Chương 27
Ninh Giang Trần
11/12/2016
“Khang Vương, quân địch trực tiếp công kích qua…Khang vương”
Lục Hồng Thành lại trọng gọi một tiếng, Lý Giám mới dời đường nhìn từ trọng vật trên tay sang, nhãn thần hắn kiên định hạ quyết tâm “Lục tướng quân, lần này tập kích chính là hoàng thị tiểu bối đề bạt, luận kinh nghiệm bản vương tin ngươi đều có khả năng ứng phó”
“Khanh vương…”
Lý Giám phất tay ngăn lời hắn “Ngươi không cần nói nữa. Bản vương đã quyết, nếu không thể truy người nọ về, Khang vương vị này ta cũng không màn” Hắn vỗ vỗ bờ vai Lục Hồng Thành “Lục tướng quân, mọi sự đều giao cho ngươi”
Nhìn thân ảnh hiên ngang không quay đầu, Lục Hồng Thành thở dài “Lẽ não thật sự là nữ nhân tình trường anh hùng khí đoản…” lại nhìn ngoài trướng hỏa diễm ngất trời, hắn nhất giảo cương “Mụ nội nó, tiểu nhi hoàng thị dám đến, xem Lục mỗ giết ngươi cả phiến giáp cũng không lưu”
Lý Giám đi thẳng ra cửa, hắn lược đình trú, thầm nghĩ: Xán Nhược lần đầu đến Hoài đô, đối với địa hình không quen, y nhất định sẽ đi gần lộ, liền có thể khoảng nửa canh giờ đuổi theo. Suy nghĩ đã định, hắn ghìm cương, nhắm đường nhỏ đi
Bụi gai trên đường mộc thành khúm, hắn trong lúc vội vàng chưa kịp mặc áo giáo, aocs khoác ngoài bị cắt đến thất linh bát lạc, vết máu bắt đầu rỉ, lại thêm dốc lực chạy đi, vết thương nứt ra
Hắn không để ý, nhìn kỹ phía trước, tìm hình ảnh người kia. Lúc này, thấy một thân ảnh bạch y, làm hắn kinh hỉ đắc hô “Xán Nhược, Xán Nhược”
Quay đầu lại, khuông mặt sáng theo ánh trăng cũng mắt đi quang huy, hắn mở miệng, kia thanh âm vẫn không phát ra, y mạnh mẽ xoay người, giơ roi thúc ngựa
Lý Giám thấy được, bước xa về phía trước đem ngựa chế trụ
Thấy hắn, Trầm Xán Nhược chỉ thấy tâm tình không khả năng khống chế, lại sợ ngựa thương hắn, lại phải bỏ ngựa mà đi
“Xán Nhược, ngươi thật muốn tuyệt tình?”
Lý Giám thế lương kêu gọi, nhượng cước bộ Trầm Xán Nhược như rễ bám, vô cùng di dộng
“Xán Nhược” Lý Giám bước về phía trước ôm lấy y “Không nên ly khai ta, van cầu ngươi…”
Trầm Xán Nhược thân thể run nhẹ “Khang…Khang vương, thỉnh buông tay”
“Không buông, chết cũng không buông” Lý Giám siết chặt song chưởng, hận không thể đem người này nhập vào thân thể.
Trầm Xán Nhược mím chặt môi, cường lực giãy dụa, Lý Giám như vậy khổ cực mới tìm đươc y, sao đơn giản buông tay. Lập tức hai ngươi rơi vào triều đấu, Trầm Xán Nhược nhiều ngày giận dữ lúc này bạo phát, cánh tay vận khí, muốn đem hắn đánh ra, nhưng nội lực bị song chưởng hắn làm tê dại, Lý Giám đứng chịu đựng.
Hồi sau, Trầm Xán Nhược cảm thấy dịch thể rơi xuống người, y cúi đầu, đúng là huyết đỏ tươi. Kinh hãi, y quay đầu nhìn, phát hiện áo khoác Lý Giám nhiễm huyết, thập phần nghiêm trọng
Không kịp nghĩ nhiều, Trầm Xán Nhược hạ tay, che lại mấy huyệt đạo trên người hắn, ngắn máu chạy. Lại xé vạt áo, vì hắn băng vết thương
Lý Giám một tay cầm y “Xán Nhược, ngươi vẫn còn quan tâm đúng không? Ngươi nói cho ta biết ta sai chỗ nào, ta sửa, nhất định sửa”
Đôi môi cắn chặt đến xuất huyết, y giơ tay ngăn lại Lý Giám, đôi ngươi trầm tĩnh tựa ngọc lúc này đúng là một khoảng đau xót đánh thẳng vào tâm hắn. Không tự chủ lui về sau
“Lý huynh” Trầm Xán Nhược yếu ớt gọi thanh âm quanh quẩn trong bóng đêm “Ta từ nhỏ sống sâu trong Trầm phủ, vô duyên nhìn thấy bên ngoài. Từ lời kể mẫu thân cũng chỉ biết nhàn nhạt một câu ‘nhân tâm hiểm ác’. Đến lúc ngộ Lý huynh ta liền đem ngươi là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa có tình có nghĩa. Ta vốn tưởng rằng giang hồ ngọa hổ tàng long tầng lớp tuấn kiệt, nhưng cũng lục đục lừa dối lẫn nhau, không bằng tại Lý huynh bên người. Không ngờ…”
Trầm Xán Nhược tạm dừng, y nhìn Lý Giám, ngạnh thanh nói một câu “Bộ dạng ấy của Trầm Xán Nhược, lý huynh có hay không đã cười thầm lâu ngày?”
Lý Giám liều mạng lắc đầu “Ta không có…”
Trầm Xán Nhược nghe được nhẹ nhàng nở nụ cười, cái nụ cười này vô luận là ai nhìn rồi cũng tan nát cõi lòng.
“Ta Trầm Xán Nhược sống trên đời này được mười sáu năm, nhưng sớm là quân cờ trong tay người khác…” y nhắm hai mắt, ngửa đầu nhìn bầu trời mờ mịt. Y rõ ràng không rơi lệ, nhưng Lý Giám nghe giọng nói như đang khóc
“Xán Nhược…” Lý Giám đi lên, chỉ thấy đạo ngân hiện lên, trong tay áo Trầm Xán Nhược là một bảo kiếm, chỉ thẳng ngực hắn
“Trận này phản loạn kỳ thực là ngươi cùng Vĩnh khang vương thiết kế, đúng hay không?”
Lý Giám lặng yên
Trầm Xán Nhược nhãn thần bằng lãnh như thiết “Liễu cô nương, Bạch Thiên Hạc, còn có ta, đều là kế hoạch bọn ngươi. Ngươi sớm biết Bạch Thiên Hạc là người hoàng đế, vì vậy tương kế tựu kế, làm ra một cuộc phản kháng, giành lấy sự ủng hộ thiên hạ. Thế nhưng, để chạy trốn khỏi hoài nghi, ngươi tìm Liễu Tâm Di, diễn xuất một màn bỏ trốn”
Lý Giám nắm chặt song quyền, mũi kiếm đã chạm da thịt trên ngực, lãnh tuyệt đến tận đáy lòng
“Đến nổi ta, bị tính trong kế hoạch, sợ rằng bởi vì bảo tàng phục quốc Hách Liên thị. Lý Giám ngươi đuổi theo vì diệc cỏ tận gốc, vì con đường tứ hải thái bình dọn sạch sao?”
Lý Giám giơ tay, cầm lấy kiếm của y, cố sức nắm chặt, máu lập tức chảy ra.
Trầm Xán Nhược cả kinh, vội vàng rút kiếm, xẹt qua tay hắn, máu lại chạy nhiều hơn
“Trầm Xán Nhược, ngươi nhìn cho rõ, trái tim này vì ai mà đập”
Lý Giám nói “Không sai, ngày từ đầu đều dựa theo kế hoạch, trừ ngươi thân là nam tử ra. Ta thật không ngờ chính là, coi như vậy ta còn vì ngươi điên cuồng! Tựa như Bạch Thiên Hạc, nếu không có ngươi, hắn sẽ không động thủ trước. Phụ vương cùng mẫu phi vỗn có cách thoát, nhưng cuối cùng bị hắn phá hủy”
“Khi ta biết tất cả, nhưng không có biện pháp hận ngươi. Ta còn tìm trăm phương nghìn cách đem ngươi giữ bên mình. Không sai, ta lừa người trong thiên hạ. Thế nhưng ta không hối hận. Chỉ cần có được ngươi, thì thiên hạ có đại loạn, ta cũng không màn” từ trong ngực lấy ra quyển trục Trầm Xán Nhược lưu lại “Ngươi cho rằng ta vì bảo tàng Hách Liên thị, ta sẽ hủy nó”
“Đừng …”Trầm Xán Nhược nhìn quyển trục vỡ thành từng mảnh nhỏ, bay xuống trước mặt
Lý Giám ngưng mắt nhìn y, Trầm Xán Nhược mở mắt “Khang vương, ngươi trở về đi”
“Ngươi vẫn là không tha thứ cho ta?”
“Khang Vương, mục tiêu của ngươi là thiên hạ, ta chỉ là một thảo dân, chỉ cầu một con thuyền nhỏ trên biển cả liền ký thác cả đời, đạo bất đồng bất tương vi mưu”
“Nói đến đây, ngươi vẫn không thể tha thứ hành vi mưu phản của ta”
“Lẽ nào ta nên khen tặng?” Trầm Xán Nhược nghiêm mặt “Lý Giám, ngươi có biết hay không, trận chiến này mà bao nhiêu người trôi giạt khắp nơi”
“Ta biết, nhưng ta càng biết, nếu để tên cẩu hoàng đế kia tại trên long ỷ, người trong thiên hạ khổ càng nhiều. Xán Nhược, ngươi ít sống tại dân gian. Sao biết được trải qua hai mươi năm chiến loạn, dân chúng đã muốn lầm than. Hoàng đế không suy nghĩ cùng dân nghỉ ngơi trọng chấn triều cương. Trái lại xây dựng rầm rộ, giết hại trung lương. Triều đình như thế ta không nên phản? Ta mơ ước cái kia bảo tọa nhưng nếu Lý Giám ta một ngày làm hoàng đế, tất lệnh tứ hải thái bình. Xán Nhược, lòng nguyện không giả, ta đối với ngươi không có giả”
Trầm Xán Nhược tâm loạn như ma, y mờ hồ nghĩ Lý Giám nói có gì không thích hợp, nhưng lại không nói lên lời. Y nhìn Lý giám từng bước tới gần “Xán Nhược, phụ vương từng nói dã tâm ta có thể nuốt nhật nguyệt, ta cũng lao thẳng đến mục tiêu suốt đời, nhưng nếu ngươi vô pháp tiếp thu, dự định kia của ta sẽ quăng đi, hôm nay…ta cũng không cần”
Lý Giám nắm y “Ngươi đi đâu ta theo đấy, ngươi ở chân trời góc biển nào, ta cũng theo ngươi”
“Ngươi…ngươi điên rồi” Trầm Xán Nhược lẩm bẩm
Lý Giám nhếch miệng cười “Đúng, ta vì khanh điên”
Trầm Xán Nhược giật mình, mắt nhìn nhìn về hỏa diễm tận phương trời
“Hoài đô…triều đình tấn công?”
Lý Giám không nói
“Vì cái gì ngươi còn ở đây?” Trầm Xán Nhược nhíu mày “Ngươi là Khang Vương a, nhiều ngươi như vậy đều vì ngươi chém giết…”
“Ngươi còn không rõ?” Lý Giám bất vi sở động “Bởi vì ngươi ở đây”
Trầm Xán Nhược giương mắt, ánhmắt chạm nhau, mặc cho khí thức phương xa thổi đến
Lục Hồng Thành lại trọng gọi một tiếng, Lý Giám mới dời đường nhìn từ trọng vật trên tay sang, nhãn thần hắn kiên định hạ quyết tâm “Lục tướng quân, lần này tập kích chính là hoàng thị tiểu bối đề bạt, luận kinh nghiệm bản vương tin ngươi đều có khả năng ứng phó”
“Khanh vương…”
Lý Giám phất tay ngăn lời hắn “Ngươi không cần nói nữa. Bản vương đã quyết, nếu không thể truy người nọ về, Khang vương vị này ta cũng không màn” Hắn vỗ vỗ bờ vai Lục Hồng Thành “Lục tướng quân, mọi sự đều giao cho ngươi”
Nhìn thân ảnh hiên ngang không quay đầu, Lục Hồng Thành thở dài “Lẽ não thật sự là nữ nhân tình trường anh hùng khí đoản…” lại nhìn ngoài trướng hỏa diễm ngất trời, hắn nhất giảo cương “Mụ nội nó, tiểu nhi hoàng thị dám đến, xem Lục mỗ giết ngươi cả phiến giáp cũng không lưu”
Lý Giám đi thẳng ra cửa, hắn lược đình trú, thầm nghĩ: Xán Nhược lần đầu đến Hoài đô, đối với địa hình không quen, y nhất định sẽ đi gần lộ, liền có thể khoảng nửa canh giờ đuổi theo. Suy nghĩ đã định, hắn ghìm cương, nhắm đường nhỏ đi
Bụi gai trên đường mộc thành khúm, hắn trong lúc vội vàng chưa kịp mặc áo giáo, aocs khoác ngoài bị cắt đến thất linh bát lạc, vết máu bắt đầu rỉ, lại thêm dốc lực chạy đi, vết thương nứt ra
Hắn không để ý, nhìn kỹ phía trước, tìm hình ảnh người kia. Lúc này, thấy một thân ảnh bạch y, làm hắn kinh hỉ đắc hô “Xán Nhược, Xán Nhược”
Quay đầu lại, khuông mặt sáng theo ánh trăng cũng mắt đi quang huy, hắn mở miệng, kia thanh âm vẫn không phát ra, y mạnh mẽ xoay người, giơ roi thúc ngựa
Lý Giám thấy được, bước xa về phía trước đem ngựa chế trụ
Thấy hắn, Trầm Xán Nhược chỉ thấy tâm tình không khả năng khống chế, lại sợ ngựa thương hắn, lại phải bỏ ngựa mà đi
“Xán Nhược, ngươi thật muốn tuyệt tình?”
Lý Giám thế lương kêu gọi, nhượng cước bộ Trầm Xán Nhược như rễ bám, vô cùng di dộng
“Xán Nhược” Lý Giám bước về phía trước ôm lấy y “Không nên ly khai ta, van cầu ngươi…”
Trầm Xán Nhược thân thể run nhẹ “Khang…Khang vương, thỉnh buông tay”
“Không buông, chết cũng không buông” Lý Giám siết chặt song chưởng, hận không thể đem người này nhập vào thân thể.
Trầm Xán Nhược mím chặt môi, cường lực giãy dụa, Lý Giám như vậy khổ cực mới tìm đươc y, sao đơn giản buông tay. Lập tức hai ngươi rơi vào triều đấu, Trầm Xán Nhược nhiều ngày giận dữ lúc này bạo phát, cánh tay vận khí, muốn đem hắn đánh ra, nhưng nội lực bị song chưởng hắn làm tê dại, Lý Giám đứng chịu đựng.
Hồi sau, Trầm Xán Nhược cảm thấy dịch thể rơi xuống người, y cúi đầu, đúng là huyết đỏ tươi. Kinh hãi, y quay đầu nhìn, phát hiện áo khoác Lý Giám nhiễm huyết, thập phần nghiêm trọng
Không kịp nghĩ nhiều, Trầm Xán Nhược hạ tay, che lại mấy huyệt đạo trên người hắn, ngắn máu chạy. Lại xé vạt áo, vì hắn băng vết thương
Lý Giám một tay cầm y “Xán Nhược, ngươi vẫn còn quan tâm đúng không? Ngươi nói cho ta biết ta sai chỗ nào, ta sửa, nhất định sửa”
Đôi môi cắn chặt đến xuất huyết, y giơ tay ngăn lại Lý Giám, đôi ngươi trầm tĩnh tựa ngọc lúc này đúng là một khoảng đau xót đánh thẳng vào tâm hắn. Không tự chủ lui về sau
“Lý huynh” Trầm Xán Nhược yếu ớt gọi thanh âm quanh quẩn trong bóng đêm “Ta từ nhỏ sống sâu trong Trầm phủ, vô duyên nhìn thấy bên ngoài. Từ lời kể mẫu thân cũng chỉ biết nhàn nhạt một câu ‘nhân tâm hiểm ác’. Đến lúc ngộ Lý huynh ta liền đem ngươi là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa có tình có nghĩa. Ta vốn tưởng rằng giang hồ ngọa hổ tàng long tầng lớp tuấn kiệt, nhưng cũng lục đục lừa dối lẫn nhau, không bằng tại Lý huynh bên người. Không ngờ…”
Trầm Xán Nhược tạm dừng, y nhìn Lý Giám, ngạnh thanh nói một câu “Bộ dạng ấy của Trầm Xán Nhược, lý huynh có hay không đã cười thầm lâu ngày?”
Lý Giám liều mạng lắc đầu “Ta không có…”
Trầm Xán Nhược nghe được nhẹ nhàng nở nụ cười, cái nụ cười này vô luận là ai nhìn rồi cũng tan nát cõi lòng.
“Ta Trầm Xán Nhược sống trên đời này được mười sáu năm, nhưng sớm là quân cờ trong tay người khác…” y nhắm hai mắt, ngửa đầu nhìn bầu trời mờ mịt. Y rõ ràng không rơi lệ, nhưng Lý Giám nghe giọng nói như đang khóc
“Xán Nhược…” Lý Giám đi lên, chỉ thấy đạo ngân hiện lên, trong tay áo Trầm Xán Nhược là một bảo kiếm, chỉ thẳng ngực hắn
“Trận này phản loạn kỳ thực là ngươi cùng Vĩnh khang vương thiết kế, đúng hay không?”
Lý Giám lặng yên
Trầm Xán Nhược nhãn thần bằng lãnh như thiết “Liễu cô nương, Bạch Thiên Hạc, còn có ta, đều là kế hoạch bọn ngươi. Ngươi sớm biết Bạch Thiên Hạc là người hoàng đế, vì vậy tương kế tựu kế, làm ra một cuộc phản kháng, giành lấy sự ủng hộ thiên hạ. Thế nhưng, để chạy trốn khỏi hoài nghi, ngươi tìm Liễu Tâm Di, diễn xuất một màn bỏ trốn”
Lý Giám nắm chặt song quyền, mũi kiếm đã chạm da thịt trên ngực, lãnh tuyệt đến tận đáy lòng
“Đến nổi ta, bị tính trong kế hoạch, sợ rằng bởi vì bảo tàng phục quốc Hách Liên thị. Lý Giám ngươi đuổi theo vì diệc cỏ tận gốc, vì con đường tứ hải thái bình dọn sạch sao?”
Lý Giám giơ tay, cầm lấy kiếm của y, cố sức nắm chặt, máu lập tức chảy ra.
Trầm Xán Nhược cả kinh, vội vàng rút kiếm, xẹt qua tay hắn, máu lại chạy nhiều hơn
“Trầm Xán Nhược, ngươi nhìn cho rõ, trái tim này vì ai mà đập”
Lý Giám nói “Không sai, ngày từ đầu đều dựa theo kế hoạch, trừ ngươi thân là nam tử ra. Ta thật không ngờ chính là, coi như vậy ta còn vì ngươi điên cuồng! Tựa như Bạch Thiên Hạc, nếu không có ngươi, hắn sẽ không động thủ trước. Phụ vương cùng mẫu phi vỗn có cách thoát, nhưng cuối cùng bị hắn phá hủy”
“Khi ta biết tất cả, nhưng không có biện pháp hận ngươi. Ta còn tìm trăm phương nghìn cách đem ngươi giữ bên mình. Không sai, ta lừa người trong thiên hạ. Thế nhưng ta không hối hận. Chỉ cần có được ngươi, thì thiên hạ có đại loạn, ta cũng không màn” từ trong ngực lấy ra quyển trục Trầm Xán Nhược lưu lại “Ngươi cho rằng ta vì bảo tàng Hách Liên thị, ta sẽ hủy nó”
“Đừng …”Trầm Xán Nhược nhìn quyển trục vỡ thành từng mảnh nhỏ, bay xuống trước mặt
Lý Giám ngưng mắt nhìn y, Trầm Xán Nhược mở mắt “Khang vương, ngươi trở về đi”
“Ngươi vẫn là không tha thứ cho ta?”
“Khang Vương, mục tiêu của ngươi là thiên hạ, ta chỉ là một thảo dân, chỉ cầu một con thuyền nhỏ trên biển cả liền ký thác cả đời, đạo bất đồng bất tương vi mưu”
“Nói đến đây, ngươi vẫn không thể tha thứ hành vi mưu phản của ta”
“Lẽ nào ta nên khen tặng?” Trầm Xán Nhược nghiêm mặt “Lý Giám, ngươi có biết hay không, trận chiến này mà bao nhiêu người trôi giạt khắp nơi”
“Ta biết, nhưng ta càng biết, nếu để tên cẩu hoàng đế kia tại trên long ỷ, người trong thiên hạ khổ càng nhiều. Xán Nhược, ngươi ít sống tại dân gian. Sao biết được trải qua hai mươi năm chiến loạn, dân chúng đã muốn lầm than. Hoàng đế không suy nghĩ cùng dân nghỉ ngơi trọng chấn triều cương. Trái lại xây dựng rầm rộ, giết hại trung lương. Triều đình như thế ta không nên phản? Ta mơ ước cái kia bảo tọa nhưng nếu Lý Giám ta một ngày làm hoàng đế, tất lệnh tứ hải thái bình. Xán Nhược, lòng nguyện không giả, ta đối với ngươi không có giả”
Trầm Xán Nhược tâm loạn như ma, y mờ hồ nghĩ Lý Giám nói có gì không thích hợp, nhưng lại không nói lên lời. Y nhìn Lý giám từng bước tới gần “Xán Nhược, phụ vương từng nói dã tâm ta có thể nuốt nhật nguyệt, ta cũng lao thẳng đến mục tiêu suốt đời, nhưng nếu ngươi vô pháp tiếp thu, dự định kia của ta sẽ quăng đi, hôm nay…ta cũng không cần”
Lý Giám nắm y “Ngươi đi đâu ta theo đấy, ngươi ở chân trời góc biển nào, ta cũng theo ngươi”
“Ngươi…ngươi điên rồi” Trầm Xán Nhược lẩm bẩm
Lý Giám nhếch miệng cười “Đúng, ta vì khanh điên”
Trầm Xán Nhược giật mình, mắt nhìn nhìn về hỏa diễm tận phương trời
“Hoài đô…triều đình tấn công?”
Lý Giám không nói
“Vì cái gì ngươi còn ở đây?” Trầm Xán Nhược nhíu mày “Ngươi là Khang Vương a, nhiều ngươi như vậy đều vì ngươi chém giết…”
“Ngươi còn không rõ?” Lý Giám bất vi sở động “Bởi vì ngươi ở đây”
Trầm Xán Nhược giương mắt, ánhmắt chạm nhau, mặc cho khí thức phương xa thổi đến
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.