Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 24

Ninh Giang Trần

11/12/2016

Đêm, ngọn đèn châm dầu, trong quân trướng thảo luận không có dấu hiệu dừng lại

Trong quân rõ ràng chia ra làm hai phái, một phái muốn cấp thiết đánh xuống phía nam thống nhất thiên hạ… một phái khác ôm chủ trương cố thủ phía bắc tránh thế lực tấn công từ phía nam. Khang Vương Lý Giám tọa phía trên, nhưng lại trở thành hỏa điểm của hai phía tránh đấu

Tiếng trống canh gõ lần nữa, Lý Giám nới ánh mắt, thị Tranh Sanh bên người lặng lẽ rời khỏi, ra ngoài trước cách đó không xa, hắn ngăn lại tiếng hộ vệ, nhấc lên một góc bố liêm

Trong trướng bài biện thập phần đơn giản, bạch y công tử đang ngồi ở nhuyễn tháp tại án kỷ, kéo tay kê đầu, một tay cầm sách, xem đến nhập thần. Giang bắc hàn khí khá nặng y mặc kiện áo da cừu lớn, lại tôn thêm làn da trắng như tuyết, trong suốt.

Một người động lòng người như vậy, thảo nào Khang Vương không yên lòng, cách không lâu lại phái hắn đến xem

“Người trước là người phương nao?” tiếng vang không giận không hỏa

Thanh Sanh cả kinh, liền thối lui, chỉ cảm thấy trong mắt hoảng, người nọ trong nháy mắt đứng trước mặt hắn, Thanh linh con ngươi thoáng rũ xuống, nhãn thần đảo qua hắn, Thanh Sanh không có khả năng thối lui. Khí thế y, này chẳng khác nào Khang vương!

“Ta..ta là..tiểu tư của Khang Vương”

“Ngươi quỷ quỷ rình ngoài trướng là vì sao”

Thanh Sanh không dám nói, nhưng hắn nghĩ, nếu người này không rõ khổ tâm của Khang vương vậy chẳng phải là uổng phí sao? Hắn nói: “Tiểu nhân phụ mệnh Khang Vương thăm công tử”

“Lý huynh?” Trầm Xán Nhược khó hiểu nghiêng đầu “Ta vô bệnh vô đau, không cần nhưuvậy lo lắng?”

Thanh Sanh cần thận nhìn y “Khang Vương nói, công tử giải quyết mọi việc, liền muốn ưng liệng trời cao, vừa đi không về. Hắn phái tiểu nhân liên tiếp đếm thăm, để phòng công tử không lời từ biệt, vậy cả đời tiếc nuối”

“Lẽ nào Lý huynh cho rằng ta không cáo mà biệt?” Trầm Xán Nhược thì thào nói, vì tấm lòng Lý Giám cảm động “Thỉnh chuyển cáo Khang Vương, ta nếu đi, sẽ đến gặp Khang Vương, hắn không cần quan tâm như vậy”

“Tiểu nhân nhất định đem lời này nói đến không sót một chữ” đôi mày Thanh Sanh khẽ hỉ, nhìn thần sắc Trầm Xán Nhược biết mình quyết định không sai

“Không cần”

Trầm Xán Nhược ngẩng đầu, nhợt nhạt cười “Lý huynh”

Cây đuốc gọi xuống một bóng người, khí vũ hiên ngang, đây không phải là Lý Giám thì là người nào? Hắn kéo tay Trầm Xán Nhược vào trướng “Cùng với đám người kia âm ĩ liên tục, không bằng trở về cùng ngươi hạ bàn cờ”

Thanh Sanh thức thời rời khỏi

Trầm Xán Nhược “Ngươi nói những lời này đển bọn hắn nghe, không ầm ĩ ngất trời hơn sao”



Lý Giám khoát khoát tay “Ở đây không có ngoại nhân, hơn nữa nghe bọn họ còn có thể thế nào? Mỗi ngày đều ầm ĩ cả thần tiên cũng phiền” hắn ngồi xuống nhuyễn tháp, hành động trong lúc rất bất tiện, cúi đầu nhìn, khôi giáp còn chưa gỡ xuống.

Trầm Xán Nhược “Xì” cười một tiếng, Lý Giám thần sắc nột nột “Ngày hôm nay diễn luyện mấy lần…Thanh Sanh…quên đi, chính ta.” Hắn thân thủ tháo, cái loại hộ thân linh kiện này, khởi như vậy không dễ a

“Ta giúp ngươi” Trầm Xán Nhược nói chút tiếu ý, hai tay linh hoạt cởi khốn vây lâu ngày của Lý Giám, đem từng phân lượng không nhẹ gỡ xuống

Đã cởi ngoại phục, y mới phát hiện Lý Giám ngẩn ra, không khỏi ngẩng đầu

Này vừa nhìn, càng không thể động dậy

Lý Giám hai mắt si ngốc tất cả đều là y, tất cả đều là y

Lý…tiếng nói bên môi, biết rõ nên cái gì để ngăn cản, nhưng không cách nào nhượng thân thể nghe theo chỉ huy.

Tay Lý Giám, chậm rãi tiếp mặt y, cảm nhận được hô hấp nhiệt lực, đưa hắn dây dưa trong đó, không tránh khỏi

“Khang Vương! Khang Vương!”

Lý Giám mạnh mẽ thu tay, Trầm Xán Nhược nhanh ly khai mấy bước. Cơ hồ có người trên mặt dính đầy máu, ôm vai tiến vào trướng “Khang Vương, không tốt, từ quân lương Thanh Châu vận đến bị Bạch Thiên Hạc mang binh cướp lại”

“Tên Hỗn đãn” Lý Giám lửa giận, nắm lên bội kiếm, “Điểm binh một vạn, theo ta cướp quân lương về”

“Lý huynh” Trầm Xám Nhược thấp thỏm, đuổi theo thân ảnh hắn, giậm chân nói “Lý huynh sao hành sự như vậy luôn lỗ mãng”

Y trở lại trong trướng, nhìn người nọ ngã trong vũng máu, cấp quân y đến, này bận qua bận lại trời cũng gần sáng, tiền phương một tin tức cũng không có. Cho đến mặt trời lặn, lại nghe vó ngựa như sấm. y từ trong trướng đi thẳng ra ngoài

“Khang Vương đâu?” y nắm lấy cánh tay một người sắc mặt tái nhợt

“Ta…ta không biết, hắn là cùng với Lục tướng quân”

Y nhìn về phía quân trướng, hộ vệ ngăn cản, bị y dùng vỏ kiếm đẩy ra “Ta Trầm Xán Nhược ai dám cản?”

Ngày đó trong quân doanh Khang Vương từng nói qua, tất cả đều lui ra

Trầm Xán Nhược một đường chạy tới, nhưng thấy thị nữ mang một thao nước màu đỏ của máu đi ra, sắc mặt y càng trở nên xấu xí

Trong quân trướng có đại phu, thần sắc bọn họ ảm đạm, vừa lắc đầu thở dài

Y trầm thanh hỏi “Khang Vương sao vậy?”



“Trầm. Trầm công tử?” khí thế thật đáng sợ

“Nói mau, Khang Vương rốt cuộc là sao?” Trầm xán Nhược kiếm phong quét tới, cái bàn trong nháy mắt nát tương

Đại phu thấy vậy lại càng không nói được

Trầm Xán Nhược đi tới phía trước tháp, chỉ thấy trên ngực Lý Giám quấn đầy vải, sắc mặt trở nên trắng tựa giấy, hô hấp yếu ớt

“Lục tướng quân”

Thanh âm trầm thấp nhượng người chinh chiến sa thường Lục Hồng Thành cũng phải kiếp trước sát khí, hắn vội lên tiếng

“Đến tột cùng là chuyện gì? Khang Vương vì sao biến thành bộ dáng này?”

“Khang Vương đem quân đi cướp lại quân lương,tại Hoàng hà cùng quân Bạch Thiên Hạc gặp nhau. Khang Vương vốn nắm chắc phần thắng, nào ngời tại Hoàng hà BạchThiên Hạc đã sớm có người tiếp ứng, bọn họ từ trên thuyền bắn tên, Khang Vương nhất thời…”

“Bạch Thiên Hạc” Trầm Xán Nhược niệm ra ba chữ, Lục Hồng Thành không khỏi rùng mình

Căn cứ theo quân y nói, Nếu Lý Giám có thể sống qua đêm nay, hắn liền không có gì đáng ngại

Trầm Xán Nhược ngồi bên giường, thân thủ có thể đụng đến các loại dược để trên bàn, được phân bất đồng thời gian bất đồng phân lượng bất đồng phương pháp dùng. Thanh Sanh kinh ngạc nhìn Trầm Xán Nhược chuẩn xác làm theo lời đại phu, song song dựa theo y phân phó ra ngoài trướng hộ vệ

Lục Hồng Thành cầu kiến, đem bản vẽ bố trí binh lực…

“Lục tướng quân, Trầm mỗ đối với chiến lược chiến thuật không am hiểu, điều binh khiển tướng càng không thể nói đến. Vì thế việc hôm nay, ta làm phiền Tướng quân cho ta hiến kế” Trầm Xán Nhược thanh âm thiếu niên có chút trẻ con, nhưng trầm ổn khí thế làm người khác quên đi vẻ bề ngoài

Lục Hồng Thành nói “Tạ hạ nhất định dốc hết sức mình”

Trầm Xán Nhược gật đầu, tiếp tục nói “Trên đường tại Hoài đô cùng Tùy Châu, có một lộ gọi là Thập Bát bàn, cuối đường có một khe sâu, ở giữa có một đường, vách đá thẳng đứng. Ra khe sâu chính là quan đạo rộng. Ta nghĩ ngươi dẫn Bạch Thiên Hạc đi đường này, mồi nhử như hai lần trước, bạc trắng”

“Công tử tín khi nào hạ thủ?”

Trầm Xán Nhược nói “Thứ Trầm mỗ tạm thời không có khả năng cho biết”

Y nghiêng đầu, nhìn kẻ đang hôn mê, nghĩ: Lý huynh, lần này Xán Nhược muốn nhẫn tâm một lần. Tuy rằng đều vì kỳ chủ, Bạch Thiên Hạc hắn cũng không có làm sai. Nhưng đối với thống nhất đại nghiệp, hắn là uy hiếp quá lớn, người này một ngày không trừ, thiên hạ một này không an bình. Huống chi hắn làm ngươi bị thương. Vì thế…”

Trầm Xán Nhược hạ hai mắt “Không có khả năng tha thứ”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mẫu Nghi Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook