Mẫu Hậu, Trẫm "lại" Thất Sủng Rồi!
Chương 16: Ái khanh dám nói không đồng ý? Hửm?
Lan Tím
16/08/2017
Thành Vĩnh Long vẫn
như cũ, ồn ào và náo nhiệt, thế nhưng hàng hóa lại không thể bằng một
nửa của kinh thành xa hoa. Hai bên đường vang lên nhưng âm thanh rao bán mặc cả cùng với sự hoan hô nồng nhiệt của những người đi xem biểu diễn
tạp kỹ. Cuộc sống vui tươi và thanh bình biết mấy...
Trên đường lớn xuất hiện một công tử mặc áo dài màu thuỷ lam, tuy nhẹ nhàng nhưng lại không có vẻ đơn điệu bởi các loại hoa văn cách điệu thêu trên cổ và tay áo là nổi bật hơn hẳn. Nhưng đó cũng không phải là trọng điểm bởi vì ngày thường thì những vương tôn công tử, điền chủ hào sản đều ăn mặc xa hoa lượn qua lượn lại là không thiếu, mà trọng điểm chính là người thanh niên này quá suất, quá tuấn mỹ! Tựa như thiên nhân vô tình lạc bước xuống trần gian! Thế nhưng điều khiến người ta phải chậc lưỡi không thôi chính là hắn thế nhưng lại là một người đoạn tụ! Bằng chứng chính là...
''Ông chủ cho ta hỏi, tiệm các ông có bán loại phấn nào thoa lên trông thật dày không?''
Ông chủ tiệm vắt khăn rằn vừa lau mồ hôi hột vừa gật đầu lia lịa, đáng tiếc nha đáng tiếc... một nam nhân tuấn tú như thế mà lại là...
Vị công tử kia cũng không có chú ý lắm, hắn cầm hộp phấn, trả tiền rồi hứng thú rời đi. Hắn mặc kệ người ta nói hắn như thế nào, chỉ cần hắn có thể ôm mỹ nhân trở về là được!
Kì lạ, nàng trước kia vốn đã đường đường chính chính là của hắn thế mà nay hắn lại phải theo đuổi lại từ đầu, thật đúng là tạo nghiệt mà!
Vâng, vị công tử mang danh ''đoạn tụ'' đó không ai khác chính là đương kim hoàng đế bệ hạ đỉnh thiên lập địa của chúng ta. Nhưng có lẽ hắn đã hiểu lầm lời nói của Vân Trạch công chúa mất rồi!
***
''Cha nghe nói.. tối hôm qua Vân Trạch công chúa ghé qua hoàng cung đòi từ hôn gì đấy.''
Trần Huyền Trân không dời mắt khỏi án thư, nàng tập trung cầm bút than vẽ lại một khung cảnh phồn hoa thời hiện đại: ''Từ hôn sao? Cha nghe từ đâu vậy?''
Trần Cao Chân loá mắt nhìn bức tranh nàng vẽ mà chẳng nhận ra mấy khối vuông vuông dài dài có đục mấy cái lỗ và những thứ hình dáng kì quặc mà con người cưỡi lên nó là những vật gì, trên trán người tuôn ra mồ hôi lạnh, vô cùng muốn hỏi nhưng người biết tối kỵ của Trần Huyền Trân khi nàng đang vẽ tranh là không được hỏi ''Con đang vẽ cái gì?'' nấu không nàng sẽ tức giận nên mặc dù rất thắc mắt nhưng Trần Cao Chân cùng đành nén lại.
''À... là do một cung nữ hầu đêm nói lại cho thái hậu rồi...''
''Thái hậu nói lại cho cha chứ gì?'' Lúc này nàng mới ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt lúng túng của ai kia, vốn không có ý định trêu chọc nhưng giờ lại tự dưng nổi lên ý xấu, Trần Huyền Trân nhếch môi cười, ý vị thâm trường.
''Ta... ta..''
''Khai thật đi, người với thái hậu có điều gì mờ ám?''
Trần Cao Chân xoay người đi che giấu thần sắc thống khổ hiện lên trên mặt: ''Nếu con muốn biết thì ta sẽ cho con biết tường tận, kể cả việc vì sao ta không tìm phối ngẫu.''
Trần Huyền Trân thu lại ý cười trêu cợt, nàng biết, đằng sau những sự việc tưởng chừng như đơn giản này lại ẩn chứa một bí mật sâu xa, thậm chí là một bí mật đau thương khiến cho người ta không muốn lãng quên cũng không thể được.
''Thật ra...''
Năm đó Trần Cao Chân cùng hoàng thái hậu là sư huynh tỷ đồng môn, người đối với thái hậu tình sâu như biển nhưng thái hậu dẫu biết vẫn vờ như không biết bởi vì bà đối với người chỉ đơn giản là tình cảm sư tỷ đệ đồng môn. Về sau thái hậu gặp được thái thượng hoàng, hai người tình đầu ý hợp được sư phụ tác thành nhân duyên, Trần Cao Chân vốn có ý định ngỏ lời giành lấy nhưng y thuật của người cao minh, sớm nhận ra rằng bản thân mình mắc bệnh không con, vì thế người đành buông tay trong im lặng.
''Thái hậu trước giờ vẫn luôn áy náy đối với tình cảm của ta nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra không hề hay biết. Có lẽ... nàng cũng rất khổ tâm.''
''Cha, không sao, cha còn có con mà! Cả đời này con sẽ sống cùng cha với bà nội, hay nếu cha muốn có con nối dõi thì con sẽ... tìm một người phu quân đồng ý để đứa nhỏ đầu lòng mang họ của cha?'' Nàng cũng biết chứng vô sinh thì ở hiện đại không thiếu nhưng kỹ thuật chữa trị lại vô cùng tiên tiến, e rằng ở cái thời đại xa xăm này sẽ không thể chữa được. Xem ra chỉ còn lại một cách.
''Không cần đâu đứa nhỏ ngốc nghếch này. Cha muốn con lớn lên lập gia thất, sống một cuộc sống bình thường, không cần suốt ngày theo người bệnh tật như cha đâu.'' Trần Cao Chân vươn tay xoa mái tóc của nàng, trên môi nở nụ cười mãn nguyện. Con nuôi thì sao? Đứa nhỏ ăn mày thì sao? Chẳng phải nàng rất tốt, rất hiểu chuyện đó ư? Xem đi! Nàng nào có chua ngoa đanh đá giống mấy vị tiểu thư con quan ngoài kia chứ! Vừa điềm đạm, thông minh lại hiếu thuận trưởng bối, người còn gì phải tiếc nuối nữa đây? Có người cầu mà còn không được!
''Phải rồi, chuyện của hoàng thượng...''
''Ừ, nghe nói thánh thượng rất vui vẻ từ hôn, còn đêm hôm khuya khoắt thu dọn hành lý bỏ trốn nữa.'' Trần Cao Chân đưa tay đỡ trán... thánh thượng à, người giả vờ lâu quá nên đầu óc có vấn đề rồi phải không????
Trần Huyền Trân nghe thế thì không khỏi co rút khoé miệng, rốt cục hắn đang định giở trò quỷ gì đây chứ? Nguyễn Thành Long, con người này, nàng căn bản không hề hiểu hắn. Nhưng vì sao khi nghe tin hắn vui vẻ chấp nhận từ hôn thì trong lòng nàng lại cảm thấy có phần may mắn? Nàng hơi lắc lắc đầu ép chính mình tỉnh táo trở lại, Trần Huyền Trân ơi, ngươi lại nghĩ đi đâu rồi?
***
''Như thế này chắc đã đủ dày rồi!'' Nguyễn Thành Long nhìn bóng mình dưới nước thầm lẩm bẩm một câu.
''E hèm, Trân Trân, ái phi của ta, hôm nay ta đến là để... haiz không được không được, không có cốt khí!''
''Hừm! Trần Huyền Trân nghe chỉ, trẫm muốn lập ngươi làm hậu, không cho phép chối từ! Nếu không trảm thủ... ách.. câu này hung tợn quá chẳng khác nào bạo quân!''
''Nàng có thể gã cho trẫm không? Ây, câu này quá trực tiếp rồi! Không được!''
Nguyễn Thành Long ngồi xổm bên bờ cỏ, đôi mắt long lanh u buồn nhìn gương mặt trắng như Bạch vô thường không nhìn ra cảm xúc in trên mặt nước, chốc chốc lại có một con cá chép vàng bơi lên làm dọn sóng trắng xóa đi gương mặt xấu như Chung Vô Diệm, từ tâm hắn khẽ thốt lên một tiếng thở dài mệt mỏi.
''Trẫm rốt cuộc nên làm sao mới tốt? Nàng ấy liệu có thể bao dung tha thứ cho lỗi lầm của trẫm chăng? Cá à đây có phải là hình phạt dành cho kẻ lúc nào cũng để mắt trên đầu như trẫm không? Trẫm từ trước tới nay có bao giờ phải suy nghĩ về vấn đề tình cảm kia chứ, nhưng từ khi nàng xuất hiện... gương mặt lạnh lùng băng giá ấy đã như khắc, như khảm sâu vào trong tim trẫm...''
Cá chép: ... chớp mắt
́ ''Nhưng trẫm lại ngu si đem nàng mạnh mẽ đẩy ra để giờ đây khoảng cách giữa trẫm và nàng trở nên mênh mông như biển...''
Cá chép.... thổi bong bóng
''Cá ơi, ngươi nói ta biết, giờ ta hối hận liệu có còn kịp không?''
Cá chép... quẫy tung nước, lặn mất.
''Vậy ý ngươi là trẫm hết cơ hội rồi sao?'' Hắn ôm mặt tựa vào gối ủ rũ giống như một đứa trẻ lạc mất mẫu thân.
Cá chép vàng vô tâm thầm mắng tên hoàng thượng này quá ngu ngốc, vì thế nó lại cố tình quẫy nước dưới đáy sâu khiến bùn đất được dịp trôi lên mặt nước, một mảnh đen đặc...
Hoàng đế lại ôm mặt thở dài...
Buổi chiều ngày hôm đó, hắn thất tha thất thểu vừa đi vừa hỏi đường tìm phủ tướng quốc hệt như những kẻ hàn sỹ nghèo muốn tìm người nhờ vả, may mắn mà vết phấn trắng dày cộm trên mặt đã được hắn rửa trôi, bằng không thì chẳng có người nào tình nguyện chỉ dẫn, hắn bây giờ nào có còn tôn nghiêm quý khí gì của một bậc đế vương tối thượng?
''Có ai không? Trẫm... ta muốn tìm thừa tướng!''
Người canh cổng nhìn hắn toàn thân chật vật cũng không tỏ thái độ khinh người mà ân cần thăm hỏi: ''Vị công tử này tìm tướng gia có việc gì chăng?''
Thấy chàng thanh niên gác cổng ăn nói lễ độ, tâm trạng hoàng đế bệ hạ hơi thả lỏng, hắn thật khâm phục tài quản giáo hạ nhân của vị thừa tướng trẻ tuổi, ừm.. trẻ nhưng cũng hơn ba mươi rồi nhỉ?
''Vị tiểu ca này, phiền ngươi đưa khối ngọc này cho thừa tướng, hắn sẽ tự biết làm sao.'' Nói rồi hắn đem khối hắc ngọc đính ba chữ ''Long Thành Khấp'' màu vàng óng ánh. Tiểu ca canh cửa nhận lấy khối ngọc, đôi mắt chợt loé lên, biết thân phận người đến không tầm thường nên càng thêm cung kính.
Vài phút sau, Trần Cao Chân mang theo ái nữ và một vài thị vệ thân cận ra cửa chào đón, đoàn người muốn quỳ xuống hành lễ nhưng Nguyễn Thành Long ngăn lại: ''Ta bỏ trốn khỏi cung, không cần quỳ!''
Trần Huyền Trân nhìn hắn bộ dáng chật vật như người lang bạt, trái tim chợt thắt lại, đáy mắt hơi xao động nhưng rất nhanh liền biến mất, nàng mở miệng xóa tan sự lúng túng: ''Mời Hoàng công tử vào trong tệ phủ tắm rửa thay y phục trước, có chuyện gì sau cơm chiều hãy nói.'' Lúc bấy giờ ai nấy mới chợt thả lỏng, cùng nhau đi vào trong phủ.
Tướng phủ ở thành Vĩnh Long không xa hoa quyền quý như ở kinh thành ngược lại cung cách bày trí vô cùng đơn giản lại đẹp mắt. Biệt phủ cũng không quá lớn, chỉ có một sảnh chính và ba viện nhỏ, không quá cầu kỳ, nhưng mọi vật đều tinh tế, trang nhã.
Lão phu nhân vi sức khoẻ không được tốt nên không thể tiếp giá hoàng thượng, chỉ ăn cùng một bữa rồi lui gót về viện phía đông. Trong tiền thính chỉ còn lại ba nhân vật vô cùng lợi hại nhưng bầu không khí vô cùng quỷ dị, không ai lên tiếng khơi mào câu chuyện.
Thời gian qua một khắc, Nguyễn Thành Long mới lên tiếng đánh gãy sự lặng im tràn ngập: ''Thật ra lần này trẫm ra cung là bởi vì trẫm muốn....''
''Hoàng thượng cứ nói'' Trần Cao Chân tiếp lời.
Hắn ho khan một tiếng rồi nói tiếp: ''Chắc ái khanh cũng biết, Bắc Quỳ đưa công chúa tới từ hôn chứ?''
''Thần biết!'' Người nhàn nhạt nói.
''À, trẫm muốn nói là hôn sự kia đã huỷ nên trẫm muốn tìm cho mình một vị hoàng hậu cùng trẫm bên nhau đến cuối đời.'' Nguyễn Thành Long len lén nhìn sắc mặt nàng ấy nhưng từ đầu tới cuối nàng vẫn giữ một gương mặt lạnh không có biểu cảm gì, điều này khiến hắn mười phần thất vọng...
Thật ra hắn đã nhìn lầm, giây phút kia khi nàng nghe hắn nói muốn tìm một vị hoàng hậu cùng hắn song túc song phi thì trong đôi mắt phẳng lặng như nước kia thoáng qua một tia dao động, âm u như màn mây che khuất vầng trăng sáng rực...
''Vậy người đã tìm được chưa?''
''Tìm được! Tìm được! Nhưng... nàng hình như không thích ta.''
Đôi mắt Trần Cao Chân chợt loé lên tia sáng, người từ lâu đã nhận ra, ánh nhìn của hoàng đế luôn dán chặt trên người nữ nhi nhà mình từ lâu nhưng vẫn im lặng không phê bình cũng không nhắc nhở mà chỉ dùng giọng điệu nhàn nhạt để đáp lời.
''Là vậy sao?''
''Phải...''
Nguyễn Thành Long đột nhiên đứng dậy, hắn dùng tốc độ nhanh nhất đi đến trước mặt Trần Huyền Trân, khoé môi run rẩy bật ra một lời nói: ''Nàng gả cho ta, được không?''
Trần Huyền Trân giật mình ngước đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào hắn, thần sắc nghiêm túc trên gương mặt hắn mách cho nàng biết hắn không phải đang cùng nàng đùa giỡn. Thế nhưng... cõi lòng nàng lại đột nhiên lạnh lẽo, nàng nhếch môi cười nhạt: ''Hoàng thượng xin đừng đem thần nữ làm kẻ thế thân, thần nữ không đảm nổi!''
''Không... ta không có! Nàng đừng hiểu lầm ta! Ta thật lòng thích nàng, không phải muốn nàng làm người thay thế. Nàng hãy tin ta!'' Nguyễn Thành Long vội vàng giải thích, hắn thật sự không có ý định đem nàng thế vào chỗ của bất kỳ ai. Hắn muốn cưới nàng là hoàn toàn thật lòng thật dạ!
Hắn bỗng nhớ đến hộp phấn siêu dày mà hắn mua lúc sáng...
''Có phải mặt ta chưa đủ dày hay không? Được, ta làm cho nó dày lên nhé?'' Trần Huyền Trân nào có hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nàng ngơ ngác nhìn hắn đem tất cả phấn hắn mang theo bôi trát lên trên mặt còn Trần Cao Chân thì trợn mắt há mồm.
''Người... hoàng thượng! Người đang làm cái gì?''
Nguyễn Thành Long chớp đôi mắt long lanh nhìn người khó hiểu: ''Vân Trạch công chúa nói cho ta biết, muốn có thê tử thì mặt phải dày một chút, còn có phải đem lòng mình moi ra cho nàng ấy xem. Ta không biết làm sao để mặt trở nên dày nên ta đến hiệu mua một hộp phấn, lão bản nói loại này ''siêu dày'' mà!''
Trần Huyền Trân nâng tay đỡ lấy trán, Vân Trạch công chúa này cũng thật là... chỉ dạy bí kíp kiểu gì thế chứ? Mà cái tên đầu heo này cũng thật là...
''Này, chờ đã, vậy chẳng phải tiếp theo người muốn moi tim ra chứng minh cho ta thấy hay sao?''
Nguyễn Thành Long vui vẻ gật đầu: ''Chỉ cần nàng chịu tin tưởng, muốn ta moi ra ngũ tạng ta cũng cam lòng! Trân Trân, ta thật sự rất yêu nàng, nàng đừng nghĩ lung tung, ta thật sự không phải tìm người thay thế. Nàng có biết không? Lúc Vân Trạch công chúa nói muốn cùng ta từ bỏ hôn ước, lúc đó ta thật sự rất vui vẻ, nên mới gấp gáp chạy đến tìm nàng, nhưng ta sợ.. sợ nàng sẽ không tha thứ cho những lời nói điên khùng trước kia của ta. Nàng cứ xem như lúc đó là ta không tỉnh táo mà nói ra đi! Ta không cần gì cả, ta chỉ cần nàng... chỉ cần một mình nàng...''
Trần Cao Chân hơi nhướn mi, hình như đây chính là kết quả mà người mong muốn. Lời nói ràng buộc mà người nhắc nhở nàng trước đây cũng là do người sợ vị hoàng thượng này sẽ không nên thân nhưng hiện tại...
Đáy lòng yên tĩnh của nàng dường như bị người hung hăng quăng xuống một hòn đá lớn, cơn sóng mạnh mẽ cuộn trào lên như thác nước chảy ngược. Nàng mở to mắt nhìn hắn, trong con ngươi ánh lên vẻ ấm áp lạ thường.
''Nàng đồng ý không? Nếu còn chưa tin thì giờ đây ta liền moi tim cho nàng xem nhé?'' Nguyễn Thành Long tương đối hài lòng với biểu hiện của ai kia, trong lòng thầm reo mừng, khổ nhục kế thành công một nửa!
Trần Huyền Trân vội ngăn bàn tay hắn lại, khoé môi khẽ mấp máy thốt ra một câu không trọn vẹn: ''Đừng... không cần!''
Mắt phượng hắn khẽ cụp xuống: ''Nàng vẫn không tin ta!''
''Không phải!'' Khuôn mặt lạnh như băng tảng dần dần hiện lên một vết nứt, đôi mắt hoen đỏ làm nổi bật lên gương mặt thuỳ mỵ đáng yêu.
''Vậy rốt cuộc là vì sao? Làm thế nào mới khiến nàng chấp nhận ta?'' Ta có hy vọng sao?
''Ta muốn người viết giấy đóng dấu, người, cả đời này chỉ được cưới một mình ta, cho dù ta không thể sinh nở cũng chỉ có thể cưới một mình ta, nếu người làm trái hãy để ta rời đi, không được làm phiền ta nữa, được chứ? Nhưng hôn nhân là do phụ mẫu quyết định, nếu người không đồng ý thì ta sẽ không gả!'' Dù tấm lòng chân thành của hắn có làm nàng cảm động tới đâu thì nàng vẫn phải tìm cho bản thân mình một con đường lui, nàng không phải không tin hắn mà chẳng qua nàng chỉ không thể tin ''hoàng đế''. Đá trai banh sang sân của nghĩa phụ chẳng qua chỉ để nàng có thêm thời gian suy nghĩ mà thôi chứ đạo nghĩa quân thần này nàng sao có thể không biết?
Nàng còn muốn rời đi sao? Yên tâm, ta sẽ không bao giờ để nàng có cơ hội rời đi!
Nguyễn Thành Long nghiêng đầu nhìn Trần Cao Chân ra hiệu với ánh mắt đầy vẻ địch ý: ''Ái khanh~~ ngươi dám không đồng ý?'' Nào có còn vẻ mặt ngu ngốc moi hết tim gan như vừa nãy?
Ngoài miệng lại treo nụ cười nịnh bợ: ''Ái khanh, ý ngươi? Hửm~~~?''
Trần Cao Chân cảm thấy số mình thật sự quá khổ sở, đấng quân vương đã mở miệng, thân là thần tử nào dám không theo?
''Thần..... cung hỷ hoàng thượng, nương nương!''
''Ha ha tốt tốt, hiện trẫm phong ái khanh làm quốc trượng, ái nữ khanh làm hậu, tước hiệu sau khi cưới sẽ ban sau. Ba ngày tới làm lễ rước hậu!''
''Tạ chủ long ân!''
''Đứng dậy cả đi!'' Hắn thuận tay đem Trần Huyền Trân ôm vào trong ngực, đầu óc nàng vẫn là một mảnh hoang mang vô tận, hắn cúi đầu khẽ hôn lên trán nàng, sau đó ở bên tai nàng nói khẽ: ''Đa tạ!'' Nhân lúc không ai nhìn thấy, bên môi hắn khẽ treo nụ cười gian xảo.
Trên đường lớn xuất hiện một công tử mặc áo dài màu thuỷ lam, tuy nhẹ nhàng nhưng lại không có vẻ đơn điệu bởi các loại hoa văn cách điệu thêu trên cổ và tay áo là nổi bật hơn hẳn. Nhưng đó cũng không phải là trọng điểm bởi vì ngày thường thì những vương tôn công tử, điền chủ hào sản đều ăn mặc xa hoa lượn qua lượn lại là không thiếu, mà trọng điểm chính là người thanh niên này quá suất, quá tuấn mỹ! Tựa như thiên nhân vô tình lạc bước xuống trần gian! Thế nhưng điều khiến người ta phải chậc lưỡi không thôi chính là hắn thế nhưng lại là một người đoạn tụ! Bằng chứng chính là...
''Ông chủ cho ta hỏi, tiệm các ông có bán loại phấn nào thoa lên trông thật dày không?''
Ông chủ tiệm vắt khăn rằn vừa lau mồ hôi hột vừa gật đầu lia lịa, đáng tiếc nha đáng tiếc... một nam nhân tuấn tú như thế mà lại là...
Vị công tử kia cũng không có chú ý lắm, hắn cầm hộp phấn, trả tiền rồi hứng thú rời đi. Hắn mặc kệ người ta nói hắn như thế nào, chỉ cần hắn có thể ôm mỹ nhân trở về là được!
Kì lạ, nàng trước kia vốn đã đường đường chính chính là của hắn thế mà nay hắn lại phải theo đuổi lại từ đầu, thật đúng là tạo nghiệt mà!
Vâng, vị công tử mang danh ''đoạn tụ'' đó không ai khác chính là đương kim hoàng đế bệ hạ đỉnh thiên lập địa của chúng ta. Nhưng có lẽ hắn đã hiểu lầm lời nói của Vân Trạch công chúa mất rồi!
***
''Cha nghe nói.. tối hôm qua Vân Trạch công chúa ghé qua hoàng cung đòi từ hôn gì đấy.''
Trần Huyền Trân không dời mắt khỏi án thư, nàng tập trung cầm bút than vẽ lại một khung cảnh phồn hoa thời hiện đại: ''Từ hôn sao? Cha nghe từ đâu vậy?''
Trần Cao Chân loá mắt nhìn bức tranh nàng vẽ mà chẳng nhận ra mấy khối vuông vuông dài dài có đục mấy cái lỗ và những thứ hình dáng kì quặc mà con người cưỡi lên nó là những vật gì, trên trán người tuôn ra mồ hôi lạnh, vô cùng muốn hỏi nhưng người biết tối kỵ của Trần Huyền Trân khi nàng đang vẽ tranh là không được hỏi ''Con đang vẽ cái gì?'' nấu không nàng sẽ tức giận nên mặc dù rất thắc mắt nhưng Trần Cao Chân cùng đành nén lại.
''À... là do một cung nữ hầu đêm nói lại cho thái hậu rồi...''
''Thái hậu nói lại cho cha chứ gì?'' Lúc này nàng mới ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt lúng túng của ai kia, vốn không có ý định trêu chọc nhưng giờ lại tự dưng nổi lên ý xấu, Trần Huyền Trân nhếch môi cười, ý vị thâm trường.
''Ta... ta..''
''Khai thật đi, người với thái hậu có điều gì mờ ám?''
Trần Cao Chân xoay người đi che giấu thần sắc thống khổ hiện lên trên mặt: ''Nếu con muốn biết thì ta sẽ cho con biết tường tận, kể cả việc vì sao ta không tìm phối ngẫu.''
Trần Huyền Trân thu lại ý cười trêu cợt, nàng biết, đằng sau những sự việc tưởng chừng như đơn giản này lại ẩn chứa một bí mật sâu xa, thậm chí là một bí mật đau thương khiến cho người ta không muốn lãng quên cũng không thể được.
''Thật ra...''
Năm đó Trần Cao Chân cùng hoàng thái hậu là sư huynh tỷ đồng môn, người đối với thái hậu tình sâu như biển nhưng thái hậu dẫu biết vẫn vờ như không biết bởi vì bà đối với người chỉ đơn giản là tình cảm sư tỷ đệ đồng môn. Về sau thái hậu gặp được thái thượng hoàng, hai người tình đầu ý hợp được sư phụ tác thành nhân duyên, Trần Cao Chân vốn có ý định ngỏ lời giành lấy nhưng y thuật của người cao minh, sớm nhận ra rằng bản thân mình mắc bệnh không con, vì thế người đành buông tay trong im lặng.
''Thái hậu trước giờ vẫn luôn áy náy đối với tình cảm của ta nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra không hề hay biết. Có lẽ... nàng cũng rất khổ tâm.''
''Cha, không sao, cha còn có con mà! Cả đời này con sẽ sống cùng cha với bà nội, hay nếu cha muốn có con nối dõi thì con sẽ... tìm một người phu quân đồng ý để đứa nhỏ đầu lòng mang họ của cha?'' Nàng cũng biết chứng vô sinh thì ở hiện đại không thiếu nhưng kỹ thuật chữa trị lại vô cùng tiên tiến, e rằng ở cái thời đại xa xăm này sẽ không thể chữa được. Xem ra chỉ còn lại một cách.
''Không cần đâu đứa nhỏ ngốc nghếch này. Cha muốn con lớn lên lập gia thất, sống một cuộc sống bình thường, không cần suốt ngày theo người bệnh tật như cha đâu.'' Trần Cao Chân vươn tay xoa mái tóc của nàng, trên môi nở nụ cười mãn nguyện. Con nuôi thì sao? Đứa nhỏ ăn mày thì sao? Chẳng phải nàng rất tốt, rất hiểu chuyện đó ư? Xem đi! Nàng nào có chua ngoa đanh đá giống mấy vị tiểu thư con quan ngoài kia chứ! Vừa điềm đạm, thông minh lại hiếu thuận trưởng bối, người còn gì phải tiếc nuối nữa đây? Có người cầu mà còn không được!
''Phải rồi, chuyện của hoàng thượng...''
''Ừ, nghe nói thánh thượng rất vui vẻ từ hôn, còn đêm hôm khuya khoắt thu dọn hành lý bỏ trốn nữa.'' Trần Cao Chân đưa tay đỡ trán... thánh thượng à, người giả vờ lâu quá nên đầu óc có vấn đề rồi phải không????
Trần Huyền Trân nghe thế thì không khỏi co rút khoé miệng, rốt cục hắn đang định giở trò quỷ gì đây chứ? Nguyễn Thành Long, con người này, nàng căn bản không hề hiểu hắn. Nhưng vì sao khi nghe tin hắn vui vẻ chấp nhận từ hôn thì trong lòng nàng lại cảm thấy có phần may mắn? Nàng hơi lắc lắc đầu ép chính mình tỉnh táo trở lại, Trần Huyền Trân ơi, ngươi lại nghĩ đi đâu rồi?
***
''Như thế này chắc đã đủ dày rồi!'' Nguyễn Thành Long nhìn bóng mình dưới nước thầm lẩm bẩm một câu.
''E hèm, Trân Trân, ái phi của ta, hôm nay ta đến là để... haiz không được không được, không có cốt khí!''
''Hừm! Trần Huyền Trân nghe chỉ, trẫm muốn lập ngươi làm hậu, không cho phép chối từ! Nếu không trảm thủ... ách.. câu này hung tợn quá chẳng khác nào bạo quân!''
''Nàng có thể gã cho trẫm không? Ây, câu này quá trực tiếp rồi! Không được!''
Nguyễn Thành Long ngồi xổm bên bờ cỏ, đôi mắt long lanh u buồn nhìn gương mặt trắng như Bạch vô thường không nhìn ra cảm xúc in trên mặt nước, chốc chốc lại có một con cá chép vàng bơi lên làm dọn sóng trắng xóa đi gương mặt xấu như Chung Vô Diệm, từ tâm hắn khẽ thốt lên một tiếng thở dài mệt mỏi.
''Trẫm rốt cuộc nên làm sao mới tốt? Nàng ấy liệu có thể bao dung tha thứ cho lỗi lầm của trẫm chăng? Cá à đây có phải là hình phạt dành cho kẻ lúc nào cũng để mắt trên đầu như trẫm không? Trẫm từ trước tới nay có bao giờ phải suy nghĩ về vấn đề tình cảm kia chứ, nhưng từ khi nàng xuất hiện... gương mặt lạnh lùng băng giá ấy đã như khắc, như khảm sâu vào trong tim trẫm...''
Cá chép: ... chớp mắt
́ ''Nhưng trẫm lại ngu si đem nàng mạnh mẽ đẩy ra để giờ đây khoảng cách giữa trẫm và nàng trở nên mênh mông như biển...''
Cá chép.... thổi bong bóng
''Cá ơi, ngươi nói ta biết, giờ ta hối hận liệu có còn kịp không?''
Cá chép... quẫy tung nước, lặn mất.
''Vậy ý ngươi là trẫm hết cơ hội rồi sao?'' Hắn ôm mặt tựa vào gối ủ rũ giống như một đứa trẻ lạc mất mẫu thân.
Cá chép vàng vô tâm thầm mắng tên hoàng thượng này quá ngu ngốc, vì thế nó lại cố tình quẫy nước dưới đáy sâu khiến bùn đất được dịp trôi lên mặt nước, một mảnh đen đặc...
Hoàng đế lại ôm mặt thở dài...
Buổi chiều ngày hôm đó, hắn thất tha thất thểu vừa đi vừa hỏi đường tìm phủ tướng quốc hệt như những kẻ hàn sỹ nghèo muốn tìm người nhờ vả, may mắn mà vết phấn trắng dày cộm trên mặt đã được hắn rửa trôi, bằng không thì chẳng có người nào tình nguyện chỉ dẫn, hắn bây giờ nào có còn tôn nghiêm quý khí gì của một bậc đế vương tối thượng?
''Có ai không? Trẫm... ta muốn tìm thừa tướng!''
Người canh cổng nhìn hắn toàn thân chật vật cũng không tỏ thái độ khinh người mà ân cần thăm hỏi: ''Vị công tử này tìm tướng gia có việc gì chăng?''
Thấy chàng thanh niên gác cổng ăn nói lễ độ, tâm trạng hoàng đế bệ hạ hơi thả lỏng, hắn thật khâm phục tài quản giáo hạ nhân của vị thừa tướng trẻ tuổi, ừm.. trẻ nhưng cũng hơn ba mươi rồi nhỉ?
''Vị tiểu ca này, phiền ngươi đưa khối ngọc này cho thừa tướng, hắn sẽ tự biết làm sao.'' Nói rồi hắn đem khối hắc ngọc đính ba chữ ''Long Thành Khấp'' màu vàng óng ánh. Tiểu ca canh cửa nhận lấy khối ngọc, đôi mắt chợt loé lên, biết thân phận người đến không tầm thường nên càng thêm cung kính.
Vài phút sau, Trần Cao Chân mang theo ái nữ và một vài thị vệ thân cận ra cửa chào đón, đoàn người muốn quỳ xuống hành lễ nhưng Nguyễn Thành Long ngăn lại: ''Ta bỏ trốn khỏi cung, không cần quỳ!''
Trần Huyền Trân nhìn hắn bộ dáng chật vật như người lang bạt, trái tim chợt thắt lại, đáy mắt hơi xao động nhưng rất nhanh liền biến mất, nàng mở miệng xóa tan sự lúng túng: ''Mời Hoàng công tử vào trong tệ phủ tắm rửa thay y phục trước, có chuyện gì sau cơm chiều hãy nói.'' Lúc bấy giờ ai nấy mới chợt thả lỏng, cùng nhau đi vào trong phủ.
Tướng phủ ở thành Vĩnh Long không xa hoa quyền quý như ở kinh thành ngược lại cung cách bày trí vô cùng đơn giản lại đẹp mắt. Biệt phủ cũng không quá lớn, chỉ có một sảnh chính và ba viện nhỏ, không quá cầu kỳ, nhưng mọi vật đều tinh tế, trang nhã.
Lão phu nhân vi sức khoẻ không được tốt nên không thể tiếp giá hoàng thượng, chỉ ăn cùng một bữa rồi lui gót về viện phía đông. Trong tiền thính chỉ còn lại ba nhân vật vô cùng lợi hại nhưng bầu không khí vô cùng quỷ dị, không ai lên tiếng khơi mào câu chuyện.
Thời gian qua một khắc, Nguyễn Thành Long mới lên tiếng đánh gãy sự lặng im tràn ngập: ''Thật ra lần này trẫm ra cung là bởi vì trẫm muốn....''
''Hoàng thượng cứ nói'' Trần Cao Chân tiếp lời.
Hắn ho khan một tiếng rồi nói tiếp: ''Chắc ái khanh cũng biết, Bắc Quỳ đưa công chúa tới từ hôn chứ?''
''Thần biết!'' Người nhàn nhạt nói.
''À, trẫm muốn nói là hôn sự kia đã huỷ nên trẫm muốn tìm cho mình một vị hoàng hậu cùng trẫm bên nhau đến cuối đời.'' Nguyễn Thành Long len lén nhìn sắc mặt nàng ấy nhưng từ đầu tới cuối nàng vẫn giữ một gương mặt lạnh không có biểu cảm gì, điều này khiến hắn mười phần thất vọng...
Thật ra hắn đã nhìn lầm, giây phút kia khi nàng nghe hắn nói muốn tìm một vị hoàng hậu cùng hắn song túc song phi thì trong đôi mắt phẳng lặng như nước kia thoáng qua một tia dao động, âm u như màn mây che khuất vầng trăng sáng rực...
''Vậy người đã tìm được chưa?''
''Tìm được! Tìm được! Nhưng... nàng hình như không thích ta.''
Đôi mắt Trần Cao Chân chợt loé lên tia sáng, người từ lâu đã nhận ra, ánh nhìn của hoàng đế luôn dán chặt trên người nữ nhi nhà mình từ lâu nhưng vẫn im lặng không phê bình cũng không nhắc nhở mà chỉ dùng giọng điệu nhàn nhạt để đáp lời.
''Là vậy sao?''
''Phải...''
Nguyễn Thành Long đột nhiên đứng dậy, hắn dùng tốc độ nhanh nhất đi đến trước mặt Trần Huyền Trân, khoé môi run rẩy bật ra một lời nói: ''Nàng gả cho ta, được không?''
Trần Huyền Trân giật mình ngước đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào hắn, thần sắc nghiêm túc trên gương mặt hắn mách cho nàng biết hắn không phải đang cùng nàng đùa giỡn. Thế nhưng... cõi lòng nàng lại đột nhiên lạnh lẽo, nàng nhếch môi cười nhạt: ''Hoàng thượng xin đừng đem thần nữ làm kẻ thế thân, thần nữ không đảm nổi!''
''Không... ta không có! Nàng đừng hiểu lầm ta! Ta thật lòng thích nàng, không phải muốn nàng làm người thay thế. Nàng hãy tin ta!'' Nguyễn Thành Long vội vàng giải thích, hắn thật sự không có ý định đem nàng thế vào chỗ của bất kỳ ai. Hắn muốn cưới nàng là hoàn toàn thật lòng thật dạ!
Hắn bỗng nhớ đến hộp phấn siêu dày mà hắn mua lúc sáng...
''Có phải mặt ta chưa đủ dày hay không? Được, ta làm cho nó dày lên nhé?'' Trần Huyền Trân nào có hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nàng ngơ ngác nhìn hắn đem tất cả phấn hắn mang theo bôi trát lên trên mặt còn Trần Cao Chân thì trợn mắt há mồm.
''Người... hoàng thượng! Người đang làm cái gì?''
Nguyễn Thành Long chớp đôi mắt long lanh nhìn người khó hiểu: ''Vân Trạch công chúa nói cho ta biết, muốn có thê tử thì mặt phải dày một chút, còn có phải đem lòng mình moi ra cho nàng ấy xem. Ta không biết làm sao để mặt trở nên dày nên ta đến hiệu mua một hộp phấn, lão bản nói loại này ''siêu dày'' mà!''
Trần Huyền Trân nâng tay đỡ lấy trán, Vân Trạch công chúa này cũng thật là... chỉ dạy bí kíp kiểu gì thế chứ? Mà cái tên đầu heo này cũng thật là...
''Này, chờ đã, vậy chẳng phải tiếp theo người muốn moi tim ra chứng minh cho ta thấy hay sao?''
Nguyễn Thành Long vui vẻ gật đầu: ''Chỉ cần nàng chịu tin tưởng, muốn ta moi ra ngũ tạng ta cũng cam lòng! Trân Trân, ta thật sự rất yêu nàng, nàng đừng nghĩ lung tung, ta thật sự không phải tìm người thay thế. Nàng có biết không? Lúc Vân Trạch công chúa nói muốn cùng ta từ bỏ hôn ước, lúc đó ta thật sự rất vui vẻ, nên mới gấp gáp chạy đến tìm nàng, nhưng ta sợ.. sợ nàng sẽ không tha thứ cho những lời nói điên khùng trước kia của ta. Nàng cứ xem như lúc đó là ta không tỉnh táo mà nói ra đi! Ta không cần gì cả, ta chỉ cần nàng... chỉ cần một mình nàng...''
Trần Cao Chân hơi nhướn mi, hình như đây chính là kết quả mà người mong muốn. Lời nói ràng buộc mà người nhắc nhở nàng trước đây cũng là do người sợ vị hoàng thượng này sẽ không nên thân nhưng hiện tại...
Đáy lòng yên tĩnh của nàng dường như bị người hung hăng quăng xuống một hòn đá lớn, cơn sóng mạnh mẽ cuộn trào lên như thác nước chảy ngược. Nàng mở to mắt nhìn hắn, trong con ngươi ánh lên vẻ ấm áp lạ thường.
''Nàng đồng ý không? Nếu còn chưa tin thì giờ đây ta liền moi tim cho nàng xem nhé?'' Nguyễn Thành Long tương đối hài lòng với biểu hiện của ai kia, trong lòng thầm reo mừng, khổ nhục kế thành công một nửa!
Trần Huyền Trân vội ngăn bàn tay hắn lại, khoé môi khẽ mấp máy thốt ra một câu không trọn vẹn: ''Đừng... không cần!''
Mắt phượng hắn khẽ cụp xuống: ''Nàng vẫn không tin ta!''
''Không phải!'' Khuôn mặt lạnh như băng tảng dần dần hiện lên một vết nứt, đôi mắt hoen đỏ làm nổi bật lên gương mặt thuỳ mỵ đáng yêu.
''Vậy rốt cuộc là vì sao? Làm thế nào mới khiến nàng chấp nhận ta?'' Ta có hy vọng sao?
''Ta muốn người viết giấy đóng dấu, người, cả đời này chỉ được cưới một mình ta, cho dù ta không thể sinh nở cũng chỉ có thể cưới một mình ta, nếu người làm trái hãy để ta rời đi, không được làm phiền ta nữa, được chứ? Nhưng hôn nhân là do phụ mẫu quyết định, nếu người không đồng ý thì ta sẽ không gả!'' Dù tấm lòng chân thành của hắn có làm nàng cảm động tới đâu thì nàng vẫn phải tìm cho bản thân mình một con đường lui, nàng không phải không tin hắn mà chẳng qua nàng chỉ không thể tin ''hoàng đế''. Đá trai banh sang sân của nghĩa phụ chẳng qua chỉ để nàng có thêm thời gian suy nghĩ mà thôi chứ đạo nghĩa quân thần này nàng sao có thể không biết?
Nàng còn muốn rời đi sao? Yên tâm, ta sẽ không bao giờ để nàng có cơ hội rời đi!
Nguyễn Thành Long nghiêng đầu nhìn Trần Cao Chân ra hiệu với ánh mắt đầy vẻ địch ý: ''Ái khanh~~ ngươi dám không đồng ý?'' Nào có còn vẻ mặt ngu ngốc moi hết tim gan như vừa nãy?
Ngoài miệng lại treo nụ cười nịnh bợ: ''Ái khanh, ý ngươi? Hửm~~~?''
Trần Cao Chân cảm thấy số mình thật sự quá khổ sở, đấng quân vương đã mở miệng, thân là thần tử nào dám không theo?
''Thần..... cung hỷ hoàng thượng, nương nương!''
''Ha ha tốt tốt, hiện trẫm phong ái khanh làm quốc trượng, ái nữ khanh làm hậu, tước hiệu sau khi cưới sẽ ban sau. Ba ngày tới làm lễ rước hậu!''
''Tạ chủ long ân!''
''Đứng dậy cả đi!'' Hắn thuận tay đem Trần Huyền Trân ôm vào trong ngực, đầu óc nàng vẫn là một mảnh hoang mang vô tận, hắn cúi đầu khẽ hôn lên trán nàng, sau đó ở bên tai nàng nói khẽ: ''Đa tạ!'' Nhân lúc không ai nhìn thấy, bên môi hắn khẽ treo nụ cười gian xảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.