Máu Liều Luôn Nhiều Hơn Máu Não
Chương 10
Tê Chẩm Do Miên
24/08/2022
Bên này, trong homestay.
Xong khâu giải đáp nghi vấn, mọi người cũng không còn lý do gì mà nán lại tầng hầm nữa, vội vàng chia thành các nhóm 2 người rồi lần lượt vào thang máy, quay lại sảnh lớn.
Lúc này trong sảnh lớn chẳng còn ai nữa. Ngoài cửa thang máy chỉ còn lại một đống bột màu xám. Mọi người cẩn thận lách qua rồi bước tới cạnh bàn lần nữa.
Tâm trạng mới được thả lỏng một chút đã trở nên nặng nề trở lại khi trông thấy bàn cờ lớn kia. Lớp trưởng ho một tiếng: “Giờ tới lượt ai vậy?”
Mọi người đổ dồn ánh mắt vào cậu ta, bấy giờ cậu ta mới nhớ là tới lượt mình. Lớp trưởng cười xấu hổ rồi ném xúc xắc lên bàn.
Lần này cậu ta hơi xui, quần cờ bước tới vài bước rồi đúng lúc dừng tại ô sự kiện. Yết hầu cậu ta khẽ nhấp nhô, bóc một tấm thẻ sự kiện, thấy bên trên không có hình đồng hồ mới khẽ thở phào.
Nhưng khi đọc kỹ nội dung bên trong, vẻ mặt của cậu ta lại bắt đầu cổ quái.
— [Sự kiện: Sau một cuộc mạo hiểm ly kỳ, cuối cùng các bạn đã tìm được cửa ra vào của homestay. Nhưng các bạn không ngờ rằng trước cánh cổng đổ nát lại có một bóng hình quen thuộc — Sự thật phũ phàng cuối cùng cũng đã đến. Chỉ khi chiến thắng trong cuộc chiến cuối cùng này, các bạn mới có thể thật sự rời khỏi nơi này.]
[Đối với những người chơi đã bị đào thải hoặc chết, vui lòng tham khảo [Hướng dẫn đỏ] để hành động.]
[Đối với những người chơi chưa bị đào thải, vui lòng tham khảo [Hướng dẫn xanh] để hành động.]
…
Hướng dẫn?
Hướng dẫn gì?
Nghe lớp trưởng đọc thẻ sự kiện xong, tất cả mọi người đều hơi ngẩn ra. Sau đó mới phát hiện chẳng biết từ khi nào mà trên bàn đã có thêm hai quyển sổ mỏng.
Đúng như mô tả của thẻ sự kiện, một quyển màu đỏ, một quyển màu xanh.
Tất nhiên Từ Đồ Nhiên biết cô sẽ tương ứng với sổ xanh, nhưng với trái tim quyết tâm tìm đường chết, cô vẫn giở quyển sổ màu đỏ ra trước — Kết quả là mở ra chẳng có gì. Bên trong đỏ rực, ngoài vết máu loang lổ ra chẳng thấy được gì nữa.
Thấy cô giở sổ ra, lớp phó thể thao cũng hiếu kỳ cẩn thận bước tới, thấy bên trong đều là máu liền vô thức “Ối” một tiếng. Lớp phó học tập lên tiếng trách móc, cậu ta lập tức đổ trách nhiệm tới Từ Đồ Nhiên: “Cậu ta làm trước mà.”
Từ Đồ Nhiên: …
“Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.” Cô tìm được một câu giải thích hợp lý cho hành động tìm đường chết của mình, sau đó khép sổ lại rồi đi sang bên kia.
“Trên sổ xanh viết gì vậy?”
“Bảo là tìm được cửa ra vào đúng thì sẽ ra ngoài được! “Những vì sao xanh sẽ soi ra con đường đúng đắn”!” Lớp trưởng vừa đọc nhanh quyển sổ màu xanh vừa đáp, “Thời gian còn 40 phút.”
Tiểu Mễ nhíu mày, nhìn cánh cửa đóng chặt của homestay: “Lối ra? Chẳng phải lối ra luôn ở đó sao?”
Cố Tiểu Nhã cũng thấy lạ: “Có chắc là không phải tìm chìa khóa không vậy?”
“Không. Là tìm lối ra.” Lớp trưởng bày quyển sổ lên bàn cho mọi người cùng xem, “Còn nhấn mạnh từ “đúng đắn” nữa. Vì thế tôi nghĩ có khi nào cánh cửa này là để đánh lạc hướng không?”
Họ đều là những bộ óc đỉnh cao vừa trải qua kỳ thi đại học, không bàn những chuyện khác thì chuyện đọc hiểu đề bài cũng rất chuyên nghiệp.
Từ Đồ Nhiên suy nghĩ một chút, thấy đúng là có lý thật. Cô thuận tay giở quyển sổ xanh ra, phát hiện trang sau còn nội dung khác: “Ở đây viết gì vậy?”
“Các quy tắc bổ sung. Nói đơn giản thì là trong lúc tìm lối ra sẽ phải tránh sự truy đuổi của bọn đỏ… Tức là những người hành động theo sổ đỏ.” Lớp trưởng giải thích, “Nhưng chúng ta đâu có người đỏ. Vì thế tôi nghĩ không cần thiết phải đọc lên.”
Nói thế thì nội dung hướng dẫn đỏ cũng đã rõ — Đúng như Từ Đồ Nhiên đã nói, người đứng sau trò board game này âm mưu muốn họ tự giết lẫn nhau.
“May mà chúng ta đã tránh được những cái bẫy trước.” Cố Tiểu Nhã vỗ ngực, tỏ vẻ rất may mắn, “May mà có Từ Đồ Nhiên…”
Trong số họ không có ai bị đào thải và chết, tức nghĩa là giờ không ai phải chấp hành nhiệm vụ đáng sợ trong quyển sổ đỏ kia. Mọi người chỉ cần đoàn kết lại với nhau, cố gắng tìm lối ra là được rồi.
Chuyện này khiến Cố Tiểu Nhã can đảm hơn phần nào, Cố Thần Phong một bên như chợt nhớ ra chuyện gì đó, sắc mặt khẽ thay đổi.
Bên này, Từ Đồ Nhiên cũng đang suy tư, ánh mắt rơi vào đống bài đã bỏ.
Ở đó có một quân cờ. Quân cờ vỡ vụn bất ngờ xuất hiện trên ô sự kiện ma nữ trong tủ.
Mà theo quy tắc board game, chỉ có một quân cờ được xếp vào đống bỏ đi đó, là cờ của người chơi bị đào thải.
Như thể lặp lại suy nghĩ của cô, Cố Thần Phong mím môi, do dự mở lời:
“Tôi… Nhớ ra một chuyện.” Vì để tiết kiệm thời gian, cậu ta chỉ có thể nói thật nhanh, “Chung Tư Gia từng nói với tôi rằng nó đã “chơi” trò này rồi. Bên chúng ta lại có thêm cờ. Vậy có khi nào, có khi nào… đó là cờ của nó không?”
“Là sao?” Lớp phó thể thao không hiểu, “Chung Tư Gia đâu có tham gia trò này đâu?”
“Là không tham gia hay có tham gia nhưng chúng ta không biết?” Từ Đồ Nhiên thản nhiên nói, ghép mảnh vỡ của quân cờ kia lại để có được con số hoàn chỉnh.
Trên đó là số “0”.
Sắc mặt của Cố Thần Phong càng tái nhợt hơn. Cậu ta còn nhớ rất rõ, lúc mở hộp board game ra, trong đó chỉ có cờ từ 1 tới 9.
Ngay lúc đó, cửa bỗng dưng mở ra.
Cánh cửa homestay luôn đóng chặt bất chợt bật mở.
Bị đẩy từ bên ngoài vào. Phía sau cửa là một màu đen kịt, không biết là bóng đêm hay là tường đen như ngoài cửa sổ nữa.
Có người bước vào trong cửa. Không thấy nhìn thấy thân hình của người đó, thứ duy nhất chứng minh sự tồn tại của người đó là một loạt dấu chân — Rất sâu, dấu giày màu đen, từng bước từng bước đi tới tận bên cạnh bàn.
Sau đó, quyển sổ đỏ bị giở ra lần nữa. Các trang giấy mỏng được lật qua lại như thể có người đọc thật sự vậy.
Tiểu Mễ sợ hãi lùi ra sau vài bước, vô tình đụng phải Cố Tiểu Nhã. Cô ta quay đầu lại định nói gì đó nhưng ánh mắt lại lướt qua cửa thang máy phía sau, con ngươi chợt co lại.
“Thứ, thứ kia…” Cô ta không nói nên lời, chỉ có thể níu Cố Tiểu Nhã nhìn về phía sau.
Cố Tiểu Nhã nhìn theo hướng cô ta chỉ, toàn thân cứng đờ, sau lưng lập tức lạnh buốt.
Trên cánh cửa kim loại của thang máy đang phản chiếu một bóng dáng xa lạ.
Một bóng người đứng trước bàn, lặng lẽ giở sổ màu đỏ ra xem, là một người nam.
*
Sự im lặng khiến người ta nổi da gà lại lan tràn trong khắp sảnh lớn.
Trên mặt bàn, quyển sổ màu đỏ đang tự động lật từng trang, tốc độ rất chậm. Nếu không thấy cái bóng trên cửa thang máy, chắc người ta sẽ nghĩ bên bàn là một con lười mất.
Cảnh tượng nhìn hơi hài hước nhưng chẳng ai cười nổi. Ánh mắt của họ cứ đảo qua lại giữa cửa thang máy và quyển sổ, tất cả đều bất giác dịch ra xa cái bàn.
Từ Đồ Nhiên cũng đang nhìn về phía cái bàn. Cô có thể nhìn thấy nhiều hơn những người khác nên trông thấy một bóng người lờ mờ. Nhưng cũng chỉ là “trông thấy” mà thôi, cảm giác thật sự rất ít.
Cô quan sát một lúc mới nhận ra những người khác đã dựa vào mình từ khi nào không hay.
Từ Đồ Nhiên: …?
Từ Đồ Nhiên thấy thế không ổn lắm. Sự ỷ lại của người khác sẽ kéo chân cô lại. Nhưng đã tới nước này thì không tiện đẩy người ra được, cô đành phải mạnh dạn mở lời: “Mọi người có nhận ra đó là ai không? Có phải Chung Tư Gia không vậy?”
Lớp phó thể thao hoảng hốt nhìn cô, rõ ràng là đang cảm thấy câu hỏi này quá mức vi diệu — Cái bóng trên cửa thang máy chỉ có một nhúm như thế, chẳng thấy được gương mặt thì làm sao mà nhận biết được.
Cố Thần Phong lại thấp giọng nói: “Đúng là nó rồi.”
Cậu ta khẽ chỉ vào dấu chân đen dưới đất: “Trên dấu giày có in logo nhãn hiệu. Hôm nay nó đã đi đôi giày của hãng này.”
…
Lời vừa dứt, mọi người đã cảm thấy cực kỳ quỷ dị. Lớp trưởng quay đầu lại nhìn về phía cầu thang, ra sức nuốt nước bọt.
“Lát nữa tôi hô chạy thì chạy hết lên lầu nhé.” Cậu ta thấp giọng nói, “Đừng có để bị tách ra.”
Kinh nghiệm “lạc đàn chắc chắn sẽ chết” của Cố Thần Phong đã ăn sâu vào lòng mọi người, lớp trưởng sợ có người lạc đàn sẽ bị bắt nên cố tình nhấn mạnh — Dù không biết hiện tại là sao, nhưng chạy trước vẫn là thượng sách.
Nếu muốn chạy thì chỉ có 2 con đường là hành lang và cầu thang. Hai bên hành lang đều là ngõ cụt, lỡ bị chặn lại thì chẳng trốn thoát nổi. Trái lại, trên tầng 3 có một cầu thang thoát hiểm rất hẹp nối liền với tầng 2. Họ lên đó vẫn có chỗ để hoạt động hoặc tranh thủ thời gian tìm xem lối ra “đúng đắn” kia ở đâu…
Lớp trưởng nhanh chóng tính toán trong đầu, xác nhận không có sai lầm mới thở một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Ngay bây giờ — Chạy!”
Vừa dứt lời, tất cả bóng người đồng loạt chạy lên cầu thang!
Mọi người đều đã trải qua huấn luyện chạy bộ và phòng chống thiên tai nên dù có chạy trối chết cũng rất ăn ý và ngay ngắn. Nhưng trong sự ngay ngắn này lại khiến 2 ngoại lệ trở nên nổi bật.
Một trong số đó là lớp phó học tập, không hiểu sao cô ta không chạy tới phía cầu thang mà chạy ngược ra sảnh lớn, rẽ vào hành lang trong chớp mắt; một người khác là Từ Đồ Nhiên —
Cô chẳng buồn chạy trốn.
Thay vào đó, Từ Đồ Nhiên vọt tới chân cầu thang, nhặt cây búa nhỏ mình nhét ở đó rồi xoay người lại, vung mạnh vào vị trí trước quyển sổ đỏ —
Một tiếng “bịch” đáng sợ vang lên.
Cảnh tượng vô cùng kỳ dị. Bầu không khí cực kỳ yên tĩnh. Yên tĩnh tới mức tất cả mọi người đều nghe thấy một âm thanh như bị bóp nghẹt và một tiếng lách cách.
Lớp trưởng đã chạy tới giữa cầu thang, nghe vậy liền dừng bước, ngẩn người ra.
Sau một lúc im lặng, cậu ta quay lại xác nhận với lớp phó thể thao: “Vừa rồi tôi hô “Chạy” mà đúng không?”
Lớp phó thể thao: …
Cậu đừng có hỏi tôi, tôi cũng chả hiểu gì hết.
Hai người họ không hiểu nhưng Cố Thần Phong, người cũng đang trốn trên cầu thang, lại chợt bừng tỉnh, cảm thấy như mình đã hiểu ra —
Là một học sinh cấp 3 có đời sống tinh thần phong phú, xem qua nhiều tác phẩm thần bí kinh dị, cuối cùng cậu ta cũng hiểu.
Kịch bản của Từ Đồ Nhiên có lẽ không giống với họ.
Nghĩ kỹ thì thấy cũng có lý. Từ Đồ Nhiên là một người có suy nghĩ rõ ràng, thủ đoạn tàn nhẫn (?), mạch não kỳ lạ, đồng thời còn có bàn tay vàng là con mắt âm dương bẩm sinh, thiết lập này mà thả vào tác phẩm ma quỷ thần bí ấy à, không phải nhân vật chính thì cũng phải là vai phụ quan trọng đấy.
Xông pha mạnh bạo, xé xác ma quỷ là tiêu chuẩn cơ bản, có thể sẽ kích hoạt được cốt truyện của boss cuối…
Cố Thần Phong càng nghĩ càng thấy mình có lý. Không thể không nói ở một phương diện nào đó, cậu ta với Cố Tiểu Nhã thực sự không hổ là chị em ruột.
1 giây sau, chỉ thấy Từ Đồ Nhiên quăng cây búa nhỏ trong tay đi, quay đầu chạy vội lên cầu thang.
Cố Thần Phong đang tưởng tượng cảnh Từ Đồ Nhiên xé xác ma quỷ lập tức giật mình: “Cậu đánh thắng nó rồi à?”
“Đánh cái gì trời.” Từ Đồ Nhiên sải bước chạy, giọng điệu rất kiên định, “Không nhìn ra được trình độ của cậu ta, chỉ mới sờ tí thôi.”
Cố Thần Phong:?
Vậy sờ sao rồi?
“Cậu ta bị rơi đầu, còn tôi thì gãy tay.” Từ Đồ Nhiên giơ cổ tay bị trật khớp của mình lên, bình tĩnh như thể người bị thất bại không phải là mình vậy, “Để ý làm gì? Mau chạy đi. Ủa, lớp phó học tập đâu rồi?”
Cố Thần Phong: …???
Gì vậy, rán cá* đâu rồi?!
(*) Một thuật ngữ trong game ám chỉ các cao thủ vào game cấp thấp để giết boss giải trí.
——————
Từ Đồ Nhiên: Thất sách rồi, đáng lẽ không nên đánh boss vượt cấp làm gì.
Từ Đồ Nhiên: Nhưng lần sau vẫn dám ạ.
——————
Sức chiến đấu của phó bản này: Ma nữ trong tủ < Ác quỷ < Chung Tư Gia < Bóng đen trên cầu thang.
Hiện tại Từ Đồ Nhiên đang trong làng Người Mới, đánh ma nữ trong tủ thì xem như rán cá nhưng đánh ác quỷ phải thêm điểm cường hóa. Muốn đánh Chung Tư Gia thì độ khó hơi cao, còn đối đầu trực diện với bóng đen trên cầu thang nhiều khi sẽ bị “miểu sát*” luôn đấy.
Xong khâu giải đáp nghi vấn, mọi người cũng không còn lý do gì mà nán lại tầng hầm nữa, vội vàng chia thành các nhóm 2 người rồi lần lượt vào thang máy, quay lại sảnh lớn.
Lúc này trong sảnh lớn chẳng còn ai nữa. Ngoài cửa thang máy chỉ còn lại một đống bột màu xám. Mọi người cẩn thận lách qua rồi bước tới cạnh bàn lần nữa.
Tâm trạng mới được thả lỏng một chút đã trở nên nặng nề trở lại khi trông thấy bàn cờ lớn kia. Lớp trưởng ho một tiếng: “Giờ tới lượt ai vậy?”
Mọi người đổ dồn ánh mắt vào cậu ta, bấy giờ cậu ta mới nhớ là tới lượt mình. Lớp trưởng cười xấu hổ rồi ném xúc xắc lên bàn.
Lần này cậu ta hơi xui, quần cờ bước tới vài bước rồi đúng lúc dừng tại ô sự kiện. Yết hầu cậu ta khẽ nhấp nhô, bóc một tấm thẻ sự kiện, thấy bên trên không có hình đồng hồ mới khẽ thở phào.
Nhưng khi đọc kỹ nội dung bên trong, vẻ mặt của cậu ta lại bắt đầu cổ quái.
— [Sự kiện: Sau một cuộc mạo hiểm ly kỳ, cuối cùng các bạn đã tìm được cửa ra vào của homestay. Nhưng các bạn không ngờ rằng trước cánh cổng đổ nát lại có một bóng hình quen thuộc — Sự thật phũ phàng cuối cùng cũng đã đến. Chỉ khi chiến thắng trong cuộc chiến cuối cùng này, các bạn mới có thể thật sự rời khỏi nơi này.]
[Đối với những người chơi đã bị đào thải hoặc chết, vui lòng tham khảo [Hướng dẫn đỏ] để hành động.]
[Đối với những người chơi chưa bị đào thải, vui lòng tham khảo [Hướng dẫn xanh] để hành động.]
…
Hướng dẫn?
Hướng dẫn gì?
Nghe lớp trưởng đọc thẻ sự kiện xong, tất cả mọi người đều hơi ngẩn ra. Sau đó mới phát hiện chẳng biết từ khi nào mà trên bàn đã có thêm hai quyển sổ mỏng.
Đúng như mô tả của thẻ sự kiện, một quyển màu đỏ, một quyển màu xanh.
Tất nhiên Từ Đồ Nhiên biết cô sẽ tương ứng với sổ xanh, nhưng với trái tim quyết tâm tìm đường chết, cô vẫn giở quyển sổ màu đỏ ra trước — Kết quả là mở ra chẳng có gì. Bên trong đỏ rực, ngoài vết máu loang lổ ra chẳng thấy được gì nữa.
Thấy cô giở sổ ra, lớp phó thể thao cũng hiếu kỳ cẩn thận bước tới, thấy bên trong đều là máu liền vô thức “Ối” một tiếng. Lớp phó học tập lên tiếng trách móc, cậu ta lập tức đổ trách nhiệm tới Từ Đồ Nhiên: “Cậu ta làm trước mà.”
Từ Đồ Nhiên: …
“Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.” Cô tìm được một câu giải thích hợp lý cho hành động tìm đường chết của mình, sau đó khép sổ lại rồi đi sang bên kia.
“Trên sổ xanh viết gì vậy?”
“Bảo là tìm được cửa ra vào đúng thì sẽ ra ngoài được! “Những vì sao xanh sẽ soi ra con đường đúng đắn”!” Lớp trưởng vừa đọc nhanh quyển sổ màu xanh vừa đáp, “Thời gian còn 40 phút.”
Tiểu Mễ nhíu mày, nhìn cánh cửa đóng chặt của homestay: “Lối ra? Chẳng phải lối ra luôn ở đó sao?”
Cố Tiểu Nhã cũng thấy lạ: “Có chắc là không phải tìm chìa khóa không vậy?”
“Không. Là tìm lối ra.” Lớp trưởng bày quyển sổ lên bàn cho mọi người cùng xem, “Còn nhấn mạnh từ “đúng đắn” nữa. Vì thế tôi nghĩ có khi nào cánh cửa này là để đánh lạc hướng không?”
Họ đều là những bộ óc đỉnh cao vừa trải qua kỳ thi đại học, không bàn những chuyện khác thì chuyện đọc hiểu đề bài cũng rất chuyên nghiệp.
Từ Đồ Nhiên suy nghĩ một chút, thấy đúng là có lý thật. Cô thuận tay giở quyển sổ xanh ra, phát hiện trang sau còn nội dung khác: “Ở đây viết gì vậy?”
“Các quy tắc bổ sung. Nói đơn giản thì là trong lúc tìm lối ra sẽ phải tránh sự truy đuổi của bọn đỏ… Tức là những người hành động theo sổ đỏ.” Lớp trưởng giải thích, “Nhưng chúng ta đâu có người đỏ. Vì thế tôi nghĩ không cần thiết phải đọc lên.”
Nói thế thì nội dung hướng dẫn đỏ cũng đã rõ — Đúng như Từ Đồ Nhiên đã nói, người đứng sau trò board game này âm mưu muốn họ tự giết lẫn nhau.
“May mà chúng ta đã tránh được những cái bẫy trước.” Cố Tiểu Nhã vỗ ngực, tỏ vẻ rất may mắn, “May mà có Từ Đồ Nhiên…”
Trong số họ không có ai bị đào thải và chết, tức nghĩa là giờ không ai phải chấp hành nhiệm vụ đáng sợ trong quyển sổ đỏ kia. Mọi người chỉ cần đoàn kết lại với nhau, cố gắng tìm lối ra là được rồi.
Chuyện này khiến Cố Tiểu Nhã can đảm hơn phần nào, Cố Thần Phong một bên như chợt nhớ ra chuyện gì đó, sắc mặt khẽ thay đổi.
Bên này, Từ Đồ Nhiên cũng đang suy tư, ánh mắt rơi vào đống bài đã bỏ.
Ở đó có một quân cờ. Quân cờ vỡ vụn bất ngờ xuất hiện trên ô sự kiện ma nữ trong tủ.
Mà theo quy tắc board game, chỉ có một quân cờ được xếp vào đống bỏ đi đó, là cờ của người chơi bị đào thải.
Như thể lặp lại suy nghĩ của cô, Cố Thần Phong mím môi, do dự mở lời:
“Tôi… Nhớ ra một chuyện.” Vì để tiết kiệm thời gian, cậu ta chỉ có thể nói thật nhanh, “Chung Tư Gia từng nói với tôi rằng nó đã “chơi” trò này rồi. Bên chúng ta lại có thêm cờ. Vậy có khi nào, có khi nào… đó là cờ của nó không?”
“Là sao?” Lớp phó thể thao không hiểu, “Chung Tư Gia đâu có tham gia trò này đâu?”
“Là không tham gia hay có tham gia nhưng chúng ta không biết?” Từ Đồ Nhiên thản nhiên nói, ghép mảnh vỡ của quân cờ kia lại để có được con số hoàn chỉnh.
Trên đó là số “0”.
Sắc mặt của Cố Thần Phong càng tái nhợt hơn. Cậu ta còn nhớ rất rõ, lúc mở hộp board game ra, trong đó chỉ có cờ từ 1 tới 9.
Ngay lúc đó, cửa bỗng dưng mở ra.
Cánh cửa homestay luôn đóng chặt bất chợt bật mở.
Bị đẩy từ bên ngoài vào. Phía sau cửa là một màu đen kịt, không biết là bóng đêm hay là tường đen như ngoài cửa sổ nữa.
Có người bước vào trong cửa. Không thấy nhìn thấy thân hình của người đó, thứ duy nhất chứng minh sự tồn tại của người đó là một loạt dấu chân — Rất sâu, dấu giày màu đen, từng bước từng bước đi tới tận bên cạnh bàn.
Sau đó, quyển sổ đỏ bị giở ra lần nữa. Các trang giấy mỏng được lật qua lại như thể có người đọc thật sự vậy.
Tiểu Mễ sợ hãi lùi ra sau vài bước, vô tình đụng phải Cố Tiểu Nhã. Cô ta quay đầu lại định nói gì đó nhưng ánh mắt lại lướt qua cửa thang máy phía sau, con ngươi chợt co lại.
“Thứ, thứ kia…” Cô ta không nói nên lời, chỉ có thể níu Cố Tiểu Nhã nhìn về phía sau.
Cố Tiểu Nhã nhìn theo hướng cô ta chỉ, toàn thân cứng đờ, sau lưng lập tức lạnh buốt.
Trên cánh cửa kim loại của thang máy đang phản chiếu một bóng dáng xa lạ.
Một bóng người đứng trước bàn, lặng lẽ giở sổ màu đỏ ra xem, là một người nam.
*
Sự im lặng khiến người ta nổi da gà lại lan tràn trong khắp sảnh lớn.
Trên mặt bàn, quyển sổ màu đỏ đang tự động lật từng trang, tốc độ rất chậm. Nếu không thấy cái bóng trên cửa thang máy, chắc người ta sẽ nghĩ bên bàn là một con lười mất.
Cảnh tượng nhìn hơi hài hước nhưng chẳng ai cười nổi. Ánh mắt của họ cứ đảo qua lại giữa cửa thang máy và quyển sổ, tất cả đều bất giác dịch ra xa cái bàn.
Từ Đồ Nhiên cũng đang nhìn về phía cái bàn. Cô có thể nhìn thấy nhiều hơn những người khác nên trông thấy một bóng người lờ mờ. Nhưng cũng chỉ là “trông thấy” mà thôi, cảm giác thật sự rất ít.
Cô quan sát một lúc mới nhận ra những người khác đã dựa vào mình từ khi nào không hay.
Từ Đồ Nhiên: …?
Từ Đồ Nhiên thấy thế không ổn lắm. Sự ỷ lại của người khác sẽ kéo chân cô lại. Nhưng đã tới nước này thì không tiện đẩy người ra được, cô đành phải mạnh dạn mở lời: “Mọi người có nhận ra đó là ai không? Có phải Chung Tư Gia không vậy?”
Lớp phó thể thao hoảng hốt nhìn cô, rõ ràng là đang cảm thấy câu hỏi này quá mức vi diệu — Cái bóng trên cửa thang máy chỉ có một nhúm như thế, chẳng thấy được gương mặt thì làm sao mà nhận biết được.
Cố Thần Phong lại thấp giọng nói: “Đúng là nó rồi.”
Cậu ta khẽ chỉ vào dấu chân đen dưới đất: “Trên dấu giày có in logo nhãn hiệu. Hôm nay nó đã đi đôi giày của hãng này.”
…
Lời vừa dứt, mọi người đã cảm thấy cực kỳ quỷ dị. Lớp trưởng quay đầu lại nhìn về phía cầu thang, ra sức nuốt nước bọt.
“Lát nữa tôi hô chạy thì chạy hết lên lầu nhé.” Cậu ta thấp giọng nói, “Đừng có để bị tách ra.”
Kinh nghiệm “lạc đàn chắc chắn sẽ chết” của Cố Thần Phong đã ăn sâu vào lòng mọi người, lớp trưởng sợ có người lạc đàn sẽ bị bắt nên cố tình nhấn mạnh — Dù không biết hiện tại là sao, nhưng chạy trước vẫn là thượng sách.
Nếu muốn chạy thì chỉ có 2 con đường là hành lang và cầu thang. Hai bên hành lang đều là ngõ cụt, lỡ bị chặn lại thì chẳng trốn thoát nổi. Trái lại, trên tầng 3 có một cầu thang thoát hiểm rất hẹp nối liền với tầng 2. Họ lên đó vẫn có chỗ để hoạt động hoặc tranh thủ thời gian tìm xem lối ra “đúng đắn” kia ở đâu…
Lớp trưởng nhanh chóng tính toán trong đầu, xác nhận không có sai lầm mới thở một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Ngay bây giờ — Chạy!”
Vừa dứt lời, tất cả bóng người đồng loạt chạy lên cầu thang!
Mọi người đều đã trải qua huấn luyện chạy bộ và phòng chống thiên tai nên dù có chạy trối chết cũng rất ăn ý và ngay ngắn. Nhưng trong sự ngay ngắn này lại khiến 2 ngoại lệ trở nên nổi bật.
Một trong số đó là lớp phó học tập, không hiểu sao cô ta không chạy tới phía cầu thang mà chạy ngược ra sảnh lớn, rẽ vào hành lang trong chớp mắt; một người khác là Từ Đồ Nhiên —
Cô chẳng buồn chạy trốn.
Thay vào đó, Từ Đồ Nhiên vọt tới chân cầu thang, nhặt cây búa nhỏ mình nhét ở đó rồi xoay người lại, vung mạnh vào vị trí trước quyển sổ đỏ —
Một tiếng “bịch” đáng sợ vang lên.
Cảnh tượng vô cùng kỳ dị. Bầu không khí cực kỳ yên tĩnh. Yên tĩnh tới mức tất cả mọi người đều nghe thấy một âm thanh như bị bóp nghẹt và một tiếng lách cách.
Lớp trưởng đã chạy tới giữa cầu thang, nghe vậy liền dừng bước, ngẩn người ra.
Sau một lúc im lặng, cậu ta quay lại xác nhận với lớp phó thể thao: “Vừa rồi tôi hô “Chạy” mà đúng không?”
Lớp phó thể thao: …
Cậu đừng có hỏi tôi, tôi cũng chả hiểu gì hết.
Hai người họ không hiểu nhưng Cố Thần Phong, người cũng đang trốn trên cầu thang, lại chợt bừng tỉnh, cảm thấy như mình đã hiểu ra —
Là một học sinh cấp 3 có đời sống tinh thần phong phú, xem qua nhiều tác phẩm thần bí kinh dị, cuối cùng cậu ta cũng hiểu.
Kịch bản của Từ Đồ Nhiên có lẽ không giống với họ.
Nghĩ kỹ thì thấy cũng có lý. Từ Đồ Nhiên là một người có suy nghĩ rõ ràng, thủ đoạn tàn nhẫn (?), mạch não kỳ lạ, đồng thời còn có bàn tay vàng là con mắt âm dương bẩm sinh, thiết lập này mà thả vào tác phẩm ma quỷ thần bí ấy à, không phải nhân vật chính thì cũng phải là vai phụ quan trọng đấy.
Xông pha mạnh bạo, xé xác ma quỷ là tiêu chuẩn cơ bản, có thể sẽ kích hoạt được cốt truyện của boss cuối…
Cố Thần Phong càng nghĩ càng thấy mình có lý. Không thể không nói ở một phương diện nào đó, cậu ta với Cố Tiểu Nhã thực sự không hổ là chị em ruột.
1 giây sau, chỉ thấy Từ Đồ Nhiên quăng cây búa nhỏ trong tay đi, quay đầu chạy vội lên cầu thang.
Cố Thần Phong đang tưởng tượng cảnh Từ Đồ Nhiên xé xác ma quỷ lập tức giật mình: “Cậu đánh thắng nó rồi à?”
“Đánh cái gì trời.” Từ Đồ Nhiên sải bước chạy, giọng điệu rất kiên định, “Không nhìn ra được trình độ của cậu ta, chỉ mới sờ tí thôi.”
Cố Thần Phong:?
Vậy sờ sao rồi?
“Cậu ta bị rơi đầu, còn tôi thì gãy tay.” Từ Đồ Nhiên giơ cổ tay bị trật khớp của mình lên, bình tĩnh như thể người bị thất bại không phải là mình vậy, “Để ý làm gì? Mau chạy đi. Ủa, lớp phó học tập đâu rồi?”
Cố Thần Phong: …???
Gì vậy, rán cá* đâu rồi?!
(*) Một thuật ngữ trong game ám chỉ các cao thủ vào game cấp thấp để giết boss giải trí.
——————
Từ Đồ Nhiên: Thất sách rồi, đáng lẽ không nên đánh boss vượt cấp làm gì.
Từ Đồ Nhiên: Nhưng lần sau vẫn dám ạ.
——————
Sức chiến đấu của phó bản này: Ma nữ trong tủ < Ác quỷ < Chung Tư Gia < Bóng đen trên cầu thang.
Hiện tại Từ Đồ Nhiên đang trong làng Người Mới, đánh ma nữ trong tủ thì xem như rán cá nhưng đánh ác quỷ phải thêm điểm cường hóa. Muốn đánh Chung Tư Gia thì độ khó hơi cao, còn đối đầu trực diện với bóng đen trên cầu thang nhiều khi sẽ bị “miểu sát*” luôn đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.