhưng cũng có người mang thái độ muốn thử xem sao ở lại trang viên mấy ngày.
Người nọ là Khương thị - con dâu của nhà họ Vương, một thế gia vọng tộc ở Bình Lăng, chỉ lớn hơn Mẫu Đơn mấy tuổi. Mấy ngày nay bởi vì quan hệ với phu quân càng ngày càng tệ, lại không thể về nhà mẹ kể khổ, nghe nói có một trang viên như vậy, liền nghĩ tới đây trốn mấy ngày. Khi tới trang viên rồi, nhìn cảnh đẹp của trang viên, tâm trang vốn buồn rầu cũng trở nên tốt hơn nhiều.
Sau đó để cho tỳ nữ của trang viên dẫn đi tắm suối nước nóng, trên mặt đắp một lớp trắng trắng nhớt nhớt gì đó, nhìn cái thứ đó Khương thị vốn không muốn đắp lên mặt, chỉ là tỳ nữ đó cười nói: “Thiếu phu nhân, cái này là dùng bột gạo nếp, sữa và mật ong tạo thành, đắp lên mặt thời gian dài có thể khiến da mặt trở nên trắng trẻo mịn màng. Cái này người có thoa bất kỳ loại phấn nào cũng không sánh bằng.”
Khương thị do dự hồi lâu vẫn để cho tỳ nữ đó đắp lên mặt mình. Một khắc sau thì sai tỳ nữ rửa mặt cho mình, Khương thị vô thức sờ lên mặt, cảm thấy thật sự láng mịn hơn nhiều, lại sai tỳ nữ mang gương đồng qua, nhìn gương mặt mềm mịn không ít, trong lòng không khỏi vui mừng.
Sau đó trong lúc rảnh rỗi Khương thị liền đi tìm người đánh cờ. Người đánh cờ với Khương thị là một vị cô nương, vẻ ngoài thanh lệ, gương mặt trắng nõn, làn da vừa láng vừa mịn, mái tóc đen dài không búi lên, chỉ dùng một sợi dây lụa buộc lỏng lẻo ở sau đầu. Lúc 2 người đánh cờ thường không nói một lời nào, chỉ im lặng đánh cờ.
Cứ liên tục 2 ngày như vậy, Khương thị đều gặp được cô nương đó, trong lòng không khỏi có chút tò mò, ngày tiếp theo lúc đánh cờ không kềm được hỏi: “Nhìn cô nương chắc nhỏ tuổi hơn ta, vậy mạo muội cho ta được gọi cô nương một tiếng muội muội. Mấy ngày nay đều gặp muội muội, không biết muội muội là cô nương nhà nào vậy?”
Người đang đánh cờ với Khương thị chính là Mẫu Đơn đang ở trang viên mấy ngày nay, nàng nghe vậy, không khỏi cười nói: “Muội là cô nương của tam phòng Thẩm gia, không biết tỷ tỷ là?”
Khương thị cười cười nói ra thân phận của mình. Hai người vừa nói xong những lời này liền thân thiết hơn nhiều. Hai người nói rất nhiều chuyện, Mẫu Đơn cũng biết được chuyện của Khương thị. Khương thị là con dâu của nhà họ Vương, thế gia vọng tộc ở Bình Lăng. Ban đầu lúc Khương thị mới gả vào nhà họ Vương, tình cảm phu thê cũng xem như tốt đẹp, chỉ là cảm giác mới lạ qua nhanh. Đại gia Vương gia – Vương Ngạn liền rất ít bước vào phòng của Khương thị nữa. Trong lòng Khương thị tức giận, nghĩ tới thời gian lúc mới thành thân thì đối với Khương thị lời ngon tiếng ngọt, nói rằng đời này chỉ yêu một mình Khương thị, bây giờ chỉ mới qua mấy năm mà đã quên đi lời hứa lúc trước rồi. Bởi vì mỗi lần Vương Ngạn tới, Khương thị lúc nào cũng giận dỗi, cho sắc mặt Vương Ngạn coi. Vương Ngạn càng ngày càng không thích tới phòng của Khương thị, quan hệ của 2 người cũng càng ngày càng tệ.
Sau khi Mẫu Đơn biết được, cũng đã an ủi Khương thị không ít. Khương thị cũng từ từ gỡ bỏ khúc mắc trong lòng, nghĩ rằng bản thân cũng đã có nhi tử, vậy thì tại sao lại phải đặt tình cảm vào người nam nhân chứ, đối với nữ nhân mà nói, từ trước tới nay phu quân không phải là lối thoát của nữ tử, chỉ có con cái mới là hy vọng của nữ tử.
Vài ngày sau, lúc Khương thị rời đi, hai người đã trở thành bạn bè thân thiết rồi.
Lúc Khương thị tới, nét mặt đau khổ, sắc mặt cũng có chút vàng vọt, lúc rời đi thì mặt mày tươi tỉnh rạng rỡ, sắc mặt trắng trẻo mịn màng, lộ vẻ khoẻ mạnh hồng hào, hoàn toàn giống như biến thành một người khác. Lúc trở về, Vương Ngạn có chút không dám tin vào mắt mình, nhìn tới ngẩn ra. Hôm đó liền nghỉ lại ở phòng Khương thị. Thái độ của Khương thị đối với Vương Ngạn cũng thay đổi, không giống trước đây khóc lóc sướt mướt, ngược lại đã nghĩ thông rồi, hắn ta thích tới thì tới. Có thể dáng vẻ thờ ơ và bất cần này ngược lại lại khiến Vương Ngạn càng ngày càng thích thú với Khương thị nên cả tháng trời hắn ta đều ở trong phòng Khương thị, đương nhiên, đây đều là chuyện sau này.
Sau khi Khương thị trở về liền kể hết những lợi ích của trang viên với mấy thiếu phu nhân và các cô nương hay chơi thân.
Sắc mặt của Khương thị không thể lừa dối ai được. Các thiếu phu nhân và cô nương đương nhiên sẽ tin trang viên đó thật sự không tệ, liền lũ lượt rủ nhau đi tới trang viên ở vài ngày.
Thấy việc làm ăn của trang viên càng ngày càng tốt, đoàn kịch bên kia cũng gây sốt không kém, thời tiết cũng tới cuối thu rồi mà điện hạ vẫn chưa trở về như cũ.
Mẫu Đơn không đợi được điện hạ trở về nhưng lại đợi được một tin tức khác. Thái hoàng thái phi đã tới Bình Lăng rồi.
Tin tức này vừa truyền ra đã khiến các cô nương ở Bình Lăng có chút kích động. Thái hoàng thái phi là thân mẫu (*mẹ ruột) của điện hạ, bây giờ tới Bình Lăng đương nhiên là ở trong vương phủ rồi. Đã bao nhiêu năm rồi, thái hoàng thái phi chưa từng tới Bình Lăng, bây giờ tới đây chỉ sợ là vì hôn sự của điện hạ.
Sự ghé thăm của thái hoàng thái phi khiến các cô nương ở Bình Lăng đều ngóng trông. Quả nhiên thái hoàng thái phi không khiến các cô nương đó thất vọng. Ngày thứ hai sau khi tới Bình lăng đã phát thiệp mời cho các tiểu thư nhà quan và các tiểu thư thế gia vọng tộc ở Bình Lăng, bất kể là dòng chính hay dòng thứ, chỉ cần đủ 15 tuổi và không quá 18 tuổi đều nhận được thiếp mời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.