Mẫu Đơn Si Phong Hương Túy Tửu
Chương 4: Rượu Martini
Qua Ưởng
19/07/2013
Phương
pháp của anh, tôi vĩnh viễn đọc mà không hiểu được.
.
Ba ngày sau, Lục Yểu tham dự tiệc rượu kỷ niệm câu lạc bộ rượu nho thường niên. Năm nay, người tổ chức là hội viên từng trải, thâm niên của câu lạc bộ, ông Đỗ.
Ông Đỗ là người bạn già của Lục Yểu, tài sản trị giá tiền tỷ, tuổi tác dựa vào số trời, tinh thần vẫn khỏe mạnh. Dựa vào mối quan hệ tốt với ông Đỗ, Lục Yểu dĩ nhiên không phải chen chúc với một đám đông những công ty nhỏ đang đứng trong đại sảnh dưới lầu nghe chuyên gia tọa đàm bàn luận về rượu chẳng mấy thú vị, cô với ông Đỗ trốn trên phòng thượng khách lầu VIP uống rượu Martini do chính tay ông Đỗ pha chế.
Hai ly rượu rót vào họng, Lục Yểu đặt ly xuống chiếc bàn, hai ngón tay cầm lấy một quả ô liu vân vê.
Ông Đỗ cười cười:
-Lục Lục, cô thật là một người phụ nữ thú vị. Tôi thích nhìn động tác nhỏ này của cô nhất.
Lục Yểu nhìn quả ô liu trong tay, cũng cười:
-Cái này mà cũng gọi là động tác nhỏ? Đây là hứng thú cá nhân ngớ ngẩn mà thôi, tôi nhìn thấy thứ gì đó hơi tròn thì vân vê, thấy thứ gì mềm thì phải cầm bóp thử.
Cô đưa quả ô liu tới bên miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ, sau đó nhăn mũi:
-Chua quá.
Ông Đỗ cười ha ha.
Cười xong, ông hỏi:
-Lục Lục, tuổi cô cũng không còn nhỏ nữa nhỉ? Nên tìm người nào để gả đi thôi.
-Ông thấy tôi già lắm sao?
-Đương nhiên không phải, cô xem cô vĩnh viễn trẻ đẹp như vậy. Nhưng đã là phụ nữ, chắc hẳn phải tìm một nơi để nương tựa rồi.
Lục Yểu không nói gì.
Trên thực tế cô cũng không biết mình nên nói gì. Cô ấy ư? Một đóa hoa mẫu đơn mà cũng yêu? Tìm nơi nương tựa sao?
Một chậu hoa mới là kết quả tốt nhất cho cô, không phải là một người đàn ông.
-Tôi…. Không định lập gia đình. Làm một người tự do thoải mái hơn.
Cuối cùng Lục Yểu nói như vậy. Những năm gần đây, ông Đỗ rất quan tâm cô, cô cũng hiểu ông Đỗ đối với cô mà nói chỉ như một người cha không biết trên dưới thôi, điều đó khiến người ta lơ là.
Ông Đỗ thở dài:
-Cho dù giờ cô không định lập gia đình, nhưng khi cô già thì sao?
Lục Yểu bật cười:
-Ông Đỗ, ông lo nhiều quá rồi phải không? Nửa đời trước của tôi cũng chưa đến cơ mà.
Ông Đỗ ngước mặt nhìn cô một cái, sau đó từ từ rũ mắt xuống, đứng dậy, mãi một lúc lâu sau mới nói:
-Lục Lục, tôi có đề nghị này.
Khó thấy ông Đỗ lại trở nên nghiêm chỉnh như vậy, Lục Yểu cũng đứng thẳng dậy.
-Lục Lục, tôi tự nhận là cả đời tôi, thứ gì có được đều có hết, theo lý thì cũng chẳng có gì tiếc nuối. Nhưng gần đây tôi thường có suy nghĩ, nếu tôi lập tức chết đi, vẫn có một điều mình tiếc nuối.
-Tiếc nuối gì?
Lục Yểu tò mò hỏi.
Ông Đỗ nhìn cô đầy ý tứ sâu xa:
-Em.
Lục Yểu ngẩn ra, không hiểu ý của ông Đỗ là gì.
-Lục Lục, tôi còn chưa có được em.
Ông Đỗ trịnh trọng nói.
Lục Yểu im lặng một lát, cười to:
-Ông Đỗ, đây là chuyện cười mới của ông sao?
Ông Đỗ lắc đầu:
-Lục Lục, em là người phụ nữ thần bí nhất mà tôi từng gặp, gợi cảm xinh đẹp, thông minh lanh lợi, hơn nữa lại dường như trẻ trung vĩnh viễn. Nếu như không có được em, tôi có chết cũng không nhắm mắt.
Lục Yểu vẫn tiếp tục cười:
-Vậy ông định thế nào?
Ông Đỗ không trả lời thẳng cô, chỉ đặt ly rượu xuống bàn, ngồi xuống bên cạnh cô.
-Lục Lục.
Ông cầm tay Lục Yểu.
-Gả cho tôi nhé!
Da đầu Lục Yểu dù có bị chọc thủng cũng không bao giờ nghĩ ông Đỗ sẽ nói ra lời này. Cả đời ông Đỗ chưa bao giờ thiếu đàn bà, cũng chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ kết hôn ở trong đầu, sao giờ già rồi lại đột nhiên muốn kết hôn?
-Không được.
Lục Yểu hít sâu một hơi, đáp
Ông Đỗ suy sụp cười khổ.
-Em cự tuyệt nhanh thật đấy.
-Sao vậy, không chấp nhận được lời cự tuyệt của tôi?
Lục Yểu nói trêu tức.
Ông Đỗ lắc đầu.
-Tôi sẽ không cho em cơ hội để cự tuyệt.
Lục Yểu hơi ngây người, sau đó cô cảm giác được có luồng khí nóng lan từ bụng dưới lên toàn cơ thể rất nhanh.
-Ông…. Đã cho thuốc vào rượu?
Lục Yểu muốn cười, lại phát hiện gương mặt run rẩy kỳ lạ.
Ông Đỗ cúi đầu:
-Tôi cũng không còn cách nào khác.
Lục Yểu bắt đầu nổi giận, cô thật không ngờ ông Đỗ có thể có thủ đoạn hạ lưu như thế này.
Cô gập người trên sô pha, không cử động, cảm giác cả người nóng lên. Ông Đỗ đã đè người xuống, dán đôi môi thô ráp lên gương mặt cô, sau đó là môi cô.
Lục Yểu vẫn không động đậy. Ông Đỗ chậm rãi đưa đầu lưỡi vào trong miệng cô, kỹ xảo đưa lưỡi thuần thục. Không thể không thừa nhận, tuy rằng ông Đỗ đã hơn sáu mươi tuổi vẫn là một tay chơi giường chiếu dày dạn kinh nghiệm.
Chỉ có điều, Lục Yểu không ngờ ông Đỗ lại sử dụng kỹ năng giường chiếu ấy với cô, kỹ năng hôn thành thạo đó cũng khiến cô có cảm giác rất khác lạ.
Cảm thấy người cô cứng đờ, ông Đỗ chậm rãi dừng động tác lại. Ông rời khỏi người cô, nhìn cô bằng vẻ mặt phức tạp.
Lục Yểu cũng nhìn ông ta, sau đó yêu mến lấy tay vuốt mái tóc hoa râm
-Ông Đỗ, đây không phải là điều mà ông muốn. Rút tay lại đi.
Ông Đỗ im lặng.
Không thể ngờ vành mắt ông lại hơi ẩm ướt.
Ông đứng lên, thở dài tang thương, quay lưng về phía Lục Yểu.
-Em đi đi.
Lục Yểu cười nhẹ:
-Ông Đỗ, khi ông qua đời, tôi sẽ tới tham dự tang lễ.
Cô giẫm lên gót nhọn của giày cao gót, bước chân có chút rối loạn đi ra cửa.
Cảm giác khó chịu lại xuất hiện trong lòng một lần nữa, không phải vì ông Đỗ đã ép hôn cô, không phải vì việc ông Đỗ đã bỏ thuốc cho cô uống, mà là vì cảm giác căm ghét cái chết. Nếu không phải ông Đỗ đã gần đất xa trời, có lẽ ông ấy sẽ không bắt đầu sợ hãi, sợ rằng mình vẫn sẽ tiếc nuối thế giới này.
Vì con người nhất định phải chết, cho dù có là người trí tuệ phóng khoáng như ông Đỗ, cũng sẽ thay đổi, cũng sẽ nảy sinh nhưng ý nghĩ tiêu cực.
Mà cô lại không chết, nên cô sẽ không thay đổi. Nhưng cuộc sống mà không có thay đổi, sao có thể thú vị cho được.
.
Lục Yểu tựa vào tường, đi vào toilet dưới lầu, dùng nước lạnh hắt lên mặt, miễn cưỡng tỉnh táo lại. Cô đẩy cửa toilet ra, bỗng gặp được người quen.
Người nọ xoay người lại, thấy cô, hàm răng trắng tinh lộ ra:
-Lục Yểu!
Lục Yểu theo bản năng nhìn quanh bốn phía.
-Anh…. Anh đến có một mình th
Nhị thiếu gia nhà họ Lạc được bao bọ vô cùng tốt, sao có thể xuất hiện ở tiệc rượu cô đơn lẻ bóng thế này?
Lạc Cửu cười mỉm nói với cô:
-A Linh theo giúp tôi.
A Linh là ai? Lục Yểu suy nghĩ rất lâu, trong đầu hiện lên gương mặt tròn tròn của cô bé giúp việc có thái độ thù địch với cô.
-Vậy, A Linh đâu?
Lục Yểu tựa vào khung cửa, cặp mắt như làn nước mùa thu, gương mặt đỏ bừng.
Lạc Cửu đi tới, nhìn chằm chằm cô rất chăm chú.
-Không thấy A Linh đâu cả.
Sơ sơ là cô bé giúp việc này đã ham chơi chạy tới chỗ nào rồi? Bị tách khỏi người nhà, không cho tiếp xúc với người lạ, có lẽ cô bé giúp việc ấy mới là người gần gũi nhất với Lạc Cửu.
-Anh ngoan ngoãn đứng ở đây chờ, đừng chạy tán loạn, A Linh sẽ quay lại nhanh thôi.
Lục Yểu trấn an vỗ vỗ cánh tay anh, chống tay vào khung cửa mới đứng vững được, sau đó đi ra ngoài.
Không cẩn thận một cái, gót giày cao gót hơi trượt trên sàn nhà đá cẩm thạch.
Lạc Cửu theo phản xạ dang tay ra, ôm cô vào trong lòng. Lần đầu tiên anh chấn động, người Lục Yểu nóng kinh hồn.
Lục Yểu bấu víu vào bờ vai anh, gò mát cọ xát lên chất vải may áo thoáng mát ở ngực anh, đồng thời có còn rên lên một tiếng như mèo kêu vậy.
Cả người Lạc Cửu run lên mãnh liệt, Lục Yểu nghe thấy anh thở dốc rất mạnh.
Tuy rằng cơ thể cô không khống chế được nhưng đầu óc vô cùng tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn anh, đã thấy mặt anh đỏ bừng, mắt hơi đỏ, vừa giống như muốn phun ra lửa lại như sắp chảy nước ra ngoài
Nhất thời Lục Yểu lại thích thú quá, đột nhiên dùng tay đẩy anh dựa vào tường, lòng bàn tay chạm vào ngực anh, khẽ dùng sức, đôi mắt quyến rũ mê hồn.
-Lạc Cửu.
Cô khẽ gọi.
-…. Gì thế?
Lạc Cửu như lạc vào một sơn động tối đen, sau đó đột nhiên hoàn hồn.
-Lạc Cửu….
Lục Yểu lại gọi, vươn ngón tay, chỉ cách đúng một lớp áo sơ mi vẽ vẽ vòng trên ngực anh, dần dần di chuyển lên trên, vòng lên trên yết hầu, môi khẽ hôn nhẹ lên đó một chút.
“Á!” Lạc Cửu bỗng quát to một tiếng.
Lục Yểu sửng sốt, thấy Lạc Cửu cúi đầu trừng mắt nhìn mình giống như nhìn thấy ma vậy.
Lục Yểu cúi đầu xuống theo ánh mắt anh.
Lục Yểu phụt cười.
Cô chậm rãi rời khỏi vòng ôm với Lạc Cửu, cố gắng đứng thẳng.
-Cậu bé ngây thơ, tôi đi đây!
Cô hôn một nụ hôn gió, sau đó xoay người.
Lạc Cửu ngơ ngác nhìn hai tay mình, giống như phát hiện trong cơ thể mình đã giam giữ một quái thú hung hãn từ lâu lắm rồi.
-Cô muốn đi đâu?
Anh hỏi sau lưng.
-Về nhà.
Lục Yểu cũng không quay đầu lại.
-Tôi đi
Lạc Cửu vội vàng chạy về phía này.
Lục Yểu mỉm cười, đang muốn dạy dỗ anh thật cẩn thận là không được nói chuyện với người lạ, chỉ nghe thấy phía sau có một tiếng thét kinh hãi vang lên:
-Nhị thiếu gia! Anh…. Sao anh lại ở cùng một chỗ với yêu tinh này?
Cô bé giúp việc thắt bím hai bên há to miệng, bên cạnh là một túi mật rơi xuống đất.
Ngay cả Lục Yểu cũng không thể không có cảm giác khâm phục dành cho A Linh, một cô bé đần độn, ánh mắt cô bé giúp việc này thật là sắc bén.
Cô lười biếng kéo Lạc Cửu đến bên cạnh mình:
-Anh ta nói muốn theo tôi về nhà.
Miệng A Linh càng há rộng hơn. Trong mắt cô bé dần dần tích tụ một dòng nước trong suốt.
-Nhị thiếu gia….
Bĩu môi, nhăn mũi lại, tủi thân rất đáng yêu. Kích động kiểu Loli(1), một người con trai mà lựa chọn yêu nữ này, cũng không phải là một người đàn ông bình thường.
Nhưng Lạc Cửu rõ ràng không phải người con trai bình thường.
Với mấy kích động kiểu Loli này luôn luôn cảm thấy hứng thú một cách phát ớn, mỉm cười, nói:
-Anh ấy còn nói, cả đời này sẽ đi theo tôi, ở bên tôi, vĩnh viễn yêu chiều tôi, nếu tôi giận, tôi nói thế nào thì anh ấy sẽ làm thế, ngay cả đánh vào mông anh ấy cũng chịu….
A Linh khóc.
Cô bé ngồi xổm trên mặt đất:
-Nhị thiếu gia, anh quên rồi sao, bao nhiêu năm qua đều là A Linh chăm sóc anh? Anh đã quên, phu nhân đã đồng ý, chờ khi A Linh hai mươi tuổi, chúng ta sẽ kết hôn
Suýt chút nữa Lục Yểu té ngã, có đánh chết cô cũng không thể ngờ chuyện lại tới nước này. Cô quay đầu nhìn Lạc Cửu, ánh mắt anh rõ ràng có sự khó khăn, quẫn bách.
Tên ngốc này, cũng chỉ là một người đàn ông.
Lục Yểu bỗng cảm thấy tất cả đều nhàm chán tới cực điểm.
-Anh mau đi an ủi cô ấy đi.
Cô đẩy đẩy Lạc Cửu, quyết định rời khỏi chốn thị phi này. Buổi chiều hôm nay cũng quá rồi, hết chịu sự hãm hại của ông chú, giờ lại tới cô Loli này, cô không chịu nổi.
Mới lấy bẩy đi được hai bước, cô cảm giác góc áo mình đã bị người ở phía sau giữ chặt.
-Anh muốn cả đời này đi theo em, ở bên em, vĩnh viễn yêu chiều em, nếu em giận, em nói thế nào thì anh sẽ làm thế ấy, ngay cả đánh vào mông anh cũng chịu….
Lạc Cửu giữ chặt góc áo cô, ánh mắt sáng lên rạng rỡ, hồn nhiên không để tới tiếng khóc ngày càng thêm réo rắt thảm thiết động lòng người của A Linh.
Ánh mắt anh có chút nhút nhát, sợ sệt, giống như nai con hoảng sợ, nhưng lưng lại ưỡn thằng, giống như người chiến sĩ thấy trăm súng cũng không lùi bước.
Lúc này, Lục Yểu hoàn toàn ngây dại.
.
Ba ngày sau, Lục Yểu tham dự tiệc rượu kỷ niệm câu lạc bộ rượu nho thường niên. Năm nay, người tổ chức là hội viên từng trải, thâm niên của câu lạc bộ, ông Đỗ.
Ông Đỗ là người bạn già của Lục Yểu, tài sản trị giá tiền tỷ, tuổi tác dựa vào số trời, tinh thần vẫn khỏe mạnh. Dựa vào mối quan hệ tốt với ông Đỗ, Lục Yểu dĩ nhiên không phải chen chúc với một đám đông những công ty nhỏ đang đứng trong đại sảnh dưới lầu nghe chuyên gia tọa đàm bàn luận về rượu chẳng mấy thú vị, cô với ông Đỗ trốn trên phòng thượng khách lầu VIP uống rượu Martini do chính tay ông Đỗ pha chế.
Hai ly rượu rót vào họng, Lục Yểu đặt ly xuống chiếc bàn, hai ngón tay cầm lấy một quả ô liu vân vê.
Ông Đỗ cười cười:
-Lục Lục, cô thật là một người phụ nữ thú vị. Tôi thích nhìn động tác nhỏ này của cô nhất.
Lục Yểu nhìn quả ô liu trong tay, cũng cười:
-Cái này mà cũng gọi là động tác nhỏ? Đây là hứng thú cá nhân ngớ ngẩn mà thôi, tôi nhìn thấy thứ gì đó hơi tròn thì vân vê, thấy thứ gì mềm thì phải cầm bóp thử.
Cô đưa quả ô liu tới bên miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ, sau đó nhăn mũi:
-Chua quá.
Ông Đỗ cười ha ha.
Cười xong, ông hỏi:
-Lục Lục, tuổi cô cũng không còn nhỏ nữa nhỉ? Nên tìm người nào để gả đi thôi.
-Ông thấy tôi già lắm sao?
-Đương nhiên không phải, cô xem cô vĩnh viễn trẻ đẹp như vậy. Nhưng đã là phụ nữ, chắc hẳn phải tìm một nơi để nương tựa rồi.
Lục Yểu không nói gì.
Trên thực tế cô cũng không biết mình nên nói gì. Cô ấy ư? Một đóa hoa mẫu đơn mà cũng yêu? Tìm nơi nương tựa sao?
Một chậu hoa mới là kết quả tốt nhất cho cô, không phải là một người đàn ông.
-Tôi…. Không định lập gia đình. Làm một người tự do thoải mái hơn.
Cuối cùng Lục Yểu nói như vậy. Những năm gần đây, ông Đỗ rất quan tâm cô, cô cũng hiểu ông Đỗ đối với cô mà nói chỉ như một người cha không biết trên dưới thôi, điều đó khiến người ta lơ là.
Ông Đỗ thở dài:
-Cho dù giờ cô không định lập gia đình, nhưng khi cô già thì sao?
Lục Yểu bật cười:
-Ông Đỗ, ông lo nhiều quá rồi phải không? Nửa đời trước của tôi cũng chưa đến cơ mà.
Ông Đỗ ngước mặt nhìn cô một cái, sau đó từ từ rũ mắt xuống, đứng dậy, mãi một lúc lâu sau mới nói:
-Lục Lục, tôi có đề nghị này.
Khó thấy ông Đỗ lại trở nên nghiêm chỉnh như vậy, Lục Yểu cũng đứng thẳng dậy.
-Lục Lục, tôi tự nhận là cả đời tôi, thứ gì có được đều có hết, theo lý thì cũng chẳng có gì tiếc nuối. Nhưng gần đây tôi thường có suy nghĩ, nếu tôi lập tức chết đi, vẫn có một điều mình tiếc nuối.
-Tiếc nuối gì?
Lục Yểu tò mò hỏi.
Ông Đỗ nhìn cô đầy ý tứ sâu xa:
-Em.
Lục Yểu ngẩn ra, không hiểu ý của ông Đỗ là gì.
-Lục Lục, tôi còn chưa có được em.
Ông Đỗ trịnh trọng nói.
Lục Yểu im lặng một lát, cười to:
-Ông Đỗ, đây là chuyện cười mới của ông sao?
Ông Đỗ lắc đầu:
-Lục Lục, em là người phụ nữ thần bí nhất mà tôi từng gặp, gợi cảm xinh đẹp, thông minh lanh lợi, hơn nữa lại dường như trẻ trung vĩnh viễn. Nếu như không có được em, tôi có chết cũng không nhắm mắt.
Lục Yểu vẫn tiếp tục cười:
-Vậy ông định thế nào?
Ông Đỗ không trả lời thẳng cô, chỉ đặt ly rượu xuống bàn, ngồi xuống bên cạnh cô.
-Lục Lục.
Ông cầm tay Lục Yểu.
-Gả cho tôi nhé!
Da đầu Lục Yểu dù có bị chọc thủng cũng không bao giờ nghĩ ông Đỗ sẽ nói ra lời này. Cả đời ông Đỗ chưa bao giờ thiếu đàn bà, cũng chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ kết hôn ở trong đầu, sao giờ già rồi lại đột nhiên muốn kết hôn?
-Không được.
Lục Yểu hít sâu một hơi, đáp
Ông Đỗ suy sụp cười khổ.
-Em cự tuyệt nhanh thật đấy.
-Sao vậy, không chấp nhận được lời cự tuyệt của tôi?
Lục Yểu nói trêu tức.
Ông Đỗ lắc đầu.
-Tôi sẽ không cho em cơ hội để cự tuyệt.
Lục Yểu hơi ngây người, sau đó cô cảm giác được có luồng khí nóng lan từ bụng dưới lên toàn cơ thể rất nhanh.
-Ông…. Đã cho thuốc vào rượu?
Lục Yểu muốn cười, lại phát hiện gương mặt run rẩy kỳ lạ.
Ông Đỗ cúi đầu:
-Tôi cũng không còn cách nào khác.
Lục Yểu bắt đầu nổi giận, cô thật không ngờ ông Đỗ có thể có thủ đoạn hạ lưu như thế này.
Cô gập người trên sô pha, không cử động, cảm giác cả người nóng lên. Ông Đỗ đã đè người xuống, dán đôi môi thô ráp lên gương mặt cô, sau đó là môi cô.
Lục Yểu vẫn không động đậy. Ông Đỗ chậm rãi đưa đầu lưỡi vào trong miệng cô, kỹ xảo đưa lưỡi thuần thục. Không thể không thừa nhận, tuy rằng ông Đỗ đã hơn sáu mươi tuổi vẫn là một tay chơi giường chiếu dày dạn kinh nghiệm.
Chỉ có điều, Lục Yểu không ngờ ông Đỗ lại sử dụng kỹ năng giường chiếu ấy với cô, kỹ năng hôn thành thạo đó cũng khiến cô có cảm giác rất khác lạ.
Cảm thấy người cô cứng đờ, ông Đỗ chậm rãi dừng động tác lại. Ông rời khỏi người cô, nhìn cô bằng vẻ mặt phức tạp.
Lục Yểu cũng nhìn ông ta, sau đó yêu mến lấy tay vuốt mái tóc hoa râm
-Ông Đỗ, đây không phải là điều mà ông muốn. Rút tay lại đi.
Ông Đỗ im lặng.
Không thể ngờ vành mắt ông lại hơi ẩm ướt.
Ông đứng lên, thở dài tang thương, quay lưng về phía Lục Yểu.
-Em đi đi.
Lục Yểu cười nhẹ:
-Ông Đỗ, khi ông qua đời, tôi sẽ tới tham dự tang lễ.
Cô giẫm lên gót nhọn của giày cao gót, bước chân có chút rối loạn đi ra cửa.
Cảm giác khó chịu lại xuất hiện trong lòng một lần nữa, không phải vì ông Đỗ đã ép hôn cô, không phải vì việc ông Đỗ đã bỏ thuốc cho cô uống, mà là vì cảm giác căm ghét cái chết. Nếu không phải ông Đỗ đã gần đất xa trời, có lẽ ông ấy sẽ không bắt đầu sợ hãi, sợ rằng mình vẫn sẽ tiếc nuối thế giới này.
Vì con người nhất định phải chết, cho dù có là người trí tuệ phóng khoáng như ông Đỗ, cũng sẽ thay đổi, cũng sẽ nảy sinh nhưng ý nghĩ tiêu cực.
Mà cô lại không chết, nên cô sẽ không thay đổi. Nhưng cuộc sống mà không có thay đổi, sao có thể thú vị cho được.
.
Lục Yểu tựa vào tường, đi vào toilet dưới lầu, dùng nước lạnh hắt lên mặt, miễn cưỡng tỉnh táo lại. Cô đẩy cửa toilet ra, bỗng gặp được người quen.
Người nọ xoay người lại, thấy cô, hàm răng trắng tinh lộ ra:
-Lục Yểu!
Lục Yểu theo bản năng nhìn quanh bốn phía.
-Anh…. Anh đến có một mình th
Nhị thiếu gia nhà họ Lạc được bao bọ vô cùng tốt, sao có thể xuất hiện ở tiệc rượu cô đơn lẻ bóng thế này?
Lạc Cửu cười mỉm nói với cô:
-A Linh theo giúp tôi.
A Linh là ai? Lục Yểu suy nghĩ rất lâu, trong đầu hiện lên gương mặt tròn tròn của cô bé giúp việc có thái độ thù địch với cô.
-Vậy, A Linh đâu?
Lục Yểu tựa vào khung cửa, cặp mắt như làn nước mùa thu, gương mặt đỏ bừng.
Lạc Cửu đi tới, nhìn chằm chằm cô rất chăm chú.
-Không thấy A Linh đâu cả.
Sơ sơ là cô bé giúp việc này đã ham chơi chạy tới chỗ nào rồi? Bị tách khỏi người nhà, không cho tiếp xúc với người lạ, có lẽ cô bé giúp việc ấy mới là người gần gũi nhất với Lạc Cửu.
-Anh ngoan ngoãn đứng ở đây chờ, đừng chạy tán loạn, A Linh sẽ quay lại nhanh thôi.
Lục Yểu trấn an vỗ vỗ cánh tay anh, chống tay vào khung cửa mới đứng vững được, sau đó đi ra ngoài.
Không cẩn thận một cái, gót giày cao gót hơi trượt trên sàn nhà đá cẩm thạch.
Lạc Cửu theo phản xạ dang tay ra, ôm cô vào trong lòng. Lần đầu tiên anh chấn động, người Lục Yểu nóng kinh hồn.
Lục Yểu bấu víu vào bờ vai anh, gò mát cọ xát lên chất vải may áo thoáng mát ở ngực anh, đồng thời có còn rên lên một tiếng như mèo kêu vậy.
Cả người Lạc Cửu run lên mãnh liệt, Lục Yểu nghe thấy anh thở dốc rất mạnh.
Tuy rằng cơ thể cô không khống chế được nhưng đầu óc vô cùng tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn anh, đã thấy mặt anh đỏ bừng, mắt hơi đỏ, vừa giống như muốn phun ra lửa lại như sắp chảy nước ra ngoài
Nhất thời Lục Yểu lại thích thú quá, đột nhiên dùng tay đẩy anh dựa vào tường, lòng bàn tay chạm vào ngực anh, khẽ dùng sức, đôi mắt quyến rũ mê hồn.
-Lạc Cửu.
Cô khẽ gọi.
-…. Gì thế?
Lạc Cửu như lạc vào một sơn động tối đen, sau đó đột nhiên hoàn hồn.
-Lạc Cửu….
Lục Yểu lại gọi, vươn ngón tay, chỉ cách đúng một lớp áo sơ mi vẽ vẽ vòng trên ngực anh, dần dần di chuyển lên trên, vòng lên trên yết hầu, môi khẽ hôn nhẹ lên đó một chút.
“Á!” Lạc Cửu bỗng quát to một tiếng.
Lục Yểu sửng sốt, thấy Lạc Cửu cúi đầu trừng mắt nhìn mình giống như nhìn thấy ma vậy.
Lục Yểu cúi đầu xuống theo ánh mắt anh.
Lục Yểu phụt cười.
Cô chậm rãi rời khỏi vòng ôm với Lạc Cửu, cố gắng đứng thẳng.
-Cậu bé ngây thơ, tôi đi đây!
Cô hôn một nụ hôn gió, sau đó xoay người.
Lạc Cửu ngơ ngác nhìn hai tay mình, giống như phát hiện trong cơ thể mình đã giam giữ một quái thú hung hãn từ lâu lắm rồi.
-Cô muốn đi đâu?
Anh hỏi sau lưng.
-Về nhà.
Lục Yểu cũng không quay đầu lại.
-Tôi đi
Lạc Cửu vội vàng chạy về phía này.
Lục Yểu mỉm cười, đang muốn dạy dỗ anh thật cẩn thận là không được nói chuyện với người lạ, chỉ nghe thấy phía sau có một tiếng thét kinh hãi vang lên:
-Nhị thiếu gia! Anh…. Sao anh lại ở cùng một chỗ với yêu tinh này?
Cô bé giúp việc thắt bím hai bên há to miệng, bên cạnh là một túi mật rơi xuống đất.
Ngay cả Lục Yểu cũng không thể không có cảm giác khâm phục dành cho A Linh, một cô bé đần độn, ánh mắt cô bé giúp việc này thật là sắc bén.
Cô lười biếng kéo Lạc Cửu đến bên cạnh mình:
-Anh ta nói muốn theo tôi về nhà.
Miệng A Linh càng há rộng hơn. Trong mắt cô bé dần dần tích tụ một dòng nước trong suốt.
-Nhị thiếu gia….
Bĩu môi, nhăn mũi lại, tủi thân rất đáng yêu. Kích động kiểu Loli(1), một người con trai mà lựa chọn yêu nữ này, cũng không phải là một người đàn ông bình thường.
Nhưng Lạc Cửu rõ ràng không phải người con trai bình thường.
Với mấy kích động kiểu Loli này luôn luôn cảm thấy hứng thú một cách phát ớn, mỉm cười, nói:
-Anh ấy còn nói, cả đời này sẽ đi theo tôi, ở bên tôi, vĩnh viễn yêu chiều tôi, nếu tôi giận, tôi nói thế nào thì anh ấy sẽ làm thế, ngay cả đánh vào mông anh ấy cũng chịu….
A Linh khóc.
Cô bé ngồi xổm trên mặt đất:
-Nhị thiếu gia, anh quên rồi sao, bao nhiêu năm qua đều là A Linh chăm sóc anh? Anh đã quên, phu nhân đã đồng ý, chờ khi A Linh hai mươi tuổi, chúng ta sẽ kết hôn
Suýt chút nữa Lục Yểu té ngã, có đánh chết cô cũng không thể ngờ chuyện lại tới nước này. Cô quay đầu nhìn Lạc Cửu, ánh mắt anh rõ ràng có sự khó khăn, quẫn bách.
Tên ngốc này, cũng chỉ là một người đàn ông.
Lục Yểu bỗng cảm thấy tất cả đều nhàm chán tới cực điểm.
-Anh mau đi an ủi cô ấy đi.
Cô đẩy đẩy Lạc Cửu, quyết định rời khỏi chốn thị phi này. Buổi chiều hôm nay cũng quá rồi, hết chịu sự hãm hại của ông chú, giờ lại tới cô Loli này, cô không chịu nổi.
Mới lấy bẩy đi được hai bước, cô cảm giác góc áo mình đã bị người ở phía sau giữ chặt.
-Anh muốn cả đời này đi theo em, ở bên em, vĩnh viễn yêu chiều em, nếu em giận, em nói thế nào thì anh sẽ làm thế ấy, ngay cả đánh vào mông anh cũng chịu….
Lạc Cửu giữ chặt góc áo cô, ánh mắt sáng lên rạng rỡ, hồn nhiên không để tới tiếng khóc ngày càng thêm réo rắt thảm thiết động lòng người của A Linh.
Ánh mắt anh có chút nhút nhát, sợ sệt, giống như nai con hoảng sợ, nhưng lưng lại ưỡn thằng, giống như người chiến sĩ thấy trăm súng cũng không lùi bước.
Lúc này, Lục Yểu hoàn toàn ngây dại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.