Chương 108: Phiên Ngoại 5: Thu Dưỡng
Hoặc Hứa Hữu Nhất Thiên
02/01/2023
Lúc Sở Quốc Ngô Vương điện hạ phi thường tôn quý được Ly Ca cứu khỏi phòng giam một huyện nhỏ, đã bị lăn lộn không ra hình người. Ngô Vương điện hạ mới vừa bị bắt vẫn còn bộ dáng kiêu căng ngạo mạn, sau một đoạn thời gian ngồi ở trong tù, đột nhiên gặp được người quen trong phòng giam âm u, kém chút nữa đã khóc lớn.
Vì thế, khi Sở Tuấn ăn mặc áo phạm nhân, một thân chật vật được Ly Ca mang tới bên người Sở Trạm, Sở Tuấn rốt cuộc ý thức được Hoàng huynh nhà hắn tốt biết bao nhiêu. Phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy thân nhân chính là muốn nhào lên ôm, khóc rống một trận thống khoái.
Đương nhiên, ý tưởng này không thể thực hiện. Không chỉ bởi vì Sở Trạm không quen tiếp xúc thân mật với người khác, càng bởi vì sau khi được cứu ra Ngô Vương điện hạ còn chưa kịp rửa mặt chảy đầu thu thập bản thân. Người bị nhốt hơn nửa tháng không tắm, trong nhà tù còn là nơi nồng nặc mùi khó ngươi, có thể đoán được hương vị trên người hắn như thế nào rồi.
Cũng vất vả Ly Ca mặt lạnh chịu đựng, cư nhiên mặt không đổi sắc mang hắn đến, dọc đường đi không biết khiến bao nhiêu người hôn mê rồi. Sở Trạm cũng là lần đầu bất mãn Ly Ca, nàng còn không vội nhìn thấy cái tên đệ đệ này, Ly Ca gấp cái gì? Ít nhất nên đem hắn đi thu xếp một chút rồi hẳn mang đến gặp nàng a.
Không biến sắc bước qua một bên, vừa lúc né được Sở Tuấn đang nhào tới. Sở Trạm ho nhẹ một tiếng nói, "Được rồi, trẫm biết ngươi bị uỷ khuất, chuyện này trẫm sẽ thay ngươi xử lý tốt. Nhìn xem ngươi mấy ngày nay đều bị lặn lộn thành cái dạng gì, đi tắm rửa chảy đầu thay y phục trước, sau đó ăn bữa cơm đi."
Lời nói như quan tâm, kỳ thật bên mang theo bao nhiêu ghét bỏ cũng chỉ có Sở Trạm biết. Sở Tuấn mấy ngày nay thật ăn đủ đau khổ, đường đường sinh ra là Hoàng từ, Thân Vương điện hạ được ngự phong, bị nhốt trong phòng giam không thấy ánh sáng cộng thêm mùi hương chết người, dựa vào cơm thừa canh cặn nhà tù sống qua ngày. Tuy chỉ ngắn ngủi hơn mười ngày, bất quá phỏng chứng đều có thể trở thành bóng ma tâm lý suốt đời Sở Tuấn. Vì thế lúc được Hoàng huynh nhà hắn cứu ra, hơn nữa nghe được những lời 'quan tâm' kia, quả thực hắn đã lệ nóng doanh tròng.
Thật sự chịu không nổi ánh mắt của Sở Tuấn, Sở Trạm vẫy vẫy tay để Ly Ca mang hắn đi. Nhớ lại mấy năm trước vị Hoàng đệ này rất đáng tin cậy a, nàng còn từng nghĩ tới sau này ngôi vị Hoàng đế sẽ là của hắn. Ai biết chỉ mấy năm ngắn ngủi, hắn liền vô dụng, hơn nữa còn vô dụng thành như vậy.
Không khỏi lắc đầu, trong lòng Sở Trạm hơi hơi mất mát. Đương nhiên, mất mát không phải vì Ngô Vương vô dụng, mà là vì hành trình cải trang vi hành sắp kết thúc. Nếu mang tiếng giải cứu Ngô Vương tới, như vậy đây đã là điểm dừng chân cuối cùng của nàng, kế tiếp là bước đường hồi kinh.
*********************************
"A, ta liền biết ngươi sẽ không thành thật hồi kinh như vậy." Trên xe ngựa, vẫn dựa vào lòng Sở Trạm như cũ, Diệp Tư Vũ cười híp mắt, tâm trạng hiển nhiên không tệ.
Sau nhiều ngày Diệp Tư Vũ rốt cuộc hết giận, trong lòng Sở Trạm cũng thả lỏng. Nàng dời dời cánh tay, ôm người trong lòng chặt thêm vài phần, nhướng mày cười nói, "Ta sao lại không thành thật? Đây không phải là đang trên đường hồi kinh sao?"
Diệp Tư Vũ tuỳ tay xốc lên màn xe một chút hướng mắt nhìn phía ngoài, xe ngựa mới ra cửa thành không bao xa, ngoài xe ngựa còn có không ít ngựa xe và người đi đường đi ngang qua, bất quá phần lớn đều là người trong thôn phụ cận tranh thủ sáng sớm vào thành. Bọn họ hặc là đi thành tóp năm tóp ba, hoặc là láy xe bò chậm rãi đến, trên mặt phần lớn mang theo nụ cười đơn thuần, khiến tâm trạng người nhìn tự giác tốt lên.
Nhìn bên ngoài, Diệp Tư Vũ chớp chớp mắt, sau đó nhàn nhạt nói, "Đúng vậy, ngươi đang trên đường hồi kinh, bất quá đây không phải lột tuyến khi tới, hơn nữa là đi đường vòng, đường hồi kinh chậm nhất." Nói rồi buông xuống màn xe, quay đầu nhìn Sở Trạm, "Chúng ta xuất kinh nửa tháng, bên phía Vương công công chỉ sợ đã không trụ được. Nếu về trễ, nhỡ xảy ra chuyện thì càng phiền."
Sở Trạm nghe vậy cũng không để ý phất phất tay, bộ dáng tủm tỉm cười, "Vũ, ngươi cứ yên tâm đi. Trước khi xuất kinh, ta đã an bày tốt, tuyệt đối không có việc gì. Chúng ta khó lắm mới ra ngoài được, đương nhiên muốn chơi nhiều, ai biết sau này còn có cơ hội như vậy hay không a. Hoàng hậu nương nương, ngài làm ơn chuẩn đi."
Không thể không nói, tuy trước mặt người ngoài vị tiểu Hoàng đế trẻ tuổi này đã rất uy nghi, ngày thường biểu hiện luôn là tiến thối đúng mực, nhưng bản chất thực chính là một người cố chấp tuỳ hứng. Trước mặt người ngoài nàng có lẽ sẽ thu lại, nhưng trước mặt Diệp Tư Vũ thì không để ý hình tượng chút nào, làm nũng chơi xấu miễn sao đạt được mục đích là được.
Vì bất đắc dĩ, đương nhiên, càng là vì tin tưởng Sở Trạm, Diệp Tư Vũ vẫn là làm mặt 'không có biện pháp ép ngươi' mà đáp ứng. Kỳ thật nàng cũng giống Sở Trạm, đều không thích nhà giam câu thúc cùng công vụ rườm rà, ngẫu nhiên phóng túng một chút cũng không tệ.
Vì thế dưới đề nghị của tiểu Hoàng đế, Hoàng hậu nương nương bàn tính kỹ lưỡng, đội ngủ cải trang vi hành càng đi càng sai. Từ Tây nam vòng qua Đông Nam, sau đó ngồi thuyền Bắc thượng, sau khi rời thuyền lại đi một đoạn đường bộ, vòng một vòng lớn mới rốt cuộc trở về Sở kinh. Ly Ca mặt than biết được lộ trình này đã vài lần nhịn không được muốn nói, bất quá chung quy vẫn là bị Sở Trạm ngăn lại.
Cứ như vậy, sau khi đội ngũ hoàn thành sứ mệnh 'cứu vớt Ngô Vương điện hạ', lại lần nữa vui vẻ thoải mái bước lên hành trình du lịch. Chỉ là dưới sự thúc giục vô tình cố ý của Diệp Tư Vũ, tiến độ hành trình cũng thoáng nhanh một chút. Bất quá phỏng chừng, bọn họ lần này xuất môn hơn một tháng mới trở về. Tội nghiệp Vương công công ở trong cung thay Sở Trạm gánh trách nhiệm, lúc này sợ rằng đã bốn bề thụ địch rồi.
Tiểu Hoàng đế vô lương tâm sung sướng chu du phía Nam Sở Quốc, nửa điểm cũng không để trong lòng người đáng thương trong cung. Kỳ thật muốn theo suy nghĩ của nàng, chu du khắp nước mới là tốt nhất, chỉ tiếc Hoàng hậu đại nhân nhà nàng rốt cuộc lý trí hơn nàng, đã sớm bóp chết khả năng này trong nôi, nếu không Vương công công trong cung biết được chắc chắn khóc chết lên chết xuống.
Cứ thế vừa lên đường vừa du ngoạn, từ Tây Nam đi Đông Nam, nhóm người Sở Trạm cũng dựa theo kế hoạch đi một đoạn đường thuỷ, chỉ tiếc chưa đi đến cuối tất cả đều rời thuyền, đi đường bộ lần nữa.
Nguyên nhân khiến người ta không thể nói thành lời. Hoàng đế bệ hạ thượng triều có thể bàn quyền mưu, ra chiến trường có thể giết địch, âm thầm biến mẫu hậu nhà mình thành Hoàng hậu nhà mình, rốt cuộc phát hiện một điểm yếu—say tàu.
Sở Trạm say tàu không như choáng váng. Mới vừa lên thuyền nàng còn chưa cảm thấy gì, ngược lại Diệp Tư Vũ lần đầu đi thuyền càng không thoải mái trước nàng. Lúc ấy Sở Trạm còn có tinh thần chăm sóc tức phụ, kết quả không quá nửa canh giờ, chính nàng liền chịu đựng không nổi, triệu chứng say tàu còn nặng hơn Diệp Tư Vũ gấp mười lần.
Chuyện say tày, nhiều lúc nhịn một chút, liền thích ứng. Giống như Diệp Tư Vũ, vừa lên tàu có chút choáng váng, chờ đến hôm sau nàng liền thích ứng hoàn toàn, bắt đầu có tâm rãnh rỗi đứng nhìn phong cảnh hai bờ sông.
Bất quá Sở Trạm không may mắn như vậy, hơn nữa sau khi phát hiện bị say tàu nàng còn cứng đầu, không chịu rời thuyền. Cho nên bọn họ đi bảy ngày đường thuỷ, nàng liền hôn mê bảy ngày, cuối cùng chính là do nhóm người Ly Ca nâng rời thuyền, bọn thị vệ bị sắc mặt trắng bệch của nàng doạ đổ mồ hôi lạnh.
Sự thật chứng minh, thể chất của tiểu Hoàng đế của chúng ta không tốt chút nào. Dưới ánh mắt lo lắng tự trách của Diệp Tư Vũ, Sở Trạm xuống thuyền bất quá nghỉ ngơi ở khách điếm một buổi tối, ngày hôm sua nàng liền khôi phục bộ dáng sinh long hoạt hổ (khoẻ mạnh). Chuyện này để cho hai thị vệ và Ly Ca đều nhẹ nhàng thở ra một hơi, đặc biệt là hai thị vệ, rốt cuộc cảm thấy đầu mình còn ở trên cổ. Cho nên nói, cùng Hoàng đế du lịch tuy là biểu hiện được sủng, lại hoàn toàn không nhất định là chuyện tốt.
Sở Trạm khôi phục sức khoẻ, bất quá Diệp Tư Vũ vẫn không yên tâm, vì thế quyết định ở lại trấn nhỏ thêm một ngày nghỉ ngơi một chút, tốt nhất là đi xem đại phu. Lưu lại nghỉ ngơi này nọ, Sở Trạm đương nhiên không phản đối, bọn thị vệ không có quyền phản đối càng sẽ không phản đối, cho nên hành trình này liền bị kéo dài thêm.
Ăn cơm trưa xong, Sở Trạm ngồi không yên ở khách điếm, lôi kéo Diệp Tư Vũ ra ngoài đi bộ. Đã ra ngoài lâu như vậy, nơi các nàng đi qua cũng không ít, tuy không phải mỗi địa phương đều có điểm đặc sắc mới mẻ, nhưng các nàng cũng đã quen, không có phản ứng gì lớn.
Thoải mái vui vẻ đi một vòng trấn nhò, sau đó phát hiện nơi này thật không lớn, cũng không có đồ vật gì mới lạ thu hút người, vì thế Sở Trạm chán muốn chết định cùng Diệp Tư Vũ trở về.
Đi trên đường, Sở Trạm đang cùng Diệp Tư Vũ nói chuyện phiếm, phía trước đột nhiên lao ra một thân ảnh nho nhỏ. Bởi vì chỉ là một hài tử, cho nên không ai để ý, sau đó trong lúc hai người không để ý, tiểu hài tử kia đột nhiên bổ nhào vào người Sở Trạm.
Sở Trạm tập võ nhiều năm theo bản năng lách qua một chút, bất quá tiểu hài tử kia đủ linh oạt, cư nhiên vẫn nắm được vạt áo Sở Trạm. Cúi đầu nhìn, đó là một tiểu cô nương diện mạo ngoan ngoãn đáng yêu, một thân váy nhỏ màu hồng phấn xinh đẹp, chất liệu hẳn cũng không tồi, chỉ là hiện tại thoáng dơ một chút, vì vậy nàng càng thêm vài phần chật vật.
Chớp chớp mắt, Sở Trạm còn không phản ứng kịp chuyện gì xảy ra, tiểu hài tử đang nắm vạt áo nàng liền gào khóc trước. Chỉ thấy tiểu nha đầu đáng yêu bất quá ba bốn tuổi, nhìn Sở Trạm nước mắt giàn giụa. Nàng vừa khóc thương tâm vừa lớn tiếng kêu, "Cha, Cầm nhi nghe lời, ngươi đừng không cần Cầm nhi a..."
Khi một tiếng 'cha' hô lên, mặt Sở Trạm liền đen. Phản ứng đầu tiên của nàng là quay đầu nhìn Diệp Tư Vũ, tuy biết đối phương không có khả năng sẽ hiểu lầm, bất quá đây đại khái đã thành một thói quen. Cũng may tức phụ nhà nàng quả nhiên vẻ mặt bình tỉnh, trên cơ bản mí mắt cũng không nâng chút nào.
Một lần nữa đem tầm mắt dời về trên người tiểu nha đầu, Sở Trạm khẻ cau mày, duỗi tay rút vạt áo mình khỏi tay tiểu nha đầu. Tiểu nha đầu còn nhỏ, trong lúc nhất thời bị lực đạo làm đứng không vững, thiếu chút nữa ngã tr6en mặt đất. Bất quá thiếu chút với thật sự cũng không khác nhau, vì tiểu nha đầu kia ngay sau đó liền thuận thế ngồi xuống đất, khóc đến kinh thiên động địa, vừa khóc vừa gào, "Cha, đừng không cần Cầm nhi, Cầm nhi về sau đều sẽ nghe lời ngươi, không bao giờ nghịch ngợm..."
Tiểu nha đầu khóc một trận, cư dân trấn nhỏ thích xem náo nhiệt nháy mắt liền vây quanh một vòng. Cũng may vừa rồi mang theo hai thị vệ tới, nếu không không biết trường hợp hỗn loạn này còn có thể thành ra thế nào nữa.
Sở Trạm cẩn thận che chở Diệp Tư Vũ ở phía sau, vẻ mặt đã tràn đầy không kiên nhẫn. Nàng chưa từng gặp chuyện như vậy, cũng không biết nên xử lý thế nào, đành nói thẳng, "Tiểu nha đầu nhận lầm người, ta không quen ngươi, cũng không phải cha ngươi."
Kỳ thật Sở Trạm muốn giảng đạo lý, rốt cuộc nha đầu này tuổi còn nhỏ, cũng có thể nhận sai người. Bất quá hiển nhiên, cũng bởi vì nha đầu này còn nhỏ, lì lợm càng kiến người ta không có cách, nàng nghe Sở Trạm nói xong cũng không có ý muốn lùi bước, ngược lại khóc càng hăng say, "Ta không nhận lầm người, là cha không cần ta, muốn bỏ ta ở chỗ này..."
Người chung quanh bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ. Không thể không nói, trong trường hợp này tiểu hài tử vẫn chiếm ưu thế, mọi người đa phần đều đồng tình bên yếu thế, chắn hẳn nhận định bọn họ là người bị hại. Hơn nữa tiểu nha đầu lớn lên đáng yêu, ăn mặc cũng phú quý, không giống là kẻ lừa đảo, cho nên đại đa số người kỳ thật liền tin.
Ra cửa dạo phố, kết quả xuất hiện một nữ nhi, ai gặp loại chuyện này cũng không thể bình tĩnh được. Sở Trạm vừa giận, cũng lười phản ứng tiểu nha đầu, lôi kéo Diệp Tư Vũ quay đầu đi.
Một thị vệ nỗ lực từ giữa đám đông giúp các nàng mở đường, một người khác đi ở phía sau cản. Thấy tiểu nha đầu kêu khóc không thôi, hắn trừng mắt quát, "Tiểu nha đầu từ đâu tới thì về chổ đó, công tử nhà ta cũng không thể người để ngươi vu khống lung tung." Hắn cũng không nói nhiều, rống xong liền đi.
Tiểu nha đầu bị rống đến sửng sốt, một đôi mắt khóc đến sưng đỏ chớp chớp, nhìn đoàn người sắp rời đi hoàn toàn, lập tức bò từ trên mặt đất đậy đuổi theo. Thị vệ phía sau vừa đe doạ cũng không doạ người đi được, ngược lại bởi vì không thể động thủ với tiểu hài tử, ngoài ý muốn thất thủ để người vượt qua.
Lần tiểu nha đầu tựa hồ học được, nàng cũng không khóc hô, vội vàng chạy lên nhưng không tìm Sở Trạm. Có lẽ nhìn ra nữ nhân đi sau Sở Trạm quan trọng với nàng bao nhiêu, tiểu nha đầu xông lên liền trực tiếp kéo tay Diệp Tư Vũ, cũng không kêu, chỉ ngửa đầu tội nghiệp nhìn nàng.
Sở Trạm bị tiểu nha đầu không biết xuất hiện từ đâu náo loạn đến phát hảo, đang chuẩn bị kéo người ra, ai ngờ Diệp Tư Vũ đột nhiên mở miệng, "Được rồi, nàng cố chấp như vậy xem chừng có chuyện, trước tiên để tiểu gia hoả này về khách điếm cùng chúng ta rồi nói sau."
Diệp Tư Vũ tuy thoạt nhìn ôn nhu dễ gần, nhưng kỳ thật rất ít xen vào chuyện người khác. Sở trạm nghe nàng nói thay tiểu nha đầu tức khắc cảm thấy ngoài ý muốn, bất quá không chờ nàng hỏi, Diệp Tư Vũ liền nhẹ giọng nói một câu, "Ngươi không phát hiện sao? Bộ dáng đáng thương của tiểu gia hoả kia giống như ngươi khi còn nhỏ a."
"..." Lời muốn hỏi đành nuốt trở vào, Sở Trạm bĩu môi, vẫn là đi theo Diệp Tư Vũ trở về. Hai thị vệ mắt nhìn nhau, bất quá đều thông minh không hỏi gì.
Chờ tới khách điếm Diệp Tư Vũ hỏi qua mới rốt cuộc biết, tiểu nha đầu này thật đúng là bị người bỏ rơi. Xem cách ăn mặc của nàng hẳn là trong nhà cũng có tiền, bất quá nàng xuất thân không tốt, con vợ lẽ không nói mẫu thân còn mất sớm, lần này theo người trong nhà ra ngoài liền bị đại nương bỏ ở trấn nhỏ này. Nàng cũng không được cha nàng thương, tám phần là sẽ không trở lại tìm nàng.
Tiểu gia hảo này cũng thật rất thông minh, bất quá ba bốn tuổi đã có thể suy nghĩ cẩn thận. Nàng ở trấn nhỏ này đói bụng ba ngày, vừa định từ bỏ hy vọng liền thấy đoàn người Sở Trạm.
Người ở trấn nhỏ không giàu có, không ai ăn mặc so được với các nàng không nói, Sở Trạm cùng Diệp Tư Vũ nhìn mặt thiện lương, tính tình hẳn là sẽ không quá xấu. Vì thế sau khi theo các nàng một đường, tiểu nha đầu quyết định mạo hiểm thử một lần, kết quả quả nhiên cũng không ngoài dự kiến của nàng, đừng nói Sở Trạm, ngay cả thị vệ vẻ mặt hung thần ác sát cũng không quan tâm nàng. Cuối cùng vẫn là Diệp Tư Vũ thiện tâm mang nàng về, hơn nữa lần này, phỏng chừng cũng không bỏ rơi nàng.
Tuổi còn nhỏ liền biết tính kế, có thể thấy được cuộc sống hằng ngày ở nhà của nàng cũng là từng bước hung hiểm. Chỉ là tiểu nha đầu rốt cuộc tuổi quá nhỏ, ra khỏi nhà một chuyến vẫn dễ dàng bị người bỏ rơi, bất đắc dĩ mới ra hạ sách, lúc này cũng chỉ có thể tội nghiệp nhìn mấy người Diệp Tư Vũ, liên tiếp giả bộ dễ thương.
Kỳ thật nghe xong thân thế của tiểu gia hoả, Sở Trạm cũng cảm khái trong lòng. Ngoại trừ hai người sinh ra gia thế bất đồng, tình cảnh khi còn bé của các nàng kỳ thật tương tự. Đồng dạng là con thứ thất, đồng dạng tuổi nhỏ tang mẫu, đồng dạng không được phụ thân thương yêu, đồng dạng tình cảnh gian nan. Điều duy nhất Sở Trạm đáng ăn mừng đại khái chính là nàng có một mẫu hậu tốt, mà tiểu nha đầu không có đại nương tốt.
Hiển nhiên, không chỉ duy nhất Sở Trạm nghĩ vậy. Diệp Tư Vũ quay đầu nhìn nàng một cái, thấy bộ dáng ảm đạm của nàng liền nhìn nàng cười trấn an.
Khi còn nhỏ cơ hồ là thời điểm đen tối nhất cuộc đời Sở Trạm, Diệp Tư Vũ giống như một điểm sáng chiếu sáng nhân sinh của nàng, chiếu sáng tương lai. Có thể nói nếu không có nàng, hiện giờ Sở Trạm không chừng đã chết trong cung đấu, hoặc trở thành một Vương gia vô năng mềm yếu như phế vật, sau đó dưới sự giám sát của tân đế nghẹn khuất sống qua một đời này. Nàng hiện tại cùng tương lai có thể hiên ngang mạnh mẽ sung túc cả đời, lúc ban đầu đều nhờ đến nữ nhân tên "Diệp Tư Vũ" này.
Thở dài một hơi, Sở Trạm thả lỏng cười cười. Nàng vừa định nói, Diệp Tư Vũ đã mở miệng trước, "Trạm, để nàng đi theo chúng ta đi. Dù gì cũng là một nữ hài tử, không có gì đâu."
Nghe xong lời này, Sở Trạm cười. Nàng liếc mắt nhìn Diệp Tư Vũ một cái, trong ánh mắt hai người ngầm hiểu rõ nhưng không nói ra, sau đó cúi đầu sờ sờ đầu tiểu nha đầu hỏi, "Tiểu gia hoả, nếu chúng ta mang ngươi đi, ngươi sẽ theo chúng ta chứ?"
Tiểu nha đầu nhìn nhìn Diệp Tư Vũ trước, sau đó nhìn nhỉn Sở trạm, liền gật mạnh đầu, vẻ mặt khẳng định nói, "Ta đi theo các ngươi, các người sẽ đối xử ta rất tốt." Nói xong dừng một chút rồi tiếp, "Cha ta không cho người tới tìm ta, hắn đã bỏ rơi ta, không xem ta là nữ nhi, sau này ta không còn quan hệ gì với hắn. Các ngươi chính là thân sinh phụ mẫu của ta."
Thật là một tiểu nha đầu thông minh. Sở trạm gật đầu cười, không nói gì nữa, chỉ là cam chịu hành trình sau này, trong cung sau này sẽ thêm một người nữa.
Diệp Tư Vũ cẩn tậhn nàng nàng chút, trước đó nghe nàng đã đói ba ngày, liền kêu tiểu nhị chuẩn bị đồ ăn, lúc này để cho tiểu nha đầu nhanh chóng ăn cơm. Sau đó mang theo tiểu nha đầu sửa soạn một phen, khi trở ra, quả nhiên là tiểu cô nương dễ thương xinh đẹp, hơn nữa tiểu cô nương đặc biệt còn biết làm nũng, thập phần khiến người ta yêu thích, chỉ mới một ngày, Sở Trạm liền thật lòng thích nàng.
Dù sao cũng là một tiểu cô nương, nhận về một nghĩa nữ, Sở Quốc bất quá nhiều thêm một tiểu công chúa mà thôi, sau này hậu cung trống trải kia, rốt cuộc có người có thể nhân lúc Sở Trạm không có đó bồi bạn cùng Diệp Tư Vũ.
Lời của tác già: Nhìn tin nhắn, đột nhiên muốn viết một tiểu nha đầu như vậy, sau đó liền viết.
Ngôn: Bộ "Mẫu Hậu, Theo Ta Đi" đến đây là hết. Cảm ơn tất cả mọi người đã đu bám đến tận hôm nay. Lần đầu edit, còn rất nhiều thiếu sót nhưng ít nhất cũng hoàn thành một bộ trường thiên. Nếu có thời gian mình sẽ edit truyện mới. Năm mới vui vẻ!!!
Vì thế, khi Sở Tuấn ăn mặc áo phạm nhân, một thân chật vật được Ly Ca mang tới bên người Sở Trạm, Sở Tuấn rốt cuộc ý thức được Hoàng huynh nhà hắn tốt biết bao nhiêu. Phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy thân nhân chính là muốn nhào lên ôm, khóc rống một trận thống khoái.
Đương nhiên, ý tưởng này không thể thực hiện. Không chỉ bởi vì Sở Trạm không quen tiếp xúc thân mật với người khác, càng bởi vì sau khi được cứu ra Ngô Vương điện hạ còn chưa kịp rửa mặt chảy đầu thu thập bản thân. Người bị nhốt hơn nửa tháng không tắm, trong nhà tù còn là nơi nồng nặc mùi khó ngươi, có thể đoán được hương vị trên người hắn như thế nào rồi.
Cũng vất vả Ly Ca mặt lạnh chịu đựng, cư nhiên mặt không đổi sắc mang hắn đến, dọc đường đi không biết khiến bao nhiêu người hôn mê rồi. Sở Trạm cũng là lần đầu bất mãn Ly Ca, nàng còn không vội nhìn thấy cái tên đệ đệ này, Ly Ca gấp cái gì? Ít nhất nên đem hắn đi thu xếp một chút rồi hẳn mang đến gặp nàng a.
Không biến sắc bước qua một bên, vừa lúc né được Sở Tuấn đang nhào tới. Sở Trạm ho nhẹ một tiếng nói, "Được rồi, trẫm biết ngươi bị uỷ khuất, chuyện này trẫm sẽ thay ngươi xử lý tốt. Nhìn xem ngươi mấy ngày nay đều bị lặn lộn thành cái dạng gì, đi tắm rửa chảy đầu thay y phục trước, sau đó ăn bữa cơm đi."
Lời nói như quan tâm, kỳ thật bên mang theo bao nhiêu ghét bỏ cũng chỉ có Sở Trạm biết. Sở Tuấn mấy ngày nay thật ăn đủ đau khổ, đường đường sinh ra là Hoàng từ, Thân Vương điện hạ được ngự phong, bị nhốt trong phòng giam không thấy ánh sáng cộng thêm mùi hương chết người, dựa vào cơm thừa canh cặn nhà tù sống qua ngày. Tuy chỉ ngắn ngủi hơn mười ngày, bất quá phỏng chứng đều có thể trở thành bóng ma tâm lý suốt đời Sở Tuấn. Vì thế lúc được Hoàng huynh nhà hắn cứu ra, hơn nữa nghe được những lời 'quan tâm' kia, quả thực hắn đã lệ nóng doanh tròng.
Thật sự chịu không nổi ánh mắt của Sở Tuấn, Sở Trạm vẫy vẫy tay để Ly Ca mang hắn đi. Nhớ lại mấy năm trước vị Hoàng đệ này rất đáng tin cậy a, nàng còn từng nghĩ tới sau này ngôi vị Hoàng đế sẽ là của hắn. Ai biết chỉ mấy năm ngắn ngủi, hắn liền vô dụng, hơn nữa còn vô dụng thành như vậy.
Không khỏi lắc đầu, trong lòng Sở Trạm hơi hơi mất mát. Đương nhiên, mất mát không phải vì Ngô Vương vô dụng, mà là vì hành trình cải trang vi hành sắp kết thúc. Nếu mang tiếng giải cứu Ngô Vương tới, như vậy đây đã là điểm dừng chân cuối cùng của nàng, kế tiếp là bước đường hồi kinh.
*********************************
"A, ta liền biết ngươi sẽ không thành thật hồi kinh như vậy." Trên xe ngựa, vẫn dựa vào lòng Sở Trạm như cũ, Diệp Tư Vũ cười híp mắt, tâm trạng hiển nhiên không tệ.
Sau nhiều ngày Diệp Tư Vũ rốt cuộc hết giận, trong lòng Sở Trạm cũng thả lỏng. Nàng dời dời cánh tay, ôm người trong lòng chặt thêm vài phần, nhướng mày cười nói, "Ta sao lại không thành thật? Đây không phải là đang trên đường hồi kinh sao?"
Diệp Tư Vũ tuỳ tay xốc lên màn xe một chút hướng mắt nhìn phía ngoài, xe ngựa mới ra cửa thành không bao xa, ngoài xe ngựa còn có không ít ngựa xe và người đi đường đi ngang qua, bất quá phần lớn đều là người trong thôn phụ cận tranh thủ sáng sớm vào thành. Bọn họ hặc là đi thành tóp năm tóp ba, hoặc là láy xe bò chậm rãi đến, trên mặt phần lớn mang theo nụ cười đơn thuần, khiến tâm trạng người nhìn tự giác tốt lên.
Nhìn bên ngoài, Diệp Tư Vũ chớp chớp mắt, sau đó nhàn nhạt nói, "Đúng vậy, ngươi đang trên đường hồi kinh, bất quá đây không phải lột tuyến khi tới, hơn nữa là đi đường vòng, đường hồi kinh chậm nhất." Nói rồi buông xuống màn xe, quay đầu nhìn Sở Trạm, "Chúng ta xuất kinh nửa tháng, bên phía Vương công công chỉ sợ đã không trụ được. Nếu về trễ, nhỡ xảy ra chuyện thì càng phiền."
Sở Trạm nghe vậy cũng không để ý phất phất tay, bộ dáng tủm tỉm cười, "Vũ, ngươi cứ yên tâm đi. Trước khi xuất kinh, ta đã an bày tốt, tuyệt đối không có việc gì. Chúng ta khó lắm mới ra ngoài được, đương nhiên muốn chơi nhiều, ai biết sau này còn có cơ hội như vậy hay không a. Hoàng hậu nương nương, ngài làm ơn chuẩn đi."
Không thể không nói, tuy trước mặt người ngoài vị tiểu Hoàng đế trẻ tuổi này đã rất uy nghi, ngày thường biểu hiện luôn là tiến thối đúng mực, nhưng bản chất thực chính là một người cố chấp tuỳ hứng. Trước mặt người ngoài nàng có lẽ sẽ thu lại, nhưng trước mặt Diệp Tư Vũ thì không để ý hình tượng chút nào, làm nũng chơi xấu miễn sao đạt được mục đích là được.
Vì bất đắc dĩ, đương nhiên, càng là vì tin tưởng Sở Trạm, Diệp Tư Vũ vẫn là làm mặt 'không có biện pháp ép ngươi' mà đáp ứng. Kỳ thật nàng cũng giống Sở Trạm, đều không thích nhà giam câu thúc cùng công vụ rườm rà, ngẫu nhiên phóng túng một chút cũng không tệ.
Vì thế dưới đề nghị của tiểu Hoàng đế, Hoàng hậu nương nương bàn tính kỹ lưỡng, đội ngủ cải trang vi hành càng đi càng sai. Từ Tây nam vòng qua Đông Nam, sau đó ngồi thuyền Bắc thượng, sau khi rời thuyền lại đi một đoạn đường bộ, vòng một vòng lớn mới rốt cuộc trở về Sở kinh. Ly Ca mặt than biết được lộ trình này đã vài lần nhịn không được muốn nói, bất quá chung quy vẫn là bị Sở Trạm ngăn lại.
Cứ như vậy, sau khi đội ngũ hoàn thành sứ mệnh 'cứu vớt Ngô Vương điện hạ', lại lần nữa vui vẻ thoải mái bước lên hành trình du lịch. Chỉ là dưới sự thúc giục vô tình cố ý của Diệp Tư Vũ, tiến độ hành trình cũng thoáng nhanh một chút. Bất quá phỏng chừng, bọn họ lần này xuất môn hơn một tháng mới trở về. Tội nghiệp Vương công công ở trong cung thay Sở Trạm gánh trách nhiệm, lúc này sợ rằng đã bốn bề thụ địch rồi.
Tiểu Hoàng đế vô lương tâm sung sướng chu du phía Nam Sở Quốc, nửa điểm cũng không để trong lòng người đáng thương trong cung. Kỳ thật muốn theo suy nghĩ của nàng, chu du khắp nước mới là tốt nhất, chỉ tiếc Hoàng hậu đại nhân nhà nàng rốt cuộc lý trí hơn nàng, đã sớm bóp chết khả năng này trong nôi, nếu không Vương công công trong cung biết được chắc chắn khóc chết lên chết xuống.
Cứ thế vừa lên đường vừa du ngoạn, từ Tây Nam đi Đông Nam, nhóm người Sở Trạm cũng dựa theo kế hoạch đi một đoạn đường thuỷ, chỉ tiếc chưa đi đến cuối tất cả đều rời thuyền, đi đường bộ lần nữa.
Nguyên nhân khiến người ta không thể nói thành lời. Hoàng đế bệ hạ thượng triều có thể bàn quyền mưu, ra chiến trường có thể giết địch, âm thầm biến mẫu hậu nhà mình thành Hoàng hậu nhà mình, rốt cuộc phát hiện một điểm yếu—say tàu.
Sở Trạm say tàu không như choáng váng. Mới vừa lên thuyền nàng còn chưa cảm thấy gì, ngược lại Diệp Tư Vũ lần đầu đi thuyền càng không thoải mái trước nàng. Lúc ấy Sở Trạm còn có tinh thần chăm sóc tức phụ, kết quả không quá nửa canh giờ, chính nàng liền chịu đựng không nổi, triệu chứng say tàu còn nặng hơn Diệp Tư Vũ gấp mười lần.
Chuyện say tày, nhiều lúc nhịn một chút, liền thích ứng. Giống như Diệp Tư Vũ, vừa lên tàu có chút choáng váng, chờ đến hôm sau nàng liền thích ứng hoàn toàn, bắt đầu có tâm rãnh rỗi đứng nhìn phong cảnh hai bờ sông.
Bất quá Sở Trạm không may mắn như vậy, hơn nữa sau khi phát hiện bị say tàu nàng còn cứng đầu, không chịu rời thuyền. Cho nên bọn họ đi bảy ngày đường thuỷ, nàng liền hôn mê bảy ngày, cuối cùng chính là do nhóm người Ly Ca nâng rời thuyền, bọn thị vệ bị sắc mặt trắng bệch của nàng doạ đổ mồ hôi lạnh.
Sự thật chứng minh, thể chất của tiểu Hoàng đế của chúng ta không tốt chút nào. Dưới ánh mắt lo lắng tự trách của Diệp Tư Vũ, Sở Trạm xuống thuyền bất quá nghỉ ngơi ở khách điếm một buổi tối, ngày hôm sua nàng liền khôi phục bộ dáng sinh long hoạt hổ (khoẻ mạnh). Chuyện này để cho hai thị vệ và Ly Ca đều nhẹ nhàng thở ra một hơi, đặc biệt là hai thị vệ, rốt cuộc cảm thấy đầu mình còn ở trên cổ. Cho nên nói, cùng Hoàng đế du lịch tuy là biểu hiện được sủng, lại hoàn toàn không nhất định là chuyện tốt.
Sở Trạm khôi phục sức khoẻ, bất quá Diệp Tư Vũ vẫn không yên tâm, vì thế quyết định ở lại trấn nhỏ thêm một ngày nghỉ ngơi một chút, tốt nhất là đi xem đại phu. Lưu lại nghỉ ngơi này nọ, Sở Trạm đương nhiên không phản đối, bọn thị vệ không có quyền phản đối càng sẽ không phản đối, cho nên hành trình này liền bị kéo dài thêm.
Ăn cơm trưa xong, Sở Trạm ngồi không yên ở khách điếm, lôi kéo Diệp Tư Vũ ra ngoài đi bộ. Đã ra ngoài lâu như vậy, nơi các nàng đi qua cũng không ít, tuy không phải mỗi địa phương đều có điểm đặc sắc mới mẻ, nhưng các nàng cũng đã quen, không có phản ứng gì lớn.
Thoải mái vui vẻ đi một vòng trấn nhò, sau đó phát hiện nơi này thật không lớn, cũng không có đồ vật gì mới lạ thu hút người, vì thế Sở Trạm chán muốn chết định cùng Diệp Tư Vũ trở về.
Đi trên đường, Sở Trạm đang cùng Diệp Tư Vũ nói chuyện phiếm, phía trước đột nhiên lao ra một thân ảnh nho nhỏ. Bởi vì chỉ là một hài tử, cho nên không ai để ý, sau đó trong lúc hai người không để ý, tiểu hài tử kia đột nhiên bổ nhào vào người Sở Trạm.
Sở Trạm tập võ nhiều năm theo bản năng lách qua một chút, bất quá tiểu hài tử kia đủ linh oạt, cư nhiên vẫn nắm được vạt áo Sở Trạm. Cúi đầu nhìn, đó là một tiểu cô nương diện mạo ngoan ngoãn đáng yêu, một thân váy nhỏ màu hồng phấn xinh đẹp, chất liệu hẳn cũng không tồi, chỉ là hiện tại thoáng dơ một chút, vì vậy nàng càng thêm vài phần chật vật.
Chớp chớp mắt, Sở Trạm còn không phản ứng kịp chuyện gì xảy ra, tiểu hài tử đang nắm vạt áo nàng liền gào khóc trước. Chỉ thấy tiểu nha đầu đáng yêu bất quá ba bốn tuổi, nhìn Sở Trạm nước mắt giàn giụa. Nàng vừa khóc thương tâm vừa lớn tiếng kêu, "Cha, Cầm nhi nghe lời, ngươi đừng không cần Cầm nhi a..."
Khi một tiếng 'cha' hô lên, mặt Sở Trạm liền đen. Phản ứng đầu tiên của nàng là quay đầu nhìn Diệp Tư Vũ, tuy biết đối phương không có khả năng sẽ hiểu lầm, bất quá đây đại khái đã thành một thói quen. Cũng may tức phụ nhà nàng quả nhiên vẻ mặt bình tỉnh, trên cơ bản mí mắt cũng không nâng chút nào.
Một lần nữa đem tầm mắt dời về trên người tiểu nha đầu, Sở Trạm khẻ cau mày, duỗi tay rút vạt áo mình khỏi tay tiểu nha đầu. Tiểu nha đầu còn nhỏ, trong lúc nhất thời bị lực đạo làm đứng không vững, thiếu chút nữa ngã tr6en mặt đất. Bất quá thiếu chút với thật sự cũng không khác nhau, vì tiểu nha đầu kia ngay sau đó liền thuận thế ngồi xuống đất, khóc đến kinh thiên động địa, vừa khóc vừa gào, "Cha, đừng không cần Cầm nhi, Cầm nhi về sau đều sẽ nghe lời ngươi, không bao giờ nghịch ngợm..."
Tiểu nha đầu khóc một trận, cư dân trấn nhỏ thích xem náo nhiệt nháy mắt liền vây quanh một vòng. Cũng may vừa rồi mang theo hai thị vệ tới, nếu không không biết trường hợp hỗn loạn này còn có thể thành ra thế nào nữa.
Sở Trạm cẩn thận che chở Diệp Tư Vũ ở phía sau, vẻ mặt đã tràn đầy không kiên nhẫn. Nàng chưa từng gặp chuyện như vậy, cũng không biết nên xử lý thế nào, đành nói thẳng, "Tiểu nha đầu nhận lầm người, ta không quen ngươi, cũng không phải cha ngươi."
Kỳ thật Sở Trạm muốn giảng đạo lý, rốt cuộc nha đầu này tuổi còn nhỏ, cũng có thể nhận sai người. Bất quá hiển nhiên, cũng bởi vì nha đầu này còn nhỏ, lì lợm càng kiến người ta không có cách, nàng nghe Sở Trạm nói xong cũng không có ý muốn lùi bước, ngược lại khóc càng hăng say, "Ta không nhận lầm người, là cha không cần ta, muốn bỏ ta ở chỗ này..."
Người chung quanh bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ. Không thể không nói, trong trường hợp này tiểu hài tử vẫn chiếm ưu thế, mọi người đa phần đều đồng tình bên yếu thế, chắn hẳn nhận định bọn họ là người bị hại. Hơn nữa tiểu nha đầu lớn lên đáng yêu, ăn mặc cũng phú quý, không giống là kẻ lừa đảo, cho nên đại đa số người kỳ thật liền tin.
Ra cửa dạo phố, kết quả xuất hiện một nữ nhi, ai gặp loại chuyện này cũng không thể bình tĩnh được. Sở Trạm vừa giận, cũng lười phản ứng tiểu nha đầu, lôi kéo Diệp Tư Vũ quay đầu đi.
Một thị vệ nỗ lực từ giữa đám đông giúp các nàng mở đường, một người khác đi ở phía sau cản. Thấy tiểu nha đầu kêu khóc không thôi, hắn trừng mắt quát, "Tiểu nha đầu từ đâu tới thì về chổ đó, công tử nhà ta cũng không thể người để ngươi vu khống lung tung." Hắn cũng không nói nhiều, rống xong liền đi.
Tiểu nha đầu bị rống đến sửng sốt, một đôi mắt khóc đến sưng đỏ chớp chớp, nhìn đoàn người sắp rời đi hoàn toàn, lập tức bò từ trên mặt đất đậy đuổi theo. Thị vệ phía sau vừa đe doạ cũng không doạ người đi được, ngược lại bởi vì không thể động thủ với tiểu hài tử, ngoài ý muốn thất thủ để người vượt qua.
Lần tiểu nha đầu tựa hồ học được, nàng cũng không khóc hô, vội vàng chạy lên nhưng không tìm Sở Trạm. Có lẽ nhìn ra nữ nhân đi sau Sở Trạm quan trọng với nàng bao nhiêu, tiểu nha đầu xông lên liền trực tiếp kéo tay Diệp Tư Vũ, cũng không kêu, chỉ ngửa đầu tội nghiệp nhìn nàng.
Sở Trạm bị tiểu nha đầu không biết xuất hiện từ đâu náo loạn đến phát hảo, đang chuẩn bị kéo người ra, ai ngờ Diệp Tư Vũ đột nhiên mở miệng, "Được rồi, nàng cố chấp như vậy xem chừng có chuyện, trước tiên để tiểu gia hoả này về khách điếm cùng chúng ta rồi nói sau."
Diệp Tư Vũ tuy thoạt nhìn ôn nhu dễ gần, nhưng kỳ thật rất ít xen vào chuyện người khác. Sở trạm nghe nàng nói thay tiểu nha đầu tức khắc cảm thấy ngoài ý muốn, bất quá không chờ nàng hỏi, Diệp Tư Vũ liền nhẹ giọng nói một câu, "Ngươi không phát hiện sao? Bộ dáng đáng thương của tiểu gia hoả kia giống như ngươi khi còn nhỏ a."
"..." Lời muốn hỏi đành nuốt trở vào, Sở Trạm bĩu môi, vẫn là đi theo Diệp Tư Vũ trở về. Hai thị vệ mắt nhìn nhau, bất quá đều thông minh không hỏi gì.
Chờ tới khách điếm Diệp Tư Vũ hỏi qua mới rốt cuộc biết, tiểu nha đầu này thật đúng là bị người bỏ rơi. Xem cách ăn mặc của nàng hẳn là trong nhà cũng có tiền, bất quá nàng xuất thân không tốt, con vợ lẽ không nói mẫu thân còn mất sớm, lần này theo người trong nhà ra ngoài liền bị đại nương bỏ ở trấn nhỏ này. Nàng cũng không được cha nàng thương, tám phần là sẽ không trở lại tìm nàng.
Tiểu gia hảo này cũng thật rất thông minh, bất quá ba bốn tuổi đã có thể suy nghĩ cẩn thận. Nàng ở trấn nhỏ này đói bụng ba ngày, vừa định từ bỏ hy vọng liền thấy đoàn người Sở Trạm.
Người ở trấn nhỏ không giàu có, không ai ăn mặc so được với các nàng không nói, Sở Trạm cùng Diệp Tư Vũ nhìn mặt thiện lương, tính tình hẳn là sẽ không quá xấu. Vì thế sau khi theo các nàng một đường, tiểu nha đầu quyết định mạo hiểm thử một lần, kết quả quả nhiên cũng không ngoài dự kiến của nàng, đừng nói Sở Trạm, ngay cả thị vệ vẻ mặt hung thần ác sát cũng không quan tâm nàng. Cuối cùng vẫn là Diệp Tư Vũ thiện tâm mang nàng về, hơn nữa lần này, phỏng chừng cũng không bỏ rơi nàng.
Tuổi còn nhỏ liền biết tính kế, có thể thấy được cuộc sống hằng ngày ở nhà của nàng cũng là từng bước hung hiểm. Chỉ là tiểu nha đầu rốt cuộc tuổi quá nhỏ, ra khỏi nhà một chuyến vẫn dễ dàng bị người bỏ rơi, bất đắc dĩ mới ra hạ sách, lúc này cũng chỉ có thể tội nghiệp nhìn mấy người Diệp Tư Vũ, liên tiếp giả bộ dễ thương.
Kỳ thật nghe xong thân thế của tiểu gia hoả, Sở Trạm cũng cảm khái trong lòng. Ngoại trừ hai người sinh ra gia thế bất đồng, tình cảnh khi còn bé của các nàng kỳ thật tương tự. Đồng dạng là con thứ thất, đồng dạng tuổi nhỏ tang mẫu, đồng dạng không được phụ thân thương yêu, đồng dạng tình cảnh gian nan. Điều duy nhất Sở Trạm đáng ăn mừng đại khái chính là nàng có một mẫu hậu tốt, mà tiểu nha đầu không có đại nương tốt.
Hiển nhiên, không chỉ duy nhất Sở Trạm nghĩ vậy. Diệp Tư Vũ quay đầu nhìn nàng một cái, thấy bộ dáng ảm đạm của nàng liền nhìn nàng cười trấn an.
Khi còn nhỏ cơ hồ là thời điểm đen tối nhất cuộc đời Sở Trạm, Diệp Tư Vũ giống như một điểm sáng chiếu sáng nhân sinh của nàng, chiếu sáng tương lai. Có thể nói nếu không có nàng, hiện giờ Sở Trạm không chừng đã chết trong cung đấu, hoặc trở thành một Vương gia vô năng mềm yếu như phế vật, sau đó dưới sự giám sát của tân đế nghẹn khuất sống qua một đời này. Nàng hiện tại cùng tương lai có thể hiên ngang mạnh mẽ sung túc cả đời, lúc ban đầu đều nhờ đến nữ nhân tên "Diệp Tư Vũ" này.
Thở dài một hơi, Sở Trạm thả lỏng cười cười. Nàng vừa định nói, Diệp Tư Vũ đã mở miệng trước, "Trạm, để nàng đi theo chúng ta đi. Dù gì cũng là một nữ hài tử, không có gì đâu."
Nghe xong lời này, Sở Trạm cười. Nàng liếc mắt nhìn Diệp Tư Vũ một cái, trong ánh mắt hai người ngầm hiểu rõ nhưng không nói ra, sau đó cúi đầu sờ sờ đầu tiểu nha đầu hỏi, "Tiểu gia hoả, nếu chúng ta mang ngươi đi, ngươi sẽ theo chúng ta chứ?"
Tiểu nha đầu nhìn nhìn Diệp Tư Vũ trước, sau đó nhìn nhỉn Sở trạm, liền gật mạnh đầu, vẻ mặt khẳng định nói, "Ta đi theo các ngươi, các người sẽ đối xử ta rất tốt." Nói xong dừng một chút rồi tiếp, "Cha ta không cho người tới tìm ta, hắn đã bỏ rơi ta, không xem ta là nữ nhi, sau này ta không còn quan hệ gì với hắn. Các ngươi chính là thân sinh phụ mẫu của ta."
Thật là một tiểu nha đầu thông minh. Sở trạm gật đầu cười, không nói gì nữa, chỉ là cam chịu hành trình sau này, trong cung sau này sẽ thêm một người nữa.
Diệp Tư Vũ cẩn tậhn nàng nàng chút, trước đó nghe nàng đã đói ba ngày, liền kêu tiểu nhị chuẩn bị đồ ăn, lúc này để cho tiểu nha đầu nhanh chóng ăn cơm. Sau đó mang theo tiểu nha đầu sửa soạn một phen, khi trở ra, quả nhiên là tiểu cô nương dễ thương xinh đẹp, hơn nữa tiểu cô nương đặc biệt còn biết làm nũng, thập phần khiến người ta yêu thích, chỉ mới một ngày, Sở Trạm liền thật lòng thích nàng.
Dù sao cũng là một tiểu cô nương, nhận về một nghĩa nữ, Sở Quốc bất quá nhiều thêm một tiểu công chúa mà thôi, sau này hậu cung trống trải kia, rốt cuộc có người có thể nhân lúc Sở Trạm không có đó bồi bạn cùng Diệp Tư Vũ.
Lời của tác già: Nhìn tin nhắn, đột nhiên muốn viết một tiểu nha đầu như vậy, sau đó liền viết.
Ngôn: Bộ "Mẫu Hậu, Theo Ta Đi" đến đây là hết. Cảm ơn tất cả mọi người đã đu bám đến tận hôm nay. Lần đầu edit, còn rất nhiều thiếu sót nhưng ít nhất cũng hoàn thành một bộ trường thiên. Nếu có thời gian mình sẽ edit truyện mới. Năm mới vui vẻ!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.