Mẫu Đơn Truyện

Chương 4: Giam Cầm Và Bỏ Trốn

Iceken

23/11/2021

Đêm đó...

"Cô có thể vào trong, nhưng không được quá lâu nhé. “

Trong ngục tối lạnh lẽo này lại có người vào trong sao?

Mẫu Đơn nghe tiếng bước chân đang to dần, rồi dừng lại ở trước phòng nàng.

“ Nương nương, nô tỳ mang thuốc đến rồi. Để nô tỳ băng bó cho người, không người sẽ bị nhiễm trùng. “

“ Trời rất lạnh, nô tỳ đem chăn ấm đến cho người nữa nè. “

Là giọng nói của A Ly. Nàng rất bất ngờ, thêm chút khó hiểu và chút oán hận hiện lên trên gương mặt.

“ Nương nương, nô tỳ xin lỗi. Đại nghiệp chưa thành, người chưa thể chết ở đây. Nương nương.... hãy để nô tỳ băng bó cho người. Xong việc nô tỳ ngay lập tức rời đi. “

Mẫu Đơn im lặng tiến gần tới khung sắt, để A Ly vòng tay qua khung sắp đó đắp thuốc và băng bó đơn giản cho nàng.

“ A Ly, ngươi còn nhớ không, ngươi từng là một kẻ lang thang, vì một mình chăm sóc mẹ ngươi và con nhỏ mà liều mạng trộm cướp. Là ta đưa ngươi về, cho ngươi ăn ngon mặc đẹp, khi ngươi về thăm người thân thì ta còn cho ngân lượng đem về. Ta coi ngươi như tỷ tỷ mà đối đãi...tại sao đến ngươi cũng phản bội ta…? “

“ Mau lên hết thời gian rồi. “ Tiếng thúc giục của quản ngục vang lên.

“ Nương nương...A Ly đều nhớ hết...nhưng A Ly không thể nói… “ Cô cắn chặt môi băng vết thương trên mặt cho Mẫu Đơn rồi đứng dậy cúi đầu.

“ Ơn tình nương nương, kiếp sau làm trâu làm ngựa A Ly cũng sẽ trả hết cho người… “

Nói xong cô liền rời đi, để lại Mẫu Đơn mỉm cười bất lực.

Có kiếp sau sao…?



Nàng nằm xuống nhắm mắt lại. Nếu có kiếp sau nàng mong bản thân chỉ là một nữ nhân bình thường, không vướng bận với trả thù, sống một đời bình bình an an.



Hôm sau khi hoàng đế tỉnh lại hắn nghe nàng muốn giết hắn và đã bị giam ở ngục liền lập tức muốn đi tìm Mẫu Đơn. Không phải vì hắn yêu hay để tâm tới nàng, mà là hắn sợ gương mặt nàng bị bẩn, hắn sẽ không được nhìn thấy gương mặt đó nữa.

Nhưng khi bước tới nhìn nàng trong phòng ngục tăm tối, gương mặt nàng bị băng bó, lại lấm lem bùn đất, hắn liền tỏ ra ghét bỏ.

Thái y nói vết thương ít nhiều sẽ để lại sẹo, hắn liền lập tức hạ chỉ rằng Thục Phi muốn ám sát hoàng thượng, đáng ra sẽ phải chịu chém đầu, nhưng vì bệ hạ còn chút tình nghĩa nên giờ Ngọ ngày mai ban độc tự kết liễu.

Mẫu Đơn nghe xong liền cười lớn, trông thật điên dại. Nàng cười vì nàng đã nhìn thấu hắn. Đúng, thứ hắn cần là gương mặt này, ngày nàng mất đi nhan sắc cũng chính là ngày nàng phải chết. Nhưng thù chưa báo, nàng đã phải chết rồi sao?

Nghĩ tới đây nàng không kìm được mà rơi lệ. Công sức chục năm nay coi như đổ xuống sông xuống biển.

Đã vậy thay vì để hắn sỉ nhục, ban cái chết như ban ơn huệ cho nàng, chi bằng nàng tự chết để giữ tôn nghiêm cho bản thân.

Ngày trước khi chết các tội nhân đều được ăn no, nàng cũng không phải ngoại lệ.

Nàng lét lút lấy trộm chén rượu, rồi ăn thật no, ít ra chết cũng không làm ma đói.

Đêm đó khi ai nấy đều ngủ rồi nàng liền lôi chén rượu đã giấu ra đập mạnh đến vỡ thành mảnh sắc nhọn rồi cầm nó trên tay. Nàng sẽ dùng nó để cắt cổ tay tự vẫn.

“ Gia...nương...hài nhi đến gặp hai người đây. “

Nhưng khi nàng chuẩn bị tự kết liễu thì một giọng nói vang lên khiến nàng dùng lại.

“ Muốn báo thù thì phải sống. Ta có thể giúp cô ra.”

Giọng nói này là của một nam nhân, có vẻ cũng còn rất trẻ. Một giọng nói rất ấm, nhưng đầy vẻ kiêu ngạo.

Nàng nghe thấy tiếng mở khoá, và tiếng cửa phòng ngục mở ra.



“ Đi thôi. “ Hắn đưa tay về phía nàng.

Ban đầu nàng còn do dự, không biết có nên tin nam nhân lạ mặt này không.

Nhưng nàng căn bản không còn gì để mất nữa.

Nàng đưa tay ra nắm lấy tay nam nhân rồi liều mạng chạy đi.

Không may giữa đường hai người gặp hoàng hậu và thủ hạ thân tín của cô ta. Trên tay hắn đang cầm một cây cung, hắn là người ở bên cô ta lâu nhất cũng vì điều này, vì hắn chưa từng bắn trượt một lần nào.

“ Thục Phi muốn chạy sao? Đâu dễ vậy? Bổn cung đã cho người theo dõi, ngươi muốn chạy cũng không thoát. Ngươi có biết ta chờ ngày này lâu lắm rồi không? Từ khi bệ hạ đưa ngươi về người liền không để ý bổn cung nữa. “

“Nếu như là trước đây dù người nạp thê thiếp thì ta cũng không quản, vì ta là người duy nhất thật lòng yêu bệ hạ, thậm chí vì yêu bệ hạ, vì người ngày đêm thương nhớ một nữ nhân mà ta đã khuyên người dùng mọi cách đem nữ nhân đó về, ta đã tự tin người vì thế sẽ không bỏ rơi ta. “

“ Ta đã rất vui khi ngài bế một thi thể về, nữ nhân trong lòng của chàng ấy đã chết, giờ chỉ còn lại ta...Cho đến khi ngươi xuất hiện và phá hỏng mọi thứ. ngươi thậm chí còn không yêu chàng ấy, mà chỉ muốn giết chàng ấy... “

“ Từ khi ngươi vào cung ta luôn theo dõi ngươi, cố gắng tìm ra điểm yếu để tiêu diệt ngươi. Ta đã tìm được. Cảm giác bị người mình tin tưởng phản bội đau không? “

“ Ngươi rất giống nữ nhân đó… Có lẽ vì thế chàng rung động chăng? Ha ha...nếu ngươi chết đi rồi người sẽ trở lại với ta phải không? “

Nói xong cô ta hạ lệnh cho kẻ kia giương cung lên bắn.

“ Chấm hết rồi sao…? “

< Phập >

Một dòng máu đỏ rực bắn ra, chảy xuống thấm đẫm nền đất, thân ảnh nữ nhân cũng theo vậy ngã xuống.

“ A...A Ly!! “

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mẫu Đơn Truyện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook