Mẫu Hậu, Trẫm "lại" Thất Sủng Rồi!

Chương 4: Tiến cung

Lan Tím

16/04/2017

Đã mười ba năm trôi qua, tiểu Trân Trân ngày nào đã trở thành một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, ngũ quan hoàn mỹ như một nữ thần. Chính vì thế mà kể từ khi nàng đến tuổi cập kê thì tướng gia của chúng ta càng phải gia cố cửa nẻo, tăng cường canh gác đề phòng tên nào đó bắt mất nữ nhi bảo bối của người đi.

Có người đã từng hỏi người rằng: ''Con gái lớn, không gả đi chẳng lẽ muốn giữ để nó thành bà cô già sao?''

Lại có người nói: ''Chẳng qua chỉ là nghĩa nữ, nói không chừng ngài để nàng lại cho bản thân đi tướng gia?''

Đối với những người như vậy người cũng chỉ cười suông cho qua, cũng lười đi giải thích. Mà Trần Huyền Trân cũng không nói gì, chỉ suốt ngày mải mê học tập, không luyện võ thì đọc sách viết chữ... tâm tình càng ngày càng trầm tĩnh và lạnh lùng hơn xưa. Điều này ngay cả tướng gia cũng không biết phải làm sao.

Nàng không tĩnh hơn mới là lạ, tính ra nàng cũng đã sống trên đời được ba mươi sáu năm rồi đó, không chửng chạc hơn mấy tiểu thư suốt ngày nhí nha nhí nhảnh mới là lạ.

Hôm nay vẫn như thường lệ, nàng ở trong phòng một mình đọc sách, nàng thực sự rất có hứng thú với những loại võ công nhiều chiêu biến hoá nên đã lùng sục tìm kiếm bằng được một mớ sách vẽ hình người đấu kiếm, nàng bẩm sinh đầu óc thông minh, vì thế mà chẳng bao lâu lại có thể luyện thành một bộ tâm pháp.

Mà lúc này tâm trạng tướng gia càng thêm nặng nề, ngài đứng trước cửa phòng nàng rất lâu sau mới gõ cửa.

''Trân Trân, lại đọc sách à?''

Trần Huyền Trân gấp lại quyển bí thuật rồi nói: ''Dạ phải, con muốn xem thêm một chút.''

Trần Cao Chân nở nụ cười yếu ớt, bông đùa một câu: ''Đã có cha là đệ nhất cao thủ rồi còn phải xem sách sao?''

''Cha, không có, đừng đùa nữa. Hôm nay sắc mặt cha không tốt, có chuyện gì cha cứ nói thẳng.'' Trần Huyền Trân lễ phép rót cho người một chung trà nóng rồi cũng ngồi xuống bên cạnh.

Trần Cao Chân nâng chung uống một hớp trà song lại nói: ''Quả thực không gì có thể giấu được con.''

Sắc mặt nàng bỗng chốc sa sầm xuống, một cổ lực nặng nề dâng lên: ''Rốt cục đã xảy ra chuyện gì vậy cha?''

Tướng gia phụ thân thở dài một tiếng, nhẹ nhàng xoa mái tóc của nàng, nói: ''con còn nhớ Cha từng nói cho con biết, tân hoàng giả vờ vô đạo, ăn chơi xả xỉ để đánh lừa các thế lực thù địch hay không?''

''Con nhớ.''

''Ừ, hiện tại tân hoàng lên ngôi, các vị vương gia đều âm thầm không phục, vì thế mỗi người đều chiêu tập binh mã về phe riêng chờ thời cơ lật đổ tân hoàng. Những lúc lâm triều cha nhận thấy thái độ bọn họ bộc phát càng ngày càng rõ. Sợ là không bao lâu nữa, triều đại này sẽ thay đổi.''

Trần Huyền Trân rơi vào trầm mặc, nếu như vương triều này thay đổi ngôi vị, e là sẽ nhảy ra một Nguyễn Ánh thứ hai, như vậy chẳng phải là quá bất hạnh sao? Cũng biết Nguyễn Ánh là một người nhu nhược, không dùng được. Nàng không muốn như thế đâu, không muốn nhìn thấy một Nguyễn Ánh chân chính đem đất cắt cho giặc!

''Cha, con có thể giúp được gì?''



Trần Cao thừa tướng thật sự rất bội phục đứa con gái này của mình, bởi vì nàng mở miệng hỏi đều rơi đúng trọng điểm mà người không cần phải quanh co dẫn dắt.

''Trân Trân, cha muốn con giúp đỡ hoàng thượng một tay, thế lực của người hiện tại còn quá non trẻ, khó lòng chống chọi với kẻ thù phía sau. Muốn thắng chỉ giả khờ là chưa đủ, còn cần phải có tay chân đắc lực bên người. Cha nhận thấy rằng từ nhỏ con đã rất thông minh, lại có tố chất, biết quan sát tình huống. Vì vậy... con hãy tiến cung giúp đỡ hoàng thượng diệt trừ phản tặc.''

Tiến cung? Cả đời này nàng cũng chưa nghĩ tới Trần Huyền Trân vì thế có chút do dự.

''Cha, con phải tiến cung sao?''

Trần Cao Chân nhìn nàng thật lâu sau đó mới nặng nề gật đầu. Trong hoàng cung là cái nơi quỷ quái gì làm sao người không biết. Để cho nữ nhi của mình đi mạo hiểm người cũng rất không đành tâm nhưng mà vì tận trung báo quốc nên chỉ có thể chọn nàng.

''Trân Trân, cha biết con không hề muốn đặt chân vào cung nhưng hiện tại tình thế nguy cấp, Đại Nam ta sắp không thể trụ được... hơn nữa, tiên hoàng có ân với cha, hiện tại cha không thể thấy chết không cứu. Trân Trân, mong con hiểu cho cha ''

Khoé mắt không biết lúc nào lại cay cay, người quay mặt đi che giấu tròng mắt sủng nước, Trần Huyền Trân cũng thật không đành lòng để sự kiện 'Nguyễn Ánh lật đổ triều Tây Sơn' lại bày ra trước mắt, hơn nữa hiện tại vua Nguyễn Nhân Tông cai trị đất nước vẫn yên vui thái bình, cớ sao lại để loạn thần tặc tử nhiễu loạn triều cương, tạo thời cơ cho các nước láng giềng dòm ngó? Vì thế nàng đồng ý. Không phải chỉ là tiến cung thôi sao? Nàng không phải văn võ toàn tài, lại mang bộ óc của người hiện đại, nàng sợ cái gì những nữ nhân vắt mũi chưa sạch đó, tính ra nàng đã sống hai đời tổng cộng ba mươi sáu năm, nàng sợ cái gì chứ?

''Cha đừng lo, con sẽ tiến cung giúp đỡ hoàng thượng. Thay cha trả nợ ân tình, tận trung báo quốc.''

Trần Cao Chân không khỏi ngạc nhiên, chẳng phải vừa rồi nàng còn không muốn hay sao?

''Tại sao con không hỏi cha làm như vậy là đúng hay sai?''

Nàng nhìn khuôn mặt bốn mươi ba tuổi nhưng lại đầy những nếp nhăn thì trong lòng lại vô cùng đau xót, nàng nở một nụ cười ngọt ngào song lại ngả đầu vào lòng của người như hồi còn bé: ''Từ nhỏ cha đã rất tốt với con, con tin vào nhân phẩm của cha, tin vào những gì tai nghe, mắt thấy, lòng cảm nhận. Người mà cha phò tá chắc chắn là người phẩm vị tốt, xứng đáng là vị minh quân. Vì thế, nữ nhi không cần phải hỏi.''

Phụ thân tướng gia vô cùng cảm động, người lại dang tay ôm lấy nàng, vuốt ve âu yếm đứa con gái được chính mình nuôi lớn: ''Con ngoan, không phụ sự kỳ vọng của cha. Con thật sự rất hiểu chuyện. Nhưng mà...'' Trần Cao Chân cảm thấy lời mình sắp nói ra đây nặng tựa ngàn cân, cảm thấy bản thân mình rất tàn nhẫn, nhưng mà người cũng vì muốn tốt cho đứa con gái nhỏ. ''Trân Trân, con phải nhớ.. con.. không được nảy sinh tình cảm với hoàng thượng. Hoàng thượng là vua một nước, xung quanh người có rất nhiều nữ nhân, cha sợ con nếu vướng ái tình về sau sẽ vô cùng khổ sở, hơn nữa, một năm sau, vương quốc ở phía Bắc sẽ gả công chúa của họ cho Đại Nam của chúng ta làm hoàng hậu, hoàng thượng... cùng vị công chúa đó là thanh mai trúc mã... e rằng....''

Chưa để ngài nói hết, Trần Huyền Trân đã cất giọng nhẹ nhàng trấn an: ''Cha, xin cha yên tâm. Từ nhỏ nữ nhi đã không có hứng thú với sự tranh đoạt trong hoàng cung, càng không dám mơ tưởng được hoàng thượng sủng ái... cho nên, cha không cần lo lắng quá. Nữ nhi sẽ biết giữ lễ.''

Nàng mới không cần cùng một đám nữ nhân vắt mũi chưa sạch tranh giành một nam nhân nhỏ tuổi hơn mình đâu, nhỏ hơn mười ba tuổi lận chứ! Thế giới này chẳng lẽ đã chết hết nam nhân rồi sao? Tại sao phải đi tranh thủ tình yêu của một người trời sinh không bao giờ chung thuỷ? Nếu phụ thân tướng gia không chính ta gia cố tường của tướng quốc phủ e rằng nàng đã sớm xuất giá rồi, còn đâu phải chờ hoàng thượng sủng ái?

Nói như vậy nhưng không có nghĩa nàng trách người không chịu gả nàng đi.

Trần Cao Chân lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, người rất sợ nếu nữ nhi bảo bối bị hoàng thượng câu đi mất thì sau này cuộc sống của nàng sẽ bô cùng khổ sở: ''Vậy thì tốt, cha đã yên tâm rồi. Nữ nhi bảo bối, khi vào cung mọi chuyện đều phải cấn thận có biết không? Sau khi diễn xong vở tuồng này, con sẽ được trở về bên cạnh cha.''

''Cha, sau khi vỡ diễn hạ màn, con muốn cùng cha về quê thăm bà nội có được không? Đã lâu rồi con không gặp nội, con rất nhớ người. À, chúng ta ở lại đó luôn có được không? Bà nội tuổi đã cao rồi, sống một mình thật không tốt.''

Mẫu thân của Trần Cao thừa tướng xưa nay không thích quan trường, vì thế nên bà chọn sống lại quê nhà mà không theo người về phủ, mặc dù người vẫn thường xuyên thỉnh đến.

Trần Cao Chân nghe vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, người có một đứa con gái như vậy thì cho dù có mười đứa con trai hợp lại cũng không bằng một góc của nàng. Không biết kiếp trước người đã tu được đức gì để bây giờ được đền đáp vô cùng hậu hĩnh.



''Được, nghe con cả. Lúc đó cha sẽ từ quan trở về Vĩnh Long cũng bà nội con trồng rau trồng cỏ.''

***

Hoàng cung.

Nguyễn Thành Long hiện tại đã là hoàng đế nhưng thực lực mỏng lại không thể sai khiến quan thần nên có thể nói, hắn ngồi cái ghế này thực sự quá khó khăn, nhưng cái khó không chỉ dừng lại ở đó mà hắn còn phải suốt ngày giả vờ cà lơi phất phơi để tránh gây sự chú ý.

Lúc này hẳn đang nhoài người trên long ỷ, bộ dạng lười biếng và nhếch nhác bởi vì xung quanh đều không phải là người của hắn.

''Nàng là nữ nhi của thừa tướng? Chà, lớn lên quả nhiên xinh đẹp, khuynh thành. Tên của nàng là gì?'' Thành Long rời khỏi long ỷ, đôi mắt phượng hẹp dài chăm chú nhìn nữ tử quỳ thẳng sống lưng, ngũ quan đẹp đẽ ngẩng lên cao nhìn hắn, nhưng đẹp nhất vẫn là đôi mắt đen tuyền óng ánh như biết nói: ''Bẩm hoàng thượng, tiểu nữ tên gọi Trần Huyền Trân.''

Nguyễn Thành Long đưa tay ngọc nâng cằm nàng lên để ánh mắt đen láy long lanh chạm vào ánh mắt nhu tình của mình, cơ hồ phát ra tia lửa điện nhưng ánh mắt biết nói kia vẫn lạnh lùng mang theo một tia quật cường chưa từng thấy.

''Trần Huyền Trân? Huyền Trân.. tên đẹp mà người càng xinh đẹp! Nếu đã tiến cung rồi thì cũng nên cho nàng một chức phong chứ nhỉ? Ừm, ta thấy ánh mắt nàng trong sáng như ngọc, nên gọi là Ngọc Trân quý phi đi!''

''Nàng thấy chức danh này có được không?''

Trần Huyền Trân cúi đầu như làm lễ, cung kính nói: ''Tạ ơn hoàng thượng.''

Nguyễn Thành Long đảo mắt xung quanh những người không phải người của mình, khoé môi nhếch lên thành một vầng trăng khuyết rồi cúi xuống ôm ngang Trần Huyền Trân lên, giọng sủng nịnh: ''Ái phi, tối nay ta muốn nàng thị tẩm.'' Rồi nói với những tên nô tài ở phía sau: ''Đêm nay không cần sắp xếp người tới tẩm cung của trẫm, biết chưa?''

''Dạ, nô tài đã biết.'' Ngoài mặt thì ra vẻ cung kính nhưng khi thấy hai người vừa khuất bóng thì lập tức nhiều nguồn tin được phát ra bốn phương tám hướng. Chẳng mấy chốc mà ai ai cũng biết tướng gia chơi chiêu bài giữ mệnh, nịnh hót hoàng thượng dâng nữ nhi tiến cung hòng tranh sủng ái của hoàng thượng để sau này... vân vân và mây mây....

***

Nếu sớm biết sau khi về Vĩnh Long sẽ có kết quả này thì người có chết cũng không về đâu!

Mẫu thân của người miễn nhìn thấy là cằn nhằn không ngớt:

''Thằng con trời đánh này, con muốn hại cháu của ta hay sao lại đưa nó tiến cung? Con thừa biết trong cung đấu đá ghê gớm thế nào tạo sao lại đưa cháu của ta vào nơi nguy hiểm? Thằng con bất hiếu này! Nếu cháu của ta chịu uỷ khuất thì ta là người đầu tiên không tha cho con!''

Người đưa con gái mình vào nơi nguy hiểm chẳng lẽ người không lo hay sao? Vì sao ai cũng trách người hết vậy?

Con gái bảo bối, yên tâm, cha sẽ cho người yểm trợ con, bảo vệ con bình an vô sự

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mẫu Hậu, Trẫm "lại" Thất Sủng Rồi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook