Mẫu Hậu, Trẫm "lại" Thất Sủng Rồi!
Chương 9: Ái phi, chúng ta phải làm thế nào?
Lan Tím
10/05/2017
Nguyễn Thành Long ôm nàng đi một mạch trở về Cung Trân Châu song lại chui
xuống mật thất rồi im lặng không chịu lên tiếng. Trần Huyền Trân thấy lạ bèn hỏi:
''Ai làm hoàng thượng tức giận?''
Nguyễn Thành Long co rút khoé miệng, rất không hảo tâm quăng ra một câu: ''Không có'' rồi đi tới gác sách bằng gỗ rút ra một tấm bản đồ trải trên mặt bàn.
Hắn chỉ tay vào khu vực Nam Kì lục tỉnh rồi nói: ''Nàng xem, sáng nay trẫm nhận được tin những nơi này đều xảy ra biến động.'' Thần sắc hắn dần trở nên ngưng trọng khiến Trần Huyền Trân càng bị cuốn hút, nàng chăm chú quan sát rồi nói:
''Cũng may chúng ta đã âm thầm cho cha của thần thiếp đến thành Vĩnh Long 'mai phục'. Đến thời điểm hiện tại có lẽ ông đã hoàn toàn trừ được những tên gian tế kia. Nói như vậy, thành Vĩnh Long hiện giờ là không đáng ngại.''
Nguyễn Thành Long nhìn nàng, vẻ tán thưởng nói: ''Ái phi của trẫm thật thông minh, để Thừa tướng mượn cớ về quê thăm mẹ mà âm thầm giám sát tổng đốc thành Vĩnh Long, ngăn không cho hắn làm loạn. Bởi vì thừa tướng là quan văn nên bọn kia cũng không cần phải để ý quá'' hắn tươi cười nói tiếp ''kết quả là cả bọn đều bị cha của nàng xử hết! Cao minh! Cao minh!''
Trần Huyền Trân có vui nhưng cũng không mấy biểu lộ, nàng chỉ gật đầu, song không cảm tạ lời khen thưởng lại tức tốc chỉ ngay vào thành Gia Định cùng Đà Nẵng: ''Hoàng thượng nhìn xem, nơi này cũng cần phải thay mới! Thần thiếp có nghe qua rằng tổng đốc hai thành này chểnh mảng việc xây dựng thành trì, lại chèn ép hương thân khiến họ không được sống tốt.''
''Có chuyện này sao?''
Trần Huyền Trân gật đầu rồi tập trung nói tiếp: ''Muốn trị quốc phải đặt chữ "nhân" làm đầu, hơn nữa, có dân mới làm nên quốc, dân chúng cũng là một bệ phận rất quan trọng của quốc gia: quốc gia gặp nạn thì dân chúng phải giúp, đến khi dân chúng gặp nạn thì quốc gia cũng phải giúp. Ví như trận mất mùa vừa qua, rõ ràng triều đình ta không cho tăng thuế nhưng tổng đốc lại chèn ép bắt người dân phải nộp gấp đôi. Bảo họ làm sao sống? Lẽ ra là họ nên có ý thức giúp đỡ, nhưng đằng này bọn họ lại cố tình đối nghịch với người dân, như vậy khác nào tự lấy búa đập vào chân mình chứ? Cứ như thế rồi các cuộc chiến tranh giữa nông dân và giai cấp thống trị càng diễn ra gay gắt...''
Nguyễn Thành Long trầm ngâm hồi lâu rồi vươn tay đập xuống bàn một cái: ''Thật là giỏi! Dám cả gan lộng quyền hà hiếp bá tánh!'' Quả nhiên là hai vị thúc thúc của hắn cái mồm càng há càng to! Tốt! Càng như vậy, càng dễ diệt trừ! Hắn suy ngẫm một lát rồi thốt ra: ''Hiện tại chắc hẳn trong phủ đệ của hai người đó còn giàu có hơn ngân khố của quốc gia đi!'' ''Ái phi, nàng nói nên làm sao bây giờ?''
Thật sự hắn cảm thấy rất ư là rối rắm, dù sao.. bọn hắn cũng là thúc thúc cùng cháu trai!
Trần Huyền Trân vừa suy nghĩ vừa bước đến giá sách tìm kiếm một hơi, cuối cùng nàng quay trở lại bàn, đặt quyển sách đó xuống rồi nói:
''Hoàng thượng, người xem..''
Nguyễn Thành Long nheo mắt nhìn văn tự trên cuốn sách... cái này không phải danh sách phạm nhân trong những năm gần đây sao?
''Như thế nào?''
Trần Huyền Trân chỉ tay vào một cái tên, nói: ''Chúng ta có thể dùng người này!''
Nguyễn Thành Long tỏ ra mờ mịt: ''Vì sao?''
Nàng rất chậm rãi thuật lại: ''Người này chính là tổng đốc thành Đà Nẵng trước đây, bị hoàng thúc của người vu oan đem nhốt vào ngục, ông ta tính tình cương trực thẳn thắn, có thể trọng dụng. Nhưng chúng ta chỉ nên tiến hành trong yên lặng. Còn có người này, cũng là tống đốc trước đây của thành Gia Định, bị vu cáo tham ô ngân sách.''
Nguyễn Thành Long gật đầu, mấy chuyện thế này cứ giao cho người kia là được, hắn như sực nhớ tới điều gì liền đưa tay với lấy một tờ tấu chương: ''Nàng xem!''
Đôi mắt đen huyền của nàng lướt hết hàng chữ này đến hàng chữ khác, cuối cùng mi tâm cũng chau lại: ''Đại khái là yêu cầu bế quan tỏa cảng? Hoàng thượng, ngàn lần không thể duyệt! Chuyện này đối với nước ta không có lợi, sẽ khiến thủ công nghiệp bị trì trệ, hơn nữa, đất nước cũng không thể tiếp thu được nền văn hoá mới. Thần thiếp nói thật, nước ta hiện nay nếu so với các nước phương Tây là còn quá xa vời, lạc hậu. Chúng ta phải tiếp thu những cái mới từ họ.''
Nguyễn Thành Long bất giác giật mình, một nữ tử như nàng lại có thể suy nghĩ được đến từng này, biết lo xa như vậy. Mặc dù trước đây các ngành thủ công nghiệp kia vẫn không được coi trọng nhưng nay đã đến lượt hắn cai trị, hắn làm sao có thể cho phép thua thiệt? Tuy nhiên hắn lại không biết việc này sẽ có thể làm ảnh hưởng đến quốc gia. Nàng thật sự khiến hắn cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.
''Như vậy, ái phi thấy chúng ta nên làm thế nào?'' Vẫn là nên hỏi nàng mới tốt.
Trần Huyền Trân không cần suy nghĩ liền trực tiếp đáp: ''Trước hết xin hoàng thượng tạm quản việc bế quan toả cảng. Việc tiếp theo chính là chúng ta hãy cử nhân tài ưu tú đi sang các nước phương Tây để học hỏi thêm kinh nghiệm. Ừm, phải là người đáng tin cậy.'' Nàng nghĩ nếu hiện tại quyền quản lý triều đình đang bị phân tán, hoàng thượng thì hiện đang giả ngu sống qua ngày, nếu như cự tuyệt quá thẳng thắn e rằng sẽ khiến nhiều người nhìn ngó. Như vậy, tốt nhất là nên kéo dài thời gian trước. Hơn nữa việc cử du học sinh đi cũng phải là chuyện cấp bách.
Nguyễn Thành Long lục lại trong bộ não danh sách những người đáng tin cậy... một, hai, ba, bốn, năm! Aiz! Chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay thôi! Nhưng là những người này không thể đi được! Hắn đặt tay lên bàn, đôi mắt phượng khẽ đảo, giọng nói cất lên mang theo vô lực cùng mỏi mệt:
''Như vậy nàng nói xem. Chúng ta phải cử ai đây?''
''Thần thiếp xin tiến cử Tú tài Vũ Đình Tú!'' Vũ Đình Tú chính là một trong thất hổ tướng của triều đại Tây Sơn... tuy nhiên Trần Huyền Trân rất không biết tại sao ở thời đại này cũng có một Vũ Đình Tú cương trực và tận trung y như thế. Nhưng mà ngoài Vũ Đình Tú ra còn lại sáu người khác nàng cũng có nghe tướng gia phụ thân nói nhưng chưa hề gặp qua. Riêng Vũ Đình Tú nàng cũng đã gặp qua một lần, người này phong thái tao nhã, thanh cao lịch sự rất hợp với nhiệm vụ lần này.
Nàng thế nhưng lại quen biết với cả tú tài sao? Khoé môi hắn co giật kịch kiệt... hắn hình như thật sự là vua bù nhìn rồi!
''Được!''
Trần Huyền Trân nghĩ nghĩ một chút rồi lại nói, hình như dính tới việc cải tạo đất nước làm cho nàng rất hứng thú, vì thế nàng rất tập trung nói:
''Hoàng thượng, thần thiếp xin đề nghị một ý kiến.'' - ''Phải bố trí, xây dựng tuyến phòng thủ xung quanh các thành vừa lấy lại được để ngăn chặn việc tàn loạn bình nổi lên quấy phá, hơn nữa còn có thể khiến ngoại quốc chú ý tới nữa. Bởi vì các hệ thống phòng ngự và tấn công đều đã quá thô sơ và cũ kỹ. Thần thiếp thiết nghĩ chúng ta nên tập trung bố trí trận địa cùng hỏa lực.'' Nàng còn nhớ quân Pháp rất sợ hoả lực của Triều đình Huế nha, cái này là tác dụng của chín năm học môn lịch sử! (Tím: môn lịch sử bắt đầu dạy từ lớp bốn, đến khi nàng học xong lớp 12 là chín năm)
Nguyễn Thành Long đưa tay bóp trán. Phụ hoàng chết tiệt! Vì sao khi ra đi lại bỏ cho hắn nhiều rắc rối như thế chứ? Rắc rối của người sao người không tự mình đi mà giải quyết? Còn nữa, bọn trung thần bên cạnh người lúc xưa đều chạy đâu cả rồi? Hiện tại lâm triều hắn nhìn lướt qua một lượt các thần tử thì chỉ có mười đầu ngón tay là người của hắn! Phụ hoàng ơi, người thật là vô trách nhiệm!
Song hắn lại nhìn chăm chú Trần Huyền Trân, cô gái này không gì không biết, không gì không tỏ, nếu nàng không phải là con gái của tướng gia luôn một mực trung thành, tận tâm với nước thì hắn cam đoan sẽ mang nàng vĩnh viễn giam giữ lại đề phòng nàng cấu kết loạn thần tặc tử náo loạn triều cương. Mọi chuyện từ lớn cho tới nhỏ nàng đều nắm rõ như lòng bàn tay! Nàng liệu có phải thật sự chỉ là một khuê nữ chân không rời khỏi cổng? Hắn thật sự nên cảm thấy may mắn chăng?!
Hắn trấn định tin thần nhìn gương mặt yêu kiều xinh đẹp nhưng lại không hề biểu lộ cảm xúc, nói: ''Trẫm chuẩn tấu! Tiến hành trong im lặng.''
Cứ như thế, ngày này qua tháng nọ, câu nói cửa miệng của hoàng đế bệ hạ luôn luôn là: "Ái phi, chúng ta phải làm thế nào?" Khiến mọi người trong cung càng ngày càng hiểu lầm không ít. Hậu cung vì thế lại bắt đầu nổi lên sóng gió.
''Ai làm hoàng thượng tức giận?''
Nguyễn Thành Long co rút khoé miệng, rất không hảo tâm quăng ra một câu: ''Không có'' rồi đi tới gác sách bằng gỗ rút ra một tấm bản đồ trải trên mặt bàn.
Hắn chỉ tay vào khu vực Nam Kì lục tỉnh rồi nói: ''Nàng xem, sáng nay trẫm nhận được tin những nơi này đều xảy ra biến động.'' Thần sắc hắn dần trở nên ngưng trọng khiến Trần Huyền Trân càng bị cuốn hút, nàng chăm chú quan sát rồi nói:
''Cũng may chúng ta đã âm thầm cho cha của thần thiếp đến thành Vĩnh Long 'mai phục'. Đến thời điểm hiện tại có lẽ ông đã hoàn toàn trừ được những tên gian tế kia. Nói như vậy, thành Vĩnh Long hiện giờ là không đáng ngại.''
Nguyễn Thành Long nhìn nàng, vẻ tán thưởng nói: ''Ái phi của trẫm thật thông minh, để Thừa tướng mượn cớ về quê thăm mẹ mà âm thầm giám sát tổng đốc thành Vĩnh Long, ngăn không cho hắn làm loạn. Bởi vì thừa tướng là quan văn nên bọn kia cũng không cần phải để ý quá'' hắn tươi cười nói tiếp ''kết quả là cả bọn đều bị cha của nàng xử hết! Cao minh! Cao minh!''
Trần Huyền Trân có vui nhưng cũng không mấy biểu lộ, nàng chỉ gật đầu, song không cảm tạ lời khen thưởng lại tức tốc chỉ ngay vào thành Gia Định cùng Đà Nẵng: ''Hoàng thượng nhìn xem, nơi này cũng cần phải thay mới! Thần thiếp có nghe qua rằng tổng đốc hai thành này chểnh mảng việc xây dựng thành trì, lại chèn ép hương thân khiến họ không được sống tốt.''
''Có chuyện này sao?''
Trần Huyền Trân gật đầu rồi tập trung nói tiếp: ''Muốn trị quốc phải đặt chữ "nhân" làm đầu, hơn nữa, có dân mới làm nên quốc, dân chúng cũng là một bệ phận rất quan trọng của quốc gia: quốc gia gặp nạn thì dân chúng phải giúp, đến khi dân chúng gặp nạn thì quốc gia cũng phải giúp. Ví như trận mất mùa vừa qua, rõ ràng triều đình ta không cho tăng thuế nhưng tổng đốc lại chèn ép bắt người dân phải nộp gấp đôi. Bảo họ làm sao sống? Lẽ ra là họ nên có ý thức giúp đỡ, nhưng đằng này bọn họ lại cố tình đối nghịch với người dân, như vậy khác nào tự lấy búa đập vào chân mình chứ? Cứ như thế rồi các cuộc chiến tranh giữa nông dân và giai cấp thống trị càng diễn ra gay gắt...''
Nguyễn Thành Long trầm ngâm hồi lâu rồi vươn tay đập xuống bàn một cái: ''Thật là giỏi! Dám cả gan lộng quyền hà hiếp bá tánh!'' Quả nhiên là hai vị thúc thúc của hắn cái mồm càng há càng to! Tốt! Càng như vậy, càng dễ diệt trừ! Hắn suy ngẫm một lát rồi thốt ra: ''Hiện tại chắc hẳn trong phủ đệ của hai người đó còn giàu có hơn ngân khố của quốc gia đi!'' ''Ái phi, nàng nói nên làm sao bây giờ?''
Thật sự hắn cảm thấy rất ư là rối rắm, dù sao.. bọn hắn cũng là thúc thúc cùng cháu trai!
Trần Huyền Trân vừa suy nghĩ vừa bước đến giá sách tìm kiếm một hơi, cuối cùng nàng quay trở lại bàn, đặt quyển sách đó xuống rồi nói:
''Hoàng thượng, người xem..''
Nguyễn Thành Long nheo mắt nhìn văn tự trên cuốn sách... cái này không phải danh sách phạm nhân trong những năm gần đây sao?
''Như thế nào?''
Trần Huyền Trân chỉ tay vào một cái tên, nói: ''Chúng ta có thể dùng người này!''
Nguyễn Thành Long tỏ ra mờ mịt: ''Vì sao?''
Nàng rất chậm rãi thuật lại: ''Người này chính là tổng đốc thành Đà Nẵng trước đây, bị hoàng thúc của người vu oan đem nhốt vào ngục, ông ta tính tình cương trực thẳn thắn, có thể trọng dụng. Nhưng chúng ta chỉ nên tiến hành trong yên lặng. Còn có người này, cũng là tống đốc trước đây của thành Gia Định, bị vu cáo tham ô ngân sách.''
Nguyễn Thành Long gật đầu, mấy chuyện thế này cứ giao cho người kia là được, hắn như sực nhớ tới điều gì liền đưa tay với lấy một tờ tấu chương: ''Nàng xem!''
Đôi mắt đen huyền của nàng lướt hết hàng chữ này đến hàng chữ khác, cuối cùng mi tâm cũng chau lại: ''Đại khái là yêu cầu bế quan tỏa cảng? Hoàng thượng, ngàn lần không thể duyệt! Chuyện này đối với nước ta không có lợi, sẽ khiến thủ công nghiệp bị trì trệ, hơn nữa, đất nước cũng không thể tiếp thu được nền văn hoá mới. Thần thiếp nói thật, nước ta hiện nay nếu so với các nước phương Tây là còn quá xa vời, lạc hậu. Chúng ta phải tiếp thu những cái mới từ họ.''
Nguyễn Thành Long bất giác giật mình, một nữ tử như nàng lại có thể suy nghĩ được đến từng này, biết lo xa như vậy. Mặc dù trước đây các ngành thủ công nghiệp kia vẫn không được coi trọng nhưng nay đã đến lượt hắn cai trị, hắn làm sao có thể cho phép thua thiệt? Tuy nhiên hắn lại không biết việc này sẽ có thể làm ảnh hưởng đến quốc gia. Nàng thật sự khiến hắn cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.
''Như vậy, ái phi thấy chúng ta nên làm thế nào?'' Vẫn là nên hỏi nàng mới tốt.
Trần Huyền Trân không cần suy nghĩ liền trực tiếp đáp: ''Trước hết xin hoàng thượng tạm quản việc bế quan toả cảng. Việc tiếp theo chính là chúng ta hãy cử nhân tài ưu tú đi sang các nước phương Tây để học hỏi thêm kinh nghiệm. Ừm, phải là người đáng tin cậy.'' Nàng nghĩ nếu hiện tại quyền quản lý triều đình đang bị phân tán, hoàng thượng thì hiện đang giả ngu sống qua ngày, nếu như cự tuyệt quá thẳng thắn e rằng sẽ khiến nhiều người nhìn ngó. Như vậy, tốt nhất là nên kéo dài thời gian trước. Hơn nữa việc cử du học sinh đi cũng phải là chuyện cấp bách.
Nguyễn Thành Long lục lại trong bộ não danh sách những người đáng tin cậy... một, hai, ba, bốn, năm! Aiz! Chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay thôi! Nhưng là những người này không thể đi được! Hắn đặt tay lên bàn, đôi mắt phượng khẽ đảo, giọng nói cất lên mang theo vô lực cùng mỏi mệt:
''Như vậy nàng nói xem. Chúng ta phải cử ai đây?''
''Thần thiếp xin tiến cử Tú tài Vũ Đình Tú!'' Vũ Đình Tú chính là một trong thất hổ tướng của triều đại Tây Sơn... tuy nhiên Trần Huyền Trân rất không biết tại sao ở thời đại này cũng có một Vũ Đình Tú cương trực và tận trung y như thế. Nhưng mà ngoài Vũ Đình Tú ra còn lại sáu người khác nàng cũng có nghe tướng gia phụ thân nói nhưng chưa hề gặp qua. Riêng Vũ Đình Tú nàng cũng đã gặp qua một lần, người này phong thái tao nhã, thanh cao lịch sự rất hợp với nhiệm vụ lần này.
Nàng thế nhưng lại quen biết với cả tú tài sao? Khoé môi hắn co giật kịch kiệt... hắn hình như thật sự là vua bù nhìn rồi!
''Được!''
Trần Huyền Trân nghĩ nghĩ một chút rồi lại nói, hình như dính tới việc cải tạo đất nước làm cho nàng rất hứng thú, vì thế nàng rất tập trung nói:
''Hoàng thượng, thần thiếp xin đề nghị một ý kiến.'' - ''Phải bố trí, xây dựng tuyến phòng thủ xung quanh các thành vừa lấy lại được để ngăn chặn việc tàn loạn bình nổi lên quấy phá, hơn nữa còn có thể khiến ngoại quốc chú ý tới nữa. Bởi vì các hệ thống phòng ngự và tấn công đều đã quá thô sơ và cũ kỹ. Thần thiếp thiết nghĩ chúng ta nên tập trung bố trí trận địa cùng hỏa lực.'' Nàng còn nhớ quân Pháp rất sợ hoả lực của Triều đình Huế nha, cái này là tác dụng của chín năm học môn lịch sử! (Tím: môn lịch sử bắt đầu dạy từ lớp bốn, đến khi nàng học xong lớp 12 là chín năm)
Nguyễn Thành Long đưa tay bóp trán. Phụ hoàng chết tiệt! Vì sao khi ra đi lại bỏ cho hắn nhiều rắc rối như thế chứ? Rắc rối của người sao người không tự mình đi mà giải quyết? Còn nữa, bọn trung thần bên cạnh người lúc xưa đều chạy đâu cả rồi? Hiện tại lâm triều hắn nhìn lướt qua một lượt các thần tử thì chỉ có mười đầu ngón tay là người của hắn! Phụ hoàng ơi, người thật là vô trách nhiệm!
Song hắn lại nhìn chăm chú Trần Huyền Trân, cô gái này không gì không biết, không gì không tỏ, nếu nàng không phải là con gái của tướng gia luôn một mực trung thành, tận tâm với nước thì hắn cam đoan sẽ mang nàng vĩnh viễn giam giữ lại đề phòng nàng cấu kết loạn thần tặc tử náo loạn triều cương. Mọi chuyện từ lớn cho tới nhỏ nàng đều nắm rõ như lòng bàn tay! Nàng liệu có phải thật sự chỉ là một khuê nữ chân không rời khỏi cổng? Hắn thật sự nên cảm thấy may mắn chăng?!
Hắn trấn định tin thần nhìn gương mặt yêu kiều xinh đẹp nhưng lại không hề biểu lộ cảm xúc, nói: ''Trẫm chuẩn tấu! Tiến hành trong im lặng.''
Cứ như thế, ngày này qua tháng nọ, câu nói cửa miệng của hoàng đế bệ hạ luôn luôn là: "Ái phi, chúng ta phải làm thế nào?" Khiến mọi người trong cung càng ngày càng hiểu lầm không ít. Hậu cung vì thế lại bắt đầu nổi lên sóng gió.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.