Mẫu Hậu, Trẫm "lại" Thất Sủng Rồi!
Chương 2: Nữ nhi tướng quốc phủ.
Lan Tím
09/04/2017
Trần Cao Chân dắt
theo một đứa nhỏ ăn mày trở về phủ của mình khiến mọi người kinh ngạc
không thôi. Trần Huyền Trân đến lúc này mới biết thì ra người nhận nuôi
mình chính là một vị đương kim thừa tướng, quyền cao chức trọng dưới
triều vua Nguyễn Minh Tông. Thì ra trong lịch sử Việt Nam cũng có triều
đại này, nhưng vì sao không được sử quán ghi chép?
Trần Huyền Trân ngước đôi mắt đen huyền xinh đẹp nhìn lên tấm biển viết bằng chữ Hán trên cửa lớn rồi lại nhìn hai câu đối được tạc khắc tinh xảo trên hai cây cột lớn sơn son, màu sắc bắt mắt.
Trần Cao Chân thấy nàng nhìn chằm chằm vào nó thì biết ngay nàng muốn đọc bèn hỏi: ''Con có biết chữ không?''
Trần Huyền Trân đương nhiên biết chữ nhưng mà chữ nàng học được lại là chữ quốc ngữ theo mẫu tự Alphabet chứ không phải xiên ngang dọc xéo thế này, tuy rằng nàng đã từng thấy qua nhưng cũng cảm thấy rất lạ lẫm. À phải rồi, thời đại này có chữ Nôm chưa nhỉ? Chỉ trách nàng học sử không thông...
''Con không biết.''
Trần Cao Chân lại đưa tay xoa đầu nàng, dịu dàng nói: ''Con không biết cũng phải, tuổi con còn quá nhỏ. Sau này ta sẽ từ từ dạy cho con. Hai câu đối đó đọc là “Quan trung trở sơn đái hà, tứ tái địa khả đô dĩ bá” (Giữa ải quan hiểm trở núi sông, thu đất bốn phương ắt nên nghiệp lớn)
“Túc hạ thâm câu hào lũy, lưỡng tướng đầu khả trí ư huy” (Dưới chân mình cao sâu hào lũy, hai tướng đầu quyết lập công to).''
̀''Ân nhân người lợi hại.'' Nàng không biết phải nói gì bèn khen thử một câu, dù sao nàng cũng chỉ là một đứa bé năm tuổi.
Trần Cao Chân ôm thân mình nhỏ nhắn lấm lem của nàng lên song lại thoải mái nhéo cái mũi cao, giọng nói trầm trầm khẽ trách: ''Còn gọi ta là ân nhân? Nên thay đổi rồi!''
Mặc dù thân hình hiện tại chỉ mới có năm tuổi nhưng mà dù sao ở hiện đại nàng cũng đã mười tám tuổi rồi nha, đây là lần đầu tiên có người ẵm nàng như vậy khiến Trần Huyền Trân không được tự nhiên.
''Cha...''
Trần Cao Chân sảng khoái cười lớn ôm nàng bước vào tướng phủ. ''Nữ nhi ngoan.'' Cuộc đời nàng vì thế mà bắt đầu thay đổi, lại bước qua một bậc nữa rồi.
Trung quản gia nhìn thấy Trần Cao Chân ôm về một đứa bé thì không khỏi ngạc nhiên: ''Tướng gia, đây là...''
Trần Cao Chân thả nàng xuống đứng trên sàn gỗ, một tay lau mặt mũi cho nàng, một tay nhẹ nhàng vén tóc mai, vui cười nói với Trung quản gia: ''Đây là nghĩa nữ ta mới nhận, đứa nhỏ này rất thông minh. Ngươi bảo người đi dọn cho con bé một phòng bên cạnh phòng của ta rồi bảo người đưa con bé đi tắm cho sạch sẽ. Từ nay đứa nhỏ này sẽ là tiểu thư của các ngươi.''
Trung quản gia làm ra bộ mặt bừng tỉnh đại ngộ song lại cúi người rất cung kính nói với Trần Huyền Trân: ''Dạ tướng gia. Tiểu thư, mời đi bên này.''
Huyền Trân rất lễ phép đi theo Trung quản gia, ánh mắt ngây ngô vẫn nhìn quanh khắp tướng quốc phủ nhưng vẫn rất uy củ không hề làm loạn. Trung quản gia cảm thấy nàng rất dễ thương lại vô cùng có khí chất, hèn gì lại được tướng gia nhà mình yêu quý. Ít ra trong tướng phủ lúc này cũng có bóng dáng của nữ chủ nhân. Trung quản gia không hiểu tại sao tướng gia nhà mình đã ba mươi tuổi rồi lại không tìm cho mình một người chung chăn sẻ gối, người cũng không phải là một người vô dụng, ăn không ngồi rồi mà lại là một đương kim tướng quốc quyền cao chức trọng lại vô cùng anh tuấn tiêu sái... đâu có chỗ nào chê được chứ? À, chắc tại người không để người ta vào mắt thôi.
Quả thực khi nhìn thấy tướng gia nhà mình đưa nàng về phủ thì ông đã không kìm chế được mà nảy lên ý nghĩ xấu... có phải tướng gia lại thích tiểu cô nương?! Nhưng sự thật về sau đã chứng minh, tất cả đều do ông suy nghĩ quá nhiều.
Sau khi Trần Huyền Trân được hạ nhân tắm gội sạch sẽ, mặc vào bộ trang phục của những vị tiểu thư quyền quý thì nàng bỗng chốc như biến thành người khác, một đứa trẻ yêu kiều diễm lệ, đồng tử đen ướt nước vẫn toát ra ánh sáng như một đôi bảo vật trân quý, mái tóc dài thẳng tắp trông như những sợi mây trời cùng khuôn mặt nhỏ nhắn phúc hậu.
''Tiểu thư, tướng gia cho gọi. Mời người đi theo nô tỳ.''
Trần Huyền Trân ngẩng mặt lên nhìn tỷ tỷ xinh đẹp cười một cái rồi nâng váy đi theo.
Trần Cao Chân lúc này đang ở phòng ăn, dáng ngồi bệ vệ và nghiêm trang nhìn bàn thức ăn thịnh soạn trước mặt có vẻ hài lòng lắm, tiểu nha đầu kia mà nhìn thấy chắc sẽ thích lắm đây, nhìn con bé ăn mặc như thế ắt hẳn nhiều ngày qua đã chịu nhiều cực khổ. Nghĩ vậy, đột nhiên lại cảm thấy muốn bù đắp cho nàng một chút, mặc dù nàng không phải là con ruột của mình, nhưng dù sao, người và nàng cũng rất là có duyên.
''Tiểu thư, xin mời.'' Tỷ tỷ xinh đẹp đưa nàng vào trong rồi cung kính hướng tướng gia hành lễ rồi quy củ rời đi.
Trần Cao Chân ngắm nhìn dáng vẻ của nàng rất giống một tiểu thư đài các từ trong trứng sinh ra thì hài lòng lắm, người cũng từng nghĩ rằng đứa nhỏ đến từ nhân gian lẽ ra phải tinh nghịch, hiếu động lắm mới phải, đằng này nàng lại khiến người thay đổi cách nghĩ. Liệu có phải nàng vẫn còn sợ hãi hay không?
Tướng gia nhìn nàng một chút rồi mới lên tiếng bảo nàng đến: '' Trân Trân, con qua đây. Thức ăn sắp nguội hết rồi!''
Con gái, cơm sắp nguội rồi, mau qua ăn đi!
Cha..
Trần Huyền Trân cảm thấy mình như được trở về thời hiện đại, có cha, có mẹ chờ nàng đi học về rồi cùng nhau ăn cơm, cho dù là rau xanh cháo trắng vẫn cảm thấy ấm lòng. Nàng không ngờ ở thế giới này lại có người cũng đối tốt với mình như vậy, bất giác trái tim nàng như bị tan chảy... dòng lệ nóng hổi theo đó mà tuôn rơi trên gương mặt xinh xắn.
Tướng gia thấy nàng khóc liền nhanh chân đi đến ôm nàng lên ghế dỗ dành một hơi: ''Sao con lại khóc, có phải nhớ nhà rồi không?'' Người bất giác cảm thấy bản thân mình thật không biết nuôi dưỡng trẻ con... cũng không biết phải dỗ chúng như thế nào. Chuyện này... thật thê thảm.. thật thê thảm...
''Trân Trân, con đừng khóc, sau này... sau này ta sẽ đối tốt với con được không? Ngoan.. đừng khóc.''
Trần Huyền Trân mặc dù đang khóc nhưng cũng nhận ra sự lúng túng của tướng gia đại nhân nên nàng cũng không khóc nữa.. nếu đã là một đứa trẻ thì hãy cứ tận hưởng những gì mà một đứa trẻ năm tuổi nên có đi!
''Cha, Trân Trân nghe lời cha, không khóc nữa.'' Thầy bói nói sau khi nàng quay trở về thế giới thuộc về mình thì ở hiện đại cha mẹ nàng sẽ có một đứa con trai khác để thay thế... có lẽ mọi ký ức trước đây nàng nên để nó bay đi như một làn gió mùa thu mà bắt đầu một cuộc sống mới... nơi này cũng có một người cần nàng hiếu thuận.
Cha, mẹ, mong hai người sống tốt. Em trai, giúp chị chăm sóc tốt cha mẹ. Hãy xem như đứa con này chưa từng xuất hiện.
Trần Cao Chân mỉm cười, lại thuận tay xoa đầu nàng rồi ôm nàng ngồi lên ghế, cũng không ngại dùng ống tay áo lau nước mắt nước mũi cho nàng: ''Trân Trân của cha là ngoan nhất.'' Người sảng khoái giới thiệu cho nàng các món ăn thịnh soạn và bắt mắt, cũng hy vọng có thể biết được nàng thích cái gì.
''Trân Trân, con thích ăn món nào?''
Trần Huyền Trân ngẫm nghĩ một chút rồi lại nói: ''Con rất dễ ăn, chỉ cần là những món không có da và thịt mỡ con đều ăn hết, à không được quá đắng... con rất thích ăn cay nhưng không thể quá cay được...'' Nói xong nàng lại xấu hổ lấy đôi tay nhỏ che miệng: ''Hình như... con đòi hỏi rồi.'' Ừm, dù sao nàng cũng chỉ là con nuôi. Nói không để tâm là giả.
Tướng gia nhìn biểu hiện đáng yêu của nàng thì lại bật cười, nhưng người cũng biết điều trong lòng đứa nhỏ này lo lắng là cái gì bèn chậm rãi vuốt tóc nàng, nói: ''Nữ nhi ngoan, sau này ta là cha con, tướng quốc phủ là nhà con, gia đinh và hạ nhân là để con sai bảo. Có gì mà phải nói là đòi hỏi. Trân Trân, đừng để tâm lời người ta nói, quan trọng là cảm nhận của mình. Từ nay về sau, không cho phép con nghĩ bản thân là người ngoài, là đứa nhỏ mà tướng gia ta nhặt về. Biết không?''
Trần Huyền Trân vô cùng cảm động, nàng vùi mặt vào lòng tướng gia, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ: ''Nữ nhi đã biết.''
''Ngoan, mau ăn đi. Sau này cha sẽ chú ý đến việc con vừa nói. Ừm, khẩu vị của con rất giống một người... à mà thôi. Mau ăn đi. Ngày mai cha đưa con ra ngoài phủ chơi.''
''A! Nữ nhi có thể ra ngoài chơi sao?'' Nếu nàng nhớ không lầm hình như khuê nữ không được phép bước chân ra khỏi cửa nhà thậm chí là cửa phòng ngủ!
''Sao lại không có thể? Cha biết con không phải người thích nhốt mình trong khuê phòng (người thấy nàng thích thú và lạ lẫm với con ngựa nên đoán là nàng rất ham tìm hiểu), hơn nữ triều Nguyễn ta không có luật lệ cấm cổng nữ nhi.''
Trần Huyền Trân cuối cùng cũng cảm thấy điều lo lắng nhất đã được vứt xuống vực sâu, thế nên nàng rất vui vẻ, lại ôm cổ tướng gia: ''Cha, thế thì hay quá!''
''Ừ, được rồi, con vui thì tốt.'' Tướng gia cưng chiều nhìn nữ hài nở nụ cười tươi, xem ra cách này đúng là dùng được. Đứa nhỏ này quả thật rất đáng yêu.
Trần Huyền Trân ngước đôi mắt đen huyền xinh đẹp nhìn lên tấm biển viết bằng chữ Hán trên cửa lớn rồi lại nhìn hai câu đối được tạc khắc tinh xảo trên hai cây cột lớn sơn son, màu sắc bắt mắt.
Trần Cao Chân thấy nàng nhìn chằm chằm vào nó thì biết ngay nàng muốn đọc bèn hỏi: ''Con có biết chữ không?''
Trần Huyền Trân đương nhiên biết chữ nhưng mà chữ nàng học được lại là chữ quốc ngữ theo mẫu tự Alphabet chứ không phải xiên ngang dọc xéo thế này, tuy rằng nàng đã từng thấy qua nhưng cũng cảm thấy rất lạ lẫm. À phải rồi, thời đại này có chữ Nôm chưa nhỉ? Chỉ trách nàng học sử không thông...
''Con không biết.''
Trần Cao Chân lại đưa tay xoa đầu nàng, dịu dàng nói: ''Con không biết cũng phải, tuổi con còn quá nhỏ. Sau này ta sẽ từ từ dạy cho con. Hai câu đối đó đọc là “Quan trung trở sơn đái hà, tứ tái địa khả đô dĩ bá” (Giữa ải quan hiểm trở núi sông, thu đất bốn phương ắt nên nghiệp lớn)
“Túc hạ thâm câu hào lũy, lưỡng tướng đầu khả trí ư huy” (Dưới chân mình cao sâu hào lũy, hai tướng đầu quyết lập công to).''
̀''Ân nhân người lợi hại.'' Nàng không biết phải nói gì bèn khen thử một câu, dù sao nàng cũng chỉ là một đứa bé năm tuổi.
Trần Cao Chân ôm thân mình nhỏ nhắn lấm lem của nàng lên song lại thoải mái nhéo cái mũi cao, giọng nói trầm trầm khẽ trách: ''Còn gọi ta là ân nhân? Nên thay đổi rồi!''
Mặc dù thân hình hiện tại chỉ mới có năm tuổi nhưng mà dù sao ở hiện đại nàng cũng đã mười tám tuổi rồi nha, đây là lần đầu tiên có người ẵm nàng như vậy khiến Trần Huyền Trân không được tự nhiên.
''Cha...''
Trần Cao Chân sảng khoái cười lớn ôm nàng bước vào tướng phủ. ''Nữ nhi ngoan.'' Cuộc đời nàng vì thế mà bắt đầu thay đổi, lại bước qua một bậc nữa rồi.
Trung quản gia nhìn thấy Trần Cao Chân ôm về một đứa bé thì không khỏi ngạc nhiên: ''Tướng gia, đây là...''
Trần Cao Chân thả nàng xuống đứng trên sàn gỗ, một tay lau mặt mũi cho nàng, một tay nhẹ nhàng vén tóc mai, vui cười nói với Trung quản gia: ''Đây là nghĩa nữ ta mới nhận, đứa nhỏ này rất thông minh. Ngươi bảo người đi dọn cho con bé một phòng bên cạnh phòng của ta rồi bảo người đưa con bé đi tắm cho sạch sẽ. Từ nay đứa nhỏ này sẽ là tiểu thư của các ngươi.''
Trung quản gia làm ra bộ mặt bừng tỉnh đại ngộ song lại cúi người rất cung kính nói với Trần Huyền Trân: ''Dạ tướng gia. Tiểu thư, mời đi bên này.''
Huyền Trân rất lễ phép đi theo Trung quản gia, ánh mắt ngây ngô vẫn nhìn quanh khắp tướng quốc phủ nhưng vẫn rất uy củ không hề làm loạn. Trung quản gia cảm thấy nàng rất dễ thương lại vô cùng có khí chất, hèn gì lại được tướng gia nhà mình yêu quý. Ít ra trong tướng phủ lúc này cũng có bóng dáng của nữ chủ nhân. Trung quản gia không hiểu tại sao tướng gia nhà mình đã ba mươi tuổi rồi lại không tìm cho mình một người chung chăn sẻ gối, người cũng không phải là một người vô dụng, ăn không ngồi rồi mà lại là một đương kim tướng quốc quyền cao chức trọng lại vô cùng anh tuấn tiêu sái... đâu có chỗ nào chê được chứ? À, chắc tại người không để người ta vào mắt thôi.
Quả thực khi nhìn thấy tướng gia nhà mình đưa nàng về phủ thì ông đã không kìm chế được mà nảy lên ý nghĩ xấu... có phải tướng gia lại thích tiểu cô nương?! Nhưng sự thật về sau đã chứng minh, tất cả đều do ông suy nghĩ quá nhiều.
Sau khi Trần Huyền Trân được hạ nhân tắm gội sạch sẽ, mặc vào bộ trang phục của những vị tiểu thư quyền quý thì nàng bỗng chốc như biến thành người khác, một đứa trẻ yêu kiều diễm lệ, đồng tử đen ướt nước vẫn toát ra ánh sáng như một đôi bảo vật trân quý, mái tóc dài thẳng tắp trông như những sợi mây trời cùng khuôn mặt nhỏ nhắn phúc hậu.
''Tiểu thư, tướng gia cho gọi. Mời người đi theo nô tỳ.''
Trần Huyền Trân ngẩng mặt lên nhìn tỷ tỷ xinh đẹp cười một cái rồi nâng váy đi theo.
Trần Cao Chân lúc này đang ở phòng ăn, dáng ngồi bệ vệ và nghiêm trang nhìn bàn thức ăn thịnh soạn trước mặt có vẻ hài lòng lắm, tiểu nha đầu kia mà nhìn thấy chắc sẽ thích lắm đây, nhìn con bé ăn mặc như thế ắt hẳn nhiều ngày qua đã chịu nhiều cực khổ. Nghĩ vậy, đột nhiên lại cảm thấy muốn bù đắp cho nàng một chút, mặc dù nàng không phải là con ruột của mình, nhưng dù sao, người và nàng cũng rất là có duyên.
''Tiểu thư, xin mời.'' Tỷ tỷ xinh đẹp đưa nàng vào trong rồi cung kính hướng tướng gia hành lễ rồi quy củ rời đi.
Trần Cao Chân ngắm nhìn dáng vẻ của nàng rất giống một tiểu thư đài các từ trong trứng sinh ra thì hài lòng lắm, người cũng từng nghĩ rằng đứa nhỏ đến từ nhân gian lẽ ra phải tinh nghịch, hiếu động lắm mới phải, đằng này nàng lại khiến người thay đổi cách nghĩ. Liệu có phải nàng vẫn còn sợ hãi hay không?
Tướng gia nhìn nàng một chút rồi mới lên tiếng bảo nàng đến: '' Trân Trân, con qua đây. Thức ăn sắp nguội hết rồi!''
Con gái, cơm sắp nguội rồi, mau qua ăn đi!
Cha..
Trần Huyền Trân cảm thấy mình như được trở về thời hiện đại, có cha, có mẹ chờ nàng đi học về rồi cùng nhau ăn cơm, cho dù là rau xanh cháo trắng vẫn cảm thấy ấm lòng. Nàng không ngờ ở thế giới này lại có người cũng đối tốt với mình như vậy, bất giác trái tim nàng như bị tan chảy... dòng lệ nóng hổi theo đó mà tuôn rơi trên gương mặt xinh xắn.
Tướng gia thấy nàng khóc liền nhanh chân đi đến ôm nàng lên ghế dỗ dành một hơi: ''Sao con lại khóc, có phải nhớ nhà rồi không?'' Người bất giác cảm thấy bản thân mình thật không biết nuôi dưỡng trẻ con... cũng không biết phải dỗ chúng như thế nào. Chuyện này... thật thê thảm.. thật thê thảm...
''Trân Trân, con đừng khóc, sau này... sau này ta sẽ đối tốt với con được không? Ngoan.. đừng khóc.''
Trần Huyền Trân mặc dù đang khóc nhưng cũng nhận ra sự lúng túng của tướng gia đại nhân nên nàng cũng không khóc nữa.. nếu đã là một đứa trẻ thì hãy cứ tận hưởng những gì mà một đứa trẻ năm tuổi nên có đi!
''Cha, Trân Trân nghe lời cha, không khóc nữa.'' Thầy bói nói sau khi nàng quay trở về thế giới thuộc về mình thì ở hiện đại cha mẹ nàng sẽ có một đứa con trai khác để thay thế... có lẽ mọi ký ức trước đây nàng nên để nó bay đi như một làn gió mùa thu mà bắt đầu một cuộc sống mới... nơi này cũng có một người cần nàng hiếu thuận.
Cha, mẹ, mong hai người sống tốt. Em trai, giúp chị chăm sóc tốt cha mẹ. Hãy xem như đứa con này chưa từng xuất hiện.
Trần Cao Chân mỉm cười, lại thuận tay xoa đầu nàng rồi ôm nàng ngồi lên ghế, cũng không ngại dùng ống tay áo lau nước mắt nước mũi cho nàng: ''Trân Trân của cha là ngoan nhất.'' Người sảng khoái giới thiệu cho nàng các món ăn thịnh soạn và bắt mắt, cũng hy vọng có thể biết được nàng thích cái gì.
''Trân Trân, con thích ăn món nào?''
Trần Huyền Trân ngẫm nghĩ một chút rồi lại nói: ''Con rất dễ ăn, chỉ cần là những món không có da và thịt mỡ con đều ăn hết, à không được quá đắng... con rất thích ăn cay nhưng không thể quá cay được...'' Nói xong nàng lại xấu hổ lấy đôi tay nhỏ che miệng: ''Hình như... con đòi hỏi rồi.'' Ừm, dù sao nàng cũng chỉ là con nuôi. Nói không để tâm là giả.
Tướng gia nhìn biểu hiện đáng yêu của nàng thì lại bật cười, nhưng người cũng biết điều trong lòng đứa nhỏ này lo lắng là cái gì bèn chậm rãi vuốt tóc nàng, nói: ''Nữ nhi ngoan, sau này ta là cha con, tướng quốc phủ là nhà con, gia đinh và hạ nhân là để con sai bảo. Có gì mà phải nói là đòi hỏi. Trân Trân, đừng để tâm lời người ta nói, quan trọng là cảm nhận của mình. Từ nay về sau, không cho phép con nghĩ bản thân là người ngoài, là đứa nhỏ mà tướng gia ta nhặt về. Biết không?''
Trần Huyền Trân vô cùng cảm động, nàng vùi mặt vào lòng tướng gia, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ: ''Nữ nhi đã biết.''
''Ngoan, mau ăn đi. Sau này cha sẽ chú ý đến việc con vừa nói. Ừm, khẩu vị của con rất giống một người... à mà thôi. Mau ăn đi. Ngày mai cha đưa con ra ngoài phủ chơi.''
''A! Nữ nhi có thể ra ngoài chơi sao?'' Nếu nàng nhớ không lầm hình như khuê nữ không được phép bước chân ra khỏi cửa nhà thậm chí là cửa phòng ngủ!
''Sao lại không có thể? Cha biết con không phải người thích nhốt mình trong khuê phòng (người thấy nàng thích thú và lạ lẫm với con ngựa nên đoán là nàng rất ham tìm hiểu), hơn nữ triều Nguyễn ta không có luật lệ cấm cổng nữ nhi.''
Trần Huyền Trân cuối cùng cũng cảm thấy điều lo lắng nhất đã được vứt xuống vực sâu, thế nên nàng rất vui vẻ, lại ôm cổ tướng gia: ''Cha, thế thì hay quá!''
''Ừ, được rồi, con vui thì tốt.'' Tướng gia cưng chiều nhìn nữ hài nở nụ cười tươi, xem ra cách này đúng là dùng được. Đứa nhỏ này quả thật rất đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.