Chương 8: Áo Bông
Hoặc Hứa Hữu Nhất Thiên
02/01/2023
Rốt cục mưa bắt đầu lấm tấm rơi vào buổi trưa, mặc dù không quá lớn nhưng chẳng có dấu hiệu sẽ sẽ sớm dừng lại.
Mùa đông ở Sở kinh thật sự rất lạnh, hiện tại tuy rằng đã qua mùa đông, thế nhưng dư âm của cái lạnh vẫn còn lưu lại, không hoàn toàn biến mất theo mùa đông. Mấy ngày trước xác thực ánh dương chiếu rọi rực rỡ, khí trời vô cùng tốt. Mọi người thậm chí còn đổi quần áo mùa đông thành xuân sam mỏng manh. Thế nhưng, hai ngày nay trời mưa một chút, vậy là những bộ quần áo ấm chưa kịp cất giữ lại có cơ hội được sử dụng.
Hôm nay, lúc bắt đầu kỳ thi, Sở Trạm liền chú ý, môn sinh đến dự thi phần lớn đều mặc áo bông tới. Dù sao không ai đoán chính xác được thời tiết sẽ như thế nào, không chừng hai ngày này có thể sẽ lạnh hơn một chút. Nếu không chuẩn bị đủ quần áo và dụng cụ cần thiết, có khi tay sẽ bị đông lạnh, không có biện pháp viết chữ thì xem như mười năm đèn sách liền trở nên lãng phí. Muốn tiếp tục thi thì phải đợi thêm ba năm nữa.
Từ lúc trường thi mở cửa đến đầu giờ Tỵ* (9 giờ - 11 giờ) đóng cửa, sĩ tử ngồi vào chổ của mình ổn thỏa thì đề thi ngày thứ nhất được phát xuống. Giờ Tỵ thí sinh bắt đầu làm bài, đến trưa trường thi sẽ cung cấp bữa trưa, thí sinh dùng cơm xong vẫn có thể tiếp tục làm bài đến hết giờ Thân* (3-5 giờ chiều). Sau đó, người của Lễ bộ sẽ bắt đầu thu bài, cuộc thi hôm nay xem như kết thúc.
Hai ngày kế tiếp thực ra cũng không khác là bao. Liên tục thi ba ngày, giờ Thân ngày thứ ba nộp bài xong thì khoa thi này rốt cục hoàn tất. Cũng bởi vì cường độ cuộc thi vô cùng cao nên trong lòng mỗi người áp lực liền lớn hơn rất nhiều, vậy mà suốt 3 ngày thí sinh không thể rời khỏi trường thi, một số người thân thể không tốt chờ không được ba ngày đã gục ngã liền bị khiên ra ngoài. Chuyện như vậy thường xuyên xảy ra trong các kỳ thi, nhìn mãi cũng quen mắt.
Buổi trưa, Sở Trạm và Trương Thượng thư cùng nhau dùng bữa, quả nhiên đúng như lời Diệp Tư Vũ nói, cơm này mặc dù đã được làm riêng cho bọn họ nhưng bất quá cũng chỉ có thể cho vào miệng thôi chứ tuyệt đối không thể nói là ăn ngon. Sở Trạm tuy mang thân phận Hoàng tử nhưng vẫn không phải là được nuông chiều từ bé, cho nên nàng cũng không phàn nàn gì. Điều này làm Trương Thượng thư xem trọng nàng một chút.
Ăn xong cơm trưa, Sở Trạm ngẩng đầu nhìn bên ngoài, mưa như cũ lấm tấm rơi không ngừng. Dù vậy, nàng vẫn quyết định đi dò xét trường thi một phen. Trương Thượng thư nghe xong tự nhiên cũng nói muốn đi, cho nên hai người liền chia ra mỗi người dò xét một hướng.
Khởi hành từ nơi nghỉ ngơi của chủ khảo, Sở Trạm mang theo dù giấy xuyên qua màn mưa đi đến bên ngoài trường thi. Toàn bộ trường thi lớn được phân làm đông tây hai cái trường thi nhỏ, bên trong chứa khoảng mấy trăm người. Nói cách khác, bên trong một cái trường thi là mấy trăm phòng thi nho nhỏ, xếp lần lượt từng cái thành rất nhiều hàng dài, chật chội nhưng không lộn xộn.
Cùng Trương Thượng thư chia tay bên ngoài trường thi, Sở Trạm mang theo Ly Ca hướng về trường thi phía đông mà đi. Toàn bộ trường thi đều giống nhau, đều được binh sĩ canh gác xung quanh. Muốn vào trường thi, trước hết phải cho binh lính mở cái khóa thật to trên cửa trước. Cho nên, từ khi cuộc thi bắt đầu, ngoại trừ chủ khảo cùng tuần khảo* (giám khảo đi tuần) ra, thì không ngoại nhân nào có thể đi vào.
Thấy Sở Trạm đến, nhóm thủ vệ trường thi liền lập tức quỳ một gối hành lễ, bởi vì bên trong vẫn còn đang thi nên bọn họ cũng không thể hô 'thiên tuế'. Sở Trạm không để ý mà phất tay, nói một tiếng: "Mở cửa." Binh sĩ liền tiến lên, cung kính đem cửa mở ra, sau đó nhìn theo Sở Trạm. Đợi hai người đều vào trong, đại môn liền được khóa lại theo quy tắc.
Bên trong trường thi, mỗi dãi phòng thi đều có tuần khảo đi qua đi lại liên tục kiểm tra. Sở Trạm tùy ý chọn một dãi mà đi, tuần khảo xa xa thấy được Sở Trạm liền đến hành lễ, nhưng đều bị nàng phất tay bảo ngừng. Duy trì bước chân thật nhẹ nhàng chậm rãi đi qua đi lại, chỉ thấy một số thí sinh cậm cuội viết chữ, cũng có người cúi đầu trầm tư suy nghĩ. Hiển nhiên tâm tư của bọn họ đều đã đắm chìm vào cuộc thi này. Có thể để ý Sở Trạm đến, đã ít nay càng ít hơn.
Không nhanh, không chậm nhìn một vòng, kết quả làm nàng thỏa mãn. Đại đa số thí sinh đều tự mình nổ lực làm bài, đến nay Sở Trạm cũng chưa từng thấy có người không biết tốt xấu gian lận.
Dò xét xong một dãy phòng thi, Sở Trạm không dừng lại mà đi tiếp đến dãy bên cạnh. Như cũ không có người hành lễ, nàng vẫn bước đi thật nhẹ nhàng chậm rãi nhìn. Bất quá lần này Sở Trạm thế nhưng lại phát hiện một cái tình huống khác thường. Có một thí sinh không làm bài chỉ nhíu mày nhìn đề thi rầu rĩ.
Đương nhiên, nếu không biết làm bài, thí sinh cũng sẽ lộ ra biểu tình này, bất quá người từ trước đến nay cẩn thận tỉ mỉ như Sở Trạm lại phát hiện vấn đề khác. Tỷ như thí sinh này ăn mặc đặc biệt mỏng, hoặc là thân thể hắn đang phát run. Nói như thế, không chừng tay hắn đã đông cứng, sợ viết ra chữ sẽ khó nhìn. Dù sao với chuyện thi cử nghiêm túc như vậy mà nói, nếu trên bài thi là chữ viết cẩu thả, thì người này đại khái là không có khả năng đỗ đầu.
Sở Trạm tỉ mỉ quan sát người nọ một phen, chỉ thấy hắn khảong chừng mười bảy mười tám tuổi, cho dù đang ngồi cũng thấy được vóc người thấp bé gầy yếu. Thế nhưng lớn lên mi thanh mục tú* (diện mạo xinh đẹp), chỉ là sắc mặt tái nhợt gần như chuyển xanh. Áo bông trên người không chỉ không thể chống lạnh, thậm chí còn có vài chổ vá đã cũ. Dể dàng thấy được gia cảnh hắn khốn khó, dù thí sinh khác không có quần áo hoa lệ, nhưng chí ít người ta cũng ăn mặc ấm áp. Vừa đảo mắt, Sở Trạm liền đoán được người này là hàn môn sĩ tử* (sĩ tử nhà nghèo) hiếm hoi.
Sở Quốc dựng nước được ba mươi năm, tuy rằng vẫn cố gắng chăm lo việc nước, nhưng bách tính nghèo khó triều đại nào cũng không thiếu. Bách tính bần hàn ăn no mặc ấm còn khó khăn, trong khi chuyện học hành lại vô cùng tốn kém sức lực cùng tiền của. Dân chúng bình thường tự nhiên cũng sẽ không lựa chọn con đường đó, huống chi là học giỏi có thể vào được cuộc thi này. Do đó, nói cho cùng mỗi lần khoa cử đến, bất luận là sinh ở đâu, người chân chính có thể tới tham gia đại đa số đều là thế gia đệ tử* (học trò thuộc nhà nhiều đời làm quan), dân chúng bình thường quả thực là hiếm có khó tìm.
Những bách tính nghèo khó này ăn no mặc ấm cũng là điều khó khăn rồi, nói chi tới việc đi học đọc sách cũng tổn hao rất nhiều thời gian, tiền bạc, dân chúng tự nhiên cũng sẽ không lựa chọn. Cũng chính vì như vậy mà mỗi lần kỳ thi mùa xuân diễn ra những người có khả năng đi thi hầu hết đều là các thế gia đệ tử, bách tính tầm thường có thể nói là vô cùng hiếm có.
Đưa mắt nhìn qua bài thi, tuy rằng hắn lạnh đến độ không viết tiếp nổi, nhưng bên trên cũng đã viết được hơn một nửa rồi. Sở Trạm đứng một bên nhìn, tuy rằng không thấy rõ nội dung cụ thể, bất quá chữ ngược lại cũng không tệ. Đều nói, nét chữ như người, đối với người này Sở Trạm thấy vô cùng hứng thú. Bỗng nhiên trong lòng nổi nên một chút tiếc nuối, Sở Trạm suy nghĩ một lúc rồi chung quy vẫn là đem áo choàng trên người cởi xuống đưa tới cho hắn.
Phùng Lạc lúc này lạnh đến nổi tay chân đều đông cứng, thế nhưng ngoại trừ đem tay thu vào ống tay áo tận lực xoa nắn làm ấm ra cũng không có biện pháp khác. Để được vào kinh thi lần này, hắn đã đã phải dùng hết tiền tiết kiệm, thậm chí bán đi căn nhà nhỏ của mình. Một đường lên kinh, hắn không còn đủ tiền để mua một cái áo khoác dày, chỉ có thể như vậy đi đến trường thi.
Vô luận thành bại, đều phải đánh cược một lần!
Nhìn thấy chiếc áo choàng đưa tới trước mắt, Phùng Lạc thoáng ngẩn người, ngẩng đầu, hắn nhận ra người hắn gặp một lần vào buổi sáng—nhị Hoàng tử ôn hòa trong truyền thuyết. Tuy rằng rất lạnh, nhưng hắn vẫn không dám nhận cái áo bông dày ấm áp trước mắt. Cái này là đồ vật quý giá, không đến lượt người có thân phận thấp hèn như hắn chạm vào. Không cẩn thận một chút, không chừng là vạn kiếp bất phục* (muôn kiếp không thể quay lại, ý chỉ sai lầm không thể cứu vãn).
Sở Trạm nhìn hắn do dự sợ hãi ngồi im một chỗ ngược lại cũng chẳng giận, thuận tay đem áo choàng vung lên, vừa vặn phũ xuống vai Phùng Lạc. Mở miệng, tiếng nói ôn nhuận: "Cố gắng làm bài, ta hy vọng nhìn thấy tên người trên bảng vàng." Nói xong, mang theo Ly Ca xoay người rời đi.
Không để ý tới ánh mắt dính chặt vào mình, đợi đến khi ra khỏi trường thi Sở Trạm mới nói với Ly Ca bên người: "Ngươi đi nhìn xung quanh trường thi tổng cộng có bao nhiêu hàn môn sĩ tử như vậy, sau đó tìm vài cái áo choàng mang đến cho bọn họ."
Khuôn mặt Ly Ca vẫn lạnh lùng như cũ, thần sắc không đổi đáp "Vâng," sau đó xoay người ly khai.
Mùa đông ở Sở kinh thật sự rất lạnh, hiện tại tuy rằng đã qua mùa đông, thế nhưng dư âm của cái lạnh vẫn còn lưu lại, không hoàn toàn biến mất theo mùa đông. Mấy ngày trước xác thực ánh dương chiếu rọi rực rỡ, khí trời vô cùng tốt. Mọi người thậm chí còn đổi quần áo mùa đông thành xuân sam mỏng manh. Thế nhưng, hai ngày nay trời mưa một chút, vậy là những bộ quần áo ấm chưa kịp cất giữ lại có cơ hội được sử dụng.
Hôm nay, lúc bắt đầu kỳ thi, Sở Trạm liền chú ý, môn sinh đến dự thi phần lớn đều mặc áo bông tới. Dù sao không ai đoán chính xác được thời tiết sẽ như thế nào, không chừng hai ngày này có thể sẽ lạnh hơn một chút. Nếu không chuẩn bị đủ quần áo và dụng cụ cần thiết, có khi tay sẽ bị đông lạnh, không có biện pháp viết chữ thì xem như mười năm đèn sách liền trở nên lãng phí. Muốn tiếp tục thi thì phải đợi thêm ba năm nữa.
Từ lúc trường thi mở cửa đến đầu giờ Tỵ* (9 giờ - 11 giờ) đóng cửa, sĩ tử ngồi vào chổ của mình ổn thỏa thì đề thi ngày thứ nhất được phát xuống. Giờ Tỵ thí sinh bắt đầu làm bài, đến trưa trường thi sẽ cung cấp bữa trưa, thí sinh dùng cơm xong vẫn có thể tiếp tục làm bài đến hết giờ Thân* (3-5 giờ chiều). Sau đó, người của Lễ bộ sẽ bắt đầu thu bài, cuộc thi hôm nay xem như kết thúc.
Hai ngày kế tiếp thực ra cũng không khác là bao. Liên tục thi ba ngày, giờ Thân ngày thứ ba nộp bài xong thì khoa thi này rốt cục hoàn tất. Cũng bởi vì cường độ cuộc thi vô cùng cao nên trong lòng mỗi người áp lực liền lớn hơn rất nhiều, vậy mà suốt 3 ngày thí sinh không thể rời khỏi trường thi, một số người thân thể không tốt chờ không được ba ngày đã gục ngã liền bị khiên ra ngoài. Chuyện như vậy thường xuyên xảy ra trong các kỳ thi, nhìn mãi cũng quen mắt.
Buổi trưa, Sở Trạm và Trương Thượng thư cùng nhau dùng bữa, quả nhiên đúng như lời Diệp Tư Vũ nói, cơm này mặc dù đã được làm riêng cho bọn họ nhưng bất quá cũng chỉ có thể cho vào miệng thôi chứ tuyệt đối không thể nói là ăn ngon. Sở Trạm tuy mang thân phận Hoàng tử nhưng vẫn không phải là được nuông chiều từ bé, cho nên nàng cũng không phàn nàn gì. Điều này làm Trương Thượng thư xem trọng nàng một chút.
Ăn xong cơm trưa, Sở Trạm ngẩng đầu nhìn bên ngoài, mưa như cũ lấm tấm rơi không ngừng. Dù vậy, nàng vẫn quyết định đi dò xét trường thi một phen. Trương Thượng thư nghe xong tự nhiên cũng nói muốn đi, cho nên hai người liền chia ra mỗi người dò xét một hướng.
Khởi hành từ nơi nghỉ ngơi của chủ khảo, Sở Trạm mang theo dù giấy xuyên qua màn mưa đi đến bên ngoài trường thi. Toàn bộ trường thi lớn được phân làm đông tây hai cái trường thi nhỏ, bên trong chứa khoảng mấy trăm người. Nói cách khác, bên trong một cái trường thi là mấy trăm phòng thi nho nhỏ, xếp lần lượt từng cái thành rất nhiều hàng dài, chật chội nhưng không lộn xộn.
Cùng Trương Thượng thư chia tay bên ngoài trường thi, Sở Trạm mang theo Ly Ca hướng về trường thi phía đông mà đi. Toàn bộ trường thi đều giống nhau, đều được binh sĩ canh gác xung quanh. Muốn vào trường thi, trước hết phải cho binh lính mở cái khóa thật to trên cửa trước. Cho nên, từ khi cuộc thi bắt đầu, ngoại trừ chủ khảo cùng tuần khảo* (giám khảo đi tuần) ra, thì không ngoại nhân nào có thể đi vào.
Thấy Sở Trạm đến, nhóm thủ vệ trường thi liền lập tức quỳ một gối hành lễ, bởi vì bên trong vẫn còn đang thi nên bọn họ cũng không thể hô 'thiên tuế'. Sở Trạm không để ý mà phất tay, nói một tiếng: "Mở cửa." Binh sĩ liền tiến lên, cung kính đem cửa mở ra, sau đó nhìn theo Sở Trạm. Đợi hai người đều vào trong, đại môn liền được khóa lại theo quy tắc.
Bên trong trường thi, mỗi dãi phòng thi đều có tuần khảo đi qua đi lại liên tục kiểm tra. Sở Trạm tùy ý chọn một dãi mà đi, tuần khảo xa xa thấy được Sở Trạm liền đến hành lễ, nhưng đều bị nàng phất tay bảo ngừng. Duy trì bước chân thật nhẹ nhàng chậm rãi đi qua đi lại, chỉ thấy một số thí sinh cậm cuội viết chữ, cũng có người cúi đầu trầm tư suy nghĩ. Hiển nhiên tâm tư của bọn họ đều đã đắm chìm vào cuộc thi này. Có thể để ý Sở Trạm đến, đã ít nay càng ít hơn.
Không nhanh, không chậm nhìn một vòng, kết quả làm nàng thỏa mãn. Đại đa số thí sinh đều tự mình nổ lực làm bài, đến nay Sở Trạm cũng chưa từng thấy có người không biết tốt xấu gian lận.
Dò xét xong một dãy phòng thi, Sở Trạm không dừng lại mà đi tiếp đến dãy bên cạnh. Như cũ không có người hành lễ, nàng vẫn bước đi thật nhẹ nhàng chậm rãi nhìn. Bất quá lần này Sở Trạm thế nhưng lại phát hiện một cái tình huống khác thường. Có một thí sinh không làm bài chỉ nhíu mày nhìn đề thi rầu rĩ.
Đương nhiên, nếu không biết làm bài, thí sinh cũng sẽ lộ ra biểu tình này, bất quá người từ trước đến nay cẩn thận tỉ mỉ như Sở Trạm lại phát hiện vấn đề khác. Tỷ như thí sinh này ăn mặc đặc biệt mỏng, hoặc là thân thể hắn đang phát run. Nói như thế, không chừng tay hắn đã đông cứng, sợ viết ra chữ sẽ khó nhìn. Dù sao với chuyện thi cử nghiêm túc như vậy mà nói, nếu trên bài thi là chữ viết cẩu thả, thì người này đại khái là không có khả năng đỗ đầu.
Sở Trạm tỉ mỉ quan sát người nọ một phen, chỉ thấy hắn khảong chừng mười bảy mười tám tuổi, cho dù đang ngồi cũng thấy được vóc người thấp bé gầy yếu. Thế nhưng lớn lên mi thanh mục tú* (diện mạo xinh đẹp), chỉ là sắc mặt tái nhợt gần như chuyển xanh. Áo bông trên người không chỉ không thể chống lạnh, thậm chí còn có vài chổ vá đã cũ. Dể dàng thấy được gia cảnh hắn khốn khó, dù thí sinh khác không có quần áo hoa lệ, nhưng chí ít người ta cũng ăn mặc ấm áp. Vừa đảo mắt, Sở Trạm liền đoán được người này là hàn môn sĩ tử* (sĩ tử nhà nghèo) hiếm hoi.
Sở Quốc dựng nước được ba mươi năm, tuy rằng vẫn cố gắng chăm lo việc nước, nhưng bách tính nghèo khó triều đại nào cũng không thiếu. Bách tính bần hàn ăn no mặc ấm còn khó khăn, trong khi chuyện học hành lại vô cùng tốn kém sức lực cùng tiền của. Dân chúng bình thường tự nhiên cũng sẽ không lựa chọn con đường đó, huống chi là học giỏi có thể vào được cuộc thi này. Do đó, nói cho cùng mỗi lần khoa cử đến, bất luận là sinh ở đâu, người chân chính có thể tới tham gia đại đa số đều là thế gia đệ tử* (học trò thuộc nhà nhiều đời làm quan), dân chúng bình thường quả thực là hiếm có khó tìm.
Những bách tính nghèo khó này ăn no mặc ấm cũng là điều khó khăn rồi, nói chi tới việc đi học đọc sách cũng tổn hao rất nhiều thời gian, tiền bạc, dân chúng tự nhiên cũng sẽ không lựa chọn. Cũng chính vì như vậy mà mỗi lần kỳ thi mùa xuân diễn ra những người có khả năng đi thi hầu hết đều là các thế gia đệ tử, bách tính tầm thường có thể nói là vô cùng hiếm có.
Đưa mắt nhìn qua bài thi, tuy rằng hắn lạnh đến độ không viết tiếp nổi, nhưng bên trên cũng đã viết được hơn một nửa rồi. Sở Trạm đứng một bên nhìn, tuy rằng không thấy rõ nội dung cụ thể, bất quá chữ ngược lại cũng không tệ. Đều nói, nét chữ như người, đối với người này Sở Trạm thấy vô cùng hứng thú. Bỗng nhiên trong lòng nổi nên một chút tiếc nuối, Sở Trạm suy nghĩ một lúc rồi chung quy vẫn là đem áo choàng trên người cởi xuống đưa tới cho hắn.
Phùng Lạc lúc này lạnh đến nổi tay chân đều đông cứng, thế nhưng ngoại trừ đem tay thu vào ống tay áo tận lực xoa nắn làm ấm ra cũng không có biện pháp khác. Để được vào kinh thi lần này, hắn đã đã phải dùng hết tiền tiết kiệm, thậm chí bán đi căn nhà nhỏ của mình. Một đường lên kinh, hắn không còn đủ tiền để mua một cái áo khoác dày, chỉ có thể như vậy đi đến trường thi.
Vô luận thành bại, đều phải đánh cược một lần!
Nhìn thấy chiếc áo choàng đưa tới trước mắt, Phùng Lạc thoáng ngẩn người, ngẩng đầu, hắn nhận ra người hắn gặp một lần vào buổi sáng—nhị Hoàng tử ôn hòa trong truyền thuyết. Tuy rằng rất lạnh, nhưng hắn vẫn không dám nhận cái áo bông dày ấm áp trước mắt. Cái này là đồ vật quý giá, không đến lượt người có thân phận thấp hèn như hắn chạm vào. Không cẩn thận một chút, không chừng là vạn kiếp bất phục* (muôn kiếp không thể quay lại, ý chỉ sai lầm không thể cứu vãn).
Sở Trạm nhìn hắn do dự sợ hãi ngồi im một chỗ ngược lại cũng chẳng giận, thuận tay đem áo choàng vung lên, vừa vặn phũ xuống vai Phùng Lạc. Mở miệng, tiếng nói ôn nhuận: "Cố gắng làm bài, ta hy vọng nhìn thấy tên người trên bảng vàng." Nói xong, mang theo Ly Ca xoay người rời đi.
Không để ý tới ánh mắt dính chặt vào mình, đợi đến khi ra khỏi trường thi Sở Trạm mới nói với Ly Ca bên người: "Ngươi đi nhìn xung quanh trường thi tổng cộng có bao nhiêu hàn môn sĩ tử như vậy, sau đó tìm vài cái áo choàng mang đến cho bọn họ."
Khuôn mặt Ly Ca vẫn lạnh lùng như cũ, thần sắc không đổi đáp "Vâng," sau đó xoay người ly khai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.