Mẫu Hậu, Trẫm "lại" Thất Sủng Rồi!
Chương 19: Trần Huyền Trân phản kích - Câu hỏi liên quan đến động vật!
Lan Tím
12/11/2017
''Câu hỏi thứ nhất là...'' Trần Huyền Trân đảo đôi mắt phượng qua khắp
toàn trường (ở đây chỉ khu vực rộng), ai nấy đều đang vênh tai nghểnh cổ chờ nghe nàng ra câu đố, trong lòng dâng lên một chút xíu cảm giác hư
vinh. Đôi môi son đỏ nhẹ nhàng phớt cong lên ý cười kiều diễm.
''... Sứ thần! Ngài có thể cho ta biết làm sao để nhốt một con thỏ vào lồng sắt hay không?''
Sự hứng thú của mọi người lập tức được thay thế bằng những cái nhíu mày rất không thiện cảm! Câu đố này của hoàng hậu thì có khác gì với câu mà sứ thần kia vừa hỏi? Đáp án không phải chính là như thế: Mở cửa rồi ném vào cuối cùng là đóng lại hay sao? Một số viên quan ở bên dưới không ngừng vò đầu rứt tóc thậm chí thầm mắng tân hoàng hậu ''có trí thông minh thấp kém'' mà họ dường như đã quên trước đó không lâu ai là người giúp cho Đại Nam giải được một câu hỏi hóc búa!
Còn số ít những người biết suy nghĩ thì vẫn chưa hiểu được dụng ý của tân hoàng hậu nên ai nấy đều xoa cằm với vẻ sâu xa.
Biểu tình của bọn họ dù là nhỏ nhất cũng không lọt khỏi đuôi mắt của Trần Huyền Trân, nàng hơi nhướn mi, trong lòng thầm tính toán phải thanh lọc nội bộ một lần nữa.
''Ngài chắc chắn muốn chúng tôi trả lời câu hỏi trên chứ?'' Sứ thần nhìn nhau, trong mắt không biết nên chứa loại cảm xúc gì.
Nguyễn Thành Long trong lòng bức bối vì cái tên sứ giả không biết sống chết kia cứ một nhìn hai hỏi ba nháy mắt với hoàng hậu của hắn, từ lúc hiểu chuyện đến nay đây là lần đầu tiên hắn có xúc động muốn đánh người mãnh liệt đến như vậy. Thế nhưng dù mất kiên nhẫn cộng với không hài lòng, hắn vẫn ngồi uy nghiêm trên bệ, sắc mặt thâm trầm không nhìn ra vui giận.
''Sứ thần cứ việc trả lời, Đại Nam ta không nói lời thừa thải!''
Sứ thần mặc lục giáp trầm ngâm một lát rồi nói: ''Vẫn như lần trước: mở cửa, cho con thỏ vào rồi đóng cửa lại!''
Biết được người kia đã nhảy vào cái hố mà nàng đã giăng ra, Trần Huyền Trân khó nén nụ cười nhẹ, thanh âm ôn nhã nói: ''Rất tiếc nhưng đáp án không chính xác!''
Mi tâm của hai vị sứ thần bất giác nhíu chặt. Nữ nhân này... chẳng lẽ giữa thanh thiên bạch nhật lại muốn bẻ cong sự thật?
''Vậy xin hãy nói ra đáp án'' Vốn có tính nhẫn nhịn cao, vị sứ thần mặc kim giáp ra vẻ kính cẩn, nhưng ánh mắt lại cô cùng sắc bén.
Trần Huyền Trân tao nhã mỉm cười, bộ dáng thong thả như không nhìn thấy những ánh mắt sắc như dao từ phía bên dưới, nàng nói: ''Hai vị sứ thần đã quên, trong lồng sắt còn một con chó sói!''
Thượng thư đại nhân nghe vậy vỗ đùi cái đét, lão không kìm được mà khoái chí hô lên: ''Đúng rồi! Sao chúng ta lại quên mất chứ! Muốn nhốt con thỏ lại tất nhiên phải lấy con sói ra... ha hả... hoàng hậu nương nương thật là tài giỏi! Một câu hỏi bình thường bị ngài vặn vẹo đến chóng mặt!'' Lão dứt lời, những viên quan khác cũng nhao nhao tán đồng khiến cho mặt mũi hai vị sứ thần toàn bộ đều bị bôi đen, thua một cách tâm phục khẩu phục.
Nguyễn Thành Long tương đối hài lòng, con ngươi lười nhác lướt qua dung nhan sáng rực của nàng, trong lòng hắn âm thầm tán dương chính mình vì đã không để cho một cô nương tốt tài sắc vẹn toàn chạy mất, và hắn càng bội phục tài năng ứng biến của cô gái nhỏ nhắn này hơn!
''Câu hỏi thứ hai xin các vị hãy chú ý lắng nghe: ngày đại hội muôn thú của rừng xanh, tất cả các loài thú đều xuất hiện dưới chân chúa tể, duy chỉ có một loài vắng mặt. Xin hỏi, đó là loài vật nào?''
...
''Là sư tử''
''Vì sao?''
''Vì sư tử không thích chúa tể là hổ''
''Sai!''
''Mời nương nương cho lời giải.''
Sứ thần Tây Dương luôn muốn giữ thể diện cho mình, nên khi đối phương đã nói đáp án họ đưa ra không đúng thì họ cũng không cố gượng đáp mà rất tập trung chú ý lắng nghe một lời giải đáp hợp lý. Đây chính là ưu điểm của họ mà người dân Đại Nam hiếm có ai có được. Đa phần nếu bị phản bác ý kiến thì không cãi tay đôi cũng cãi tay ba hoặc xông vào ẩu đả, vấn đề này ở hiện đại, Trần Huyền Trân nhìn thấy rất nhiều, mà chủ yếu là do lòng tự ái của bản thân mỗi con người gây ra.
''Con vật không xuất hiện chính là con thỏ.'' Nàng ngừng một chút rồi tiếp ''Bởi vì nó đang bị nhốt trong lồng sắt!''
Bên dưới vang lên hàng loạt tiếng vỗ tay ca ngợi, Trần Huyền Trân cảm thấy xấu hổ vạn lần. Đây chỉ là câu hỏi mạng của trẻ con thời hiện đại, nàng chỉ là sao chép vào bộ óc thôi, không ngờ hôm nay lại có thể dùng để đối đáp với sứ thần Tây Dương! Dân gian có câu ''hay không bằng hên'' chính là đang nói nàng lúc này!
''Trí tuệ của bổn quốc khiến cho chúng tôi bội phục. Mời ngài tiếp tục ra đề!'' Mặc dù không đáp trúng được một lần nhưng có thể được mở rộng tầm mắt thì cũng không uổng phí chuyến đi lần này.
Trần Huyền Trân vờ ra vẻ suy tư, dư quang ánh mắt khẽ liếc qua bộ dạng lười biếng của tướng công nhà mình liền phát hiện hắn giờ đang rất rãnh rỗi bởi sau khi dùng ánh mắt đằng đằng sát khí quét nhìn qua hết thảy ''quần chúng nhân dân'' thì giờ không ai dám dùng ánh mắt ''khinh bạc'' để nhìn nàng nữa. Vậy nên nàng liền nổi lên ý định muốn để hắn ''lên sàn''
Ngọc thủ chỉnh sửa lại cái mấn vải thêu phượng hoàng ở trên đầu, song lại chuyển sang giật giật ống tay của hắn, thanh giọng mềm như mây trôi nước chảy: ''Bệ hạ..''
Nguyễn Thành Long vòng tay ôm ái thê của mình, trong mắt là nhu tình thắm thiết: ''Sao? Hỏi xong rồi? Aiz, giờ đến lượt ta!''
''Để xem.... có rồi!''
''...''
Hắn học bộ dáng của nàng, tay rãnh chậm rãi nâng chén rựu đặt ở bên môi sau đó chậm rãi nêu ra câu hỏi: ''Trẫm hỏi ngươi: Một con sông ngày thường có rất nhiều cá sấu, người nào đi qua cũng đều bị chúng ăn thịt. Vậy hôm nay, tại sao người tiều phu đi qua lại có thể bình an?''
Sứ thần Tây Dương cũng không phải là kẻ ngốc, trải qua hai câu hỏi kia hắn liền nhận ra được câu trả lời của câu hỏi sau đều liên quan đến câu hỏi trước, vì thế lần này hắn nhanh chóng nói ra đáp án: ''Là do đàn cá sấu đều đi dự đại hội muôn thú!''
Sứ thần trả lời được, Nguyễn Thành Long không cảm thấy bất an ma ngược lại còn cười đến vui vẻ: ''Sứ thần đã trả lời đúng. Vậy trẫm lại hỏi ngươi tiếp: tại sao khi tiều phu đó bình an qua được sông rồi nhưng lại chết ở bên kia bờ sông?''
Trần Huyền Trân nghe hỏi cũng bất giác giật mình. Đôi mắt phượng trừng lớn lên nhìn hắn tỏ vẻ ngạc nhiên.
''Nàng đừng sùng bái ta! Chẳng qua ta chỉ dựa trên cách hỏi của nàng thôi!'' Hắn vươn một ngón trỏ ra điểm nhẹ lên trán nàng sau đó cực kỳ vui vẻ quay ra nhìn sắc mặt xám xịt đến khó coi của hai vị sứ thần tự cho là mình thông minh chạy tới Đại Nam thách đố bàn điều kiện. Con người hẹp hòi trong Nguyễn Thành Long bất tri bất giác hiện lên: ''Cho ngươi nhìn thê tử ta này! Cho ngươi có ý đồ với thê tử ta này! Bằng các ngươi? Nằm mơ đi!'' Nhưng ngoài mặt lại là một bộ dáng lười nhác với nụ cười nhẹ đang chờ đợi câu trả lời.
Hai vị sứ thần thảo luận hồi lâu cuối cùng cũng không đưa ra được đáp án, họ đồng loạt đứng dậy chắp tay cung kính: ''Nam hoàng anh minh, chúng tôi nhận thua, chúng tôi dám chơi dám chịu, xin tặng cho các ngài lễ vật như lúc đầu đã nói.'' Tuy nhiên, vị sứ thần mặc lục giáp thì biểu hiện hơi miễn cưỡng, sắc mặt nghẹn đến vặn vẹo, chứng tỏ hắn đã rất cố gắng kìm nén cơn thịnh nộ cùng mất mặt để không bùng phát.
Chuyến đi lần này, thất bại nhiều mà cũng thu thập được không ít thông tin. Ví dụ như về tài trí của người Đại Nam, hoàn toàn khác hẳn những gì họ được biết về thời đại phong kiến phía Đông.
Trần Huyền Trân rời khỏi vòng tay của hắn, nàng trịnh trọng mời sứ thần an tọa rồi mới nói: ''Tuy rằng các vị đã thua nhưng chúng tôi cũng sẽ không để cho các vị ôm thiệt ra về, không khéo người ngoại quốc lại bàn tán không hay.''
''Ý của ngài là...'' sứ thần Tây Dương vẫn chưa hiểu ngô khoai nên đành hỏi lại.
Trần Huyền Trân cùng Nguyễn Thành Long nhìn nhau cười, hai phu thê kết hợp ăn ý. Hắn tự rót cho mình một ly rượu hướng hai người nói: ''Bổn quốc có thể cho thương nhân các vị lui tới, cũng có thể truyền bá đạo Kitô nhưng với điều kiện, quý quốc phải chừng mực trong mọi thứ, chấp hành luật thương buôn và phải hoạt động dưới sự giám sát của chúng tôi.
Điều này Trần Huyền Trân đã suy nghĩ rất lâu. Nếu như Đại Nam không cho người ngoại quốc lui tới thì sẽ không có lợi cho nhân dân Đại Nam, sẽ bị tụt hậu về mọi mặt so với thế giới, hơn nữa cứ trốn tránh như rùa rút cổ thì biết bao giờ quốc gia mới phát triển được? Nàng cũng nghĩ đến người Cao Ly sẽ giở trò trong những lần đi buôn đến Đại Nam nhưng nàng tin tưởng, mạng lưới tin tức của phủ thừa tướng chưa bao giờ khiến nàng phải thất vọng. Hơn nữa lần này sẽ có sự giám sát của triều đình, quân vương lại là người có đủ năng lực quản lý....
Tóm lại, việc nàng tin chắc viâcê mất nước sẽ không bao giờ xảy ra! Trần Huyền Trân nàng quyết không để lịch sử tái diễn!
Sứ thần Cao Ly đầu tiên là sửng sốt sau đó cùng nâng ly rượu nói lời cảm tạ, trong lòng lại càng thêm tôn kính cách hành xử của Đại Nam.
Sau khi tiệc tùng qua đi, đế hậu Đại Nam cùng quần thần tiễn bước hai đoàn sứ thần về nước. Một là sứ thần của Bắc Quỳ đến để đưa lễ vật tạ lỗi, hai là sứ thần Cao Ly tự xưng xuất chúng.
''À, suýt thì quên. Nam hoàng có thể cho chúng tôi biết đáp án của câu cuối cùng là gì được không?''
Nguyễn Thành Long câu khoé môi mỉm cười: ''Đáp án chính là... bị thỏi sắt thứ năm trăm của các vị rơi trúng mà chết!''
Hai vị sứ thần bấy giờ mới bừng tỉnh đại ngộ: ''Hoá ra là như vậy! Các ngài đi một vòng, cuối cùng vẫn trở lại với câu hỏi đầu tiên khiến chúng tôi thật bội phục! Hy vọng lần sau chúng tôi có thể cùng con dân của các ngài thi đấu một phen!''
Nguyễn Thành Long mất kiên nhẫn nhưng trên môi vẫn lưu lại ý cười: ''Không vấn đề!'' Sao còn chưa chịu đi? Cái tên yêu râu xanh kia cứ nhìn Trân Trân của trẫm là sao?
Trần Huyền Trân không biết người nào đó đang ăn dấm chua vì sứ thần áo xanh vẫn dán đôi mắt nhìn nàng một cách bất nhã. Nàng chỉ cảm thấy rất mệt rất mệt, cần phải ngủ một lát thì mới thỏa!
''Chúng tôi xin cáo từ!''
''Cấm vệ quân, các ngươi tiễn sứ thần ra bến đợi thuyền!''
Thống lĩnh cấm vệ quân vâng dạ một tiếng rôiê dẫn theo một đội nhân mã hộ tống phía sau của họ. Cổng lớn Tử Cấm Thành dần khép lại.
''Các ngươi có cần trẫm cũng phải nhân mã tiễn vê hay không?'' Người nào đó bỗng nhiên giở giọng bông đùa khiến cho mấy tên quan viên yếu tim một phen điêu đứng: ''Không... không.ạ, chúng.. chúng thần xin phép cáo lui!''
Trần Huyền Trân cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, đôi mắt lờ đờ mở to ra một chút kèm theo là một cái ngáp bất nhã: ''Về hết rồi sao?''
Nguyễn Thành Long cúi người hôn lên mắt nàng một cái rồi thuận thế nhấc bổng nàng lên: ''Về hết rồi!''
''A~! Bệ hạ, thả ta xuống!''
''Ngoan ngoãn nằm đó cho ta! Ta mang nàng đi nghỉ ngơi. Hôm nay vất vả cho nàng!'' Chờ nàng nghỉ xong ta sẽ.....
Trần Huyền Trân: ''Không vất vả, chỉ hơi buồn ngủ thôi!'' Nói rồi nàng dựa đầu vào lồng ngực hắn, đôi mắt chậm rãi khép lại, cõi lòng an tĩnh và vô cùng ấm áp.
''... Sứ thần! Ngài có thể cho ta biết làm sao để nhốt một con thỏ vào lồng sắt hay không?''
Sự hứng thú của mọi người lập tức được thay thế bằng những cái nhíu mày rất không thiện cảm! Câu đố này của hoàng hậu thì có khác gì với câu mà sứ thần kia vừa hỏi? Đáp án không phải chính là như thế: Mở cửa rồi ném vào cuối cùng là đóng lại hay sao? Một số viên quan ở bên dưới không ngừng vò đầu rứt tóc thậm chí thầm mắng tân hoàng hậu ''có trí thông minh thấp kém'' mà họ dường như đã quên trước đó không lâu ai là người giúp cho Đại Nam giải được một câu hỏi hóc búa!
Còn số ít những người biết suy nghĩ thì vẫn chưa hiểu được dụng ý của tân hoàng hậu nên ai nấy đều xoa cằm với vẻ sâu xa.
Biểu tình của bọn họ dù là nhỏ nhất cũng không lọt khỏi đuôi mắt của Trần Huyền Trân, nàng hơi nhướn mi, trong lòng thầm tính toán phải thanh lọc nội bộ một lần nữa.
''Ngài chắc chắn muốn chúng tôi trả lời câu hỏi trên chứ?'' Sứ thần nhìn nhau, trong mắt không biết nên chứa loại cảm xúc gì.
Nguyễn Thành Long trong lòng bức bối vì cái tên sứ giả không biết sống chết kia cứ một nhìn hai hỏi ba nháy mắt với hoàng hậu của hắn, từ lúc hiểu chuyện đến nay đây là lần đầu tiên hắn có xúc động muốn đánh người mãnh liệt đến như vậy. Thế nhưng dù mất kiên nhẫn cộng với không hài lòng, hắn vẫn ngồi uy nghiêm trên bệ, sắc mặt thâm trầm không nhìn ra vui giận.
''Sứ thần cứ việc trả lời, Đại Nam ta không nói lời thừa thải!''
Sứ thần mặc lục giáp trầm ngâm một lát rồi nói: ''Vẫn như lần trước: mở cửa, cho con thỏ vào rồi đóng cửa lại!''
Biết được người kia đã nhảy vào cái hố mà nàng đã giăng ra, Trần Huyền Trân khó nén nụ cười nhẹ, thanh âm ôn nhã nói: ''Rất tiếc nhưng đáp án không chính xác!''
Mi tâm của hai vị sứ thần bất giác nhíu chặt. Nữ nhân này... chẳng lẽ giữa thanh thiên bạch nhật lại muốn bẻ cong sự thật?
''Vậy xin hãy nói ra đáp án'' Vốn có tính nhẫn nhịn cao, vị sứ thần mặc kim giáp ra vẻ kính cẩn, nhưng ánh mắt lại cô cùng sắc bén.
Trần Huyền Trân tao nhã mỉm cười, bộ dáng thong thả như không nhìn thấy những ánh mắt sắc như dao từ phía bên dưới, nàng nói: ''Hai vị sứ thần đã quên, trong lồng sắt còn một con chó sói!''
Thượng thư đại nhân nghe vậy vỗ đùi cái đét, lão không kìm được mà khoái chí hô lên: ''Đúng rồi! Sao chúng ta lại quên mất chứ! Muốn nhốt con thỏ lại tất nhiên phải lấy con sói ra... ha hả... hoàng hậu nương nương thật là tài giỏi! Một câu hỏi bình thường bị ngài vặn vẹo đến chóng mặt!'' Lão dứt lời, những viên quan khác cũng nhao nhao tán đồng khiến cho mặt mũi hai vị sứ thần toàn bộ đều bị bôi đen, thua một cách tâm phục khẩu phục.
Nguyễn Thành Long tương đối hài lòng, con ngươi lười nhác lướt qua dung nhan sáng rực của nàng, trong lòng hắn âm thầm tán dương chính mình vì đã không để cho một cô nương tốt tài sắc vẹn toàn chạy mất, và hắn càng bội phục tài năng ứng biến của cô gái nhỏ nhắn này hơn!
''Câu hỏi thứ hai xin các vị hãy chú ý lắng nghe: ngày đại hội muôn thú của rừng xanh, tất cả các loài thú đều xuất hiện dưới chân chúa tể, duy chỉ có một loài vắng mặt. Xin hỏi, đó là loài vật nào?''
...
''Là sư tử''
''Vì sao?''
''Vì sư tử không thích chúa tể là hổ''
''Sai!''
''Mời nương nương cho lời giải.''
Sứ thần Tây Dương luôn muốn giữ thể diện cho mình, nên khi đối phương đã nói đáp án họ đưa ra không đúng thì họ cũng không cố gượng đáp mà rất tập trung chú ý lắng nghe một lời giải đáp hợp lý. Đây chính là ưu điểm của họ mà người dân Đại Nam hiếm có ai có được. Đa phần nếu bị phản bác ý kiến thì không cãi tay đôi cũng cãi tay ba hoặc xông vào ẩu đả, vấn đề này ở hiện đại, Trần Huyền Trân nhìn thấy rất nhiều, mà chủ yếu là do lòng tự ái của bản thân mỗi con người gây ra.
''Con vật không xuất hiện chính là con thỏ.'' Nàng ngừng một chút rồi tiếp ''Bởi vì nó đang bị nhốt trong lồng sắt!''
Bên dưới vang lên hàng loạt tiếng vỗ tay ca ngợi, Trần Huyền Trân cảm thấy xấu hổ vạn lần. Đây chỉ là câu hỏi mạng của trẻ con thời hiện đại, nàng chỉ là sao chép vào bộ óc thôi, không ngờ hôm nay lại có thể dùng để đối đáp với sứ thần Tây Dương! Dân gian có câu ''hay không bằng hên'' chính là đang nói nàng lúc này!
''Trí tuệ của bổn quốc khiến cho chúng tôi bội phục. Mời ngài tiếp tục ra đề!'' Mặc dù không đáp trúng được một lần nhưng có thể được mở rộng tầm mắt thì cũng không uổng phí chuyến đi lần này.
Trần Huyền Trân vờ ra vẻ suy tư, dư quang ánh mắt khẽ liếc qua bộ dạng lười biếng của tướng công nhà mình liền phát hiện hắn giờ đang rất rãnh rỗi bởi sau khi dùng ánh mắt đằng đằng sát khí quét nhìn qua hết thảy ''quần chúng nhân dân'' thì giờ không ai dám dùng ánh mắt ''khinh bạc'' để nhìn nàng nữa. Vậy nên nàng liền nổi lên ý định muốn để hắn ''lên sàn''
Ngọc thủ chỉnh sửa lại cái mấn vải thêu phượng hoàng ở trên đầu, song lại chuyển sang giật giật ống tay của hắn, thanh giọng mềm như mây trôi nước chảy: ''Bệ hạ..''
Nguyễn Thành Long vòng tay ôm ái thê của mình, trong mắt là nhu tình thắm thiết: ''Sao? Hỏi xong rồi? Aiz, giờ đến lượt ta!''
''Để xem.... có rồi!''
''...''
Hắn học bộ dáng của nàng, tay rãnh chậm rãi nâng chén rựu đặt ở bên môi sau đó chậm rãi nêu ra câu hỏi: ''Trẫm hỏi ngươi: Một con sông ngày thường có rất nhiều cá sấu, người nào đi qua cũng đều bị chúng ăn thịt. Vậy hôm nay, tại sao người tiều phu đi qua lại có thể bình an?''
Sứ thần Tây Dương cũng không phải là kẻ ngốc, trải qua hai câu hỏi kia hắn liền nhận ra được câu trả lời của câu hỏi sau đều liên quan đến câu hỏi trước, vì thế lần này hắn nhanh chóng nói ra đáp án: ''Là do đàn cá sấu đều đi dự đại hội muôn thú!''
Sứ thần trả lời được, Nguyễn Thành Long không cảm thấy bất an ma ngược lại còn cười đến vui vẻ: ''Sứ thần đã trả lời đúng. Vậy trẫm lại hỏi ngươi tiếp: tại sao khi tiều phu đó bình an qua được sông rồi nhưng lại chết ở bên kia bờ sông?''
Trần Huyền Trân nghe hỏi cũng bất giác giật mình. Đôi mắt phượng trừng lớn lên nhìn hắn tỏ vẻ ngạc nhiên.
''Nàng đừng sùng bái ta! Chẳng qua ta chỉ dựa trên cách hỏi của nàng thôi!'' Hắn vươn một ngón trỏ ra điểm nhẹ lên trán nàng sau đó cực kỳ vui vẻ quay ra nhìn sắc mặt xám xịt đến khó coi của hai vị sứ thần tự cho là mình thông minh chạy tới Đại Nam thách đố bàn điều kiện. Con người hẹp hòi trong Nguyễn Thành Long bất tri bất giác hiện lên: ''Cho ngươi nhìn thê tử ta này! Cho ngươi có ý đồ với thê tử ta này! Bằng các ngươi? Nằm mơ đi!'' Nhưng ngoài mặt lại là một bộ dáng lười nhác với nụ cười nhẹ đang chờ đợi câu trả lời.
Hai vị sứ thần thảo luận hồi lâu cuối cùng cũng không đưa ra được đáp án, họ đồng loạt đứng dậy chắp tay cung kính: ''Nam hoàng anh minh, chúng tôi nhận thua, chúng tôi dám chơi dám chịu, xin tặng cho các ngài lễ vật như lúc đầu đã nói.'' Tuy nhiên, vị sứ thần mặc lục giáp thì biểu hiện hơi miễn cưỡng, sắc mặt nghẹn đến vặn vẹo, chứng tỏ hắn đã rất cố gắng kìm nén cơn thịnh nộ cùng mất mặt để không bùng phát.
Chuyến đi lần này, thất bại nhiều mà cũng thu thập được không ít thông tin. Ví dụ như về tài trí của người Đại Nam, hoàn toàn khác hẳn những gì họ được biết về thời đại phong kiến phía Đông.
Trần Huyền Trân rời khỏi vòng tay của hắn, nàng trịnh trọng mời sứ thần an tọa rồi mới nói: ''Tuy rằng các vị đã thua nhưng chúng tôi cũng sẽ không để cho các vị ôm thiệt ra về, không khéo người ngoại quốc lại bàn tán không hay.''
''Ý của ngài là...'' sứ thần Tây Dương vẫn chưa hiểu ngô khoai nên đành hỏi lại.
Trần Huyền Trân cùng Nguyễn Thành Long nhìn nhau cười, hai phu thê kết hợp ăn ý. Hắn tự rót cho mình một ly rượu hướng hai người nói: ''Bổn quốc có thể cho thương nhân các vị lui tới, cũng có thể truyền bá đạo Kitô nhưng với điều kiện, quý quốc phải chừng mực trong mọi thứ, chấp hành luật thương buôn và phải hoạt động dưới sự giám sát của chúng tôi.
Điều này Trần Huyền Trân đã suy nghĩ rất lâu. Nếu như Đại Nam không cho người ngoại quốc lui tới thì sẽ không có lợi cho nhân dân Đại Nam, sẽ bị tụt hậu về mọi mặt so với thế giới, hơn nữa cứ trốn tránh như rùa rút cổ thì biết bao giờ quốc gia mới phát triển được? Nàng cũng nghĩ đến người Cao Ly sẽ giở trò trong những lần đi buôn đến Đại Nam nhưng nàng tin tưởng, mạng lưới tin tức của phủ thừa tướng chưa bao giờ khiến nàng phải thất vọng. Hơn nữa lần này sẽ có sự giám sát của triều đình, quân vương lại là người có đủ năng lực quản lý....
Tóm lại, việc nàng tin chắc viâcê mất nước sẽ không bao giờ xảy ra! Trần Huyền Trân nàng quyết không để lịch sử tái diễn!
Sứ thần Cao Ly đầu tiên là sửng sốt sau đó cùng nâng ly rượu nói lời cảm tạ, trong lòng lại càng thêm tôn kính cách hành xử của Đại Nam.
Sau khi tiệc tùng qua đi, đế hậu Đại Nam cùng quần thần tiễn bước hai đoàn sứ thần về nước. Một là sứ thần của Bắc Quỳ đến để đưa lễ vật tạ lỗi, hai là sứ thần Cao Ly tự xưng xuất chúng.
''À, suýt thì quên. Nam hoàng có thể cho chúng tôi biết đáp án của câu cuối cùng là gì được không?''
Nguyễn Thành Long câu khoé môi mỉm cười: ''Đáp án chính là... bị thỏi sắt thứ năm trăm của các vị rơi trúng mà chết!''
Hai vị sứ thần bấy giờ mới bừng tỉnh đại ngộ: ''Hoá ra là như vậy! Các ngài đi một vòng, cuối cùng vẫn trở lại với câu hỏi đầu tiên khiến chúng tôi thật bội phục! Hy vọng lần sau chúng tôi có thể cùng con dân của các ngài thi đấu một phen!''
Nguyễn Thành Long mất kiên nhẫn nhưng trên môi vẫn lưu lại ý cười: ''Không vấn đề!'' Sao còn chưa chịu đi? Cái tên yêu râu xanh kia cứ nhìn Trân Trân của trẫm là sao?
Trần Huyền Trân không biết người nào đó đang ăn dấm chua vì sứ thần áo xanh vẫn dán đôi mắt nhìn nàng một cách bất nhã. Nàng chỉ cảm thấy rất mệt rất mệt, cần phải ngủ một lát thì mới thỏa!
''Chúng tôi xin cáo từ!''
''Cấm vệ quân, các ngươi tiễn sứ thần ra bến đợi thuyền!''
Thống lĩnh cấm vệ quân vâng dạ một tiếng rôiê dẫn theo một đội nhân mã hộ tống phía sau của họ. Cổng lớn Tử Cấm Thành dần khép lại.
''Các ngươi có cần trẫm cũng phải nhân mã tiễn vê hay không?'' Người nào đó bỗng nhiên giở giọng bông đùa khiến cho mấy tên quan viên yếu tim một phen điêu đứng: ''Không... không.ạ, chúng.. chúng thần xin phép cáo lui!''
Trần Huyền Trân cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, đôi mắt lờ đờ mở to ra một chút kèm theo là một cái ngáp bất nhã: ''Về hết rồi sao?''
Nguyễn Thành Long cúi người hôn lên mắt nàng một cái rồi thuận thế nhấc bổng nàng lên: ''Về hết rồi!''
''A~! Bệ hạ, thả ta xuống!''
''Ngoan ngoãn nằm đó cho ta! Ta mang nàng đi nghỉ ngơi. Hôm nay vất vả cho nàng!'' Chờ nàng nghỉ xong ta sẽ.....
Trần Huyền Trân: ''Không vất vả, chỉ hơi buồn ngủ thôi!'' Nói rồi nàng dựa đầu vào lồng ngực hắn, đôi mắt chậm rãi khép lại, cõi lòng an tĩnh và vô cùng ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.