Chương 143: Chương kết
Nhu Nạo Khinh Mạn
26/09/2021
Vệ Hề Nguyên ôm lấy cổ Mẫu Đơn, đỏ mắt cất tiếng non nớt nói: “Mẫu hậu, khoảng thời gian này người đã đi đâu vậy. Con nhớ người lắm, Hề Nhượng cũng nhớ người.” Tiểu tử mập cũng rất phối hợp mà a a hai tiếng, dùng đầu cọ cọ vào người Mẫu Đơn. Lúc này tiểu tử mập cũng chỉ mới xấp xỉ mười tháng. Lúc Mẫu Đơn đi nó cũng không có nhớ bao nhiêu, may mà trong thời gian mấy tháng này, tiểu tử mập cũng không quên mất nàng.
Mẫu Đơn ôm thật chặt hai đứa con, nghẹn ngào nói: “Mẫu hậu cũng nhớ các con, rất nhớ rất nhớ.”
Vệ Hề Nguyên cũng không kiềm chế được nữa, nhào vào lòng Mẫu Đơn khóc lớn lên. Nó chẳng qua cũng chỉ hơn ba tuổi thôi, mấy tháng không gặp mẫu hậu của mình thì trong lòng cũng vừa kinh vừa sợ. Sáng sớm thức dậy biết mẫu hậu đã về rồi thì lập tức sai nhũ nương bế nhị đệ qua. Vệ Hề Nhượng thấy đại ca khóc, cũng gào khóc lớn. Trong lòng Mẫu Đơn vừa chua xót vừa không nhịn được rơi nước mắt.
Lúc Yến đế vào phòng thấy ba người ôm nhau khóc trên giường, hắn tiến lên ôm lấy hai đứa con, nói với Vệ Hề Nguyên: “Cơ thể mẫu hậu con có chút không khoẻ, sau này không được ôm mẫu hậu khóc như vậy nữa biết chưa?"
Vệ Hề Nguyên lau lau nước mắt, lại giơ tay nhỏ ra lau nước mắt cho nhị đệ, lẩm bẩm nói: “Nhi thần chỉ là quá nhớ mẫu hậu thôi, lúc nãy không kiềm chế được…’
“Yên tâm đi, sau này mẫu hậu sẽ không rời khỏi các con nữa đâu.” Yến đế thả con trai xuống, lại giao Vệ Hề Nhượng cho nhũ nương bên cạnh: “Được rồi, giờ lên lớp buổi sáng sắp bắt đầu rồi. Con dẫn nhị đệ ra ngoài, lát nữa lại qua đây thăm mẫu hậu được không?”
Vệ Hề Nguyên nghe lời gật đầu, lúc này mới ra khỏi phòng, lúc sắp ra tới cửa lại quay đầu nhìn Mẫu Đơn một cái. Tới khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Yến đế đi tới đầu giường ngồi xuống, đưa tay chạm vào mặt nàng: “Nàng cố gắng điều dưỡng cơ thể cho tốt, đừng khóc nữa, như vậy không có lợi đối với cơ thể nàng.”
Mẫu Đơn hơi có chút xấu hổ cúi đầu:”Thiếp chỉ là nhìn thấy hai đứa con nên vui quá thôi. Đúng rồi, Tử An đâu?”
Yến đế nói: “Nó vẫn chưa biết tin nàng đã về, đoán chừng lát nữa Hề Nguyên sẽ nói cho nó biết thôi, để mấy đứa nhỏ cùng ăn trưa với nàng. Hôm nay trời ấm, dùng cơm xong ta sẽ đi dạo ngự hoa viên với nàng.”
Mẫu Đơn gật đầu, đột nhiên nhớ tới người của Thẩm gia, vội hỏi: “Hoàng thượng, người của Thẩm gia sao rồi?”
“Đều rất tốt.” Yến đế nói: “Bọn họ không biết chuyện này. Ta chỉ nói sức khoẻ nàng không tốt đã đưa đi trang viên dưỡng bệnh rồi. Nếu nàng nhớ bọn họ thì sai bọn họ vào cung một chuyến, nhưng mà vẫn nên đợi một hai tháng nữa thì tốt hơn, khí sắc của nàng bây giờ không tốt, tránh cho họ lo lắng."
“Được, vậy qua một khoảng thời gian rồi cho họ tiến cung.”
Cứ như vậy dưỡng hơn một tháng, mỗi ngày đều phải uống vô số chén thuốc, để ngự y châm cứu trừ đi hàn khí. Hơn một tháng sau, khí sắc của Mẫu Đơn rốt cuộc cũng khôi phục, cơ thể cũng hơi mập lên, nhưng mà ngự y nói đây chỉ là biểu hiện bên ngoài thôi, muốn cơ thể hoàng hậu nương nương hoàn toàn khôi phục thì vẫn cần thời gian hai ba năm từ từ điều dưỡng cơ thể mới được. Trong hai ba năm này cũng không thể mang thai, cơ thể nương nương không tốt, cho dù mang thai thì đứa con cũng dễ bị sảy.
Hiển nhiên Yến đế rất hiểu, hơn một tháng này cũng chưa từng chạm vào nàng. Ngự y đã điều chỉnh xong canh tránh thai từ lâu, tìm người thử nghiệm qua, không chỉ có thể tránh thai còn có thể dưỡng sinh, chỉ là khoảng thời gian này, sức khoẻ Mẫu Đơn vẫn luôn không tốt, hắn cũng không nỡ giày vò nàng.
Nàng dưỡng sức trong khoảng thời gian này, Cảnh vương dẫn mười vạn đại binh diệt sạch Tây Đan Quốc. Tây Đan Quốc sát nhập vào lãnh thổ Vệ Quốc. Mẫu Đơn nghe được tin này không khỏi có chút cảm khái. Đương nhiên nàng biết không có những hoả dược kia thì Vệ Quốc cũng không dễ chiến thắng trận chiến này. Nàng còn nghe nói Yến đế đã sai người tiến về Tây Đan Quốc nhậm chức rồi. Nàng nhắm mắt, nghĩ lại tất cả rốt cuộc cũng kết thúc rồi, tiếp theo sẽ nghênh đón thời đại phồn vinh hưng thịnh bậc nhất của Vệ Quốc.
Cơ thể nàng cũng khoẻ hơn nhiều. Ngày hôm sau liền cho người của Thẩm gia tiến cung. Người của Thẩm gia nhìn thấy nàng chuyển biến tốt cũng an tâm rồi. Mọi người tán gẫu một hồi thì Thẩm Thiên Nguyên lén nói với Mẫu Đơn, nói rằng Yến đế định thêm nửa năm nữa sẽ điều A Hoán về. Còn nói với Mẫu Đơn, nói A Hoán ở bên kia nhìn trúng một cô nương, hy vọng người của Thẩm gia đi qua cầu hôn. Mẫu Đơn hỏi nhân phẩm của cô nương đó như thế nào. Thẩm Thiên Nguyên cười nói: “Là một cô nương rất tốt, cha đang định sai người qua đó cầu hôn, sau khi A Hoán về sẽ thành thân.”
Đương nhiên Mẫu Đơn cũng bằng lòng, sau đó lại hàn huyên một hồi với người của Thẩm gia rồi lúc này người của Thẩm gia mới rời đi.
Buổi tối sau khi tắm rửa xong thì nàng ngủ trước. Yến đế vẫn còn hơi bận vì phải sắp xếp mấy chuyện về sau của Tây Đan Quốc. Sau nửa đêm, trong lúc mơ mơ màng màng nàng cảm thấy có người nằm xuống bên cạnh. Nàng ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Trong lòng bình yên, xoay người tựa đầu vào lòng hắn. Đôi tay cũng ôm lấy eo hắn. Đang cho rằng sẽ như trước kia, nam nhân này sẽ ôm nàng ngủ say, nhưng không ngờ đôi tay người nam nhân này lần theo quần áo vuốt ve từ eo tới ngực, sau đó còn bóp nhẹ. Mẫu Đơn lầm bầm hai tiếng, buồn ngủ muốn chết: “Chàng làm gì vậy, mau ngủ đi.”
Yến đế xoay người phủ lên người nàng, đẩy áo lót của nàng lên, cúi đầu hôn xuống liên tục.
Cứ như vậy, Mẫu Đơn đã hoàn toàn tỉnh giấc. Nàng cũng biết khoảng thời gian này Yến đế đã nhịn thê thảm rồi vì thế cũng không chống cự, ôm lấy đầu hắn, rên nhẹ hai tiếng. Yến đế khó chịu không thôi nhưng dù vậy vẫn làm đủ màn dạo đầu, lúc đi vào đã rất ẩm ướt.
Sáng hôm sau, Mẫu Đơn vừa mở mắt, hai chân vô cùng đau mỏi. Hôm qua Yến đế không kiềm chế được, muốn nàng mấy lần. Vừa sai thị nữ hầu hạ rửa mặt chải đầu xong thì Yến đế đã bưng một chén canh qua, đút nàng uống từng ngụm: “Đây là canh tránh thai mà đám ngự y mới điều chỉnh, có thể dưỡng sinh nên sau này có thể uống cái này. Đợi cơ thể nàng đã hoàn toàn hồi phục thì sẽ không cần dùng nữa, tới lúc đó nàng hãy sinh một muội muội cho hai đứa nhỏ được không?”
Mẫu Đơn cũng rất thích con gái, mỉm cười gật đầu.
Những ngày tiếp theo Mẫu Đơn sống rất nhàn hạ, mỗi ngày xem xem sách, ở cùng với mấy đứa con. Chớp mắt đã hơn một năm trôi qua, trong một năm này, A Hoán đã được điều về Bình Lăng. Bây giờ làm quan trong triều, chức quan chính tứ phẩm, cũng đã cưới vợ. Đệ muội cũng thường tiến cung thăm nàng, là một nữ tử dịu dàng. Mẫu Đơn cũng rất thích đệ muội này.
Vệ Hề Nguyên cũng càng ngày càng hiểu chuyện, ngay cả tiểu tử mập cũng hai tuổi rồi. Lúc Vệ Hề Nguyên hai tuổi cũng đã hiểu chuyện, kết quả tiểu tử mập càng ngày càng nghịch ngợm, mỗi ngày phá phách khắp nơi, không chịu đọc sách viết chữ. Mẫu Đơn cũng hết cách với nó, may mà tiểu tử mập này cũng có người khiến nó sợ. Nó sợ Yến đế, mỗi lần đều phải Yến đế ra tay nó mới ngoan ngoãn chịu nghe lời.
Khoảng thời gian hơn một năm này, các vấn đề còn lại của Tây Đan Quốc căn bản đã giải quyết xong, cuối cùng thiên hạ thái bình, nhưng trong lòng Mẫu Đơn vẫn còn chút lo lắng. Nàng lo lắng cho đường ca Thẩm Khánh Đông của mình và Nguỵ Cẩn Ngôn. Bọn họ ra biển gần ba năm rồi, lúc này vẫn chưa có tin tức.
Không ngờ lúc đang lo lắng, mấy ngày sau Yến đế đột nhiên báo cho nàng rằng Thẩm Khánh Đông và Nguỵ Cẩn Ngôn sắp về rồi, đang chạy về hướng Bình Lăng. Cuối cùng Mẫu Đơn cũng yên tâm rồi, lại hỏi: “Bọn họ sao rồi, lần này liệu có thương vong gì không?”
Yến đế ôm nàng ngồi xuống, cười nói: “Không có thương vong mà ngược lại mang về rất nhiều thứ, tầm khoảng ba ngày sau là về tới thành rồi. Tới lúc đó sẽ cho bọn họ tiến cung trước, còn nói rằng mấy hạt giống lương thực nàng muốn tìm cũng đã tìm được rồi.”
Trong lòng Mẫu Đơn càng ngày càng vui vẻ, nói huyên thuyên với Yến đế rằng những lương thực đó cho dù là năm thiên tai cũng không sợ, kho lương thực nhất định sẽ đầy ấp. Yến đế sớm đã không tập trung, hôn chặn miệng nàng. Bàn tay cũng bắt đầu không đứng đắn. Bởi vì có canh tránh thai, hơn một năm nay Yến đế không cần phải kiềm nén nữa. Mỗi ngày đều sẽ kéo Mẫu Đơn vận động một phen, sau đó ngự y nói làm nhiều quá sẽ không tốt đối với cơ thể hoàng hậu nương nương. Yến đế đen mặt nửa ngày, cuối cùng đổi thành ba ngày mới làm một lần.
Lần này đã hai ngày không chạm vào nàng rồi, lúc này có hơi nhịn không được cũng mặc kệ là ban ngày ban mặt, kéo Mẫu Đơn vận động một phen.
Nói thật lòng, cơ thể Mẫu Đơn khôi phục rất tốt, ngay cả ngự y cũng không ngờ tới. Vốn tưởng rằng còn cần thời gian điều dưỡng ba bốn năm, lần trước bắt mạch, nói rằng Mẫu Đơn qua nửa năm nữa cơ thể đã gần như hồi phục hoàn toàn rồi nên không cần uống canh tránh thai nữa.
Trong chốc lát, thư phòng vang lên tiếng rên rỉ trầm thấp của nữ tử và tiếng thở dốc nặng nề của nam tử.
Ba ngày sau, Thẩm Khánh Đông và Nguỵ Cẩn Ngôn mang theo số lượng lớn hạt giống cây nông nghiệp tiến cung, có mấy loại là giống rau dưa mới, ngoài ra còn có mấy loại cây nông nghiệp sản lượng cao. Mẫu Đơn mừng rỡ, cũng không quan tâm hỏi chuyện ra biển, đầu tiên là sắp xếp phân loại hạt giống cây nông nghiệp kia, sau đó ghi chép sơ qua những việc cần chú ý và thời gian gieo trồng, sau khi xong việc thì sắc trời cũng đã tối. Thẩm Khánh Đông và Nguỵ Cẩn Ngôn vẫn còn ở thư phòng báo cáo các công việc ra biển lần này. Thậm chí bọn họ còn vẽ hẳn một bản đồ hàng hải, ít nhất sau này dựa theo bản đồ hàng hải này ra biển sẽ tránh được rất nhiều nguy hiểm không cần thiết.
Sau đó Yến đế cho bọn về gặp người thân, đích thân nói hết toàn bộ những gì đã nghe đã thấy trên đường của Thẩm Khánh Đông và Nguỵ Cẩn Ngôn, Mẫu Đơn nghe rất thú vị, cuối cùng còn nói với nàng ngoại trừ những cây nông nghiệp ra, bọn họ còn mang về rất nhiều đồ chơi hiếm lạ, còn có không ít sách. Hắn đã chọn không ít đồ chơi hiếm lạ và bảo thạch châu báo đưa vào phòng nàng.
Chuyến này thu hoạch rất phong phú, trong vòng vài năm Yến đế cũng không định sai người ra biển nữa.
Sáng thứ hai trong triều, Yến đế tuyên dương Thẩm Khánh Đông và Nguỵ Cẩn Ngôn rồi sau đó thăng chức cho hai người, đều làm quan viên chính tứ phẩm.
Bởi vì có cây nông nghiệp do bọn họ mang về, ba năm sau toàn bộ Vệ Quốc đều trồng những cây nông nghiệp này, không quá năm năm, lương thực của Vệ quốc thu hoạch tăng lên gấp đôi.
Trong ba năm này, cơ thể của Mẫu Đơn cũng đã sớm điều dưỡng tốt, chín tháng trước đã mang thai, mấy ngày nay cũng sắp sinh rồi. Toàn bộ hoàng cung đều cẩn thận dè dặt nhưng lại hết sức phấn khởi. Mấy ngày này Yến đế cũng đặc biệt lo lắng, ngoại trừ lên triều buổi sáng thì thời gian còn lại đều ở bên cạnh Mẫu Đơn. Tình cảm của hai người trải qua mấy năm hoà hợp càng ngày càng tốt, cũng rất tin tưởng lẫn nhau.
Ngày hôm đó Yến đế vừa mới hạ triều liền thấy tiểu thái giám bên ngoài đang rất sốt ruột. vừa thấy hoàng thượng, lập tức quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương sắp sinh rồi.”
Yến đế cả giận: “Sao không tiến vào báo sớm một chút!”
Tiểu thái giám khóc không ra nước mắt, bị doạ không ít. Yến đế đã phất tay áo rời đi. Lúc này tiểu thái giám mới lau lau mồ hôi trên trán, nhìn theo bóng dáng của Yến đế đã đi xa, nghĩ hoàng thượng quả thật yêu thương hoàng hậu nương nương vô cùng. Đã bao nhiêu năm rồi, bên cạnh Yến đế chỉ có một nữ nhân duy nhất là hoàng hậu nương nương, thậm chí lúc này còn bỏ hết chuyện quốc gia ra đằng sau, có phu quân như vậy thì thê tử còn cầu mong gì nữa.
Lúc Yến đế qua tới, biết Mẫu Đơn đã vào phòng hơn một canh giờ rồi, bên trong vẫn chưa có động tĩnh gì, hắn sốt ruột đi tới đi lui ở ngoài đại điện, muốn đi vào nhưng bị thị nữ cản lại: “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương nói ngài đợi ở bên ngoài.”
Yến đế sốt ruột, đang định sải bước tiến vào, bên trong truyền đến tiếng Mẫu Đơn đang nhịn đau nói: “Hoàng thượng, ngài đừng bước vào. Thiếp không sao, nếu ngài bước vào, trái lại thiếp sẽ hoảng loạn, tới lúc đó ngược lại không có lợi.”
Lúc này Yến đế mới ngừng bước, lại đi tới đi lui bên ngoài đại điện. Ba đứa bé cũng đều đợi ở bên ngoài. Vệ Tử An và Vệ Hề Nguyên đều rất chững chạc, ngồi ngay ngắn ở một bên, chỉ có trên mặt mới thể hiện vẻ sốt ruột. Nhị hoàng tử Vệ Hề Nhượng thì có chút đứng ngồi không yên. Bây giờ nó cũng bốn tuổi rồi nhưng tính cách vẫn rất nghịch ngợm. Nó lo cho mẫu hậu, lại ngồi không yên, chỉ có thể học theo Yến đế đứng dậy đi tới đi lui.
Yến đế quay đầu trừng mắt nhìn nó, quát mắng: “Tiểu tử thối, con làm gì vậy! Còn không mau qua đó ngồi đàng hoàng.”
Vệ Hề Nhượng méo miệng: “Phụ hoàng, ngồi không yên, nhi thần lo lắng cho mẫu hậu.”
Yến đế nghe vậy, cũng không nói gì nhiều, mặc kệ tên tiểu từ này ở trong đại điện đi tới đi lui. Hai cha con đi hơn một canh giờ, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng khóc lanh lảnh của trẻ sơ sinh từ trong phòng truyền ra. Trong lòng mấy người vui sướng, đều đi về phía phòng sinh.
Cửa phòng bị đẩy ra, một ma ma ôm một đứa bé sơ sinh được quấn kỹ đi ra, cười nói: “Chúc mừng hoàng thượng, là một tiểu hoàng tử.”
Mọi người nghe vậy, đều lộ ra vẻ mặt chê bai. Yến đế lại càng cau mày nói: “Sao lại là bé trai vậy!” Tuy rằng có chút chê bai nhưng dù sao vẫn là con của hắn, đệ đệ của mấy tiểu tử, không bao lâu thì cũng nhiệt tình. Mấy đứa bé đứng xung quanh ma ma xem đệ đệ.
Khi phòng sinh đã lau dọn sạch sẽ, Mẫu Đơn cũng đã chỉnh trang đàng hoàng rồi, lúc này mới cho Yến đế vào. Yến đế nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, đau lòng không thôi nói: “Thôi vậy, số mệnh không có con gái rồi. Lần này lại là một tiểu tử, sau này không sinh nữa.” Nữ nhân sinh con là đi dạo một vòng ở quỷ môn quan, hắn cũng không nỡ.
Trong lòng Mẫu Đơn cũng có hơi thất vọng. Nàng mong muốn biết bao có một bé gái dịu dàng, kết quả lại là một bé trai.
Cơ thể lúc trước được chăm sóc rất tốt. Lần sinh nở này cũng không tốn sức gì nhiều. Điều dưỡng tốt hơn một tháng, cơ thể nàng gần như khôi phục hoàn toàn.
Cứ như vậy qua hai năm, tam hoàng tử Vệ Hề Lâm cũng hai tuổi rồi. Tính tình tên tiểu tử này lại giống hệt Yến đế, cả ngày đều bày ra dáng vẻ lạnh lùng. Mỗi lần mấy ca ca chọc nó chơi, nó bày ra vẻ xa cách khó gần, nhưng mà mấy đứa bé sống chung với nhau rất tốt, lão Nhị và lão Tam thỉnh thoảng hơi đánh nhau gây lộn, nhưng đều bị Vệ Tử An và Vệ Hề Nguyên ngăn lại. Phần lớn thời gian là lão Nhị muốn chọc lão Tam. Lão Tam chỉ liếc mắt nhìn một cái sau đó bước đi xa, mặc kệ lão Nhị.
Ngày hôm đó, Yến đế, Mẫu Đơn đang ăn cơm chung với mấy đứa con. Nàng ngửi thấy mùi canh thịt thì có hơi khó chịu, đứng dậy ra ngoài nôn ra không ít nước chua. Yến đế lo lắng liền mời ngự y qua. Ngự y bắt mạch, vậy mà mang thai rồi.
Nói ra thì hai năm nay Mẫu Đơn cũng không uống canh tránh thai, vốn tưởng rằng sẽ không thể mang thai nữa, không ngờ cách lâu như vậy mà lại có thai. Mang thai một cách bất ngờ không đoán trước được nhưng lần này tâm trạng Mẫu Đơn ngược lại bình thản, bất kể là nam hay nữ đều là đứa con mà nàng yêu nhất.
Chớp mắt đã tám tháng rưỡi trôi qua, lần này bụng của Mẫu Đơn trở dạ lúc nửa đêm. Yến đế lập tức ôm nàng tới phòng sinh. Đám ma ma và thị nữ lập tức bận rộn làm việc. Vốn Yến đế không muốn ra ngoài. Mẫu Đơn nhịn đau một mực đẩy hắn ra khỏi cửa. Nhìn thấy cửa phòng đóng chặt, Yến đế lau mắt, lại ở trong đại điện đi tới đi lui. Không bao lâu vậy mà mấy tên tiểu tử lại qua đây. Ngay cả Vệ Hề Lâm sắp ba tuổi cũng qua đây. Tiểu gia hoả hỏi Yến đế: “Phụ hoàng, có phải lần này mẫu hậu sẽ sinh cho tụi con một tiểu muội muội phải không?”
Yến đế do dự hỏi tiểu gia hoả: “Tiểu đệ đệ hay tiểu muội muội đều được, đến lúc đó Hề Lâm đều phải cố gắng bảo vệ.”
Vệ Hề Nhượng ở bên cạnh nhếch miệng: “Nếu là một tiểu tử, con sẽ đánh nó.”
Yến đế trừng mắt nhìn nó: “Có tin ta sẽ đánh con một trận ngay bây giờ luôn không!”
Vệ Hề Nhượng ngoan ngoãn ngậm miệng.
Một đại nam nhân và mấy tiểu tử ở ngoài đại điện đợi suốt ba canh giờ, cuối cùng cũng nghe được tiếng khóc của trẻ sơ sinh truyền ra, Yến đế còn chưa kịp phản ứng. Vệ Hề Nhượng đã lén chuồn tới bên ngoài phòng sinh, ra sức gõ cửa: “Ma ma, ma ma, có phải là một tiểu muội muội không?”
Ma ma mở cửa ra, cười nói: “Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng, là một công chúa!”
Yến đế mừng rỡ. Mấy tên tiểu tử cũng hết sức phấn khởi muốn vào gặp muội muội. Yến đế đuổi mấy tên tiểu tử về, để bọn họ nghỉ ngơi sớm, sáng ngày mai mới được qua thăm muội muội, còn mình thì vào phòng sinh thăm vợ con.
Mẫu Đơn nhìn mặt mũi bé gái sơ sinh có mấy phần giống nàng ở bên cạnh, lại ngẩng đầu nhìn nam nhân cao lớn đang đi về phía nàng, trong lòng dịu dàng vô hạn, có trượng phu như vậy, trai gái có đủ, thật tốt. Nàng nguyện ngày tháng sau này có thể cùng nam nhân này đi hết cuộc đời, nguyện con cái khoẻ mạnh, bình an, vui vẻ. Đời này vậy là đủ rồi.
Hết.
Mẫu Đơn ôm thật chặt hai đứa con, nghẹn ngào nói: “Mẫu hậu cũng nhớ các con, rất nhớ rất nhớ.”
Vệ Hề Nguyên cũng không kiềm chế được nữa, nhào vào lòng Mẫu Đơn khóc lớn lên. Nó chẳng qua cũng chỉ hơn ba tuổi thôi, mấy tháng không gặp mẫu hậu của mình thì trong lòng cũng vừa kinh vừa sợ. Sáng sớm thức dậy biết mẫu hậu đã về rồi thì lập tức sai nhũ nương bế nhị đệ qua. Vệ Hề Nhượng thấy đại ca khóc, cũng gào khóc lớn. Trong lòng Mẫu Đơn vừa chua xót vừa không nhịn được rơi nước mắt.
Lúc Yến đế vào phòng thấy ba người ôm nhau khóc trên giường, hắn tiến lên ôm lấy hai đứa con, nói với Vệ Hề Nguyên: “Cơ thể mẫu hậu con có chút không khoẻ, sau này không được ôm mẫu hậu khóc như vậy nữa biết chưa?"
Vệ Hề Nguyên lau lau nước mắt, lại giơ tay nhỏ ra lau nước mắt cho nhị đệ, lẩm bẩm nói: “Nhi thần chỉ là quá nhớ mẫu hậu thôi, lúc nãy không kiềm chế được…’
“Yên tâm đi, sau này mẫu hậu sẽ không rời khỏi các con nữa đâu.” Yến đế thả con trai xuống, lại giao Vệ Hề Nhượng cho nhũ nương bên cạnh: “Được rồi, giờ lên lớp buổi sáng sắp bắt đầu rồi. Con dẫn nhị đệ ra ngoài, lát nữa lại qua đây thăm mẫu hậu được không?”
Vệ Hề Nguyên nghe lời gật đầu, lúc này mới ra khỏi phòng, lúc sắp ra tới cửa lại quay đầu nhìn Mẫu Đơn một cái. Tới khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Yến đế đi tới đầu giường ngồi xuống, đưa tay chạm vào mặt nàng: “Nàng cố gắng điều dưỡng cơ thể cho tốt, đừng khóc nữa, như vậy không có lợi đối với cơ thể nàng.”
Mẫu Đơn hơi có chút xấu hổ cúi đầu:”Thiếp chỉ là nhìn thấy hai đứa con nên vui quá thôi. Đúng rồi, Tử An đâu?”
Yến đế nói: “Nó vẫn chưa biết tin nàng đã về, đoán chừng lát nữa Hề Nguyên sẽ nói cho nó biết thôi, để mấy đứa nhỏ cùng ăn trưa với nàng. Hôm nay trời ấm, dùng cơm xong ta sẽ đi dạo ngự hoa viên với nàng.”
Mẫu Đơn gật đầu, đột nhiên nhớ tới người của Thẩm gia, vội hỏi: “Hoàng thượng, người của Thẩm gia sao rồi?”
“Đều rất tốt.” Yến đế nói: “Bọn họ không biết chuyện này. Ta chỉ nói sức khoẻ nàng không tốt đã đưa đi trang viên dưỡng bệnh rồi. Nếu nàng nhớ bọn họ thì sai bọn họ vào cung một chuyến, nhưng mà vẫn nên đợi một hai tháng nữa thì tốt hơn, khí sắc của nàng bây giờ không tốt, tránh cho họ lo lắng."
“Được, vậy qua một khoảng thời gian rồi cho họ tiến cung.”
Cứ như vậy dưỡng hơn một tháng, mỗi ngày đều phải uống vô số chén thuốc, để ngự y châm cứu trừ đi hàn khí. Hơn một tháng sau, khí sắc của Mẫu Đơn rốt cuộc cũng khôi phục, cơ thể cũng hơi mập lên, nhưng mà ngự y nói đây chỉ là biểu hiện bên ngoài thôi, muốn cơ thể hoàng hậu nương nương hoàn toàn khôi phục thì vẫn cần thời gian hai ba năm từ từ điều dưỡng cơ thể mới được. Trong hai ba năm này cũng không thể mang thai, cơ thể nương nương không tốt, cho dù mang thai thì đứa con cũng dễ bị sảy.
Hiển nhiên Yến đế rất hiểu, hơn một tháng này cũng chưa từng chạm vào nàng. Ngự y đã điều chỉnh xong canh tránh thai từ lâu, tìm người thử nghiệm qua, không chỉ có thể tránh thai còn có thể dưỡng sinh, chỉ là khoảng thời gian này, sức khoẻ Mẫu Đơn vẫn luôn không tốt, hắn cũng không nỡ giày vò nàng.
Nàng dưỡng sức trong khoảng thời gian này, Cảnh vương dẫn mười vạn đại binh diệt sạch Tây Đan Quốc. Tây Đan Quốc sát nhập vào lãnh thổ Vệ Quốc. Mẫu Đơn nghe được tin này không khỏi có chút cảm khái. Đương nhiên nàng biết không có những hoả dược kia thì Vệ Quốc cũng không dễ chiến thắng trận chiến này. Nàng còn nghe nói Yến đế đã sai người tiến về Tây Đan Quốc nhậm chức rồi. Nàng nhắm mắt, nghĩ lại tất cả rốt cuộc cũng kết thúc rồi, tiếp theo sẽ nghênh đón thời đại phồn vinh hưng thịnh bậc nhất của Vệ Quốc.
Cơ thể nàng cũng khoẻ hơn nhiều. Ngày hôm sau liền cho người của Thẩm gia tiến cung. Người của Thẩm gia nhìn thấy nàng chuyển biến tốt cũng an tâm rồi. Mọi người tán gẫu một hồi thì Thẩm Thiên Nguyên lén nói với Mẫu Đơn, nói rằng Yến đế định thêm nửa năm nữa sẽ điều A Hoán về. Còn nói với Mẫu Đơn, nói A Hoán ở bên kia nhìn trúng một cô nương, hy vọng người của Thẩm gia đi qua cầu hôn. Mẫu Đơn hỏi nhân phẩm của cô nương đó như thế nào. Thẩm Thiên Nguyên cười nói: “Là một cô nương rất tốt, cha đang định sai người qua đó cầu hôn, sau khi A Hoán về sẽ thành thân.”
Đương nhiên Mẫu Đơn cũng bằng lòng, sau đó lại hàn huyên một hồi với người của Thẩm gia rồi lúc này người của Thẩm gia mới rời đi.
Buổi tối sau khi tắm rửa xong thì nàng ngủ trước. Yến đế vẫn còn hơi bận vì phải sắp xếp mấy chuyện về sau của Tây Đan Quốc. Sau nửa đêm, trong lúc mơ mơ màng màng nàng cảm thấy có người nằm xuống bên cạnh. Nàng ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Trong lòng bình yên, xoay người tựa đầu vào lòng hắn. Đôi tay cũng ôm lấy eo hắn. Đang cho rằng sẽ như trước kia, nam nhân này sẽ ôm nàng ngủ say, nhưng không ngờ đôi tay người nam nhân này lần theo quần áo vuốt ve từ eo tới ngực, sau đó còn bóp nhẹ. Mẫu Đơn lầm bầm hai tiếng, buồn ngủ muốn chết: “Chàng làm gì vậy, mau ngủ đi.”
Yến đế xoay người phủ lên người nàng, đẩy áo lót của nàng lên, cúi đầu hôn xuống liên tục.
Cứ như vậy, Mẫu Đơn đã hoàn toàn tỉnh giấc. Nàng cũng biết khoảng thời gian này Yến đế đã nhịn thê thảm rồi vì thế cũng không chống cự, ôm lấy đầu hắn, rên nhẹ hai tiếng. Yến đế khó chịu không thôi nhưng dù vậy vẫn làm đủ màn dạo đầu, lúc đi vào đã rất ẩm ướt.
Sáng hôm sau, Mẫu Đơn vừa mở mắt, hai chân vô cùng đau mỏi. Hôm qua Yến đế không kiềm chế được, muốn nàng mấy lần. Vừa sai thị nữ hầu hạ rửa mặt chải đầu xong thì Yến đế đã bưng một chén canh qua, đút nàng uống từng ngụm: “Đây là canh tránh thai mà đám ngự y mới điều chỉnh, có thể dưỡng sinh nên sau này có thể uống cái này. Đợi cơ thể nàng đã hoàn toàn hồi phục thì sẽ không cần dùng nữa, tới lúc đó nàng hãy sinh một muội muội cho hai đứa nhỏ được không?”
Mẫu Đơn cũng rất thích con gái, mỉm cười gật đầu.
Những ngày tiếp theo Mẫu Đơn sống rất nhàn hạ, mỗi ngày xem xem sách, ở cùng với mấy đứa con. Chớp mắt đã hơn một năm trôi qua, trong một năm này, A Hoán đã được điều về Bình Lăng. Bây giờ làm quan trong triều, chức quan chính tứ phẩm, cũng đã cưới vợ. Đệ muội cũng thường tiến cung thăm nàng, là một nữ tử dịu dàng. Mẫu Đơn cũng rất thích đệ muội này.
Vệ Hề Nguyên cũng càng ngày càng hiểu chuyện, ngay cả tiểu tử mập cũng hai tuổi rồi. Lúc Vệ Hề Nguyên hai tuổi cũng đã hiểu chuyện, kết quả tiểu tử mập càng ngày càng nghịch ngợm, mỗi ngày phá phách khắp nơi, không chịu đọc sách viết chữ. Mẫu Đơn cũng hết cách với nó, may mà tiểu tử mập này cũng có người khiến nó sợ. Nó sợ Yến đế, mỗi lần đều phải Yến đế ra tay nó mới ngoan ngoãn chịu nghe lời.
Khoảng thời gian hơn một năm này, các vấn đề còn lại của Tây Đan Quốc căn bản đã giải quyết xong, cuối cùng thiên hạ thái bình, nhưng trong lòng Mẫu Đơn vẫn còn chút lo lắng. Nàng lo lắng cho đường ca Thẩm Khánh Đông của mình và Nguỵ Cẩn Ngôn. Bọn họ ra biển gần ba năm rồi, lúc này vẫn chưa có tin tức.
Không ngờ lúc đang lo lắng, mấy ngày sau Yến đế đột nhiên báo cho nàng rằng Thẩm Khánh Đông và Nguỵ Cẩn Ngôn sắp về rồi, đang chạy về hướng Bình Lăng. Cuối cùng Mẫu Đơn cũng yên tâm rồi, lại hỏi: “Bọn họ sao rồi, lần này liệu có thương vong gì không?”
Yến đế ôm nàng ngồi xuống, cười nói: “Không có thương vong mà ngược lại mang về rất nhiều thứ, tầm khoảng ba ngày sau là về tới thành rồi. Tới lúc đó sẽ cho bọn họ tiến cung trước, còn nói rằng mấy hạt giống lương thực nàng muốn tìm cũng đã tìm được rồi.”
Trong lòng Mẫu Đơn càng ngày càng vui vẻ, nói huyên thuyên với Yến đế rằng những lương thực đó cho dù là năm thiên tai cũng không sợ, kho lương thực nhất định sẽ đầy ấp. Yến đế sớm đã không tập trung, hôn chặn miệng nàng. Bàn tay cũng bắt đầu không đứng đắn. Bởi vì có canh tránh thai, hơn một năm nay Yến đế không cần phải kiềm nén nữa. Mỗi ngày đều sẽ kéo Mẫu Đơn vận động một phen, sau đó ngự y nói làm nhiều quá sẽ không tốt đối với cơ thể hoàng hậu nương nương. Yến đế đen mặt nửa ngày, cuối cùng đổi thành ba ngày mới làm một lần.
Lần này đã hai ngày không chạm vào nàng rồi, lúc này có hơi nhịn không được cũng mặc kệ là ban ngày ban mặt, kéo Mẫu Đơn vận động một phen.
Nói thật lòng, cơ thể Mẫu Đơn khôi phục rất tốt, ngay cả ngự y cũng không ngờ tới. Vốn tưởng rằng còn cần thời gian điều dưỡng ba bốn năm, lần trước bắt mạch, nói rằng Mẫu Đơn qua nửa năm nữa cơ thể đã gần như hồi phục hoàn toàn rồi nên không cần uống canh tránh thai nữa.
Trong chốc lát, thư phòng vang lên tiếng rên rỉ trầm thấp của nữ tử và tiếng thở dốc nặng nề của nam tử.
Ba ngày sau, Thẩm Khánh Đông và Nguỵ Cẩn Ngôn mang theo số lượng lớn hạt giống cây nông nghiệp tiến cung, có mấy loại là giống rau dưa mới, ngoài ra còn có mấy loại cây nông nghiệp sản lượng cao. Mẫu Đơn mừng rỡ, cũng không quan tâm hỏi chuyện ra biển, đầu tiên là sắp xếp phân loại hạt giống cây nông nghiệp kia, sau đó ghi chép sơ qua những việc cần chú ý và thời gian gieo trồng, sau khi xong việc thì sắc trời cũng đã tối. Thẩm Khánh Đông và Nguỵ Cẩn Ngôn vẫn còn ở thư phòng báo cáo các công việc ra biển lần này. Thậm chí bọn họ còn vẽ hẳn một bản đồ hàng hải, ít nhất sau này dựa theo bản đồ hàng hải này ra biển sẽ tránh được rất nhiều nguy hiểm không cần thiết.
Sau đó Yến đế cho bọn về gặp người thân, đích thân nói hết toàn bộ những gì đã nghe đã thấy trên đường của Thẩm Khánh Đông và Nguỵ Cẩn Ngôn, Mẫu Đơn nghe rất thú vị, cuối cùng còn nói với nàng ngoại trừ những cây nông nghiệp ra, bọn họ còn mang về rất nhiều đồ chơi hiếm lạ, còn có không ít sách. Hắn đã chọn không ít đồ chơi hiếm lạ và bảo thạch châu báo đưa vào phòng nàng.
Chuyến này thu hoạch rất phong phú, trong vòng vài năm Yến đế cũng không định sai người ra biển nữa.
Sáng thứ hai trong triều, Yến đế tuyên dương Thẩm Khánh Đông và Nguỵ Cẩn Ngôn rồi sau đó thăng chức cho hai người, đều làm quan viên chính tứ phẩm.
Bởi vì có cây nông nghiệp do bọn họ mang về, ba năm sau toàn bộ Vệ Quốc đều trồng những cây nông nghiệp này, không quá năm năm, lương thực của Vệ quốc thu hoạch tăng lên gấp đôi.
Trong ba năm này, cơ thể của Mẫu Đơn cũng đã sớm điều dưỡng tốt, chín tháng trước đã mang thai, mấy ngày nay cũng sắp sinh rồi. Toàn bộ hoàng cung đều cẩn thận dè dặt nhưng lại hết sức phấn khởi. Mấy ngày này Yến đế cũng đặc biệt lo lắng, ngoại trừ lên triều buổi sáng thì thời gian còn lại đều ở bên cạnh Mẫu Đơn. Tình cảm của hai người trải qua mấy năm hoà hợp càng ngày càng tốt, cũng rất tin tưởng lẫn nhau.
Ngày hôm đó Yến đế vừa mới hạ triều liền thấy tiểu thái giám bên ngoài đang rất sốt ruột. vừa thấy hoàng thượng, lập tức quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương sắp sinh rồi.”
Yến đế cả giận: “Sao không tiến vào báo sớm một chút!”
Tiểu thái giám khóc không ra nước mắt, bị doạ không ít. Yến đế đã phất tay áo rời đi. Lúc này tiểu thái giám mới lau lau mồ hôi trên trán, nhìn theo bóng dáng của Yến đế đã đi xa, nghĩ hoàng thượng quả thật yêu thương hoàng hậu nương nương vô cùng. Đã bao nhiêu năm rồi, bên cạnh Yến đế chỉ có một nữ nhân duy nhất là hoàng hậu nương nương, thậm chí lúc này còn bỏ hết chuyện quốc gia ra đằng sau, có phu quân như vậy thì thê tử còn cầu mong gì nữa.
Lúc Yến đế qua tới, biết Mẫu Đơn đã vào phòng hơn một canh giờ rồi, bên trong vẫn chưa có động tĩnh gì, hắn sốt ruột đi tới đi lui ở ngoài đại điện, muốn đi vào nhưng bị thị nữ cản lại: “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương nói ngài đợi ở bên ngoài.”
Yến đế sốt ruột, đang định sải bước tiến vào, bên trong truyền đến tiếng Mẫu Đơn đang nhịn đau nói: “Hoàng thượng, ngài đừng bước vào. Thiếp không sao, nếu ngài bước vào, trái lại thiếp sẽ hoảng loạn, tới lúc đó ngược lại không có lợi.”
Lúc này Yến đế mới ngừng bước, lại đi tới đi lui bên ngoài đại điện. Ba đứa bé cũng đều đợi ở bên ngoài. Vệ Tử An và Vệ Hề Nguyên đều rất chững chạc, ngồi ngay ngắn ở một bên, chỉ có trên mặt mới thể hiện vẻ sốt ruột. Nhị hoàng tử Vệ Hề Nhượng thì có chút đứng ngồi không yên. Bây giờ nó cũng bốn tuổi rồi nhưng tính cách vẫn rất nghịch ngợm. Nó lo cho mẫu hậu, lại ngồi không yên, chỉ có thể học theo Yến đế đứng dậy đi tới đi lui.
Yến đế quay đầu trừng mắt nhìn nó, quát mắng: “Tiểu tử thối, con làm gì vậy! Còn không mau qua đó ngồi đàng hoàng.”
Vệ Hề Nhượng méo miệng: “Phụ hoàng, ngồi không yên, nhi thần lo lắng cho mẫu hậu.”
Yến đế nghe vậy, cũng không nói gì nhiều, mặc kệ tên tiểu từ này ở trong đại điện đi tới đi lui. Hai cha con đi hơn một canh giờ, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng khóc lanh lảnh của trẻ sơ sinh từ trong phòng truyền ra. Trong lòng mấy người vui sướng, đều đi về phía phòng sinh.
Cửa phòng bị đẩy ra, một ma ma ôm một đứa bé sơ sinh được quấn kỹ đi ra, cười nói: “Chúc mừng hoàng thượng, là một tiểu hoàng tử.”
Mọi người nghe vậy, đều lộ ra vẻ mặt chê bai. Yến đế lại càng cau mày nói: “Sao lại là bé trai vậy!” Tuy rằng có chút chê bai nhưng dù sao vẫn là con của hắn, đệ đệ của mấy tiểu tử, không bao lâu thì cũng nhiệt tình. Mấy đứa bé đứng xung quanh ma ma xem đệ đệ.
Khi phòng sinh đã lau dọn sạch sẽ, Mẫu Đơn cũng đã chỉnh trang đàng hoàng rồi, lúc này mới cho Yến đế vào. Yến đế nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, đau lòng không thôi nói: “Thôi vậy, số mệnh không có con gái rồi. Lần này lại là một tiểu tử, sau này không sinh nữa.” Nữ nhân sinh con là đi dạo một vòng ở quỷ môn quan, hắn cũng không nỡ.
Trong lòng Mẫu Đơn cũng có hơi thất vọng. Nàng mong muốn biết bao có một bé gái dịu dàng, kết quả lại là một bé trai.
Cơ thể lúc trước được chăm sóc rất tốt. Lần sinh nở này cũng không tốn sức gì nhiều. Điều dưỡng tốt hơn một tháng, cơ thể nàng gần như khôi phục hoàn toàn.
Cứ như vậy qua hai năm, tam hoàng tử Vệ Hề Lâm cũng hai tuổi rồi. Tính tình tên tiểu tử này lại giống hệt Yến đế, cả ngày đều bày ra dáng vẻ lạnh lùng. Mỗi lần mấy ca ca chọc nó chơi, nó bày ra vẻ xa cách khó gần, nhưng mà mấy đứa bé sống chung với nhau rất tốt, lão Nhị và lão Tam thỉnh thoảng hơi đánh nhau gây lộn, nhưng đều bị Vệ Tử An và Vệ Hề Nguyên ngăn lại. Phần lớn thời gian là lão Nhị muốn chọc lão Tam. Lão Tam chỉ liếc mắt nhìn một cái sau đó bước đi xa, mặc kệ lão Nhị.
Ngày hôm đó, Yến đế, Mẫu Đơn đang ăn cơm chung với mấy đứa con. Nàng ngửi thấy mùi canh thịt thì có hơi khó chịu, đứng dậy ra ngoài nôn ra không ít nước chua. Yến đế lo lắng liền mời ngự y qua. Ngự y bắt mạch, vậy mà mang thai rồi.
Nói ra thì hai năm nay Mẫu Đơn cũng không uống canh tránh thai, vốn tưởng rằng sẽ không thể mang thai nữa, không ngờ cách lâu như vậy mà lại có thai. Mang thai một cách bất ngờ không đoán trước được nhưng lần này tâm trạng Mẫu Đơn ngược lại bình thản, bất kể là nam hay nữ đều là đứa con mà nàng yêu nhất.
Chớp mắt đã tám tháng rưỡi trôi qua, lần này bụng của Mẫu Đơn trở dạ lúc nửa đêm. Yến đế lập tức ôm nàng tới phòng sinh. Đám ma ma và thị nữ lập tức bận rộn làm việc. Vốn Yến đế không muốn ra ngoài. Mẫu Đơn nhịn đau một mực đẩy hắn ra khỏi cửa. Nhìn thấy cửa phòng đóng chặt, Yến đế lau mắt, lại ở trong đại điện đi tới đi lui. Không bao lâu vậy mà mấy tên tiểu tử lại qua đây. Ngay cả Vệ Hề Lâm sắp ba tuổi cũng qua đây. Tiểu gia hoả hỏi Yến đế: “Phụ hoàng, có phải lần này mẫu hậu sẽ sinh cho tụi con một tiểu muội muội phải không?”
Yến đế do dự hỏi tiểu gia hoả: “Tiểu đệ đệ hay tiểu muội muội đều được, đến lúc đó Hề Lâm đều phải cố gắng bảo vệ.”
Vệ Hề Nhượng ở bên cạnh nhếch miệng: “Nếu là một tiểu tử, con sẽ đánh nó.”
Yến đế trừng mắt nhìn nó: “Có tin ta sẽ đánh con một trận ngay bây giờ luôn không!”
Vệ Hề Nhượng ngoan ngoãn ngậm miệng.
Một đại nam nhân và mấy tiểu tử ở ngoài đại điện đợi suốt ba canh giờ, cuối cùng cũng nghe được tiếng khóc của trẻ sơ sinh truyền ra, Yến đế còn chưa kịp phản ứng. Vệ Hề Nhượng đã lén chuồn tới bên ngoài phòng sinh, ra sức gõ cửa: “Ma ma, ma ma, có phải là một tiểu muội muội không?”
Ma ma mở cửa ra, cười nói: “Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng, là một công chúa!”
Yến đế mừng rỡ. Mấy tên tiểu tử cũng hết sức phấn khởi muốn vào gặp muội muội. Yến đế đuổi mấy tên tiểu tử về, để bọn họ nghỉ ngơi sớm, sáng ngày mai mới được qua thăm muội muội, còn mình thì vào phòng sinh thăm vợ con.
Mẫu Đơn nhìn mặt mũi bé gái sơ sinh có mấy phần giống nàng ở bên cạnh, lại ngẩng đầu nhìn nam nhân cao lớn đang đi về phía nàng, trong lòng dịu dàng vô hạn, có trượng phu như vậy, trai gái có đủ, thật tốt. Nàng nguyện ngày tháng sau này có thể cùng nam nhân này đi hết cuộc đời, nguyện con cái khoẻ mạnh, bình an, vui vẻ. Đời này vậy là đủ rồi.
Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.