Chương 18: (Ngoại Truyện End)Khởi Đầu Mới Bắt Đầu
Iceken
30/11/2021
Khang Dụ lúc này cũng tỉnh lại. Cậu ngơ ngác nhìn vào bà lão trước mặt, có phần hoảng sợ. Điều cuối cùng cậu nhớ đó chính là cha Hoàng Giáp đã hét lên khi cậu rơi xuống vực.
“ Cha…cha…”
Cảnh cậu nhóc khóc lóc kêu “cha” khiến người khác đau lòng.
Thường Xuân trái lại không bất ngờ vì hành động này của cậu bé, vì bà đã thấy được rõ mọi thứ mà người cậu gọi là “cha” này đã làm, vì bà đã biết được đứa trẻ này là con của A Ly và Mẫu Đơn, bà cũng đã hứa phải bảo vệ nó.
“ Con nghe này, cha con là người xấu. Cháu trai, hai mẹ của con đã giao con cho ta đó, từ giờ ta chăm sóc con nhé. “
“ Bà nói dối…mẹ của Tiểu Dụ…đều đi hết rồi…đều bỏ tiểu Dụ mà đi rồi…Cha là người tốt…người cha đầu tiên…người thân duy nhất còn lại của tiểu Dụ… “
Cậu bé nghe bà nói lại càng khóc to hơn.
Bà liền bế hai đứa em đến cho cậu.
“ Không phải duy nhất. Con xem, con có hai em gái, đây là mẹ Mẫu Đơn đã sinh cho con, là em gái của con đó. “
“ Tiểu Dụ…có em gái sao? “
Cậu nhìn vào hai đứa em của mình, một đứa đỏ hỏn một đứa lông lá, cả hai đều nhớp nháp.
“ Em gái đỏ đỏ, em gái lông lông. “
Đứa trẻ đưa ngón tay ra, em gái liền vô thức nắm chặt lấy nó, khiến cậu vui đến cười tít mắt.
“ Vậy giờ tiểu Dụ muốn theo bà bà và các em về không? “
“ Có ạ! Bà bà ơi bà nói đúng, hai mẹ của con ở phía sau đang cười và vẫy tay với chúng ta kìa. “
Thường Xuân quay đầu lại, nhìn thấy không có ai, cho rằng cậu bé vì nhớ mẹ mới thế, liền nhẹ nhàng xoa đầu cậu, dắt cậu rời đi.
Cứ thế bốn người, một già bế hai đứa bé, một trẻ lẽo đẽo theo sau cùng thoát khỏi vực sâu.
Tuy vậy trong thâm tâm Khang Dụ vẫn tin Hoàng Giáp là người tốt, và muốn đi tìm cha cậu, cho ca nhìn thấy các em, tin rằng cha sẽ rất vui. Một đứa trẻ ngây thơ với lòng tin mãnh liệt vào cha mình.
Cậu không biết rằng ở một nơi nào đó vị cha cậu nhớ mong đã làm lễ lên ngôi hoàng đế, không biết rằng người đàn ông đó dắt tay một người phụ nữ khác lên làm hoàng hậu, cùng hạ sinh hài tử của riêng họ, sống trong vinh hoa phú quý và quyền lực, sống trong hậu cung đầy giai nhân mỹ nữ, đã quên đi mẹ con cậu từ lâu, quên đi quá khứ và những tội lỗi mình đã làm từ lâu.
Hiện tại tất cả mọi người đều đã bắt đầu cuộc sống mới, một khởi đầu mới nhưng vẫn còn những thứ không đi vào dĩ vãng, liệu chúng sẽ có điểm giao với nhau không?
Có thể đó…nhưng không ai chắc chắn được điều đó, vì không ai có thể nhìn thấy số phận, hay nó sẽ đưa đẩy họ về đâu. Điều cần làm bây giờ là chờ đợi, chờ đợi điều sẽ xảy đến.
“ Cha…cha…”
Cảnh cậu nhóc khóc lóc kêu “cha” khiến người khác đau lòng.
Thường Xuân trái lại không bất ngờ vì hành động này của cậu bé, vì bà đã thấy được rõ mọi thứ mà người cậu gọi là “cha” này đã làm, vì bà đã biết được đứa trẻ này là con của A Ly và Mẫu Đơn, bà cũng đã hứa phải bảo vệ nó.
“ Con nghe này, cha con là người xấu. Cháu trai, hai mẹ của con đã giao con cho ta đó, từ giờ ta chăm sóc con nhé. “
“ Bà nói dối…mẹ của Tiểu Dụ…đều đi hết rồi…đều bỏ tiểu Dụ mà đi rồi…Cha là người tốt…người cha đầu tiên…người thân duy nhất còn lại của tiểu Dụ… “
Cậu bé nghe bà nói lại càng khóc to hơn.
Bà liền bế hai đứa em đến cho cậu.
“ Không phải duy nhất. Con xem, con có hai em gái, đây là mẹ Mẫu Đơn đã sinh cho con, là em gái của con đó. “
“ Tiểu Dụ…có em gái sao? “
Cậu nhìn vào hai đứa em của mình, một đứa đỏ hỏn một đứa lông lá, cả hai đều nhớp nháp.
“ Em gái đỏ đỏ, em gái lông lông. “
Đứa trẻ đưa ngón tay ra, em gái liền vô thức nắm chặt lấy nó, khiến cậu vui đến cười tít mắt.
“ Vậy giờ tiểu Dụ muốn theo bà bà và các em về không? “
“ Có ạ! Bà bà ơi bà nói đúng, hai mẹ của con ở phía sau đang cười và vẫy tay với chúng ta kìa. “
Thường Xuân quay đầu lại, nhìn thấy không có ai, cho rằng cậu bé vì nhớ mẹ mới thế, liền nhẹ nhàng xoa đầu cậu, dắt cậu rời đi.
Cứ thế bốn người, một già bế hai đứa bé, một trẻ lẽo đẽo theo sau cùng thoát khỏi vực sâu.
Tuy vậy trong thâm tâm Khang Dụ vẫn tin Hoàng Giáp là người tốt, và muốn đi tìm cha cậu, cho ca nhìn thấy các em, tin rằng cha sẽ rất vui. Một đứa trẻ ngây thơ với lòng tin mãnh liệt vào cha mình.
Cậu không biết rằng ở một nơi nào đó vị cha cậu nhớ mong đã làm lễ lên ngôi hoàng đế, không biết rằng người đàn ông đó dắt tay một người phụ nữ khác lên làm hoàng hậu, cùng hạ sinh hài tử của riêng họ, sống trong vinh hoa phú quý và quyền lực, sống trong hậu cung đầy giai nhân mỹ nữ, đã quên đi mẹ con cậu từ lâu, quên đi quá khứ và những tội lỗi mình đã làm từ lâu.
Hiện tại tất cả mọi người đều đã bắt đầu cuộc sống mới, một khởi đầu mới nhưng vẫn còn những thứ không đi vào dĩ vãng, liệu chúng sẽ có điểm giao với nhau không?
Có thể đó…nhưng không ai chắc chắn được điều đó, vì không ai có thể nhìn thấy số phận, hay nó sẽ đưa đẩy họ về đâu. Điều cần làm bây giờ là chờ đợi, chờ đợi điều sẽ xảy đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.