Mẫu Hậu, Trẫm "lại" Thất Sủng Rồi!
Chương 11: Nàng quá mức đa nghi!
Lan Tím
27/06/2017
Từ thời điểm Trần Huyền Trân trúng độc đã lập tức cho người đi gọi thái y, thế nhưng phải đến giữa trưa của ngày hôm sau thì đám thái y kia mới
lật đật chạy đến bộ dạng nhếch nhác đến khó coi.
Bọn họ người nào người nấy hai mắt thâm đen hệt như những con gấu trúc xách theo thùng thuốc quỳ gối trước cửa phòng của Trần Huyền Trân: ''Hạ quan tham kiến hoàng thượng, nương nương, thỉnh hoàng thượng trách phạt vì sự chậm trễ của vi thần.''
Nguyễn Thành Long ngồi bên thành giường hai tai chống trên đầu gối, bả vai hơi run lên một cái nhưng sau đó lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Hắn ra hiệu bảo lang trung Hồ Tín Khiết tạm thời lui vào mật thất đợi lệnh. Trần Huyền Trân yếu ớt mở đôi mắt xinh đẹp nhìn đến người kia..., lúc này đang ôm nàng, nàng có thể nghe thấy được nhịp tim đập khẩn trương phát ra từ phía lồng ngực rắn chắc đó.. hắn là đang lo lắng cho nàng sao? Trần Huyền Trân lắc lắc đầu một cái giũ bỏ ý nghĩ đó trong đầu rồi mặc hắn đặt nàng nằm lại trên giường cũng không lên tiếng .
Nguyễn Thành Long hừ lạnh, quát: ''Các ngươi còn vác xác tới làm gì? Đến để xem nàng chết chưa hả?''
Bọn người thái y tuy không mấy tuân lệnh vị hoàng thượng bù nhìn này bởi vì bình thường hắn giống như không hề tức giận mà hôm nay lại có thể lớn tiếng quát bọn họ như vậy, thật sự là quá uy nghiêm, chẳng khác gì hắn là một vị vua nắm quyền hành chân chính. Bọn họ bất giác sợ run lên bần bật.
''Hoàng thượng, nương nương xin tha mạng!''
Tha mạng cái gì? Hắn còn chưa có phát lệnh giết đâu!
Nguyễn Thành Long nhìn đến tay áo bị người lôi kéo thì không khỏi nhíu mày: ''Nàng muốn trẫm làm gì?''
Trần Huyền Trân ra hiệu chỉ chỉ về phía mật thất, nhỏ giọng nói: ''Hoàng thượng, đến lúc phải thay người rồi!''
Nguyễn Thành Long nghe vậy, khoé môi giương lên, ánh mắt nhìn nàng đầy ý cười, hắn đưa tay bẹo gò má nhợt nhạt của nàng một cái: ''Thật thông minh!''
Trần Huyền Trân: ''..''
Hắn nhìn gương mặt nàng bị mình làm cho biến dạng thì không khỏi phá lên cười một tiếng, sau đó lớn giọng nói: ''Các ngươi vì sao chậm trễ không đến?''
Đại diện thái y cục: ''Hồi hoàng thượng, hôm qua.. Chiêu Dương nương nương cũng trúng độc. Bọn vi thần đều không tìm được cách nên mới nán lại bên đó..''
Đáy mắt Nguyễn Thành Long xẹt qua một tia hàn ý, trúng độc? Tại sao người của ta hôm qua còn nghe thấy tiếng nàng ta chửi mắng đây? Hắn không nói gì, không quan tâm cũng chẳng hỏi han chỉ lạnh lùng ra lệnh: ''Các ngươi vào hết cho ta!''
Mặc dù đám người bọn họ đều thấy kì lạ khi hoàng thượng hôm nay không hỏi đến Chiêu Dương nhưng cũng không dám nhiều lời liền lật đật kéo nhau vào trong.
Sau khi người của thái y cục đều đứng đông đủ trước mặt hắn, lúc này hắn mới ra lệnh phong tỏa cửa ra vào, lập tức một loạt người giống bọn họ như đúc không biết nhảy ra từ đâu đã đứng hòa vào trong hàng ngũ.. tiếp sau đó, vài tiếng gươm đao vun lên, tất thảy bọn họ đều đồng loạt ngã xuống.
Nguyễn Thành Long nhếch môi cười nhạt: ''Thay người thành công.''
''Các ngươi mau về thái y cục, cẩn thận đừng để người khác phát hiện.''
Toán người này vừa đi thì toán người khác lại đến thu dọn tàn cuộc.. trên sàn không để lại một chút dấu vết nào. Nguyễn Thành Long khoanh tay, tặc lưỡi: ''Thật là may mắn vì tướng gia luôn trung thành. Nếu không thì cho dù ta có ba đầu sáu tay cũng không thể chống đỡ được lực lượng hùng hậu của ông ấy.''
Này là có ý gì?
''Hoàng thượng..'' Trần Huyền Trân nhíu sâu đôi mày.
''Ấy, ái phi! Trẫm cũng chỉ là thuận miệng nói thôi, nàng đừng nghĩ nhiều.'' Nguyễn Thành Long xua tay, trên môi hiện lên một nụ cười như có như không.
Trần Huyền Trân có cảm giác sau khi nàng cùng cha thừa tướng dọn dẹp hết các mối nguy hại cho hắn thì hắn sẽ bắt đầu trở mặt thành thù, nhân tiện tiêu diệt luôn hai cha con nàng để diệt trừ hậu hoạn! Người ta nói gần vua như gần hổ, đạo lý này nhất thiết phải tuân! Dù sao thì nàng cũng phải nói cho rõ để tránh sau này gặp phải biến cố.
''Hoàng thượng, ta cùng với cha là thật lòng trung thành. Hy vọng hoàng thượng có thể ghi nhớ thật kĩ. Nếu về sau người muốn nguy hại đến cha ta thì ta sẽ khiến cho người đứng ngồi không yên!'' Lời vừa ra quyết tuyệt mà lãnh khốc tựa như một thanh kiếm bằng băng đâm xuyên qua ngực hắn khiến hắn một hơi rùng mình. Nàng thế nhưng còn có gan đe dọa hắn? Nhưng mà hắn chẳng qua chỉ tuỳ tiện nói như vậy thôi, thế nào nàng lại đề phòng đến thế kia chứ?
''Ta...''
''Hoàng thượng, thần thiếp thấm mệt!'' Trần Huyền Trân chậm rãi cụp mắt nhắm lại, ý tứ đuổi khách rất rõ ràng. Ấy! Cả hoàng cung này là của hắn kia mà!
Nguyễn Thành Long mặt mày nhăn nhó, cũng không mặt mũi ở lại bèn phất tay áo rời đi. Xem ra hiểu lầm lần này không nhẹ! Hắn phải đích thân đi giải thích mới được, nếu không lại để thái hậu biết thì hắn chắc chắn không xong!
Hắn ngửa mặt lên trời than một tiếng.
Trời ơi, làm vua sao mà khổ quá!
***
Nghe tin Chiêu Dương cũng trúng độc thì chiếu theo thường lệ hắn sẽ di giá đến đó thăm hỏi, tuy nhiên hôm nay trợ thủ đắc lực của hắn giận rồi, vì thế mà hắn không còn tâm trạng gì để diễn tuồng nữa, suốt đường đi đều mang một bộ mặt đen thùi cùng âm lãnh.
''Biến hóa này của Hoàng nhi thật khiến ai gia thích thú! Như thế hắn mới biết, nữ nhi không dễ chọc ghẹo đâu!'' Nói rồi bà quý phái nâng tay áo che miệng cười duyên, đồng thời ra hiệu cho Như Ý nhanh chút rời đi.
Hoàng nhi, ai gia thật mong chờ!
***
''Thừa tướng, trẫm thực sự chỉ là vô tình nói ra, ấy thế mà nàng lại tưởng trẫm nói bóng nói gió, khanh xem, trẫm phải làm sao?'' Nguyễn Thành Long ủ rũ cùng Trần Cao Chân ngồi trên nóc hoàng cung, bộ dáng vô cùng oan uổng.
''...''
''Khanh xem, nàng còn dám uy hiếp trẫm không được làm hại khanh nữa đấy! Khanh xem, trẫm thực sự là người thích qua cầu rút ván như vậy sao?''
Trần Cao Chân đặt tay trái lên xoa cằm, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn tỏ ý dò xét sau đó người gật đầu mấy cái.
''Hồi hoàng thượng, rất giống!''
Nguyễn Thành Long: đen mặt! Thừa tướng! Khanh cũng hiểu ta quá rồi!
Nhìn cái bản mặt đen thui của hắn, Trần Cao Chân không nhịn được cười ha hả: ''Hoàng thượng, ngài quá mức không để ý hình tượng rồi!''
Sắc mặt hắn đen thêm một tầng nữa: ''Khanh có tin là ngay và lập tức khanh sẽ có thể tiếp đất một cách thân ái không hả?''
''Thần không phiền hoàng thượng, không phiền!'' Trần Cao Chân cố gắng nhịn cười.
Nguyễn Thành Long hừ lạnh một tiếng, trong lòng lúc này buồn bực không thôi. Chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân, vì sao lại khiến hắn khẩn trương như vậy, bất quá hắn thật sự là không hiểu.
''Thôi đi, trở lại chuyện chính. Mọi chuyện bên phía thành Đà Nẵng sao rồi?''
Trần Cao Chân thu hồi vẻ mặt đùa cợt, cầm một tờ giấy chìa ra: ''Đây là tin mật báo, hoàng thượng xem qua.''
Nguyễn Thành Long ngó qua tờ giấy xong lại vò nát trong tay đến khi tờ giấy hóa thành tro bụi: ''Hoàng thúc của trẫm thật tốt! Rút ruột thành Đà Nẵng đến mức chỉ còn cái vỏ bọc! Hừ!''
''Xin hoàng thượng yên tâm, về phía đó thần đã cho người trà trộn thành công, không bao lâu nữa chúng ta sẽ có thể thu được thành về.''
Hắn nghe vậy, đầu gật nhẹ một cái. Nam Kì lục tỉnh cuối cùng hắn cũng đã có thể nắm vững trong lòng bàn tay, hiện tại chỉ còn chờ phe cánh phía Bắc phối hợp lực lượng nữa là có thể thành công quét sạch đám rác bẩn moi móc tài nguyên! Hắn thực mong chờ!
Nhưng có một điều... hắn vẫn canh cánh ngoài chuyện quốc gia. Đó chính là... vì sao nàng lại đa nghi như vậy?
Bọn họ người nào người nấy hai mắt thâm đen hệt như những con gấu trúc xách theo thùng thuốc quỳ gối trước cửa phòng của Trần Huyền Trân: ''Hạ quan tham kiến hoàng thượng, nương nương, thỉnh hoàng thượng trách phạt vì sự chậm trễ của vi thần.''
Nguyễn Thành Long ngồi bên thành giường hai tai chống trên đầu gối, bả vai hơi run lên một cái nhưng sau đó lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Hắn ra hiệu bảo lang trung Hồ Tín Khiết tạm thời lui vào mật thất đợi lệnh. Trần Huyền Trân yếu ớt mở đôi mắt xinh đẹp nhìn đến người kia..., lúc này đang ôm nàng, nàng có thể nghe thấy được nhịp tim đập khẩn trương phát ra từ phía lồng ngực rắn chắc đó.. hắn là đang lo lắng cho nàng sao? Trần Huyền Trân lắc lắc đầu một cái giũ bỏ ý nghĩ đó trong đầu rồi mặc hắn đặt nàng nằm lại trên giường cũng không lên tiếng .
Nguyễn Thành Long hừ lạnh, quát: ''Các ngươi còn vác xác tới làm gì? Đến để xem nàng chết chưa hả?''
Bọn người thái y tuy không mấy tuân lệnh vị hoàng thượng bù nhìn này bởi vì bình thường hắn giống như không hề tức giận mà hôm nay lại có thể lớn tiếng quát bọn họ như vậy, thật sự là quá uy nghiêm, chẳng khác gì hắn là một vị vua nắm quyền hành chân chính. Bọn họ bất giác sợ run lên bần bật.
''Hoàng thượng, nương nương xin tha mạng!''
Tha mạng cái gì? Hắn còn chưa có phát lệnh giết đâu!
Nguyễn Thành Long nhìn đến tay áo bị người lôi kéo thì không khỏi nhíu mày: ''Nàng muốn trẫm làm gì?''
Trần Huyền Trân ra hiệu chỉ chỉ về phía mật thất, nhỏ giọng nói: ''Hoàng thượng, đến lúc phải thay người rồi!''
Nguyễn Thành Long nghe vậy, khoé môi giương lên, ánh mắt nhìn nàng đầy ý cười, hắn đưa tay bẹo gò má nhợt nhạt của nàng một cái: ''Thật thông minh!''
Trần Huyền Trân: ''..''
Hắn nhìn gương mặt nàng bị mình làm cho biến dạng thì không khỏi phá lên cười một tiếng, sau đó lớn giọng nói: ''Các ngươi vì sao chậm trễ không đến?''
Đại diện thái y cục: ''Hồi hoàng thượng, hôm qua.. Chiêu Dương nương nương cũng trúng độc. Bọn vi thần đều không tìm được cách nên mới nán lại bên đó..''
Đáy mắt Nguyễn Thành Long xẹt qua một tia hàn ý, trúng độc? Tại sao người của ta hôm qua còn nghe thấy tiếng nàng ta chửi mắng đây? Hắn không nói gì, không quan tâm cũng chẳng hỏi han chỉ lạnh lùng ra lệnh: ''Các ngươi vào hết cho ta!''
Mặc dù đám người bọn họ đều thấy kì lạ khi hoàng thượng hôm nay không hỏi đến Chiêu Dương nhưng cũng không dám nhiều lời liền lật đật kéo nhau vào trong.
Sau khi người của thái y cục đều đứng đông đủ trước mặt hắn, lúc này hắn mới ra lệnh phong tỏa cửa ra vào, lập tức một loạt người giống bọn họ như đúc không biết nhảy ra từ đâu đã đứng hòa vào trong hàng ngũ.. tiếp sau đó, vài tiếng gươm đao vun lên, tất thảy bọn họ đều đồng loạt ngã xuống.
Nguyễn Thành Long nhếch môi cười nhạt: ''Thay người thành công.''
''Các ngươi mau về thái y cục, cẩn thận đừng để người khác phát hiện.''
Toán người này vừa đi thì toán người khác lại đến thu dọn tàn cuộc.. trên sàn không để lại một chút dấu vết nào. Nguyễn Thành Long khoanh tay, tặc lưỡi: ''Thật là may mắn vì tướng gia luôn trung thành. Nếu không thì cho dù ta có ba đầu sáu tay cũng không thể chống đỡ được lực lượng hùng hậu của ông ấy.''
Này là có ý gì?
''Hoàng thượng..'' Trần Huyền Trân nhíu sâu đôi mày.
''Ấy, ái phi! Trẫm cũng chỉ là thuận miệng nói thôi, nàng đừng nghĩ nhiều.'' Nguyễn Thành Long xua tay, trên môi hiện lên một nụ cười như có như không.
Trần Huyền Trân có cảm giác sau khi nàng cùng cha thừa tướng dọn dẹp hết các mối nguy hại cho hắn thì hắn sẽ bắt đầu trở mặt thành thù, nhân tiện tiêu diệt luôn hai cha con nàng để diệt trừ hậu hoạn! Người ta nói gần vua như gần hổ, đạo lý này nhất thiết phải tuân! Dù sao thì nàng cũng phải nói cho rõ để tránh sau này gặp phải biến cố.
''Hoàng thượng, ta cùng với cha là thật lòng trung thành. Hy vọng hoàng thượng có thể ghi nhớ thật kĩ. Nếu về sau người muốn nguy hại đến cha ta thì ta sẽ khiến cho người đứng ngồi không yên!'' Lời vừa ra quyết tuyệt mà lãnh khốc tựa như một thanh kiếm bằng băng đâm xuyên qua ngực hắn khiến hắn một hơi rùng mình. Nàng thế nhưng còn có gan đe dọa hắn? Nhưng mà hắn chẳng qua chỉ tuỳ tiện nói như vậy thôi, thế nào nàng lại đề phòng đến thế kia chứ?
''Ta...''
''Hoàng thượng, thần thiếp thấm mệt!'' Trần Huyền Trân chậm rãi cụp mắt nhắm lại, ý tứ đuổi khách rất rõ ràng. Ấy! Cả hoàng cung này là của hắn kia mà!
Nguyễn Thành Long mặt mày nhăn nhó, cũng không mặt mũi ở lại bèn phất tay áo rời đi. Xem ra hiểu lầm lần này không nhẹ! Hắn phải đích thân đi giải thích mới được, nếu không lại để thái hậu biết thì hắn chắc chắn không xong!
Hắn ngửa mặt lên trời than một tiếng.
Trời ơi, làm vua sao mà khổ quá!
***
Nghe tin Chiêu Dương cũng trúng độc thì chiếu theo thường lệ hắn sẽ di giá đến đó thăm hỏi, tuy nhiên hôm nay trợ thủ đắc lực của hắn giận rồi, vì thế mà hắn không còn tâm trạng gì để diễn tuồng nữa, suốt đường đi đều mang một bộ mặt đen thùi cùng âm lãnh.
''Biến hóa này của Hoàng nhi thật khiến ai gia thích thú! Như thế hắn mới biết, nữ nhi không dễ chọc ghẹo đâu!'' Nói rồi bà quý phái nâng tay áo che miệng cười duyên, đồng thời ra hiệu cho Như Ý nhanh chút rời đi.
Hoàng nhi, ai gia thật mong chờ!
***
''Thừa tướng, trẫm thực sự chỉ là vô tình nói ra, ấy thế mà nàng lại tưởng trẫm nói bóng nói gió, khanh xem, trẫm phải làm sao?'' Nguyễn Thành Long ủ rũ cùng Trần Cao Chân ngồi trên nóc hoàng cung, bộ dáng vô cùng oan uổng.
''...''
''Khanh xem, nàng còn dám uy hiếp trẫm không được làm hại khanh nữa đấy! Khanh xem, trẫm thực sự là người thích qua cầu rút ván như vậy sao?''
Trần Cao Chân đặt tay trái lên xoa cằm, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn tỏ ý dò xét sau đó người gật đầu mấy cái.
''Hồi hoàng thượng, rất giống!''
Nguyễn Thành Long: đen mặt! Thừa tướng! Khanh cũng hiểu ta quá rồi!
Nhìn cái bản mặt đen thui của hắn, Trần Cao Chân không nhịn được cười ha hả: ''Hoàng thượng, ngài quá mức không để ý hình tượng rồi!''
Sắc mặt hắn đen thêm một tầng nữa: ''Khanh có tin là ngay và lập tức khanh sẽ có thể tiếp đất một cách thân ái không hả?''
''Thần không phiền hoàng thượng, không phiền!'' Trần Cao Chân cố gắng nhịn cười.
Nguyễn Thành Long hừ lạnh một tiếng, trong lòng lúc này buồn bực không thôi. Chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân, vì sao lại khiến hắn khẩn trương như vậy, bất quá hắn thật sự là không hiểu.
''Thôi đi, trở lại chuyện chính. Mọi chuyện bên phía thành Đà Nẵng sao rồi?''
Trần Cao Chân thu hồi vẻ mặt đùa cợt, cầm một tờ giấy chìa ra: ''Đây là tin mật báo, hoàng thượng xem qua.''
Nguyễn Thành Long ngó qua tờ giấy xong lại vò nát trong tay đến khi tờ giấy hóa thành tro bụi: ''Hoàng thúc của trẫm thật tốt! Rút ruột thành Đà Nẵng đến mức chỉ còn cái vỏ bọc! Hừ!''
''Xin hoàng thượng yên tâm, về phía đó thần đã cho người trà trộn thành công, không bao lâu nữa chúng ta sẽ có thể thu được thành về.''
Hắn nghe vậy, đầu gật nhẹ một cái. Nam Kì lục tỉnh cuối cùng hắn cũng đã có thể nắm vững trong lòng bàn tay, hiện tại chỉ còn chờ phe cánh phía Bắc phối hợp lực lượng nữa là có thể thành công quét sạch đám rác bẩn moi móc tài nguyên! Hắn thực mong chờ!
Nhưng có một điều... hắn vẫn canh cánh ngoài chuyện quốc gia. Đó chính là... vì sao nàng lại đa nghi như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.