Chương 13: Ngày Định Mệnh
Iceken
24/11/2021
Hôm sau, ngày định mệnh đã đến, tất cả chỉ chờ đợi đến giây phút khởi binh.
Mẫu Đơn bước ra với vai trò là đại tướng quân, nàng mặc trên người một bộ giáp bóng loáng, tay cầm theo thanh Bích Phượng kiêu hãnh của cha nàng, mạnh mẽ cưỡi ngựa dẫn đầu quân. Hoàng Giáp được phong làm phó tướng cũng sát cánh bên nàng.
“ Các vị huynh đệ ở đây! Mọi người có sợ không? “ Nàng hét lớn, ngữ khí hùng hồn.
“ Không sợ! Không sợ! Không sợ! “ Đoàn quân đồng loạt hô lên.
“ Hôm nay, dù cho máu có nhuộm đỏ cổng thành, cũng phải lôi được đầu hôn quân treo ở cổng thành. Chúng ta tuy không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, cùng nhau quyết tâm dù phải đánh đổi mạng sống cũng phải đánh tới giây phút cuối cùng. “
“ Trận đánh này, chúng ta phải thắng! Xông lên. “
Quân sĩ lao lên như vũ bão, phía trước là quân đội hùng mạnh của triều đình chắn trước cổng thành.Một lực lượng chênh lệch quá lớn, nhưng binh sĩ không hề chùn bước, cứ xông lên phía trước.
Chợt xuất hiện một đoàn người dân cầm theo những vũ khí thô sơ bước ra khỏi cổng thành, tràn đầy khí thế.
Các vị tướng ra lệnh binh sĩ dừng lại, họ đã tưởng rằng người dân cũng sẽ chống lại họ, mà họ không thể giết những người dân vô tội này.
Ai ngờ một giây sau những người dân ấy lao thẳng về phía sau, tấn công ngược lại quân đội triều đình, sẵn sàng xả thân giết từng tên lính một.
Một người đứng trên thành cao hét lớn.
“ Hỡi những người lão tướng từng xả thân giúp chúng tôi đánh giặc. Bây giờ giặc đang hiên ngang nằm trong cung điện nguy nga kia trong khi dân chúng cực khổ. Chúng tôi nguyện hy sinh vì mọi người, mau giúp chúng tôi diệt trừ trên cẩu hoàng đế và gian thần của hắn. “
Binh sĩ nghe xong càng thêm tinh thần, lao thẳng vào giết lính, một phần liều mạng cùng dân mở đường cho những vị tướng, phần còn lại cùng họ xông vào hoàng cung.
Bên trong hoàng cung đều là lính tinh nhuệ bên cạnh hoàng đế, số lượng không quá đông nhưng được huấn luyện cao hơn rất nhiều so với quân lính ngoài kia, thậm chí có thể giết hại toàn bộ người dân vô tội để bảo vệ vua.
“ Trương đại tướng quân, Nghiêm phó tướng, ngoài này cứ để các lão tướng chúng ta lo, huynh đệ chúng ta sẽ kéo dài thời gian cho các ngươi. “
Nghiêm Hoàng Tống nói bằng giọng chắc nịch rồi nhìn về phía huynh đệ của mình. Dứt lời, họ cầm quân xông lên mở đường cho hai người vào được hoàng điện. Những quân lính muốn chặn hai người lại đều bị tiễn lên đường dưới sự ăn ý của song kiếm cùng sự phối hợp hoàn hảo của hai người cầm kiếm.
Họ vừa là người tình, vừa là bằng hữu, vừa là sư đồ, giờ thì là chiến hữu.
Chẳng mấy chốc đường tới hoàng điện được dẹp sạch, nhuộm đỏ máu tanh và trải đầy thi thể quân lính.
Đạp tung cánh cửa dùng vàng tạo nên, hay có thể nói là dùng mồ hôi, nước mắt và máu của người dân làm nên, hai người bước vào sảnh điện nơi Trương Khổng Dược đang trêu đùa uống rượu cùng phi tần và hoàng hậu, xung quanh là bọn nịnh thần và gian thần ngồi thưởng rượu không hề lo lắng hay quan tâm tới chuyện bên ngoài.
Nóng mắt, Hoàng giáp rút ra thanh dao trong người phi thẳng lên gần cổ của Trương Khổng Dược tạo ra một vết xước nhỏ khiến cho ai nấy dung quanh đều được một phen hoảng loạn.
Mẫu Đơn cầm Bích Phượng kiếm chém một đường xuống sàn điện khiến cho mặt sàn xuất hiện một vết chém kéo dài, sát khí đầy mình hướng về phía người ngồi trên ngai vàng.
“ Trương Khổng Dược! Ân oán giữa ta và ngươi...hôm nay hãy giải quyết hết một lần đi! “
Mẫu Đơn bước ra với vai trò là đại tướng quân, nàng mặc trên người một bộ giáp bóng loáng, tay cầm theo thanh Bích Phượng kiêu hãnh của cha nàng, mạnh mẽ cưỡi ngựa dẫn đầu quân. Hoàng Giáp được phong làm phó tướng cũng sát cánh bên nàng.
“ Các vị huynh đệ ở đây! Mọi người có sợ không? “ Nàng hét lớn, ngữ khí hùng hồn.
“ Không sợ! Không sợ! Không sợ! “ Đoàn quân đồng loạt hô lên.
“ Hôm nay, dù cho máu có nhuộm đỏ cổng thành, cũng phải lôi được đầu hôn quân treo ở cổng thành. Chúng ta tuy không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, cùng nhau quyết tâm dù phải đánh đổi mạng sống cũng phải đánh tới giây phút cuối cùng. “
“ Trận đánh này, chúng ta phải thắng! Xông lên. “
Quân sĩ lao lên như vũ bão, phía trước là quân đội hùng mạnh của triều đình chắn trước cổng thành.Một lực lượng chênh lệch quá lớn, nhưng binh sĩ không hề chùn bước, cứ xông lên phía trước.
Chợt xuất hiện một đoàn người dân cầm theo những vũ khí thô sơ bước ra khỏi cổng thành, tràn đầy khí thế.
Các vị tướng ra lệnh binh sĩ dừng lại, họ đã tưởng rằng người dân cũng sẽ chống lại họ, mà họ không thể giết những người dân vô tội này.
Ai ngờ một giây sau những người dân ấy lao thẳng về phía sau, tấn công ngược lại quân đội triều đình, sẵn sàng xả thân giết từng tên lính một.
Một người đứng trên thành cao hét lớn.
“ Hỡi những người lão tướng từng xả thân giúp chúng tôi đánh giặc. Bây giờ giặc đang hiên ngang nằm trong cung điện nguy nga kia trong khi dân chúng cực khổ. Chúng tôi nguyện hy sinh vì mọi người, mau giúp chúng tôi diệt trừ trên cẩu hoàng đế và gian thần của hắn. “
Binh sĩ nghe xong càng thêm tinh thần, lao thẳng vào giết lính, một phần liều mạng cùng dân mở đường cho những vị tướng, phần còn lại cùng họ xông vào hoàng cung.
Bên trong hoàng cung đều là lính tinh nhuệ bên cạnh hoàng đế, số lượng không quá đông nhưng được huấn luyện cao hơn rất nhiều so với quân lính ngoài kia, thậm chí có thể giết hại toàn bộ người dân vô tội để bảo vệ vua.
“ Trương đại tướng quân, Nghiêm phó tướng, ngoài này cứ để các lão tướng chúng ta lo, huynh đệ chúng ta sẽ kéo dài thời gian cho các ngươi. “
Nghiêm Hoàng Tống nói bằng giọng chắc nịch rồi nhìn về phía huynh đệ của mình. Dứt lời, họ cầm quân xông lên mở đường cho hai người vào được hoàng điện. Những quân lính muốn chặn hai người lại đều bị tiễn lên đường dưới sự ăn ý của song kiếm cùng sự phối hợp hoàn hảo của hai người cầm kiếm.
Họ vừa là người tình, vừa là bằng hữu, vừa là sư đồ, giờ thì là chiến hữu.
Chẳng mấy chốc đường tới hoàng điện được dẹp sạch, nhuộm đỏ máu tanh và trải đầy thi thể quân lính.
Đạp tung cánh cửa dùng vàng tạo nên, hay có thể nói là dùng mồ hôi, nước mắt và máu của người dân làm nên, hai người bước vào sảnh điện nơi Trương Khổng Dược đang trêu đùa uống rượu cùng phi tần và hoàng hậu, xung quanh là bọn nịnh thần và gian thần ngồi thưởng rượu không hề lo lắng hay quan tâm tới chuyện bên ngoài.
Nóng mắt, Hoàng giáp rút ra thanh dao trong người phi thẳng lên gần cổ của Trương Khổng Dược tạo ra một vết xước nhỏ khiến cho ai nấy dung quanh đều được một phen hoảng loạn.
Mẫu Đơn cầm Bích Phượng kiếm chém một đường xuống sàn điện khiến cho mặt sàn xuất hiện một vết chém kéo dài, sát khí đầy mình hướng về phía người ngồi trên ngai vàng.
“ Trương Khổng Dược! Ân oán giữa ta và ngươi...hôm nay hãy giải quyết hết một lần đi! “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.