Chương 10: Khai Chiến
Iceken
23/11/2021
Vết thương năm xưa trên mắt nàng và trên mặt nàng cũng bình phục nên nàng không cần dùng khăn che đi đôi mắt nữa, nhưng vết thương để lại một vết sẹo khá lớn trên làn da trắng trẻo của nàng.
Đi cùng với nó là sự tài giỏi vượt qua nam giới của nàng. Không những có thể ra trận đối đầu trực diện với quân địch bằng năng lực của mình, mà thông qua tìm hiểu và học hỏi nàng còn được Nghiêm Hoàng Tống khen ngợi hết lòng vì tài năng chiến lược của mình, điều mà Hoàng Giáp ông không thể truyền dạy cho Hoàng Giáp.
Trình độ của nàng hiện giờ so với cha nàng hồi xưa cũng không thua kém bao nhiêu. Đây chính là thời điểm thích hợp để nàng đi tìm lại cựu tướng lĩnh, bằng hữu, huynh đệ của cha nàng, mời họ đồng tâm hiệp lực để chống lại triều đình.
Khang Dụ cũng rất ngoan, biết mẹ mình làm việc lớn liền hăng hái bám lấy Nghiêm Hoàng Tống bảo ông ấy sẽ chăm sóc mình, không quên trước mặt nàng gọi một tiếng “ nội tổ “, khiến nàng đỏ mặt tía tai, bất lực không nói nên lời.
Trêu đùa thay, càng né xa thì lại càng gần thêm, Hoàng Giáp là người được Nghiêm Hoàng Tống sắp xếp đi theo bên cạnh nàng. Điều này làm nàng rất khó xử, nhưng cũng đành chấp nhận, vì anh ta là người duy nhất nắm rõ những địa điểm cần đi.
Suốt dọc đường hai người chẳng nói với nhau một câu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đối phương một cái.
…
Dựa vào tài ăn nói của mình, Hoàng Giáp thuyết phục được tất cả các vị thống lĩnh từng là tướng lĩnh theo chân Trương tướng quân tập trung lại ở một căn phòng.
“ Giới thiệu với các vị, con gái duy nhất của Trương Thanh Bình tướng quân, Trương Mẫu Đơn. “
Khi nhìn thấy nàng mọi người đều bất ngờ, có người còn sợ hãi, vì không những đây là một nữ nhân bị mù mà còn có một vết sẹo đáng sợ trên mặt, nhưng quả thật gương mặt có 8 phần giống mẹ nàng Lương Bích Phượng.
Nhưng điều này chưa đủ chứng mình nàng là con của hai người đó.
Xung quanh bắt đầu có những tiếng bàn tán với những quan điểm khác nhau.
“ Tôi biết các vị chưa tin tôi, nên tại đây tôi xin lôi ra hai bảo vật do phụ thân để lại. “
Dứt lời nàng đem Bích Phương bảo kiếm cắm mạnh xuống đất và giơ lệnh bài khởi binh lên.
“ Bích Phương kiếm!? Lệnh bài khởi binh!? Nữ nhân này đích thị là con gái của tướng quân rồi!! “
“ Đây quả thật là Bích Phượng kiếm rồi…bên trên có khắc chữ do chính tay ta khắc cho ngài ấy….lệnh bài khởi binh cũng không thể làm giả được. “
“ Tướng quân hiển linh...cuối cùng ta cũng sống đủ để lần nữa trải qua thời huy hoàng lẫm liệt ngày xưa rồi.... “
Trong khi mọi người đang vui mừng thì một người thanh niên trẻ tuổi trong số họ hùng hổ đứng lên.
“ Các vị trưởng bối xin bình tĩnh. Dù cho cô ta có là con gái của Trương tướng quân đi chăng nữa, nhưng các người làm sao có thể giao binh quyền, sinh mạng của mình cho một nữ nhân yếu đuối nắm giữ. Bỏ qua việc nàng ta là nữ nhân đi thì việc nàng ta bị mù sao có thể cầm kiếm ra trận giết địch, không lẽ để ả ngồi không hưởng thụ chiến tích hay sao? “
Nghe xong lời này mọi người bắt đầu dao động. Hoàng Giáp định tiến đến xử lý tên kia thì bị Mẫu Đơn ngăn lại. Nàng không chút do dự phi thẳng Bích Phượng kiếm bay với tốc độ ánh sáng sượt qua đầu nam nhân kia, cắt đứt một lọn tóc của cậu ta, và nếu nàng chỉ cần nhích vào một xíu nữa thì….
“ Ta với ngươi, ra ngoài chiến đấu, để xem ai là kẻ mạnh, ai là kẻ yếu. “
“ Hừ, chiến thì chiến, cha ta Khương Thức Mạnh, người võ tướng mạnh nhất của Trương tướng quân, ông ấy đã dành tám năm để dạy ta tất cả võ công của mình trước khi qua đời, không chỉ ngươi, có khi các vị trưởng bối ở đây cũng không thể đánh bại ta đâu. “
Đi cùng với nó là sự tài giỏi vượt qua nam giới của nàng. Không những có thể ra trận đối đầu trực diện với quân địch bằng năng lực của mình, mà thông qua tìm hiểu và học hỏi nàng còn được Nghiêm Hoàng Tống khen ngợi hết lòng vì tài năng chiến lược của mình, điều mà Hoàng Giáp ông không thể truyền dạy cho Hoàng Giáp.
Trình độ của nàng hiện giờ so với cha nàng hồi xưa cũng không thua kém bao nhiêu. Đây chính là thời điểm thích hợp để nàng đi tìm lại cựu tướng lĩnh, bằng hữu, huynh đệ của cha nàng, mời họ đồng tâm hiệp lực để chống lại triều đình.
Khang Dụ cũng rất ngoan, biết mẹ mình làm việc lớn liền hăng hái bám lấy Nghiêm Hoàng Tống bảo ông ấy sẽ chăm sóc mình, không quên trước mặt nàng gọi một tiếng “ nội tổ “, khiến nàng đỏ mặt tía tai, bất lực không nói nên lời.
Trêu đùa thay, càng né xa thì lại càng gần thêm, Hoàng Giáp là người được Nghiêm Hoàng Tống sắp xếp đi theo bên cạnh nàng. Điều này làm nàng rất khó xử, nhưng cũng đành chấp nhận, vì anh ta là người duy nhất nắm rõ những địa điểm cần đi.
Suốt dọc đường hai người chẳng nói với nhau một câu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đối phương một cái.
…
Dựa vào tài ăn nói của mình, Hoàng Giáp thuyết phục được tất cả các vị thống lĩnh từng là tướng lĩnh theo chân Trương tướng quân tập trung lại ở một căn phòng.
“ Giới thiệu với các vị, con gái duy nhất của Trương Thanh Bình tướng quân, Trương Mẫu Đơn. “
Khi nhìn thấy nàng mọi người đều bất ngờ, có người còn sợ hãi, vì không những đây là một nữ nhân bị mù mà còn có một vết sẹo đáng sợ trên mặt, nhưng quả thật gương mặt có 8 phần giống mẹ nàng Lương Bích Phượng.
Nhưng điều này chưa đủ chứng mình nàng là con của hai người đó.
Xung quanh bắt đầu có những tiếng bàn tán với những quan điểm khác nhau.
“ Tôi biết các vị chưa tin tôi, nên tại đây tôi xin lôi ra hai bảo vật do phụ thân để lại. “
Dứt lời nàng đem Bích Phương bảo kiếm cắm mạnh xuống đất và giơ lệnh bài khởi binh lên.
“ Bích Phương kiếm!? Lệnh bài khởi binh!? Nữ nhân này đích thị là con gái của tướng quân rồi!! “
“ Đây quả thật là Bích Phượng kiếm rồi…bên trên có khắc chữ do chính tay ta khắc cho ngài ấy….lệnh bài khởi binh cũng không thể làm giả được. “
“ Tướng quân hiển linh...cuối cùng ta cũng sống đủ để lần nữa trải qua thời huy hoàng lẫm liệt ngày xưa rồi.... “
Trong khi mọi người đang vui mừng thì một người thanh niên trẻ tuổi trong số họ hùng hổ đứng lên.
“ Các vị trưởng bối xin bình tĩnh. Dù cho cô ta có là con gái của Trương tướng quân đi chăng nữa, nhưng các người làm sao có thể giao binh quyền, sinh mạng của mình cho một nữ nhân yếu đuối nắm giữ. Bỏ qua việc nàng ta là nữ nhân đi thì việc nàng ta bị mù sao có thể cầm kiếm ra trận giết địch, không lẽ để ả ngồi không hưởng thụ chiến tích hay sao? “
Nghe xong lời này mọi người bắt đầu dao động. Hoàng Giáp định tiến đến xử lý tên kia thì bị Mẫu Đơn ngăn lại. Nàng không chút do dự phi thẳng Bích Phượng kiếm bay với tốc độ ánh sáng sượt qua đầu nam nhân kia, cắt đứt một lọn tóc của cậu ta, và nếu nàng chỉ cần nhích vào một xíu nữa thì….
“ Ta với ngươi, ra ngoài chiến đấu, để xem ai là kẻ mạnh, ai là kẻ yếu. “
“ Hừ, chiến thì chiến, cha ta Khương Thức Mạnh, người võ tướng mạnh nhất của Trương tướng quân, ông ấy đã dành tám năm để dạy ta tất cả võ công của mình trước khi qua đời, không chỉ ngươi, có khi các vị trưởng bối ở đây cũng không thể đánh bại ta đâu. “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.